Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 118

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Đây chỉ là một đoạn ngắn hồi ức mà thôi, biên kịch hầu như đem hết thảy trọng điểm đặt vào buổi gặp mặt mười năm sau, dốc sức vắt sữa, cùng một đống này nọ ò í e. Phần diễn của ‘Quan Xảo Xảo’ có lẽ chưa tới năm phút đồng hồ, lời kịch cũng chỉ vài câu ngắn gọn.
Giống như trò chơi bốn góc hù người ban nãy, trải qua cắt nối biên tập thì thời thời gian chiếm dụng trong phim chắc chắn sẽ không vượt quá nửa phút.
Mà một giây sau, ‘Quan Xảo Xảo’ nằm trên vai Trì Tiểu Trì, thấp giọng nói: “…Cứu em.”
Cô nhấc lên đôi mắt ௱ô** lung nước, lặp lại: “Cứu em với.”
Thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào khiến tâm trạng của Trì Tiểu Trì hơi rung động.
…Đây không phải lời thoại trong kịch bản.
Nói cho đúng, nơi này căn bản cũng không có lời thoại, quay đến cảnh ôm nhau thì đạo diễn nên gọi cắt.
Trì Tiểu Trì chờ giây lát nhưng không ai có ý định gọi cắt cảnh.
Máy thu hình vẫn cứ quay bọn họ, tấm phản quang như từng con mắt tỏa sáng, trầm mặc từ khắp mọi phía nhìn chăm chú hai người, cũng trung thực mà phát họa đường viền ánh sáng trên thân hai người.
Cảnh này khiến Viên Bản Thiện và cô gái cao lớn không có cảnh quay đang đứng xem cũng cảm thấy không thích hợp.
Trực giác phụ nữ giờ khắc này đặc biệt có ích, cô gái cao lớn quơ lấy kịch bản, xác nhận tình tiết cảnh quay này được miêu tả rất khuôn sáo trong kịch bản.
“Quan Xảo Xảo và Tống Thuần Dương chạm nhau tại khúc quanh, hét lên một tiếng rồi ôm nhau khóc ròng.”
Sau khi xác nhận, cô gái cao lớn giống như bị đau răng mà hít một hơi.
Chuyện này là sao? Thêm diễn ngay tại hiện trường?
Như vậy làm sao mà chơi đây?
Lẽ nào cảnh NG đầu tiên sẽ phát sinh trên cậu người mù này?
Nếu như NG thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Cam Úc và Cam Đường cũng ở trong đoàn đội quay phim dưới lầu, thấy thế cũng không hẹn mà cùng siết chặt nắm tay, đề phòng dị biến có thể sinh ra bất cứ lúc nào.
Trì Tiểu Trì bị ‘Quan Xảo Xảo’ ôm lấy, hai tay đều đang cầm vĩ nướng, trên mu bàn tay còn dính hồ tiêu do lúc thu thập dụng cụ.
Chỉ ngắn ngủi vài giây, đầu óc của cậu đã nhanh chóng vận chuyển mấy vòng.
Dựa theo kế hoạch, nhân vật ‘Tống Thuần Dương’ do cậu sắm vai và ‘Quan Xảo Xảo’ đều có thân phận thấp kém, bị nam chính xem như tùy tùng, bản thân không tính là thông minh, trước khi bạn gái tự sát, cậu hoàn toàn không biết tất cả những gì cô từng chịu đựng.
…Thế nhưng thật sự là vô tri vô giác, hoàn toàn không biết hay sao?
Khi Trì Tiểu Trì xem kịch bản đã cảm thấy nhân vật này có loại cảm giác rất bất nhất, ban đầu là sợ hãi rụt rè và lúc sau thì đại sát tứ phương, tiến trình biến hóa chẳng phải là quá nhanh hay sao?
Thậm chí Trì Tiểu Trì còn nghi ngờ ‘Tống Thuần Dương’ từ ban đầu đã biết chuyện gì xảy ra.
Cậu ấy biết bạn gái thanh mai trúc mã ‘Quan Xảo Xảo’ của mình đang bị ức hiếp, nhưng vì gia cảnh nhà mình nghèo khó, thân thể lại gầy yếu, không có sức kháng cự, chỉ có thể giả vờ hồ đồ đối với chuyện bạn gái bị bắt nạt, sau đó ra sức lấy lòng đám người nam nữ chính, dùng hành động thấp kém, hồ đồ lại biết nghe lời để gián tiếp che chở bạn gái của mình.
‘Quan Xảo Xảo’ chắc là cũng nhìn thấu điều này.
Đoạn ngắn hồi ức trong kịch bản có một câu miêu tả liên quan đến cảm xúc của Quan Xảo Xảo, giấu rất kín, nếu không nhìn kỹ thì quả thật khó có thể phát hiện.
Cho dù có phát hiện cũng sẽ cảm thấy khó hiểu.
Nguyên văn là “Cô nhìn chăm chú ánh mắt của Tống Thuần Dương, vừa đau khổ lại vừa ngọt ngào.”
Ban đầu khi nhìn thấy câu này, Trì Tiểu Trì cảm thấy kỳ lạ, bây giờ chỉ trong chớp mắt đã hiểu rõ.
Bạn trai nhát gan nhu nhược và hết lòng quan tâm chăm sóc đều được ‘Quan Xảo Xảo’ nhìn thấy, vế trước làm cho cô đau khổ, vế sau lại làm cho cô ngọt ngào.
Có lẽ cô muốn chia tay người bạn trai này, nhưng ngẫm lại ‘Tống Thuần Dương’ là vì tốt cho cô mà thôi, với lại cấp ba chỉ có ba năm, chẳng phải nhịn qua ba năm là sẽ ổn sao.
Về phần kết cục bi thảm, hẳn là cũng không ai ngờ tới.
Diễn thì vẫn phải tiếp tục diễn, vì vậy Trì Tiểu Trì lựa chọn tự mình đi lấp phần mắc xích logic bị thiếu hụt trong kịch bản.
Ánh mắt của cậu hơi trốn tránh, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, trước tiên thả xuống vĩ nướng, đem bàn tay bị bẩn lau một chút lên bên hông quần thể thao, một tay bụm lại vết thương đang chảy máu của ‘Quan Xảo Xảo’.
…Dường như chỉ cần bụm lại vết thương là sẽ không còn nhìn thấy.
Đây hoàn toàn là động tác diễn xuất được thiết kế rất tinh tế bộc phát ngay tại trường quay khiến Cam Úc thầm hô một tiếng thật hay.
Ngay cả ‘Quan Xảo Xảo’ ở trước mặt Trì Tiểu Trì cũng không tự chủ mà nghiêng đầu, dường như vừa bất ngờ lại như là tán thưởng.
Trì Tiểu Trì kéo cô vào góc tường rồi hỏi: “Tại sao bất cẩn như vậy?”
…Không hỏi vì sao cô lại cầu cứu, chỉ xem là cô bất cẩn làm mình bị thương, nhất thời đau đớn tìm bạn trai khóc lóc kể lể, dễ như ăn cháo mà ngăn chặn cô tiếp tục nói ra chân tướng.
Nói xong, chính cậu cũng cảm thấy uất ức và xấu hổ, tầm mắt hơi trốn tránh một chút.
Loại nhân vật tự ti lại đê hèn đến mức bất lực được cậu dễ dàng diễn ra một cách trơn tru.
‘Quan Xải Xảo’ ngây ngốc nhìn cậu, rất nhanh lộ ra một nụ cười rưng rưng: “Vừa nãy bất cẩn bị ngã.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Nụ cười của cậu là khen ngợi cũng như hổ thẹn đối với sự ‘hiểu chuyện’ của cô, bởi vậy có chút cứng ngắc.
Một giây sau, cậu có chút rụt rè, nói một cách quan tâm: “Không ***ng hư cái gì chứ?”
Tất cả những thứ trong pháo đài này bao gồm cả bụi cây, một khi hư hao thì hai người nghèo như bọn họ không thể bồi thường nổi.
Cậu thật lòng lo lắng cho bạn gái, đồng thời cũng thật lòng e ngại khiến nam chính tức giận.
‘Quan Xảo Xảo’ thì ngược lại muốn an ủi cậu, giọng khàn khàn: “Không sao. Anh nhanh xách mấy thứ này vào trong đi.”
Cô không nhắc đến chuyện nhảy lầu, cũng không nhắc đến trò chơi bốn góc, ngoan đến mức khiến lòng người mềm nhũn.
Trì Tiểu Trì cũng thuận theo ý cô, nhấc lên vĩ nướng đã bị cậu ném vội xuống đất: “Cùng anh đi vào trong đi.”
Bả vai của ‘Quan Xảo Xảo’ co rụt lại, cười gượng: “Em…đứng đây hóng gió một chút.”
Trì Tiểu Trì cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy một lát nữa anh mang băng cá nhân cho em.”
Trì Tiểu Trì nhấc theo vĩ nướng bước đi vài bước liền vòng trở lại, nhét một cục kẹo hoa quả Thụy Sĩ vào miệng của ‘Quan Xảo Xảo’.
‘Quan Xảo Xảo’ ngậm kẹo, mỉm cười một cách chua chát.
Hai người đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng lại không chịu bày tỏ trước mặt nhau, bởi vì bọn họ cũng biết cho dù có nói ra thì cũng không có kết quả gì.
…Thần giao cách cảm bi ai như thế.
Đút xong kẹo, Trì Tiểu Trì liền xoay người đối mặt với ống kinh, đi về hướng cửa chính của pháo đài cổ.
Môi của cậu hơi phát run, nhưng ngay cả một chút hận ý cũng không dám có, trong mắt chỉ tràn đầy đau lòng và âm u.
‘Tống Thuần Dương’ mà cậu sắm vai chính là người đơn thuần như thế, là một tên vô dụng mà người ta giẫm lên còn ngại cộm chân.
Thời cấp ba thiếu niên đa phần đều có nhiệt huyết, người nhu nhược như cậu, dựa vào lấy lòng người mà sống rất dễ dàng bị bạn cùng lứa khinh thường.
…Ngay cả khóc cũng khiến người ta chán ghét.
Cậu lặng lẽ rơi nước mắt đáng ghét, khuôn mặt mỗi một giây đều sinh ra biến hóa, tinh tế đến mức vô cùng chân thực.
Mãi đến khi đạo diễn hô “Cắt”, đám người làm nhiệm vụ mới nhận ra, mẹ nó cậu ấy đang đóng phim.
…Bọn họ bị cảnh này làm cho đắm chìm vào mạch phim.
Từ lúc bắt đầu đến hiện tại hết thảy chi tiết nhỏ và lời thoại đều là ngẫu hứng, ngay cả viên kẹo Thụy Sĩ kia cũng là do mới nãy Trì Tiểu Trì đứng chờ rồi tiện tay nhét vào trong túi.
Trâu bò nhất chính là cậu người mù này không cần kịch bản vẫn có thể đối diễn với ‘Quan Xảo Xảo’, diễn dịch toàn bộ cốt truyện không một chút sứt mẻ nào, một lần liền qua.
Trì Tiểu Trì đứng lại, một tay lau đi giọt nước trên khóe mắt, xoay người lại, thiếu chút nữa đã vấp phải miếng giảm xốc bố trí trên đường bộ.
Sau khi đạo diễn gọi cắt, Cam Úc và Viên Bản Thiện đồng thời bước nhanh về phía cậu, thấy cậu sắp ngã, Cam Úc phản ứng nhanh hơn một bước, đỡ lấy cậu rồi ôm vào lòng.
Trì Tiểu Trì thấp giọng: “Run chân.” Bởi vì căng thẳng quá độ.
Dứt lời, cậu liền bổ sung: “Muốn nôn.” Bởi vì vừa nãy mới ôm một cái.
…Phản ứng này trong mắt người khác cũng rất chân thật.
Xem ra không phải tố chất tâm lý quá tốt mà là có thể kiên nhẫn chịu đựng.
Buổi tối cậu không ăn, nôn cũng nôn không ra được gì, chỉ có vị chua thật sự thiêu rát cổ họng.
Cam Đường đưa chai nước khoáng cho cậu, Cam Úc thì đứng phía sau dịu dàng mát xa vai cho cậu, quả thật là đãi ngộ tiêu chuẩn của minh tinh đang ‘hot’.
Cam Úc hỏi: “Còn khó chịu hay không?”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “Đỡ rồi.” Nôn nhiều riết quen.
Nhưng mà cảnh này rơi vào mắt của Viên Bản Thiện lại vô cùng khó chịu.
Viên Bản Thiện chậm một bước, trơ mắt nhìn Trì Tiểu Trì rơi vào lòng của Cam Úc, để cho Cam Úc chăm sóc khiến trong *** của Viên Bản Thiện liên tục tuôn trào cảm xúc buồn bực.
Anh đã mượn tay nữ quỷ này để giết Quan Xảo Xảo, nhưng làm không quá gọn gàng, cũng không biết có dẫn đến báo thù hay không, bùa hộ mệnh duy nhất ở trước mắt cũng chính là Tống Thuần Dương.
Nhưng mà bùa hộ mệnh này lại thay đổi bản tính dính người, cứ anh anh em em với cái người họ Cam này, làm sao có thể khiến Viên Bản Thiện an tâm cho được?
Từ trước đến giờ đều là Tống Thuần Dương lạch bạch chạy theo mình, Viên Bản Thiện đã sớm xem chuyện này là đương nhiên, bây giờ Tống Thuần Dương cứ xa lánh khiến anh càng hoảng hốt, bèn chọn một chai nước hoa quả mà Tống Thuần Dương yêu thích, định đi qua thì liền thấy ‘Quan Xảo Xảo’ từ một bên bước đến, thướt tha mà ngồi xuống bên cạnh mục tiêu của anh.
…Viên Bản Thiện vừa nhìn thấy khuôn mặt này liền nhớ đến đôi mắt oán độc của Quan Xảo Xảo trước khi anh khóa cửa phòng thì làm sao còn dám tiến đến.
‘Quan Xảo Xảo’ không thèm liếc nhìn Viên Bản Thiện.
Cô càng có hứng thú với Trì Tiểu Trì hơn rất nhiều.
Cô chủ động đến gần nói: “Cảm giác thế nào? Diễn rất tốt đó.”
Trì Tiểu Trì thản nhiên mở mắt ra.
Cùng ‘Quan Xảo Xảo’ đối diễn mà lại có thể hữu kinh vô hiểm, trong lòng Trì Tiểu Trì đã có tính toán.
Đoàn làm phim này hiển nhiên là do ‘Quan Xảo Xảo’ tạo ra, hoàn toàn dựa theo tâm ý của cô để làm việc.
Mà kịch bản trong tay cô e rằng không giống với kịch bản trong tay bọn họ.
Một là kịch bản điện ảnh không tệ, một là rác phẩm không thể thu hồi.
Trì Tiểu Trì cũng trực tiếp, há miệng liền hỏi: “Xảo Xảo, có thể cho tôi mượn xem kịch bản của cô một chút hay không?”
‘Quan Xảo Xảo’ chỉ vào tim của mình: “Tôi ghi nhớ ở chỗ này.”
Trì Tiểu Trì: Ồ, đã hiểu.
Cậu cũng không quá thất vọng.
Cậu cũng thường nói chuyện phiếm ở trường quay, đặc biệt là có lần cùng biên kịch lão Tôn đàm luận về một nhân vật đến tận đêm khuya.
Mới vừa hợp tác với cậu, lão Tôn thường nói với người ngoài rằng đứa nhỏ July này trời sinh đã là nghệ sĩ.
Hợp tác lâu, lão Tôn liền thay đổi lời giải thích: đứa nhỏ July này làm nghệ thuật rất tốt, không làm thì thôi, hễ làm là như một con thiêu thân.
Ôi, đàn ông đều là động vật dễ thay đổi.
Trì Tiểu Trì bắt đầu tán gẫu kịch bản với ‘Quan Xảo Xảo’.
Tuy rằng tán gẫu với quỷ có cảm giác rất kỳ lạ nhưng cậu không giẫm phải tử huyệt, lại có biểu cảm emoji hộ thể, cho nên có thể nói thì cứ nói, cũng chẳng thiệt hại gì.
Nhìn thấy Trì Tiểu Trì trò chuyện vui vẻ với ‘Quan Xảo Xảo’, rất nhiều người làm nhiệm vụ đều sinh ra cảm xúc bùi ngùi.
Người mù thật tốt, nhìn thấy núi Thái sơn sụp trước mắt mà tâm vẫn không phiền.
Cũng có một hai người thở dài, cmn, cái tên mù này ngay cả ma nữ mà cũng không tha.
Người đàn ông cột tóc và cô gái tóc đuôi ngựa châu đầu ghét tai nói chuyện, sau đó nhìn chằm chằm vào cổ của ‘Quan Xảo Xảo’ rồi mang theo vẻ suy tư.
Nơi đó dán một miếng băng cá nhân, vẫn còn một chút máu thấm ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc