Đừng Chạy Lão Sư - Chương 20

Tác giả: Lạc Dận

Trừng Phạt
“Thầy à, thầy có biết mấy ngày nay em đã làm gì không?” Lạc Dĩ Mạt cắn nhẹ bờ môi của anh, mơ hồ hỏi, “Em đang học cách lấy lòng đàn ông, học cách làm sao để thầy phải khóc lóc, cầu xin em thỏa mãn thầy.”
Ngữ điệu của Lạc Dĩ Mạt trước sau đều vô cùng bình thản, thế nhưng, chỉ có hắn mới biết, trong đấy ẩn chứa vô vàn tức giận. Ân Nhược Triệt đã thẳng thắn chọc giận hắn, từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên, cơn phẫn nộ của hắn giống như một trận đại hồng thủy liền tục đập vào bờ, cuốn phăng mọi lý trí.
Con người bên dưới hoàn toàn bị hắn chi phối, không thốt được nửa lời. Lạc Dĩ Mạt cũng không muốn lãng phí thời gian, nhẹ buông đôi môi quyến rũ của anh ra, đưa tay mở ngăn tủ ở đầu giường, lấy ra một một chai chứa đầy chất bôi trơn, đổ toàn bộ vào trong lòng bàn tay, từ từ xoa nhẹ ௱ôЛƓ anh.
Chất lỏng khiến cho Ân Nhược Triệt ướt sủng, làm bẩn cả ra giường. Vì trước mắt chỉ còn một màu đen kịt, mọi cảm giác của Ân Nhược Triệt đều tập trung ở vị trí hắn chạm vào.
Lạc Dĩ Mạt không cho anh cơ hội chống cự, liền dùng đầu ngón tay thâm nhập. Cảm giác bị dị vật xâm chiếm khiến Ân Nhược Triệt vô thức khép chặt hai chân, theo bản năng lùi về phía sau một chút.
Lạc Dĩ Mạt cũng không hề ngăn cản, ngón tay nương theo sự dịch chuyển của anh mà dịch chuyển theo. Chỉ là, từ đầu đến cuối, nhất định không kéo tay ra khỏi người anh. Đến sau cùng, tấm lưng của Ân Nhược Triệt cũng chạm tới đầu giường.
Lạc Dĩ Mạt rút tay ra. Không đợi Ân Nhược Triệt thở dốc, đã co chân anh lên, tách ra hai bên, khiến anh dựa hẳn người vào đầu giường, ngửa mặt về phía trước, không còn đường lui.
Chân hắn từ từ chen vào bên dưới cơ thể của anh. Chờ khi hắn buông tay, Ân Nhược Triệt tự nhiên đã nửa ngồi trên người hắn. Thân dưới hoàn toàn phô bày trước mắt người kia. Cơ thể uể oải uốn cong thành hình bán nguyệt.
Bầu không khí nhất thời càng thêm phần mờ ám. Với tư thế như vậy, Lạc Dĩ Mạc không cần tốn công kiềm hãm, anh cũng không thể nhúc nhích.
Ngón tay của Lạc Dĩ Mạt lại trở về cửa động, chà sát vài lần rồi nhanh chóng đi vào. Ân Nhược Triệt khẽ co chân lên, đúng lúc người kia thâm nhập, hai chân cứ thế không thể nào khép lại, chỉ biết giơ cao và tách xa ra, vô tình tạo thành một cảnh loạn mỹ dưới con mắt của người đối diện.
Lạc Dĩ Mạt rất thích cảnh tượng trước mắt, ngón tay đang liên tục ra vào đột nhiên biến thành hai ngón. Ân Nhược Triệt khó chịu lắc hông, cảm giác so với lúc trước tồi tệ hơn nhiều.
Lạc Dĩ Mạt rót thêm chất bôi trơn, chuẩn bị nhanh hơn, mãnh liệt ra vào. Đồng thời không quên dùng kỹ xảo kích thích lỗ nhỏ của Ân Nhược Triệt, chăm chỉ lấn sâu vào điểm tận cùng của cơ thể bên dưới.
Ngay khi cảm thấy thân người cứng đờ của Ân Nhược Triệt bắt đầu thả lỏng, hắn liền đẩy thêm ngón khác.
Ân Nhược Triệt bị bịt kín hai mắt bất an giật bắn lên, đôi mày thanh tú đau đớn dính chặt vào nhau.
Ba ngón tay của Lạc Dĩ Mạt không ngừng khuấy động cơ thể của anh. Thoáng tách rời, thoáng thâm nhập.
Cửa động tràn đầy chất lỏng cùng những ngón tay ma sát… liên tục tạo ra những âm thanh thầm kín trong gian phòng nóng bức, vô tình kích thích thính giác của cả hai.
Mặc dù vậy, vẫn chưa ai nói với ai một lời nào.
Ân Nhược Triệt cắn chặt môi, không muốn vô thức bật ra những tiếng ՐêՈ Րỉ gia tăng thú tính của Lạc Dĩ.
Còn Lạc Dĩ Mạt lại bị cảnh tưởng tuyệt đẹp trước mắt làm cho mê mẩn, không biết nói gì.
Lúc này, sự im lặng còn có sức mạnh hơn vô vàn thanh âm....
Tay kia của Lạc Dĩ Mạt cầm lấy phần thân thể vừa mới có cảm giác của Ân Nhược Triệt, nhẹ nhàng ma sát. Dường như cảm giác được nhiệt độ từ bàn tay của Lạc Dĩ Mạt, Dụς ∀ọηg bên trong Ân Nhược Triệt dần dần nảy nở. Ngón tay phía sau vẫn điêu luyện thâm nhập, rồi lại rời ra. Ham muốn phía trước cũng được người con trai kia nhiệt tình phục vụ, khoái cảm của Ân Nhược Triệt từng chút một, từng chút một kéo tới.
“Thầy à, vẫn chưa quên phải không, thoải mái lắm phải không?” Ân Nhược Triệt vốn đang mê man trong dùng cảm xúc hỗn độn. Đột nhiên nghe thấy mấy lời của Lạc Dĩ Mạt, lập tức cắn chặt răng, từ chối bộc lộ hưng phấn.
“Em sẽ khiến thầy phài khóc lên!”
Lạc Dĩ Mạt đột ngột rút tay ra. Ân Nhược Triệt còn chưa kịp hiểu gì, đã cảm thấy vật lạ xâm chiếm cơ thể mình, một thứ mát lạnh đang khỏa lấp lỗ nhỏ của anh, đem đến cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Lạc Dĩ Mạt thay anh trả lời: “Thầy, nói cho em biết, thầy muốn đồ giả? Hay là của em?”
Ân Nhược Triệt đột nhiên hiểu chuyện.
Hắn dám thô bỉ đùa giỡn anh bằng thứ đồ chơi chỉ dùng cho nữ giới.
Phẫn nộ, nhục nhã. Đôi vai của Ân Nhược Triệt bắt đầu run rẩy.
“Thầy không trả lời? Thế thì học trò đành giúp thầy lựa chọn vậy!” Lạc Dĩ Mạt đem vật kia hung hăng đẩy vào trong người Ân Nhược Triệt, thuận tay bật công tắc, chỉ một lúc sau, hắn đã nghe thấy tiếng rên rất nhỏ của anh.
Giả và thật tất nhiên có nhiều điểm khác biệt, thứ ấy không chút kỷ xảo ấn sâu vào trong người anh, lao đến rồi lại lao đến, khiến cho cơ thể anh đón nhận một luồng khoái cảm hoàn toàn xa lạ.
Lạc Dĩ Mạt buông anh ra, hạ thân thể mệt lả xuống giường. Ân Nhược Triệt hiện tại không còn sức lực, mặc cho kẻ khác muốn làm gì thì làm.
“Thầy à, em bắt đầu phục vụ thầy đây......”
Dứt lời, Lạc Dĩ Mạt liền đưa thứ tràn căng Dụς ∀ọηg của anh bỏ vào trong miệng.
Đôi mắt sau miếng vải che đột ngột trợn tròn. Tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng anh biết, phần thân thể đáng xấu hổ kia đang bị kẻ khác nuốt trọn.
Lạc Dĩ Mạt liên tục ngậm vào nhả ra, khi thì dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua đỉnh, khi thì ʍúŧ mát điên cuồng, thậm chí có lúc ấn sâu vào tận cổ họng. Hai tay hắn мơи тяớи bên ngoài lối vào đang bị lấp đầy của anh, từ từ vẽ vẽ những vòng tròn nhỏ mơ hồ.
Lạc Dĩ Mạt cũng không hiểu vì sao bản thân lại hành động như vậy. Những việc này, từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ đến. Bây giờ lại đồng loạt thực hành.
Dưới sự âm yếm của Lạc Dĩ Mạt, Ân Nhược Triệt nhanh chóng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng ngay thời khắc quan trọng ấy, Lạc Dĩ Mạt lại đưa tay nắm chặt phần gốc của thứ căng phồng tội lỗi kia, khiến anh chỉ đến được nửa chừng đã bị chặn lại, đau đớn vô cùng.
“Không phải em đã nói với thầy đây là trừng phạt ư? Sao thầy lại thoải mái quên sạch thế?” Một tay của Lạc Dĩ Mạt vẫn khư khư giữ chặt. Dùng tay còn lại nhẹ nhàng xoa lên đỉnh của thứ đang ứa dịch kia.
Hắn vui vẻ nhìn ngắm Ân Nhược Triệt lúc này bất lực. Dù anh không hé lấy nửa lời van vỉ, nhưng thế này thì khác gì cầu xin đâu? Dụς ∀ọηg không phải đang gào thét đến cực hạn rồi sao.
Hắn giật phăng mảnh vải che kín đôi mắt của Ân Nhược Triệt. Ngữ điệu đầy ắp hứng thú thỏ thẻ bên tai:
“Bây giờ trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi. Thầy, hãy xem thật kĩ, người duy nhất có thể đâm xuyên cơ thể thầy là ai......”
Lạc Dĩ Mạt nhanh chóng rút vật ở sâu trong cơ thể anh ra, buông bàn tay đang kiềm hãm thân dưới, bằng một động tác đem phần hạ thể căng cứng đẩy vào bên trong. Ân Nhược Triệt nức nở một tiếng, dòng chất lỏng bị kiềm ném cuối cùng cũng có thể phóng thích ra ngoài, sau cùng, вắи ℓêи вụиg của cả hai.
Cao trào qua đi, viền mắt của Ân Nhược Triệt chìm trong màu đỏ uất ức.
Lạc Dĩ Mạt điên cuồng ngấu nghiến môi anh. Thân dưới từng chút một, từng chút một tiến vào.
Lúc môi rời môi, khóe miệng của Ân Nhược Triệt vẫn còn hé mở, để mặc dòng nước bọt ứa ra từ mép môi sưng đỏ quyến rũ. Cảnh tượng trước mắt kích thích thị giác, thị giác lại nhiệt tình kích thích thứ bên dưới Lạc Dĩ Mạt, khiến nó thêm ngẩng cao đầu đầy phấn khích.
“Thầy, la lên cho em nghe.” Lạc Dĩ Mạt yêu cầu trong nhịp thở hổn hển.
Ân Nhược Triệt lắc đầu nguầy nguậy. Tuy rằng bây giờ thân thể đã rã rời, nhưng sâu trong não bộ vẫn còn chút lý trí. Anh từ đầu đã thề nhất định không kêu than nửa lời, nhất định sẽ không thỏa mãn ham muốn của tên ác ma này.
Hoàn toàn không xem sự phản khán nhỏ bé trước mắt ra gì, vẫn để yên hung khí trong anh, тһô Ьạᴏ cầm vai lật úp người anh lại, khiến tấm lưng xinh đẹp quay về phía hắn, một mặt mãnh mẽ đâm sâu, một mặt xoa nắn cặp ௱ôЛƓ mềm mịn của anh.
“...... A...... A... A a... A a... A......” Ân Nhược Triệt không thể đè nén thêm nữa, kêu lên.
Không phải là tiếng ՐêՈ Րỉ thỏa mãn, mà là tiếng kêu la chứa đầy Dụς ∀ọηg. Hai kẻ ấy cứ thể chìm trong trong ham muốn của thể xác, thuận theo bản năng, điên cuồng gắn kết.
“Thầy...... La rất tuyệt...... Bên trong cũng rất tuyệt...... so với phụ nữ, còn chặt hơn nhiều...... ૮ɦếƭ tiệt, thầy khiến em nhịn không nổi nữa......”
Lạc Dĩ Mạt không chút liêm sỉ nói ra những lời khiến anh hổ thẹn, thân thể cũng vô thức gồng lên, xiết chặt lại.
“”Thầy, tuyệt quá, thật sự rất thoải mái.” Lạc Dĩ Mạt cầm lấy cánh tay bị trói sau lưng của anh, càng thác loạn tiến sâu thêm, “Thầy, chưa đủ sâu sao? Muốn nữa sao?”
Khi hắn đâm vào, gương mặt vốn vùi sâu dưới ra giường của anh đột nhiên ngẩng lên, bật ra những lời ՐêՈ Րỉ mơ hồ, “Không được! …. Đừng! ………Buông ta ra! ….….. A………. A a………. Ta không được…………..”
Gương mặt xinh đẹp phảng phất Dụς ∀ọηg khẽ ngước lên, theo từng lực đẩy điên cuồng mà lay động, nước mắt của Ân Nhược Triệt bắt đầu dâng trào, tràn ngập khóe mi, ứa ra hai bên......
“Thầy, em sắp đến!” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên tăng tốc.
Ân Nhược Triệt bị những cú đẩy mãnh liệt khiến cho phóng thích đầu tiên.
Sau đó đến lượt Lạc Dĩ Mạt gầm gừ trong cổ họng, cuối cùng là đem toàn bộ chất dịch nóng hổi lưu lại nơi sâu kín nhất của Ân Nhược Triệt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc