Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu - Chương 96

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Chuyện Cũ Ở Thành Phố A

Rốt cuộc như vậy là như thế nào, mày đã bị cuốn hút bởi một người phụ nữ khác rồi sao? Thì ra, khi đứng ở trước mặt của cô ấy, người bị lầm đường lạc lỗi lại chính làm mày!
Anh tự nhận mình cũng không phải là một người dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình như vậy. Anh đã có nhiều năm sống cùng Tương Tư ở chung một chỗ, Tương Tư cũng đã phải vô cùng gian khổ mới từng bước từng bước đi vào được trong tim của anh, không có lẽ nào, chỉ mới một lần gặp gỡ một người phụ nữ khác có vẻ mặt giống như cô, mà anh lại có thể để cho tình cảm của mình bị nghiêng ngả lung lay được. Nếu quả thật anh là một người có tình cảm vượt quá giới hạn như vậy, chắc chắn sau đó anh cũng sẽ không suy nghĩ xác định lại tình cảm của mình như thế, quyết thủ thân như ngọc vì Tương Tư như thế.
Trong lòng anh chợt nổi lên một chút nghi vẫn nho nhỏ, ý nghĩ ấy bắt đầu không ngừng mở rộng ra, dần dần anh đã có chút không khống chế được trái tim của mìn nữa. Kế đó dần dần rồi lại có chút vui vẻ theo từng mạch máu từ trong sâu thẳm nơi trái tim anh lan tràn ra khắp người. Nếu như quả thật Tư Tư chính là Tương Tư, như vậy thì tất cả vấn đề này, có phải đã tìm được đáp án rồi hay không?
Tất cả, tất cả những phỏng đoán ấy, đều trông đợi vào chuyến đi ngày mai đến thành phố A kia, anh sẽ đến chỗ của Đoàn Phi Tà, sẽ lấy được một đáp án như thế nào nhỉ???
*************
Sau khi xuống xe, Đỗ Sâm đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Anh ta tháo chiếc kính đang đeo trên mắt ra, nét mặt rất bình thản ngắm nhìn quanh bốn phía. Trong sân bay có rất nhiều người đến người đi, tiếng thông báo trong loa truyền thanh truyền đến nghe trong veo, tất cả vẫn bình thường trước sau như một.
Nhưng trải qua thời gian dài sự nhạy cảm cũng đã được anh ta nuôi dưỡng thành một loại thói quen, đối với tất cả những động tĩnh khác thường cũng đã tạo cho anh ta một phản xạ nhạy bén rồi. Hôm nay cũng vậy, sự nhạy cảm đã bắt đầu nhắc nhở anh, dưới sự bình thường này, nhất định có điều gì đó không bình thường.
Rốt cuộc khoảng thời gian này chuyện lo liệu thủ tục ra nước ngoài cũng đã làm xong. Giữa anh ta và nhà họ Đỗ có dính dấp một chút họ hàng sơ sơ, nhưng cũng phải cách xa đến vạn dặm. Những năm qua anh ta đi theo bên cạnh Đỗ Phương Phương, cũng đã làm không ít những chuyện vẽ đường cho hươu chạy, rốt cuộc tại sao đến giờ vẫn giữ được cho mình được bình yên vô sự như thế, đương nhiên anh ta đều biết rất rõ ràng - cũng chỉ nhờ sau lưng của anh ta có gốc cây đại thụ che trời là nhà họ Đỗ kia.
Mà hiện nay, thời cuộc biến đổi theo ngày, tình thế của nhà họ Đỗ cũng là mỗi ngày một biến chuyển, huống chi, người trước trồng cây, làm như vậy là để người sau hưởng bóng mát, nhưng nhà họ Đỗ lại không hề có một người kế nghiệp để có thể chèo chống cho phần gia sản này.
Tuy Đỗ Phương Phương có tư tưởng cao ngất, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là con gái, huống chi dưới gối lại không có con, khoảng thời gian trước, sau khi trải qua chuyện ầm ĩ Hà Dĩ Kiệt muốn ly hôn với Đỗ Phương Phương, sức khỏe của Đỗ lão tướng quân đã không còn được khỏe bằng lúc trước.
Đỗ Sâm là một người thông minh, từ tình cảnh hiện tại khổ sở không thể tả được của thư ký Triệu, anh ta cũng đã hiểu rằng, tất nhiên Hà Dĩ Kiệt đã phát hiện ra được chuyện gì đó rồi. Cuộc đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, huống chi tất cả những chuyện ngày đó, còn có rất nhiều người tận mắt chứng kiến như thế, thật sự khó mà đảm bảo được rằng tất cả những người đó đều “thủ khẩu như bình” (giữ kín mồm miệng như không có chuyện gì xảy ra).
Anh ta vẫn giữ bộ dạng làm ra vẻ như không thấy gì cả, vẫn giữ sự bình tĩnh như lúc nãy vậy, thản nhiên đi dọc theo lối đi an toàn đi tới khu ***, vừa qua khỏi khúc quanh, chợt anh ta thoáng nhìn thấy có một người đàn ông thấp bé, dáng vẻ bình thường đi ngang qua bên người. Đỗ Sâm cũng không để ở trong lòng, đang lúc anh ta cúi đầu sờ tìm bao TL trong túi, chợt thấy sau lưng liền có một vật gì đó thô sáp chống vào nơi ngang lưng mình .
Trong đầu anh ta đột nhiên giật mình một cái, *** trong tay liền rơi trên mặt đất.
"Đỗ tiên sinh, làm phiền anh đi cùng với anh em chúng tôi một chuyến."
Giọng nói từ phía sau truyền đến nghe vừa chậm rãi lại vừa trầm thấp. Đỗ Sâm là một người tiếc mạng như tiếc của, lúc này lại đang đứng ở thế hạ phong (thế yếu), đương nhiên anh ta sẽ không tiếc giữ lấy sự an toàn cho bản thân mình ra để đánh cuộc. Sau khi anh ta gật đầu một cái, họng S***g của người kia liền khẽ dùng sức thúc vào lưng của anh ta, đi về phía trước. Đỗ Sâm lập tức phối hợp, đi ra khỏi sân bay. Ở nơi đó, sớm đã có một chiếc xe màu đen chạy băng băng tới nhà chờ xe, cửa xe mở ra, anh khom lưng đi lên. Trong buồng xe tối đen như hũ nút, anh nhìn lướt qua bốn phía thật nhanh, cũng không nhận ra ai, nhưng nhìn thế nào cũng thấy, dường như đây là những người của xã hội đen...
Chỉ có điều, hình như anh ta cũng chưa từng làm việc gì đắc tội với người của xã hội đen kia mà?
Dọc theo đường đi, đầu óc của Đỗ Sâm xoay chuyển thật nhanh, cho đến khi xe ngừng lại, anh ta liền bị người ta bịt mắt lại đưa xuống xe. Dọc theo một con đường quanh co, đi ước chừng khoảng nửa giờ, mới dừng lại đứng ở phía trước một khu trang viên xa hoa.
Đoàn Phi Tà là một người đàn ông tương đối bảnh bao, bình thường anh có ba niềm yêu thích lớn, uống R*ợ*u, xây nhà, ngắm gái đẹp. Dĩ nhiên, đây đều là những chuyện sau khi anh chen chân vào trong xã hội thượng lưu.
Khi còn bé, nhà anh vốn nghèo rớt mồng tơi, vẫn luôn ngủ ở vòm cầu. Mùa hạ còn dễ nói, con muỗi có chích vài nốt thì cũng thôi đi, quan trọng là mát mẻ nên người dễ chịu, có thể ngủ thoải mái. Nhưng đến mùa đông, con mẹ nó chứ! Thật ngượng ngùng, chỉ cần hơi kích động một chút là văng ra, anh yêu ૮ɦếƭ cái thói quen nói tục này, bây giờ tuy đã là người có đẳng cấp rồi, nhưng anh cũng vẫn không sao từ bỏ được thói quen này.
Lại nói tiếp, đến mùa đông thì ôi thôi, liền lạnh buốt toàn thân, anh như phát sốt lên vậy. Phía dưới vòm cầu, những người ăn xin thường hay túm lại với nhau thành đoàn, cùng ôm lấy nhau để mà sưởi ấm. Nhưng ngày nào đó, nếu buổi tối mà xảy ra bão tuyết, thì sáng sớm hôm sau nhất định từ trong những nhóm người đang ôm lấy nhau thành một đoàn kia, thế nào cũng có mấy người ngã lăn ra vì ૮ɦếƭ rét.
Người bạn nhỏ Đoàn Phi Tà còn sống sót được ở trong hoàn cảnh ác liệt đó, khi ấy, ở ngay tại nơi này đã lập cho mình một tâm nguyện: một ngày nào đó, anh sẽ phải một căn nhà thật to, thật đẹp, có thật nhưng phòng để ở, phải có những chiếc chăn bông cực kỳ rộng, cực kỳ mềm mại, cực kỳ ấm áp, lại còn phải có một cô vợ cực kỳ xinh đẹp, còn xinh đẹp gấp bội bà xã của ông chú to béo vẫn dựng quầy bán đậu phụ thối ở đầu cầu - để làm chăn ấm cho anh ta!
Chuyện đã trải qua hơn hai mươi lăm năm, cậu thiếu niên nhỏ có ba tâm nguyện ngày xưa bây giờ đã trưởng thành, thành ông trùm xã hội đen, cai quản cả một vùng trời đất. Anh muốn một căn nhà, chỉ cần thốt ra một tiếng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, anh muốn có chăn bông... Ặc, hiện tại thì anh không cần chăn bông, trong nhà của anh bây giờ một năm bốn mùa đều như mùa xuân, anh muốn có một cô vợ còn xinh đẹp hơn cả bà xã của ông chú to béo vẫn dựng quầy bán đậu phụ thối ở đầu cầu...
Chuyện này, dĩ nhiên là hoàn thành vượt mức rồi, đã trưởng thành, đương nhiên phải có một cô gái đầu tiên để kết thúc cái thân xử nam của anh chứ. Khi ấy, anh đang ôm cái cô kỹ nữ đó, ra sức để cày cấy, vậy mà trong đầu lại nhô ra cái gương mặt bà vợ của ông chú to béo bán đậu phụ thối kia... Trong một khắc đó, Đoàn Phi Tà cảm thấy khinh bỉ thật sâu sắc đối với cái nhìn rất thiếu thẩm mỹ quan ngày xưa của mình.
Anh đã gắt gao chôn sâu nguyện vọng thứ ba đó ở tận cùng đáy lòng của mình. Từ đó, chuyện này đã thành một nỗi đau khó tả trong lòng của anh.
Cho đến sau này, khi anh gặp được một người phụ nữ có tên là Cố Lưu Tô. Vừa nhắc tới Cố Lưu Tô, Đoàn Phi Tà liền nghiến răng ken két vì hận, hận vì không thể đá bay người đàn bà thúi kia ra ngoài không gian cho bõ ghét, hận vì không thể sai người dùng “ngũ mã phanh thây” để tiêu diệt cô...
Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, tất cả mối hận kia lập tức đã hóa thành tình yêu bồng bột...
Anh thích vẻ xinh đẹp thướt tha, khi cô bước đi người cứ uốn éo như làn sóng, hận không thể bẻ gảy luôn bộ dạng cái eo đó. Anh yêu thích cái vẻ đanh đá mà lại rất phong tình của cô, yêu thích cái dáng vẻ khi tức giận liền nhắm vào đầu vào mặt anh mà đập dữ dội. Anh yêu thích cái dáng vẻ không thích điệu bộ, không chút mềm mại, thoải mái há miệng thật to để uống R*ợ*u, há miệng to để ăn thịt. Anh lại càng yêu thích hơn nữa, mỗi khi cô ôm đầu của anh, cặp mắt say R*ợ*u lờ đờ nhìn rất mê ly, hết lần này tới lần khác nhắc đi nhắc lại câu nói kia với anh: "Đoàn Phi Tà, Tiểu Đông tà à, anh đừng ngụp lặn mãi ở trong xã hội đen kia nữa... Cái xã hội mà ngày nào cũng phải đi đánh chém, giết hại nhau ấy, nếu ngày nào đó anh ૮ɦếƭ đi rồi thì em biết tìm ai để uống R*ợ*u đây hả?"
"Anh không ngụp lặn trong xã hội đen thì ai sẽ nuôi anh đây, ai sẽ là người nuôi bao nhiêu anh em của anh như vậy chứ, hả? Anh ૮ɦếƭ rồi, em đi tìm tên tiểu Lục tử (Lục Phóng) kia của nhà em để mà uống R*ợ*u..."
Cô cười đặc biệt ngu ngốc, cứ hi hi ha ha cười mãi, nắm chặt lấy mặt của anh ta, cười hì hì rồi nói với anh ta rằng: "Đừng sợ, đi theo chị đây, sẽ có thịt ăn...”
Anh đẩy đẩy cô ra, nhưng cô lại đã say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, cứ một lần lại một lần lôi cái chuyện hư hỏng của cô và tiểu Lục tử ra mà kể cho anh nghe, thật ra thì, Đoàn Phi Tà anh vẫn luôn rất ghen tỵ.
Nói cho cùng, anh cũng đã nghĩ ngợi khá nhiều lần rồi, cũng muốn dứt khoát không trông nom bất cứ chuyện gì nữa, trực tiếp ăn luôn cô, người phụ nữ mà anh đã nhìn trúng đó, để gạo sống nấu chín thành cơm, ít ra tiểu Lục tử nhà cô cũng đã đi được 4~5 năm rồi, cô vẫn ở đó một mình, ít nhất anh cũng có thể giúp cô giải quyết vấn đề sinh lý...
Nhưng mà anh nghĩ hết một năm, cuối cùng cũng chưa hề dám hành động.
Nhưng mà tên khốn Lục Phóng kia thật sự là người có phúc khí, Cố Lưu Tô tuổi vừa mới độ trăng tròn lẻ, còn mềm mại non nớt như nụ hoa, liền “Bá Vương ngạnh thượng cung” ăn luôn hắn...
(Đây là dòng hồi ức của Đoàn Phi Tà, một đại ca xã hội đen, khi nghĩ về tình địch của mình - Lục Phóng - sẽ dùng những từ ngữ hận thù căm ghét, nên Mẹ Bầu dùng từ “hắn” để chỉ thái độ không thích với tình địch của vị đại ca xã hội đen này nhé!)
Anh còn nghe chính miệng Cố Lưu Tô kể lại, ban đầu Lục Phóng cũng không vui thích gì chuyện này. Cô đã lột sạch hắn ta, cưỡi lên trên người hắn rồi, vậy mà hắn vẫn còn nghiêm túc giữ chặt lấy gương mặt của cô, dùng những ngôn từ chính nghĩa để mà kháng nghị lại: "Này bạn học Cố Lưu Tô, cậu không thể làm như vậy, chúng ta còn là học sinh, chúng ta vẫn còn đang đi học, chúng ta không thể nào... A, cậu chậm một chút, cậu làm đau tôi... Tôi cảnh cáo cậu đó, cậu nhanh chóng đi xuống đi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu đâu, Cố Lưu Tô, nếu như cậu mà không đi xuống, tôi sẽ mách với mẹ cậu rằng cậu đã cưỡng gian... A... Cậu đó, làm sao cậu lại đi xuống dưới ấy như thế... A, cậu, cậu không thể hôn vào nơi đó của tôi... Cố Lưu Tô, cậu quả thực không biết xấu hổ nữa rồi... A, cậu đừng cắn mà... Cậu đó, cậu đúng là một cô gái ngu ngốc mà, thôi, cậu nằm xuống đi, để tôi tới..."
Nhưng về sau, ngay trong đêm hôm đó, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, tất cả trở nên điên đảo, người đàn ông bị *** đến mức vẻ mặt đầy miễn cưỡng kia, càng về sau lại càng giống như hổ đói, đã muốn cô suốt đêm...
Dĩ nhiên sau đó, bạn học Lục Phóng kia đã dùng ngôn từ chính nghĩa để phê bình cô suốt cả một buổi sáng, sau đó liền "gắng gượng" thu nạp cô làm bạn gái.
Kế tiếp sau đó, khi anh còn đang khổ sở phân vân giữa nên làm hay không làm, hay là thôi... Bọn họ vẫn còn là học sinh, anh cảm giác không quá quan tâm đến chuyện làm hay không làm nữa, quyết định không làm nữa... thì Cố Lưu Tô lại thật sự trổ mã thật xinh đẹp, quá mức xinh đẹp, làm cho anh hoàn toàn không sao nhịn được nữa...
Đây thật sự là “đồng nghiệp bất đồng mệnh” (cùng một nghề nhưng lại không cùng chung một số mệnh – ý nói Đoàn Phi Tà cũng là đàn ông, cũng yêu Cố Lưu Tô, nhưng anh lại không được Cố Lưu Tô yêu mà chỉ coi anh là một người bạn mà thôi) Về sau Đoàn Phi Tà đã thay đổi phương pháp theo đuổi Cố Lưu Tô, nghĩ cách đoạt người phụ nữ kia về tay mình, cố tình hao phí hết bao tâm tư để mong được bò lên giường như người đàn ông khác, vậy mà người ta lại vẫn không vui lòng...
Cứ sau mỗi một lần Cố Lưu Tô say R*ợ*u, Đoàn Phi Tà lại phải một lần nghe cô nhớ lại cái lần đêm đầu tiên của bọn họ, sau đó anh ta ghen tỵđến mức trái tim đã từ từ bốc lửa. Mà nơi nào đó lúc này cũng đang từ từ bốc lửa... thật ra thì anh ta cũng có cơ hội, Cố Lưu Tô say R*ợ*u khi ở trong nhà của anh ta không đủ một trăm lần thì cũng đến tám mươi lần rồi...
Nhưng mà, anh là Đoàn Phi Tà, là một người đàn ông hiểu đạo nghĩa. Cố Lưu Tô coi anh là anh em, đương nhiên anh cũng không thể làm những chuyện có lỗi với anh em mình được...
Sau đó, cho tới bây giờ, rốt cuộc tên khốn Lục Phóng kia đã trở lại, Cố Lưu Tô, người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt đó lại như vẫn chưa được thỏa mãn ***, rốt cuộc lại một lần nữa theo đuổi chồng mình, giữ chặt trong tay. Hiện tại, hai người bọn họ như keo như sơn, cấu kết với nhau làm việc xấu, cả đêm làm bảy lần không ngừng nghỉ. Mà anh Đoàn Phi Tà, lại phải một mình cô đơn lẻ loi ở đây để trông coi cả tòa nhà lớn này...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc