Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 138

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Trì Tiểu Trì bị khói hun mà tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh táo, đi chân trần nhảy xuống giường rồi kéo cửa ra—-
Lửa cháy bắt nguồn từ kho hàng cuối hành lang, lửa sáng rực, như trăn như xà, những thứ bị thiêu đốt phát ra tiếng sụp đổ, đứng cách mấy chục bước hơn nhưng vẫn có thể cảm giác cơn nóng rát từ lửa truyền đến.
Lúc này Viên Bản Thiện cũng tỉnh lại, vội vàng hỏi: “Cháy rồi? Làm sao lại cháy?”
Trì Tiểu Trì mới vừa mở miệng thì ở ký túc xá gần nhà kho mơ hồ truyền đến tiếng đập cửa và tiếng trẻ con khóc lóc kêu cứu, thanh âm của bọn trẻ đã biến đổi, vô cùng thê thảm đến mức không đành lòng nghe tiếp.
“Thầy ơi, cô ơi!”
“Thầy ơi cứu chúng em!”
Trì Tiểu Trì biến sắc, nghĩ đến chuyện cũ từng đọc trên mạng về trại trẻ mồ côi.
Mãi đến khi từng dòng chữ lạnh như băng hóa thành ánh lửa rừng rực và tro bụi mù mịt thì cậu mới thiết thực cảm nhận được buổi tối năm đó là một cơn ác mộng như thế nào.
Sự tình đang lập lại?
Không kịp nghĩ ngọn nguồn cháy bắt đầu từ đâu, Trì Tiểu Trì mang giày vào, vội vàng chạy đến bên cạnh đập cửa phòng Điền Quảng Băng, xác nhận bọn họ đã tỉnh lại liền gấp rút chạy về phía đám cháy.
Cánh tay của cậu bị Viên Bản Thiện kéo lấy từ phía sau: “Em làm gì vậy?!”
“Cứu người.”
“Cứu ai?” Viên Bản Thiện là vừa tức vừa đau lòng, chỉ hận không thể gõ tỉnh cái tên ngu ngốc chưa tỉnh ngủ này, “Bọn chúng là quỷ! Chẳng lẽ bọn chúng không thể tự thoát thân sao?”
Khi nói chuyện, bản năng cầu sinh đã khiến Viên Bản Thiện không tự chủ mà nhìn về phía cầu thang: “Đi theo anh!”
Tiếng kêu cứu của bọn nhỏ không ngừng truyền đến từ phía đám cháy, xem ra cửa đã bị đóng chặt hoàn toàn, từ trên cửa nhiễu xuống kim loại đỏ đen bị hòa tan.
Trì Tiểu Trì đẩy Viên Bản Thiện ra, bước nhanh về biển lửa.
Rất nhanh, tay phải của cậu bị một người khác nắm lấy từ đằng sau.
Trì Tiểu Trì muốn vùng ra, nhưng khi quay đầu thì cậu lại nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Cam Úc.
Cậu đối diện với Cam Úc chốc lát.
Cậu hỏi: “…Có thể giúp tôi được không?”
Cam Úc đáp: “Được.”
Chỉ cần một chữ, không hề dư thừa cũng không phí lời.
Cam Úc buông tay ra, Trì Tiểu Trì bước nhanh, chạy tới hướng nhà vệ sinh, còn Cam Úc xoay người lại, không nhìn Viên Bản Thiện, mà chỉ nói với Liễu Thành Âm và Điền Quảng Băng còn chưa hiểu rõ tình huống: “Các cô gái đưa nhân viên bị thương xuống lầu, chuẩn bị thuốc trị thương, còn các cậu con trai muốn ở lại cứu hỏa thì cứu, không muốn thì lui xuống, đừng vướng bận tay chân.”
Dứt lời, anh quay người trở về ký túc xá giáo viên.
Còn Viên Bản Thiện tức giận giậm chân một cái, đuổi theo bóng lưng Trì Tiểu Trì.
Điền Quảng Băng phục hồi tinh thần, đẩy Liễu Thành Âm rồi quát: “Nhanh nhanh nhanh, mau dẫn Tần Lĩnh đi!”
Khi Điền Quảng Băng cõng Tần Lĩnh đang hôn mê thì Liễu Thành Âm cũng kéo cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện hai đứa bé vốn ở bên ngoài đã biến mất.
Cô kinh hoàng nói: “Không thấy bọn nhỏ đâu cả!”
Điền Quảng Băng: “Lo nhiều như vậy làm gì?”
Cô xông lên đỡ lấy lưng của Tần Lĩnh, vừa đỡ Tần Lĩnh trên lưng của bạn trai vừa lo lắng nói: “Đừng bảo hai đứa nhỏ quay về ký túc xá ngủ nha?”
Điền Quang Băng im lặng.
Cậu nghĩ tới đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch liên miên cằn nhằn với hạt giống cải thìa kia.
Đôi mắt sáng ngời, tràn ngập hy vọng đối với những sinh mệnh mới.
Cậu đỡ hai chân Tần Lĩnh, cất cao giọng, nỗ lực thuyết phục chính mình: “Nôn nóng làm gì, chúng ta còn không biết có thể sống sóng hay không này! Bọn nhóc là quỷ, muốn chạy trốn chẳng phải là quá dễ dàng sao?”
Cam Đường, Điền Quảng Băng và Liễu Thành Âm ba chân bốn cẳng đưa Tần Lĩnh xuống lầu.
Ống nước trong phòng tắm đã nổ tung, phun nước tung tóe, Trì Tiểu Trì chỉ mặc áo sơ mi, cả người đều ướt đẫm.
Cậu tháo xuống kính sát tròng để tránh bị nhiệt độ làm nóng chảy, cũng ngâm áo khoác của mình vào nước, định chạy ra ngoài thì vừa lúc ***ng phải Viên Bản Thiện.
Viên Bản Thiện xách một cái xẻng dựng ngược ở góc hành lang, đôi mắt bị khói xông đến đỏ bừng, tiện tay cầm lấy một cái khăn đã thấm ướt, cắn răng nghiến lợi nói: “…Ngu ngốc!”
Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn Viên Bản Thiện.
“Cửa đã khóa chặt, em làm ướt mình thì có tác dụng gì?!” Viên Bản Thiện lôi cậu ra khỏi buồng tắm, sải bước chạy về ký túc xá bén lửa, “ Trước tiên nghĩ cách mở cửa ra rồi tính tiếp!”
Trì Tiểu Trì rập khuôn theo sát bước chân của Viên Bản Thiện: “…Lão Viên?”
Viên Bản Thiện dùng khăn ướt che lại mũi miệng, buồn bực nói: “Anh hiểu rõ, nhưng anh cảm thấy em làm như vậy là quá ngu dốt. Nhưng mà anh lại không thể để cho em một mình phạm phải ngu xuẩn.”
Viên Bản Thiện quay đầu lại, buông tay ra, nước mắt chảy ra do bị khói hun: “Chờ trở lại rồi anh sẽ trừng trị em sau.”
Dứt lời, Viên Bản Thiện ngậm lấy khăn lông ướt vào miệng, nín thở dùng miệng hô hấp, hai tay cầm xẻng, mạnh mẽ nện lên trục cửa chống trộm!
Trục cửa và nơi tiếp xúc đã bị nhiệt độ hòa tan, Viên Bản Thiện đập đến tê rần cả tay, cuối cùng còn khiến đầu xẻng bay ra ngoài, nhưng vẫn không làm nên trò trống gì.
Mảnh pha lê trên cửa bị nhiệt độ cao nướng nổ, bên trong cơ hồ đã bị khói lửa nồng nặc chiếm cứ, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ba bốn thân ảnh nho nhỏ tụ lại một cụm, ôm nhau vừa sặc khói vừa gào khóc.
Trì Tiểu Trì hô lên: “Các em mau chạy đi! Tại sao không chạy!”
Bên trong vang lên tiếng khóc khan giọng đã đến mức tuyệt vọng của tóc hai sừng: “Em không dám —Lửa lớn quá, thầy Tống mau cứu chúng em đi—”
…Bọn nhỏ bị hỏa thiêu mà ૮ɦếƭ nên có loại sợ hãi đến từ trong xương cốt đối với lửa.
Mà vào lúc này, Cam Úc mang theo hai cái chăn giường ướt đuổi đến.
Thấy cửa vẫn chưa được mở ra, Cam Úc dứt khoát nói: “Bảo bọn nhỏ cách cửa xa một chút.”
Trì Tiểu Trì: “Đã cảnh báo rồi.”
Cam Úc tháo xuống mắt kính gọng vàng, động tác vừa thuần thục vừa lịch sự mà cài lên túi áo sơ mi trước ***.
Viên Bản Thiện có lẽ đoán được Cam Úc muốn làm gì, bèn ném đi cây xẻng chỉ còn dư lại phần tay cầm bằng gỗ, lui lại hai bước rồi nói: “Đếm từ một đến ba, ba người chúng ta cùng…”
Còn chưa dứt lời thì Cam Úc đã đạp mạnh một cái vào cửa.
Cửa sắt ầm ầm sụp đổ.
Viên Bản Thiện: “…”
Bọn nhỏ bị tiếng nổ vang kinh hãi, hét to một tiếng, nhưng đầu óc vẫn xem như rõ ràng, còn có năng lực hoạt động, lập tức nhào ra phía cửa.
Cam Úc không để ý đến Viên Bản Thiện đang trố mắt ngoác mồm, ném một cái chăn thấm ướt cho Viên Bản Thiện: “Khoác vào đi. Thuần Dương, cậu ở lại bên ngoài kiểm kê nhân số, bảo đảm…”
Nhưng mà Trì Tiểu Trì không nghe lời Cam Úc, chỉ cầm lấy một cái chăn khác để khoác lên mình rồi trực tiếp xông vào biển lửa.
Cam Úc bỗng nhiên cả kinh, mồ hôi lạnh ào ào tuôn ra, không nói tiếng nào, chộp lại cái chăn trên tay Viên Bản Thiện, quát một tiếng với gã: “Bảo đảm cửa ra an toàn”, rồi đêm chăn phủ lên đầu, cùng nhảy vào đám cháy với Trì Tiểu Trì!
Viên Bản Thiện: “…”
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép Viên Bản Thiện nghĩ nhiều nữa, chỉ huy đám nhóc con bị khói hun choáng váng chạy ra ngoài, vừa kiểm kê nhân số vừa chỉ cho bọn họ lối thoát hiểm.
Cầu thang chỉ có một, nhưng khi bọn nhỏ chạy ra, ánh mắt nhìn nhau đều có chút mê man, dường như không tin mình đã trốn thoát đại nạn.
Đám cháy đã bị khói đặc chiếm cứ, những ngọn lửa nhỏ lan tràn khắp nơi, không thể nhìn rõ tình huống.
Trì Tiểu Trì ôm lấy một đứa nhỏ đã ngất xỉu, cất bước chạy về phía cửa, giao đứa nhỏ cho Viên Bản Thiện rồi nhanh chân chạy trở lại bên trong.
Những đứa nhóc thoát chạy chỉ mới một phần, có vài đứa bị lửa hun đến hoảng sợ, ngã trên đất, trong đó bao gồm tóc hai sừng.
Trong khói lửa mù mịt, không thể nhìn thấy rõ thứ gì, Trì Tiểu Trì tìm một lúc lâu mới tìm được cô bé.
Cô bé mặc váy ngủ, ôm một con gấu bông đã bị rách đang núp ở góc tường, nước mắt tràn mi, miệng ấp úng lẩm bẩm: “Có lửa, có lửa…”
Vừa nãy Trì Tiểu Trì đưa một đứa nhỏ ra ngoài, từ chỗ của Viên Bản Thiện biết được 23 đứa nhỏ đều đã bình an thoát ra ngoài, chỉ thiếu đứa này, vì thế Viên Bản Thiện bế hai đứa nhỏ đã ngất xỉu rút lui.
Cam Úc vẫn chưa rời khỏi đám cháy, vừa ho vừa gọi tên Thuần Dương. Trì Tiểu Trì đáp lại một tiếng, bế tóc hai sừng đang tự lẩm bẩm vào lòng, vừa mới đứng dậy thì liền nghe thấy một tiếng ầm ầm vang lên —-
Một phần nóc nhà bị thiêu cháy đã sụp xuống, xi măng cốt thép bén lửa bắn tung tóe, triệt để ngăn cản đường đi của bọn họ.
Trì Tiểu Trì tức giận mắng một tiếng, không thể không thối lui về phía cửa sổ.
Hiện tại chỉ có nơi đó là an toàn, nhưng lui về nơi đó cũng là lui vào con đường ૮ɦếƭ.
Rất nhanh, cậu và Cam Úc tập hợp bên cạnh cửa sổ số 2 đã bị vỡ mặt kính.
Khói dần dần dày đặt, bọn họ không còn sức để nói ra lời.
Trì Tiểu Trì che chở tóc hai sừng vào trong lòng, đưa tay ra hiệu hỏi Cam Úc có thể một cước phá khung cửa sổ chống trộm này như mới nãy hay không.
Cam Úc nhấc chân bước lên bệ cửa sổ, cấp tóc dùng chân quét sạch những mảnh thủy tinh vỡ vụn, một tay nắm lấy khung cửa sổ phía trên, dùng hết sức đạp vào cửa sổ chống trộm.
Nhưng chất lượng của cửa sổ chống trộm này vô cùng tốt, hơn nửa không gian bệ cửa sổ có hạn, không có thế để đạp đổ, cửa sổ chống trộm hoàn toàn không nhúc nhích, ngược lại khiến cho nóc nhà đang lảo đảo sắp sụp đổ bắt đầu đong đưa kịch liệt.
Tóc hai sừng liên tục sặc khói.
Cô bé cuộn tròn trong lòng Trì Tiểu Trì: “Thầy ơi, em không muốn ૮ɦếƭ.”
Trì Tiểu Trì nói: “Sẽ không có ai ૮ɦếƭ.”
Tóc hai sừng nắm lấy vạt áo của cậu, thấp giọng nói: “Điềm Điềm của em vẫn chưa mọc ra nữa.”
Điềm Điềm là cải thìa của cô bé.
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy chúng ta đi xem nó ngay, có được không?”
Khi đang dỗ cô bé, Trì Tiểu Trì cũng nhanh chóng định vị đạo cụ đào mạng đặt trong kho hàng.
Ở thế giới thứ hai, cậu từng dùng một tấm thẻ tăng cường sức mạnh lên người Chu Khai.
Tấm thẻ kia có thể trong một khoảng thời gian ngắn nâng lên tất cả tố chất thân thể đến cực hạn, trâu bò một phút, nằm đơ hai tiếng.
Căn phòng này đã bị sụp xuống một nửa, không cho phép cậu cân nhắc đến hậu quả bị bại lộ thực lực.
Cậu đang muốn chọn sử dụng thì đột ngột từ phía khung cửa sổ số một truyền đến một tiếng “kẹt kẹt” sắc bén.
Ngay sau đó là khung cửa sổ chống trộm số một bị văng ra ngoài, vang lên một tiếng ẦM.
Khung cửa bị ném xuống đất, gọng khung trở nên móp méo, giọng của Điền Quảng Băng cũng gầm lên một cách rõ ràng từ bên ngoài: “Đạp đạp đạp, mấy người đạp cái con khỉ khô! Sắp đạp sập phòng luôn rồi kìa!”
Tóc tai của Điền Quảng Băng rối bù, trên eo buộc một tấp ráp trải giường có hoa văn, đầu kia thì cột ở chóp máy nước nóng năng lượng mặt trời ở nóc nhà, trong tay còn cầm một cái tua vít, tạo hình rất buồn cười.
Nhưng bản thân Điền Quảng Băng chẳng cảm thấy buồn cười tẹo nào.
Cậu dàn xếp ổn thỏa cho bạn gái và Tần Lĩnh, sau đó liền chạy tới xem đám người Trì Tiểu Trì có cần giúp đỡ gì hay không.
Nhìn thấy bọn họ phá cửa không hề thuần lợi, Điền Quảng Băng liền quay về ký túc xá lôi ra ráp trải giường rồi thắt trên eo, cũng mò lấy cái tua vít ở trong thùng dụng cụ đặt ở ký túc xá, muốn từ cửa sổ bên kia tiến hành đột phá.
Tố chất thân thể của cậu không tệ, hoàn thành công tác khá thuận lợi.
Không ngờ cậu vừa mới cẩn thận buông mình từ trên nóc nhà xuống cửa sổ phòng ký túc xá, đang nghiên cứu xem vặn ốc cửa sổ chống trộm như thế nào thì liền thấy cửa chính đã bị đạp đổ.
Điền Quảng Băng: “…” Chậc.
Cậu nằm nhoài ngoài cửa sổ nhìn trong phút chốc, mới ý thức được không cần mình giúp đỡ, liền định leo lên nóc nhà trở lại.
Ai ngờ lúc này trong phùng bị sụp xuống một phần, lối ra bị chặn, mới vừa leo lên một nửa, Điền Quảng Băng liền không thể không bò xuống trở lại, tiếp tục làm việc.
Nhưng khói mù che mắt, hai người trong phòng không ai nhìn thấy cậu ấy, Điền Quảng Băng đang mở khóa ở cửa sổ số một, hai người kia thì đang cố gắng hủy đi cửa sổ số hai, gây ra một màn kinh thiên động địa, còn cậu chỉ có thể ở ngoài cửa sổ chửi con mịa nó, người ở bên trong thì hoàn toàn không nghe thấy.
…Điền Quảng Băng chỉ biết kêu khổ trong lòng.
Sau khi mắng người xong, Điền Quảng Băng mới cảm thấy thoải mái một chút, thuận theo ráp trải giường mà leo lên nóc nhà một lần nữa.
Cảm giác làm đến nơi đến chốn quá tốt, cậu chúi người nằm xuống từ trên nóc nhà, tháo ra nút buộc ở thắt lưng, thả ráp trải giường xuống cửa sổ.
Trì Tiểu Trì cầm lấy ráp trải giường thắt vào trên eo tóc hai sừng, đưa cô bé nâng lên, tóc hai sừng sống sót sau tai nạn nên rất ỷ lại Trì Tiểu Trì, nắm chặt tay áo của cậu, không chịu buông ra.
Cuối cùng cô bé vẫn bị Điền Quảng Băng *** kéo lên trong tiếng khóc lóc thảm thiết, không hề vui sướng vì được thoát nạn.
Trên nóc nhà truyền đến tiếng ráp trải giường và tiếng ồn ào, tiếng khóc của tóc hai sừng cùng tiếng an ủi của của trai thẳng Điền Quảng Băng.
“Khóc thiệt khó coi.”
“Em còn khóc nữa là không cho em ăn cơm đâu nha.”
“…Ấy da, coi như thầy xin em đó, đừng khóc nữa mà.”
Trì Tiểu Trì và Cam Úc dựa vào bệ cửa sổ, hít thở một chút không khí mới mẻ bên ngoài, chờ cứu viện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc