Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 276

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Có đại thắng cổ vũ nên các tướng sĩ hành quân tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Nửa tháng sau, bọn họ đã tới bờ sông Nam Cương.
Vì đã vào xuân, băng tuyết tan rã, nước sông mang theo vài mảnh băng vụn, chảy xiết theo dòng, giống như ngựa không cương.
“Mã Vô Cương” cũng là cách xưng hô của dân bản địa đối với con sông này.
Trong đội ngũ cũng không thiếu những vị lính già quanh năm phụ trách lương thảo, thuận theo nước sông, càng đi về phía trước, tiếng xì xầm trong đội ngũ càng lớn, thật giống như tất cả mọi người đang thấp giọng thảo luận chuyện gì đó.
Nghiêm Nguyên Hành cảm thấy hơi kỳ lạ: “Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?”
Trì Tiểu Trì cưỡi trên bạch mã, đuôi mũ bạc trên đầu bị gió thổi vang lên vài tiếng xột xoạt.
Cậu đáp: “Bẩm Thập tam Hoàng tử, sắp tới bến thuyền.”
Bến thuyền?
Đúng rồi, nhìn địa hình nơi đây, nếu như hắn nhớ không lầm thì phía trước là một bến thuyền.
Nghiêm Nguyên Hành rơi vào trầm mặc.
Trong một ngày đông khi hắn còn nhỏ, Nam Cương nghỉ ngơi dưỡng sức, phát động một trận chiến tranh.
Kỵ binh của Nam Cương rất mạnh, có chuẩn bị mà đến, khi đó Thời Kinh Hồng cũng chỉ là Tướng quân mới hai mươi tuổi, lãnh binh chưa bao lâu, trong trận ác chiến bị lạc với đội ngũ, vừa đánh vừa lui ở vùng ven sông, xảy ra ác chiến ở bến thuyền phụ cận, kết thúc bằng Thời Kinh Hồng chiến thắng trong gang tấc.
Trận chiến đó máu nhuộm đầy sông.
Truy binh xuất hiện bất cứ lúc nào, thi thể đầy đất thật sự không có cách nào an táng, Thời Kinh Hồng e sợ người Nam Cương sẽ gom xác để giẫm thi thể, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau hạ lệnh, đẩy thi thể của binh lính Trung Nguyên vào nước sông đỏ như máu.
Làm cô hồn dã quỷ rời đi bên sông, cuối cùng cũng có kỳ hạn quay về.
Năm sau, thiên hạ thái bình.
Một người lính già làm đầu bếp lâu năm ở Bắc Phủ Quân, sáng sớm ngày đó xin gặp Thời Kinh Hồng, vừa gặp mặt liền bái lạy, nói năng lộn xộn, đa tạ Thời Tướng quân, đa tạ Thời Tướng quân.
Thời Kinh Hồng không hiểu chuyện gì, nâng người nọ đứng dậy, hỏi cớ sự.
Người nọ giơ lên một phong thư, nước mắt giàn giụa nói thê tử của ông ngày hôm qua gửi thư, trong thư nói bà ấy nằm mộng thấy nhi tử về nhà, mặc thiết giáp nhuốm máu, cả người ẩm ướt, cũng không nói gì, chỉ ở trước cửa dập đầu ba lạy.
Sau khi tỉnh lại, thê tử của ông tập tễnh đi đến trước cửa, đi đến nơi nhi tử vừa nãy còn quỳ xuống ở trong mộng để bái lạy, vuốt ve một chút, dường như nơi đó còn lưu lại chút nước.
Người lính già kia khóc không thành tiếng, nói, nếu như không có Thời Tướng quân dẫn đường thì hồn phách của nhi tử ông khó mà quay về, đa tạ ân tình của Thời Tướng quân.
Một lúc lâu sau ông không nghe thấy Thời Kinh Hồng đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên mới ngạc nhiên phát hiện, Thời Kinh Hồng ngồi ở phía trên cũng đang ròng ròng nước mắt không ngừng.
Từ đó về sau Bắc Phủ Quân định ra quy củ.
Phàm là Bắc Phủ Quân đến bến thuyền đều phải xuống ngựa, dắt ngựa mà đi.
Chủ tướng phải quỳ gối hành lễ nghiêm trang trước bến phà, bảo vệ vong hồn của các chiến sĩ trong lòng sông, khoác áo về nhà.
Tuy nhiên có ba trường hợp không cần phải bái tế.
Trong thời chiến không bái tế, gặp chuyện cấp bách không bái tế, bất kính cũng không cần bái tế.
Lần trước Nghiêm Nguyên Hành dẫn quân gấp rút tiếp viện cũng đi ngang qua nơi này, vì tình hình trận chiến khẩn cấp, không thể dừng chân, trực tiếp dùng thuyền rời đi.
Đợi lúc trở về, trong lòng hắn cứ nghĩ về Thời Đình Vân bị thương, cho nên khi đi ngang nơi này cũng không ai nhắc nhở hắn.
Dù sao hắn cũng không phải người của Bắc Phủ Quân, cho dù là người của Bắc Phủ Quân, với tâm tư đầy lo lắng của hắn lúc đó cũng xem như là “bất kính”.
Nghiêm Nguyên hành phân thần nghĩ đến chuyện năm xưa, không tới một khắc, đội quân phía trước liền dừng lại.
Trì Tiểu Trì bên cạnh hắn xuống ngựa, áo choàng đỏ thẫm trên người bị gió sông thổi phất lên một bên.
Đã đến bến thuyền Nhất Diệp Chu.
Đó là một bến thuyền vô cùng bình thường, không có bất kỳ trang trí dư thừa nào, đỉnh chóp bến thuyền bị gió thổi phất lên một góc, mà bởi vì nước sông dập dềnh khiền bến thuyền bằng gỗ thậm chí có chút hơi lỏng lẻo, lung lay theo từng bước đạp chân của Trì Tiểu Trì.
Nghiêm Nguyên Hành thấy Trì Tiểu Trì tháo xuống mũ bạc, đặt bên bến thuyền, sau đó vén y phục quỳ xuống.
Động tác gọn gàng dứt khoát, là tư thái độc nhất của quân nhân thiếu niên.
Thân là quân nhân, bọn họ không cần thắp hương chiêu hồn, chỉ cần vững vàng dập ba lạy.
Trì Tiểu Trì cởi xuống áo choàng mỏng của mình.
Áo choàng nền đỏ hoa văn vàng, giống như một áng mây đỏ cuốn vào lòng sông.
Có binh lính cũng hưởng ứng, cởi xuống mũ giáp, roi, thậm chí giày do lão nương may cho trước khi lên đường hành quân cũng được thả xuống lòng sông.
Người lính già đi đầu hô lên, các tân binh dồn dập theo lời.
Dần dần tiếng hô tán loạn, trở thành âm thanh đinh tai nhức óc.
“Khởi viết vô y! Dữ tử đồng bào!!”
“Khởi viết vô y! Dữ tử đồng trạch!!”
“Khởi viết vô y! Dữ tử đồng thường!!” (1)
Sau khi hành lễ xong xuôi, Trì Tiểu Trì cầm lên mũ bạc, dẫn ngựa về phía trước, mãi đến khi nhóm quân đội cuối cùng qua đến bến thuyền thì mới leo lên lưng ngựa.
Nghiêm Nguyên Hành luôn yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, hỏi: “Đã làm chuyện này bao nhiêu lần?”
“Bốn lần, lần này là lần thứ năm.” Giọng nói hơi có chút tiếc nuối, “Đi biên cương thăm viếng phụ thân từng làm như vậy. Trận đánh kia không có hành lễ, quay về cũng không thể hành lễ.”
Nghiêm Nguyên Hành nói: “Lần đó ngươi bị thương, bệnh đến mê man, Trấn Nam Quan thiếu thốn nhiều thứ, khi ấy không có thuốc, Thời bá phụ ủy thác ta che chở ngươi, đặc biệt cho phép ngươi không cần bái lạy.”
Nghiêm Nguyên Hành nỗ lực một cách vụng về dùng xưng hô Thời bá phụ để rút ngắn khoảng cách quan hệ với Thời Đình Vân.
Khá lâu không nghe thấy, hắn có chút muốn nghe y gọi chính mình một tiếng Nguyên Hành.
Quả nhiên Trì Tiểu Trì nói: “Lần đó…đa tạ Nguyên Hành.”
Nghiêm Nguyên Hành cúi đầu, ở nơi mà cậu không nhìn thấy, hắn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Ngẩng đầu lên, hắn lại trở về bộ dáng lạnh lùng nghiêm túc, không ngừng cố gắng nói: “Mấy ngày nay Thời bá phụ vẫn chưa gửi thư…”
Đang nói chuyện, phía trước chợt có tiếng vó ngựa.
Nhìn trang phục, đó là một binh sĩ ở Bắc Phủ Quân.
Người truyền tin nhìn thấy thiếu Tướng quân, phi ngựa đến phía trước, dường như có tình báo cấp tốc, trên mặt vẫn còn phong sương, cơ mặt có chút cứng ngắc, nhìn không ra là mừng hay lo.
Trì Tiểu Trì cúi người: “Chuyện gì?”
Người đưa tin thở dốc hai tiếng, ôm quyền nói: “Bẩm thiếu…thiếu Tướng quân, Trấn Nam Quan…lại có tin chiến thắng! Mấy ngày trước đây Bạch phó tướng của Ung Châu chặn được một thám tử Nam Cương, tra hỏi được tình báo quan trọng từ miệng người nọ, giành được Bùi Châu!”
Trì Tiểu Trì nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Bùi Châu không tính là nơi chiến lược tất yếu mà các binh gia phải tranh giành, nhưng lại phân chia Định Viễn và Ung Châu, bây giờ cầm lấy Bùi Châu, Định Viễn và Ung Châu có thể kết nối, như vậy có thể xây dựng phòng tuyến mới!
Người đưa tin móc ra một phong thư trong ***g ***: “Đây là thư Tướng quân viết cho ngài. Thiếu Tướng quân, tiểu nhân phải chạy về thủ đô báo hỉ, xin cáo lui trước.”
Theo quan điểm của Nghiêm Nguyên Hành, sau khi đại thắng, Thời bá phụ viết thư cho Thời Đình Vân là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng khi ánh mắt của Nghiêm Nguyên Hành ngẫu nhiên xoay một vòng, phát hiện Chử Tử Lăng vẫn luôn cưỡi ngựa đi theo sau lưng Thời Đình Vân, mặc dù sắc mặt cũng có vui mừng nhưng ánh sáng trên mặt có chút ảm đảm, thoạt nhìn vẻ vui mừng cũng có chút miễn cưỡng, thật sự hơi kỳ lạ.
Hắn âm thầm ghi nhớ, cũng không nhắc đến.
…..
Người đưa tin rời đi, Trì Tiểu Trì vui mừng xé phong thư.
Chử Tử Lăng hơi cúi đầu.
Những lo lắng trong vài ngày qua đã được chứng minh.
Kế hoạch của hắn đã tuyên bố thất bại.
Trên mặt của hắn không để lộ, nhưng trong miệng cũng khó tránh khỏi có chút đắng chát, nói một cách trái lương tâm: “Chúc mừng công tử.”
Hắn an ủi mình, dù sao cũng không phải chuyện nắm chắc, không cần nhọc lòng đi tiếc nuối.
Nếu Thời Kinh Hồng xem thư xong lại đi rửa tay rồi mới dùng bữa, hoặc là không theo thói quen *** láp Ng'n t lật thư, như vậy độc dược cũng không vào được miệng của ông ấy.
Chỉ là thất bại mà thôi, hắn vẫn có thể tiếp nhận được.
Chỉ sợ là Thời Kinh Hồng nhận ra được điều gì đó…
Càng nghĩ, hắn càng siết chặt Ng'n t cầm cương đến cứng ngắc.
Thư kia rõ ràng không dài, vì sao Thời Đình Vân lại nhìn tới nhìn lui nhiều lần như vậy…
Trong lúc hắn ngạc nhiên và nghi ngờ, Trì Tiểu Trì đột nhiên mở miệng: “A Lăng.”
Chử Tử Lăng bỗng nhiên giật mình: “…Công tử?”
Trì Tiểu Trì gấp thư lại, bỏ vào trong ***: “Thông báo một chút, Bùi Thành đại thắng, tối nay chúc mừng!”
Một cơn gió lạnh thổi qua, Chử Tử Lăng giật cả mình, mới nhận ra y phục trong nhuyễn giáp của mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Hắn xiết chặt cương ngựa trơn trợt, nỗ lực để giọng nói của mình nghe có vẻ tràn ngập vui mừng: “Dạ.”
Nghiêm Nguyên Hành biết rõ không thể ở trước mặt người khác làm mất thể diện của Thời Đình Vân, bởi vậy đợi đến khi Chử Tử Lăng rời đi, hắn mới hỏi: “Bại mà không oán, thắng mà không kiêu, thắng đương nhiên vui mừng nhưng chẳng phải nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng hay sao?”
Hắn cũng không có ý định nghi vấn quân lệnh của Thời Đình Vân, hắn chỉ dùng suy nghĩ cá nhân để suy xét tùy việc mà thôi.
Trì Tiểu Trì vốn định giục ngựa tiến lên, nghe vậy liền kiềm cương ngựa, xoay người lại.
Ngựa trắng thở ra hơi nóng, móng ngựa bằng sắt đạp từng bước dưới đất tạo thành hình bán nguyệt.
Trì Tiểu Trì cười nói: “Nơi đây cũng không phải chiến địa, lúc này cũng không phải thời chiến. Các chiến sĩ hành quân lâu ngày khó tránh khỏi mệt nhọc, nếu có tin vui thì chúc mừng một chút cũng có lợi cho sĩ khí.”
Cậu lại nói: “Nguyên Hành, ta với ngươi khác nhau. Ngươi là quân tử khiêm tốn, ta là thô nhân mãng phu. Ngươi có thể làm thánh nhân, còn ta thì làm không được. Thời Đình Vân ta có thắng thì cười, có bại thì tức giận, tất cả tùy tâm. Thế gian có biết bao chuyện đều không ngăn nổi ba chữ Ta Cao Hứng.”
Nghiêm Nguyên Hành nhìn hắn phóng túng như vậy, nhịp tim cũng nhảy đến mất trật tự: “Xin lỗi, là ta không hiểu chuyện trong quân, đường đột rồi.”
“Nguyên Hành, giữa ngươi và ta chớ nhắc đến hai chữ đường đột.” Người thiếu niên cưỡi ngựa trắng nắm chặt dây cương, bình thản nói. “Ta rong ruổi thiên địa chỉ mong bảo đảm ngươi ngồi trên cao của triều đình, một đời làm thánh nhân.”
Dứt lời, cậu giật giây cương một cái: “Đi!”
Ngựa trắng nghe lệnh, cất vó chạy đi, để lại một làn bụi mù ௱ô** lung.
Nghiêm Nguyên Hành chưa từng nghe một người có thể nói ra chữ “Đi” một cách tiêu sái như vậy.
Hắn nhìn Thời Đình Vân điều khiển ngựa chạy một đường bay nhanh đến phía trước quân đội, giương giọng nói gì đó, từ phía xa cũng nghe không quá rõ nhưng Nghiêm Nguyên Hành suy nghĩ, nhất định là y đi thông báo việc vui.
Đúng như dự đoán, quân đội phía trước vang lên một trận hoan hô.
Chiến mã cũng có cảm giác, mấy tiếng ngựa hí và hoan hô cùng nhau vang lên.
Trong tiếng vui mừng nhộn nhịp, ánh mắt của Nghiêm Nguyên Hành đuổi theo bóng dáng đội mũ bạc cưỡi bạch mã của Thời Đình Vân, thật sự rất sáng chói.
Trong tiếng vui mừng, Chử Tử Lăng khó nhịn được cơn buồn bực trong lòng.
….
(1) Anh không có áo, cùng anh mặc áo. Anh không có áo, cùng anh mặc áo lót. Anh không có áo, cùng anh mặc váy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc