Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác - Chương 112

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Quan Xảo Xảo không dám khép kín lòng bàn tay để tránh đưa mình triệt để hòa vào bóng tối, ngón tay hơi hé ra, thả chút ánh sáng lọt vào.
Cô sốt sắng thở hổn hển, hơi nóng phả vào lòng bàn tay rồi chảy ngược trở về mặt, tạo nên ảo giác như muốn nghẹt thở.
Hé mở thì ngay lập tức một đôi mắt lạnh lẽo xuất hiện ngay giữa khe hở hai ngón tay trỏ và giữa của Quan Xảo Xảo, lạnh lùng nhìn cô.
Quan Xảo Xảo cất lên tiếng hét thảm thiết, lăn thẳng từ trên ghế xuống đất, toàn thân như muốn nhũn ra, không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể run rẩy bò về phía cửa.
Còn chưa bò được ra ngoài thì cô đã bị đè xuống.
Rít gào, giãy dụa, mãi đến khi bị tát hai cái thật mạnh mới trở nên mê man, đôi mắt trợn trắng nhìn thẳng về phía trước.
Quan Xảo Xảo nhìn bức ảnh có hình Đức Mẹ treo trên vách tường của gian phòng.
Phản ứng đờ đẫn này thật sự khiến người ta tê cả da đầu.
Cô gái cột tóc đuôi ngựa nhịn không được mà hai hàm răng bắt đầu va vào nhau nghe lạch cạch, lùi về sau vài bước rồi hỏi: “Quỷ…đang ở trong bức ảnh này sao?”
Trong mắt người bình thường, Đức Mẹ trong ảnh đang cúi mắt nhìn, ánh mắt nhu hòa yên tĩnh, như mang theo nhiệt độ ấm áp hiền từ, khiến người ta cảm thấy thân thương.
Nhưng trong mắt của Quan Xảo Xảo lại ngập nước, thấp giọng nói: “…Mấy người không thấy gì sao?”
Quan Xảo Xảo đưa tay ra, chỉ vào mặt của Đức Mẹ: “Bà ta đang nhìn chằm chằm tôi kìa.”
Trì Tiểu Trì cũng quay sang nhìn, khóe miệng không nhịn được mà co giật.
…Người khác không nhìn thấy nhưng cậu thì thấy rất rõ.
Pho tượng Đức Mẹ trong bức ảnh đang nhếch miệng, lộ ra hàm răng xinh đẹp, nhìn chăm chú Quan Xảo Xảo.
Độ cong khóe miệng của Đức Mẹ rất lớn, một góc môi bị gió xói mòm làm lộ ra phần nướu màu hồng phấn.
Trì Tiểu Trì hít vào một hơi lạnh: “…A a a!!”
Hề Lâu: “…Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ! Cậu gọi tôi làm gì?!”
Trì Tiểu Trì: “Thống tử, ôm chặt tôi đi!”
Hề Lâu: “…Ôm cái đầu của cậu.”
Trì Tiểu Trì: “…” Trong thế giới lạnh giá khủng bố này, ngay cả hệ thống mới của cậu cũng không nguyện cho cậu một chút hơi ấm.
Ngay lúc này bỗng dưng trước mắt Trì Tiểu Trì lại xảy ra biến hóa.
Khuôn mặt mỉm cười của Đức Mẹ bị dán lên vô số biểu tượng cảm xúc hình đầu chó, hết thảy những bộ phận làm cay mắt người đều bị che kín mít.
Trì Tiểu Trì: “…” Thứ này là gì vậy?
Cậu quay đầu nhìn Quan Xảo Xảo, phát hiện cô ấy vẫn còn đang sợ hãi, chứng tỏ biến hóa này chỉ xảy ra trên người cậu, Đức Mẹ vẫn đang vui vẻ ngắm nhìn Quan Xảo Xảo.
Không mất bao lâu thì Trì Tiểu Trì liền nhận ra biến hóa này rốt cục là do ai tạo thành.
Cậu thầm hỏi trong lòng: “Thầy Lục, là anh sao?”
Đầu chó bỗng rút lui thay bằng biểu tượng khuôn mặt “cười”.
Trong nháy mắt Trì Tiểu Trì cảm nhận được lòng người ấm áp.
Cậu nói một cách thâm tình: “Thầy Lục, tôi yêu anh.”
Biểu tượng cảm xúc trên đầu Đức Mẹ đổi thành một cái đầu lông xù lớn và một đầu lông xù nhỏ.
“Ba ba cũng yêu con.jpg”
Trì Tiểu Trì: “…”
Biểu tượng cảm xúc thay đổi, giải thích: “Thật xin lỗi, đồ trong kho của tôi chỉ có thể tìm được tấm hình này.jpg”
Trì Tiểu Trì phải cực lực kiềm chế mới không bật cười.
Trong khi đó Cam Úc đứng bên cạnh Trì Tiểu Trì lặng lẽ hạ xuống ngón tay đang đặt trên trán, ánh mắt dịu dàng nhìn khóe miệng của Trì Tiểu Trì, suy nghĩ, như vậy thì cậu ấy không cần phải sợ hãi nữa.
Quan Xảo Xảo nhất quyết không chịu ở lại trong phòng.
Nhưng khi cô ấy ra ngoài thì lại càng thêm phát điên.
Dưới ánh mắt của Quan Xảo Xảo, những bức ảnh treo lơ lửng bên hai vách tường đều có những đôi mắt đang chăm chú nhìn cô.
Còn Trì Tiểu Trì thì đã bình tĩnh trở lại.
…Dù sao con ếch với đôi mắt đầy bi thương kia thật sự không có cách nào khiến người ta sợ hãi cho được.
Đến cùng, tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, tinh thần của Quan Xảo Xảo đã kề cận ranh giới sụp đổ.
Thật sự không còn cách nào khác, đám người Viên Bản Thiện kéo Quan Xảo Xảo đã xụi lơ trở lại gian phòng của cô ấy.
Nhưng vừa đến cửa thì Quan Xảo Xảo ૮ɦếƭ sống cũng không chịu đi vào, vừa giãy dụa vừa khóc lóc, thậm chí nỗ lực đập vỡ những tấm kính trên khung ảnh treo tại hành lang.
Những người khác làm sao chấp nhận để Quan Xảo Xảo làm như vậy, ngộ nhỡ đập bể kính xúc phạm điều cấm nào đó, hoặc là khiến quỷ bò ra ngoài thì mọi người phải làm sao đây?
Quan Xảo Xảo bị kềm chặt tay chân, không thể động đậy, chỉ có thể cất lên tiếng gào thét bi phẫn đầy sợ hãi.
Nhân viên công tác vốn đã nghỉ ngơi liền nhốn nháo thò đầu xem trò vui.
Thấy tình hình càng ngày càng mất khống chế, cô gái cột tóc đuôi ngựa vừa vội vừa giận, bèn đề nghị: “Nếu không thì đánh ngất xỉu cô ấy đi.”
Trì Tiểu Trì hơi chuyển động đôi mắt, kêu lên một tiếng “Đừng”, sau đó khẽ thông báo với hai anh em Cam Đường và Cam Úc vài câu.
Hai anh em trao đổi bằng ánh mắt rồi thản nhiên đi vào gian phòng kia, dùng vải bố trùm kín bức ảnh treo trên tường, tháo xuống rồi ôm ra khỏi gian phòng, đặt ở bên ngoài hành lang.
Lúc này Quan Xảo Xảo bị đưa vào trong phòng mới an tĩnh hơn rất nhiều.
Cô bảo rằng không còn ai nhìn mình nữa.
Người đàn ông cột tóc có chút cạn lời: “Náo loạn cả buổi, ai dè chỉ cần tháo ảnh xuống là hết chuyện à?”
…Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.
Con quỷ này không thể trực tiếp biến thành thực thể đi hại người, ả đã theo dõi Quan Xảo Xảo, làm sao có thể dễ dàng đổi mục tiêu như vậy.
Làm thế này cũng chỉ để bịt tai trộm chuông mà thôi, nhưng nhất định phải thử một lần xem có hiệu quả hay không.
Tinh thần của Quan Xảo Xảo rất hỗn loạn, có cái ổ để an tâm một chút thì liền ôm đầu cuộn tròn đi vào, ૮ưỡɳɠ éρ chính mình đừng suy nghĩ ngày mai sẽ thế nào.
Quan Xảo Xảo kiệt sức chui vào trong chăn, khẩn cầu Trì Tiểu Trì: “Thuần Dương, anh ở lại với tôi có được hay không?”
Cũng không chờ Trì Tiểu Trì lên tiếng thì Viên Bản Thiện đã nhận lời: “Để anh.”
…Đùa à, anh làm sao có thể để Quan Xảo Xảo và Tống Thuần Dương ở cùng một phòng?
Trước đó Quan Xảo Xảo không báo cho Tống Thuần Dương biết kế hoạch của hai người là vì cô ấy vẫn còn có mưu đồ, nhưng nếu để tranh thủ một chút hy vọng sống sót thì làm sao biết cô ấy có phát hiện ý đồ của mình hay không, lỡ như cá ૮ɦếƭ lưới rách, kể hết chuyện trước kia cho Tống Thuần Dương thì sao?
Trì Tiểu Trì lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Lão Viên…”
Viên Bản Thiện nhẹ giọng nói: “Không sao, em cứ chăm sóc tốt cho chính mình là được rồi. Mà em ngủ một mình có sợ hay không?”
Không đợi Trì Tiểu Trì lên tiếng thì Cam Úc đã ôn hòa đáp: “Không cần phải lo lắng, đã có tôi.”
Viên Bản Thiện: “…” Lời này nghe có vẻ hơi kỳ kỳ.
Cam Úc nói: “Y tá Tống là đồng nghiệp của tôi, hai anh em chúng tôi chăm sóc cho đồng nghiệp là chuyện nên làm.”
Khẩu khí này quá mức to lớn khiến Viên Bản Thiện càng cảm thấy không ổn.
Thấy Quan Xảo Xảo không còn ầm ĩ nữa, mọi người đều tản đi, chỉ còn lại Quan Xảo Xảo, Viên Bản Thiện và Trì Tiểu Trì, hai anh em họ Cam đang ở trước cửa chờ Trì Tiểu Trì.
Quan Xảo Xảo náo loạn một hồi nên rất mệt mỏi, đã ngủ say.
Trì Tiểu Trì còn đang sắm vai bạn trai nhỏ: “Lão Viên, một mình anh ở đây thật sự không sao chứ?”
Viên Bản Thiện lắc đầu, cũng tỏ vẻ quan tâm mà hỏi: “Xảo Xảo thật sự sẽ không có gì à?”
Trì Tiểu Trì thấp giọng: “…Chỉ giải quyết tạm thời thôi. Lão Viên, em lo lắng cho anh, em sợ anh cũng sẽ bị hại như Xảo Xảo.”
Lần thứ hai xác nhận địa vị quan trọng của mình trong lòng Tống Thuần Dương, lòng hư vinh của Viên Bản Thiện có thể nói là cực kỳ thỏa mãn.
Viên Bản Thiện vuốt ve mái tóc mềm của Trì Tiểu Trì, nói: “Anh sẽ cẩn thận. Nhưng mà em cũng phải cẩn thận…”
Dứt lời, Viên Bản Thiện nhìn về phía cửa: “Anh luôn cảm thấy đồng nghiệp của em có mưu đồ gì đó.”
Trì Tiểu Trì nheo mắt lại, lộ ra nụ cười ngây thơ: “Bọn họ không biết em có mắt âm dương, với lại bác sĩ Cam và cô Cam đều là người tốt.”
Viên Bản Thiện rất muốn nói tốt cái con khỉ, ở trong mắt cậu thì ai mà không phải người tốt, nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã nuốt xuống.
Phiền toái lớn nhất hiện tại của anh chính là Quan Xảo Xảo, trước tiên phải làm yên lòng cô ấy thì mới có tâm tư đi lo chuyện của Tống Thuần Dương.
Nếu thật sự động viên không được thì đành giải quyết Quan Xảo Xảo luôn vậy.
Mà Viên Bản Thiện cũng không muốn tự mình động thủ.
Anh lấy chăn đệm đặt dưới đất, ngủ ngay bên dưới giường của Quan Xảo Xảo.
Tối hôm nay anh không tính ngủ.
Nếu nữ quỷ kia muốn động thủ tối nay thì anh sẽ đúng lúc chạy ra ngoài.
Không ngờ một đêm vô sự, đến bốn năm giờ sáng Viên Bản Thiện bị sàn nhà cứng cộm khiến cho đau eo nhức lưng, cố gắn nhẫn nhịn nhưng cuối cùng không chống đỡ được mà ngủ thi*p đi.
Chưa tới một tiếng đồng hồ thì Viên Bản Thiện liền bị một tiếng kêu la thảm thiết chói tai làm choàng tỉnh, khi mở mắt ra anh phát hiện Quan Xảo Xảo đã lăn xuống giường, đang bò về phía anh, khuôn mặt bị đánh vài bạt tai nên đã sưng phù rất đáng sợ, vẻ mặt trông càng vặn vẹo kinh hoàng.
Quan Xảo Xảo gào khóc: “Ả ở trong chăn nhìn tôi—”
Viên Bản Thiện cũng nhảy dựng lên, nhìn về phía giường.
Trong chăn gối ngổn ngang có một vật thể hình vuông bị độn lên.
Cho dù đã có dự cảm nhưng sau khi vén chăn lên thì Viên Bản Thiện vẫn nhịn không được mà hít vào một hơi.
Chẳng biết từ khi nào bức ảnh “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân” kia đã tiến vào trong chăn của Quan Xảo Xảo, bóng người trong bức ảnh đã to bằng bàn tay người, từ giữa gió tuyết bước từng bước một về phía “Nhà” của bà ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc