Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 289

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Trì Tiểu Trì bước nhanh về phía Nghiêm Nguyên Hành, kéo Nghiêm Nguyên Hành đi vào thành: “Nghiêm Nguyên Hành, tối nay sợ là phải thức trắng đêm trông coi chỗ này, tuyệt đối chớ chạy loạn. Nếu có lần sau thì ta sẽ không nhận thức người bạn như ngươi nữa đâu.”
Nghiêm Nguyên Hành cởi xuống mũ sắt, ôm vào trong lòng, lời ít mà ý nhiều đáp: “Được.”
…Y ôm mình.
Tố Thường vừa mới ôm mình.
Sau khi bị ôm khoảng được thời gian uống cạn một chén trà, Nghiêm Nguyên Hành cuối cùng cũng xem như nhận ra sự thật này, hung phấn nhảy nhót không kiềm chế được.
Nhân Thanh vừa bị dọa một trận, bây giờ cho dù thế nào cũng không chịu rời tầm mắt khỏi Nghiêm Nguyên Hành.
Nghiêm Nguyên Hành rất nghe lời Thời Đình Vân, quay lại phủ chính ở Quy Ninh chờ đợi, ôm mũ sắt, chơi đùa với phần tua rua trên nón, tâm tình rất tốt.
Nhân Thanh sau khi cảm thấy bất đắc dĩ thì cũng hiểu rõ tâm tình của hắn.
Tuy Thập tam Hoàng tử đã quá hai mươi, nhưng đến nay vẫn chưa thành hôn, bởi vậy thỉnh thoảng làm ra những cử chỉ có chút ấu trĩ cũng không có gì lạ.
Tự tay hắn *** Mạt Sa, thật sự là lập công lớn, tin tức truyền về kinh thành chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng vui sướng, khen hắn anh dũng.
Nhưng mà Nhân Thanh là người bên cạnh Hoàng tử, vì vậy cũng nên khuyên nhủ một chút.
Cho nên Nhân Thanh thử dò xét: “Võ nghệ của Hoàng tử tuyệt luân, Nhân Thanh biết rõ. Chẳng qua tùy tiện làm việc như vậy, truy đuổi theo địch quả thật quá mức mạo hiểm, chẳng trách Thời thiếu tướng quân nổi giận như vậy. Ngài không nhìn thấy lúc Thời thiếu tướng quân nghe nói ngài đuổi theo Mạt Sa thì mặt và môi đều trắng bệch như thế nào đâu.”
Nghiêm Nguyên Hành không nói gì.
Hắn nhìn thấy, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn rất muốn ôm Thời Đình Vân, thật sự đau lòng cho Thời Đình Vân căng thẳng hoảng sợ như vậy.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Nguyên Hành cẩn thận gật đầu: “Ừm, một đời chỉ có lần này, sẽ không có lần sau.”
Tối nay thật sự là một đêm thức trắng.
Hai tháng sau, ba thành ở hai bờ sông Thương đều giương lên cờ của Bắc Phủ Quân.
Mạt Sa tướng quân của Quy Ninh phòng ngự bờ sông bất lợi, bị Bắc Phủ Quân đánh vào Quy Ninh, Mạt Sa có ý chạy trốn lại bị hoàng thất Trung Nguyên là Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành chém ૮ɦếƭ dưới ngựa.
Ngật Tạp tướng quân ở Trường Lăng Mộ mang binh ra khỏi thành cứu viện Quy Ninh, lại khiến Trường Lăng Mộ không có người phòng thủ, bị tám ngàn Bắc Phủ Quân ςướק mất đường lui, Ngật Tạp tướng quân muốn triệt binh quay về thành, lại nảy sinh tranh chấp với Phó tướng của Mạt Sa, Bắc Phủ Quân lại chủ động tiến công, mặc quân phục của quân Nam Cương, sử dụng tiếng Nam Cương, tựa như cá nheo, linh hoạt cơ động, hô gọi chém giết giữa vạn quân khiến quân Nam Cương giẫm đạp tự giết lẫn nhau.
Trường Lăng Mộ khó giữ được, Quy Ninh bị chiếm đóng, Đạo Thành Tác Tường tướng quân lại mưu đồ tự vệ, kéo dài không chịu tấn công cho nên làm hỏng chiến sự, giúp Bắc Phủ Quân có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Về sau khi chính diện giao chiến, hai mươi ngàn binh sĩ Đạo Thành không địch lại quân đoàn cuồn cuộn của Bắc Phủ Quân, Tác Tường không thể làm gì khác hơn là bỏ thành mà chạy, quay lại doanh trại của chủ tướng Thiết Mộc Nhĩ, bị xử cực hình chém ngang hông vì tội lâm trận bỏ chạy.
Sau trận chiến này, lưu vực sông Thương hoàn toàn thuộc về Trung Nguyên.
Trong tràng chiến dịch này, điều duy nhất mà Trì Tiểu Trì không thỏa mãn chính là Chử Tử Lăng lại toàn thân thoát nạn, không bị “người của hắn” chộp đi chém giết.
Nhưng thôi, vậy cũng đủ rồi.
Từ đầu đến cuối, Trì Tiểu Trì chỉ dùng ba phong thư liền chặt đứt toàn bộ đường sống của hắn.
Nghe nói Chử Tử Lăng biết tin Mạt Sa qua đời, sau khi quay lại Kiêu Kỵ doanh liền bện*** một trận.
Trì Tiểu Trì lo lắng hắn sẽ ốm ૮ɦếƭ, thậm chí tự mình đến thăm, xác nhận hắn chỉ là lửa giận công tâm, không ૮ɦếƭ được, liền phủi ௱ô** quay về.
Sau khi tiếp nhận ba thành, quân vụ đa dạng, cậu cả ngày rất bận rộn, còn phải tranh thủ đi kiểm tra Lý Nghiệp Thư làm bài tập, không có công phu đi quan tâm sức khỏe của Chử Tử Lăng.
Chỉ cần Chử Tử Lăng đừng nghẹn ૮ɦếƭ chính mình là được.
Ngày nọ, cậu ở trong lều đang bận rộn thì chợt nghe tiếng thông báo bên ngoài: “Thiếu tướng quân, đặc sứ ban thưởng của Hoàng thượng sắp đến doanh trại. Hương án đã bày xong, ngài nhanh chóng thay y phục đi gặp đi.”
Trì Tiểu Trì theo lời mà đi, cùng Nghiêm Nguyên Hành cung kính đứng chờ sau hương án, khoanh tay cúi đầu, chờ đặc sứ tuyên chỉ.
Nhưng khi nhìn thấy đặc sứ mặc ủng chiến được khảm dạ minh châu thì Trì Tiểu Trì suýt nữa đã bật cười ngay tại chỗ.
Cậu vừa ngẩng đầu, quả đúng là khuôn mặt cà lơ phất phơ, như cười mà lại như không của Nghiêm Nguyên Chiêu.
….Nhưng cậu lại không cười được.
—-Nghiêm Nguyên Chiêu mặc khôi giáp, cực kỳ giống bộ giáp mà hắn từng mặc khi ૮ɦếƭ ở kiếp trước.
Cảm nhận được đầu Ng'n t co rúm của Thời Đình Vân, Trì Tiểu Trì trong cơ thể y than thở một tiếng.
…Bệnh của Thời Đình Vân lại tái phát.
Cũng may lần này tình huống không nghiêm trọng như vậy.
Thời Đình Vân ít nhất không mất khống chế mà chỉ yên lặng quỳ xuống tiếp chỉ.
Nghiêm Nguyên Chiêu đọc xong thánh chỉ, phân phát ban thưởng ổn thỏa, sau đó hào hứng lôi kéo Trì Tiểu Trì vào lều, quan sát cậu một phen: “Không cụt tay không cụt chân, rất tốt.”
Nghiêm Nguyên Hành nhìn Nghiêm Nguyên Chiêu kéo tay của Trì Tiểu Trì, không nói lời nào.
Trì Tiểu Trì cười: “Huynh không trông mong ta được khỏe mạnh à?”
“Có phải là hơi vô lương tâm không?”
Gần nửa năm không gặp, hai người chỉ bắt chuyện hai câu liền tự động trở thành bạn thân quen, Nghiêm Nguyên Chiêu đẩy ra áo giáp ngoài của mình, đè lại ***g ***: “Đây, ta thay ngươi mò ra lương tâm cho ngươi xem, ngươi nói thử coi, Lục gia nửa năm nay viết thư cho ngươi, gửi đồ cho ngươi, có phải là vì mong ngươi khỏe mạnh không?”
Trì Tiểu Trì: “Cũng chỉ vậy thôi.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Được lắm, đã rõ. Cho chó ăn còn có thể nghe thấy tiếng gâu.”
Trì Tiểu Trì: “Xin hỏi ngài gửi khăn mùi soa của nữ nhi đến đây là định cho vị nào trong chúng ta dùng hả?”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Ngươi đây là không hiểu. Ta gửi không phải khăn. Là hương Hồng Nhạn do Cẩm Nhu tự chế, mùi hương này có thể kéo dài bảy ngày không bay, ta cảm thấy có chút thú vị nên mới gửi cho ngươi thưởng thức một chút.”
Trì Tiểu Trì: “Ta nào có thời gian ngửi cái này, trong lỗ mũi suốt ngày toàn là mùi máu tanh.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Vậy chẳng phải Lục gia là đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sao, vừa vặn có thể giúp ngươi ép mùi máu tanh kia một chút?…Ầy.”
Hắn giơ cánh tay lên, như hiến vật quý mà đưa vào chóp mũi của Trì Tiểu Trì: “Ngươi ngửi xem, đây cũng là hương Hồng Nhạn.”
Trì Tiểu Trì thật sự cúi người đi ngửi.
Nghiêm Nguyên Chiêu đắc ý nói: “Dễ ngửi phải không?”
Trên người mang giáp sắt vẫn không quên bôi hương, tác phong này thật sự là của riêng Nghiêm Nguyên Chiêu.
Chú ý tới cậu đang quan sát áo giáp trên người, Nghiêm Nguyên Chiêu đứng xa một chút: “Có phải bộ dáng này của Lục gia rất ngọc thụ lâm phong không?”
Trì Tiểu Trì cười nói: “Không đẹp mắt bằng hắc y và áo bào màu tím mà huynh thường mặc.”
Thấy hai người bọn họ trò chuyện tới lui, Nghiêm Nguyên Hành chua xót cực kỳ.
Hắn ho nhẹ một tiếng.
Nghe thấy tiếng ho khan, Nghiêm Nguyên Chiêu như mới phát hiện Nghiêm Nguyên Hành còn đang ở bên cạnh, mở to hai mắt, khoa trương nói: “Ấy da, đây chẳng phải là Thập tam Hoàng đệ sao. Xa cách đã lâu.”
Nghiêm Nguyên Hành: “…Lục Hoàng huynh. Xa cách đã lâu.”
Nghiêm Nguyên Chiêu: “Nghe nói ngươi lập kỳ công, phụ Hoàng rất vui mừng. Ta cũng xem thư Đình Vân gửi, biết được ngươi tư thế oai hùng hiên ngang, đơn độc chém tướng, quả thật có tiền đồ.”
Không có ai bên cạnh nên Nghiêm Nguyên Chiêu cũng không kiêng kỵ gì thể diện của ai, đặt tay lên vai Thời Đình Vân, vô cùng thân mật, khen tự đáy lòng: “Nhưng mà vẫn là Vân đệ của chúng ta có tiền đồ, có thể chỉ huy vạn người tác chiến, thật sự không phụ sự thưởng thức và bồi dưỡng của Lục gia đối với ngươi.”
Nghiêm Nguyên Hành mím môi không nói gì.
…Tố Thường sẽ viết thư cho Lục hoàng huynh sao.
Tố Thường chưa từng viết thư cho hắn.
Ở một gian lều khác, Lâu Ảnh đang nằm nghỉ ngơi trên giường, nhìn thấy hết tất cả, anh nhịn lại nhịn, cuối cùng siết chặt quyển sách trong tay, ngồi thẳng người, giơ tay nâng lên tai phải của mình.
Một giây sau, trong đầu của Trì Tiểu Trì vang lên giọng nói hơi ẩn nhẫn của 061: “…Tiểu Trì.”
Trì Tiểu Trì đột nhiên nghe thấy giọng của Lâu Ảnh, hơi ngơ ngác: “Tiên sinh, anh có thể nói chuyện rồi sao?”
Lâu Ảnh: “Quay về.”
Trì Tiểu Trì: “Hả?”
Giọng nói của Lâu Ảnh hơi dịu xuống một chút: “…Có một số việc muốn thương lượng với em.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc