Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 226

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Bọn họ ở trong động thêm một đêm.
Khi ánh mặt trời ngã về phía Tây, Trình Vô Vân mang đến đệm chăn cho bọn họ, hái quả dại và đưa nước uống.
Đây là Túc Cơ yêu cầu.
Thân là một u hồn, Trình Vô Vân không biết ấm lạnh, không biết đói no, nàng không hiểu tại sao Túc Cơ lại yêu cầu như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Trình Vô Vân cũng không hiểu rõ rất nhiều chuyện. Tỷ như trận Thái cực mà nàng bố trí mặc dù có linh lực ngàn năm nhưng muốn phá giải thì cứ *** phá núi, giết ra một con đường cũng chẳng tính là khó, vì sao thân là Tam sư thúc của phái Tĩnh Hư lại dễ dàng bị nàng nhốt lại như vậy.
Ngày hôm sau trận Thái cực tự động giải, đám người Đoạn Thư Tuyệt ở trong hố gặp được Tam sư thúc Nhâm Thính Phong đã bị nhốt ở đây ba bốn ngày.
Khi bọn họ gặp nhau, Nhậm Thính Phong đang căn dặn một đệ tử chạy về trước: “Nhanh trở về báo cho sư huynh rằng chúng đệ tử đều bình yên, ngày hôm sau sẽ quay lại, đừng lo lắng.”
Đệ tử lĩnh mệnh, đang muốn rời đi thì Nhậm Thính Phong gọi người nọ: “Sau khi thông báo thì sớm quay lại đây. Giảm bớt một người chúc thọ thì không tốt lắm.”
Vừa quay đầu, Nhậm Thính Phongliền nhìn thấy Văn Ngọc Kinh, đong đưa cây quạt tre nhỏ, chủ động nghênh đón, cười nói: “Thật có lỗi, quả nhiên là khiến sư huynh lo lắng, phái cả Lục sư đệ đến đây.”
Văn Ngọc Kinh cười nhẹ: “Cũng may hữu kinh vô hiểm.”
Nhậm Thính Phong nói: “Hiểm cũng không hẳn, kinh sợ cũng không vấn đề gì, chớ nhắc chớ nhắc. Văn sư đệ có mang theo ngân lượng không?”
Văn Ngọc Kinh cởi xuống túi gấm bên hông.
Nhậm Thính Phong nói: “Cảm tạ, sư huynh trở về sẽ dùng bụi cây tuyết liên kia trả lại cho đệ.”
Nhậm Thính Phong đưa túi gấm cho đệ tử: “Đi mua chút lễ vật đi. Tới làm khách mà không mang theo lễ vật là rất mất lễ tiết.”
Không chỉ bọn họ mà những người bị Trình Vô Vân cưỡng chế giam giữ đều không đi, bao gồm cả những bách tính bình thường.
Có một thợ săn còn rất rộng rãi, ôm một túi R*ợ*u bằng da dê, cười nhe cả hàm răng trắng: “Đến cũng đã đến, còn bị giam nhiều ngày như vậy, thế nào cũng phải ăn một bữa cho đã.”
Kỳ thật cũng không có cái gì có thể ăn, mì vằn thắn là Túc Cơ tự tay gói, nhân bánh là rau tươi hái ở trong núi, được cái tươi ngon, nhưng dù sao cũng không bằng những món mỹ vị trong tửu lầu, mì trường thọ có mùi vị không tệ nhưng nàng mua bột không nhiều lắm, một phần làm vằn thắn, phần còn lại cũng chẳng làm đủ mấy bát mì.
Những thứ này là mấy ngày trước Túc Cơ và Trình Vô Vân cùng xuống núi chọn mua, Trình Vô Vân không chịu rời khỏi Túc Cơ, Túc Cơ cũng chỉ có thể chọn vào thành lúc ban đêm, vì e sợ sẽ gây nên rối loạn không cần thiết.
Túc Cơ tiến vào phố lương thực mua bột, Trình Vô Vân liền ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ, lại bất cẩn hù người mở cửa sổ lúc nửa đêm.
Lo sợ làm lớn chuyện, Túc Cơ chỉ có thể mang theo mấy túi bột vừa mới mua rồi dẫn Trình Vô Vân vội vã rời đi, cũng không dám tiếp tục ở lại trong thành.
Đồ ăn không đủ, cũng may có R*ợ*u.
R*ợ*u đều là Túc Cơ tự mình cất, chôn trong rừng trúc, đó là kỹ thuật nàng học được từ trong sách, chưng cất ở rừng trúc mà nàng và Trình Vô Vân gặp nhau lần đầu, có lúc nàng quên mất mình đã chôn R*ợ*u ở chỗ nào, tìm R*ợ*u chẳng khác nào tầm bảo, nàng tốn không ít thời gian mới đào ra được mấy vò, chuẩn bị cho mọi người.
R*ợ*u được bùn trúc nhưỡng qua trăm ngàn năm, vị thuần khiết lại mãnh liệt, hương trúc thơm nức mũi.
Khi Trình Vô Vân nhìn thấy mọi người thì đã được Túc Cơ cho đổi trang phục mới hoàn toàn, nhìn qua còn vui vẻ hơn cả chủ nhân sinh thần là Túc Cơ. Mặt nạ một nửa che đi khuôn mặt bị hủy của nàng, lộ ra một nửa bên mặt nho nhỏ còn lại, cũng xem như mỹ lệ xinh đẹp lại tao nhã.
Cũng may hiện tại nàng cũng không hiểu rõ vết thương trên mặt có ý nghĩa thế nào, nhìn thấy mọi người liền hành lễ theo lễ tiết nam tử: “Đa tạ các vị đã đến mừng sinh thần của A Túc.”
Ở niên đại của Trình Vô Vân, phương thức hành lễ của nữ tử và nam tử đều tương đồng.
Nàng dường như đã hoàn toàn quên mất nàng bắt mọi người đến đây, với nhận thức hiện tại của Trình Vô Vân thì nàng cho rằng mình làm như vậy không có gì là không ổn.
Túc Cơ cười một cách bất đắc dĩ, ở sau lưng Trình Vô Vân, Túc Cơ đáp lễ từng người, cũng là thay Trình Vô Vân tạ lỗi với mọi người.
Nhậm Thính Phong nở nụ cười, giơ tay áo, dùng quạt tre đặt lên một hòm lễ vật, nói: “Đây là lễ vật của phái Tĩnh Hư chúng ta, kính xin cô nương vui lòng nhận. Chúc cô nương luôn hoan hỉ, bình an ngàn năm.”
Trình Vô Vân nghe lời chúc tất nhiên là vui mừng, vui vẻ mà chạy tới, trực tiếp mở ra hòm lễ vật.
Túc Cơ vô cùng áy náy, nhưng người ở đây đều không để ý.
Tất cả mọi người đều tin tưởng tương lai Túc Cơ sẽ dạy dỗ Trình Vô Vân rất tốt.
Có những viên đá hình dáng kỳ lạ do người thợ săn nhặt được, có sách do người thư sinh lấy ra từ trong hòm sách của mình, có những đóa hoa sơn dã do một người phụ nữ lên núi hái nấm.
Trình Vô Vân thích nhất những đóa hoa này, ôm lấy hoa vào lòng rồi ngửi liên tục, còn cắm hoa lên tóc của mình, kết quả khiến mái tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng trở nên rối bời.
Không có cách nào khác, Túc Cơ đành kéo nàng sang một tảng đá rồi ngồi xuống, tháo tóc của nàng ra để chải lại lần nữa.
Trình Vô Vân giơ hoa cho Túc Cơ xem: “Hoa.”
Túc Cơ: “Hoa rất đẹp…Trình cô nương, đừng lộn xộn, nhìn thẳng về phía trước.”
Trình Vô Vân liền ngoan ngoãn ôm hoa, ngoài miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Hoa thật là đẹp. Ngày mai ta sẽ hái cả núi hoa cho Túc Cơ, Túc Cơ sẽ rất vui vẻ.”
Túc Cơ buộc mái tóc đen dày của Trình Vô Vân, động tác dịu dàng: “Không cần, thỉnh thoảng hái vài đóa là Túc Cơ sẽ rất vui, còn hái hết thì Túc Cơ sẽ không vui nữa, nó nên nằm ở nơi đó, Trình cô nương cũng vậy, đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nào.”
Trình Vô Vân nghe lời mà ừ một tiếng, tiếp tục lắc lư hoa trong tay, để cánh hoa cọ qua gò má của nàng.
Mỗi người đều được phân một bát nhỏ mì vằn thắn, Trì Tiểu Trì lấy một cái muỗng nhỏ, cẩn thận múc từng miếng một ăn hết cả bát.
Vậy cũng xem như cùng Đoạn Thư Tuyệt chia sẻ.
Khi ăn đến cạn bát, Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể của cậu có động tĩnh.
Đoạn Thư Tuyệt cầm muỗng viết lên đáy bát: “Đây chính là nhân tộc sao?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng Trì Tiểu Trì hiểu được Đoạn Thư Tuyệt muốn hỏi gì.
Trì Tiểu Trì thay đổi cái muỗng sang tay trái, trả lời Đoạn Thư Tuyệt: “Đúng thế.”
Đời trước Đoạn Thư Tuyệt bị Yến Kim Hoa mưu tính triệt để, khi còn bé thì bị vây ở một vùng biển, sau đó bị vây ở hồ cá, rất ít khi xã giao với người khác, sự ấm áp chân thật nhất chỉ đến từ tiểu hắc xà của cậu mà thôi.
Nhưng Diệp Ký Minh cũng không phải là nhân tộc.
Nhân tộc mà cậu nhìn thấy chính là Yến Kim Hoa, cùng với những người của phái Tĩnh Hư bị Yến Kim Hoa che đậy chân tướng, kêu đánh kêu giết cậu.
Cậu chưa từng thấy tình cảnh như thế, tất cả mọi người đều không nhiều lời, ăn ý ủng hộ tâm nguyên của một con quỷ, không có nghi vấn, không có công kích, không có ác ý, đời trước cậu chưa từng gặp Tam sư thúc, lần này cậu nhìn thấy Tam sư thúc ở trong đám người vừa lắc lư cây quạt vừa uống R*ợ*u, nhàn tản tự đắc, dường như đã khiến cậu nhìn thấy một cảnh giới khác.
Con người cũng có cảnh giới sao.
Đây mới là bộ dáng của nhân tộc à.
Đoạn Thư Tuyệt đang nghi ngờ thì Trì Tiểu Trì liền giải đáp nghi vấn của cậu.
“Đúng vậy.”
Đây mới là bộ dáng mà con người nên có, những thứ đen tối và bất công mà cậu từng nhìn thấy quả thật có tồn tại, nhưng cũng may những thứ như vậy cũng không phải toàn bộ nhân tộc đều làm.
Đoạn Thư Tuyệt hiếm khi nói nhiều, cậu trầm ngâm trong chốc lát, dùng cái muỗng viết từng chữ dưới đáy bát: “Ta muốn biết nhiều hơn nữa.”
Trì Tiểu Trì đáp lại cậu: “Không bằng cứ chậm rãi đến xem.”
Đoạn Thư Tuyệt: “Đa tạ Trì tiên sinh đã nhắc nhở.”
Trì Tiểu Trì: “Miễn đi. Mì vằn thắn này rất ngon, ngươi viết xong chưa, viết xong thì ta lại đi ăn thêm một bát nữa.”
Cậu liền đi múc thêm một bát, hơi nóng của mì vằn thắn phả vào mặt, rất thoải mái.
061 đã lâu không mở miệng, cười nói: “Cậu rất thích hợp ngộ đạo.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ngộ ra cái gì, sống lâu ắt tự biết thôi.”
Thế giới này nơi nào có cực ác cực xấu hay cực thiện cực đẹp nhiều như vậy, đại đa số đều là màu xám thôi, không thể nói là quá tốt cũng không thể nói là quá xấu.
Trì Tiểu Trì từng gặp người tốt nhất cũng đã gặp kẻ xấu nhất, cậu từ không nghi ngờ cái ác tồn tại nhưng cũng sẽ không vì thế mà cho rằng tất cả đều tốt.
Quãng thời gian mà cậu hận nhất, không giống người nhất, cậu sẽ gửi tin nhắn cho Lâu Ảnh.
Vào lúc ấy Lâu Ảnh đã không còn cách nào trả lời cậu.
Nhưng mà Trì Tiểu Trì sẽ ngầm thừa nhận là anh đã đọc, hoặc là đang đọc.
Mặc kệ cậu có mệt bao nhiêu, hận bao nhiêu, chỉ cần trước khi ngủ dùng chiếc điện thoại nho nhỏ có tính năng đơn giản chỉ dùng để trò chuyện và nhắn tin để gửi đi một tin nhắn ngắn, như vậy cậu có thể an lòng mà ngủ ngon vài tiếng.
“Lâu ca, ngủ ngon.”
“Ngày hôm nay thi được hạng nhất. Nhớ anh.”
“Có người tìm em đóng phim, nghe nói là một biên kịch rất nổi danh vừa ý em, có phải là giả không, em có nên đi hay không?”
“Lâu ca, trước khi ngủ em có uống sữa tươi. Một ly to.”
Mặc dù về sau hiệu quả trị liệu của phương pháp này cũng dần dần suy yếu, nhưng may là Lâu Ảnh sẽ không đổi số, trước sau vẫn ở nơi đó, lúc nào cũng dịu dàng cũng bao dung cậu.
Đối với phần ấm áp này, Trì Tiểu Trì cũng tận lực giữ gìn trái tim của mình, làm cho nó không phải thay đổi quá nhiều.
Nhưng mà dù thế nào cậu vẫn không còn là Trì Tiểu Trì của trước đây.
Diệp Ký Minh cảm nhận được cậu trầm mặc, liền cùng cậu cười cười nói nói.
Văn Ngọc Kinh bị Nhậm Thính Phong gọi đi uống R*ợ*u, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội nói chuyện phiếm một chút.
Diệp Kí Minh gọi cậu: “Họ Trì?”
Trì Tiểu Trì: “Hả?”
Diệp Ký Minh: “Lão già họ Yến khốn kiếp kia đối với Túc Cơ và Trình Vô Vân thế nào?”
Đời trước Diệp Ký Minh cũng chỉ nghe qua việc này, chủ yếu chỉ nhắc đến việc Yến Kim Hoa có thủ đoạn lôi đình thế nào.
Trì Tiểu Trì cười lạnh.
Đời trước Yến Kim Hoa đoạt lấy kiếm ý ngàn năm của Giao nhân, Thời Vũ Sơn lụi tàn theo lửa, Trình Vô Vân bị thương nặng, bị kéo ra khỏi phạm vi Thời Vũ Sơn, hóa thành tro bụi, Túc Cơ bị bắt bỏ vào lò đan, Yến Kim Hoa bất ngờ thu được thuốc trường sinh bất tử, vui mừng khôn xiết, khí thế dâng trào, dương dương tự đắc.
Diệp Ký Minh nghe kể như vậy thiếu chút nữa đã tức ૮ɦếƭ tại chỗ.
Mà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Yến Kim Hoa ngồi ở xa xa, vẻ mặt kiềm chế, không cam lòng, cũng không chạm vào mì vằn thắn ở trước mặt, không biết là thấy không ngon miệng hay là không tin tưởng Sơn quỷ, trong lòng không vui vẻ.
Kiếp này Túc Cơ và Trình Vô Vân chiếm được sự tán thành của Tam sư thúc và Tiểu sư thúc phái Tĩnh Hư, Yến Kim Hoa đúng là vận cứt chó, e rằng cũng không mượn được cớ đoạt đan.
Đã hiểu rõ, Diệp Ký Minh nhìn khắp xung quanh một lượt, trong lòng có chút cảm khái.
Hắn chưa từng đọc Giao Nhân Tiên Quân, chỉ đại khái biết được nội dung cốt truyện.
Thời Vũ Sơn vốn nên là nơi hắn và Đoạn Thư Tuyệt gặp nhau.
Diệp Ký Minh hỏi: “Ngươi nói thử xem, cái người viết sách kia dự định viết về ta và Tiểu ngư sơ ngộ như thế nào?”
Trì Tiểu Trì nói: “Cái này phải hỏi ngươi, nếu như ngươi gặp Đoạn Thư Tuyệt lần đầu tiên ở Thời Vũ Sơn thì sẽ như thế nào?”
“Ta và hắn không quen biết, đương nhiên sẽ chướng mắt vẻ ngụy quân tử của hắn, muốn tìm cơ hội dạy dỗ một trận.” Diệp Ký Minh nói, “Nhưng mà sẽ không náo loạn lúc diễn ra sinh thần của Túc Cơ, chờ xuống núi rồi mới tính.”
Trì Tiểu Trì uống một chén R*ợ*u trúc: “Ừm, đại khái cũng là những gì tác giả muốn viết.”
Ăn uống no đủ, mọi người chào từ biệt.
Tiễn đưa những người thiện tâm bèo nước gặp nhau này, Túc Cơ quay trở lại trong núi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy tung tích của Trình Vô Vân.
Nàng đi vòng quanh núi, không nhanh không chậm nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Trình cô nương, Trình cô nương.”
Khi đi ngang qua khu rừng trúc mà hai người từng gặp nhau, Trình Vô Vân từ một thân cây trúc nhảy xuống, leo trên người Túc Cơ, tiếng lá trúc lay động kêu sàn sạt cùng với tiếng cười khanh khách của nàng.
Nàng không có trọng lượng, có thể cõng rất thoải mái.
Thần nữ ôn nhu đoan trang trong quá khứ nằm nhoài trên lưng Sơn quỷ, mái tóc vừa chải kỹ lưỡng đã bị tản ra: “Đã tiễn đi hết rồi à?”
Túc Cơ cõng nàng, nói: “Đã tiễn rồi.”
Trình Vô Vân: “Vậy bây giờ đến phiên ta.”
Túc Cơ nói: “Được được, đưa cô về nhà.”
Túc Cơ cõng Trình Vô Vân, đi về hướng nhà của các nàng.
Trình Vô Vân ôm cổ Túc Cơ, tưởng niệm đến những người vừa rời khỏi: “Bọn họ thật tốt. Sang năm không biết còn được như vậy không?”
Túc Cơ nói: “Đó là duyên phận, không nên cưỡng cầu. Nghe lời ta, sau này đừng bắt người nữa, có được không?”
Trình Vô Vân nói: “Không bắt.”
Túc Cơ: “Đến sinh thần cũng không được bắt.”
Trình Vô Vân ngẩn người, nằm nhoài trên lưng Túc Cơ mà gian nan suy tư một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Ừm, không bắt.”
…Vậy coi như đạt được thỏa thuận.
Trình Vô Vân ngoan ngoãn trong phút chốc liền đưa ra yêu cầu: “Hôm nay cô vẫn chưa đọc sách cho ta nghe.”
Túc Cơ: “Muốn nghe quyển nào?”
Trình Vô Vân nói: “( Kinh Thi).”
Túc Cơ liền tùy tiện kiếm một phần rồi nhẹ giọng đọc: “Đốn cây nghe tiếng choang choang, chim kêu ríu rít cùng nhau gọi bầy. Lượn từ khe núi âm u, bay lên đến đỉnh cây cao ngọn cành…”
Sơn quỷ đọc một câu, Thần nữ đọc một câu. Thần nữ không hiểu lắm nó có ý gì, ê a mà đọc, học theo làn điệu và phát âm của Sơn quỷ.
Thỉnh thoảng nàng sẽ hoảng hốt cảm thấy câu chữ rất quen thuộc, cảnh tượng cũng quen thuộc.
Dường như từ rất lâu trước kia, nàng đã từng dẫn theo một người như vậy.
Chính mình đọc một câu, người nọ liền học theo một câu. Vì vậy ngàn năm cũng không có vẻ gian nan, một ngày lại một ngày, cứ như vậy mà tiếp diễn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc