Dục Vọng Cố Chấp Của Anh - Chương 29

Tác giả: Đào Hoà Chi

Nhớ chị
Sau một khoảng thời gian, hai người đều trở nên bận rộn lạ thường. Hàn Tư Hành cùng các đồng đội của mình tập trung chuẩn bị cho trận chung kết cuộc thi chế tạo robot, tranh thủ thời gian trước khi thi đấu cố gắng hoàn thiện đội ngũ người máy một chút.
Còn Kiều Trăn cũng bận rộn quay tập cuối của chương trình [ Vua trinh thám] mùa đầu.
Cho nên cả hai đều bận rộn, từ sau sự việc Hàn Tư Hành uống say, mối quan hệ của bọn họ không còn cảm thấy khó xử giống như trước đó, hiện tại lúc ở cùng nhau đã trở nên thoải mái tự nhiên hơn.
Đương nhiên, việc này chỉ do bản thân Kiều Trăn tự cảm nhận. Vào thứ tư, Kiều Trăn muốn xin Ngải Văn nghỉ một ngày, Ngải Văn bảo cô hãy đi tìm Tần Miện hỏi một chút và ký tên vào đơn xin nghỉ. Cô thầm nghĩ, bản thân mình chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi, xin nghỉ một ngày hẳn là không có gì đáng lo ngại.
Vì thế cô to gan đi tìm Tần Miện. Khi ấy Tần Miện đang ở trường quay hình để quay hình một chương trình khác, nhìn thấy cô bé trước mắt cúi đầu rũ mi lại có chút ngây người.
“ Em muốn xin nghỉ để làm gì?”
Hôm nay Kiều Trăn mặc một váy liền thân cổ chữ V màu trắng, xương quai xanh ẩn hiện, cả người giống như một đóa hoa bách hợp, vừa thuần khiết lại dịu dàng.
“ À, em có chút việc.”!Cô không biết cách thức xin nghỉ như thế nào, sau khi suy nghĩ liền nói rõ lý do mình muốn xin nghỉ phép, “ Em có một người bạn phải đi đến thành phố D tham gia thi đấu, em muốn đi đến đó cổ vũ.”
Tần Miện rũ mắt nhìn cô, thầm cười trong lòng, quả nhiên vẫn là sinh viên, tính tình trung thực.
“ Em có biết sắp phải quay hình tập cuối của [ Vua trinh thám] mùa đầu tiên không? Nhiệm vụ này rất quan trọng. Nếu nhân viên trong tổ không có chuyện gì quan trọng thì không thể xin nghỉ.”
Kiều Trăn chớp chớp mắt, đã hiểu. “!Em biết rồi đạo diễn Tần, em không xin nghỉ nữa. Đã làm phiền anh.”
Cô hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi, rồi xoay người rời đi, thời điểm cô chuẩn bị đi Tần Miện lại gọi cô.
“ Người bạn này của em ——” Tần Miện dừng một chút, “Là bạn trai sao?”
Kiều Trăn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không ngờ anh ta lại quan tâm đến việc này, theo sau lại lắc đầu, “ Không phải đâu, đạo diễn Tần.”
Không hiểu vì sao trong lòng Tần Miện lại thầm vui mừng, phất tay, “ Không có việc gì nữa, em đi đi.”
Kiều Trăn vâng một tiếng liền rời đi. Tần Miện nhìn thân ảnh màu trắng, chợt có chút bất ngờ. Mỗi lần nhìn thấy Kiều Trăn, luôn làm anh ta nhớ đến khoảng thời gian học đại học, bản thân đơn thuần vô lo trải qua năm tháng thanh xuân.
Bỗng nhiên anh ta đã hiểu vì sao những người đàn ông trưởng thành luôn thích chọn những sinh viên nữ nhỏ tuổi làm bạn gái. Trên người các cô có hơi thở thanh xuân đơn thuần mà bản thân mình không có.
Ở bên cạnh các cô, dường như bản thân cũng không còn phiền muộn của cuộc sống. Không cần quan tâm đến những lời nói của người khác, không cần nghiêm túc cân nhắc về lợi ích, chỉ cần chân thành là đủ.
Lúc này có người đến tìm anh ta ký tên, vì thế anh ta liền thu hồi tầm mắt.
Không thể xin nghỉ, Kiều Trăn đành phải nhắn tin xin lỗi với Hàn Tư Hành, còn hứa rằng mình sẽ xem trận thi đấu khi được phát sóng trực tiếp trên ứng dụng điện thoại.
Tuy Hàn Tư Hành cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không trách cô. Buổi sáng thứ năm, cậu cùng đồng đội đáp chuyến bay đến thành phố D.
Thành phố D nằm ở phía Nam, thời tiết mùa hè càng trở nên nóng bức. Phòng khách sạn do ban tổ chức sắp xếp, mà sát bên phòng của đội đại học S, chính là phòng của đội mạnh nhất đại học A.
Ở cuộc thi năm trước đại học A đã giành quán quân, hơn nữa phần thi vòng loại phía Bắc bọn họ 1 đường giành thằng lợi, chiến thắng các đội khác giành suất vé vào trận đấu chung kết. Mục tiêu năm nay cũng vậy, bọn họ muốn tiếp tục đoạt vị trí quán quân.
Có thể nói, cựu quán quân đội tuyển đại học A chính là chướng ngại lớn nhất của đội tuyển đại học S. Nhưng trong mắt đội tuyển đại học A, thành tích của đại học S cũng chỉ thuộc dạng bình thường giống như một con hắc mã mà thôi, đối thủ cạnh tranh mà bọn họ chú ý nhất chính là đội tuyển đại học K cũng đến từ phía Bắc.
Trải qua một ngày sắp xếp, 16 đội sẽ đấu với nhau tìm ra 8 đội mạnh nhất buổi sáng ngày thứ sáu sẽ bắt đầu thi đấu.
Việc quay hình cho chương trình [ Vua trinh thám] sẽ bắt đầu vào lúc xế chiều, buổi sáng bọn họ tập trung vào công việc bố trí trường quay, đón tiếp những khách mời tham gia chương trình, còn phải chuẩn bị một số việc lặt vặt khác.
Sau khi Kiều Trăn đón tiếp khách mời xong, nhân lúc có chút thời gian rãnh, liền tìm một góc khuất ngồi xuống.
Cô đeo tai nghe vào, lặng lẽ mở điện thoại bấm vào ứng dụng phát sóng trực tiếp, tìm kênh của cuộc thi chế tạo robot.
Quy tắc của trận đấu là thi 5 trận chỉ cần thắng 3 trận là được, mỗi trận đấu chỉ có vài phút. Hai đội mặc đồng phục khác nhau, mỗi đội có 5 người máy.
Hình thức thi đấu, cùng bản đồ của hai đội đều giống nhau. Hai bên phải dùng robot tấn công vào căn cứ của đội đối phương, đội nào phá được căn cứ trước sẽ là đội chiến thắng.
Vì trận đấu theo hình thức đối kháng, cho nên trong lúc trận đấu diễn ra sẽ có người dẫn chương trình đứng bên ngoài bình luận về trận đấu.
Thời điểm Kiều Trăn bật kênh đó lên, là lúc một trận đấu vừa mới kết thúc. Cô xem lại lịch sử thi đấu, căn cứ theo việc bốc thăm, trận đấu tiếp theo sẽ là đội tuyển của đại học S và đại học H.
Đều là hai tuyển thủ nằm ở khu vực phía Nam, có thể nói đại học S và đại học H là đối thủ cũ của nhau.
Kiều Trăn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhìn thấy người dẫn chương trình mời hai đội lên khán đài.
Sau đó là giới thiệu sơ lược về các đội và hô khẩu hiệu bắt đầu, 10 người đội viên tiến về phía sân thi đấu. Từng người ngồi xuống vị trí đặt máy tính của mình, đeo tai nghe vào.
Màn hình chiếu đến Hàn Tư Hành, vẻ mặt cậu vô cảm đeo tai nghe, môi mím chặt, đồng phục màu đen trên người cậu càng tôn thêm vài phần khí chất sắc bén. Nhưng vào lúc này, vốn dĩ trên màn hình điện thoại chỉ có lác đác vài bình luận đột nhiên lại tăng lên.
“ Mẹ kiếp, xin hãy chỉ quay hình tiểu ca ca ấy thôi!”
“ Không ngờ đại học S lại có nhiều tuyển thủ đẹp trai như vậy, muốn dùng mỹ nam kế sao???”
“ Ai nha! Thực xin lỗi đại học H, tôi đổi qua cổ vũ đại học S đây.”
“ Tiểu ca ca đó học trường nào vậy, kỹ thuật điều khiển điêu luyện như thế, nhất định đã có bạn gái rồi phải không? Ô ô ô”
“ Có người nào học ở đại học S không? Cầu cung cấp tin hot a a a a!”
…….
Trong nháy mắt, máy quay chuyển hướng quay những robot trên sân thi đấu.
Sau đó cuộc thi chính thức bắt đầu, các robot đã được khởi động, lập tức di chuyển trên bản đồ.
Tuy rằng cũng hiểu một chút cách thức thi đấu, nhưng Kiều Trăn vẫn không tính là quá am hiểu. Nhịp độ thi đấu rất nhanh, cô xem đến hoa cả mắt.
Chỉ nhìn thấy robot lên đạn, bắn đạn, có robot bị phá hủy, có robot lại đứng yên….. Đến cả robot không gian mà Hàn Tư Hành từng cho cô xem, cũng không thấy xuất hiện trên màn ảnh được mấy lần.
Nháy mắt, một con robot của đại học H đã bị phá hủy, năng lực chiến đấu của bọn họ bị giảm sút nghiêm trọng. Thời gian thi đấu kết thúc, bởi vì căn cứ của đại học S không bị tổn hại gì nhiều nên đã giành chiến thắng.
Sau vài phút giải lao ngắn ngủi, hiệp đấu thứ hai đã bắt đầu. Lúc này, con đường chiến thắng của đại học S càng ngày càng đến gần, Kiều Trăn chú ý nhìn đến căn cứ của đại học H, một tiếng ” Vèo Vèo” vang lên căn cứ bị phá hủy. Đại học S giành chiến thắng tuyệt đối.
Hiệp đấu thứ ba chiến thắng cũng rất dễ dàng. Ít nhất người không am hiểu như Kiều Trăn cũng có thể nhìn ra. Vì thế đại học S thuận lợi tiến vào vòng 8 đội mạnh nhất. Tiếp đến 8 đội thi đấu với nhau còn lại 4 đội, buổi chiều sẽ trận đấu sẽ diễn ra.
Sau khi trận đấu kết thúc, máy quay di chuyển về phía đội chiến thắng. Các đội viên đều kích động đứng lên ôm lấy nhau, chỉ có Hàn Tư Hành không có biểu hiện gì, lạnh nhạt cởi tai nghe ra đứng dậy, theo sau có đồng đội tiến đến ôm cậu, bọn họ cùng nhau rời khỏi sân thi đấu.
Khách quan mà nói từ nãy đến giờ các cô gái chỉ chờ một màn này, trong nháy mắt bình luận không ngừng tăng lên.
“ Tiểu ca ca đừng đi!”
“ Vì sao tiểu ca ca của đại học S chỉ điên cuồng thao tác trên máy tính!!!”
“ Chiến thắng rồi mà vẫn bình tĩnh như vậy à, woa woa woa, quả thực đẹp trai quá đi!”
“ Khóc đây, vì sao tôi không điền nguyện vòng thi vào đại học S nhỉ?!? Để bây giờ hối hận nước mắt dâng trào QAQ.”
“ Có lòng tốt thông báo này, trận đấu tiếp theo của đại học S sẽ bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều….”
“ Bản thân tôi sẽ viết tâm thư cầu xin người dẫn chương trình, buổi chiều chỉ cần phỏng vấn tiểu ca ca đẹp trai của chúng ta thôi!!!”
“ Tán thành!!!”
……….
Dường như Kiều Trăn cũng nhìn thấy những bình luận đó, khoé môi hơi cong lên. Tiểu gia hoả này, đi đến đâu cũng được người khác chú ý….
Buổi chiều, tập chung kết của chương trình [ Vua trinh thám] bắt đầu ghi hình.
Tại trường quay Kiều Trăn đã nhìn thấy hai vị nam thần đang nổi tiếng trên mạng, quả thực năng lực phân tích của bọn họ rất xuất sắc.
Ngải Văn thấy Kiều Trăn luôn chăm chú quan sát quá trình ghi hình, liền trêu ghẹo: “ Thế nào? Có phải hai cậu kia đặc biệt rất thu hút phái nữ không? Lớn lên đẹp trai, còn thông minh như vậy.”
Kiều Trăn mỉm cười, gật đầu. Có lẽ do thường xuyên nhìn thấy Hàn Tư Hành, cho nên cô cảm thấy hai anh chàng trên khán đài kia cũng chẳng đẹp trai lắm, bất quá với cái danh học bá quả thực rất dễ tăng thêm giá trị và mị lực của bản thân.
Ngải Văn đẩy nhẹ cô, nháy mắt: “ Chị nghe nói anh chàng đại học B chưa có bạn gái, có hứng thú kết bạn không, dù sao em cũng có số điện thoại của người ta mà.”
Đây đúng là một hiểu lầm lớn, Kiều Trăn vội lắc đầu, “ Không phải vậy đâu, cô giáo. Em không có ý gì với cậu ta cả.”
Ngải Văn cảm thấy khá hứng thú, “ Vậy em nói xem, mẫu người em thích là như thế nào? Chương trình của chúng ta tiếp xúc với rất nhiều sinh viên, có ai thuộc mẫu người em thích không?”
Kiều Trăn có chút giật mình, rốt cuộc mình thích mẫu người như thế nào?
“ Em cũng không biết nữa.” Kiều Trăn có chút buồn rầu lên tiếng.
“ Em vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như vậy, có phải có rất nhiều người tỏ tình với em đúng không? Chẳng lẽ không thích ai sao?” Ngải Văn nhìn thấy dáng vẻ của Kiều Trăn thì đã biết chính là mẫu người mà các nam sinh yêu thích.
Nháy mắt trong đầu Kiều Trăn liền xuất hiện hình ảnh của Hàn Tư Hành, cô lại đỏ mặt.
“ Ai nha, cô giáo à chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Mọi chuyện cứ tuỳ duyên đi.” Kiều Trăn vội vàng chuyển đề tài đến chương trình đang quay, không muốn suy nghĩ nữa.
Ngải Văn cười cười, không hỏi tiếp. Trong lúc ghi hình, Kiều Trăn lại mở điện thoại lên, cắm tai nghe vào điện thoại, đeo một bên tai, tiếp tục xem cuộc thi chế tạo robot.
Quy tắc trận đấu cũng giống như sáng nay, cô vẫn không hiểu rõ lắm. Thời điểm cô mở kênh lên, đại học S đang thi đấu hiệp thứ hai với đại học W, đại học S thắng một trận thua một trận.
Bước vào hiệp đấu thứ ba, đại học S dần dần chiếm ưu thế, sau đó một con robot của đại học W đã ૮ɦếƭ, đại học S thừa thắng xông lên.
Gần một nửa thời gian, robot của đại học W ra sức phòng thủ và tấn công robot của đại học S. Đã đi đến bước này, không ai muốn thua cuộc.
Đại học W ngoan cường chống đỡ, đại học S không ngừng tấn công, căn cứ của hai đội vẫn được bảo toàn, trận đấu lâm vào tình thế bế tắc.
Đúng lúc này, robot không gian của đại học S tận dụng thời cơ mọi người không chú ý, đột nhiên bắn 1 viên đạn vào căn cứ của đại học W, đánh lén thành công.
Căn cứ của đại học W bị tổn hại, nhất thời các đội viên của đại học W bắt đầu luống cuống. Đại học S nhân cơ hội này đưa robot bao vây tiêu diệt hai con robot của đại học W, một lần nữa nắm bắt thời cơ, chiến thắng hiệp đấu này.
“ Này, em cũng xem cái này sao?” Bên cạnh truyền đến giọng nói của Ngải Văn.
Kiều Trăn vội gỡ tai nghe ra, “ Cô giáo Ngãi, chị cũng biết cuộc thi này à?”
Ngải Văn gật đầu, “ Đài của chúng ta từng có ý định sản xuất chương trình công nghệ này mời các sinh viên tham gia, cho nên có xem qua một vài trận. Nó rất hấp dẫn, giống như đang đi đánh trận vậy.”
Kiều Trăn gật đầu, “ Đúng vậy, em xem cuộc thi này là vì trường em cũng đang tham gia thi đấu, vô cùng hào hứng, rất muốn bọn họ giành chiến thắng.”
“ Ừ, đây chính là vinh dự của toàn thể sinh viên mà.” Ngải Văn nhìn màn hình, lúc này người dẫn chương trình đang phỏng vấn tuyển thủ của đội chiến thắng, “ Cái cậu bạn này rất đẹp trai, bọn họ học cùng trường với em à, có quen biết không?”
Kiều Trăn nhìn thấy Hàn Tư Hành không có biểu cảm gì, gật đầu, “ Có quen ạ.”
“ Dạng này rất thích hợp lên TV, nếu về sau đại học S các em muốn tham gia chương trình gì, có thể để cậu ta tham gia. Bảo đảm sẽ nổi tiếng ngay.” Ngải Văn nói đùa.
Kiều Trăn chỉ cười không đáp lời, mắt lại nhìn đến Hàn Tư Hành trong màn hình.
Vì sao đã giành chiến thắng, mà cậu chẳng có bộ dạng vui vẻ gì cả….
Sau khi suy nghĩ, cô lại nhắn một tin nhắn Wechat.
[ Trăn Trăn: Chị đã xem thi đấu, chúc mừng nha! Đã được vào vòng bán kết!!]
Hàn Tư Hành nhanh chóng nhắn lại.
[ Tư Hành: Ừ.]
[ Tư Hành: Đáng tiếc chị không đến đây xem.]
[ Tư Hành: Nhớ chị. ]
Kiều Trăn đọc ba tin nhắn liên tiếp cậu gửi đến, trên mặt dần dần nóng lên.
Nhớ đến việc đã hứa với Hàn Tư Hành, cô liền đi tìm Ngải Văn, ” Cô giáo, ngày mai tổ của chúng ta được nghỉ phải không ạ?”
” Đúng vậy! Muốn đi đâu chơi thì cứ đi đi!” Trong khoảng thời gian này Ngải Văn luôn âm thầm quan sát biểu hiện của Kiều Trăn, trước mắt chương trình cũng đã kết thúc, phần hậu kỳ thuộc về bộ phận khác, các cô có một khoảng thời gian ngắn để thư giãn.
Kiều Trăn gật đầu đầy cảm kích. Chương trình chỉ còn ghi hình ngày hôm nay nữa là xong….
Ngày mai đại học S thi đấu vào buổi chiều….
Ngồi máy bay từ thành phố S đến thành phố D chỉ mất 1 tiếng….
Cái ý định này cứ quanh quẩn trong đầu Kiều Trăn, cô không cầm lòng được có chút khẩn trương, tim đập càng ngày càng nhanh.
Cuối cùng, cô mở ứng dụng mua vé máy bay, mang theo tâm tình thấp thỏm đặt chuyến bay, buổi sáng ngày mai bay đến thành phố D.
*
Sáng thứ bảy ở thành phố D, thời tiết nóng bức, ánh mặt trời chói chang.
Nhưng trong phòng của đội tuyển của đại học S có một người giống như bị mây đen bao phủ, khí thế âm u đến đáng sợ, người ngồi bên cạnh cậu cũng có thể cảm nhận được dường như mùa đông sắp đến rồi.
Nguyên nhân là vì, suốt một buổi sáng hôm nay Hàn Tư Hành không thể liên lạc được với Kiều Trăn.
Vốn dĩ cậu muốn hỏi, nếu cô đã quay xong chương trình. Ngày mai có thể đến đây xem cậu thi đấu trận chung kết không. Tuy biết rằng sẽ bị từ chối, nhưng cậu vẫn không muốn từ bỏ ý định, muốn thử một lần xem sao. Trăn Trăn là người rất dễ mềm lòng, có lẽ cậu cố gắng thuyết phục, hoặc cầu xin biết đâu cô sẽ đến.
Chỉ là hiện giờ, chưa kịp thỉnh cầu, đã không thể liên lạc được nữa!
Hàn Tư Hành gấp đến mức không thể ngồi yên, bình thường Kiều Trăn không đi làm thì sẽ ở nhà, vì sao gọi mãi vẫn không chịu bắt máy.
Nghĩ đến một số khả năng có thể xảy ra, cậu hận không thể lập tức bay về tìm cô.
Cùng lúc đó, khi đến khách sạn mà Hàn Tư Hành đang ở, Kiều Trăn mới nhớ ra di động của mình vẫn chưa mở nguồn. Cô vội mở nguồn, đã nhìn thấy tin nhắn Wechat và thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên.
Kiều Trăn hoảng sợ, không kịp xem kỹ. Lập tức gọi một cuộc điện thoại.
“ Tư Hành?”
Đầu dây bên kia là tiếng thở dốc dồn dập, “ Chị đi đâu vậy? Sao lại tắt nguồn lâu như thế!”
Kiều Trăn ngẩng đầu, nhìn tên khách sạn, thành thật nói: “ Chị đang đứng trước cửa khách sạn Xuân Hoa ở thành phố D.”
Trong nháy đầu dây bên kia chợt trở nên yên lặng, sau đó có một tiếng động của vật gì rơi xuống đất.
Kiều Trăn “ Phụt” cười một tiếng, chỉ có vậy mà đã bất ngờ đến đánh rơi điện thoại sao?
Giây tiếp theo, cậu thiếu niên đang tức muốn hộc máu, vội vàng lên tiếng, ” Chị không được rời khỏi đó! Bây giờ em xuống ngay đây!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc