Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 04

Tác giả: Diệp Tử

Ân Chân nho nhã ngồi ăn cơm, không buồn quan tâm tới tôi.
Tôi thấy không khí thật buồn chán, lại cố gắng nói đông nói tây thêm vài câu, muốn lôi kéo anh nói chuyện.
Anh khẽ chau mày, nói nhỏ: “Lúc ăn không nói.”
Tôi: “…”
Trước kia mỗi khi ăn cơm đều nói rào rào như tằm ăn rỗi với đám Tiểu Thanh, Tiểu Vân. Đây là bữa cơm trầm mặc nhất trong lịch sử mà tôi từng trải qua.
Tôi đi vứt hộp, rồi mở bảng thu chi trong máy tính ra, thật bất ngờ, chỉ trong khoảng thời gian đi mua cơm ngắn ngủi, mà đã bán thêm được mấy đơn hàng.
Tôi nhìn lướt qua một lượt, mặc dù số tiền không nhiều, nhưng đều là khách hàng tự mang đi, không phải giao, có thể tiết kiệm sức lực và chi phí: “Haizz, không tồi!”
Ân Chân liếc mắt nhìn tôi: “Cũng đúng!”
“Liên quan gì đến anh?”
Anh ngang nhiên nói: “Có tôi ngồi ở đây, làm ăn sao có thể không tốt được?”
Mặc dù tôi rất muốn cho cái mặt vênh vênh lên kia của anh một bạt tai, nhưng những lời của đạo sĩ lại lần nữa hiện lướt qua trong đầu. Có lẽ, anh đúng là phúc tinh của tôi.
Tôi thu lại những lời móc máy của mình, chuyển thành hai tiếng cười khan.
Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, tới giờ hẹn với Tang Duyệt mà bọn Mục Hàn vẫn chưa quay về.
Tôi không ngừng nhìn đồng hồ, đang định gọi điện giục, thì ba người bọn họ mặt căng bóng sau bữa ăn đã về đến cửa.
“Ăn ở đâu thế?” Tôi trách.
Tiểu Thanh thỏa mãn liếm liếm môi, dường như vẫn chưa hết hào hứng: “Kim Tiền Báo!”
Xí, anh trai tôi vì theo đuổi phụ nữ mà cũng dám mạnh tay gớm.
“Này, mua về cho em đây, đừng nói anh không thương em nhé!” Mục Hàn đưa cho tôi một cây kẹo Hồ Lô.
Tôi khóc không được cười chẳng xong, nói anh trai keo kiệt thì cũng hơi oan, tôi thích ăn nhất là kẹo hồ lô, loại kẹo bày thành hàng trong các cửa hàng ở Tiên Môn Bắc Kinh tôi không màng, mà chỉ thích loại kẹo mua của những người đi bán rong hoặc quán nhỏ ven đường. Nhưng nếu nói anh trai thương tôi, mời hai cô em đi ăn ở Kim Tiền Báo, nhưng lại chỉ dùng một cây kẹo đáng giá một tệ năm hào để nịnh em mình thì cũng thật quá ưu ái anh ấy.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian mà so đo nữa, tôi cầm túi, bàn giao ngắn gọn, rồi kéo Mục Hàn đi: “Anh, anh đưa em đi!”
“Anh không có xe, đưa đi thế nào?”
“Anh trả tiền taxi là được mà.”
Mục Hàn: “…”
Đến chỗ hẹn, tôi vừa xuống xe, Mục Hàn đã gọi giật lại: “Đừng cố quá, nhìn em vừa đi làm vừa trông coi cửa hàng, gầy đi nhiều đấy.”
“Không sao, em rất khỏe.”
“Nếu không đủ tiền tiêu thì bảo anh, người một nhà, đừng ngại!”
Tôi gật mạnh đầu.
“Đi thôi!” Mục Hàn bảo lái xe quay đầu lại.
Tôi nhìn theo bóng chiếc xe, mỉm cười.
Đừng tưởng tôi và anh trai tôi, hai người, một người họ Niên, một người họ Mục thì không phải anh em ruột, bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, anh trai theo bố, còn tôi theo mẹ.
Bố mẹ chúng tôi cứ như có thù sâu oán nặng với nhau vậy, không bao giờ qua lại từ ngày ly hôn. Hàng tháng bố đều gửi tiền sinh hoạt, nhưng mẹ không tiêu dù chỉ một đồng mà đều gửi vào tài khoản cho tôi, cùng lúc mẹ làm mấy công việc để nuôi tôi thành người. Sau khi tốt nghiệp đại học, không muốn mẹ phải vất vả nữa nên mặc dù công việc của tôi ổn định và lương bổng cũng không tệ, nhưng tôi vẫn cố gắng kinh doanh thêm. Tiền vốn ban đầu dùng để mở cửa hàng hoa là số tiền sinh hoạt mà bố gửi mười mấy năm qua.
Vừa ngồi xuống tôi đã rất tự giác nói: “Mình đến muộn, bữa này mình mời.”
Thôi Hoài Ngọc cười cười: “Cậu tưởng cậu không đến muộn thì bữa này không phải mời chắc?”
“Đúng thế!” Tang Duyệt phụ họa.
“Coi như cậu thắng, muốn ăn gì cứ gọi, mình uống cốc trà sữa thôi.” Bữa trưa ăn quá no, hai người mà ăn bốn xuất, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể ăn được nhiều như thế.
Tang Duyệt cười xoa đầu tôi: “Vừa rồi anh chàng đẹp trai đưa cậu đến là ai thế?”
Tôi thờ ơ trả lời: “Còn có thể là ai, anh trai mình.”
“Chán ૮ɦếƭ, mình còn tưởng có chuyện để buôn chứ.” Hoài Ngọc chỉ vào menu chọn bừa, tôi không ngăn cô ấy, bởi vì tôi biết dù có ngăn cũng vô ích.
“Mình không có hứng thú với đàn ông, có phải các cậu không biết đâu.” Tôi cười hi hi ha ha, dựa vào người Hoài Ngọc, nhân cơ hội sờ sờ иgự¢ cô ấy một cái.
“Cút, để người đàn ông của mình nhìn thấy, chắc chắn sẽ Gi*t cậu.” Hoài Ngọc hai tay chống nạnh đanh đá hét.
Tang Duyệt cười tới mức méo xệch cả miệng, “Tiểu Dĩnh, đấy là chỗ ông xã người ta dùng, cậu đừng có xâm chiếm chứ!”
Tôi phun cả trà ra ngoài.
Hoài Ngọc túm lấy Tang Duyệt mà đẩy mạnh một cái: “Cậu dám nói kháy mình, dám nói kháy mình!”
“Tiểu Dĩnh, cứu mình với!” Tang Duyệt kêu lên đầy thảm thiết.
Tôi vừa cắn hạt dưa vừa thưởng thức màn bạo lực trước mặt, đương nhiên không hơi đâu mà chuốc họa vào thân.
Nhắc đến Hoài Ngọc và ông xã của cô ấy, đây quả thật là một cặp tương đối buồn cười.
Ngay từ cái tên đã thấy rất buồn cười rồi. Ông xã cô ấy cũng họ Thôi, tên là Thôi Thập Nguyên[2], còn có biệt danh Mười Đồng.
[2] Thập là mười, nguyên là đồng.
Còn Thôi Hoài Ngọc[3], đọc không cẩn thận sẽ thành Thôi Hoài Thai.
[3] Hoài Ngọc phiên âm tiếng Hán là Huai Yu, gần âm với Huai Yun, nghĩa là hoài thai hay mang thai.
Thực tế, đúng là cô ấy cũng đang bị mẫu thân đại nhân giục muốn thổ huyết rồi đây.
Không biết bao lâu, cơn giận của Hoài Ngọc cuối cùng cũng hết, cô ấy vuốt vuốt tóc, lạnh lùng hừ mấy tiếng.
Tang Duyệt hai tay chống má ngồi thẳng người, khuôn mặt nhỏ thoáng ửng hồng.
Tôi chậm rãi nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, trước con mắt bao người thế này, hai cậu không thể kiềm chế chút à?”
Tang Duyệt ra sức lườm tôi: “Giờ cậu mở miệng rồi, vừa nãy mình bị người ta bắt nạt cậu đã ở đâu chứ?”
Tôi quay sang Hoài Ngọc, “Cậu nghe thấy có ai đang nói gì không? Không có mà!”
Hoài Ngọc nín cười: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có người nào khác.”
Tang Duyệt cắn khăn tay, lê bước về phía góc tường cuộn người lại giả vờ ngồi khóc lóc.
Hoài Ngọc ăn uống no say rồi mới ậm ờ nói: “Mình sắp chuyển đến Thượng Hải sống, chúng ta ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi.”
Tôi liếc xéo cô ấy: “Mười Đồng chịu để cậu đi?”
“Anh ấy bị điều động công tác, mình đi theo.”
“Thì ra là phu xướng phụ tùy.” Tang Duyệt cuối cùng cũng có cơ hội nói xen vào.
“Ngưỡng mộ không?”
“Ngưỡng mộ, ghen tị ૮ɦếƭ mất” Tôi cười, đối đáp cũng rất lưu loát.
Tang Duyệt khoác vai tôi: “Chúng ta có Tứ Gia che chở, cậu là vợ người ta, chẳng trách Tứ Gia không sủng ái cậu.”
Tôi ngất xỉu, lần nào gặp mặt cũng lôi vấn đề này ra, lại còn rất hào hứng nữa.
Cười đùa thêm một lúc, Tang Duyệt mới nhớ ra phải quan tâm hỏi han tôi: “Người đàn ông cậu nhặt về tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hoài Ngọc vừa nghe, mắt đã mở trừng trừng: “Cái gì ? Cái gì? Có chuyện giấu mình à?”
Tôi đành kể lại chuyện hôm qua một lượt.
Hoài Ngọc sờ sờ cằm như suy nghĩ: “Cậu to gan thật!”
“Đối với một người đã cận kề với cái ૮ɦếƭ mấy lần mà nói, đây đã là gì.” Lần đầu tiên xém bị xe đâm ૮ɦếƭ, lần thứ hai xém bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống đè ૮ɦếƭ, còn có nguy hiểm nào khác đang đợi tôi, tôi không dám nghĩ tiếp.
“Thế cậu thấy sau khi đưa anh ta về, có thay đổi gì không?”
“Đâu nhanh như thế.” Tôi suy nghĩ: “Nhưng hình như việc buôn bán ở cửa hàng hoa có tốt lên.”
Tang Duyệt đập mạnh xuống bàn: “Có cửa đấy!”
Hoài Ngọc bĩu bĩu môi: “Tóm lại tự cậu phải cẩn thận.”
“Mình sẽ cẩn thận.” Tôi đột nhiên chớp chớp mắt: “Các cậu đoán xem mình đặt tên gì cho anh ta?”
“Tên gì?” Tang Duyệt và Hoài Ngọc cùng đồng thanh hỏi.
“Ân Chân.” Tôi đợi phản ứng của hai cô bạn.
Tang Duyệt bị nghẹn bởi chính nước miếng của mình.
Hoài Ngọc nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, vẻ mặt thiên biến vạn hóa.
Rất lâu, hai người cùng đồng thanh mắng tôi: “Xì, cậu đúng là vô duyên!”
Tôi đại nhân đại lượng, chẳng thèm để ý tới họ, coi như họ ngưỡng mộ ghen tị quá mức mà thôi.
Tôi và Tang Duyệt tiễn Hoài Ngọc lên tàu, vẫy vẫy tay, nhưng không còn lưu luyến như những lần trước, bởi vì nghe nói tháng sau Hoài Ngọc sẽ theo ông xã chuyển đến Thượng Hải rồi, nói theo lời cô ấy thì sau này ngày nào cũng gặp mặt.
Tôi hỏi Tang Duyệt: “Đến cửa hàng của mình ngồi một lát nhé?”
“Thôi, trời lạnh, về nhà sớm chui vào chăn cho ấm.”
“Cũng được.” Nhìn cô ấy lên xe xong tôi mới gọi xe quay lại cửa hàng.
Trong cửa hàng chỉ còn lại một mình Tiểu Thanh, tôi tiện miệng hỏi: “Tiểu Vân và An Chân đâu?”
“Họ đi đưa hoa rồi. Chị Dĩnh, chiều nay sau khi chị đi, việc buôn bán rất kỳ lạ.” Tiểu Thanh cười đắc ý.
Là chủ đương nhiên tôi còn vui hơn cô ấy. “Vậy còn đơn hàng nào cần giao không, để chị giúp.”
“Chị Dĩnh tự xem đơn đặt hàng trên bàn đi, em không nhớ rõ lắm.”
Trên bàn còn lại một đơn hàng, địa điểm phải giao hoa không xa. “Hoa bó xong chưa? Chị đưa nhé.”
“Được ạ, đặt ở kia kìa, nhưng chị Dĩnh, khách yêu cầu phải viết một tấm thi*p sinh nhật, chị biết chữ em rồi đấy, xấu lắm, hi hi, chị vất vả rồi.”
“Được, chị biết rồi.”
Tôi viết theo yêu cầu của khách hàng: Linh thân yêu, hôm nay là ngày của Uất Kim Cương, cũng là ngày của em. Chúc em cát tường như ý, thơm ngát như hoa! Yêu em, Phong.
Tay cầm bó hoa uất kim cương màu hồng phấn, mười hai bông ra cửa, nửa đường thì gặp Tiểu Vân, tôi chỉ chỉ vào bó hoa tươi trong tay, cô ấy hiểu ý cười.
Tìm đến nơi, tôi bấm chuông. Cửa vừa mở, nụ cười của tôi tắt ngấm.
“Ôi, mình tưởng là ai, hóa ra Tiểu Dĩnh, thật là khách quý mà!”
Tôi đờ mặt, không nói không rằng.
“Vào trong ngồi đi, bọn mình đã lâu không gặp nhau nhỉ?”
Tôi đưa bó hoa cho cô ta: “Phiền cậu ký nhận.”
“Vội gì chứ! Nhưng Tiểu Dĩnh này, sao cậu lại tới mức phải đi đưa hoa thế? Ha ha!”
Tôi quay đầu bỏ đi, chẳng buồn cả lấy giấy biên nhận.
Đường Hiểu Linh, từng là bạn thân của tôi.
Cũng chính cô ta, khiến tôi được nếm mùi vị của sự phản bội.
Mặc dù cô ta và mối tình đầu Tằng Húc Thành của tôi cuối cùng cũng không ở bên nhau, nhưng tôi và cô ta không bao giờ có thể quay lại như trước kia nữa.
Nực cười là, Tằng Húc Thành từng quay lại tìm tôi, nhưng tôi sao có thể chấp nhận người bạn trai đã làm tổn thương mình chứ!
Tôi chau mày quay về, Tiểu Vân hỏi: “Chị Dĩnh, biên nhận đâu, em phải vào sổ.”
“Mất rồi!” Tôi nói.
“Ồ!” Tiểu Vân thấy thần sắc của tôi không ổn, không dám hỏi nhiều.
Tôi nhìn nhìn đồng hồ, sắp bảy giờ, cửa hàng hoa tầm bảy rưỡi sẽ đóng cửa, nhưng Ân Chân vẫn chưa về.
“Ân Chân giao hoa ở đâu?”
“Em sợ lạc đường rồi, chỉ bảo anh ấy đưa hoa đến nhà ở đường Giang Ninh thôi.” Tiểu Thanh trả lời.
“Chị đi tìm anh ấy, hai em lát nữa đóng cửa rồi về đi.”
Tiểu Thanh và Tiểu Vân vui mừng nhảy nhót.
Đi từ đường Thiểm Tây tới đường Giang Ninh mà cũng có thể lạc, tôi thật khâm phục bản lĩnh của Ân Chân. Nhưng nghĩ thế nào thấy cũng không đúng, hôm qua từ quán lẩu dê quay lại chỗ tôi “nhặt” được anh, anh đi có sai tí nào đâu. Đoạn đường đó, còn khó nhớ hơn nhiều.
Tôi đang nghĩ, sau này không biết có nên trang bị di động cho anh không.
Đi mãi đi mãi, tôi dừng bước.
Bóng người đang đứng trước quầy sách, cầm một quyển lên đọc rất hăng say kia, chẳng phải là anh thì là ai?
“Này!” Tôi lặng lẽ đi tới bên cạnh, đập vào lưng anh một cái, định dọa anh.
Anh chau mày, điềm tĩnh ung dung: “Nhìn thấy cô từ lâu rồi.”
Tôi đã làm một việc vô vị rồi. “Sao mãi mà anh không về cửa hàng?”
Anh giơ giơ cuốn sách trong tay lên, cười tươi: “Tôi đọc sách một lát.”
Đứa trẻ này cũng thật hiếu học, tôi tò mò lật xem bìa sách, trên bìa sách viết rất rõ ràng: Thượng hạ năm nghìn năm.
“Tiểu thư, anh ta lật sách tới rách rồi, bảo tôi phải bán cho ai đây?” Chủ sạp sách không vui, nhắc.
Tôi ném tờ mười tệ xuống. “Cầm về đọc!” Tôi trả tiền một cách hào phóng như thế vì đây là sách giả.
“Đợi đã!”
“Sao nữa?”
Ân Chân lại cầm cuốn Thực hành ngũ 乃út tự hình[4], nhìn tôi chăm chăm.
[4] Ngũ 乃út tự hình là phương pháp gõ chữ Hán theo nét nhanh nhất trên máy tính.
Rất may đây là quầy bán sách giả, tôi lại hào phóng ném xuống năm hào: “Giờ có thể đi chưa?”
Ân Chân ôm hai cuốn sách ngoan ngoãn đi theo tôi.
Về đến nhà, tôi vừa mệt vừa đói ném mình xuống ghế sô pha, một lúc lâu sau mới hồi phục, nhìn trong tủ lạnh mãi cũng chỉ tìm ra hai gói sủi cảo đông lạnh, thò đầu ra hỏi: “Buổi tối ăn sủi cảo được không?”
“Được.” Ân Chân chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Tôi vào bếp một lúc, bưng ra hai bát sủi cảo đã bị hấp nát, đưa một bát cho anh: “Ăn thôi!”
Anh vừa ăn, vừa dùng tay vạch vạch nét chữ.
Tôi cười: “Anh thật chuyên tâm, quên ăn quên ngủ tới mức này.”
Ân Chân ngẩng đầu liếc tôi: “Học thêm một ít cũng không tệ.”
Tôi mang máy tính xách tay từ phòng ngủ ra: “Anh cứ thế này mãi cũng vô ích, tí nữa dùng máy tính mà tập.”
Vừa nghe xong, đến sủi cảo anh cũng không buồn ăn nữa, lập tức bỏ bát đũa xuống bắt đầu luyện tập.
Tôi cố ý không dạy anh, xem anh làm thế nào.
Anh bấm hết mọi nút trên bàn phím một lượt, thuận lợi mở máy.
Tôi khóc chẳng được cười chẳng xong, bị anh ђàภђ ђạ như thế vài lần thì tôi sẽ phải nhanh chóng thay cái mới thôi.
Tôi mở cho anh một folder mới: “Luyện ở đây, những tài liệu khác không được động vào.”
Anh gật gật đầu.
Tôi rửa bát xong, lại rót hai chén trà.
Ân Chân chau mày, xem ra thực hành không được thuận lợi.
Tôi thu dọn qua phòng để đồ, lắp chiếc giường sắt vào: “Ân Chân, sau này anh ngủ đây.” Mỗi lần gọi tên anh, cảm giác đều rất tuyệt.
“Ừm!” Anh đáp, nhưng vẫn không ngẩng đầu.
Tôi bỏ đi tắm, thay bộ đồ ngủ thoải mái, nằm trên ghế sô pha lật tìm thùng sách vừa chuyển từ phòng để đồ ra.
Hình như đều là tiểu thuyết tình cảm mua khi những bộ phim truyền hình về đời Thanh còn đang “hot”, lúc mua rất hào hứng, nhưng không có thời gian đọc, thế là xếp thành một đống.
Tôi cầm một cuốn lên, lật mấy trang, lại ném xuống.
Lại cầm một cuốn lên, giở thẳng sang trang cuối xem cái kết, rồi lại ném vào thùng.
Mấy cuốn sau đó khiến tôi tức muốn thổ huyết.
Tôi nặng nề đặt chồng sách lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Toàn những thứ linh tinh.”
Ân Chân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Sao thế?”
“Tôi nói Tứ Gia Đảng, anh biết không?”
“À… Ồ…”
“Người ta viết tiểu thuyết cũng không sao, nhưng không được viết bậy. Bình sinh tôi ghét nhất hai việc, một là ác miệng làm tổn thương Tứ Gia, đem những chuyện chẳng liên quan gán ghép cho anh ấy. Hai là viết Tứ Gia cuối cùng giả ૮ɦếƭ để trốn đi ẩn cư cùng nữ chính xuyên không về thời Thanh. Tứ Gia luôn lo cho thiên hạ, chí đó không gì có thể mài mòn, nếu anh ấy vì thứ tình cảm nhỏ nhoi mà vứt bỏ hoài bão cả đời, thì còn đáng để tôi trân trọng không?”
Tôi nói một mạch, có phần kích động, má đỏ bừng cả lên. “Đáng tiếc là anh ấy một lòng vì thiên hạ chăm lo việc nước, nhưng sau lưng lại bị tiếng xấu rất nhiều.”
Ân Chân thần sắc phức tạp khó nói, rất lâu sau mới lên tiếng: “Ngẩng đầu không hổ với trời, cúi đầu không thẹn với đất, khen chê tự có đánh giá.”
Tôi đột ngột mở to mắt: “Anh cũng là fan của Tứ Gia Đảng? Những lời này là Tứ Gia nói.”
Anh thoáng cong môi lên như cười: “Đừng giận nữa, tôi nghĩ nếu Tứ Gia dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ coi cô là tri kỉ.”
“Xì!” Tôi lườm. “Anh không phải là anh ấy, sao biết được suy nghĩ của người ta. Hơn nữa, anh cũng không thể thay anh ấy được.”
Khóe miệng Ân Chân như có ý cười, không nói gì nữa.
Tôi ngáp một cái: “Ngủ sớm thôi!”
“Ừ!” Miệng thì ừ nhưng mắt Ân Chân vẫn không rời màn hình, ngón tay gõ lạch cạch không ngừng.
Tôi cuộn chăn lại bê vào phòng để đồ, nghĩ tấm thảm trải trên ghế sô pha đã lâu chưa thay, bèn cầm lên định ngày mai mang giặt khô, ai ngờ, vừa lật lên được một nửa, thì một bọc đồ rơi xuống nền.
Tôi há hốc miệng lẩm bẩm: “Gì vậy?”, rồi nhặt gói đồ lên, nặng nặng, còn gói rất kĩ.
Khi mở ra xem, tôi ngẩn người, là một xấp tiền 100 tệ được xếp gọn gàng.
Chỉ mất một lúc là tôi đã hoàn toàn nhớ ra.
Mẹ tôi nói bên người nên để ít tiền mặt phòng khi cần dùng, nhưng lại sợ kẻ trộm vào nhà, nên nhất định phải giấu ở chỗ mà người khác không tìm thấy. Đây là chỗ cất giấu tốt nhất mà tôi phải nghĩ cả đêm mới ra, quả nhiên là tốt, đến ngay cả tôi cũng quên béng chuyện này.
Tôi cười ngốc, rõ ràng là lộc từ trên trời rơi xuống.
Có lẽ nghe thấy tiếng cười của tôi, Ân Chân quay đầu lại, cũng cười: “Chắc ngay cả cô cũng quên chứ gì?”
Tôi nói cứng: “Làm gì có, đương nhiên là tôi nhớ.”
Ân Chân không bóc mẽ tôi, tiếp tục vật lộn với những nét chữ.
Tôi cũng chẳng quan tâm tới anh nữa, cười hi hi ôm bọc tiền một vạn tệ từ trên trời rơi xuống vào phòng ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc