Dục Vọng Cố Chấp Của Anh - Chương 57

Tác giả: Đào Hoà Chi

Lễ tình nhân
“ Đến đây.” Mẹ Kiều lạnh mặt nói.
Kiều Trăn “ Vâng” một tiếng, sắc mặt nhợt nhạt chầm chậm tiến về phía ba mẹ. Bọn họ đều mặc quần áo ngủ, điều hoà trong phòng khách cũng đã mở, nhưng Kiều Trăn vẫn cảm thấy lạnh đến rùng mình.
Mẹ Kiều nghiêm mặt nhìn chằm chằm Kiều Trăn, “ Đã khuya như vậy còn đi đâu?”
Kiều Trăn cắn môi dưới, đôi tay nắm lại, lòng bàn tay cũng toát cả mồ hôi lạnh, “ Cùng bạn bè….. Ra ngoài chơi…..”
“ Cùng ai? Bạn trai?” Đuôi mắt mẹ Kiều nhếch lên, hai tay ôm иgự¢. Ba Kiều chỉ cúi đầu ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Môi Kiều Trăn bị cắn đến trắng bạch, dấu răng cũng hiện lên. Cô hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Mẹ Kiều nhìn thấy động tác này của cô, liền ném cái ly trên bàn trà xuống đất, “ Đoản” những mảnh vở văng đến trước kệ TV.
иgự¢ bà kích liệt phập phồng, tức giận đến xanh mặt, không thể nói nên lời, “ Con, con…..”
Ba Kiều nhìn con gái, nặng nề thở dài.
“ Kiều Trăn con đừng nói cho mẹ biết, người bạn trai kia của con chính là Hàn Tư Hành ở cách vách!” Mẹ Kiều sau khi suy nghĩ, đột nhiên lớn giọng chất vấn.
Kiều Trăn bị âm thanh ly vỡ dọa sợ đến mức run lên, cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tức giận như vậy.
Hoá ra, bọn họ đã sớm biết….
Kiều Trăn thấp thỏm nhìn đến ba mình, lại nhìn đến mặt mẹ mình. Cô biết, thời điểm nói rõ ràng đến rồi, tuy rằng đây không phải là thời điểm thích hợp.
“ Đúng vậy, chính là em ấy.” Giọng nói của cô không lớn, nhưng trong không gian yên tĩnh lại hết sức rõ ràng.
Mẹ Kiều thấy con gái đã thẳng thắn thừa nhận, mặt lại đỏ lên, trong nháy mắt tiếng hít thở cũng trở nên dồn dập.
“ Con muốn mẹ tức ૮ɦếƭ con mới vừa lòng đúng không?!”
Giữa đêm bà thức dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng của con gái vốn định vào xem cô có đắp chăn đàng hoàng không, nhưng lại không ngờ tới trong phòng không có ai! Bà vội trở về phòng đánh thức chồng mình dậy.
Sau đó bọn họ phát hiện cái áo lông của Kiều Trăn đã biến mất, liền suy nghĩ có phải cô đã ra ngoài chơi cùng bạn trai hay không. Chỉ là vì sao lại phải lừa gạt ba mẹ. Bọn họ không phản đối cô yêu đương, huống chi người đó còn ở cùng thành phố.
Bởi vì nguyên nhân này, bọn họ không thể ngủ yên. Đúng 12 giờ đêm, bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, mọi người đều vui vẻ đón mừng năm mới.
Nhưng ba Kiều mẹ Kiều lại không cảm thấy hứng thú, chỉ đứng ngây ngốc ở ban công nhìn chăm chú phía dưới lầu. Xem con gái bao giờ thì trở về, đã đi cùng ai.
Không lâu sau, bọn họ nhìn thấy một cậu thanh niên đạp xe đạp chở một cô gái trở về. Mẹ Kiều liếc mắt một cái đã có thể nhận ra cô gái ngồi sau xe chính là con gái của mình.
Lúc xe dừng lại, cậu thanh niên còn xoay người hôn cô, sau đó lưu luyến trò chuyện với nhau một lúc. Cuối cùng, cậu ngồi xổm xuống, cõng cô lên lầu.
Đứng dưới góc độ người xem, đây là một đôi tình nhân ngọt ngào. Khi cậu thanh niên cõng Kiều Trăn lên lầu, hai người đã nhìn thấy rõ mặt cậu thanh niên kia, kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt xuống.
Hàn Tư Hành?
Người bạn trai trong miệng Kiều Trăn, lại chính là người ở sát vách bọn họ!
Từ nhỏ hai người đã lớn lên cùng nhau, nhưng trước nay ba Kiều cùng mẹ Kiều không suy nghĩ đến chiều hướng đó. Hơn nữa, Kiều Trăn luôn đối xử với cậu như em trai. Hai người kém tuổi còn chưa nói, chẳng phải Hàn Tư Hành vẫn còn là trẻ vị thành niên sao? Làm sao có thể nói chuyện yêu đương với con gái mình?
“ Ba, mẹ.” Kiều Trăn cảm thấy rất buồn cười, không nghĩ đến mình sẽ nói ra những lời thoại giống trong phim truyền hình cẩu huyết, “ Chúng con rất nghiêm túc, hy vọng ba mẹ không phản đối….”
Trong lòng ba Kiều bực bội, nhịn không được muốn ra ngoài hút thuốc. Ông đối với con gái luôn là hữu cầu tất ứng*, nhưng Hàn Tư Hành còn nhỏ tuổi như vậy, có thể xem là đối tượng hoàn hảo sao?
( * Hữu cầu tất ứng: cầu xin thì sẽ được.)
“ Nghiêm túc? Đừng phản đối?” Mẹ Kiều tức giận bật cười, ” Nó mới bao nhiêu tuổi, các con lấy cái gì mà nói nghiêm túc đây?”
“ Tuổi tác không quan trọng.” Nếu đã quyết định nói rõ, Kiều Trăn muốn giải quyết êm đẹp cùng ba mẹ.
“ Thế nào là không quan trọng? Lúc nó 25 26 tuổi vẫn còn trẻ tuổi, nhưng con đã 30 tuổi trở thành gái lỡ thời! Đến lúc đó nó không muốn yêu con nữa, vứt bỏ con thì phải làm sao? Con còn có thể tìm đối tượng khác à? Chuyện kết hôn phải làm sao? Trở thành sản phụ lớn tuổi thì biết làm sao bây giờ?”
……
Mẹ Kiều nói một đống lý do phản đối, nói tóm lại chính là Hàn Tư Hành vẫn còn quá nhỏ tuổi, vạn nhất về sau cậu chán Kiều Trăn sẽ chia tay thôi, thanh xuân của Kiều Trăn đều dành cho cậu, đó là tổn hại nghiêm trọng. Cho nên cậu không phải là một đối tượng hoàn hảo.
“ Mẹ, em ấy sẽ không như vậy.” Kiều Trăn nhìn thấy mẹ mình kích động, ngược lại cô rất bình tĩnh.
Cô nhớ đến việc thường xuyên lên mạng nhìn thấy, cái gì mà “ XX cùng XY chia tay, không còn tin vào tình yêu nữa.” Đối với cô mà nói, nếu không tin vào tình yêu của Hàn Tư Hành, vậy những tình yêu trên thế giời này cô cũng không thể tin tưởng được nữa.
“ Những cô gái ngốc nghếch trước khi bị đàn ông vứt bỏ đều có suy nghĩ giống như con vậy!” Mẹ Kiều chỉ vào đầu Kiều Trăn, quả thực muốn đầu óc cô tỉnh táo lại.
“ Con quen người khác cũng có thể sẽ chia tay mà! Vì sao mẹ không tin vào người mà mình quen biết từ nhỏ đến lớn? Chẳng phải mẹ luôn thường xuyên khen em ấy sao?”
“ Mẹ khen nó?! Bây giờ mẹ hối hận muốn ૮ɦếƭ! Nhà chúng ta đối xử với nó tốt như thế nào, kết quả thì sao? Nó lại đặt chủ ý lên người con gái của mẹ!” Mẹ Kiều càng nghĩ càng giận, hận không thể ném thêm cái ly nữa.
“ Quen người khác thì sao, ít nhất 25 26 tuổi còn có thể kết hôn, quen nó có thể không? Nó ——”
“ Có thể!” Kiều Trăn cắt ngang lời mẹ nói, “ Em ấy 22 tuổi đã có thể kết hôn.”
“ Kết hôn thì sao!” Mẹ Kiều giơ tay lên, “ Đàn ông độ tuổi này căn bản ăn chơi chưa đủ, sao có thể toàn tâm toàn ý lo cho gia đình?”
“ Huống hồ, nhà nó lại như thế, có thể dạy ra một người tốt sao? Mẹ của nó là cái dạng người gì con còn không rõ à, con muốn con cái của con có một người bà nội như thế hả? Con nghĩ xem về sau con của con có thể ngẩng đầu lên được không?”
“ Hơn nữa, nó 22 tuổi có thể kết hôn thì sao? Thời điểm nó kết hôn đã có nhà có xe chưa? Làm sao nó có thể gánh vác cả gia đình?”
Đôi mắt Kiều Trăn ửng đỏ, chóp mũi cay cay, quật cường nói, “ Con không quan tâm.”
“ Em ấy có làm sai gì đâu, tuổi tác cùng xuất thân không phải do em ấy có thể tự mình quyết định, con không thể vì việc này mà chia tay với em ấy.” Kiều Trăn kiên định nói, trái tim có chút đau đớn.
Vốn dĩ cuộc sống của Tư Hành đã rất vất vả, mẹ cậu cũng không đối xử tốt với cậu. Nếu mình vì những việc này mà không cần cậu nữa, cô không dám nghĩ đến cậu sẽ khổ sở như thế nào.
“ Mẹ sẽ không đồng ý để con và nó ở bên nhau! Con mau ૮ɦếƭ tâm đi!” Mẹ Kiều thấy con gái nặng nhẹ đều không nghe, càng cảm thấy khó thở, giận dữ nhốt cô vào phòng, còn tịch thu cả điện thoại của cô.
*
Mấy ngày qua, ngoại trừ mùng một phải ra ngoài chúc tết, thời gian còn lại Kiều Trăn bị mẹ quản thúc rất chặt chẽ, thường xuyên nói những lời tẩy não cô.
Kiều Trăn nghe lỗ tai bên đây ra lỗ tai bên kia, thái độ rất kiên quyết —— “ Không quan tâm.”
Hai mẹ con cứ giằng co như vậy. Hàn Tư Hành thấy cô không liên lạc với mình, đã từng đến nhà tìm.
Lúc ấy Kiều Trăn ở trong phòng ngủ, nghe thấy mẹ đứng ở cửa nói mấy câu liền đóng cửa lại. Mùng tám, ba Kiều và mẹ Kiều phải đi làm, Kiều Trăn cho rằng mình sẽ có thời gian tự do, nhưng không ngờ bị mẹ Kiều tạt một chậu nước lạnh vào người.
“ Con đừng cho rằng mẹ đi làm con có thể đi ra ngoài. Mẹ sẽ khoá trái cửa nhà, chừng nào con biết bản thân mình sai và chấp nhận chia tay với nó, ba mẹ sẽ thả con ra.”
Lần đầu tiên Kiều Trăn cảm thấy mẹ không nói lý lẽ như vậy. Hơn nữa, hiện giờ cô bị nhốt ở trong nhà, nhưng chẳng phải khai giảng cô vẫn sẽ rời khỏi đây sao?
Dường như biết con gái suy nghĩ điều gì, mẹ Kiều cười lạnh một tiếng, “ Dù sao học kỳ tới con cũng không có tiết học, chi bằng để mẹ xin nghỉ thay con, để con ở nhà chuyên tâm viết luận văn nhé.”
“ Như vậy sao được?” Kiều Trăn lập tức phản đối.
“ Vậy phải xem biểu hiện của con thế nào.” Mẹ Kiều lạnh lùng nói liền đóng cửa rời đi.
Mẹ Kiều quyết tâm để con gái đóng cửa ăn năn, trong nhà mạng cũng bị cắt, ngay cả điện thoại cũng bị tịch thu, bản thân không thể ra ngoài, chẳng khác nào bị giam lỏng.
Kiều Trăn ủ rũ trở về phòng khách, TV cũng không muốn xem, ngồi ngây ngốc trên sô pha. Cô nghĩ tới việc trước tiên hãy giả bộ chia tay sau đó sẽ lén lúc qua lại, kéo dài thời gian đến lúc mình lớn tuổi, khẳng định ba mẹ sẽ sốt ruột, đến lúc đó sẽ dễ nói chuyện hơn.
Nhưng suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy biện pháp này không tốt lắm. Sau một lúc ngồi ngây người, đột nhiên nơi ban công truyền đến một tiếng ” Cạch” thật lớn.
Kiều Trăn hoảng hốt quay đầu, liền nhìn thấy Hàn Tư Hành nhảy vào ban công. Cậu mặc một cái áo hoodie màu đen cùng quần jean, cứ như vậy nhảy từ ban công bên cạnh nhảy vào đây!
Kiều Trăn đứng dậy, giống như đang nằm mơ. Cậu đứng ngược sáng, lập tức đi về phía Kiều Trăn, giống như thiên thần được ông trời ban xuống.
Kiều Trăn ngơ ngác nhìn cậu bước đến phía mình, nhấp môi chưa kịp lên tiếng, thân thể đã ngã vào Ⱡồ₦g иgự¢ còn vương hàn khí.
Kiều Trăn ôm lấy eo cậu, khuôn mặt nhỏ tham luyến cọ nhẹ vào иgự¢ cậu.
“ Trăn Trăn, em rất nhớ chị……” Cậu lẩm bẩm nói.
“ Chị cũng ——” Cằm cô bị cậu nâng lên, nụ hôn nóng bỏng đã cắt ngang lời nói của cô.
Hàn Tư Hành cúi người đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trên môi cô, vuốt lưng cô hận không thể đem cô hoà vào cơ thể mình.
Kiều Trăn bị cậu hôn đến đỏ mặt thở hổn hển, hô hấp dồn dập đáp lại nụ hôn mãnh liệt của cậu.
Cô đáp lại càng kích thích sự hung bạo trong cơ thể cậu. Cậu ôm lấy eo cô, đè hôn cô trên ghế sô pha. Không biết hôn bao lâu, cậu dừng lại, nhìn đôi môi sưng đỏ do bị cậu hôn, yêu thương Lเế๓ láק.
Trải qua trận hôn kịch liệt, đôi mắt Kiều Trăn trở nên nhu hoà, giờ phút này còn mang theo vài phần mê mang. Mấy ngày không gặp, cô đã gầy đi không ít cằm cũng tiêm ra. Cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng lông xù xì, chiếc mũ trùm đầu phía sau hình tai thỏ, cả người có vẻ ấm áp lại mỏng manh.
Hàn Tư Hành đưa tay với vào áo cô, khoa tay múa chân một vòng trên eo cô.
“ Gầy rồi.” Cậu đau lòng nói.
Bên trong Kiều Trăn chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng manh, khi bị bàn tay lạnh của cậu chạm vào có chút run run. Cô vặn vẹo thân mình ngồi dậy, lại đưa tay sờ mặt cậu, “ Em mới gầy đấy.”
Mấy ngày không gặp, đường cong trên mặt cậu dường như rõ ràng hơn, ngũ quan có vẻ sâu hơn, dưới mắt còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết do không ngủ đủ giấc, chiếc cằm cũng tiêm ra. Ngay cả lúc cậu ôm, cách một lớp quần áo cô vẫn cảm giác được thân thể cậu đã gầy đi.
“ Vì em nhớ chị.” Hàn Tư Hành đặt Kiều Trăn ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào иgự¢ cô cọ nhẹ, vừa thơm vừa mềm.
Kiều Trăn dịu dàng vuốt ve tóc cậu, nghe thấy giọng nói rầu rĩ của cậu vang lên, “ Biết hôm nay là ngày gì không?”
Cô bất ngờ, bị nhốt trong nhà mấy ngày qua cô căn bản không chú ý việc này. Khi cậu lên tiếng nhắc nhở, cô mơ hồ nhớ đến, “ Là lễ tình nhân đúng không?”
Hàn Tư Hành ngẩng đầu, đôi mắt đen có vô số ý cười, “ Đây chính là lễ tình nhân đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau.”
Kiều Trăn gật đầu, nhưng ngay sau đó nước mắt lại sắp tuông rơi, “ Đáng tiếc chị không thể đi ra ngoài.” Thật là đáng buồn.
Cậu ngẩng đầu, đưa bàn tay đẹp nắm lấy cằm cô hôn lên đôi mắt cô, “ Em sẽ ở bên cạnh chị….”
Kiều Trăn ôm lấy cổ cậu liên tục gật đầu.
“ Trăn Trăn, em có một món quà muốn tặng cho chị.” Hàn Tư Hành móc trong túi ra một cái hộp màu đỏ. Trái tim Kiều Trăn chợt đập nhanh hơn, đây là…..
“ Không phải là nhẫn cầu hôn.” Hàn Tư Hành mở hộp nhẫn ra lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón tay giữa của Kiều Trăn, cậu lại đặt nụ hôn lên tay cô, “ Đây chỉ là chiếc nhẫn bình thường, đợi lúc cầu hôn em sẽ mua một chiếc nhẫn lớn hơn có được không?”
Kiều Trăn nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay mình, vừa khóc vừa gật đầu.
Hàn Tư Hành đưa tay lau nước mắt cho cô, “ Khóc cái gì? Vì sao lại dễ khóc như vậy? Cô bé khóc nhè….”
Kiều Trăn cũng lau nước mắt, “ Nhưng chị không có quà gì để tặng em…..” Nghĩ đến điều này, cô càng cảm thấy thương tâm, cô không có quà, thậm chí cả Lễ tình nhân cũng không thể ra ngoài hẹn hò.
“ Em là đàn ông còn cần quà tặng gì chứ?” Hàn Tư Hành không quan tâm lời cô nói, chỉ đem một chiếc nhẫn khác đặt vào lòng bàn tay của Kiều Trăn, ý bảo cô đeo nhẫn cho mình.
Kiều Trăn nghẹn ngào, đem chiếc nhẫn nam chậm chầm đeo vào ngón tay giữa của cậu.
Hàn Tư Hành cầm lấy tay cô, “ Đeo nhẫn cho em, chính là người của em.”
Kiều Trăn “ Ừ” một tiếng, ôm chặt cổ cậu, cúi đầu hôn cậu. иgự¢ cô dính sát vào người cậu, chỉ trong chốc lát, hô hấp của hai người đều trở nên rối loạn.
“ Tư Hành, em muốn quà gì?” Kiều Trăn dịu dàng hỏi.
“ Hả?” Hàn Tư Hành cảm thấy lý trí của mình đang dần mất đi, đại não không ngừng tự hỏi.
Mặt Kiều Trăn đỏ như trái táo, cô nắm tay Hàn Tư Hành, chậm chậm hướng vào trong quần áo mình. Cô cúi đầu không dám nhìn cậu, hàng lông mi run rẩy kịch liệt, thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu: “ Vậy chị đem bản thân mình tặng cho em….”
Tay Hàn Tư Hành chạm vào phần da mềm mại kia, đầu óc “ Oanh” một tiếng như muốn nổ tung. Sau khi nghe thấy lời cô nói, cậu đã hoàn toàn mất không chế.
Cậu vuốt ve cái eo nhỏ, vui sướng nghe Kiều Trăn ưm một tiếng. Tay còn lại bế cô đứng lên.
Hai chân cô quấn chặt trên eo cậu, tay cũng gắt gao ôm lấy cổ cậu, bị cậu bế vào phòng ngủ. Thân thể vừa mới chạm giường, quần áo cô đã bị cậu mạnh mẽ lột sạch.
Cậu hôn lên môi cô, ngón tay thon dài làm loạn trên người cô. Mặt cô đỏ bừng tuỳ ý để cậu hành động, giống như một vũng nước.
Ở thời khắc cuối cùng, đột nhiên cậu dừng lại, không đi vào trong, chỉ dùng tay và môi làm thân thể Kiều Trăn kịch liệt run lên.
Chờ hô hấp Kiều Trăn ổn định lại, cậu gắt gao ôm lấy cô dùng bàn tay cô phóng thích thứ của cậu.
“ Tư Hành, vì sao….” Kiều Trăn khó hiểu, cô đã đồng ý, vì sao cậu không làm bước cuối cùng.
Hàn Tư Hành thở hổn hển trên người cô, “ Không được.”
Kiều Trăn ôm eo cậu, gương mặt ngượng ngùng chôn trong hõm cổ cậu, “ Chị có thể uống thuốc ——”
Cô muốn nói, cậu có thể đi ra ngoài mua thuốc, sau đó truyền từ ban công đưa cho mình cũng được mà.
“ Không thể uống. Ảnh hưởng đến cơ thể.” Hàn Tư Hành cúi đầu tìm đôi môi cô lấp kín, “ Em có thể đợi, Trăn Trăn. Bao lâu cũng được.” Chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của chị.
Kiều Trăn cảm động đến rơi nước mắt, cô ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của cậu, cánh tay trắng nõn quấn lấy bờ vai cậu.
Mắt thấy tình huống sắp không khống chế được nữa, Hàn Tư Hành ép bản thân mình phải dừng lại, chuyển qua đề tài khác.
“ Trăn Trăn, nói cho em biết. Có phải dì và chú phản đối việc của chúng ta không.”
Kiều Trăn nhớ lại những chuyện đã xảy ra, bên tai truyền đến giọng nói an ủi của Hàn Tư Hành.
“ Đừng lo lắng cho em, cứ kể rõ cho em biết mọi chuyện.”
Kiều Trăn gật đầu, đem những lời mẹ đã nói với cô mấy ngày qua kể cho cậu nghe.
Cậu nghe xong chỉ cau mày không nói gì cả. Kiều Trăn nghiêng người nhìn cậu, áy náy nhỏ giọng nói: “ Thực xin lỗi…..”
Hàn Tư Hành sờ đầu tóc ướt mồ hôi của cô, xoay người hôn lên môi cô, “ Em không cần chị xin lỗi, chỉ cần chị không buông tay em thôi….”
Thân thể hai người ở trong chăn gắt gao dán sát, Kiều Trăn nhanh chóng cảm nhận được cậu đã có phản ứng, ngượng ngùng cọ cọ chân cậu, hơi thở của cậu lập tức trở nên nặng nề.
“ Đừng dụ dỗ em. Bằng không chị không có thời gian ăn cơm nữa đâu.” Cậu cắn nhẹ chóp mũi cô.
Mặt Kiều Trăn ửng đỏ, “ Chị không có.”
Cậu trêu ghẹo cô, “ Đến lúc ăn cơm rồi.”
Nháo loạn nửa ngày, bọn họ cả cơm trưa cũng chưa ăn. Trước khi ba mẹ đi làm đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn cho cô, Hàn Tư Hành nhanh chóng thu thập nguyên liệu nấu vài món đơn giản.
Ăn cơm xong, hai người dọn dẹp lại phòng bếp. Kiều Trăn vừa lau chén, lại nói với Hàn Tư Hành có muốn giả vờ chia tay không.
Gương mặt Hàn Tư Hành lập tức trầm xuống. Cậu không muốn nghe thấy cô nói hai từ này, ngay cả giả vờ cũng không được.
Cho dù cô nói là giả, nhưng Ⱡồ₦g иgự¢ cậu vẫn cảm thấy đau đớn. Cậu bế cô lên đặt cô ngồi lên cạnh bếp, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp nặng nề: “ Không được!”
Cậu cúi đầu hôn cô, mãnh liệt cắn vành môi cô, “ Chị không được phép nghĩ đến hai từ này! Cho dù là giả cũng không được!”
“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Kiều Trăn dịu dàng hỏi.
“ Em đã có cách. Chị đừng manh động.”
*
Hàn Tư Hành ở cùng Kiều Trăn cho đến khi ba mẹ cô sắp về nhà, lúc này cậu mới lưu luyến rời đi, muốn nhảy qua ban công trở về nhà mình.
“ Tư Hành, như vậy nguy hiểm lắm. Về sau đừng làm như thế nữa.” Kiều Trăn khẩn trương không thôi, sợ cậu sẽ ngã xuống dưới.
Cậu vừa nghe thấy lời này, quay đầu hôn lên môi cô, “ Không tin tưởng em như vậy à?”
“ Không có, chị chỉ lo lắng….”
Hàn Tư Hành dừng một chút, “ Ngày mai em sẽ không làm như thế nữa.”
Cậu véo eo cô, nói nhỏ bên tai cô, sau đó lưu loát nhảy qua ban công bên kia.
Kiều Trăn nghe thấy lời cậu nói chợt sửng sốt. Cậu nói ——“ Ngày mai ngoan ngoãn ở nhà chờ em đến cửa cầu hôn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc