Đứa Trẻ Giấy - Chương 35

Tác giả: rain8x

Thiên quốc
Tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Tôi nhìn thế giới quen thuộc trở nên méo mó, biến hình, thay đổi màu sắc ngay trước mắt, tuy nhiên tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Tôi cảm thấy bản thân bị hút ra khỏi thế giới này, nhưng đồng thời vẫn có cảm giác rất bình thường lúc bị hút đi. Quá trình này diễn ra trong vòng mấy giây, hoặc có thể ngắn hơn, nhưng cảm giác ngột ngạt, rã rời lúc đó thì như thể tôi đã bị đóng đá cả trăm năm trên một núi băng.
Sau đó, toàn thân tôi bất ngờ được nới lỏng. Tôi biết mình đã lại có thể cử động.
Rốt cuộc thì tôi đã bị làm sao? Cảm giác về sự tồn tại của bản thân trong tôi sao kỳ lạ thế này? Ý tôi là, ở trạng thái thông thường bạn biết mình hiện diện trong trạng thái nào, như bạn đang đứng, đang ngồi hoặc đang chạy. Tuy giờ chắc là tôi đang đứng, song bàn chân tôi lại không có cảm giác như đang phải gánh chịu trọng lượng của toàn bộ cơ thể mình, da tôi không cảm thấy không khí, máu huyết gần như cũng không lưu thông, bên trong cơ thể tôi im ắng như tờ. Thường bạn không nhận ra sự hiện diện của những cảm giác này khi chúng tồn tại, song khi chúng biến mất, bạn sẽ cảm thấy mọi thứ đều không giống như trước đó.
Thế giới tôi thấy bên ngoài đã hoàn toàn khác hẳn, những sắc màu rực rỡ trước đây đã biến mất, tôi không thể nói rõ những màu sắc tạo thành thế giới đó là màu gì, xanh da trời? Hay xám tro? Hoặc cơ bản chẳng thể coi là màu sắc.
Hình như tôi vẫn đang đứng ở chỗ bãi ngô, song những thân ngô, lá ngô và bóng dáng của người tên Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm mà tôi nhìn thấy, đều trở thành cái gì vậy? Thật khó có thể miêu tả lại thế giới tôi nhìn thấy, phiến lá ngô to rộng đang phất phơ một cách hư ảo, chẳng phải là do gió thổi, phần đường diềm bên ngoài bao quanh hình dáng Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm cũng đang biến ảo như thể tiêu điểm của mắt tôi đang liên tục thay đổi. Những vật thể này được tạo nên bởi những đường cong và đường gấp khúc; mỗi vật thể đều mang hình dáng hình học không gian, nhưng những vật thể hình học này không hề cản trở tầm nhìn của tôi, vì tôi có thể thấy mờ mờ những thứ phía sau hai bóng người một cao một thấp kia, trông chúng tựa như trùng trùng lớp lớp hình ảnh đang biến hóa.
Với Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm, tôi chẳng còn tồn tại trên thế giới này, tôi thấy họ nói hai câu gì đó rồi quay người bỏ đi.
“Này, này!” – Tôi kêu lên thật to, nhưng họ không nghe thấy. Dù đã dự liệu trước, song tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ. Tiếng nói phát ra từ tôi cũng đã đổi khác, giờ nó gần giống với kiểu âm thanh mà ta phát ra khi bịt chặt tai. Tôi nghĩ trong người mình toàn không khí nên mới nghe thấy âm thanh được tạo ra khi dây thanh quản làm chấn động không khi. Hơi thở của tôi cũng vậy, tôi không thể thở ra, cũng chẳng thể hít vào, đó chỉ còn là động tác theo thói quen, nhưng cho đến lúc đó tôi vẫn chưa có cảm giác ngạt thở.
Tôi nghĩ, mình chẳng còn ở trong thế giới trước đây nữa.
Tôi nghĩ đến Hà Tịch, chẳng bao lâu nữa cô ấy cùng đội cảnh sát sẽ xông vào khu viện dưỡng lão. Giờ tôi chẳng còn lòng dạ nào để lo lắng cho những cảnh sát đó, nhưng Hà Tịch thì…
Xuyên qua rất nhiều cây ngô, tôi nhìn thấy hai người Tiết Dĩnh và Chu Tiêm Tiêm đang đi về phía xa. Tôi định đuổi theo họ, một bước… tôi chỉ vừa mới bước một bước, mà phong cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi không rõ mình đã ở thế giới này bao lâu.
Ở đây chẳng có thứ gí để ghi nhớ thời gian, thời gian ở đây dường như đã hoàn toàn biến thành một dạng cảm giác thuộc về tinh thần. Có thể chỉ là hơn chục tiếng đồng hồ, hoặc vài ngày, song tôi lại cảm thấy như đã hơn chục ngày, hay cũng có thể là một tháng rồi vậy.
Tôi đã hiểu ra đôi chút manh mối của cái thể giới kì lạ này.
Dường như tôi đã đi vào thế giới của hình ảnh không gian ba chiều trong máy tính! Dù vẫn còn đôi chút khác biệt, song có thể nói đấy là ví dụng so sánh sát thực nhất, mà tôi có thể nghĩ ra. Thế giới nơi tôi đang ở này dường như chẳng có gì. Tôi có thể nhìn thấy những ngôi nhà, bàn ghế, những người đi lại trên đường kia, dù chẳng thể chạm vào họ, cũng như họ không nhìn thấy tôi.
Không gian ở đây có cấu trúc rất kì lạ, và cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm ra bất kì quy tắc không gian nào. Tôi đã thử đứng ở lối ra vào một tiệm cà phê rất lâu, nhìn dòng người qua lại, cố gắng nhận biết họ là đàn ông hay đàn bà, suy đoán cô gái kia có xinh không, nhưng chỉ cần bước một bước là tôi đã ra đến biển. Trước mặt tôi, một chú chim hải âu vừa bổ nhào xuống biển rồi lại vọt lên với một chú cá to được kẹp chặt trong mỏ. Tôi nghĩ, chỗ này hẳn không quá xa bờ. Cơ thể tôi bập bềnh lên xuống theo từng gợn sóng, nhưng lại rất ổn định bởi trọng lực không tồn tại ở thế giới này. Tôi không rõ mình đang đứng kiểu gì, cũng không hiểu vì sao mình lại không ngã. Tôi chỉ biết: nếu mình đi một bước, dù chỉ là sự xê dịch một cen ti mét về phía trước, tôi sẽ đến một nơi khác.
“Aaaaaaaaa!” – Tôi kêu lên một tiếng thật to. Ở đây hoàn toàn vắng lặng, không một âm thanh, nên nếu không muốn mình phát điên, cứ cách một khoảng thời gian tôi lại hét lên một tiếng.
Nhưng điên và không điên thì có gì khác nhau?
Tôi không rõ đến khi nào mình sẽ phát điên, nhưng lúc còn chưa điên, tôi cần cố gắng nghĩ xem rốt cuộc mình đã đến chốn nào?
Tôi từng ngỡ mình đã ૮ɦếƭ và đây là thế giới sau khi ta qua đời. Nhưng sau đó tôi lại nghĩ không phải vậy. Chẳng phải tôi đang cố níu kéo cuộc sống, mà là tôi chưa gặp bất kì ai khác ở miền đất ૮ɦếƭ tĩnh lặng này. Nếu tôi là linh hồn của một người đã qua đời, thì tôi sẽ gặp những linh hồn của những người đã qua đời trước mình.
Ở đây không có âm thanh, không có vật chât, toi cũng không tìm được quy tắc không gian, và ngay đến dòng thời gian cũng trôi chảy hơi khác. Dù không nắm được những bằng chứng xác thực, nhưng tôi luôn cảm thấy chỉ cần mình dịch chuyển vị trí, khiến khung cảnh trước mắt thay đổi, thì dòng thời gian lại không tiếp nối. Để di chuyển từ Bắc Kinh sang Tokyo, tôi chỉ cần bước một bước; hành động này có thể diễn ra trong tích tắc, song cũng có thể là vài ba ngày. Với tôi, thời gian đang trôi qua với tốc độ chậm chạp, khó có thể nhận biết. Đúng vậy, tôi có thể khẳng định thời gian không ngừng lại, bởi cuối cùng tôi đã cảm thấy hơi thiếu dưỡng khí. Lượng oxy tôi hít vào trước khi bước sang thế giới này đang dần cạn, tôi không rõ nó có thể giúp mình chống đỡ được bao lâu, song ắt hẳn chẳng thể là mãi mãi.
Nhưng thế giới này vẫn có liên quan với thế giới bình thường. Vì mọi thứ tôi nhìn thấy đều là cảnh tượng xảy ra trong thế giới bình thường, cho dù giờ chúng đã bị biến hình, chẳng còn âm thanh và màu sắc.
Chu Tiêm Tiêm muốn tôi “không tồn tại”, thì ngay sau đó tôi đã thành ra thế này. Nếu một người không được ai nhìn thấy, nghe thấy, hay có thể chạm vào, và ta không thể liên lạc với họ dưới bất kì hình thức nào, thì hỏi rằng anh ta liệu còn tồn tại nữa hay không? Mà cho dù anh ta vẫn tồn tại đi chăng nữa, thì với người khác, anh ta đã chẳng còn tồn tại.
Có lẽ đó chính là khả năng của Chu Tiêm Tiêm, khả năng khiến cho người khác không thể nhìn thấy và chạm vào tôi.
Nói về tàng hình, khoa học ngày nay đang dần biến giấc mơ về chiếc áo tàng hình trở thành hiện thực. Tôi được biết, hiện không chỉ có một nhóm nghiên cứu tiến hành thí nghiệm trên phương diện này, và chiếc áo tàng hình được tạo ra ngày nay có thể khiến người mặc nó trở nên gần như trong suốt. Điều này đạt được là vì kiểu áo này đã bẻ cong đường đi của ánh sáng, nên khi bạn nhìn vào nó, ánh sáng sẽ không đi thẳng mà đi theo một đường cong trên bề mặt áo, nhờ đó bạn sẽ nhìn thấy những thứ vốn bị che khuất phía sau chiếc áo.
Nếu tồn tại một dạng khả năng dị thường, có thể khiến vật thể uốn cong đường đi của ánh sáng, rồi qua đó đạt đến hiệu quả tàng hình, thì tôi nghĩ mình sẽ không quá bất ngờ. Dạng lực trường do tinh thần con người tạo ra, đã được chứng minh là có khả năng thực hiện vô số việc kì diệu, song nếu không chỉ là uốn cong đường đi của ánh sáng, mà còn uốn cong không gian thì sao? Tưởng tượng là có một vật đang hiện diện trong thế giới này, nhưng không gian bao bọc quanh nó ban đầu bất ngờ bị bẻ cong, người trong không gian đó cũng bị bẻ cong theo, nên sẽ không cảm nhận thấy đồ vật khác.
Gượm chút, uốn cong không gian lại khiến tôi nhớ ra điều gì đó, à, chính là cuốn “Lược sử thời gian” mà tôi đã xem cách đây không lâu.
Nội dung cuốn sách này giới thiệu về “thuyết tương đối rộng” của Eistein, rằng vật thể có khối lượng lớn có thể uốn cong không gian quanh nó; không gian bị uốn cong cạnh lỗ đen sẽ hút ánh sáng vào trong. Do đó mới có nhà khoa học đưa ra một ý tưởng điên rồ về “lỗ giun”[1] - sau đi xuyên qua một lỗ trên bề mặt không gian bị uốn cong sang đến đầu bên kia, ta sẽ đến được nơi rất xa. Tôi tường ngơ ngẩn nghĩ, vào đầu này ra đầu kia, vậy quãng giữa là cái gì? Phía dưới bề mặt không gian bị uốn cong là cái gì? Nó có giống thế giới quanh tôi hiện giờ không.
[1] Trongvật lý, lỗ giun hay còn gọi là lỗ sâu, là một không – thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô, tạo nên đường đi tắt trong không – thời gian.
Thực ra tôi biết, trong thuyết “tương đối rộng” tuy có không gian bị uốn cong, song không tồn tại không gian bên ngoài không gian bị uốn cong, vì không gian đâu phải là một tờ giấy mà ta có thể gập phồng lên, một ví dụ so sánh tuy giàu hình ảnh song lại không mấy chính xác.
Còn nơi quỷ quái tôi đang ở đây, tuy tôi gọi là “nơi” song chưa chắc nó đã là một không gian. Điều duy nhất tôi có thể xác định được là: nó nằm ngoài không gian thông thường. Do đang ở ngoài không gian bị uốn cong, nên thứ tôi nhìn ra được là mặt đất nhấp nhô lượn sóng cùng những vật thể đã bị thay hình đổi dạng.
Tôi đang ở trong một không con cạnh không gian thông thường, hoặc ta có thể thay không gian bằng từ trường cũng được. Quy tắc không – thời gian ở nơi đây khiến tôi hoàn toàn mất phương hướng, có lẽ so với thế giới mà tôi từng sống trước kia thì thế giới nơi đây có thêm một vài tiêu chí khác.
Trong thế giới bên kia của tôi, muốn định vị sự hiện diện của một sự vật hay một người nào đó, ta cần phải xác định được vị trí không gian và vị trí thời gian; vị trí không gian được hợp thành từ ba yếu tố là: chiều dài, chiều rộng, chiều cao, nên đó là một thế giới bốn chiều.
Còn với thế giới – nơi tôi đang ở lúc này, rõ ràng là chiều dài, chiều rộng, chiều cao và thời gian, hoàn toàn không thể định vị sự hiện diện của tôi, nên tất phải còn những tiêu chí khác mà tôi chưa tìm ra.
Đây là một thế giới đa chiều, có lẽ là năm, hoặc sáu chiều, nhưng cũng có thể chỉ là bốn chiều – với bốn độ dài của chiều rộng, chiều dài, chiều cao và thời gian khác nhau.
Lúc nghĩ đến đa chiều, là tôi đang đứng trên một đại lộ lớn. Tôi đoán chỗ này hẳn là một nơi nào đó bên châu Âu, có người đang ngồi kéo đàn violin ở góc đường.
Mỗi bước tôi đi đất trời lại thay đổi. Tôi từng bị đàn bò rừng chạy xuyên qua иgự¢ nơi thảo nguyên mênh ௱ôЛƓ, từng thấy một cô gái đang tắm trong nhà tắm, từng thấy một người đâm ૮ɦếƭ người khác rồi ném xác người kia vào trong cốp ô tô. Tôi đã quen với những đường cong, đường gấp khúc luôn biến đổi nhấp nhô tựa như làn sóng, có thể nhanh chóng nhìn ra thứ ở trước mắt mình là gì. Thế nhưng sự tiến bộ này chẳng thể khiến tôi vui hơn tẹo nào, tôi bàng quan nhìn chúng, thấy bản thân như thể một hồn ma.
Người kéo đàn violin ngồi ở góc chênh chếch với tôi, cánh tay anh ta khẽ khàng chuyển động, dù tôi không nhìn rõ dây đàn vì nó quá nhanh, nhưng rõ ràng là anh ta đang kéo đàn. Không ai dừng lại nghe, song dường như anh ta vẫn rất chuyên tâm.
Và rồi tôi liền nghĩ đến “dây”.
Lẽ nào tôi thực xuất hiện trên một “dây” sao?
Tất nhiên “dây” tôi nói ở đây, không phải là dây đàn mà là “thuyết siêu dây”.
Người kéo đàn ngừng lại, anh ta dựng chiếc đàn dựa vào tường rồi ngẩng đầu nhìn về phía tôi bên này.
Ánh mắt anh ta dõi xuyên qua tôi rồi dừng lại ở một nơi nào đó. Cảm thấy hơi không bình thường, tôi quay đầu nhìn mà không rõ anh ta đang nhìn gì.
Rồi sau đó, vẻ mặt anh liền biến đổi.
Chỉ cần các cơ trên mặt anh ta hơi chuyển động, cũng đủ mang lại cho khuôn mặt một biểu cảm hoàn toàn khác. Tôi có thể nhận ra nét mặt anh ta hiện hơi khác so với lúc trước, khả năng quan sát của tôi đã mạnh hơn nhiều so với lúc mới đến thế giới này, song tôi thực sự không chắc vẻ mặt của anh ta biểu đạt điều gì.
Theo tôi đoán, thì phải chăng là sự nghi hoặc? Trời đất quỷ thần, lẽ nào anh ta không nhìn về phía sau mà là đang nhìn tôi? Anh ta nhận ra sự tồn tại của tôi ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc