Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 18

Tác giả: Diệp Tử

Tôi đột nhiên phá lên cười lớn, Tiêu tổng bất lực nhìn.
Có lẽ cũng đã đi đến bước đường cùng nên tôi mới tìm đến chuyên gia tình yêu Hoài Ngọc để thổ lộ: “Cậu nói xem, phải làm thế nào mới khiến một người đàn ông nhận ra tầm quan trọng của cậu, để anh ta biết rằng đi qua ngôi làng này rồi sẽ không còn cửa hàng này nữa, anh ta mà không ra tay e là sẽ muộn.”
Hoài Ngọc điềm đạm hỏi: “Người đó thích cậu không?”
“Có lẽ cũng thích.” Nếu không sao anh phải tặng quà làm tôi vui, sao lại có những hành động thân mật với tôi như thế?
Hoài Ngọc nhảy dựng khỏi ghế, vui mừng tột độ: “Tiểu Dĩnh, có ai rồi?”
Tôi miễn cưỡng mỉm cười.
“Này, bộ dạng cậu bây giờ rất giống nữ chính trong các phim tình cảm đau khổ.”
Tôi chẳng buồn đôi co với cô ấy.
“Không đúng không đúng.” Hoài Ngọc lẩm bẩm: “Tiểu Dĩnh, cậu chẳng còn ý chí chiến đấu nữa, là ai đã khiến cậu bị thương tới mức thịt nát xương tan thế này, ai đã giẫm nát trái tim pha lê của cậu?”
Tôi nổi da gà.
Hoài Ngọc thấy tâm trạng tôi không vui nên không đùa nữa, nghiêm túc nói: “Có hai cách, hoặc cậu chủ động hoặc cậu dùng chiêu khích tướng.”
“Chủ động thế nào, khích tướng thế nào?”
“Rất đơn giản.” Hoài Ngọc liếc tôi. “Chủ động mà cậu cũng không biết? Phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ như vén một tấm rèm, cậu hãy tỏ tình với anh ta, mình không tin anh ta không có phản ứng gì.”
Tôi nói: “Cậu tiếp tục đi.”
“Muốn khích tướng anh ta rất dễ, đàn ông đều có H*m mu*n chiếm hữu, không thể chịu đựng được việc cậu ở bên cạnh người đàn ông khác, một khi đã bùng nổ thì như trời rung đất chuyển, thế là thành công.” Hoài Ngọc cười rất gian, ánh mắt mơ màng, bộ dạng tình tứ.
Hai mắt tôi sáng bừng, câu này rất có lý.
Lần trước tôi và Hoài Ngọc đến quán bar tìm Thẩm Trạch, sau khi quay về Ân Chân tức giận bừng bừng cưỡng hôn tôi.
Nếu không phải do Hứa Lăng Phi xen vào, có lẽ là…
Tôi ôm mặt.
Hoài Ngọc hào hứng quan sát tôi: “Cách mình đưa ra không tồi chứ, cậu cũng nên khai thật ra đi.”
“Khai gì?” Tòi vờ ngốc.
Cô ấy nghiến răng: “Khai ra xem tên nào đã bắt mất hồn cậu.”
Tôi chớp chớp mắt: “Mình có nói thế đâu, mình chỉ tiện miệng hỏi thôi mà.”
“Cậu!” Hoài Ngọc tức tối chỉ thẳng vào tôi. “Cậu đừng để mình bắt được đấy! Hừ, đến lúc ấy xem mình xử cậu thế nào.”
Tôi nói cứng, vươn cổ ra: “Who sợ who!”
Cô ấy làm bộ P0'p cổ tôi, hai đứa lăn ra cười.
Những lời Hoài Ngọc nói, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng bắt đầu triển khai.
Ân Chân rất thông minh, không dễ dàng mắc mưu, phải diễn cho giống thật, thế là, đồng chí Thẩm Trạch, tôi đành lợi dụng đồng chí lần này vậy. Dù sao anh ta cũng thường xuyên đá phụ nữ, tôi coi như thay trời hành đạo, tôi chẳng cảm thấy hổ thẹn áy náy chút nào.
Vì vậy khi Thẩm Trạch gọi điện hẹn tôi lần nữa, tôi bảo anh ta tới cửa hàng hoa đón mình, trước mặt Ân Chân, nhận bó hồng đỏ thắm của anh ta, đồng thời thân mật thơm lên má anh ta một cái.
Tôi liếc thấy mặt Ân Chấn thoáng sầm xuống, lòng bỗng đau nhói vô cớ.
Đôi mắt trầm mặc như thế, lạnh tới bức người, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc nhẹ nhàng đâm vào tim tôi, tôi khẽ run rẩy.
“Em lạnh lắm à?” Thẩm Trạch quan tâm hỏi. “Lên xe sẽ không lạnh nữa.”
“Chúng ta đi thôi!” Tôi đột nhiên cảm thấy bối rối không dám nhìn vào mắt Ân Chân. Nhưng kịch vẫn phải diễn tiếp, nếu không bao nhiêu sức lực bày mưu kế trước đó đổ sông đổ biển hết.
Hoài Ngọc nhìn Ân Chân đầy ẩn ý, rồi lại nhìn nhìn tôi, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, há hốc miệng. Tôi khẽ lắc lắc đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô ấy phải kín mồm kín miệng.
Tôi thẫn thờ ăn cơm, thẫn thờ uống nước, Thẩm Trạch tìm đủ mọi cách để làm cho tôi vui, nhưng tôi vẫn chán nản không vui lên được.
Cuối cùng anh ta như ý thức được điều gì đó. “Em có tâm sự?”
“Không!” Có ૮ɦếƭ tôi cũng không chịu thừa nhận là trong đầu tôi lúc này đang tràn ngập ánh mắt lạc lõng cô đơn của Ân Chân.
Thẩm Trạch cười cười: “Ăn cơm xong còn muốn đi đâu nữa?”
“Tùy anh.”
“Hay là đi xem phim nhé?” Anh ta hỏi ý tôi.
Tôi gật gật đầu: “Dù sao cũng rất lâu rồi không vào rạp chiếu phim.”
Chúng tôi tới rạp Tân Thế Giới, chọn một bộ phim chiếu vào dịp lễ Tình nhân, Cherish Our Love Forever.
Bộ phim này là phần tiếp theo của bản truyền hình năm 1998, do ekip cũ đóng. Một phần ba phim mô tả về cuộc sống mười hai năm sau của Văn Huệ và Dương Tranh.
Bài hát chính của phim là Đợi em yêu anh được thể hiện qua giọng ca Trần Dịch Tấn, khiến bộ phim thêm ngọt ngào tang thương.
Nhưng nếu đem so sánh, tôi vẫn thích bản phối Trần Minh hát hơn, tình cảm dạt dào, cao trào mạnh mẽ, thể hiện được tuổi xuân và mơ ước của những con người thời ấy.
Có lẽ Thẩm Trạch không thích loại phim giải trí kiểu này nên ngáp dài liên tục.
Tôi thì chăm chú xem đầy thú vị, không phải vì diễn viên đẹp, đóng hay, có cảm xúc mà đây vốn là tượng đài của một thế hệ, sự trầm định của một thế hệ, mượn dùng một câu trên mạng thì là: “Cho dù biết rõ bản điện ảnh công chiếu với mục đích thu lợi lừa tiền, nhưng cũng phải đi xem tuổi thanh xuân bị lừa, đi xem lại tuổi thanh xuân khốn kiếp không thể quay lại ấy.”
Hết phim, tôi vẫn chìm đắm trong không khí bi thương ấy.
Thẩm Trạch hỏi: “Có phải người phụ nữ nào cũng cảm tính thế không?”
Tôi hỏi ngược lại: “Chẳng phải anh còn hiểu phụ nữ hơn tôi sao?”
Anh ta: “…”
Tôi thấp thỏm không yên khi về nhà, trong lòng đang suy đoán phản ứng của Ân Chân.
Chuyện ngày hôm nay có thể là một mồi lửa, chỉ cần chạm vào sẽ bùng nổ, cũng có thể là do tôi quá cả nghĩ, anh hoàn toàn chẳng quan tâm.
Ánh mắt bình thản của Ân Chân lướt qua tôi.
Chẳng nổi cơn tam bành như tôi tưởng tượng, tôi thất vọng về phòng.
“Niên Dĩnh, đợi một lát, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tôi quay ngoắt đầu lại, bổn cô nương đợi đã rất lâu rồi.
Từ phía sau vọng tới một âm thanh nhỏ tới mức gần như không thể nghe được: “Niên Dĩnh, ngày mai tôi phải chuyển ra ngoài.”
Nụ cười trên mặt tôi cứng lại: “Anh nói gì?”
Anh không nhìn tôi: “Tôi không thể làm phiền em mãi, vừa khéo hôm nay thấy trong khu có người muốn cho thuê phòng, giá tiền cũng phù hợp, tôi liền đồng ý ký hợp đồng.”
Tôi không hiểu, tại sao chỉ trong vòng một buổi, mọi thứ lại thay đổi 180 độ thế này?
Anh đặt một xấp tiền lên bàn: “Chỗ này trả em.”
“Anh lấy đâu ra tiền?” Tôi nghe thấy giọng mình thoáng run.
“Bác Thẩm nhờ tôi thẩm định chỗ đồ cổ mấy lần giúp bạn, cũng kiếm được một ít.” Ánh mắt anh sâu thẳm khó dò, tôi hoang mang, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang rời bỏ mình mà đi.
“Niên Dĩnh, tôi xin lỗi, tôi không nên khuấy động cuộc sống của em.” Anh buồn buồn nói. “Bây giờ, em đã có lựa chọn tốt hơn rồi, tôi có thể yên tâm ra đi. Nếu…” Anh ngước mắt lên. “Nếu em muốn đến thăm tôi, tôi sống cũng gần đây thôi, chính là ở tòa nhà phía trước.”
Tôi cắn chặt môi.
“Việc ở cửa hàng hoa chắc tôi không làm nữa, nhưng…” Anh dừng lại một lúc. “Cửa hàng bên cạnh tôi đã thuê lại, dùng để làm lớp dạy chữ Mãn, tiện thể nhận thẩm định đồ cổ giúp người ta, nếu em muốn gặp tôi, cũng rất tiện.”
Tôi dựa dính vào lưng ghế, đến ngón tay cũng bị tôi nắm tới trắng bệch.
Anh nhìn tôi sâu hút. “Đây là chìa khóa nhà em, những gì cần nói tôi đã nói rõ, em có muốn hỏi gì không?”
Tôi ngẩng phắt đầu lên. “Không.”
“Vậy được, tôi về phòng đây.” Anh quay người, bước chân dứt khoát.
Tôi nặng nề ngồi phịch xuống ghế, nước mắt vô thức lã chã rơi.
Tối nay chắc chắn là một đêm mất ngủ.
Nhưng tới sáng hôm sau bộ dạng của tôi lại như long gầm hổ thét, chặt đầu chẳng qua cũng chỉ để lại một vết sẹo to bằng cổ tay, mười tám năm sau lại là một hảo hán, huống hồ ở xã hội hiện đại này làm gì có ai vì ai đó mà không sống nổi chứ.
Vào ngày bố mẹ ly hôn, tôi đã khóc không thành tiếng một lần, sau này không bao giờ còn rơi nước mắt nữa. Cho dù cùng lúc đối mặt với sự phản bội của bạn trai và bạn thân, tôi cũng không khóc.
Vì vậy, khóc xong trận này thì hãy quên sạch sành sanh đi.
Thẩm Trạch vẫn rất hào hứng vì sự mới mẻ mà tôi mang lại, ngày nào cũng tặng hoa tặng quà không ngớt, vì muốn lấy lòng tôi, thậm chí còn chủ động yêu cầu ký hợp đồng.
Tôi hỏi: “Anh ký hợp đồng là vì sản phẩm của công ty em đạt tiêu chuẩn, chứ không phải vì em, đúng không?”
Anh ta đáp: “Đúng, dù gì anh cũng là người làm ăn.”
Tôi cười khen ngợi: “Vậy thì được.”
U sầu một lát, anh ta nói tiếp: “Thật không hiểu cách tư duy cổ quái của em.”
“Bởi vì em chẳng có chút kỳ vọng nào vào anh cả, do đó cũng sẽ không có cảm giác hư vinh.” Tôi nói thẳng. Thẩm Trạch đối với tôi rất tốt, thậm chí thời gian này còn giống như một người đàn ông của gia đình, chẳng còn thấy bóng dáng của chàng công tử phong lưu đa tình đâu nữa. Nhưng dù có là thế, tôi vẫn không có tình cảm với anh ta, quan hệ giữa chúng tôi thoải mái và tùy tiện giống như những người bạn cũ đã quen nhau mười mấy năm trước rồi.
“Anh thật sự không còn cơ hội nữa?” Đôi mắt hào hoa của Thẩm Trạch nhắm hờ, ý cười nơi đầu mày cuối mắt vẫn giữ nguyên không đổi.
Tôi mỉm cười: “Thẩm đại thiếu gia, anh tha cho em đi, anh còn dụ dỗ em nữa, không chừng em sẽ yêu anh mất.”
Anh ta nói không biết ngượng: “Yêu anh là việc tự nhiên không thể tự nhiên hơn.”
Tôi vội vàng xin tha mạng: “Em không thể là một trong những con chim yến, chim oanh kia của anh đâu.”
Anh ta cười hi hi: “Anh biết, vì vậy chúng ta tốt hơn cả vẫn nên là bạn.” Giọng anh ta nhẹ nhàng, cảm giác như vừa thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nói: “Sao em cảm thấy như anh sớm đã có âm mưu.”
Anh ta đột nhiên nghiêm túc: “Niên Dĩnh, đúng là anh đã từng có suy nghĩ muốn vì em mà từ bỏ cả cánh rừng xanh tốt, không sống cuộc sống phong lưu đa tình trước kia nữa, bắt đầu ổn định và cầm tay em bước vào cuộc sống vợ chồng tương lai.”
Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên, anh ta xua tay ra hiệu cho tôi đừng nói gì, rồi tiếp: “Anh không cao thượng như thế, không thể vì một người phụ nữ không có anh trong tim mà thay đổi cuộc sống vốn có của mình, nếu em yêu anh, có thể anh sẽ thử thay đổi, nhưng em lại không yêu anh, vì vậy anh đành chọn cách từ bỏ.”
Tôi cười vờ vịt: “Thẩm đại thiếu gia, không ngờ anh lại văn vẻ như thế!”
Anh ta sờ sờ mũi, trong mắt thoáng lướt qua những tia sáng dịu dáng: “Thực ra thời gian này, ngày nào cũng mười giờ về là ngủ, cả ngày chỉ nhìn thấy một khuôn mặt của em, anh sắp bị bức tới điên rồi.”
Tôi cuối cùng cũng không kìm được phá lên cười: “Em càng ngày càng thích anh.”
Mắt anh ta phát sáng: “Nếu em hối hận, thì có thể thu lại những lời vừa nói.”
Tôi cười tới không thể thở được: “Em thích anh vì phẩm chất không bám dai như đỉa ấy.”
“Xì!” Anh ta trừng mắt lườm tôi một cái. “Không biết bao nhiêu thiếu nữ kiều diễm đang đợi lao vào lòng anh kia kìa, Gia không để mắt tới cô đâu.”
“Vâng vâng vâng! Gia ngài hôm nay muốn lâm hạnh ai, mời lật thẻ bài.” Tôi phối hợp.
Anh ta đi ra tới của rồi lại thò nửa người vào: “Sau này có bạn trai nhất định phải đưa tới trình diện anh đấy, anh phải xem xem tiêu chuẩn của em như thế nào.” Anh ta lại thở dài. “Anh không cam tâm.”
Tôi cười ném một tờ tạp chí qua: “Mau cút đi.”
Anh ta lại ngoan cố làm mặt quỷ với tôi, lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường.
Giáo sư Mục gọi điện cho tôi, giọng lo lắng: “Con gái, bố biết con muốn giúp bố, nhưng đừng tự làm khó mình.”
“Bố, rốt cuộc bộ đang nói gì?” Tôi đầu óc mù mịt.
“Chẳng phải con và Thẩm Trạch đang yêu nhau à? Tiểu tử này phong lưu lắm, không hợp với con.” Giáo sư Mục nghiêm khắc.
Tôi càng hoang mang hơn, cho dù tôi và Thẩm Trạch có yêu nhau thật thì liên quan gì đến việc giúp giáo sư Mục?
“Thẩm Trạch là con trai của Thẩm Bách Vũ, con không biết à?”
“Thẩm Bách Vũ là ai ạ?”
Tôi nghe thấy giáo sư Mục giậm chân bình bịch: “Chính là kẻ đó!”
“Ai ạ?” Đầu tôi lóe lên. “Bạn trai của mẹ con?”
“Hừ!”
Cách dùng từ của tôi đã làm tổn thương trái tim giáo sư Mục một cách sâu sắc, một lúc lâu sau ông cũng chẳng buồn quan tâm tới tôi.
“Bố, con không cố ý.” Ông vẫn không nói gì.
“Bố, con sai rồi.” Ông vẫn không nói gì.
“Con hoàn toàn không biết quan hệ giữa Thẩm Trạch và ông ta, hơn nữa tính mẹ con bố cũng biết rồi đấy, nếu mẹ đã nhắm bác Thẩm thì cho dù con và Thẩm Trạch có kết hôn, bà cũng không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, vẫn sống cùng ông ấy thôi.” Tôi nói chậm lại. “Vì vậy, không có chuyện ấy đâu.”
Giáo sư Mục ngẫm nghĩ. “Không phải là con muốn giúp bố, bố yên tâm rồi. Sợ con cừu dâng lên miệng hổ, bị anh ta ăn sống nuốt tươi thôi.”
Khóe miệng tôi cong lên cười. “Từ nhỏ tới lớn con đã khiến bố phải lo lắng bao giờ chưa, con gái bố rất biết chừng mực.”
“Thật không?” Ông vẫn không tin tưởng tôi.
Tôi bất lực. “Hay là để con thề nhé?”
“Không cần làm thế.”
Tôi nhân cơ hội chuyển đề tài: “Sao bố biết Thẩm Bách Vũ là bố của Thẩm Trạch?”
“Hừ, bố đã sớm điều tra từ lâu.”
Cũng đúng, tôi gật đầu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. “Vậy sao bố biết chuyện của con và Thẩm Trạch?” Tôi thận trọng hỏi.
“Những tin tức kiểu này trên báo lá cải còn thiếu à? Cho dù chỉ thấy lưng và mặt nghiêng, nhưng con gái bố mà bố lại không nhận ra sao?” Giọng giáo sư Mục bất giác cao thêm vài bậc.
Tôi lại nghĩ đến chuyện khác, bố tôi nhìn thấy, chắc Ân Chân cũng nhìn thấy rồi. Không biết trong lòng anh nghĩ gì.
“Con gái, con đang nghe đấy chứ?”
“Con đang nghe.”
“Con và Ân Chân lại có chuyện gì à? Mỗi lần bố nhắc đến con, nó đều im lặng. Con gái à, những chuyện một chân giẫm hai thuyền chúng ta không thể làm.” Giáo sư Mục nói lời chính nghĩa.
Tôi cười khổ: “Bố, con và Thẩm Trạch chỉ là bạn.” Tôi ngập ngừng một lát: “Giữa con và Ân Chân có chút hiểu lầm.”
“Có cần bố ra mặt giúp đỡ không?”
“Tự con có thể giải quyết.”
Giáo sư Mục nói: “Bố thấy cậu ta cả ngày buồn bã không vui, có hiểu lầm gì mau nói rõ đi.”
Tôi khẽ ngẩn người, lòng bỗng gợn sóng.
Hết giờ làm, tôi đi chầm chậm tới cửa hàng hoa, do cố ý tránh mặt Ân Chân nên đã mấy ngày nay tôi không tới đó.
Cửa hàng của Ân Chân bên cạnh mở toang cửa, tôi liếc mắt nhìn vào trong, Ân Chân đang ngồi ngay ngắn, tay cầm Pu't, bên cạnh là đám thiếu nữ nhao nhao.
Khuôn mặt anh vui vẻ, tươi cười như hoa, thần thái nhàn nhã, gần như đang hưởng thụ cảm giác của minh tinh.
Tôi buồn bã vô cớ, giáo sư Mục còn nói anh buồn bã không vui, ngược lại tôi thấy anh rất vui là đằng khác.
Tôi không vào cửa hàng hoa, bắt xe quay về nhà.
Ngồi ăn cơm trong quán cạnh tiểu khu, nhưng tâm trạng vẫn không sao bình tĩnh được.
Đang định về nhà, một cơn mưa như trút nước ngăn bước chân tôi.
Trời mưa rất to, có lẽ không thể tạnh ngay được.
Gần đây tâm trạng tôi thất thường nên hay quên trước quên sau, chiếc ô thường mang theo không biết đã vứt ở xó nào rồi.
Ngẫm nghĩ, dù sao cũng không xa, cứ đội mưa chạy về nhà, ướt thì tắm là xong.
Tôi là người thuộc trường phái hành động, nghĩ là làm ngay.
Nhưng hình như mưa dày và nặng hạt hơn so với tưởng tượng, trong nháy mắt tôi bị những hạt mưa thấm ướt như chuột lột. Tôi thở hồng hộc, quay lại trú mưa dưới gốc cây ban nãy.
Có một người cầm chiếc ô màu đen đi tới, anh ta đi rất chậm, giống như đang ngắm cảnh mưa rơi. Tôi thấy bóng quen quen, đột nhiên giật mình, nheo mắt lại nhìn, quả nhiên là anh.
Tôi vội quay người đi, coi như không nhìn thấy anh, cũng hy vọng anh sẽ không nhận ra tôi.
Nhưng Ân Chân lại đứng trước mặt tôi: “Em đang đợi tôi?”
Tôi cố gắng nở một nụ cười: “Không phải.”
“Không phải đợi tôi, em đứng đây làm gì?”
Giờ tôi mới phát hiện, tòa nhà trước mặt chính là nơi anh sống. “Em đang trú mưa.” Tôi vẫn miễn cưỡng cười.
“Trời mưa to gió lớn sấm chớp đùng đùng em lại trú mưa dưới gốc cây? Em có hiểu biết không thế?”Ân Chân nổi giận.
Tôi bị anh mắng nóng mặt, bất giác cũng hét lên: “Mặc kệ em!”
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Đến chỗ anh trú mưa đã.”
“Không!” Tôi ૮ɦếƭ cũng không nghe.
“Em không thể cứ đứng đây mãi được.” Giọng an*** nề.
Tôi cũng là đứa bướng bỉnh. “Em nói anh cứ mặc kệ em.”
“Chuyện này không thể nghe theo em được.” Ân Chân nghiến rắng, kéo cánh tay tôi, dùng ô che người tôi.
“Anh mau bỏ ra!” Tôi ra sức giằng co.
Ân Chân cũng nổi cáu, giữ chặt tay tôi.
Tôi dùng sức cạy những ngón tay anh ra, sắc mặt anh tối lại. “Rốt cuộc em muốn thế nào?”
“Em phải hỏi anh mới đúng, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôi cũng cao giọng. Rời xa tôi nhưng lại trêu ghẹo tôi là có ý gì, để tôi tự sinh tự diệt không được sao?
Anh lãnh đạm nhìn tôi, một lúc sau, khó khăn cất tiếng gọi: “Tiểu Dĩnh!”
Tôi bị giọng nói dịu dàng của anh làm cho mềm nhũn, chẳng còn sức lực nữa, mím mím môi: “Em không đến chỗ anh đâu, hay là anh đưa em về?”
Anh gật đầu: “Cũng được!”
Ân Chân đứng ngoài cửa, xem ra anh không có ý định đưa tôi vào tận trong nhà.
Tôi vừa bực bội vừa thầm rủa, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: “Vào nhà ngồi một lát?” Không đợi anh đáp, tôi kéo anh vào.
“Uống trà nhé?”
Ân Chân quan tâm cười: “Em thay quần áo ra trước đi, nếu không sẽ bị lạnh.”
Tôi vội vàng thay quần áo, lau khô tóc, đầu óc vẫn đang hoạt động, phải làm thế nào mới giữ được anh ở lại.
“Anh ăn tối chưa, hay là ăn xong rồi hãy về?”
Anh vừa gật đầu, tôi lập tực lao như bay ra lục tủ lạnh. Mấy hôm trước vừa đi siêu thị, tích lũy rất nhiều đồ, hôm nay có cơ hội thể hiện rồi.
Tôi thành thục thái khoai tây trên thớt, khe khẽ ngâm nga một bài hát. Tôi rất thích một cuộc sống gia đình thế này, sau khi hết giờ làm pha tách trà, nghe nhạc, làm vào món ngon cùng ăn với người mình yêu thương, khóe miệng bất giác nhếch lên cười.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng sau lưng, tôi quay đầu, thấy Ân Chân đang lặng lẽ dựa người vào khung cửa, trầm mặc nhìn tôi.
“Cảm giác làm người giám sát có phải rất tuyệt không?”
Anh cười. “Chỉ là đột nhiên cảm thấy có lúc em cũng rất dịu dàng.”
Tôi phì cười, sau đó nhón chân hôn lướt lên môi anh, chớp chớp mắt: “Vậy thế này có được coi là dịu dàng không?”
Động tác của anh còn nhanh hơn vòng tay giữ chặt gáy tôi, dùng miệng ngậm lấy môi tôi: “Sau này không được chủ động như thế nữa!”
Tôi như bị điện giật, đôi lông mi khẽ rung, mặt đỏ bừng. Lấy hết dũng khí, tôi lại chạm vào môi anh.
Ân Chân chau mày: “Niên Dĩnh, anh không phải Liễu Hạ Huệ đâu.”
“Ai bảo anh là Liễu Hạ Huệ!” Giọng tôi bé như muỗi kêu.
“Em đừng hối hận đấy!” Giọng anh bắt đầu khản đặc.
Tôi chẳng màng, tiếp tục lấn tới hôn anh, dùng hành động thể hiện quyết tâm của mình.
Anh túm lấy cằm tôi với lực không nặng cũng không nhẹ, đôi môi mỏng lại một lần nữa phủ lên môi tôi không hề báo trước.
Tôi loạng choạng dựa về phía sau, anh kéo hai tay tôi đặt lên vòng eo rắn chắc của mình.
Nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao.
Đôi mắt đen láy của anh gần ngay trong gang tấc, trái tim tôi mềm nhũn, nhẹ nhàng đáp trả.
Làm sương mờ trong mắt Ân Chân như dày hơn, hơi thở nặng nề như tranh giành cưỡng đoạt và xâm lược.
Anh đỡ chặt người tôi, tôi bị anh bế thốc đặt lên bàn làm bếp, vung tay gạt một cái, những thứ vướng víu trên đó loảng xoảng rơi xuống sàn.
Tôi đau lòng nói: “Đấy là bình nước em mới mua.”
Ân Chân tức giận đáp: “Im miệng!”
Tôi co người lại, mím môi: “Lạnh quá!”
Anh trừng mắt: “Em không thể tập trung một chút sao?”
Tôi đột nhiên chống hai tay vào *** anh, dường như càng K**h th**h cơn *** đang bừng cháy trong anh.
Môi anh ngậm lấy vành tai tôi, *** thùy tai, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc thì lè lưỡi vẽ thành một vòng tròn, lúc thì cắn yêu, một tay lần lên *** tôi, khó khăn cởi cúc áo sơ mi, tay kia cũng không rảnh, giữ chặt gáy tôi khiến tôi áp sát anh hơn.
Đúng là giang hồ lão luyện! Tôi ngân lên, âm thanh này nũng nịu vấn vít, khiến hơi thở của anh càng thêm gấp gáp, anh vồ vập gắn chặt lấy môi tôi, giày vò một phen.
Ngay sau đó môi anh trượt xuống, chiếm lấy vùng da trần trụi, bỏng như phải lửa.
Mỗi nụ hôn của anh giống như đóng ấn, khắc sâu tôi vào trái tim anh.
Sự dịu dàng của anh giống như một tấm lưới từ từ bao phủ lấy tôi, khiến tôi cam tâm tình nguyện mắc lưới.
Đầu lưỡi anh linh hoạt như ngón tay, nhẹ nhàng và dễ dàng khơi bùng lên ngọn lửa ẩn sâu trong cơ thể tôi bấy lâu nay.
Chiếc áo sơ mi bị cởi ra một nửa, lại thêm vướng víu, Ân Chân dứt khoát cởi hẳn nó ra, nửa phía thân trên của tôi không mảnh vải, *** bỗng lộ ra, tôi bất giác run rẩy, Ân Chân ôm chặt lấy tôi, vùi đầu vào *** tôi, tôi dần dần mất hết sức lực, chỉ dùng răng cắn chặt môi dưới, chống đỡ từng cơn K**h th**h *** mà anh mang tới.
Hơi thở của anh nóng bỏng và ẩm ướt, mắt đỏ lên, xâm chiếm từng phân từng tấc trên cơ thể tôi, tìm kiếm nơi mẫn cảm nhất, tôi nghe thấy tiếng mình lí nhí rời rạc, mặt đỏ bừng như người say R*ợ*u.
Quần áo đã rơi hết xuống sàn, miệng khô lưỡi rát, tôi ôm chặt lấy theo sự sai khiến của trái tim, ôm chặt hơn một chút, vô thức ưỡn eo lên như muốn nghênh đón, nghênh đón nữa.
Anh buông tôi ra, những ngón tay nhanh nhẹn lướt qua vùng *** bằng phẳng, muốn cởi chiếc quần bò tôi mặc trên người.
Hơi thở anh phả ra nóng hổi, càng cuống càng không mở được. “Đáng ૮ɦếƭ!” Anh khẽ lẩm bẩm mắng.
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Anh hít một hơi thật sâu, nhẫn nại mở khóa và cúc quần, dùng đầu gối tách hai chân tôi ra, ngón tay dài không do dự chạm vào nơi riêng tư nhất, bàn tay kia vuốt ve mé đù* trong của tôi, tôi như bị một dòng điện chạy giật qua, toàn thân C*ng c*ng.
“Thả lỏng ra!” Anh nhẹ nhàng vỗ về tôi, giọng nói khàn khàn quyến rũ như một mũi thuốc an thần cho trái tim đang lo lắng bất an của tôi.
Anh nhẫn nại dỗ dành tôi, động tác tay vẫn không ngừng lại, chẳng mấy chốc đã tìm thấy điểm mẫn cảm của tôi, tôi khẽ rên lên, yêu như thế chẳng phải là giày vò, là hưởng thụ hay sao!
Tôi túm chặt vai anh, ư ư như muốn bật khóc thành tiếng.
Anh cố tình giày vò tôi, vì muốn trừng phạt tôi vừa rồi đã cười anh.
Môi anh trượt xuống *** tôi, ngậm lấy phần mềm mại nhất ấy, cắn cắn *** ***.
Bị răng anh chạm vào, tôi vừa đau lại vừa như K**h th**h sự nhạy cảm của các giác quan, lại bất lực khẽ rên lên.
Cuối cùng anh cũng tha cho tôi, nhanh chóng lột bỏ những vướng víu trên người, rồi đè tôi xuống dưới.
Trong lúc đó tôi mở bừng mắt, giọng khan khan: “Đừng làm bậy, em sống là người của Tứ Gia, ૮ɦếƭ là ma của Tứ Gia.”
“Anh chính là Tứ Gia.” Đôi môi mỏng của anh phủ xuống, hơi thở đàn ông mãnh liệt nuốt chửng lấy tôi.
Anh cầm tay tôi đặt xuống phía dưới mình, tôi có thể cảm nhận được sức nóng và sự bành trướng ở đó.
Lúc nay, anh quay đầu nhìn ra cửa.
Một lúc sau, lại nhìn.
“Anh, anh làm sao vậy?” Tôi bị anh giày vò cho tới mức không thể thở nổi, phát âm cũng không rõ.
Anh cười khổ: “Anh chỉ lo Hứa Lăng Phi đột nhiên xuất hiện gõ cửa.”
Tôi: “…”
Bàn tay to lớn của anh phủ lên *** tôi, tôi co rúm lại, tình mê ý loạn cắn vào vai anh một cái, người anh chấn động, hít một hơi thật sâu, trên trán lấm tấm mồ hôi. Anh tiến dần vào, nhưng lại không quên hỏi một câu: “Em sẵn sàng chưa?”
Tôi sắp phát điên rồi, anh còn hỏi tôi như thế. Tôi tức giận đẩy anh: “Anh, mau đi ૮ɦếƭ đi!”
Ân Chân cười không thành tiếng, hạ thân nhướn thẳng lên.
Cảm giác đau đớn như cắt da cắt thịt, tôi đau tới nắm chặt cả hai tay, cắn môi trắng bệch.
“Em… là lần đầu tiên?” Ân Chân hôn lên tóc tôi.
“Vớ, vớ vẩn.” Tôi chẳng có sực nhưng vẫn nói cứng. “Em là con gái thời đại mới, sao có thể là lần đầu chứ.”
Anh cười: “Đừng làm tổn thương mình, đau thì cứ cào anh.”
Tôi không khách khí xòe vuốt, cào thành nhiều đường trên vai anh.
Tại sao con gái lại luôn phải nhớ đến người đàn ông đầu tiên của mình, đều là vì cảm giác đau đớn xé da xé thịt này đây.
Anh lại một lần nữa thận trọng nhích vào trong, rất nhẹ, rất chậm, trong cảm giác đau đớn tôi dần dần thấy một chút đê mê, sung sướng.
Ân Chân thấy vai tôi khẽ thả lỏng, động tác bắt đầu nhanh hơn, hung dũng tiến về phía trước không theo bất kỳ một quy luật nào.
Khiến tôi đau tới cực điểm, cũng sung sướng tới cực điểm.
“Gọi tên anh đi!” Anh ra lệnh cho tôi.
Tôi do dự một lát.
Anh chẳng nể tình đi thẳng vào, chạm mạnh tới cực điểm của tôi.
Tôi kêu lên, anh vội *** lấy môi tôi nuốt những *** xiết ấy vào trong.
“Gọi tên anh.”
Tôi hoảng loạn: “Ân, Ân Chân.”
Anh thỏa mãn hôn cổ tôi: “Nhớ kỹ, anh là Ái Tân Giác La Dận Chân.”
“Dận Chân!” Tôi nũng nịu.
Anh lại kiên cường khám phá, tả xung hữu đột như chốn không người, tôi ngân nga ***, lúc này tôi nguyện được hòa làm một với anh.
Khóe miệng anh cong lên cười, lúc nông lúc sâu hành động tùy tiện, toàn bộ phản ứng của tôi đều nằm trong sự khống chế của anh, anh triền miên hôn lên môi tôi, lưỡi răng công kích, cùng nhau đạt tới đỉnh cao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc