Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 127

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Cam Úc sờ trán của Trì Tiểu Trì, phát hiện nhiệt độ đã giảm một chút, bèn lấy tăm bông thấm nước làm ẩm đôi môi hơi khô nứt của cậu.
Một chút mát mẻ làm cho Trì Tiểu Trì hơi hé mở đôi mắt, một con mắt màu hổ phách, một con mắt màu xanh lam, hơi nước dập dờn bên trong, nhìn vào cực kỳ động lòng người.
Cam Úc cũng là 061, học bộ dạng của cậu, ngoẹo cổ nheo mắt nhìn cậu, trong lòng mềm nhũn.
Nhìn lẫn nhau trong một phút, Trì Tiểu Trì mở hai tay ra, liều mạng mà ôm lấy anh.
061 bị ôm có chút ngơ ngẩn, nghi hoặc mà “hử” một tiếng: “Thuần Dương?”
…Anh vẫn không gọi được tên của Trì Tiểu Trì.
Mùi R*ợ*u thuốc thơm ngát và nhiệt độ nóng bỏng trên da cùng nhau truyền đến khiến 061 hơi dở khóc dở cười.
Tuy rằng bị ôm chính là mình, nhưng không có ý thức phòng bị như vậy thật không tốt.
Vì để hạ nhiệt độ nên Trì Tiểu Trì chỉ mặc một chiếc quần tam giác màu trắng mỏng manh, nhìn thấy cái chân kia muốn theo thân thể cùng nhau quấn lấy mình, 061 giơ tay đè xuống đầu gối của cậu, đang nghiêm túc suy nghĩ có nên lấy dây thừng trói người không nghe lời này lại hay không thì bỗng nghe thấy cậu nhàn nhạt thở hơi nóng bên tai mình mà nói: “…Thầy Lục?”
Trì Tiểu Trì nửa tỉnh nửa mê, đầu choáng mắt hoa, một chân đạp ở hiện thực, một chân đạp ở mộng đẹp, mãi đến khi tay chân ôm lấy một người thì cậu mới dần dần có thần trí.
Nhưng cậu vẫn không nhận rõ giới hạn thực hư, vì thế cậu lựa chọn tin tưởng đây là đang nằm mơ.
Bởi vì trong mơ cậu không cần khắc chế tình cảm dưới đáy lòng, có thể sống thẳng thắn không kiêng dè.
Cậu mê man, nhỏ giọng dò hỏi: “Thầy Lục, thầy Lục, anh là Lâu ca à?”
“Tôi không phải.”
…Cơ chế bảo mật vô liêm sỉ.
“Vậy thì tốt.” Trì Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, lớn miệng nói: “Anh tuyệt đối đừng là anh ấy đấy.”
061 dừng lại một chút, hai tay nâng lên gò má của cậu, Ng'n t trỏ thon dài có chút chai sần không nhẹ không nặng mà vuốt ve hàng lông mày của cậu, động tác và giọng điệu mang theo ý muốn dẫn dắt đề tài một cách dịu dàng và kiềm chế.
“Tại sao vậy?”
“Tôi…” Trì Tiểu Trì bị thanh âm kia mê hoặc, hơi trợn mắt lên, líu ríu đáp, “Tôi thay đổi rất nhiều.”
061 ngây ngẩn cả người, Ng'n t đang tô theo hàng lông mày của cậu cũng ngừng lại.
…Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, Trì Tiểu Trì đều đã làm tất cả.
***, uống R*ợ*u, lưu manh, đùa giỡn, vô lại.
Sau khi Trì Tiểu Trì hoài nghi thân phận của 061 thì kỳ thật cậu rất hối hận.
Nếu sớm biết 061 là Lâu ca thì ít nhất phải ngoan ngoãn thận trọng một chút trước mặt anh mới đúng.
Cậu cật lực biện bạch cho mình: “Lâu ca, trước đây em không phải như vậy đâu, thật sự đấy.”
Cậu cũng không biết bắt đầu từ khi nào mình không giống Trì Tiểu Trì như trước kia nữa, chỉ cảm thấy tất cả cũng chậm rãi thay đổi, cậu không còn là cậu được Lâu Ảnh nâng niu trong lòng bàn tay của trước kia nữa.
Trì Tiểu Trì còn muốn tiếp tục giải thích một chút, lại bị một đôi môi từ từ đè xuống.
061 cũng không hôn cậu, chỉ là chần chừ như gần như xa ở bên môi của cậu, dường như là đang trêu cậu, đem một quả ngọt thả bên môi người đang thèm khát, để cho cậu cắn lấy.
Cậu chỉ cần tiến lên trước một bước là được.
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, suy nghĩ, giấc mộng này thật sự quá chân thật.
Những năm qua cậu đã mơ vô số giấc mộng, nhưng giấc mộng này là to gan nhất, rốt cục cậu không cần luôn bám theo bóng lưng mờ ảo của Lâu Ảnh, lúc đưa tay thì chỉ có thể bắt được một mảnh tay áo đã tan biến.
Cậu nằm trong *** anh, Lâu ca đáp lại mong đợi của cậu, mà so với cậu tưởng tượng còn nhiều hơn nữa.
Thật là một giấc mộng đẹp.
Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì liền nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê.
Cậu muốn tiếp tục kéo dài giấc mộng này, ai ngờ là vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ say.
Nhận ra cậu đã hôn mê ngủ thiếp đi, 061 có chút tiếc nuối.
…Chỉ thiếu một chút nữa là anh có thể hôn được tinh thần của cậu.
Chẳng biết từ lúc nào, Trì Tiểu Trì trong ***g *** 061 đã biến thành hình thể tinh thần, mái tóc hơi rối buông xuống khuỷu tay của 061, hai mắt của cậu nhắm nghiền, lông mi dài và dày khiến người ta nhịn không được muốn gảy nhẹ vài cái.
Trong phòng còn có Viên Bản Thiện đang ngủ say, từng có quan hệ thân mật với thân thể này.
Trong lòng ôm người yêu trên danh nghĩa của người khác, vụng trộm yêu đương, thật K**h th**h.
Nhưng 061 lại biết rõ anh ôm chính là ai.
Là Trì Tiểu Trì, là ký chủ mà anh đi theo đã năm thế giới, là một người rất có sức hấp dẫn nhưng đôi khi cũng rất trẻ con…
Anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say này, chỉ cảm thấy một sự ấm áp dịu dàng dâng lên từ dưới đáy lòng.
Bị hệ thống hạn chế, anh không có cách nào gọi ra tên của cậu. Mà càng không thể thì càng khát vọng.
Muốn gọi tên của cậu.
Muốn nghe cậu gọi tên mình.
Loại yêu thích này, loại khát vọng này dường như là từ trong xương chảy ra, dường như là một đoạn dữ liệu được viết trên chương trình, không thể thay đổi được.
Đoạn dữ liệu này viết, 061 được sinh ra là để yêu thương Trì Tiểu Trì.
061 ôm chặt Trì Tiểu Trì, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để kéo nhiệt độ nóng sốt của Trì Tiểu Trì quay về quỹ đạo.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trì Tiểu Trì ngủ một mình trên giường, nhiệt độ nóng sốt đã giảm xuống.
Cậu hoạt động một chút tay chân, phát hiện ngoại trừ có chút mê mang thì những thứ khác đều ổn, không khỏi tấm tắc cảm thấy kỳ lạ: “Thân thể của Tống Thuần Dương rất khỏe nha.”
Hề Lâu: “À há.”
Trì Tiểu Trì mơ hồ nhớ tới đêm qua lúc mình ngất đi là ngã xuống người ai, cũng mang tính lựa chọn mà quên đi Viên Bản Thiện dưới đất: “Khả năng chữa bệnh của bác sĩ Cam xem ra rất khá.
Hề Lâu: Ừ, dốc sức hết mọi phương diện, đặc biệt là phương diện đào góc tường thì anh hàng xóm họ Cam này có thể nói là tuyệt nhất.
Hề Lâu đã tận mắt nhìn thấy tất cả hiện trường tối hôm qua.
Hay lắm, một tên hai tên, tất cả đều là lưu manh.
May mà Hề Lâu nhớ tới Thuần Dương từng tự nhủ rằng cậu không thích người lớn hơn mình quá nhiều.
Hề Lâu tính toán một chút, Cam Úc là bác sĩ, tuy rằng mặt nhìn còn trẻ nhưng dựa theo lai lịch có thể suy tính ít nhất đã ba mươi bốn hay ba mươi lăm tuổi.
Hề Lâu nghe nói người học nghề y, trách nhiệm càng nhiều thì tóc càng ít, đừng thấy tóc tai của Cam Úc dày mượt, chừng hai năm nữa thì đường chân tóc ít nhất sẽ lùi về sau năm centimét cho xem.
Nghĩ đến đây, Hề Lâu thở dài nhẹ nhõm.
Không thể không nói, trải qua một đêm xây dựng tâm lý chiến thắng tinh thần, Hề Lâu đối với mọi việc đã trở nên bình lặng như nước.
Thuần Dương cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt nhìn người không được tốt cho lắm.
Chờ mình có thân thể, nhất định sẽ trước hết đi đến bên cạnh Tống Thuần Dương, bao vây cái con người tuổi còn trẻ mà đã bị bệnh tăng nhãn áp này lại.
Sáng sớm tới thăm Trì Tiểu Trì đầu tiên lại là ‘Quan Xảo Xảo’ và ‘Liêu Võ’.
…Tổ hợp hai ‘người’ này thật kỳ dị.
‘Liêu Võ’ đã mất đi thái độ điên cuồng đêm qua, thần sắc ôn hòa, chỉnh đốn tinh thần, thậm chí còn chải kỹ đuôi tóc được cột gọn gàng, sọ não bị vỡ nát cũng đã được tu bổ xong, trên mặt còn được hóa trang một chút, thoạt nhìn không khác gì so với ngày xưa.
Xem ra, ‘Quan Xảo Xảo’ lại có thêm một vị ‘diễn viên’ cùng đối diễn.
Trì Tiểu Trì nhớ đến một bộ phim mình từng xem qua, trong phim là một người phụ nữ ngồi trước máy khâu, mặt mày cúi xuống, trong tay đạo cụ đầy đủ, nghiêm túc may lại phần cổ bị rách.
…Trì Tiểu Trì phát lời thề, cậu chắn chắn sẽ không suy ngẫm cảnh tượng Liêu Võ may lại cái đầu bị vỡ nát như thế nào đâu.
‘Quan Xảo Xảo’ rất thân thiết mà dò hỏi tại sao Trì Tiểu Trì lại đột nhiên đổ bệnh.
Trì Tiểu Trì lấy lại lực chú ý, dùng giọng điệu cười mà nói: “Tại sao lại quan tâm tôi như thế.”
Viên Bản Thiện đứng bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt như ngáp phải ruồi.
Quỷ nữ hy vọng cậu ấy khỏe cũng chính là xem bọn họ như đạo cụ, không hy vọng đạo cụ bị hư hại, muốn cho bọn họ nhanh chóng cùng cô quay xong bộ phim.
Ai ngờ, ‘Quan Xảo Xảo’ lại hơi đỏ ửng mặt mày, thẳng thắn nói: “Bởi vì…anh rất tốt. Diễn tốt, đối với tôi cũng tốt.”
Khi không đóng phim, ‘Quan Xảo Xảo’ không hề có bộ dáng nữ quỷ, chỉ có ngại ngùng, dịu dàng, giống như một người sống thật sự.
Trì Tiểu Trì tỏ thái độ ôn hòa: “Tôi không sao, đã khỏe hơn nhiều. Ngày hôm nay còn có thể cùng cô quay phim tiếp.”
‘Quan Xảo Xảo’ nở nụ cười tươi sáng, lộ ra hai cái răng khểnh.
Những người bạn của Liêu Võ khi nhìn thấy Liêu Võ còn ‘sống’, đầu tiên là sợ hãi, sau đó là bi thương, dần dần trở nên ૮ɦếƭ lặng.
Ác ý là tổng hợp từ rất nhiều tâm tình tiêu cực, nó sinh ra từ hoài nghi, phẫn nộ, thù hận, tuyệt vọng, dưới hoàn cảnh cực đoan có thể thả ra năng lượng khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhân tính rất phức tạp khó lường, tối nghĩa khó hiểu, cũng rất phong phú nhiều nghĩa, nhưng mà khi đối mặt với uy hiếp sự sống thì nhân tính sẽ trở về *** nguyên sơ nhất.
Không thể ૮ɦếƭ, phải sống sót.
Những người bạn của Liêu Võ phẫn nộ là thật, đau khổ là thật, nhưng muốn sống cũng là thật.
Mất đi dao găm, bọn họ cũng mất đi vốn liếng để liều mạng, không thể làm gì khác hơn là nghe theo lời nói trộn lẫn thật giả của Trì Tiểu Trì, nơm nớp lo sợ mà đóng phim, hy vọng ‘tử khí’ trên người mình giảm bớt.
Bạn của mình đã ૮ɦếƭ, làm cho bọn họ vẫn hận ‘Quan Xảo Xảo’, ác ý có lẽ sẽ sinh sôi khi màn đêm buông xuống, nhưng chờ ngày hôm sau nhìn thấy ‘Quan Xảo Xảo’ và ‘Liêu Võ’ thì sẽ hoàn toàn biến mất không còn một mống.
Nguyên nhân không phải vì gì khác mà vì bọn họ vẫn muốn tiếp tục sống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc