Đứa Trẻ Giấy - Chương 17

Tác giả: rain8x

Tôi bấm phím liên lạc với căn hộ 702, lòng lo ngay ngáy, mình đã liều đến tận đây thì chẳng lẽ lại không qua được cổng chính?
“Ồ, anh là ai?” - Một giọng phụ nữ vọng ra ngoài qua loa.
“Xin cho hỏi chị Nhạc Văn Anh có nhà không?” - Tôi hỏi.
“Vâng, tôi là Nhạc Văn Anh đây”.
Tôi mừng thầm, vội vàng hỏi: “Xin lỗi đã mạo muội đến quấy rầy chị, tôi là phóng viên Na Đa của báo Ngôi sao buổi sớm, muốn được phỏng vấn chị.” - Nói đến đây, tôi giơ thẻ nhà báo của mình ra trước ống kính camera.
“Phóng viên báo Ngôi sao buổi sớm? Anh muốn hỏi về chuyện gì?”
“Là về... về một số trải nghiệm của chị, việc này... liệu ta có thể nói kĩ hơn lúc tôi lên trên đấy không?”
“Vâng, được”.
Cánh cửa bảo vệ phát ra một tiếng khe khẽ, rồi tự động mở ra.
Chỉ thế thôi tôi đã được phép lên à? Có vẻ dễ quá nhỉ.
Lần này không cần nói nhiều, tôi ấn chuông là cửa mở ngay.
Không khí điều hòa mát rượi lan ra đến tận ngoài cửa, khiến tinh thần tôi trở nên phấn chấn. Mở cửa cho tôi là phụ nữ mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa dài quá gối với chiếc cằm nhọn cùng cặp mắt nhỏ và dài như thể còn ngái ngủ, từ cô ta toát lên một sự mệt mỏi.
Nhưng sao tôi cảm thấy gương mặt này có nét quen quen, như thể đã từng thấy ở đâu đó rồi.
Thêm lần nữa tôi rút thẻ nhà báo cùng danh thi*p của mình ra, Nhạc Văn Anh chỉ nhìn lướt qua tấm danh thi*p rồi ngẩng lên nhìn tôi, bảo: “Anh... có phải... trước đây anh đã từng đến bệnh viện bà mẹ trẻ em số một phỏng vấn rồi không?”
Tôi sững người, gật đầu, rồi chợt nhớ ra, người phụ nữ đang ngồi trước mặt tôi là cô y tá đã đứng bên ngoài nghe lỏm cuộc trao đổi giữa tôi và bác sĩ Trương về trường hợp đứa trẻ giấy ba năm về trước khi tôi đến đó phỏng vấn. Hóa ra cô ấy chính là người đỡ đẻ, xem ra đồng phục của bà đỡ và y tá cũng na ná nhau, nên mới khiến tôi không phân biệt rõ như vậy. Xét theo cảm quan thì dáng vẻ cô ấy hiện giờ cuốn hút hơn nhiều so với hồi làm y tá, nhưng cũng rất có thể do hồi đó tôi còn đang tập trung vào chuyện đứa trẻ giấy, nên không chú ý gì đến cô ấy.
Nhạc Văn Anh cười, nói: “Vậy là anh nhớ ra rồi, có chuyện gì thì vào trong rồi nói”.
Tôi thay giày, đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon. Diện tích của phòng khách này chắc phải cỡ năm sáu chục mét vuông, toàn bộ đồ đạc, cách sắp xếp cũng như lắp đặt, đều rất chau chuốt, tỉ mỉ.
Phòng khách đã rộng thế này, thì tối thiểu cả căn hộ cũng phải lên tới hai trăm mét vuông. Hiện nhà đất ở khu vực này giá bao nhiêu, ba vạn tệ một mét vuông hay cao hơn? Cô ấy lấy đâu ra nhiều tiền vậy nhỉ?
“Sao anh biết tôi sống ở đây?” - Nhạc Văn Anh hỏi.
“Ồ, ban đầu tôi đã nhờ người tìm cha mẹ chị, họ cho tôi địa chỉ này”.
Thấy tôi nhắc đến cha mẹ, gương mặt Nhạc Văn Anh thoáng hiện chút u uẩn.
“Thực ra hôm nay tôi đến tìm chị, vì có chút chuyện liên quan đến cuộc phỏng vấn hồi trước”.
“Liên quan đến cuộc phỏng vấn hồi trước? Là về thai nhi giấy đó?” - Nhạc Văn Anh buột miệng nói.
Tôi gật đầu mà lòng chần chừ, nói tiếp thế nào đây. Hỏi thẳng hay hỏi vòng? Việc Nhạc Văn Anh đột ngột nghỉ việc ở bệnh viện Bảo vệ bà mẹ và trẻ em năm ấy rồi giờ lại lắm tiền như vậy, thì quả thật rất đáng nghi.
“Đúng là có chút liên quan, sau đó tôi và sản phụ tên Hoàng Chức vẫn tiếp tục giữ liên lạc. Lần ấy, do thiếu kinh nghiệm phỏng vấn, tôi chỉ phỏng vấn bác sĩ thành ra cuối cùng bài viết chẳng hoàn thành được. Nếu sớm biết chị chính là người đỡ đẻ trong ca đó, thì tôi đã phỏng vấn chị rồi!” - Tôi vòng vo thu hẹp chủ đề, rồi bất ngờ hỏi, “Nhưng sao sau đấy chị lại bất ngờ nghỉ việc ở bệnh viện? Nghe nói thu nhập và chế độ đãi ngộ ở đó rất tốt”.
Phải tìm cách làm sáng tỏ được điểm này mới mong xác định được sách lược tiếp theo.
Nhạc Văn Anh cười cười, nhưng nét cười ẩn chứa bao điều chẳng thể nói rõ.
“Ồ, tôi mạo muội quá!” - Tôi vờ giữ ý, nói.
“Chuyện cũng chẳng có gì là không thể nói, anh đã tìm được chỗ tôi ở qua cha mẹ tôi, chẳng lẽ còn chưa đoán ra được lý do à?”
“À!” - Quả thật tôi không phản ứng kịp, cô ta đang nói về cái gì nhỉ?
Nhạc Văn Anh lại cười cười, bảo: “Căn hộ cao cấp như thế này tôi chẳng đủ sức mua, giấy tờ nhà cũng chẳng đứng tên tôi”.
Tiếp đó, cô ấy thẳng thừng cho tôi biết toàn bộ câu chuyện của mình.
Hóa ra cô là “chim bạch yến”.
Chim bạch yến là loài chim có vẻ ngoài rất đẹp, hót cũng rất hay, thường hay bị nhốt trong Ⱡồ₦g, không được tự do. Mấy năm gần đây, ba từ này còn mang thêm hàm ý đặc biệt khác.
Do bị các thông tin làm nhiễu nên tôi hoàn toàn phán đoán sai lý do Nhạc Văn Anh xin nghỉ việc. Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, cô ấy gặp một thương nhân giàu có người Đài Loan, rồi thành vợ bé của ông ta ở đại lục.
Với rất nhiều cô gái cam tâm tình nguyện trở thành vợ bé, ngoài lý do tiền bạc, tình cảm cũng là yếu tố rất quan trọng. Năm đó, Nhạc Văn Anh quyết một lòng yêu người đàn ông ấy, dù cha mẹ mắng mỏ thế nào cũng không chịu chia tay. Là những tri thức gia phong, nề nếp, nên với cha mẹ Nhạc Văn Anh việc con gái mình trở thành vợ bé của một người đàn ông Đài Loan là điều không thể chấp nhận được. Chuyện mà vỡ lở thì họ còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa, nên họ đành đoạn tuyệt quan hệ với cô, xem như mình không có đứa con gái này.
Tình yêu càng nồng đượm bao nhiêu, thì thời gian tồn tại của nó càng ngắn ngủi bấy nhiêu. Bây giờ, thứ khiến Nhạc Văn Anh tiếp tục duy trì mối quan hệ này không chỉ đơn thuần là tình cảm nữa. Phần lớn thời gian cô sống thui thủi một mình, cô đơn vò võ trong căn hộ rộng rãi này, ngay đến một người trò chuyện cũng chẳng có. Hôm nay tôi đến đây, hóa ra lại mang đến cho cô cơ hội được trò chuyện. Vả lại tôi và cô vốn là người xa lạ, nên xét ở khía cạnh nào đó càng dễ nói chuyện và tâm sự hơn.
Nghe xong câu chuyện của Nhạc Văn Anh, cuối cùng tôi đã thấy yên tâm. Câu đầu tiên tôi bảo cô ấy chính là: “Hoàng Chức ૮ɦếƭ rồi”.
“Hoàng Chức, sản phụ sinh ra đứa trẻ giấy đã bị người ta Gi*t hại”.
Trong ánh mắt sững sờ của Nhạc Văn Anh, tôi đã kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc. Từ chuyện Hoàng Chức phát bệnh tâm thần, chuyện con gái cô ấy mất tích, rồi tôi về thôn Đại Đường tìm cô ấy đã qua đời trong một quán trọ nhỏ ở Thượng Hải; chuyện mẫu ADN Hoàng Chức trùng khớp với ADN của xác đứa trẻ được tìm thấy trong tủ lạnh bên Hàn Quốc ra sao...
Không ai có thể lần ra được chút đầu mối nào giữa một loạt sự kiện đã phát sinh và mối liên hệ kì lạ giữa chúng. Sau khi tôi kể xong, Nhạc Văn Anh đã lặng đi một lúc, rồi mới nói: “Điều anh nghi hiện giờ là Hoàng Chức không chỉ sinh ra mỗi đứa trẻ giấy? Và đứa kia tại sao lại chạy sang chiếc tủ lạnh bên Hàn Quốc?”
Tôi gật đầu: “Bởi chẳng còn khả năng nào khác, các ghi chép về việc sinh nở của Hoàng Chức chỉ có mỗi hai lần đó”.
“Nhưng chính tôi là người đỡ đẻ, và cô ấy chỉ sinh ra đứa trẻ quái dị đó!” - Nhạc Văn Anh tròn mắt nói.
“Sao có thể vậy?” - Tôi chăm chú quan sát biểu hiện của đối phương, nhưng không có vẻ gì là cô ấy nói dối.
“Đó là ca ấn tượng nhất trong mấy năm tôi theo nghề đỡ đẻ, sao tôi có thể nhớ nhầm được” - Nhạc Văn Anh quả quyết nói: “Thêm nữa, nếu cô ấy thực sự sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh kia, thì lúc đó chúng tôi đã bế cho cô ấy xem mặt rồi, sao lại đem giấu đi cơ chứ.”
Nói đến đây, cô nhìn tôi với một vẻ rất kì lạ, rồi chợt ồ lên: “Hóa ra anh thực sự nghi chúng tôi đã đem đứa trẻ kia đi”.
Tôi ho một tiếng, nói: “Dựa trên thực tế thì đây là phán đoán hợp logic nhất, hơn nữa, lần này tôi đến bệnh viện Bảo vệ bà mẹ trẻ em số 1, bác sĩ Trương cùng chị, hai người biết rõ chuyện này nhất, lại tình cờ đều không có mặt...”
“Nhưng thực tế lúc đó Hoàng Chức chỉ sinh ra mỗi đứa trẻ giấy. Bất kì điều nào trong những điều anh vừa nói cũng đều rất kì lạ, kì lạ đến mức chẳng thể lý giải theo cách thông thường; vậy nên thêm một sự thật không thể giải đáp, với anh, cũng chẳng phải là điều gì không thể chấp nhận”.
Tôi cười đau khổ: “Ban đầu tôi định đi tìm điểm đột phá từ chỗ chị, còn hiện giờ... chị thử nghĩ lại xem, hồi đó còn điều gì khiến chị thấy lạ không?”
“Chuyện lạ à?” - Nhạc Văn Anh cười cười, “Con người nhưng lại sinh ra một thứ như vậy mà vẫn chưa được xem là kì lạ sao?”
Tuy vừa cười vừa thốt ra những lời này, song vẻ mặt của Nhạc Văn Anh lại khiến tôi cảm thấy: đến tận giờ, cô ấy vẫn thấy khi*p sợ khi nhớ lại hoàn cảnh hôm đó.
“Nhưng giờ nghĩ lại thì đúng là cũng còn một vài điều khác thường nữa. Vì những người có mặt trong phòng sinh lúc đó đều sững sờ như hóa đá, nên hẳn sẽ có một vài chi tiết nhỏ bị bỏ qua”.
“Ồ, là những chi tiết gì?” - Tôi bất giác thẳng người lên.
“Là nhau thai”.
“Nhau thai?”
“Chính là lớp màng được tạo ra trước khi bào thai hình thành, nhằm bảo vệ thai nhi, nó tựa như vỏ trứng, nhưng mềm hơn. Thường thì sau khi trẻ chào đời, và nhau thai bị đẩy ra ngoài, tính mạng sản phụ mới được coi là an toàn. Đã có loại thuốc gọi là bột nhau thai, vì nó được làm từ nhau thai, rất bổ”.
Rất bổ... Tên thuốc này nghe ghê ghê.
“So với nhau thai của những đứa trẻ khỏe mạnh bình thường, nhau thai của đứa trẻ giấy lại to hơn nhiều”.
Mắt tôi sáng lên, tôi vội nói: “Như trứng có hai lòng đỏ bao giờ cũng to hơn là trứng một lòng đỏ phải không?”
Nhạc Văn Anh gật đầu: “Với đứa trẻ giấy đó mà nói thì quả thật là nhau thai quá to. Còn chuyện nữa, mà tôi luôn nghĩ đó là ảo giác của mình, tôi... cảm thấy bụng Hoàng Chức bé hơn một chút so với khi cô ấy vừa vào viện”.
“Bụng nhỏ lại?” - Mắt tôi bất giác giật nhẹ. Thông tin này dự báo trước những điều mờ ám nào...
“Nếu không được nghe những chuyện anh vừa kể, tôi chẳng dám nói lại cho anh biết cảm giác của mình, bởi đó là điều hoàn toàn chẳng thể xảy ra, tôi luôn nghĩ mình đã quá đa nghi, nhưng giờ xem ra, chuyện này thật ma quái, quá ư ma quái”.
Nghe Nhạc Văn Anh nói từ “ma quái” liền hai lần, tôi bất giác run lên.
“Đợi chút. Tôi mới tới bệnh viện phỏng vấn, được biết, người đỡ đẻ thường không tiếp xúc với sản phụ trước khi sinh, phụ trách khâu chăm sóc bệnh nhân sau khi nhập viện là các y tá khác mới đúng. Vậy làm thế nào mà ngay từ khi Hoàng Chức nhập viện chị đã biết bụng cô ấy to chừng nào?”
“Là do mối quan hệ với một người bạn cờ bạc”.
“Bạn cờ bạc? Bạn chơi mạt chược sao?”
“Bạn chơi Poker. Anh chờ chút...” - Nhạc Văn Anh vừa nói, vừa lấy từ tủ ra một cuốn sổ tay, lật đến một trang trong đó đưa tôi xem.
“Bức ảnh này được chụp vào khoảng mấy ngày trước khi Hoàng Chức sinh con, trong ảnh là những người bạn thường chơi bài cùng nhau, người tôi nói đến chính là người này”.
Cảnh nền của bức ảnh hẳn là góc nào đó trong bệnh viện, phía trước là sáu cô gái trẻ. Thực ra là năm thì đúng hơn. Người Nhạc Văn Anh chỉ, cứng tuổi hơn, chí ít cũng phải ba mươi. Sáu người đứng thành hai hàng người này đứng ở giữa hàng sau.
Nhìn kĩ hơn, tôi chợt nhận ra, giữa người này với cô gái đứng bên tay trái, hình như còn một người nữa. Nhưng người mới thấy này quá thấp, tựa như một đứa trẻ, chỉ lộ một ít tóc trên đầu, còn gương mặt gần như bị che khuất, không thể nhìn rõ.
Mặt tôi bất ngờ tê cứng, cơn rùng mình ớn lạnh bỗng ùa về.
Đây là ai?
Trong trường hợp thông thường, khi chụp ảnh chung với người lớn, đứa trẻ thường được đứng ở vị trí nổi bật dễ thấy nhất, chứ đâu bị người lớn che khuất để đến nỗi chỉ còn lại một đường ngôi mờ nhạt này.
Huống chi, Nhạc Văn Anh vừa nói rõ, đây là bức ảnh chụp chung các bạn chơi bài của mình. Bạn chơi bài của cô ấy đương nhiên không bao gồm cả đứa trẻ này!
Đó là người nào, hay nói cách khác, là cái gì?
Tôi nhớ đến những bức ảnh hồn ma được lưu truyền trên mạng, hồn ma trẻ em vô cớ xuất hiện sau con người...
“Đây, đây là gì?” - Tôi hỏi Nhạc Văn Anh, tôi thấy lưỡi mình như hơi cứng lại.
“À, cái này à?” - Nhạc Văn Anh nhìn vào chỗ tay tôi chỉ, rồi nhìn sang mặt tôi, cuối cùng mủm mỉm cười.
“Đây là một bé gái, tên gì thì tôi quên mất rồi, con bé chính là con gái của sản phụ này”.
“Con gái Hoàng Chức? Chu Tiêm Tiêm sao?”
“Chu Tiêm Tiêm? Hình như đúng là cái tên này. Đây chính là lý do vì sao tôi chú ý đến Hoàng Chức, người bạn chơi bài này của tôi tên Tiết Dĩnh, là một y tá và là người đang chăm sóc sản phụ khác nằm cùng phòng bệnh với Hoàng Chức lần đó. Con bé Chu Tiêm Tiêm rất cô độc quái gở, không chịu nói chuyện với người lớn, thế mà nó lại rất hòa hợp, rất thân thiết với người bạn này của tôi. Nên lúc chụp ảnh, cô ấy mới kéo con bé vào chụp cùng, nhưng nó khăng khăng không chịu đứng lên hàng trên, mà một mực trốn ra phía sau nên thành ra vậy”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vậy, làm mình thót hết cả tim.
“Sự hòa hợp và thân thiết giữa cô y tá là bạn chơi bài với Chu Tiêm Tiêm, đã khiến chị để ý đến mẹ con bé?”
“Vâng, đúng vậy. Dù con bé rất ít nói, thường chỉ nép mình vào góc phòng, nhưng không biết sao lại khiến người ta chẳng thể nào tảng lờ nó. Hơn nữa cũng rất ít sản phụ dẫn con gái vào bệnh viện cùng mình. À, đúng rồi...”
Nhạc Văn Anh nhớ ra điều gì, đoạn tiếp: “Nếu nhắc đến chuyện kì lạ thì sau đó không lâu, Tiết Dĩnh đã xin nghỉ việc một cách đầy bất ngờ, ngay điện thoại cũng đổi số mới, giờ chẳng thể tìm được cô ấy nữa. Trước đây cô ấy rất gần gũi với con bé, tôi thấy nó còn thân với cô ấy hơn là với mẹ mình. Nên đó cũng có thể là chuyện kì lạ liên quan đến Hoàng Chức”.
“Sau đó không lâu? Không lâu là bao lâu?”
“Khoảng độ hai ba tuần. Không cả một lời chào tạm biệt dành cho đám chị em - có thể xem là thân thiết như chúng tôi, cô ấy chỉ nói xin nghỉ là nghỉ luôn”.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi nói: “Tôi muốn chụp lại những bức ảnh này, chị không thấy phiền chứ?”
“Không vấn đề, nếu muốn anh cứ chụp”.
Tôi lấy máy ảnh kĩ thuật số luôn mang theo bên mình ra, cố chụp lại bức ảnh này ở mức nét nhất.
Sao người phụ nữ này lại đột nhiên xin nghỉ việc? Nếu thật sự yêu mến Chu Tiêm Tiêm, liệu cô ta còn giữ liên lạc sau khi Hoàng Chức xuất viện không? Móc nối với chuyện tôi nghe từ thôn Đại Đường rằng, trước khi Chu Tiêm Tiêm mất tích, họ thường thấy một người lạ ngoài thôn ở cùng con bé, liệu đó có phải là người này?
Sau khi từ chỗ Nhạc Văn Anh ra về, tôi đã có một vài thu hoạch, nhưng nghi vấn còn nhiều hơn.
Bụng nhỏ lại ư?
Nhau thai quá lớn ư?
Tôi đang nghiền ngẫm điều ẩn chứa sau những thông tin này, thì điện thoại di động chợt vang lên.
“Alô, tôi là Vương Tuyển Nhân”.
“Ồ, là cảnh sát trưởng Vương.” - Tôi ngẩn ra một lúc mới phản ứng kịp, đây là cảnh sát trưởng phụ trách việc điều tra vụ sát hại Hoàng Chức.
“Báo cho anh biết một chuyện, hung thủ đã bị bắt!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc