Đứa Trẻ Giấy - Chương 29

Tác giả: rain8x

“Để tôi cho cậu biết sự thật, đó là vì bị cáo đột nhiên biến mất, biến mất ngay trước mũi bọn họ. Không còn bị cáo, phiên tòa xét xử đó đương nhiên chẳng thể tiếp tục”.
“Đột nhiên biến mất? Cậu ta đã trốn thoát?” - Tôi thử dò hỏi.
“Không, chẳng phải là trốn thoát. Mà là biến mất, người đó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.
“Cậu ta ૮ɦếƭ rồi?” – Tôi thấy hơi ngạc nhiên hỏi.
“Có thể coi là vậy, song cũng không thể nói vậy. Đấy là thần tích, là khả năng thần thánh vĩ đại mà Thiên Tôn đã phô bày. Cậu ta đã quay về với hư vô ban đầu.”
Trong đầu tôi còn quá nhiều nghi vấn, nhưng tôi nghĩ, đây chưa phải lúc đưa ra những câu hỏi này. Điều tôi cần làm bây giờ là phải thể hiện một thái độ khiến Viên Cát hài lòng.
“Thật khó tin, lẽ nào trên đời này có thần thánh thật sao? Trời đất quỷ thần ạ! Mong anh thông cảm, tâm trạng tôi hiện giờ hơi phức tap.”
“Có phải cậu thấy vừa hơi kích động, hơi mê hoặc, vừa hơi khó tin không?” – Viên Cát cười “ha ha” hai tiếng rồi nói tiếp: “Không vấn đề gì, tín đồ đích thực nào mà chẳng phải trải qua giai đoạn này lúc đầu. Trước sự vĩ đại của thần linh, ta thấy khiếp sợ vì bản thân mình quá ư nhỏ bé. Giờ tôi mời cậu nhập hội cùng chúng tôi để đắm mình trong ánh hào quang của thần thánh, nhìn ra chân tướng sau cùng của thế giới.”
Tôi bỏ điện thoại xuống, nét mặt có phần phấn khởi.
“Hắn ta nói gì?” – Hà Tịch hỏi tôi.
“Hắn muốn anh gia nhập hội Thánh Nữ giáo, đến dự buổi lễ tuyên truyền, giảng giải giáo lý chính thức và quan trọng hơn.”
“Bao giờ?”
“Hắn nói đợi khi anh suy nghĩ kĩ và đã quyết định, hắn sẽ báo lai thời gian và địa điểm cụ thể sau. Anh chưa nhận lời ngay, còn phải vờn một chút rồi mới gọi, thế cho hợp lẽ thường. Hắn nói, nếu trở thành tín đồ chính thức, rất có thể thần tích lại giáng hiện.”
“Cho em đi cùng nhé, thời gian này chẳng có thứ gì để mổ xẻ nên thấy hơi tẻ nhạt.”
“Chớ, chớ.” – Tôi liên tục lắc đầu, “Thế sao được, đây là thâm nhập vào hang ổ địch, cũng không phải là trò đóng kịch của trẻ con.”
Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vì thấy Hà Tịch đã nheo nheo cặp mắt xanh nhạt của cô lại.
“Hóa ra anh nghĩ em là đứa thích chơi trò đóng kịch của trẻ con đấy”.
“Không, không, không, đương nhiên không phải thế, đương nhiên không phải thế rồi…”
Trước khi trả lời Viên Cát, tôi định liên lạc với chị trưởng ban múp míp kia. Mặc dù cứ nghĩ đến dáng người chi ta là tôi đã thấy ớn như bị một tảng thịt mỡ ngáng lại, nhưng một khi đã nhận lời Viên Cát, tức là tôi sẽ phải dẫn sâu hơn vào chuyện này; đến chừng đó, có thể tôi sẽ phải đối mặt với một số tình huống mà bản thân không biết phải xử lí ra sao, lúc đó chị ta cần phải góp ý và đưa ra sự bảo đảm thiết yếu cho tôi.
Kể từ lần đến tìm tôi vào buổi tối đó, tôi chưa thấy có động tĩnh gì khác từ chị ta, khiến tôi thực sự không rõ rốt cuộc chị ta định đem con bỏ chợ, để tôi muốn làm gì thì làm, hay thực ra chị ta vẫn nắm rõ mọi nhất cử nhất động của tôi. Tuy cả hai giả thuyết này đều đáng sợ như nhau, song dựa trên mức độ “khó xơi” của chị ta, tôi nghĩ giả thuyêt thứ hai có nhiều khả ngăn hơn.
Trong lúc ân cần đưa Hạ Tịch về tận nhà, tôi đã nghĩ ngợi đâu vào đó cả rồi. Lát nữa về đến nhà, tôi sẽ đi tắm rồi vào mạng hoặc xem ti vi một lúc, đợi đến nửa đêm về sáng mới gọi điện hành chị ta cho bõ ghét. Tận đến lúc nhìn thấy chiếc Buick đen đỗ ngay cổng chính của tiểu khu, tôi hãy còn mải tâm đắc với kế hoạch trả thù của mình.
Trừng mắt nhìn chiếc xe, tôi nhủ thầm: phải chăng chỉ là ngẫu nhiên, vì tại Thượng Hải này, ít nhất cũng có cả ngàn chiếc xe tương tự vậy.
Phần kính sậm màu trên cửa sổ xe đã khiến tôi chẳng thể nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy nổ ì ì phát ra từ động cơ xe.
Tôi gõ cửa xe: “Có ai không?”
Cửa xe tự động từ từ mở ra.
“Mời vào!”
Tôi nhìn vào khuôn mặt đầy đặn đó, hơi bất ngờ hỏi: “Sao? Lần này chị không chặn tôi ở chỗ trước cửa nhà nữa à?”
“Vì tôi biết cậu là cậu bé ngoan thích chủ động.” – Chị ta cười hì hì bảo.
Lòng tôi dậy lên cảm giác bất lực, vốn định giành lại chút thế chủ động, mà ngay tâm tư này của tôi chị ta cũng đoán ra; có lẽ tôi nên ăm mừng vì không đứng ở thế đối đầu với người phụ nữ trung niên này.
“Xem ra cậu hiểu rất rõ đạo lý kết hợp làm việc với vui chơi giải trí đấy, tôi biết mình không chọn nhầm người mà!” – Vẻ mặt và giọng điệu chị ta thường luôn hiền hòa như vậy.
Kết hợp làm việc với vui chơi giải trí ư? Tôi ngẩn ra một hồi, rồi lập tức hiểu ra, chị ta đang nói về chuyện tôi và Hà Tịch hẹn nhau đi hát hò. Đó là câu nói mỉa nhằm vào tôi.
“Trong bữa tối nay, Viên Cát đã gọi điện cho tôi.” – Với trình độ của tôi thì quanh co trước nhân vật dạng này là điều vô ích. Thực lực cùng kinh nghiệm đã đặt chúng tôi vào hai thế không cân xứng, nên vào đề thẳng sẽ tốt hơn. Chị ta đưa mắt nhìn tôi một cái, với vẻ hơi khen ngợi, song điều đó càng khiến tôi bứt rứt hơn, nhanh chóng thuật lại toàn bộ cuộc trò chuyện qua điện thoại với Viên Cát liền một mạch.
“Tốt, tới đây sẽ trông cả vào anh!”
Giọng nói này khiến tôi giật bắn mình, bởi nó không phát ra từ chị béo, mà từ người tài xế ngồi ở ghế trước đột nhiên quay đầu lại phát biểu.
Chẳng phải vị tài xế này là nhân vật luôn im lặng từ đầu chí cuối sao?
Sau đó tôi mới nhận ra, người này chính là cảnh sát trưởng Vương.
“Tôi đã nói là chúng tôi thường phải hợp tác với các đơn vị, cơ quan khác” – chị ta lên tiếng, “Tổ chức tà giáo này tuy chưa được coi là lớn mạnh, song những việc nó đang làm lại khiến ta phải giật mình. Bởi thế không thể ngồi chờ tiếp nữa, chúng tôi bắt tay hợp tác với bên cảnh sát, chuẩn bị hành động”.
“Na Đa, khi thâm nhập vào ổ quỷ lần này, anh nhất định phải làm rõ xem chúng đưa Lã Vãn Cường thoát khỏi tòa bằng cách nào. Cho dù tên Lã Vãn Cường đã ૮ɦếƭ đi nữa, thì ta cũng phải tìm ra hắn”.
Hai ngày hôm nay cảnh sát trưởng Vương đã vô cùng khốn đốn, tuy nói người bỗng dưng biến mất ở tòa, song phía cảnh sát đã được báo trước mà chẳng thể là gì thì đúng là quá bị động.
“Theo tôi, Viên Cát cũng chưa chắc đã biết tình hình cụ thể, hắn lúc nào cũng “thần tích, thần tích,” còn bảo quay trở lại với hư vô ban đầu gì gì đó, tôi nghĩ hắn đã bị tẩy não sạch bách rồi. Có lẽ chỉ một vài nhân vật cao cấp trong hội tà giáo mới biết bí mật về sự xuất hiện của thần tích, còn tín đồ loại thường thường chắc chỉ biết được phần nào thôi.” – Tôi nói.
“Na Đa, mai cậu gọi điện cho Viên Cát, bảo hắn là cậu muốn gia nhập. Theo thông tin chúng tôi có thì tham dự buổi lễ tuyên truyền và giảng giải đạo lý, cũng gần như nhập giáo rồi. Hơn nữa, mỗi khi có tín đồ nhập giáo đều có nhân vật cao cấp của hội đứng ra cử hành nghi lễ đặc biệt, nên cũng rất có khả năng sẽ nhìn thấy Thánh Nữ của chúng. Chúng tôi sẽ bố trí nhiều cảnh sát bao vây quanh địa điểm nhóm họp, ngay khi xác nhận Thánh Nữ đã xuất hiện là lập tức tiến hành bao vây ngay. Nếu cậu chưa thể làm rõ thần tích của chúng rốt cuộc là thế nào thì cũng chẳng sao, đợi đến lúc cả bọn vào tù, chúng tôi khắc có thời gian làm rõ!” – Chị trưởng ban vừa cười ha ha vừa thốt ra lời lẽ đầy lòng thương xót.
“Có nghĩa nếu Thánh Nữ không xuất hiện, thì kế hoạch hành động lần này sẽ bị hủy bỏ?”
“Đúng, Thánh Nữ là mấu chốt, nhân vật Tiết Dĩnh kia cũng rất quan trọng. Nếu không có hai người này, những kẻ còn lại chẳng thể gây sóng gió gì”.
“Vậy nếu Viên Cát không báo trước cho tôi địa điểm tập trung thì sao?”
“Cái đó không vấn đề gì, theo đuôi người thì tôi đã có cách. Nhưng…” – Chị ta nghĩ ngợi một lát, đoạn tiếp: “Nếu đến lúc đó cậu xác định thực sự có một vài chuyện xảy ra nằm ngoài hiểu biết thông thường, ý tôi là phải cần đến bộ phận cảnh sát đặc biệt hoặc đơn vị nào khác mới có thể xử lý được, thì cậu phải kịp thời báo ra ngoài. Chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình để quyết định có tiếp tục hay không?”
Lúc nhắc đến “đơn vị nào khác”, chị ta nhìn tôi cười cười. Chắc chị ta biết rõ tôi có mối liên hệ dây mơ rễ má với đơn vị chuyên nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên X, hoặc giả còn nắm được nhiều thông tin hơn lượng thông tin về tôi được lưu ở đơn vị cảnh sát đặc biệt.
“Vậy người vào sinh ra tử như tôi thì sẽ được gì?” Tôi chuẩn bị mặc cả với chị ta.
“Cậu cần tiền không?” – Chị ta cười, rồi lắc đầu: “Không, tôi biết thứ cậu muốn có nhất chính là chân tướng sự thật”.
Tôi cần tiền chứ, không ít hơn trăm vạn chẳng nhiều hơn nghìn vạn! - Tôi thầm gào lên.
“Tôi đã sẵn sang!” – Tôi bảo Viên Cát.
“Tôi thực sự thấy mừng cho cậu. Vậy, cậu nhớ dành cho tôi cả ngày thứ ba tuần sau đấy nhé!”
“Địa điểm ở đâu vậy?”
“À… hôm đó tôi sẽ đến đón cậu”.
“Tôi cần chuẩn bị gì không?”
“Ha ha, không gì cả, cậu chỉ cần giữ cho mình một cái tâm nhún nhường là được rồi. Hãy nhớ là trước sức mạnh vô song của thần thánh, chúng ta đều vô cùng nhỏ bé. Thực ra nên nói là, đứng trước thần thánh, tất cả đều là hư ảo. Tôi biết nhất định cậu sẽ thấy nghi ngờ, nhưng chẳng cần vội hỏi ngay bây giờ, đến hôm ấy cậu khắc sẽ rõ”.
Đặt điện thoại xuống, Hà Tịch ở cạnh đang nhìn tôi.
“Đến thứ ba tuần sau khắc rõ!” - Tôi nhún vai.
“Em cũng đi”.
Tôi liền ra vẻ sầu thảm như đưa đám: “Bà cô ơi, bà đừng đùa con nữa”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc