Dùng Cả Đời Để Quên - Chương 01

Tác giả: Diệp Tử

Lạ Mà Quen
Tôi đã nhặt được anh bên cạnh thùng rác.
Lúc ấy, anh đang ngồi giữa một đống rác, vẻ mặt hoang mang. Trang phục cổ quái, lại thêm bụi bẩn, khiến không còn nhận ra màu sắc của trang phục nữa. Mặt mày lem nhem. Đầu đội mũ da, phía sau tết tóc đuôi sam dài.
Ôi, đóng phim thời Thanh sao? Đấy là phản ứng đầu tiên của tôi. “Này, anh vẫn ổn chứ?” Tôi hỏi.
Anh hoang mang nhìn tôi, cúi đầu, không nói gì.
Tôi vò vò tóc, gặp phải một người câm sao?
“Anh ngồi trong đó làm gì vậy?” Tôi không từ bỏ tiếp tục hỏi.
Anh vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Tôi bĩu bĩu môi, nếu không phải vừa rồi lão đạo sĩ nói với tôi rằng người đầu tiên tôi gặp khi vừa bước ra khỏi cửa chính là cứu tinh hóa giải tai nạn cho tôi, tôi cũng chẳng buồn bận tâm.
“Anh đứng dậy xem nào!” Tôi tốt bụng kéo anh, anh hất tay tôi ra, tức giận trừng mắt lườm tôi một cái.
Hình như không phải bị câm, mà là bị mất trí, tôi tức tối nghĩ. Đạo sĩ kia không phải đang trêu mình đấy chứ. Tôi bắt đầu dao động.
Lúc này, tôi nghe thấy “ục” một tiếng, hình như là bụng “ai đó” đang kêu réo. Tôi vừa ăn cơm, vậy âm thanh ấy hiển nhiên không phải là từ bụng tôi phát ra.
Vậy là…..là anh? Tôi liếc nhìn anh một cái, thấy anh đang chăm chú quan sát mình.
Ánh mắt lạnh lùng, khiến toàn thân tôi run lên, vô thức đứng thẳng lưng, còn tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm nữa.
“Hừ!” Cuối cùng anh cũng đã chịu mở miệng. “Con gái mà ăn mặc thế này, đồi phong bại tục!”
Tôi bị anh nói xém chút nữa thì bắt đầu nghi ngờ khả năng thẩm mĩ của mình, cúi đầu nhìn lại mình một lượt.
Một chiếc áo len bó sát người, cổ trễ, vì để tránh cảm lạnh còn quàng một chiếc khăn rất dày, váy ngắn quần tất, khoác thêm áo choàng dài, phối với đôi giầy cao gót mũi nhọn.
Xì, có chỗ nào là không đoan trang đâu? “Đây là mốt của năm nay, anh thì biết gì chứ?” Tôi nổi cáu.
Anh không nhìn tôi nữa, chỉ điềm đạm nói: “Cô có gì ăn không?”
“Có!” Tôi trả lời rất tự nhiên, đồng thời lấy từ trong túi ra một thanh sôcôla Dove đưa cho anh, sau đó mới ngẩn người, tại sao tôi lại phải nghe lời, anh là cái gì mà dám cao giọng kiêu căng, ăn nói như đang sai phái kẻ hầu dưới chân mình thế!
Anh khó khăn bóc vỏ thanh kẹo, cắn một miếng, chau mày, “Ngọt quá!”
“…” Tôi nhịn.
“Khó ăn lại không đỡ đói.” Sau khi nếm thêm miếng nữa, anh mới từ từ thở ra lời đánh giá.
“Vậy sao anh còn ăn?” Tôi không thể nào nhịn hơn được nữa.
Anh mỉm cười, “Tôi không bao giờ lãng phí.”
Tôi: “…”
Anh nhanh chóng ăn nốt phần còn lại, có thể thấy anh đói tới mức nào, nhưng động tác lại vẫn rất nho nhã. Anh đưa trả tôi vỏ kẹo, “Còn nữa không?”
“Hết rồi!” Tôi cảm thấy mình đã bị điên, tự nhiên lại đứng trong gió rét để tiến hành “hỏi đáp” với một người mắc bệnh thần kinh.
“Ồ!” Anh nói, lại ngồi xuống.
Nhớ tới những lời của lão đạo sĩ, tôi đập đập trán, cố gắng mấy lần mới lên tiếng, “Tôi đưa anh đi ăn cơm.”
Đợi rất lâu, anh mới khe khẽ “ờ” một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm, như thể đang nể mặt tôi lắm vậy.
Khóe miệng tôi giật giật, cố gắng kìm nén hành động trợn mắt lườm.
Anh đi trước, tôi để ý thấy anh mặc một chiếc trường bào màu xanh thẫm, giầy màu đen, hai tay chắp sau lưng, bước chân vững chắc mạnh mẽ.
Thấy tôi ngẩn ra, anh quay đầu, nhướn mày, “Đi trước dẫn đường.”
Tôi khóc không được cười chẳng xong, anh còn sai khiến tôi như nha đầu của mình nữa.
Bực bội thì bực bội, nhưng tôi cũng không dám đắc tội với anh. Vị đạo sĩ đã nói, người có thể hóa giải được tai nạn đổ máu của tôi chỉ có thể là người lạ đầu tiên mà tôi gặp khi ra khỏi cửa, mà bây giờ, vận mệnh nửa cuộc đời còn lại của tôi lại phụ thuộc vào anh, tôi có thể không lo được không?
“Anh… muốn ăn gì?” Tôi tốt bụng hỏi.
Anh ra vẻ suy tư, tôi bắt đầu hối hận vì mình đã lắm lời, thật sợ nếu anh buột miệng nói ra những từ đại loại như “chân gấu”, “Gan phượng”, …
“Lẩu đi!” Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ông trời vẫn còn thương tôi.
Tôi đưa anh đến quán lẩu Tiểu Phì Dương[1], nhưng bị nhân viên phục vụ chặn lại ở ngay cửa.
[1] Chuỗi cửa hàng lẩu dê lớn nhất Trung Quốc.
Đúng như dự liệu, tôi đã nghĩ ra đối sách.
“Tiểu thư, vị này trang phục không chỉnh tề, sợ sẽ ảnh hưởng tới việc dùng bữa của những vị khách khác, hai vị nên đến chỗ khác đi.”
Tôi cười hi hi rồi nói, “Mã nhân viên của anh là bao nhiêu?”
Anh ta sững lại: “Tiểu thư, cô đừng làm khó tôi, tôi cũng chỉ đi làm thuê thôi.”
“Tôi không làm khó anh, chúng tôi sẽ đi ngay, chỉ là tôi sẽ nhớ mã nhân viên của anh, cứ cách vài ngày sẽ kiện một lần, anh khiến tôi không vui, tôi cũng sẽ không cho anh được thoải mái.” Tôi điềm đạm nói, khóe miệng cong lên cười.
Nhân viên phục vụ do dự một lát, rồi nói với giọng không cam tâm tình nguyện: “Mời hai vị vào.”
Suốt quãng thời gian đó, người kia không nói không rằng, chỉ đến khi ngồi vào ghế, mới liếc tôi một cái đầy ẩn ý và cười.
Tôi liên tục thở dài trong lòng, anh chàng phục vụ đáng thương, tôi không định đấu với anh ta, anh ta chỉ nói người này “trang phục không chỉnh tề” cũng là đã nể mặt tôi lắm rồi.
“Anh gọi món đi!” Tôi đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt anh.
Anh liếc mắt nhìn vài giây, nhíu mày lại, đẩy trả tôi: “Cô gọi đi!”
Cũng được, như thế tôi sẽ kiểm soát được túi tiền của mình. Không phải tôi keo kiệt, nhưng tôi đã ăn no rồi mới ra ngoài, vô duyên vô cớ mời một người không quen biết đi ăn, huống hồ, tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của cả dân tộc, tôi phải kế thừa.
Tôi cười hắc hắc, liền cố gắng khoanh vùng tìm những món ăn có giá tương đối rẻ, thịt dê thịt bò gọi cho có lệ thôi.
Sau khi đồ ăn được mang lên, anh cũng chẳng phàn nàn gì.
Đầu tiên cầm cốc bia trên bát uống ực một hớp rồi chau mày nhổ ra: “Mùi vị của thứ nước này thật kì quái.”
Các vị khách ở những bàn xung quanh đều quay sang nhìn anh như nhìn quái vật.
Tôi vội nói: “Vậy anh uống trà đi!”
Anh nho nhã gắp thức ăn, rồi ngửa cổ, uống một hớp trà nhài loại rẻ tiền.
“Mùi vị thế nào?” Tôi hỏi.
“Chẳng ra sao cả” Anh vẫn cầm đũa trên tay.
Tôi khẽ cười: “Tôi thấy anh ăn rất hào hứng.”
“Miễn cưỡng thôi.”
Rõ ràng là được lợi còn tỏ vẻ, tôi dở khóc dở cười.
Tôi nhìn bộ trang phục kì dị trên người anh, trề môi: “Anh thích Cosplay?”
“Cái gì?” Anh hỏi lại vẻ không hiểu, xem ra không giống giả vờ.
Tôi cũng không giải thích gì thêm.
“Ăn no chưa?”
“Ừm!”
Tôi gọi phục vụ tới thanh toán, vẻ mặt anh ta rõ ràng là nhẹ hẳn đi.
Ra khỏi quán lẩu, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Vị đạo sĩ xem cho tôi chỉ đưa ra lời khuyên, song lại không nói cho tôi biết tiếp theo phải làm gì? Không thể bắt tôi một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đi theo anh được.
Đang đau đầu, an*** nề đẩy tôi một cái: “Cẩn thận!”
Một chậu hoa rất to từ trên trời rơi xuống, “hạ cánh” ngay chỗ tôi vừa đứng.
Tôi trợn mắt há mồm, anh quả nhiên là cứu tinh của tôi.
“Không sao chứ?” Anh điềm đạm hỏi.
Tôi không nói được gì, túm chặt lấy tay áo anh, thở dốc sợ hãi.
Anh thản nhiên hất tay tôi ra, “Đa tạ sự khoản đãi của cô nương, tôi cũng phải đi rồi.”
Tôi cuống lên: “Anh định đi đâu?”
Anh quay hẳn người lại nhìn tôi: “Về nơi mà tôi nên về.”
Tôi P0'p trán, định đánh đố tôi, không biết bổn cô nương đây dốt nhất là môn ấy sao? Tôi vừa nghĩ đối sách vừa thăm dò hỏi: “Vậy tối nay anh ở đâu?”
Anh im lặng.
Nhân cơ hội đó, tôi nói tiếp: “Hay là tạm thời ở lại chỗ tôi đi, lúc nào muốn, anh có thể đi, tôi không cản.”
“Cô nam quả nữ, thế còn ra thể thống gì!” Anh nghiêm khắc đáp.
Tôi há miệng mắc quai, gặp phải ông già khốt ta bít rồi, tôi lại không phải là đối thủ.
Anh chầm chậm đi về phía trước.
Tôi trầm mặc theo sau.
Khả năng nhớ đường của anh rất khá, trước đó tôi đưa anh đi qua hết đường to ngõ nhỏ, rẽ bảy tám con phố mới đến quán lẩu dê, ngay cả tôi còn thấy đầu óc quay cuồng, vậy mà bây giờ anh dễ dàng đưa tôi quay về chỗ thùng rác ban đầu.
Anh thản nhiên vén áo ngồi xuống.
Tôi không muốn dây bẩn, nên cứ đứng nghệt ra một bên, cắn chặt môi dưới.
Rất lâu sau, khi kết thúc cảnh mắt bé mắt lớn nhìn nhau, anh đột nhiên hỏi: “Quý tính của cô nương?”
Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời: “Tôi họ Niên”
“Ồ!” Anh thốt lên rồi im lặng không nói gì nữa.
Tôi tò mò hỏi: “Anh vẫn ở đây à?”
“Đúng thế, dù ban ngày đi đâu chăng nữa, tối nào tôi cũng phải quay về đây.” Đây dường như là câu dài nhất mà anh nói.
“Đây là nơi mà anh nên quay về ư?” Tôi nói như không thể tin được.
“Tôi đi ra từ đây, có lẽ cũng có thể quay về được từ đây.” Anh cúi đầu trầm ngâm.
Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu, không hiểu lắm những gì anh nói, nhưng lại không muốn để anh biết.
Không biết vì sao, rõ ràng quần áo anh bẩn thỉu rách rưới, bộ dạng nhếch nhác chán nản, nhưng lại gây cho tôi cảm giác rất căng thẳng.
Muốn thuyết phục một người như thế này, e rằng không dễ.
Đúng lúc tôi đang lung túng không biết bắt đầu từ đâu, thì anh nói: “Nếu tôi theo cô về, cô có thể tìm cho tôi một công việc không?”
Hai mắt tôi sáng lên, tôi vội nói: “Không vấn đề.”
“Vậy đi thôi!” Anh đột nhiên thay đổi thái độ, khiến tôi có chút không thích ứng kịp.
“Hối hận rồi?” Anh nhướn mày nhìn tôi.
“Đương nhiên là không.” Nếu nói ban đầu tôi còn có chút nghi ngờ lời của vị đạo sĩ kia, sau sự việc cái chậu hoa, tôi đã hoàn toàn tin tưởng lời ông ta. Vì nghĩ cho cái mạng này, tôi không thể không đưa anh về.
Lên taxi, tôi đọc địa chỉ, rồi ngồi ôm túi suy nghĩ về hành động điên khùng của mình.
Nếu để mẫu thân đại nhân biết tôi đưa một người đàn ông về nhà, hơn nữa lại còn là một người đàn ông lạ vừa mới quen chưa được hai tiếng đồng hồ, có lẽ bà sẽ lập tức lao đến mà ăn tươi nuốt sống tôi.
Vô tình nghiêng đầu, thấy anh đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa xe.
Lúc này xe đi ngang qua quảng trường Nhân Dân, xe cộ đi lại như mắc cửi, ồn ào tấp nập, đèn đuốc sáng trưng, đèn neon nhấp nháy, náo nhiệt khác thường.
Nghĩ chắc anh từ quê ra, chưa từng thấy cảnh này bao giờ, tôi buồn cười hỏi: “Quê anh ở đâu?”
Anh do dự: “Rất xa”
Tôi cười cười, không định hỏi tiếp, ai chẳng có bí mật nhỏ của riêng mình chứ.
Tôi mua một căn hộ chung cư gần chùa Tĩnh An, nhỏ nhưng đầy đủ, hoàn toàn do tôi trang trí, yên tĩnh và ấm áp.
“Anh thay giày đi” Vứt cho anh đôi dép lê, tôi bảo anh thay vào.
Tôi khá sạch sẽ, nhà bao giờ cũng sạch như lau như ly, bên ngoài thế nào tôi mặc kệ, nhưng trong địa bàn của tôi, tôi có quyền yêu cầu anh phải tuân thủ nguyên tắc do tôi đặt ra.
Anh từ từ cởi giầy, đặt ngay ngắn sang một bên.
Tôi vào phòng ngủ lật tìm bộ quần áo ngủ của đàn ông, rồi lấy thêm một chiếc khăn mặt mới, dẩu dẩu môi: “Nhà tắm ở kia, anh mau đi tắm đi.”
Anh khẽ nói: “Được.”
Sau khi anh vào tắm, tôi không yên tâm thò đầu hỏi: “Biết dùng không?”
“Chắc… không sao.”
Tôi thở dài, nhẫn nại giảng giải các công năng của bình nóng lạnh và cách tắt mở một lần: “Anh rõ rồi chứ?”
Anh gật đầu, tôi giúp anh đóng cửa.
Nghe bên trong “cạch” một tiếng khóa cửa, khóe miệng tôi bất giác co giật, người gì thế này, lẽ nào còn sợ tôi nhìn trộm?
Tẩy trang xong, tôi thoải mái thả mình lên ghế sô pha, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho cô bạn thân Tang Duyệt.
“Alô!” Giọng nói lười biếng của cô bạn vọng lại từ đầu dây bên kia.
“Đang làm gì đấy?” Cuối cùng tôi cũng tìm được điều khiển trên ghế sô pha, tiện tay mở điều hòa.
“Tắm!” Tang Duyệt ngừng lại, rồi hỏi: “Còn cậu?”
Tôi mím môi: “Vừa về nhà”
“Phải rồi, hôm nay cậu đi xem bói, thế đạo sĩ nói thế nào? Hẹn ba tháng rồi mới đến lượt cậu xem, cậu có bám lấy ông ta, đòi ông ta phải xem cho kiếp trước, kiếp này, kiếp sau của cậu không?” Tang Duyệt trêu trọc, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy đang cười rất sung sướng.
“Cút đi!” Tôi cáu.
“Người ta quan tâm đến cậu mà, nói đi nói đi!”
Mỗi lần Tang Duyệt nài nỉ, là tôi đều không chịu được, da gà nổi khắp nơi, vội vàng xin tha: “Bà cô của tôi ơi, xin cậu lần sau đừng dùng cái giọng ấy nói chuyện với mình.”
“Được.” Cô ấy đổi giọng nghiêm túc: “Nói mau!”
“Thực ra cũng chẳng có gì.” Tôi chậm rãi kể: “Không phải không có cách giải, hơn nữa những gì xảy ra sau đó mình cũng đã được kiểm chứng rồi.”
Đột nhiên Tang Duyệt hứng thú, “Ồ? Nói rõ xem nào.”
Tôi kể lại một lượt những gì xảy ra cho cô ấy nghe, nghe xong, rất lâu sau không thấy nói gì, tôi biết cô ấy cũng giống tôi đang chìm vào suy nghĩ.
Sự việc phải nói bắt đầu từ nửa năm trước.
Tôi, Tang Duyệt, Thôi Hoài Ngọc là fan trung thành của Ung Chính Hoàng đế, tục còn gọi là Tứ gia đảng.
Nói ra thì… lớn thế này rồi, còn hâm mộ một nhân vật lịch sử nghe cũng không được hay cho lắm. Vì vậy tôi rất ít khi nhắc đến chuyện này trước mặt người nhà và bạn bè.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc