Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 154

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Tống Thuần Dương xin nghỉ ốm một tuần kiêm nghỉ việc vì chuyện riêng, bệnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đến mấy ngày thì đã nuôi tốt trở lại.
Mà cậu cũng lấy được phần thưởng chìa khóa cho một căn nhà mới do Trì Tiểu Trì giúp cậu có được.
Căn nhà này là cậu và Hề Lâu cùng chọn, diện tích không quá lớn, hai phòng một sảnh một nhà bếp và một phòng vệ sinh, hơn 100 mét vuông, quét dọn cũng dễ dàng, đủ để hai người ở. Căn hộ cho phép nuôi vật nuôi, mà cách bệnh viện Tống Thuần Dương công tác cũng rất gần.
Chờ cậu trả lại nhà ở trước kia, dọn đồ vào nhà mới thì Hề Lâu liền dự định kết thúc khế ước với Chủ thần, rời khỏi thân thể cậu.
Ngày ly biệt, Tống Thuần Dương biết rõ còn hỏi: “Lâu Lâu, chờ anh có thân thể mới sẽ đến tìm em sao?”
Hề Lâu còn có chút giận hờn, nói: “Không tìm.”
Tống Thuần Dương: “Ngày hôm đó anh muốn ăn bánh ngọt vị gì?”
Hề Lâu: “…Trà xanh.”
Tống Thuần Dương hớn hở: “Ừm. Vậy em chờ anh.”
Qua mấy phút cậu lại gọi: “Lâu Lâu.”
Nhưng không có ai đáp lại cậu, Hề Lâu đã rời đi.
Tống Thuần Dương ngẩn người, liền bắt đầu quét dọn làm vệ sinh, sắp xếp vật dụng, khẽ ngâm nga, lòng tràn đầy vui sướng mà lên mạng tìm một chiếc giường đôi to nhất êm nhất.
Khoảng một tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Tống Thuần Dương tưởng người giao hàng ghế sô pha đem đến cho cậu, vội đi mở cửa.
Một chàng thanh niên tướng mạo hơi lạnh lùng xinh đẹp đứng trước cửa nhà cậu, tay chống trên tường, có thể thấy là chạy một mạch lên lầu, dường như có ngàn lời muốn nói nhưng còn chưa mở miệng thì lỗ tai đã đỏ ửng.
Anh thở hổn hển, muốn mở lời: “Tôi…”
Con mèo nhỏ với đôi mắt uyên ương không nói một lời mà nhào tới, một cái ôm ấm áp lại chân thật khiến tất cả những lời nói mà anh đã mất cả buổi trời suy nghĩ đều triệt để tan thành mây khói.
Hề Lâu đưa tay khóa Tống Thuần Dương vào lòng.
Tống Thuần Dương đem mặt đặt lên vai anh.
Hề Lâu là lần đầu tiên yêu đương, cũng là lần đầu tiên thân mật ôm ấp một người như vậy.
Anh suy nghĩ một cách sát phong cảnh, thật nặng.
Nhưng anh không nỡ buông tay ra, lưu luyến mà đem người đưa vào trong nhà, dùng chân cài cửa lại, bế Tống Thuần Dương đến ghế sô pha, thu xếp cho cậu ngồi lên đù* mình.
Anh nói: “Tôi đến rồi.”
Tống Thuần Dương chớp chớp đôi mắt, tò mò đưa tay sờ anh: “Ừm.”
Hề Lâu hỏi: “Tại sao em biết là tôi?”
Tống Thuần Dương: “Em vừa nhìn là biết anh ngay.”
Nói xong, Tống Thuần Dương lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt vào khóe môi của Hề Lâu: “Em đoán là anh sẽ có bộ dáng như vậy.”
Hề Lâu nỗ lực đè nén khóe môi không cho nó giương lên quá rõ ràng, giả vờ lạnh nhạt hỏi: “Bánh ngọt của tôi đâu?”
Đôi mắt của Tống Thuần Dương hơi chuyển động, vỗ vỗ ***g *** của mình: “Ở đây này.”
Hề Lâu không nhịn được mà nở nụ cười, ăn hai cái bánh ngọt, tiếp đó hai người chen chúc trước máy tính để chọn giường, sau khi ghế sô pha được giao đến thì bọn họ lại cùng nhân viên ráp ghế, có thương có lượng.
Trong mấy năm ở chung, bọn họ đã làm bạn bè rất lâu, những gì cần rèn luyện cũng đã rèn luyện, hiện tại lại phải bắt đầu học lại cách làm người yêu.
Với tình huống trước mắt mà nói thì bọn họ thích ứng cũng không tệ lắm.
Sau khi trở lại bệnh viện, Tống Thuần Dương được Hề Lâu đồng ý, mang theo bánh quy trà xanh đến phòng làm việc của Cam Úc, dự định bày tỏ một chút cám ơn.
Nhưng khi cậu đến tầng lầu của tòa nhà, đi từ đầu Đông đến đầu Tây cũng không thể tìm thấy phòng làm việc của bác sĩ Cam Úc.
Cậu kéo lại một vị bác sĩ trẻ tuổi đang đi lấy nước, lễ phép hỏi: “Xin hỏi một chút, phòng của bác sĩ Cam ở đâu ạ?”
“Bác sĩ Cam nào?” Bác sĩ trẻ tuổi cau mày, “Có phải anh tìm nhầm người không? Ở đây là khoa giải phẫu thần kinh.”
Tống Thuần Dương sững sờ, xác nhận tên của tầng lầu một chút: “Anh ấy đúng là ở khoa giải phẫu thần kinh.”
Bác sĩ trẻ tuổi nói: “Vậy là anh tìm nhầm người rồi. Ở chỗ này của chúng tôi không có bác sĩ nào họ Cam cả.”
Tống Thuần Dương cầm bánh quy dại ra một lúc lâu, mơ mơ màng màng cám ơn vị bác sĩ trẻ rồi mới quay lại cương vị của mình.
Cậu gọi điện cho Hề Lâu, kể về chuyện này.
Ban đầu Hề Lâu còn tưởng cậu đang nói đùa, nhưng nghe Tống Thuần Dương sốt ruột giải thích “Là thật, anh ấy thật sự biến mất”, thì Hề Lâu mới cảm giác không đúng, dựa theo ký ức mà gọi điện cho Cam Đường.
Khi Trì Tiểu Trì còn ở đây, bốn người đều từng lưu lại số điện thoại của đối phương để tiện liên lạc.
Di động nhắc nhở Hề Lâu số điện thoại mà anh muốn liên lạc không đúng.
Hề Lâu cầm điện thoại di động, suy nghĩ rất nhiều.
Anh nghĩ đến sự chấp nhất và để ý dị thường của hai anh em kia với “Tống Thuần Dương”, nghĩ đến câu chuyện con cá hề nhỏ kia, nghĩ đến nụ hôn đôi của hai anh em dưới ánh trăng đêm hôm đó, nghĩ đến việc bọn họ liều mình che chở cho Trì Tiểu Trì trong đám cháy và trong mật thất của gã hề, cùng với phản ứng kỳ lạ của Cam Úc khi Cam Đường bị thương.
Hề Lâu nghĩ, có lẽ mình thật sự nghĩ sai chuyện gì rồi thì phải.
Nếu hai anh em họ đều là “Thầy Lục” mà Trì Tiểu Trì luôn mồm nhắc đến thì hết thảy đều có thể giải thích được…

Có thể giải thích được mới là lạ!
Một người đang yên đang lành tự nhiên phân thành hai, còn phân thành một nam một nữ, rốt cục có suy nghĩ gì?!
Uổng công lúc ấy lo lắng sợ hãi, ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon!
Tống Thuần Dương lại hài lòng tiếp thu hiện thực này, sau khi ngơ ngẩn cả người liền nhắc đến lịch trình đi cúng bài vị trường sinh, nhưng tăng thêm 2 cái tên Cam Úc và Cam Đường.
Bọn họ hẹn nhau chọn một ngày nghỉ đến miếu thờ có hương thỏa thịnh vượng nhất, theo Tống Thuần Dương thăm dò thì linh khí nơi này cũng dày đặc nhất.
Khuya ngày hôm trước, bọn họ cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, khi tắm cũng có chút nóng bỏng, nhưng cân nhắc ngày hôm sau còn phải làm chuyện đứng đắn, nên chỉ ôm hôn một lúc rồi ôm nhau đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hề Lâu dậy rất sớm để hâm nóng sữa bò và nướng bánh mì, Tống Thuần Dương còn đang say giấc nồng.
Phết đầy đủ mứt hoa quả lên lát bánh mì, đặt sữa bò lên bàn, Hề Lâu lau tay tiến vào phòng ngủ: “Dậy đi.”
Trên giường giật giật một chút, nửa khuôn mặt thò ra, mê man nhìn.
Hề Lâu: “…” Haiz.
Anh đem hai phần sữa bò và bánh mì bưng vào, đặt lên tủ đầu giường, sau khi hai người ăn xong, Hề Lâu thu dọn bát đĩa, đợi anh quay lại phòng thì phát hiện Tống Thuần Dương đã chui tiếp vào trong chăn.
Anh bất đắc dĩ, mở ra khuyu áo ngủ, cũng giục cậu: “Mau dậy đi.”
Tống Thuần Dường mở to một đôi mắt hổ phách, lén lút nhìn anh.
Khi cùng ánh mắt của Hề Lâu chạm vào nhau, Tống Thuần Dương lập tức nhắm hai mắt lại.
Hề Lâu nhỏ giọng hít một hơi, quay lưng cởi đồ ngủ, rồi lại không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu.
Vừa quay qua nhìn thì liền thấy con mắt màu xanh lam của Tống Thuần Dương đang mở to nhìn lén anh.
Hề Lâu nhịn không được, bước nhanh đi kéo lại rèm cửa sổ, nhấc lên con mèo nhỏ không chịu nghe lời kia, lôi vào trong chăn.
Tống Thuần Dương tha thiết mong chờ: “Hôm nay không đi à?”
Hề Lâu hung dữ nói: “Dời lại một ngày.”
Tống Thuần Dương tính toán một chút, xác nhận hai ngày này theo giờ hoàng đạo đều thích hợp để cầu phúc, lúc này mới yên tâm ôm cổ Hề Lâu, hé miệng rồi nhẹ nhàng cắn lấy.

Hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, Trì Tiểu Trì muốn nghỉ phép trọn nửa tháng.
Khi trở lại không gian trắng như tuyết kia, đã mấy tháng trôi qua cậu rốt cục cũng nghe được giọng của 061.
061 hỏi cậu: “Quay về khu căn hộ cũ à?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu một cái, lấy ra một cái giường từ trong kho hàng, nằm xuống ngay tại chỗ, còn chuẩn bị một bộ chăn đệm đặc biệt thoải mái cho mình.
Cậu cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, nhắm hai mắt lại rồi nói: “Thầy Lục, kể cho tôi nghe chuyện cổ tích đi.”
…Nếu như đi ra ngoài thì 061 sẽ bị hạn chế năng lực một lần nữa, cậu không thể nghe thấy giọng của anh.
061 nghe hiểu ám chỉ của Trì Tiểu Trì.
Anh rất muốn kể cho cậu nghe câu chuyện con cá hề tìm về quê cũ, nhưng khi nước đã đến chân thì ngay cả một chữ mà anh cũng nói không ra lời.
Lại là tác dụng của hệ thống bảo mật.
Anh là hệ thống, tất cả suy nghĩ đều sẽ thành dữ liệu tương ứng, mà hệ thống bảo mật hạn chế nguyện vọng của anh, chỉ cần giám sát thấy anh có nguyện vọng để lộ bí mật thì tiếng nói của anh sẽ bị hệ thống tự động ngăn cấm.
061 thử nhiều lần, cuối cùng không thể làm được gì, đành từ trong kho tài liệu lật một quyển truyện cổ tích, kể cho Trì Tiểu Trì nghe câu chuyện người cá.
Trì Tiểu Trì cũng không nói gì, 061 kể chuyện gì thì cậu sẽ nghe chuyện đó.
Kể đến một nửa, Trì Tiểu Trì ngủ thiếp đi, lặng yên nằm ở đó, không hề lật mình, khiến người ta vừa thương vừa đau lòng.
061 hóa thành bản thể, vẫn là áo trắng quần đen như thường lệ.
Anh ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ bên lông mày của cậu, rất muốn hôn một chút nhưng lại sợ sẽ đánh thức cậu.
Anh biết, dựa theo tác dụng bảo mật của hệ thống, một khi Trì Tiểu Trì tỉnh lại thì năng lực hiện ra bản thể của anh cũng sẽ biến mất, tự động quay lại cơ thể của cậu ấy, cho nên anh muốn thừa dịp cơ hội hiếm có này, ở cùng cậu nhiều hơn một chút.
061 cẩn thận cúi người, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi Trì Tiểu Trì, lại đưa ngón tay đó đặt lại bên môi mình, dịu dàng mà hôn.
Bồi hồi một lúc, lỗ tai của anh có chút đỏ, bèn đứng dậy quay trở về không gian của Chủ thần.
Khi anh ở trong phòng lột măng cụt thì vừa vặn 009 đi ngang qua cửa sổ phòng anh.
009 nhìn thấy măng cụt liền thèm, nhưng cậu cũng không phải tùy tiện há mồm muốn ăn đồ của người khác, vì vậy vừa nghĩ một lát nữa mình cũng phải mua một bao mang về vừa gõ cửa, thò đầu vào: “Anh 061, đã lâu không thấy anh quay lại nha.”
061 cúi đầu tỉ mỉ lấy măng cụt ra, khóe môi mang nụ cười: “Ừ, gần đây bận quá.”
009 hâm mộ nói: “Măng cụt lớn quá.”
061 đặt măng cụt như trăng lưỡi liềm vào bát thủy tinh trong suốt, đem một phần còn lại cho 009: “Anh ở trong cửa hàng chọn mười mấy phút, chọn loại ngon nhất to nhất, nếu em muốn mua thì sợ không mua được loại ngon như vậy nữa. Cho nên cứ cầm lấy đi.”
Dứt lời, anh nâng bát thủy tinh đi đến điểm truyền tống.
009 gọi anh: “Anh vội vàng như vậy là muốn đi sao?”
061 quay đầu lại: “Ừ, không có thời gian.”
Chỉ rời Trì Tiểu Trì trong phút chốc mà lòng của anh đã cảm thấy không nỡ, nhất định phải nhanh chóng quay về mới được.
Với lại, anh thật sự còn nhiều việc phải làm.
Sáng sớm, Trì Tiểu Trì tỉnh lại, nằm lỳ trên giường ôm gối mà nướng một hồi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện không gian này đã được bố trí ngăn nắp đâu vào đó, hoàn toàn có bộ dáng như một ngôi nhà, trên vách tường trắng xóa chói mắt được dán giấy dán tường màu xám tro nhạt, có giường có ghế, thậm chí có một gian bếp nhỏ, một phòng vệ sinh, trên tủ đầu giường còn đặt một bát măng cụt đã lột sẵn, trái cây trắng trẻo tươi ngon cực kỳ dụ người.
Những thứ này đều là 061 sắp xếp lúc cậu ngủ sao?
Tại sao cậu chẳng nghe thấy gì?
Trì Tiểu Trì nằm nghiêng, nhìn quanh gian phòng trong chốc lát rồi thu mắt lại, nhắm hai mắt, đồng thời đưa tay đè lại vị trí trên *** trái.
Từ sau khi Lâu ca rời đi, nơi vị trí trái tim đã rất lâu chưa sản sinh cảm giác an bình hạnh phúc, cho nên Trì Tiểu Trì cảm thấy có chút xa lạ đối với cảm giác này.
Khi đang vuốt ve tim mình, cậu nghe thấy 061 gọi: “Tiểu Trì.”
“…Hử?”
“Tiểu Trì.” Giọng nói kia vô cùng dịu dàng.
“Ừm.”
061 cười giải thích: “Rất lâu rồi không gọi tên của cậu, muốn gọi thêm một chút nữa.”
Sau khi giải thích, anh lại gọi: “Tiểu Trì.”
Trì Tiểu Trì chậm rãi xoay người, lười biếng quấn chăn, chiếc eo nhỏ gầy xoay qua thành một đường cong cực kỳ dụ người, ngoan ngoãn đáp: “Ừm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc