Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 17

Tác giả: Diệp Tử

Kiếp Nạn Khó Tránh
Kì nghỉ Tết trôi qua, Đinh Nhất Nhị cuối cùng cũng tới đón Hứa Lăng Phi về. Tiểu tử này ở với chúng tôi cả tháng nên nảy sinh tình cảm, lúc đi nước mắt ròng ròng. Nhưng nó quay người lại nhìn Ân Chân hát “Tôi tiễn anh đi nơi xa rất xa”, khiến những người khác đều phì cười.
Mục Hàn tạm thời bay về Bắc Kinh, anh ấy đã xin với lãnh đạo để được điều về Thượng Hải công tác, hiện giờ đang trong giai đoạn bàn giao.
Còn quan hệ giữa tôi và Ân Chân vẫn không có thêm bước tiến triển nào nữa.
Anh đối với tôi lúc nóng lúc lạnh, nhưng luôn giữ thái độ xa cách, khiến tôi luôn có cảm giác rằng tất cả những gì xảy ra vào tối hôm ấy, chẳng qua chỉ là giấc mộng của mình tôi mà thôi.
Tôi không biết sự thay đổi của anh là do đâu, tôi cũng không thể truy hỏi anh rằng những lời anh từng nói anh còn nhớ không, da mặt tôi đủ dày nhưng tôi cũng có sự tôn nghiêm của riêng mình.
Tôi đành phải tự suy đoán, có lẽ vào hôm mùng hai, cô Trương có tới nhà chơi, hỏi đến công việc của Ân Chân, nghe nói anh đang làm giúp tôi ở cửa hàng hoa mà không có một công việc chính thức nào nên để lộ rõ sự coi thường khiến anh cảm thấy xấu hổ? Hay là do lời nói đùa của tôi “Tất cả những tình yêu không coi hôn nhân là mục đích đều là hành vi lưu manh” đã khiến anh ấy sợ hãi? Cũng có thể do sự kỳ vọng và dựa dẫm của tôi đối với gia đình khiến anh nhụt chí? Hay anh luôn cho rằng anh sẽ phải quay về thế giới của mình, nên cố tình giữ khoảng cách với tôi?
Rốt cuộc là nguyên nhân nào, tôi không thể đoán được.

Cho dù tôi có tìm mọi cách tìm hiểu, đả kích thế nào, Ân Chân vẫn vô cảm như một con rối, không có bất kì phản ứng nào.
Thậm chí một người hoàn toàn mù tịt về âm nhạc, về giai điệu như tôi còn hát tình ca cho anh nghe.
Anh là tuyết, em là đất, tình cờ gặp gỡ.
Anh buông lơi, em dang tay đón lấy, đón lấy anh vào huyệt mạch mình.
Từ khi sinh ra em như sống trong thời kỳ đồ đá,
Anh đã khắc một tấm biển vĩnh cửu lên trái tim em,
Điều này có phải rất kỳ lạ không?
Mưa rơi
Dù cho thế giới này trắng đen điên đảo
Anh vẫn trắng như bông tuyết
Ô…
Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không,
Còn màu sắc nào đủ để so sánh với sự tinh khiết của anh,
Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất,
Xin hãy nhìn vào mắt em.
Anh bỏ đi, khiến em trống rỗng, tương lai mù mịt,
Em đợi, đợi tới bạc đầu, để chứng thực sự tồn tại của anh,
Từ khi sinh ra em như sống trong thời kỳ đồ đá,
Anh đã khắc một tấm biển vĩnh cửu lên trái time m,
Điều này có phải rất kỳ lạ không?
Mưa rơi
Dù cho thế giới trắng đen điên đảo
Anh vẫn trắng như bông tuyết
Ô…
Em nhắm mắt lại, không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất, anh có hiểu không,
Còn màu sắc nào đủ để so sánh với sự tinh khiết của anh,
Không thể không thẳng thắn thừa nhận với mình rằng,
Anh chính là người em yêu nhất,
Xin hãy nhìn vào mắt em.
Tôi đã vứt bỏ cả tôn nghiêm, mặt dày tỏ tình với anh, nhưng anh vẫn không hiểu.
Có những lúc tôi cảm thấy giận anh vô cùng, nếu đã không có ý gì, tại sao còn khơi gợi khiến trái tim thiếu nữ của tôi rục rịch?
Tôi chợt lóe lên một suy nghĩ ác ý, cho Ân Chân ăn kẹo sôcôla ngậm R*ợ*u.
Chẳng phải hễ uống R*ợ*u là “thú tính” của anh sẽ lớn lên sao, tôi phải chống mắt xem lần này anh có phản ứng gì.
Sau khi hết giờ tôi cố ý tới siêu thị mua sôcôla, giờ không như trước kia nữa, không phải cửa hàng nào cũng đều bán sôcôla ngậm R*ợ*u, tôi tìm được mấy hộp dưới tầng thấp nhất của giá hàng, cũng may còn hạn sử dụng, tôi vui sướng mang ra quầy thu ngân trả tiền.
Ăn cơm tối xong, tôi bắt đầu dụ dỗ anh: “Nào, ăn vài viên sôcôla đi!”
Anh chau mày: “Tôi không ăn mấy thứ này.”
“Đồng nghiệp của em mang về từ nước ngoài đấy, nếm thử xem, rất ngon.” Tôi nói dối mà mặt không biến sắc, tim không đập.
Lúc này anh mới nhăn nhó cầm một viên bỏ vào miệng.
Tôi thăm dò: “Mùi vị thế nào? Có muốn thêm một viên nữa không?”
Mặt anh biến sắc: “Em cho tôi ăn thứ gì thế?”
“Sôcôla.” Tôi đáp với vẻ vô tội.
“Nhưng mùi vị này…” Còn chưa nói xong, anh đã ngã xuống.
Tôi nhanh chóng nhảy né, lần này anh không đè lên người tôi được. Tôi đắc ý cười, cho dù anh có giảo hoạt thủ đoạn tới đâu, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Tôi chống cằm, ngắm anh thật kỹ.
Đôi lông mày anh tuấn, ánh trắng trải lên khuôn mặt anh lớp ánh sang nhàn nhạt và dịu dàng, hai gò má đỏ ửng, đôi môi phớt hồng.
Tôi không kìm được cúi xuống dùng môi mình cọ vào môi anh một cái, thấy không có phản ứng gì, tôi lại hôn chụt một cái lên má anh. Cảm giác được tự do hoành hành thế này thật sự rất tuyệt, tôi cúi đầu chuyên tâm *** môi anh, mềm mại vô cùng, cảm giác ấy khiến trái tim tôi run rẩy.
Ân Chân khẽ cử động người, tôi sợ hãi giật thót mình, vội ngồi thẳng lên, dùng khóe mắt liếc anh.
Anh hình như lại ngủ tiếp, tôi khẽ thở phào, lấy tay gạt tóc mái ở trán anh. Khuôn mặt lúc ngủ say càng khiến người ta mê mẩn, bởi vì lúc này đôi tay của tôi có thể tự do hoạt động, muốn làm gì thì làm.
Tôi phủ người xuống, muốn nhìn anh kỹ hơn.
Bỗng trời đất đảo lộn, tôi bị anh lật đè xuống dưới. Đôi môi mỏng của anh mím chặt thành hình cánh cung, Ng'n t cuốn lấy những lọn tóc rủ xuống cạnh trán tôi, nở nụ cười tinh quái.
Tôi cười khan mấy tiếng để làm dịu bầu không khí, môi đã bị anh giữ chắt, dù sao khi tỉnh dậy anh cũng sẽ chẳng còn nhớ gì nữa, tôi dùng sức kéo đầu anh xuống, định đáp trả.
Anh cười đầy ẩn ý, qua làn áo cắn một cái xuống *** tôi, tôi cảm thấy trống *** mình đập thình thịch và hít thở như khó khăn hơn, sự H**g phấn của cơ thể đến theo bản năng.
Sau cái hôn thật dài và sâu, cúc áo tôi đã bị mở tung, đầu tóc rối loạn, cảm giác nóng rực lan tới nơi sâu thẳm nhất.
Tôi đẩy anh một cái, thấy anh đang ôm chặt tôi và lại…ngủ. Tôi đỏ mặt ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, đắp cho anh một tấm chăn mỏng.
Sau này không dám để anh dính tới R*ợ*u nữa, tôi không muốn bị thất thân không rõ ràng
***
Bỗng một hôm Hoài Ngọc hỏi tôi: “Tiểu Dĩnh, hình như rất lâu rồi không có tin gì của Tang Duyệt.”
Tôi ngẫm nghĩ, đúng là thế thật. “Từ sau hôm cậu chuyển đến Thượng Hải, hình như nó chưa xuất hiện lần nào, đến điện thoại cũng ít gọi. Không biết có phải cậu đã đắc tội gì với nó không?”
“Sao có thể thế được!” Hoài Ngọc sờ sờ cằm. “Lẽ nào con ranh đấy yêu rồi?”
Tôi gật gật đầu. “Có lý!”
“Ừm, con ranh này trước nay vẫn luôn trọng sắc khinh bạn, có đàn ông một cái là không nhớ gì đến bọn mình nữa.” Hoài Ngọc đột nhiên cười rinh rích.
Tôi ranh mãnh: “Hay là hẹn nó ra nghiêm trị bức cung?”
“Ý hay!” Hoài Ngọc vỗ tay. “Mình gọi điện.”
Tang Duyệt vui vẻ nhận lời, rất nhanh ba chúng tôi đã gặp nhau ở một quán trà gần cửa hàng hoa.
Tang Duyệt đã làm tóc xoăn, mặt mày rạng rỡ, tinh thần tươi vui, vừa nhìn là đã biết có vấn đề.
Hoài Ngọc phủ đầu cô ấy bằng một câu: “Này Tang Duyệt, kiểu tóc của cậu nhìn giống Lazy Sheep quá.”
Tôi cúi đầu bịt mũi cười.
Tang Duyệt vẫn như không hiểu, lại hào hứng sờ lên tóc: “Thật không, thật không? Mình đáng yêu thế à?”
Tôi không dám uống nước, ôm bụng cười như điên.
Tang Duyệt lúc này mới nhận ra sự móc máy trong lời nói của Hoài Ngọc, cô ấy lập tực vào mạng tra, tra xong nhoài người đánh Hoài Ngọc một cái: “Cậu dám nói đầu mình giống một đống phân à?”
Hoài Ngọc cũng chẳng chịu nhượng bộ cầm ngay chìa khóa dí vào cổ Tang Duyệt, cười gian xảo: “Mau khai thật ra, có bạn trai rồi phải không?”
Tang Duyệt ngượng ngùng hỏi lại: “Phải thì làm sao?”
Tôi đột nhiên hứng thú: “Cậu giấu kỹ quá đấy!”
“Mau khai thân thế, tính cách, chiều cao cân nặng, tổ tong mười tám đời nhà người ấy ra đây.” Hoài Ngọc ra sức nháy mắt nhìn tôi, muốn khoe khoang khả năng phán đoán chính xác của mình.
Dưới sự hợp lực công kích của chúng tôi, Tang Duyệt không thể không khai thật. Trong buổi liên hoan cuối năm say khi uống R*ợ*u say, cô ấy đã cùng sếp của minh có một đêm nồng nhiệt, ngay sau đó anh ta tiến hành theo đuổi kịch liệt. Đây là tình yêu nảy sinh sau cuộc tình một đêm. Với tình hình này, Tang Duyệt sắp trở thành bà chủ của chính mình rồi.
Hoài Ngọc khen ngợi vỗ vai bạn: “Cuối cùng cũng có người chịu rước nàng rồi, lòng trẫm cũng được an ủi.”
Tang Duyệt ai oán nhìn Hoài Ngọc, về khoản nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy không bao giờ giành phần thắng.
Lúc này, Hoài Ngọc quay sang, liếc mắt nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Gì nữa, nhìn thế là có ý gì?”
“Giờ chỉ còn mình cậu là gái ế thôi, Tang Duyệt đã tự giải quyết được vấn đề cá nhân của mình rồi, việc của Tiểu Thanh và Tiểu Vân xem ra cũng đã ổn thỏa, cậu làm gì còn lỗ nẻ nào mà chui đây?”
Tôi mấp máy môi, không nói gì.
Hoài Ngọc thật lòng hỏi: “Tiểu Dĩnh, có phải cậu quyết một lòng một dạ với Tứ Gia không?”
Tôi cười ngất: “Nếu giờ này chàng đứng trước mặt mình thì không chừng mình có ૮ɦếƭ cũng phải theo, nhưng chàng chỉ là một nhân vật trong dòng lịch sử, gặp không được, sờ không được, cho dù mình muốn, mẹ mình cũng không cho.”
Hoài Ngọc vỗ vỗ *** “Thế thì tốt, mình còn đang lo cậu bị tẩu hỏa nhập ma cơ.”
Tôi liếc xéo bạn: “Mình có thế không?”
“Mình sợ cậu ở với Tiểu Vân lâu bị nó truyền nhiễm tư tưởng xấu.” Hoài Ngọc vừa nói vừa bịt miện cười.
“Xì!”
Hoài Ngọc bỗng mặt mày hớn hở: “Thập Nguyên có mấy nhân viên cấp dưới cũng được lắm, hay là giới thiệu cho cậu nhé?”
Đôi mắt đen và sâu đó, bỗng lướt qua trong đầu tôi, tôi từ chối theo bản năng: “Không cần.”
Tang Duyệt lại lên tiếng oán than: “Hoài Ngọc, cậu thiên vị nhé, khi mình cô đơn, sao không thấy cậu lo cho mình?”
“Xì, cậu có phải là đích phúc tấn của mình đâu!” Hoài Ngọc lườm.
Tôi cảm thấy sau khi Tang Duyệt có bạn trai, cũng có điểm tốt, ít nhất thì đã dịu dàng hơn trước rất nhiều, để mặc chúng tôi tranh nhau bắt nạt mà không thèm trả miếng.
Hoài Ngọc huých tôi: “Anh chàng Ân Chân kia, cậu định để anh ta ở mãi trong nhà à?”
Tôi hoang mang: “Tại sao lại không được?”
“Ban đầu chẳng phải vì vị đạo sĩ đưa ra những lời mê tín cậu mới nhận anh ta về à? Giờ đã lâu như thế mà không có gì xảy ra, chắc không sao nữa đâu.”
Bất giác tôi ngẩn người, cái gì mà vị đạo sĩ, cái gì mà số kiếp, cái gì mà cứu tinh hóa giải kiếp nạn, trong những ngày sống cùng nhau, tôi hoàn toàn đã quên hẳn những chuyện này. Tôi bối rối cụp mắt, nói ngang: “Để mình xem thế nào.”
Hoài Ngọc và Tang Duyệt nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi chỉ đành cười trừ.
Nhắc đến Ân Chân mới nhớ, dạo gần đây anh rất bận, ngày thì làm việc ở cửa hàng hoa, tối lại giúp giáo sư Mục dịch luận văn. Có lần đang chỉnh sử văn bản ở cửa hàng hoa bị mấy cô bé vô tình nhìn thấy, thế là quấn lấy anh nhờ dạy chữ Mãn, Ân Chân bị quấy rầy tới mức chẳng biết phải làm sao, đành miễn cưỡng nhận lời.
Trịnh Tiểu Vân là người có đầu óc nhanh nhạy trong kinh doanh, lập tức hỏi ý kiến tôi, dành ra một khoảng nhỏ trong cửa hàng cho Ân Chân làm chỗ dạy học, đương nhiên không thể dạy miễn phí, mà giống như làm gia sư, thu tiền theo giờ.
Thế là nhất thời anh bỗng trở nên rất “hot”.
Do thịnh hành trào lưu đọc truyện Thanh xuyên (xuyên không về triều Thanh) nên ngày nào cũng có mấy cô bé con xinh xắn rực rỡ đến ghi tên xin học, mỗi người một vẻ, trở thành cảnh tượng đẹp mắt trong cửa hàng hoa, việc kinh doanh cũng theo đó mà phất. Hơn nữa vì tên anh khá đặc biệt nên những cô bé đó đều thân mật gọi anh là Tứ Gia.
Tôi cũng không biết cảm giác trong lòng mình thế nào nữa.
Buổi sáng sớm ngày lễ Tình nhân, Trịnh Tiểu Vân nhận được một bó hồng lớn qua dịch vụ điện hoa.
Dư Tiểu Thanh cũng nhận được hoa hồng theo dịch vụ ấy.
Hoài Ngọc ôm một hộp sôcôla Ferrero tới chọc tức tôi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao trên thế giới lại có ngày lễ Tình nhân đáng ghét này cơ chứ!”
Sau đó tôi bực bội ôm luôn hai bó hoa của Tiểu Thanh và Tiểu Vân bày ra bán, vào cái ngày đặc biệt này sẽ bán được khối tiền không chừng, nhưng lại vấp phải sự từ chối của cả hai.
Ân Chân nheo mắt, hình như đang suy nghĩ gì đó.
Khi tới công ty, tôi nhận được một bó hồng rất to.
Việc này tạo ra một đợt sóng lớn trong nội bộ công ty.
Không chỉ Đinh Nhất Nhị và Chung Thiền Quyên, hai nhân vật có khả năng đưa chuyện nhanh nhất đột nhiên tìm tới, mà Từ Kiều Kiều và Quách Thần Thần cũng bị kích động, không ngờ đến trưa, ngay Tiêu tổng cũng chạy ra xem náo nhiệt.
“Ha ha, Tiểu Niên à, thể hiện cũng khá đấy nhỉ!” Tiêu tổng nhếch mép cười, trêu tôi.
Tôi thản nhiên, trêu lại: “Nếu Tiêu tổng thích, tôi có thể tặng lại anh.”
Vẻ mặt anh ta hiện rõ nụ cười tinh quái: “Thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Tôi bất giác phá lên cười ngất.
“Tiểu Dĩnh, có bạn trai cũng không nói để bọn chị chúc mừng.” Đinh Nhất Nhị rất bất mãn lên tiếng trách tôi.
“Em không có.” Tôi cũng băn khoăn, rốt cuộc là ai vung tay thế này.
“Thế nghĩa là có ai đó đang yêu thầm cậu rồi.” Chung Thiền Quyên đầy kinh nghiệm phán.
Tôi cười khan: “Hy vọng là thế.” Tôi chống cằm suy nghĩ, điểm lại tất cả những người đàn ông từ mối tình ngày thơ đến những mối tình trưởng thành một lượt.
Tiêu tổng gọi đường dây nội bộ cho tôi: “Nhớ vụ của tập đoàn Lãm Giang đấy.”
Một câu nói khiến tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà mơ mộng nữa.
Trước khi tan sở, tôi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Nhận được hoa chưa? Thích không?” Giọng anh ta trầm ấm, nghe hơi quen quen.
Chính chủ cuối cùng cũng đã xuất hiện, tôi thầm bực tức trong lòng. “Anh là…?” Tôi dò hỏi.
“Trí nhớ của người đẹp quá không được tốt lắm nhỉ? Thật khiến tôi đau lòng quá!” Nghe ngữ khí của anh ta chẳng có chút đau lòng nào cả.
Tôi chau mày: “Cho chút gợi ý!”
Anh ta thẳng thắn bộc lộ thân phận: “Tôi là Thẩm Trạch.”
Tôi càng ngạc nhiên, nếu nói anh ta muốn chọc tức để trả thù tôi thì còn chấp nhận được, nhưng trò tặng hoa tỏ tình này hơi khác thường.
Tôi lạnh giọng nói: “Thẩm tổng muốn mang tôi ra làm trò đùa?”
“Đương nhiên là không rồi, tôi rất nghiêm túc, mong em nể mặt cùng đi ăn với tôi tối nay.” Thẩm Trạch rất điềm tĩnh, thong thả nói.
Mời tôi ăn cơm, lại vào ngày lễ Tình nhân, người này đang giở trò gì không biết.
Anh ta không cho tôi cơ hội từ chối: “Lát nữa tôi đến đón em, quyết định vậy nhé!”
Tôi ngẩn người cầm điện thoại trong tay, nhất thời không biết phải làm sao.
Hơn mười phút sau, điện thoại của Thẩm Trạch lại gọi đến: “Tôi đến rồi.”
“Còn chưa hết giờ mà.” Tôi cũng không biết tại sao lại buột miệng nói ra câu đó.
“Em nhanh lên một chút, chỗ này không thể đỗ xe.”
Tôi do dự, nghĩ đến bản hợp đồng, hôm nay cũng được coi là một cơ hội tốt, tôi đành chấp nhận nhét bản kế hoạch vào trong túi, dự định sẽ tìm cách nói với anh ta.
Sự thực chứng minh, những việc quá gây sóng gió quả nhiên không nên làm, tôi được Thẩm Trạch mời lên xe trước ánh mắt mở to của bao người, anh ta còn ân cần mở cửa cho tôi, lịch sự vô cùng, chẳng giống kẻ ngạo mạn ngang tàng mà tôi đã gặp trước đó.
Thể hiện của anh ta càng khiến tôi nghi ngờ lòng tôi ngày hôm nay, tâm trạng căng thẳng.
Đồng thời cũng tự cám cảnh cho mình, ngày mai nhất định tôi sẽ bị đám bà tám trong công ty dùng hình bức cung.
Quả báo đến cũng nhanh thật, mấy hôm trước còn dùng chiêu này với Tang Duyệt, hôm nay báo ứng đã tìm đến.
“Em muốn ăn gì?” Khi Thẩm Trạch hỏi, tôi đang gửi tin nhắn cho Hoài Ngọc, Ng'n t cái đặt trên bàn phím khá lâu, không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Vào những ngày này, nếu không đặt trước e là không có chỗ ăn đâu.” Tôi có ý muốn rút lui, người này đạo hành thâm cao, tôi sợ mình không phải là đối thủ của anh ta.
Anh ta cười rất tươi: “Việc này em không cần lo, em chỉ cần nói địa điểm, tôi nhất định không làm em thất vọng.”
Tôi thầm suy tính trong lòng, anh ta tài chính hung hậu, cho dù tôi có muốn tới nhà hàng xoay Kim Mậu ăn hay gì gì đó chắc cũng chẳng làm khó được, mắt đảo một vòng, chi bằng…Tôi cười hì hì: “Đi đâu ăn cũng được à?”
Thẩm Trạch quay đầu sang nhìn tôi, dường như có ý khen ngợi trước thái độ rất hợp tác ấy: “Do em quyết.”
Tôi chỉ đường: “Lái về bên kia, rẽ phải, đúng rồi, rẽ tiếp, rẽ tiếp, đến rồi!”
Đấy là một con phố nổi tiếng về các món ăn vặt, nó không chỉ nổi tiếng ở mùi vị món ăn, mà còn nổi tiếng vì bẩn và ồn ào.
Thẩm Trạch phì cười, ngữ khí không biết là châm chọc hay vui mừng vô hạn nữa: “Chỗ em chọn rất đặc biệt.”
Tôi cười lớn, chọn bừa một quán, xung quanh đều là quán ăn lộ thiên, mùi dầu mỡ nồng nặc, Thẩm Trạch mặc dù vẫn ung dung ngồi xuống nhưng không giấu nổi vẻ mặt chán ghét.
Tôi vờ không nhìn thấy, đẩy tờ thực đơn mỡ màng cho anh ta.
Anh ta vội vàng từ chối: “Em chọn đi!” Mặc một bộ vest đắt tiền, đồng hồ hiệu, đi xe đẹp, khí chất xuất chúng, môi trường xung quanh thật vô cùng không hớp với diện mạo ấy.
Tôi sung sướng trước cảnh người khác gặp nạn, đáng đời, muốn mang tôi ra đùa, cũng phải trả giá đấy.
Thẩm Trạch chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, hình như chẳng để tâm.
Anh ta ăn càng không ngon miệng, tâm trạng của tôi càng vui, thế là một mình ngồi ăn ngon lành.
Thẩm Trạch tươi cười: “Xem ra hôm nay tâm trạng em rất tốt.”
“Còn anh?”
“Tâm trạng tôi lúc nào cũng tốt cả.”
Tôi nhân lúc lò nóng rèn sắt, rút tập tài liệu từ túi ra: “Đây là một bản kế hoạch, phối hợp thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm. Thẩm tổng, mời anh xem qua!”
Anh ta không nhận, bộ dạng nhàn nhã, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Niên tiểu thư, đừng bàn tới công việc, như thế rất mất hứng có biết không hả?”
Anh mới tiểu thư, cả nhà anh tiểu thư, tôi thầm rủa. Khi ngẩng mặt lên, tôi lại nở nụ cười xòa: “Công tư cả hai việc đều không thể lỡ mà.”
Đáy mắt Thẩm Trạch thấp thoáng ý cười: “Vậy lúc nào về tôi sẽ xem, giờ tôi chỉ muốn bàn việc riêng”
Tôi căng thẳng tới mức lạc cả giọng: “Anh muốn làm chuyện gì?”
“Giữa đàn ông và đàn bà thì còn có thể bàn chuyện gì đây?” Anh ta cười khẽ, vén một lọn tóc xòa trước trán tôi, cùng một động tác, nhưng mang lại cho tôi hai cảm xúc khác nhau. Người kia khiến trái tim tôi rung động, còn lúc này tôi chỉ thấy phản cảm muốn khước từ.
Tôi đột nhiên phá lên cười: “Không ngờ có người bị ghẹo thành quen rồi.”
Thẩm Trạch hình như sớm đã có chuẩn bị, nên trả lời rất điềm đạm: “Không biết ai ghẹo ai.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi thẳng: “Anh muốn theo đuổi tôi phải không?”
Anh ta hình như bất mãn, nhưng vẫn dịu giọng: “Việc rõ ràng như thế mà em không nhận ra?”
“Con người tôi không thích làm kẻ thứ ba, anh hãy giải quyết những bông hoa đang ở bên mình trước đi đã.”
Tôi vốn cho rằng anh ta sẽ không đồng ý, ai ngờ anh ta nhướn mày, lập tức nhận lời: “Nhớ những gì em vừa nói đấy!”
Nụ cười trên môi tôi như cứng lại, miễn cưỡng đáp: “Đến lúc đó hẵng hay!”
Ánh mắt Thẩm Trạch thiên biến vạn hóa: “Tôi sẽ cho em thấy thành ý của tôi.”
Tôi tự tiêm phòng cho mình. Đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, những lời nói của một công tử đa tình tuyệt đối không đáng tin. “Cứ thế đi, tôi phải về rồi.”
“Tôi đưa em về.”
Tôi quay đầu lại cười tươi như hoa: “Chúng ta không thân, không dám phiền anh.”
Thẩm Trạch cũng không kiên quyết, sau khi lên xe tôi nhận được tin nhắn của anh ta: “Em rất hợp khẩu vị của tôi, Niên Dĩnh, em đợi tiếp chiêu đi.”
Khóe miệng tôi nhếch lên cười, có lẽ từ trước tới giờ chỉ có anh ta khinh bạc nên không chịu đựng được cảnh bị người ta trêu đùa lại. Nhưng đấy chỉ là tính khí vụng về của một đứa trẻ được nuông chiều mà thôi, cậy có tiền có thế, đúng là vớ vẩn!
Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, cùng lắm là tôi bỏ việc không làm nữa, về chăm lo cho cửa hàng hoa!
Giờ nhờ sự may mắn mà Ân Chân mang tới, việc kinh doanh ở cửa hàng rất phát đạt, Tiểu Vân và Tiểu Thanh ngày nào cũng cười tới không khép nổi miệng, là chủ cửa hàng tôi nhẽ ra phải vui sướng nhảy nhót mới đúng, nhưng không hiểu sao tôi không vui nổi.
Tôi vừa móc chìa khóa ra, Ân Chân đã mở cửa, giọng dịu dàng, trầm ấm: “Về rồi à?”
Tôi có ảo giác, hình như anh đang ngồi đợi tôi về. Đi hẹn hò với Thẩm Trạch khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Giống như người vợ say nắng giấu chồng ra ngoài gặp người tình, còn chồng thì chẳng biết gì, vẫn đối xử với vợ như thường ngày. Tôi cụp mắt, ậm ờ đáp: “Ừm!”
“Theo tôi vào đây!” Khuôn mặt anh tuấn của Ân Chân bất giác nở nụ cười.
“Để làm gì?”
Ánh mắt Ân Chân thoáng lay động: “Tặng em một món quà.”
Anh đưa tôi vào phòng ngủ nhỏ, trước kia khi Lăng Phi còn ở đây, tôi và anh đã chen chúc trong căn phòng này, sau khi Hứa Lăng Phi bị Đinh Nhất Nhị đưa về, tôi cũng chuyển về phòng mình. Căn phòng này rất lâu rồi tôi chưa vào.
“Là gì thế?” Tôi toét miệng cười tươi như hoa, chẳng lẽ người này đã đột nhiên nghĩ thông rồi?
“Lát nữa em sẽ biết.”
Anh cứ ấn tôi ngồi xuống cạnh giường: “Ngồi yên thế này nhé, đừng cử động.”
Tôi kinh ngạc vô cùng, định làm gì không biết. Lúc này tôi mới nhận ra, trước mắt tôi đã được bày một chiếc bàn, tờ giấy Tuyên bày ra trước mắt lấp loáng.
“Đã hoàn thành cũng tương đối rồi, thêm vài nét Pu't nữa là xong.” Ân Chân chuyên tâm quan sát tôi, đôi mắt đen láy như mực, miệng tủm tỉm cười.
Tôi cũng cười, thì ra anh muốn vẽ chân dung tôi.
Anh vung Pu't, loáng cái là xong, trên khuôn mặt từ từ hiện ra một nụ cười: “Xong rồi!”
Tôi vội vàng chạy lại. Anh nói: “Còn thiếu một thứ nữa.” Anh lôi ấn ra, dùng lực ấn xuống bên góc trái bức tranh.
Tình này cảnh này, như đã khắc sâu trong tâm trí tôi, giờ lại hiện ra. Tôi vỗ vỗ trán, sao lại không nhớ ra nhỉ, đành quy kết mình đã mơ thôi.
Bức họa mà Ân Chân vẽ là một cô gái, phong cảnh phía sau xanh nước biếc, nét vẽ bay bổng như thật, chỉ có điều hình ảnh cô gái trong tranh lại mặc áo sơ mi trắng và quần bò, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với màu sắc thủy mặc, nhưng cũng thể hiện được những đường nét dù là nhỏ nhất, song động như thật, rất thú vị.
Tôi nhìn kĩ dấu ấn ở góc tranh mà anh vừa đông: Phả Thần Cư Sĩ. Tôi nhếch miệng lên cười, người này đúng là cũng rất kỳ công. “Ấn là khắc ở cửa hàng bên đường à? Tay nghề cũng khá đấy!”
Ân Chân im lặng hồi lâu, cười hỏi: “Em thích không?”
Tôi gật gật đầu: “Thêm một bài thơ nữa thì càng hay.”
“Được.” Ân Chân xắn ống tay áo lên. “Em thích bài nào?”
Tôi nhắm mắt nghĩ: “Cô phụ thử sự tằng hữu ước, quế hoa hương thảo bất đồng khán.”
Ân Chân cau mày: “Câu này không hay!”
“Vậy, khả liên lưỡng địa cách ngô việt, thử tình duy phó thiên biên nguyệt?”
Anh buồn bã nói: “Cũng không hay!”
“Tương nhu dĩ mạt bất như tương vong vu giang hồ, em đặc biệt thích câu này.”
“Em không thể tìm câu nào ít bi thương hơn à?” Ân Chân nhếch miệng lên, đôi lông mày lúc này đặc biệt thuần khiết. “Hơn nữa câu này cũng không thể được tính là thơ.”
Tôi ho mấy tiếng: “Vậy anh tự tìm đi!”
“Huy Pu't vũ kiếm khiếu càn khôn, huề thủ hồng nhan tiểu hồng trần.” Anh cười. “Câu này thế nào?”
Lồng *** tôi lập tức tràn ngập không khí ấm áp: “Rất hoàn chỉnh, nhưng không giống do anh viết.”
Khuôn mặt anh tuấn ửng hồng: “Đọc được trong sách.”
Tôi vui sướng: “Câu này chắc cũng không phải xuất phát từ những cuốn sách nghiêm túc, có lẽ là trong các tác phẩm ngôn tình nhỉ?”
Ân Chân khẽ hừ một tiếng, nhìn tôi thoáng giận.
Tôi cười hi hi.
“Có một bài, mặc dù không hợp với em lắm, nhưng thôi dùng tạm đi.” Anh liếc tôi, cười rạng rỡ, rồi phóng tay viết xuống mấy hàng chữ, tôi ghé lại xem, đọc thành tiếng.
“Có một người đẹp
Quần áo lượt là
Dáng điệu thướt tha
Như hoa mùa xuân
Mặt xinh đẹp sáng ngời
Tóc Pu'i cao như núi
Đang gảy đàn gõ phách
Ca hát vui tai
Giọng hát mượt mà
Trong sang hài hòa
Hôm nay có được niềm vui này
Không còn màng tới gì khác.”
Má tôi nhanh chóng hồng rực, anh lại còn rảnh rỗi nghĩ ra thơ mà trêu tôi nữa.
Ân Chân cười hi hi, khuôn mặt anh bị ánh đèn vàng trên bàn hắt vào, tạo ra những đường nét dịu dàng mà cương nghị.
Tôi coi như nể tình anh đã rất chăm chút trong việc chuẩn bị quà nên không đôi co với anh nữa, mà ra sức nịnh nọt: “Anh đói chưa? Tôi nấu sủi cảo cho anh ăn nhé?”
“Em không có thứ gì khác nữa à?”
“Mỳ ăn liền.” Tôi hùng hổ nói.
Ân Chân bất lực thở dài: “Tùy em vậy!”
Kết quả là tôi tìm được một túi bánh trôi nước nhân mè đen, làm một bát đầy rồi cùng ăn với anh. Bữa tối vừa rồi không đến nỗi không ăn được, nhưng tâm trạng khác nhau, nên hôm nay tôi vô cùng vui vẻ, khẩu vị cũng tốt đặc biệt.
Tiểu Thanh nói một câu rất đúng, không quan trọng là ăn gì, mà là ăn với ai.
Thấy trên mép anh dính một ít mè đen, tôi rút giấy ăn đưa cho anh, anh đón lấy, nhưng lại lau miệng cho tôi.
Lúc này ánh mắt anh vô cùng dịu dàng.
Con hươu nhỏ ngoan cố trong trái tim tôi sớm đã rục rịch muốn nhảy khỏi ***g ***.
Ân Chân cong môi, trong lúc tôi không kịp đề phòng anh cúi người xuống, hôn lên môi tôi một cái, nụ hôn này thận trọng, triền miên, còn cả mùi thanh thanh của mè đen, tôi thoáng dao động, khẽ ngửa cổ lên, đợi động tác tiếp theo của anh.
Nhưng đúng lúc này anh dừng lại, quay người đi khẽ thở hắt ra: “Anh xin lỗi.”
Tôi sắp bị bức tới phát điên rồi. Lẽ nào tôi không chủ động không được?
Anh phải quay về cái nơi đáng ghét nào đó, nên anh sợ hãi rụt rè, không dám dũng cảm tiến lên.
Nếu anh chịu thổ lộ lòng mình với tôi, chịu chia sẻ một phần bí mật của anh với tôi, tôi đã có đủ dũng khí để giữ anh ở lại?
Cho dù anh muốn tôi cùng quay về thế giới của anh, cho dù ở lại đó vạn kiếp, có thể tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Nhưng giờ chuyện thế nào đây?
Tôi buồn bực vò vò tóc nghĩ.
Ân Chân quay mặt lại, mắt vô tình lướt tới. Trong mắt anh, sáng tối tách biệt, có cả vẻ dịu dàng, nhưng nhiều hơn cả là sự mâu thuẫn và đèn nén.
“Nghỉ sớm đi!” Anh điềm đạm nói.
Tôi cắn môi: “Anh cũng thế.”
“Niên Dĩnh!” Anh gọi giật tôi lại.
Giọng anh dường như mang tới hy vọng cho tôi.
“Quà em chưa mang đi kìa.”
Tôi đột nhiên xị mắt: “Mực còn chưa khô, cứ để tạm ở chỗ anh đi.”
“Cũng được.”
Tôi đóng cửa, bất lực ngồi sụp dựa vào tường, đầu óc trống rỗng.
Hôm sau đi làm, đi tới đâu tôi cũng bị vây chặt.
Đầu tiên là trong thang máy, có kẻ tò mò tới dò la sự tình, bị tôi vờ điếc lờ đi.
Sau đó trong phòng uống trà, gặp ánh mắt thăm dò và khinh miệt của Quách Thần Thần.
Ngay cả trong nhà vệ sinh, chủ đề bàn tán chính của đám phụ nữ vẫn là tôi.
Thỉnh thoảng lại có người chạy tới trước mặt tôi hỏi này hỏi kia, tôi căn bản không thể tập trung làm việc.
Cuối cùng tôi không thể chịu được nữa bèn chạy vào cầu cứu Tiêu tổng, bất lực nói: “Tiêu tổng, nếu anh không can thiệp, tôi không thể làm việc được.”
Tiêu tổng cười nói: “Tiểu Niên, tôi biết cô rất muốn có được hợp đồng của Lãm Giang, nhưng không thể mang bản thân ra đặt cược được.”
Tôi: “…”
Anh ta tiếp tục nói: “Thẩm Trạch thay bạn gái còn chăm chỉ hơn thay áo, mấy năm nay chưa từng thấy anh ta dừng lại bên ai quá lâu. Hợp đồng này là kế hoạch lâu dài, tôi không muốn cô bị tổn thương.”
Không thể không nói, tôi bị sự thấu tình đạt lý của Tiêu tổng làm cho cảm động. Nhưng sự việc không giống những gì anh ta nghĩ, tôi vẫn phải giải thích cho rõ ràng: “Tiêu tổng, hình như anh hiểu lầm rồi.”
Anh ta xua xua tay: “Tôi biết cô muốn nói gì, cô định nói cô sẽ không yêu đương thật, chỉ là diễn kịch thôi đúng không. Thẩm Trạch rất đa tình, nhưng vẫn có không ít phụ nữ lao vào anh ta như con thiêu thân, đối với phụ nữ anh ta có chiêu riêng của mình, người nào đã từng ở bên anh ta rồi đều một lòng một dạ không rời bỏ được. Tiểu Niên…” Anh ta nói ý vị sâu xa. “Đùa với tình cảm, cô không phải đối thủ của anh ta.”
“Tiêu tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng sự việc không phải như anh nghĩ.” Tôi ngập ngừng. “Ban đầu đúng là tôi có ý định dùng mỹ nhân kế dụ dỗ anh ta, nhưng tôi đã sớm từ bỏ rồi.” Tôi nhún nhún vai. “Giờ anh ta lại mở miệng nói muốn theo đuổi tôi, tôi không thể quản lý được cách nghĩ của anh ta.” Tôi dừng lại, thận trọng tìm từ. “Hơn nữa, anh ta cũng sẽ không vì chuyện hẹn hò với tôi mà ký hợp đồng, việc công việc tư anh ta rất rõ ràng.”
“Có vẻ như cô đang nói giúp cho anh ta thì phải, còn bảo không rung động.” Tiêu tổng trêu.
“Thật sự là không có, nhưng sau này, tôi cũng không dám hứa chắc chắn. Chẳng ai có thể dự đoán được chuyện xảy ra trong tương lai cả, đúng không?” Tôi chỉ có thể bày tỏ rõ lập trường của bản thân.
“Tôi tin cô có chừng mực, tóm lại, tôi không hy vọng sau này công ty mất đi một nhân viên mẫn cán có năng lực mà lại có thêm một phụ nữ hà khắc oán hận.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc