Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 155

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Giống như người mẫu, eo của Trì Tiểu Trì cực nhỏ, ௱ô** lại hơi cong một chút, khi lười biếng nằm xuống thì đường nét vòng eo càng thêm rõ ràng, chỉ tùy tiện nhúc nhích một chút cũng đủ trêu chọc lòng người xốn xang.
Trì Tiểu Trì nằm một lúc rồi mới loạng choạng ngồi dậy đi rửa mặt.
Có một lọn tóc do ngủ dậy mà hơi vểnh lên, cậu vừa chải răng vừa vuốt, phát hiện vuốt xuống không được, vốn định dùng chút nước để vuốt cho dễ thì liền thấy lọn tóc kia bị sức mạnh vô hình chậm rãi vuốt thẳng xuống.
…Chỉ cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Trì Tiểu Trì thoải mái hoạt động cổ, động tác cực kỳ giống một con mèo đang hưởng thụ.
Giúp Trì Tiểu Trì vuốt lông xong, 061 dặn dò: “Chuẩn bị chút thức ăn trước rồi hẵng ăn măng cụt. Nếu không sẽ bị đau bụng.”
Trì Tiểu Trì chưa tỉnh ngủ rất dễ dỗ dành, ngoan ngoãn đáp: “Đã biết.”
Giọng điệu lim dim buồn ngủ khiến tâm tình của 061 cũng mềm nhũn.
Sau khi rửa mặt, Trì Tiểu Trì đi kiểm tra một chút, phát hiện quả nhiên là nồi lạnh bếp lạnh, liền tùy tiện nấu cho mình một bát bột yến mạch nóng hổi rồi bưng lên húp.
Khi đồ ăn ấm áp chảy vào trong dạ dày, Trì Tiểu Trì dần dần tỉnh táo, rađa trong đầu cũng từ từ hiệu chỉnh, bắt đầu phát huy tác dụng.
Cậu nói: “Thầy Lục, thầy thức dậy sớm như vậy tại sao không nấu cơm luôn một thể?”
061 đúng là rất muốn làm, cũng đã làm xong.
Nhưng sau khi trở lại không gian, sự quản thúc của Chủ thần đối với anh tăng gấp mấy lần.
Sau khi anh làm xong bữa sáng, nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, còn cố ý thử vị một chút.
Kết quả không ngoài dự đoán của anh. Rõ ràng anh dùng cách thức nấu nướng quen thuộc nhất của mình nhưng mùi vị thức ăn làm ra đã bị thay đổi hoàn toàn.
061 đành phải phân giải hết những thức ăn này, miễn cho Trì Tiểu Trì nếm vị thức ăn không đúng lại suy nghĩ miên man.
Nhưng anh cũng không có cách nào nói những việc này cho Trì Tiểu Trì biết, chỉ có thể cười đáp: “Được, lần sau làm cho cậu.”
Húp xong yến mạch, Trì Tiểu Trì đặt hai chân lên ghế, lay lay.
Cậu hỏi: “Thầy Lục, trong thế giới trước anh vẫn luôn ở đó có phải không?”
061 vừa nghe cậu nhắc đến thế giới trước thì trong lòng liền nhảy một chút.
Trì Tiểu Trì hỏi một câu mang hai hàm nghĩa, 061 cũng đáp một câu mang hai hàm nghĩa: “Ừm, tôi ở đó.”
Trì Tiểu Trì nói: “Nhắc tới mới nhớ, anh giúp tôi giải thích ở thế giới trước một chút.”
061: “Hả? Cái gì?”
Trì Tiểu Trì lấy muỗng nhỏ khuấy đều yến mạch: “Anh có cảm thấy Cam Úc và Cam Đường là một người không?”
Tim của 061 không thể kìm chế được mà đập cuồng loạn.
Anh chỉ có thể nỗ lực giữ vững bình tĩnh, chọn lời nói để không bị hệ thống ngăn cấm mà phụ họa: “Ừm, cảm giác hình như bọn họ là cùng một người. Cho dù là anh em sinh đôi thì tình huống như vậy cũng quá hiếm thấy.”
Trì Tiểu Trì bổ sung: “Với lại, Đường Đường nấu ăn cũng ra mùi vị đặc biệt như Lâu ca.”
061 nhịn không được mà cười hỏi: “Vậy ư?”
“Cho nên tôi nghĩ đến một khả năng…” Trì Tiểu Trì nói, “Cũng như vị Chủ thần của Tống Thuần Dương, muốn hấp thu năng lượng sợ hãi để duy trì hàng rào ngăn cách dị giới và thế giới thực, Chủ thần của anh có phải cũng muốn thông qua tôi để hấp thu năng lượng tiêu cực đặc thù nào đó để ông ta sử dụng đúng không?”
061 ngẩn ra.
Nguyên nhân choáng váng là khi nghe thấy Trì Tiểu Trì suy đoán, anh càng không có cảm giác kinh ngạc nào cả. giống như đây là đáp án đã sớm được anh tính ra, bây giờ tiếp tục nghe người khác nói thì cũng không còn mới mẻ mà ngược lại có một loại bình tĩnh “Đúng là như thế”.
061 rất muốn nghe Trì Tiểu Trì suy luận, nhưng nơi này liên kết với không gian Chủ thần, 061 có chút lo lắng lời của bọn họ sẽ bị Chủ thần quản chế.
Vì thế anh đổi đề tài: “Cam Úc va Cam Đường có quan hệ gì đây?”
Trì Tiểu Trì dường như không thể tiếp thu ám hiệu của 061, cứ tiếp tục nói: “Trước kia trong thế giới của Quý Tác Sơn, tôi nhớ có từng nói với anh là có cảm giác Lâu ca vẫn luôn ở bên cạnh mình. Đặc biệt là ở trong thế giới của Tống Thuần Dương, cảm giác này càng đặc biệt mãnh liệt.”
061 ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói có chút vui vẻ khó có thể che giấu: “Cho nên?”
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi nghĩ, việc tôi sản sinh ra cảm giác này là do Chủ thần của các anh đang có ý định thao túng.”
061: “…”
Trì Tiểu Trì nói: “Lúc trước khi ký khế ước, phía trên đã ghi rất rõ ràng: Chỉ khi hoàn thành mười thế giới nhiệm vụ thì Chủ thần có thể thỏa mãn một tâm nguyện cho ký chủ. Anh cũng từng nói những ký chủ mà anh dẫn dắt khi kết thúc mười lần nhiệm vụ và yêu cầu Chủ thần hoàn thành tâm nguyện đều không có ai chọn trở lại thế giới trước kia mà đều chọn một thế giới mà mình thích nhất để ở lại.”
061: “…Ừm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Nhưng mà cho dù là trên văn bản hay hứa miệng thì ký chủ chưa bao giờ được báo cho biết nguyên chủ vẫn còn ở trong thân thể. Cho nên khi ký chủ rời đi đều lựa chọn phương thức tự sát. Nói cách khác, ở trong thế giới đó, nguyên chủ chân chính đã ૮ɦếƭ, không còn tồn tại nữa.”
“Nếu kỳ chủ lấy thân phận của một người ‘không còn tồn tại’ để quay lại thế giới kia, phát hiện tình huống chẳng tốt đẹp như mình nghĩ, muốn đổi ý, lại phát hiện hết thảy không có cách nào cứu vãn, nhất định sẽ sản sinh một lượng lớn tâm tình tiêu cực. Đến lúc đó bản thân ký chủ sẽ trở thành một nguồn năng lượng tiêu cực khổng lồ. Còn nguyên chủ khi bị ký chủ tùy ý sử dụng thân thể, dùng mọi cách lấy lòng người mà mình căm hận nhất thì sẽ tỏa ra năng lượng tiêu cực chắc chắn chỉ có nhiều chứ không ít.”
“…Nhưng thầy Lục từng nói, sự lựa chọn của tôi không giống với các ký chủ khác.”
Nói xong, Trì Tiểu Trì nghiêng đầu: “Bởi vì lựa chọn không giống nhau cho nên nhiệm vụ của tôi cũng khác với mọi người. Có ký chủ nào ở thế giới thứ hai gặp phải độ khó cấp A, thế giới thứ năm gặp phải cấp độ S như tôi không?”
“Tổng hợp những yếu tố này lại thì tôi nghĩ vị Chủ thần kia của các anh có lẽ cũng đang rất nôn nóng.”
Đôi mắt như con hồ ly của cậu nhìn trừng trừng, trông dáng vẻ cũng không để ý bàn tay thao túng phía sau có nghe trộm được suy luận của mình hay không.
“…Cho nên, lão ta để ‘Lâu ca’ xuất hiện. Lão không ngừng chế tạo ra Lâu ca giả trong thế giới nhiệm vụ, Đông Phi Hồng, Cam Úc, Cam Đường, có thể bao gồm cả Blue…”
Trải qua những luận chứng tinh tế của mình. Trì Tiểu Trì đưa ra kết luận chắc chắn: “Lão muốn tôi sinh ra cảm giác lưu luyến, do đó sẽ lựa chọn ở lại một thế giới nào đó, tiêu hao năng lượng của tôi.”
061: “…Chậc.”
…Hiện tại anh thật sự có chút muốn tiêu hao năng lượng của con hồ ly nhỏ này.
Trì Tiểu Trì múc một muỗng yến mạch: “Sao vậy? Thầy Lục, suy nghĩ của tôi có vấn đề à?”
061 hít sâu mấy lần: “…”
Kỳ thật trên cơ bản không sai, các mắc xích và logic đều lưu loát, bao gồm cả mưu tính của Chủ thần đều giống hệt với suy nghĩ của 061.
Nhưng nghe đến phần kết luận bị chệch hướng thì 061 rất muốn đè ngã Trì Tiểu Trì xuống để ngắt lỗ tai của cậu một trận.
Giải thích xong sự nghi ngờ của mình, Trì Tiểu Trì liền bắt đầu những ngày nghỉ phép vui vẻ của mình.
Nhưng cậu luôn cảm thấy cảm xúc của 061 có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm, thật giống như đang hờn dỗi.
Mấy ngày trước Trì Tiểu Trì bảo muốn chơi mạt chược, nhưng đáng tiếc thiếu tận ba tay chơi, 061 liền chủ động kết nối mạng cùng 089 và 023 để chơi mạt chược.
Trì Tiểu Trì từng tiếp xúc với 089, cảm thấy người này cũng không tệ, liền vui vẻ đồng ý.
089 vừa nghe có thể lười biếng một chút, bèn hứng thú bừng bừng lôi kéo 023 tới.
Đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì tiếp xúc với 023.
Nghe giọng nói thì 023 là một thiếu niên rất lạnh lùng, nhưng theo cậu ấy giới thiệu, thêm vào số năm đã ૮ɦếƭ thì tính ra năm nay đã 27 tuổi.
089 cười hì hì: “Cậu ấy thích giả vờ non nớt.”
Vừa dứt lời thì bên kia hệ thống liền truyền đến âm thanh ghế ngã.
023 lạnh lùng nói: “Chia bài đi, đừng để ý đến anh ấy.”
Không lâu lắm, 089 suýt bị chặt đứt đuôi lại tiếp tục phấn chấn hoạt bát.
089 tràn ngập nhiệt tình mà đề nghị: “Chơi vậy không có thú vị cho lắm. Chúng ta chơi mạt chược Th** y đi. Thua một lần thì Th** y một món, thế nào?”
Ở đây đều là người cùng giới tính, Trì Tiểu Trì và 061 bày tỏ không thành vấn đề, 023 sau khi liếc mắt 089 một cái thì cũng không nói ra lời phản đối.
089 vỗ tay một cái: “Cứ quyết định vậy nha. Tôi và 23 giám sát nhau, 61, anh giám sát Tiểu Trì nhé.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy quy tắc này có chút kỳ lạ: “Vậy làm sao tôi giám sát anh ấy đây?”
089 nói: “Cậu không cần. Bởi vì 61 chơi mạt chược chưa từng thua.”
Trì Tiểu Trì không quá tin tưởng, cười hì hì nói: “Thầy Lục, thầy lợi hại như vậy, nhất định phải bảo vệ tôi đó nha.”
061 cũng cười cười: “Ừm.”
Trì Tiểu Trì là nhà trên của 061, cậu cảm thấy bài của mình cũng không tính là kém, tâm tình thả lỏng rất nhiều.
089 xem ra cũng khá tự tin với bài của mình, làm nóng người rồi nói: “Mấy con cứ ngồi đó mà xem ba ba chơi nha.”
Trì Tiểu Trì luôn tò mò về thuộc tính mê làm cha của 089, liền hỏi tại sao anh ấy lại thích tự xưng là ba ba như vậy.
“Cha của anh ấy là viện trưởng viện mồ côi.” 023 đánh ra một con năm văn, thay 089 nói, “Từ nhỏ anh ấy đã chơi với đám nhóc, chỉ diễn vai ba ba, vẫn luôn chơi đến lớn, làm ba ba từ nhỏ cho đến lớn cũng không chán. Kết quả là thành tật xấu như vậy, thay đổi cũng không được.”
Tuy giọng điệu của 023 ghét bỏ nhưng lại có vài phần kiêu ngạo khó giải thích.
089 mất mặt mũi cười: “Ba ba là người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, bọn nhỏ không có cha, tôi phải bù đắp cho bọn họ chứ, cũng không phải việc khó gì.”
Trì Tiểu Trì cũng cười, đánh ra một con bài.
061 nho nhã lễ độ nói: “Ù rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Anh lật bài ra cho tất cả mọi người xem.
Thật sự ù, tứ ám khắc.
Trì Tiểu Trì là nhà trên của anh, anh nhằm vào cũng chỉ có một mình Trì Tiểu Trì, bởi vậy toàn bộ bàn cờ chỉ có một mình Trì Tiểu Trì phải *** khoác.
Sau hai mươi phút, Trì Tiểu Trì thua hai lần, cởi hết phần trên.
Sau mười phút, quần của cậu cũng mất, chỉ còn lại một cái ***.
Trì Tiểu Trì thua đến mức 089 nhìn không nổi.
089 lo lắng nói: “61 kiềm chế chút đi, nhường tôi chút coi, tôi còn chưa thấy 23 Th** y đây nè.”
Lời còn chưa dứt thì đã bị 023 ấn xuống đánh một trận.
Trì Tiểu Trì có chút oan ức, thương lượng trong âm thầm với 061: “Thầy Lục, em có phải là học sinh mà thầy thương nhất hay không?”
061 ôn hòa nói: “Ừm, đúng thế.”
Trì Tiểu Trì khổ sở nói: “…Học sinh mà thầy thương nhất chỉ còn dư lại cái ***.”
Giọng nói của 061 ấm áp như gió xuân: “Chẳng phải vẫn còn cái *** à?”
Trì Tiểu Trì: “…” Thầy giáo thời nay thật không có sư đức.
Cậu cò kè mặc cả với 061: “Ít nhất để tôi mặc cái áo sơ mi chứ, trong phòng lạnh quá à.”
061 giúp cậu nâng cao nhiệt độ máy điều hòa.
Trì Tiểu Trì không còn gì để luyến tiếc cuộc sống này nữa.
061 cổ vũ cậu: “Cậu thông minh như vậy, có thể tính ra bài mà. Tôi tin tưởng cậu.”
Trì Tiểu Trì cảm thấy lời này của 061 vô cùng huyền bí, có ý tứ riêng, nhưng lại không nói rõ cho cậu là ý gì.
Vì để tránh bị ***, Trì Tiểu Trì sáng suốt mà ngừng chơi.
Khi sắp rời mạng, 023 nhịn mãi cuối cùng cũng nhịn không nổi, hỏi: “61, lần trước xảy ra chuyện gì?”
Cậu hỏi chính là chuyện gãy chân trước đó.
Sau đó cậu vẫn luôn chờ 061 tới tìm mình để kể đầu đuôi câu chuyện nhưng 061 chậm chạp không đến, cậu chờ đến mức cháy khét cả ruột, lo lắng cho tình hình của bạn mình nên hôm nay mới đồng ý đến chơi mạt chược.
061 bỗng cảm thấy phấn chấn.
Anh đặc biệt tìm hai người họ đến chơi mạt chược là vì câu hỏi vừa nãy của 023.
Hệ thống bảo mật khiến anh không có cách nào tiết lộ chuyện xảy ra trong thế giới nhiệm vụ, nhưng nếu 023 chủ động hỏi, thậm chí anh không cần lên tiếng thì có thể nói ra chuyện anh từng bị gãy chân, chạy đến cầu cứu bọn họ.
Tuy rằng suy nghĩ của Trì Tiểu Trì lệch hướng nhưng vẫn đủ thông minh, dù cho chỉ thuận miệng một chút là…
Nhưng mà 023 chưa kịp đáp lại, ngay cả 089 cũng thể hiện “Đã logout”.
Chú ý đến hình ảnh chân dung của hai người bọn họ đều trở thành màu xám, Trì Tiểu Trì a một tiếng: “Sao đột nhiên lại cắt đứt liên lạc? Tín hiệu không ổn à?”
Tâm trạng của 061 mạnh mẽ chìm xuống.
…Quả nhiên Chủ thần đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh và Trì Tiểu Trì.
Anh chủ động dữ liệu hóa quần áo rồi khoác lên người Trì Tiểu Trì, suy nghĩ, Chủ thần để ý bọn họ như vậy thì có thể nghe thấy suy luận mấy ngày trước của Tiểu Trì hay không đây?
Nếu như vậy Chủ thần có thể làm gì Tiểu Trì hay không?
Sự thật chứng mình sự lo lắng của anh đã trở thành sự thật.
Tại “Trong Khoảnh Khắc”, Chủ thần không ngừng cười lạnh.
Mấy ngày trước nghe thấy Trì Tiểu Trì suy đoán tiếp cận với sự thật, lão thật muốn triệt để cấu trúc lại dữ liệu tinh thần của Trì Tiểu Trì.
Nhưng sau khi tỉnh táo, suy đi nghĩ lại, lão phát hiện mình không có cách nào làm được gì Trì Tiểu Trì.
…Trì Tiểu Trì đang đe dọa lão.
Lời kia là cố ý nói cho lão nghe.
Hiện tại hết thảy những gì lão làm đã là trình độ cao nhất nằm trong phạm vi quyền hạn của lão, nếu lão vì diệt khẩu mà làm ra chuyện gì quá phận, vượt quá quyền hạn thì tuyệt đối sẽ lưu lại nhược điểm dễ thấy trong dữ liệu.
Mà một khi có chứng cớ rõ ràng, 061 sẽ có quyền chủ động báo cáo vượt cấp với bộ phận Giám sát, một khi bị điều tra thì lão tiêu đời ngay.
Cho nên hiện tại thứ mà lão có thể điều khiển chính là độ khó của thế giới nhiệm vụ.
Chỉ cần để Trì Tiểu Trì ૮ɦếƭ một lần, phá hoại tính ổn định của tinh thần…
Thấy Chủ thần không nói gì, trí thông minh nhân tạo khẽ than nhẹ một tiếng: “…Ngài có kế hoạch gì không?”
Một hồi lâu sau, Chủ thần phát ra một tiếng buồn cười.
Lão nói: “Lần sau để cho Trì Tiểu Trì đi đến một thế giới mà dữ liệu không phát huy được tác dụng đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc