Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 169

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Muốn làm dụng cụ sưởi ấm tay thì làm dụng cụ sưởi ấm tay thôi, cũng không thể khiến ông chú Trì Tiểu Trì này bị mất hết mặt mũi ngay trước mắt bọn nhỏ được.
061 để Cảnh Nhất Minh ôm vào lòng, làm hết chức trách cosplay dụng cụ sưởi ấm tay đến nửa tiếng đồng hồ, trong lúc đó còn bị Cảnh Nhất Minh vạch lông ra kiểm tra toàn bộ, muốn tìm chốt mở của nó nằm ở đâu.
Khi trả “dụng cụ sưởi ấm tay” trở lại, Trì Tiểu Trì nắm chòm râu nhỏ nhắn bên mép của báo nhỏ, hỏi: “Nhất Minh, đây là cái gì này?”
Cảnh Nhất Minh ngoan ngoãn đáp: “Dụng cụ sưởi ấm tay.”
061: “…” Đúng là nghiệp chướng.
Nói thì nói như thế, trứng lòng đào mà đưa cho trẻ con ăn thì cũng không tốt.
Trì Tiểu Trì lấy canh xương dê hai ngày trước ăn còn dư lại để nấu mì, múc cho mỗi người một tô nóng hổi, trứng gà thì đặt trong bát của phụ nữ.
Cậu đưa cho bọn nhóc canh trứng gà cho dễ tiêu hóa, thậm chí còn không quên thêm chút dầu vừng và hành thái nhỏ lên phía trên.
Cậu vừa ăn vừa cầm giấy Pu't ở trong phòng nghỉ ngơi, bắt đầu vẽ bản thiết kế lò đất nguyên thủy.
Vẽ được một nửa, cậu gọi: “Thầy Lục, thầy Lục.”
061 dịu dàng đáp: “Hả?”
Trì Tiểu Trì: “Đây là chuyện cơm nước của chúng ta, cho nên phải để tâm một chút. Giúp tôi xem miệng bếp nên làm bao lớn, chỗ thông gió nên thiết kế thế nào? Lúc tôi còn nhỏ có đi cùng ba mẹ về quê thăm người thân, chỉ nhớ bộ dáng đại khái thôi.”
061 nói: “Để tôi xem một chút.”
Trong lúc nói chuyện, 061 không ngừng giải các đề toán.
Mấy ngày trước anh lợi dụng virus báo nhỏ để phá đổ mấy trạm cơ quan của trí tuệ nhân tạo, nhưng anh chưa từng trông cậy có thể dựa vào chương trình virus mà anh lâm thời viết ra để làm tê liệt toàn bộ thế giới trí tuệ nhân tạo.
Khi virus lan truyền đến một khu trí tuệ nhân tạo cốt lõi nào đó, nó đã bị chặn đứng, cũng có trí tuệ nhân tạo giám sát dựa theo con đường cũ để truy ra địa điểm xuất phát.
Mặc dù 061 đã thiết kế virus có khả năng chống theo dõi, nhưng dù sao anh cũng đối mặt với cả đám trí tuệ nhân tạo.
Trì hoãn hai ngày mới bị chúng nó tra ra được cũng đã là cực hạn đối với năng lực của 061.
Từ khi bắt đầu ăn sáng chưa được bao lâu thì chương trình của anh liền bị bao vây, vô số loại virus của trí tuệ nhân tạo đủ để anh phải tự hủy đang không ngừng phát động tấn công ở bên ngoài tường lửa của anh.
May mắn chính là 061 lo lắng chu toàn, trước hết khóa định vị của hệ thống mình, ít nhất chặn được khả năng chúng nó có thể điều tra ra được Trì Tiểu Trì.
Anh nối máy với nội tuyến, phát ra tin tức cho 023: “Cứu nguy giang hồ.”
023 lập tức đáp: “Không cứu.”
061: “Làm phiền 089 viết cho tôi một chương trình virus.”
023: “Anh ấy chính là virus lớn nhất thế giới này, anh có muốn không?”
…Sau đó 023 không còn nói tiếp nữa.
061 cười cười, vừa ứng phó đám virus ngoài tường lửa vừa chờ đợi 023 đáp lại.
Khoảng chừng 30 giây sau, bên phía 023 có động tĩnh, mà đối tượng trò chuyện đã biến thành người khác.
Bởi vì phía dối diện phát tới bốn chữ rất khí phách: “Ba ba đến rồi!!”
Nếu không phải bị virus bao vây tấn công đến không thở nổi, lại còn phải giúp tiểu Trì xây bếp thì một mình 061 cũng đủ có thể làm được chuyện này.
Sau khi đơn giản báo với 089 về yêu cầu của chương trình virus, 061 nói: “15 phút?”
089: “10 phút là đủ.”
061 cười: “Cám ơn.”
Đóng lại khung trò chuyện với 089, 061 nhanh chóng củng cố tường lửa, giải quyết những con virus hung hăng nhất dựa theo dữ liệu truyền đến từ tường lửa, đồng thời cùng Trì Tiểu Trì nghiêm túc thảo luận chuyện thiết kế bếp: “Lỗ thông gió phải gắn ngay bên phải của bếp, số đo cụ thể có thể chờ khi bắt đầu làm để đo lại, nhưng mà xi măng và cát thì cậu định vận chuyển từ nơi nào?”
Trì Tiểu Trì xoay Pu't nói: “Chúng ta có xe tải, có gì mà không vận chuyển được cơ chứ.”
061 thật sự yêu thích bộ dáng tràn đầy tinh thần này của Trì Tiểu Trì, cười nói: “Ừm, cái gì cũng vận chuyển được. Nhưng đừng quên thiết kế ống khói trong phòng.”
Trì Tiểu Trì vỗ tay một cái: “À, đúng rồi, ống khói.”
Cậu cúi đầu đi vẽ ống khói.
Cảnh Nhất Minh ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên kêu lên: “Tuyết!”
Bên ngoài cửa sổ tuyết đã bắt đầu rơi, như lông ngỗng trắng xóa, lượn vòng từng mảng, bao phủ các đường ống dẫn dầu trên đường, khiến toàn bộ thế giới chợt trở nên yên tĩnh đến lạ.
Cảnh Nhất Minh muốn ra ngoài vọc tuyết nhưng cậu bé mới vừa hạ sốt, chỉ có thể ngoan ngoãn núp trong túi ngủ nghỉ ngơi, nhưng dù sao vẫn là trẻ con ham chơi, nó vươn đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định.
Trì Tiểu Trì ôm con báo nhỏ vẽ sơ đồ phác thảo.
Cảnh Tử Hoa đang trò chuyện cùng hai anh em đại Tôn tiểu Tôn mới tới.
Cha mẹ ôm bình trà giữ nóng, thương lượng tương lai nên làm gì.
Hạ Uyển Uyển ở bên cạnh canh giữ Cảnh Nhất Minh.
Nhan Lan Lan thì lại đeo vào khăn quàng cổ và găng tay, chạy ra ngoài, dự định nắn một quả cầu tuyết mang về cho Cảnh Nhất Minh chơi đùa.
Ai cũng không ngờ ngay lúc này khu phục vụ nho nhỏ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Khi nó đến gần, trước khi mở miệng thì Nhan Lan Lan thậm chí cũng không ý thức được có thứ đang tới gần mình.
Cô đang bận nặn lỗ tai cho thỏ tuyết, đột nhiên nghe thấy một âm thanh thiếu niên rất dễ nghe truyền đến từ bên chân: “Xin làm phiền một chút.”
Nhan Lan Lan run lập cập, lập tức cúi đầu nhìn —-
Người tới là một chú chó dẫn đường bằng máy.
Nó được làm thành bộ dáng chó Samoyed, lông xù, hình thể rất nhỏ, nhỏ đến mức đám trí tuệ nhân tạo lười mất thời gian và công sức để cưỡng chế nó ngưng hoạt động.
Trên người của nó còn bám theo tuyết trắng, có vẻ hơi mập mạp, bề ngoài cũng hơi chật vật nhưng thái độ lại rất lịch sự.
Nó ngước đầu hỏi Nhan Lan Lan: “Thưa cô, xin hỏi cô có nhìn thấy một cô gái tên là Từ Tịnh Viên hay không? Cô ấy năm nay tám tuổi, mặc áo khoác màu nâu nhạt, giày da đỏ, trên đầu còn có một cây kẹp bướm màu bạc, đôi mắt rất lớn nhưng thị lực không tốt.”
Nhan Lan Lan bình tĩnh trở lại, hàn huyên với nó trong chốc lát thì mới biết được Từ Tịnh Viên là chủ nhân của nó.
Chú chó dẫn đường đã xuất xưởng ba năm, được một gia đình phổ thông ở thành phố kế bên mua lại.
Trong ba năm qua nó vẫn luôn là chú chó dẫn đường của Từ Tịnh Viên, con gái nhà họ Từ.
Trước khi biến cố xảy ra, nó đang ở vào trạng thái ngủ đông. Nhà họ Từ mang theo con gái bị mù mắt cấp tốc trốn chạy, trong lúc hoảng loạn cô gái họ Từ bị thất lạc vòng điều khiển từ xa trên tủ đầu giường.
Chờ khi nó tỉnh lại thì chủ nhân nhỏ nhà nó đã biến mất.
Nó liền đi tìm, từng bước từng bước đi đến đây.
Biết được Nhan Lan Lan cũng không biết hướng đi của chủ nhân nhỏ nhà nó, chú chó dẫn đường dịu dàng gật đầu, như đang nghiêng mình với Nhan Lan Lan.
Nó quay người rời đi, nặng nề bước lên đường cái, bàn chân nhỏ để lại dấu chân trên mặt tuyết nhưng nhanh chóng liền bị tuyết trắng che lấp.
Mãi đến khi chú chó nhỏ dẫn đường hoàn toàn biến mất thì Nhan Lan Lan vẫn không thể phục hồi tinh thần trở lại.
Trên đời này hóa ra vẫn còn trí tuệ nhân tạo đang vận hành, chưa đình công.
Chúng nó cũng có tình yêu hay sao, hay là vì chương trình đặt ra chức năng “yêu” cho chúng nó?
Tuyết rơi lên mặt Nhan Lan Lan, cô đứng giữa đất trời mênh ௱ôЛƓ trắng xóa, trong lúc giật mình mới cảm giác được tận thế đang kéo đến.
Ai nói tận thế nhất định phải là máu lửa đầy trời, kẻ ác tàn sát khắp nơi?
Giống như hiện tại, trời đất trắng xóa không thấy được nửa bóng người lại càng khiến cho lòng người cô tịch thê lương.
Nhan Lan Lan lấy lại tinh thần, nhanh chóng nặn xong con thỏ nhỏ rồi mang vào phòng.
Khi cô bước vào phòng, nhốt lại đất trời tràn ngập băng tuyết bên ngoài cửa, nước trong nồi đang lúc sôi bùng, tiếng nắp nồi lạch cạch vang lên, bên trong là đậu phộng luộc với muối, vừa mở nắp là một mùi hương thơm phức xông ngay vào mặt.
Nhan Lan Lan ngơ ngác, sau đó mới nở một nụ cười an tâm.
…Cho dù thế nào thì ít nhất hiện tại cô cũng có một cái ổ nhỏ, cũng có bạn bè mới.
Cô đem con thỏ vui vẻ mang đến bên cạnh túi ngủ, thu hoạch sự kinh ngạc của hai người bạn nhỏ.
Trong khi đó, 061 cũng đã sử dụng chương trình virus do 089 vừa lập trình xong.
Đám virus tấn công hệ thống 061 nhận được thông tin công kích phản hồi.
Mặc dù trước kia từng chịu thiệt thòi tương tự, nhưng chúng nó tấn công lâu như vậy cũng đã có thể thăm dò hạn mức năng lực tối đa của 061.
Trả qua tính toán, 061 chịu đòn lâu như vậy thì không thể còn dư hơi sức để lập trình virus tấn công ngược lại chúng nó, hơn nữa tập tin đính kèm này rất nhỏ, nhỏ bằng những thông tin rải rác khác, cho nên trí tuệ nhân tạo cũng không thèm do dự, trực tiếp nhận tập tin đính kèm kia.
Một giây sau, hết thảy hệ thống công kích đều rơi vào tình trạng tê liệt hoàn toàn, màn hình đen hiện lên, cùng với những cửa sổ thông tin bị bắn ra liên tục, không có cách nào đóng lại.
Trên màn hình là những cửa sổ thông tin chứa đề tài toán học với đủ loại hình học biến hóa cực lớn, trên hình học là các đường phụ, đường thẳng đứng và các đường giao nhau khác vô cùng hỗn loạn. Chỉ cần liếc mắt nhìn thì lập tức khiến người xem phải choáng váng.
Câu hỏi yêu cầu xoắn óc Archimedes phải được tính toán trong một khu vực trống, số điểm tối đa là 100 điểm, tổng cộng có 20 câu hỏi.
Trả lời một câu thì virus sẽ bỏ bớt một văn kiện, đáp sai một câu thì bị trừ đi 5 điểm, tổng điểm chưa tới 80 thì virus sẽ tự động reset tất cả chương trình, cũng tức là trực tiếp “Nổ Tung”.
Tất cả hệ thống: “…” Đệt.
Nửa giờ sau, 089 vội vàng gửi tin tức hỏi thăm hiệu quả virus thế nào rồi.
061 hóa thân thành con báo nhỏ đang an tâm nằm nhoài trong lòng Trì Tiểu Trì, được cậu ấy dùng lược nhẹ nhàng chải lông, nghe vậy liền đáp: “Virus cậu viết thì đương nhiên là hiệu quả rất được.”
089 hào hứng: “Thủ tiêu được bao nhiêu?”
061 thoải mái lắc đuôi: “Toàn bộ.”
089: “Hả? Toàn một đám gà mờ sao?”
061 kiên trì giải đáp: “Là như vậy, cũng không thiếu hệ thống cho đáp án không tệ. Nhưng mà chúng nó quên mất viết chữ ‘Giải’.”
089: “…”
061: “Tổng cộng hai mươi câu hỏi, mỗi một câu thiếu mất chữ ‘Giải’, bị trừ 1 điểm cho mỗi câu, tổng điểm không đủ, cho nên đều thất bại.”
089 nghĩ, thật sự vậy sao.
061 thì lại thoải mái híp mắt, răng sữa khẽ cắn lên đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì, bị cậu co lại đốt ngón tay gõ nhẹ lên đầu thì mới chịu ngoan, mở to đôi mắt xanh xám, nhìn ra tuyết trắng đầy trời bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng thật an tâm.
Thẻ khống chế giấc mộng lại bị dùng mất rồi.
Trì Tiểu Trì bổ sung thêm một tấm từ trong kho hàng.
061 nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Trì, cậu dự định để Cốc Tâm Trí lặp lại ác mộng hết lần này đến lần khác à?”
Trì Tiểu Trì bọc chăn, ôm báo nhỏ rồi hít vào một ngụm, toàn thân cảm thấy thoải mái: “Ừm, trước khi tôi gặp được cậu ta thì sẽ cho giấc mộng kia lặp đi lặp lại.”
“Sẽ có hiệu quả chứ?”
“Sẽ.” Trì Tiểu Trì khẽ cười, cầm lấy bàn chân của con báo nhỏ, dịu dàng hôn lên đệm chân của nó, trong giọng nói mang theo mùi vị hoài niệm, “Giấc mộng có ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần con người. Tôi hiểu rất rõ điều đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc