Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 227

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Sau khi xuống núi, Nhậm Thính Phong lưu lại vài đệ tử, để cho bọn họ hộ tống những người bị bắt lên núi quay về thành Thời Vũ, làm rõ chuyện Sơn quỷ ngàn năm trước chưa từng hồi sinh, mọi người bị nhầm lẫn với sơn phỉ lẩn trốn trên núi, hiện tại sơn phỉ đã bị diệt sạch, xin mọi người không cần lo lắng.
Về phần kẻ trộm mộ thoát được một mạng, luôn miệng nói đồng bọn bị kéo xuống lòng đất, thân phận của hắn lúng túng, không thể tin tưởng hoàn toàn lời làm chứng của hắn, nói không chừng chỉ là vì nhóm trộm mộ có người chia của không đồng đều, Gi*t ૮ɦếƭ lẫn nhau, bị người phát hiện nên ăn nói bừa bãi, hy vọng lấy ác danh của Sơn quỷ để rửa tội cho mình.
Nói chung bọn họ tận lực giúp Túc Cơ và Trình Vô Vân chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi việc.
Sau khi an bài xong, Nhậm Thính Phong vốn định cùng Văn Ngọc Kinh rời đi, Văn Ngọc Kinh lại ôn hòa nói: “Tam sư huynh, mọi người cứ đi trước đi.”
“Lục sư đệ có việc?”
Thái độ của Văn Ngọc Kinh tương đối tao nhã lễ độ: “Bèo nước gặp nhau chính là hữu duyên, chúng ta vẫn cần đưa vị công tử này qua núi để đi thi.”
Hắn đang nói đến Diệp Ký Minh.
Diệp Kí Minh ngẩn ra.
Lần này hắn tới Thời Vũ Sơn chỉ là vì nhớ Tiểu ngư, muốn đến xem thử một chút, vốn định sau khi xuống núi liền cùng bọn họ mỗi người một ngả, ai ngờ Văn Ngọc Kinh đưa ra yêu cầu muốn đưa tiễn, trong lòng hắn thầm lẩm bẩm một chút, nhưng cũng không từ chối.
Hắn muốn nhìn xem trong hồ lô của Văn Ngọc Kinh bán thuốc gì.
Nhậm Thính Phong quen thuộc mà khoát tay: “Đi đi, nhưng chớ như hồi trước, bảo là xuống núi hái cây tiên thảo mà đi một lần ba đến năm năm cũng không thấy quay về.”
Văn Ngọc Kinh nở nụ cười nhìn Nhậm Thính Phong dẫn theo chúng đệ tử bao gồm cả Yến Kim Hoa rời đi, quay người lại, nói với Trì Tiểu Trì: “Ngươi ở đây chờ một chút, sư phụ đi tiễn Minh công tử một đoạn đường.”
Trì Tiểu Trì hơi nhướng lông mày.
Đây chính là cố ý đẩy cậu ra.
Trì Tiểu Trì còn muốn tranh thủ một chút: “Sư phụ, không bằng chúng ta cùng đi…”
Văn Ngọc Kinh đi tới bên cạnh Diệp Ký Minh, chắp tay ra sau lưng, đầu cũng không quay, chỉ lặp lại: “Chờ một chút.”
Trì Tiểu Trì nghiêng đầu ở sau lưng Văn Ngọc Kinh, nháy mắt với Diệp Ký Minh: Tự cầu phúc.
Diệp Ký Minh cũng có chút khó hiểu, nhưng hắn đã quen thói ngông cuồng càn quấy, tự nhận không làm chuyện gì đuối lý, đối với công tử hào hoa phong nhã, nhược chất phong lưu như vậy, hắn tự cảm thấy không có gì là đáng sợ.
Vì vậy hắn chắp tay: “Mời.”
Thời Vũ Sơn có diện tích 800 dặm, người phàm không tiện ngự kiếm, Văn Ngọc Kinh liền đi ở phía trước, dẫn hắn đi vòng quanh núi.
Một đường không nói lời nào.
Đi được khoảng một dặm, Diệp Ký Minh mất kiên nhẫn.
Khi rút kiếm ra trong nháy mắt, y phục thư sinh của Diệp Ký Minh nổ tung, hòm sách sụp xuống, huyền y tung bay, một thanh trọng kiếm màu hắc kim lặng yên đặt trực tiếp lên cổ Văn Ngọc Kinh.
Diệp Ký Minh không muốn tiếp tục ngụy trang, lạnh lùng nói: “Còn muốn đi tới chỗ nào nữa?”
Văn Ngọc Kinh cũng không kinh sợ, chắp tay mà đứng, để mặc Diệp Ký Minh dùng kiếm kề sát cổ, tiếng nói vẫn trong suốt và lạnh nhạt: “Công tử không đi thi sao?”
Nơi này cũng không có người khác, Diệp Ký Minh cũng không cần phải che giấu, khí thế thư sinh hoàn toàn hóa thành tà khí: “Ngươi nhận ra từ khi nào?”
“Không khó.”
Nói đến đây, Văn Ngọc Kinh đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nhận ra giọng điệu này cực kỳ giống Trì Tiểu Trì, không khỏi nhẹ giọng nở nụ cuời.
Diệp Ký Minh bị Văn Ngọc Kinh cười như thế rất khó chịu, lại thấy hắn vẫn bình chân như vại, không có ý tranh đấu, ngược lại càng khiến Diệp Ký Minh trở nên lỗ mãng, trong lòng xì một tiếng: “Đã đoán ra, ngươi tính làm thế nào?”
Văn Ngọc Kinh xoay một vòng, lại đánh ra một đòn thái cực: “Đưa tiễn công tử đi thi.”
Diệp Ký Minh: “…” Nghe chán ghét như đưa tiễn công tử đi viếng mồ mả thế này.
Vài câu qua lại, Diệp Ký Minh cảm thấy người này không phải mượn cớ đẩy ra Đoạn Thư Tuyệt để nhân cơ hội loại trừ mình.
Nhưng mà trước nay hắn luôn rất đề phòng, cho dù trong lòng nắm chắc cũng không dám hoàn toàn thả lỏng.
Văn Ngọc Kinh thì vẫn bình thản: “Công tử, mau lên đường thôi, đưa tiễn công tử sớm một chút thì ta cũng có thể quay lại sớm một chút, Thư Tuyệt còn đang chờ ta trở lại. Công tử cũng không muốn hắn sốt ruột chờ đợi đúng không.”
Vừa nghe Văn Ngọc Kinh nhắc đến Đoạn Thư Tuyệt, Diệp Ký Minh liền biết trong lòng không ổn, lập tức biện bạch: “Ta và Tiểu…Đoạn Thư Tuyệt cũng chỉ là hữu duyên gặp mặt, không tính là quen biết.”
“Ta biết.”
“Ngươi là sư phụ của Thư Tuyệt, ta không muốn tranh đấu với ngươi.”
“Trùng hợp, ta cũng vậy.” Văn Ngọc Kinh tao nhã nói, “Đồ nhi kết giao vài bằng hữu là chuyện của hắn, ta cần gì phải quản nhiều.”
Diệp Ký Minh: “…” Lời giải thích này quá mức đường hoàng khiến hắn chẳng dám tin.
Nhưng mà giọng điệu của Văn Ngọc Kinh thật sự khẩn thiết, khi Diệp Ký Minh ngẫm nghĩ một lúc, thiếu chút nữa đã muốn tin tưởng thì Văn Ngọc Kinh lại chủ động đưa tay, ngón tay cái và ngón tay trỏ nhẹ nhàng chà xát lên mũi kiếm hắc kim, nhắm mắt nói: “Kiếm tốt.”
Diệp Ký Minh cả kinh, muốn rút kiếm về nhưng khi nỗ lực rút kiếm thì hắn ngơ ngác nhận ra hắn thậm chí không có cách nào di chuyển mũi kiếm đang nằm giữa hai ngón tay thon dài kia!
Hắn bị kích thích đến nổi giận, nắm chặt chuôi kiếm, đang muốn dùng lực để rút kiếm thì đột nhiên cảm thấy có một luồng khí men theo thân kiếm kéo tới khiến lòng bàn tay của hắn bị chấn động, cảm giác bỏng nhẹ làm cho da đầu của Diệp Ký Minh tê rần, lập tức thả ra chuôi kiếm, cúi đầu nhìn lại —-
Trong lòng bàn tay của hắn bị đánh ra một dấu ấn màu vàng nhạt, bên trên viết một chữ rồng bay phượng múa.
“Đến”
Diệp Kí Minh: “…!!!”
Diệp Ký Minh lập tức điều chỉnh kinh mạch, chỉ sợ cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này hạ độc mình, nhưng sau khi thử một chút, ngoại trừ lòng bàn tay có dư âm bị bỏng rát thì hắn không phát hiện có gì bất thường, kinh mạch chưa từng bị phong bế, trong cơ thể cũng không có độc tố chảy vào, tất cả đều bình yên.
Diệp Ký Minh che lại tay phải, cảnh giác lùi về sau: “…Văn Ngọc Kinh! Đây là cái gì?!”
Văn Ngọc Kinh rút ra cái ô sau lưng, trong nháy mắt đổi thành nhuyễn kiếm, trở tay quấn lấy chuôi kiếm hắc kim, lại khẽ xoay người, đem trường kiếm ném trở về vỏ kiếm bên hông Diệp Ký Minh.
“Hữu dụng.” Văn Ngọc Kinh nói không tỉ mỉ, “…Nhưng tốt nhất không nên dùng.”
Diệp Ký Minh cắn răng, thử lau chữ trên tay.
Chữ này nếu giống như dấu chấm thì Diệp Ký Minh chưa chắc sẽ nổi giận như vậy, nhưng mà chữ “Đến” này lại giống như đang gọi chó, quả thật kinh tâm động phách.
Thế nhưng chữ vàng kia như xâm vào da thịt, không có cách nào xóa đi, càng lau càng sáng.
Diệp Ký Minh gần như muốn hộc máu, thốt ra lời: “Văn Ngọc Kinh, ngươi dám nhục nhã bản Quân như vậy!
Văn Ngọc Kinh ôn hòa hạ thấp người: “Công tử hiểu lầm. Chỉ là vì đề phòng bất trắc mà thôi.”
Diệp Ký Minh làm sao nghe lọt tai lời giải thích của Văn Ngọc Kinh, nhưng vừa nãy giao thủ chỉ trong khoảnh khắc thì hắn đã phán đoán được người này cũng không đơn giản, giao thủ với Văn Ngọc Kinh vừa không chiếm được lợi lộc gì, vả lại người này lại là sư phụ của Tiểu ngư, cho dù là vì Tiểu ngư thì mình cũng nên dùng lễ đáp lễ, không nên triệt để xé rách thể diện.
Tính toán lợi và hại, Diệp Ký Minh nhịn xuống, thả tay đang ấn chuôi kiếm xuống: “Có ai đã từng nói với ngươi, ngươi thoạt nhìn khá là chính nhân quân tử nhưng thực sự khiến người khác chán ghét chưa?”
Không thể động thủ còn không cho hắn động khẩu?
Rõ ràng chỉ là một câu đánh giá không đến nơi đến chốn nhưng Văn Ngọc Kinh lại hơi run rẩy.
Theo lý thuyết thì 061 chưa từng nghe qua lời đánh giá của Diệp Ký Minh.
Kể từ khi bị định dạng lại dữ liệu, đại đa số hệ thống từng quen biết đều đến an ủi anh, anh cũng ở trong sự an ủi của mọi người mà miễn cưỡng chắp vá những thứ liên quan đến bản thân.
Mọi người dùng khá nhiều từ hình dung về anh như “Người rất tốt”, “dịu dàng”, “các mối quan hệ đều tốt đẹp”, vì thế anh liền tự nhiên cho rằng mình là người như vậy, nhưng một câu vô tình của Diệp Ký Minh lại mơ hồ thu về hồi ức rải rác bị xoắn nát của anh.
…Dường như anh từng nghe qua lời đánh giá tương tự.
Diệp Ký Minh ngoài miệng chiếm chút tiện nghi, lại thấy Văn Ngọc Kinh xuất thần, liền cho rằng là bị hắn đâm trúng tim đen, hơi đắc ý mà hừ một tiếng, giấu đi bàn tay bị đánh dấu ấn ra sau lưng, ném kiếm lên không trung, xoay người nhảy lên, cố ý khiêu khích: “Văn quân tử, bản Quân đi đây, không cần đưa tiễn, hữu duyên tái kiến.”
Văn Ngọc Kinh cũng không giận, chắp tay nói: “Diệp công tử đi chậm rãi.”
Vốn đang đắc ý, Diệp Ký Minh thiếu chút nữa đã rơi khỏi thân kiếm: “…”
Làm sao Văn Ngọc Kinh biết được tên họ của mình?!
Thật khó khăn mới dùng từ ngữ sắc bén để cầm hòa một trận, dự định nhân cơ hội thoát thân, ra đi khí phách hiên ngang, không ngờ lại bị họ Văn giáng xuống một đòn, hiện tại khí thế rơi gần hết, Diệp Ký Minh đành phải ૮ưỡɳɠ éρ nuốt xuống phần thiệt thòi này, quay đầu rời đi.
Đưa mắt nhìn Diệp Ký Minh rời đi, Văn Ngọc Kinh quay thân lại, dưới ánh trăng chậm rãi bước đi, chỉnh lý lại dòng suy nghĩ.
Vừa mới được Diệp Ký Minh dẫn dắt, trong đầu anh xuất hiện một ít đoạn tin tức cực kỳ rải rác.
Đó là giọng của 023, nghe có vẻ hơi tức giận: “Tại sao lại là cái này?! 061, anh có phiền hay không, lần thứ mấy rồi? Tự anh nói xem, bộ điện ảnh này xem lần thứ mấy rồi?”
Anh nghe được giọng của mình: “Vẫn tốt mà? Cũng không quá nhiều.”
Giọng nói lười biếng của 089 truyền đến: “Đúng rồi, không quá nhiều, cũng mới tám chín mươi lần thôi…Nghiêm túc mà nói thì, 61 à, vợ của cậu tính khi nào thì đóng phim mới? Có thể cho tụi tôi một cái tin chính xác hay không?”
“Cậu ấy không phải, đừng nói như vậy.” 061 nghe thấy giọng nói phủ nhận hơi nghiêm túc của mình, giải thích với 089, “Cậu ấy là em trai hàng xóm của tôi.”
061 khá là kinh ngạc.
Trong trí nhớ hiện có của mình, anh chưa từng nói chuyện nề nếp như vậy với 023 và 089.
“Được rồi được rồi, là em trai, là em trai.” Giọng của 089 lại vang lên, “Vậy cậu có thể để cho em trai của cậu nằm mơ, bảo cậu ấy xin hãy thương xót, một năm đóng vài bộ phim được không? Cậu tự vấn lương tâm của mình đi…tự vấn đi, bạn bè chúng ta tụ hội mà cậu cứ bật phim của cậu ấy lên, có phải là hơi quá đáng hay không?”
“Lần nào cũng đều có người chưa từng xem mà.” Anh vẫn nỗ lực giải thích, “Cậu ấy diễn rất hay.”
023 không thể nhịn được nữa, “Nhưng mà hai chúng tôi lần nào cũng có mặt nè!”
Anh dường như hơi ngượng ngùng một chút: “Xin lỗi xin lỗi, phim mới của cậu ấy đã đóng máy, có lẽ hai tháng sau sẽ công chiếu.”
Lúc này bụng dạ của 023 mới thuận xuống một chút: “Lần sau tụ hội mà anh còn mở phim này xem thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu.”
089 nói: “Nếu không lần sau cứ treo một tấm bảng trước cửa phòng, fan cuồng chớ tiến vào.”
023: “Rất đúng, não tàn và fan cuồng chớ tiến vào.”
089: “…Cậu nhìn tôi làm gì, cậu cứ nói ra đi, nếu không ba ba sẽ đau lòng.”
023: “Anh có bản lĩnh đau lòng thì cứ đi ra ngoài đi, trước khi đi nhớ phun khoai tây chiên của tôi ra.”
Hồi tưởng cũng không phải một chuyện vui vẻ, kèm theo đó là cơn đau đầu kịch liệt, Văn Ngọc Kinh đi lại loạng choạng, tinh thần hỗn loạn.
Nhưng bản thân anh lại càng muốn biết nhiều hơn những chuyện trong quá khứ liên quan đến mình.
Mãi đến khi có một giọng nói lay tỉnh Văn Ngọc Kinh: “Sư phụ?”
Văn Ngọc Kinh giương mắt nhìn lại, phát hiện Trì Tiểu Trì dùng thân thể Đoạn Thư Tuyệt đang ôm kiếm dựa vào một thân cây, đang kinh ngạc nhìn mình.
…Trì Tiểu Trì quả thật rất coi trọng tính cách thiết lập của Đoạn Thư Tuyệt, cho dù ở nơi không có người vẫn đứng một cách quy củ, dáng người kiên cường, đoan trang như ngọc.
Mà Văn Ngọc Kinh đi ngang qua thân cây lại chẳng nhận ra sự tồn tại của đối phương.
061 hoặc là nói Văn Ngọc Kinh, nhận ra mình đang thất thố, lập tức ôn hòa nói lời áy náy: “Xin lỗi, sư phụ đang suy nghĩ vài chuyện.”
Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu: “Sư phụ tiễn Diệp huynh rời đi rồi?”
Cậu vốn thông minh, thấy Văn Ngọc Kinh muốn đơn độc tiễn đưa Diệp Ký Minh, nhất định là có hoài nghi thân phận của Diệp Ký Minh, mà Văn Ngọc Kinh không phải nhân tộc, bản tính lại khoan dung, Trì Tiểu Trì cho rằng Văn Ngọc Kinh sẽ không làm gì Diệp Ký Minh, không cần quá mức lo lắng.
Quả nhiên, Văn Ngọc Kinh nói: “Ừm. Đã tiễn đi.”
Trì Tiểu Trì bình thản nói: “Trước đó chưa báo thân phận của Diệp huynh cho sư phụ là lỗi của đồ nhi, thỉnh sư phụ trách phạt.”
Văn Ngọc Kinh nhịn xuống cơn đau đớn như bị đao chém trong đầu, ôn hòa nói: “Sư phụ không phải không cho phép ngươi giao du bằng hữu, ngược lại càng hy vọng ngươi ra ngoài nhiều một chút, giao du với người khác nhiều một chút. Cái gọi là tu đạo cũng không phải nhắm mắt làm liều, diện bích chịu khổ, muốn thông hiểu mọi sự cần phải nhìn khắp thiên hạ, biết nhiều chuyện biết nhiều người, biết cái gì gọi là đẹp, xấu, thiện ác, tiêu hóa hòa hợp mới chứng minh được chân đạo. Là sư phụ không tốt, luôn hạn chế ngươi ở trong núi, không để ngươi giao du bên ngoài, sau này sư phụ sẽ thay đổi, đi thôi.”
Văn Ngọc Kinh chưa từng nhiều lời như vậy khiến Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc: “Sư phụ?”
Văn Ngọc Kinh cũng nhận ra điểm này, bất đắc dĩ cười cười: “Có lẽ ở trong núi lâu nên thân thể hơi mệt, nuôi dưỡng quá yêu kiều khiến việc đi lại lâu như vậy cũng làm cho ta mệt mỏi. Làm phiền Thư Tuyệt đưa ta trở về núi, có được hay không?”
Trì Tiểu Trì gật đầu.
Văn Ngọc Kinh liền khom người xuống, ánh sáng trên người lóe lên, rất nhanh liền biến thành một cục mèo trắng muốt, yên lặng co tròn, giống như một cuộn len tinh xảo.
Trì Tiểu Trì ôm mèo đặt vào mũ trùm phía sau, ngự kiếm mà đi.
Trong mũ trùm, Văn Ngọc Kinh nhẹ nhàng ôm chặt vải vóc trước mắt, nghĩ đến danh xưng mà 089 đã từng gọi Trì Tiểu Trì, trong lòng trở nên ấm nóng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc