Đứa Trẻ Giấy - Chương 11

Tác giả: rain8x

Vụ mưu sát chưa rõ động cơ
Hoàng Chức đã ૮ɦếƭ.
Dù lúc còn sống đẹp đẽ thế nào, nhưng khi ૮ɦếƭ đi mà không được “௱ô** má” thì cũng khó mà tươi tắn như lúc còn sống, đặc biệt những người có cái ૮ɦếƭ bất thường đều trông vô cùng đáng sợ.
Mắt Hoàng Chức trợn trừng, cơ má méo xệch, miệng há to, chóp lưỡi cứng đờ thè ra dưới hàm răng trắng ngà, mái tóc đen rũ rượi. Cô ấy bị P0'p cổ ૮ɦếƭ hay bị thít cổ ૮ɦếƭ? Người ૮ɦếƭ ngạt thường mất khả năng kiểm soát việc đại tiểu tiện; đấy chính là nguyên do vì sao tôi lại ngửi thấy thứ mùi khó chịu kia.
Dây dùng để buộc chân tay cô là dây ni lông, rất dai bền, dù trước lúc ૮ɦếƭ cô ấy ra sức vùng vẫy thế nào cũng đều vô ích, chỉ để lại vết cứa bật máu giờ đã khô lại trên cánh tay và cổ tay.
Hai chân cô bị trói vào hai bên chân ghế, tay bị trói giật cánh khuỷu ra sau lưng ghế. Ở tư thế này, cô khó mà có thể dồn lực vùng vẫy. Trong lúc giằng co giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, một người đàn bà yếu ớt cũng có thể bật lên một sức kháng cự đáng kinh ngạc, song những sợi dây ni lông nho nho kia đã chặn đứng chút cơ hội sống mong manh sau cùng này. Trong phòng không có dấu vết vật lộn gì rõ ràng, tôi nghĩ, rất có khả năng cô ấy bị đánh bất tỉnh trước, rồi bị trói vào ghế và sau đó mới bị thít cổ ૮ɦếƭ.
Trên sàn nhà cạnh giường có một con Pu'p bê vải đang toét miệng ra cười. Nó chính là loại Pu'p bê tôi thấy trong ngôi nhà ở thôn Đại Đường, có vẻ như đi đâu cô cũng mang nó theo.
Lúc trông thấy Hoàng Chức, bà cô to béo hét lên một tiếng thất thanh. Bây giờ tôi mới biết vì sao các ca sĩ opera thường đều sở hữu một thân hình đẫy đà như vậy, hét xong bà ta liền ngất xỉu và ngã vật ra sàn, mãi đến khi cảnh sát tuần tra đến mới tỉnh lại, mặt xám ngoét như gà cắt tiết.
Trước là cảnh sát tuần tra, sau đến tốp đông cảnh sát điều tra hình sự, Hà Tịch là giám định viên pháp y cũng đến. Lúc đó tôi đang bị cảnh sát xét hỏi, ánh mắt cô dừng lại trên mặt tôi chừng nửa giây như thể một lời chào rồi người nào lo việc người nấy.
Thẩm vấn tôi là một cảnh sát trung niên không thân thiện cho lắm. Hiện đội trinh sát hình sự của cục cảnh sát được cơ cấu thành tổ điều tra. Cách xưng hô rất Tây này khiến ta liên tưởng đến bộ phim “Thợ săn” của Mĩ từng một thời nổi đình nổi đám trong những năm 80 của thế kỉ trước ở Trung Quốc. Sĩ quan cảnh sát này chính là trưởng phòng điều tra.
“Họ tên, nghề nghiệp gì, anh phát hiện thấy xác ૮ɦếƭ khi nào?” - Anh ta nghiêm giọng hỏi, với một trinh sát trẻ đứng cạnh, họ kẹp tôi vào giữa, như có ý khống chế.
Biểu hiện của tôi khi đứng trước xác ૮ɦếƭ có phần bình tĩnh hơn bà cô to béo kia nhiều, hẳn điều này khiến cảnh sát trưởng thấy có chút nghi ngờ.
Tôi lần lượt trả lời từng câu hỏi, kết quả là ánh mắt viên cảnh sát trưởng hướng vào tôi càng lúc càng thêm phần sắc bén hơn.
“Anh là phóng viên? Sao anh có lại mặt ở đây, sao anh lại phá cửa xông vào phòng?”
Chuyện này kể ra thì dài lắm, phải thuật rõ nguyên do kết quả từ chuyện đứa trẻ giấy đến gã gầy đeo bám, chẳng thể vắn tắt vài câu là xong được.
Việc cần nói thì nhiều, song nhất thời tôi chẳng thể trả lời ngay. Thấy cảnh sát trưởng cười nhạt một tiếng rồi bảo điều tra viên trẻ: “Người này là nghi phạm, cậu cứ tạm dẫn về đồn trước!”
“Tuân lệnh!” - Cậu trinh sát viên đứng bên hô một tiếng, lách cách rút ra chiếc còng số tám.
“Này, đợi đã. Chỉ bởi tôi có khá nhiều điều muốn nói nên trả lời hơi chậm.”
“Giờ tôi làm gì có thời gian nghe, cứ về cục rồi từ từ tính!” - Cảnh sát trưởng không chịu lép vế.
Tách tách hai tiếng, tôi đã bị còng lại, viên trinh sát trẻ khá mạnh tay, làm cổ tay tôi bị vặn đau điếng.
“Tôi mà đáng nghi? Thế tôi còn báo án làm gì?” - Tôi tức tối hỏi.
“Tự báo án chẳng nói lên điều gì.” - Hà Tịch ra khỏi phòng, công tác hiện trường đã hoàn tất, cô đang đợi người chuyển xác về cục để tiến hành giải phẫu giám định. Thấy tình hình bên đây, cô ấy mới góp thêm một câu.
“Này, sao em có thể nói thế?” - Tôi sốt tiết.
“Người này có hợp tác vài lần với phòng cảnh sát đặc nhiệm thành phố, nên chắc sẽ không làm mấy chuyện vớ vẩn, thiếu kĩ năng này đâu.” - Hà Tịch bảo cảnh sát trưởng, rồi liếc nhìn tôi một cái, khóe miệng hơi cong lên, quay người bỏ đi.
“Người bị hại? Phòng cảnh sát đặc nhiệm…” - Cảnh sát trưởng lẩm bẩm, ánh mắt hướng vào tôi đã từ nghiêm khắc lạnh lùng chuyển sang thành hồ nghi.
“Tôi có quen biết người bị hại, chuyện này tương đối phức tạp, nên tôi chỉ nói sơ qua một chút…” - Tôi chớp lấy thời cơ kể sơ lược lại một lượt.
Lúc tôi nói đến nửa chừng, cảnh sát trưởng ra hiệu bảo viên trinh sát trẻ tháo còng cho tôi.
“Ra là vậy!” - Cảnh sát trưởng gật gật đầu, “Anh đã động chạm vào vật gì ở hiện trường chưa?”
“Tôi đạp cửa một lần, để vào trong này xem Hoàng Chức còn thở không, rồi sau đó ra ngoài gọi điện báo cảnh sát.”
“Vừa xong nếu có phần hơi thô lỗ thì anh cho tôi xin lỗi.” - cảnh sát trưởng vừa cười cười vừa nói, “tuy nhiên chúng tôi vẫn phải mời anh về đồn thuật lại mọi chuyện thật chi tiết cho chúng tôi lập biên bản.”
“Tránh ra, tránh ra nào!” - Thi thể Hoàng Chức đã được cho vào túi đựng xác đang được hai cảnh sát khiêng qua trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi đựng xác màu đen, lòng đầy nghi hoặc.
Ai đã giết hại Hoàng Chức. Sao hắn lại giết cô ấy?
ςướק của ư, người chọn quán trọ nhỏ này để nghỉ thì có bao tiền? Vì sắc ư, Hoàng Chức tuy đẹp thật nhưng lúc ૮ɦếƭ cô ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Cô ấy bị trói chặt vào ghế và thít cổ ૮ɦếƭ, không giống với kiểu của những kẻ bất ngờ nảy ra ý định mưu sát. Ai lại kè kè mang theo dây ni lông bên mình chứ, kẻ này rõ ràng là có ý đồ mưu sát từ trước.
Trong phòng, nhân viên khám nghiệm hiện trường vẫn đang cần mẫn dò tìm dấu vết hung thủ để lại, tôi nhìn qua vài lượt, đoán chừng ít nhất họ cũng đã tìm được dấu chân và sợi tóc đáng nghi.
“Phóng viên Na này, hay ta đi lấy mấy bức thư mà ban nãy anh nói trước rồi quay về cục sau?” - Cảnh sát còng tay tôi ban nãy nói.
“Cũng được”.
Lúc xuống tầng, tôi thấy cảnh sát trưởng đang thẩm vấn bà cô to béo kia. Mặt bà ta đầm đìa mồ hôi, các ngấn mỡ trên người rung lên khe khẽ, giọng vừa nhỏ vừa sắc, hẳn vẫn đang trong tâm trạng hoảng loạn.
“Anh cảnh sát ơi, việc này chẳng liên quan gì đến tôi, tôi không hề hay biết gì!” - Vẻ mặt bà cô rầu rầu như đưa đám.
“Người nghỉ ở đây giờ đã ૮ɦếƭ mà bà còn nói mình không biết gì hay sao? Tầng đó có tất cả bao nhân viên, người đâu rồi?” - Giọng điệu của cảnh sát trưởng lúc tra hỏi bà cô này nghiêm khắc hơn nhiều so với lúc thẩm vấn tôi.
“Chuyện của khách trọ tôi đâu quản được, chỗ tôi ít nhân viên, họ thường chỉ quét dọn sau khi khách đã trả phòng. Ban đầu mỗi tầng đều có một người trực, song gần đây một người xin nghỉ phép về quê nên về người làm có phần căng hơn.”
“Băng ghi hình từ camera giám sát thì sao?”
“Chưa… chưa, à không, nó bị hỏng rồi”.
“Cái này thiếu, cái kia cũng thiếu, thế nào mà quán trọ này của bà có thể lọt qua quá trình kiểm tra cấp phép nhỉ? Theo tôi cũng không nên để chỗ này tiếp tục mở cửa kinh doanh nữa”.
“Ô, ối, ô kìa!” - Lúc đang đi ở đoạn khúc quanh trên cầu thang để xuống tầng, tôi đã nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết của bà cô.
Trên đường quay về tòa soạn, tôi mua vài cái bánh rán rồi vừa đi vừa ăn. Một tiếng đồng hồ trước, tôi đói đến mức bụng sôi ùng ục, còn bây giờ, một chút cảm giác thèm ăn cũng chẳng có, nên tôi chỉ ăn có một nửa, nửa còn lại nhờ tay cảnh sát trẻ thanh toán hộ, cậu ta cũng chưa ăn tối.
“Hóa ra anh quen người của phòng cảnh sát đặc nhiệm, ở phòng đó có một anh to béo được gọi là Chân đại nhân, trước đây từng có thời gian làm ở đội chúng em. Ồ, anh cũng biết anh ấy à, anh ấy quả là một bảo bối sống!” - Chàng cảnh sát này tỏ ra rất háo hức tò mò với chủ đề về phòng cảnh sát đặc nhiệm, còn tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện, bởi thực ra tôi không có hứng tán gẫu lúc này.
Về tòa soạn, tôi lật tìm khắp một lượt từ bàn làm việc đến tủ đựng đồ mà vẫn thiếu mấy bức thư. Việc này cũng chẳng thể trách, bởi sao tôi lại phải cất giữ cẩn thận thư từ được gửi đi từ một bệnh nhân tâm thần chứ?
Lưu Đường vẫn chưa về, thấy tôi về rồi lại đến, kèm thêm mấy viên cảnh sát, hắn ta nhiều chuyện hỏi: “Sao? Ông tìm gì à?”
“Bệnh nhân tâm thần đến tìm tôi hôm qua ૮ɦếƭ rồi. Đang tìm thư cô ấy viết gửi tôi”.
Lưu Đường giật mình, mở ngăn kéo lục tìm rồi lấy ra một bức thư bảo: “Chỗ tôi có một bức này, lần trước chuyền tay nhau đọc đến chỗ tôi thì quên gửi trả ông. Thế cô ấy bị giết hại à?”
Tôi cầm thư, gật gật đầu: “Lúc về sẽ nói chuyện với ông sau”.
Lưu Đường đang ngồi trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng giật phắt lấy túi hào hứng hỏi: “Tin nóng, tin nóng, ở đâu thế, cho tôi biết đi!”
Tôi vừa cho hắn biết địa chỉ, Lưu Đường đã vụt lao ra ngoài.
Cái gã bộp chộp này, tôi nhìn theo bóng Lưu Đường dần mất hút ngoài cửa rồi đưa tay tắt điện thoại di động.
Đợi khi Lưu Đường nhận ra tôi là người đầu tiên phát hiện thấy xác ૮ɦếƭ, hắn nhất định sẽ gọi điện lại hỏi, nhưng tôi không có tâm trạng nào tiếp nhận cuộc phỏng vấn của gã.
Phải đợi một lúc lâu ở cục cảnh sát, cảnh sát trưởng mới vào ghi biên bản cho tôi, thái độ anh ta bây giờ khá hơn trước rất nhiều, tôi đoán chắc anh ta đã nắm được thêm các thông tin liên quan đến tôi. Mấy năm nay, tôi có mối quan hệ khá mật thiết với phía cảnh sát.
Quá trình lập biên bản đã tiến hành được hai tiếng đồng hồ. Cảnh sát trưởng hỏi han rất kĩ, khi nghe đến phần đứa trẻ giấy, anh ta rất ngạc nhiên. Lúc nghe tôi kể mình đã tận dụng anh chàng bám đuôi thế nào để tìm ra chỗ nghỉ trọ của Hoàng Chức, cảnh sát trưởng liền dừng Pu't, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, chắc hẳn cảm thấy nếu nghĩ được cách này thì tôi cũng chẳng phải là tay vừa.
“Sao anh biết cô ấy đến tìm mình vì chuyện mất tích của con gái?”
“Tôi đoán vậy, bởi giữa tôi và cô ấy không còn bất kì quan hệ nào khác”.
“Trong thư viết cho anh, cô ấy nói là rất quan tâm, theo dõi những tin bài anh viết, anh thử nhớ lại những tin bài mình viết gần đây xem, liệu có bài nào khiến cô ấy đến tìm anh không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc