Dư Sinh Cố Ái - Chương 05

Tác giả: Tuyết Mai

-Cậu định giấu việc mình bị bệnh đến bao giờ?
-Tới khi tớ chẳng còn sống nữa...
-Cậu không cảm thấy uất ức cho chính bản thân mình ư? Rõ ràng là cậu chỉ hi vọng Văn Phi có cuộc sống hạnh phúc, nhưng ngược lại anh ta chỉ biết hận cậu, lại bỏ mặc cậu sống ૮ɦếƭ cùng một cô gái khác lập gia đình mới. Bảo Bảo, chỉ vì yêu...có đáng không?
-Chẳng có gì là không đáng cả...thế bất khả kháng. Đến bây giờ, ngược lại ai đúng ai sai đã chẳng còn quan trọng. Tớ chỉ muốn...đứng ở một góc khuất nào đó, trước khi ૮ɦếƭ được gặp anh ấy lần cuối mà thôi.
Sáng hôm đầu tiên về nhà, sau khi ngủ dậy tôi lại thấy máu mũi mình chảy thấm đỏ cả một bên gối. Vốn cũng không phải lần đầu bị như vậy, thời gian gần đây chai thuốc, thân thể hư nhược quá độ, chảy máu mũi rất khó kiểm soát. Chẳng qua cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa...tôi đã quen với ý nghĩ mình sống nay ૮ɦếƭ mai. Chỉ mất công phải đi giặt lại chăn và gối mà thôi.
Cuộc đối thoại của tôi và Tiểu Ốc trên đường từ bệnh viện về chiều hôm qua đột nhiên khiến tôi cảm thấy mình chơi vơi một cách kì lạ. Đầu óc tôi vốn tịch mịch, lại không có nhiều cảm xúc. Trước khi gặp Văn Phi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đến vậy. Yêu đến mức tự dằn vặt chính bản thân mình. Văn Phi là mặt trời chiếu rọi cuộc đời u tối của tôi, anh đem đến cho tôi nụ cười, hạnh phúc, sự ấm áp và an tâm. Tôi yêu anh, trước đây yêu anh, bây giờ vẫn vậy. Tôi cũng vốn chẳng sợ ૮ɦếƭ, chỉ sợ ૮ɦếƭ rồi sẽ không được yêu anh như vậy nữa, không nhớ rõ gương mặt và ánh mắt ấy, tôi thấy bất an lắm...
Tôi muốn gặp anh lần cuối cùng...
Nằm thêm một lát thì thức dậy đánh răng rửa mặt, ăn chút cháo mà Tiểu Ốc hầm đêm qua. Cháo loãng, rất nhạt, mùi vị cũng chẳng tính là ngon, nhưng tôi biết với khả năng vào bếp của Tiểu Ốc, đây đã là cực hạn của cô ấy rồi.
Sau khi bỏ chăn nệm vào máy giặt, thấy bên ngoài trời mây quang đãng, tuyết đã ngừng rơi. Tôi bỗng nhiên muốn ra ngoài một chút, hít thở không khí trong lành, tiện thể mua chút thức ăn ở siêu thị cách đây gần một cây số.
Bên ngoài khoác chiếc áo bông dày cộp, bên trong mặc một chiếc váy len màu nâu nhạt dài đến gần mắt cá chân. Tôi rất thích nó, là Văn Phi đã tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 24 của tôi, từ khi nằm viện hai năm trước đã không còn mặc nữa. Tiện thể đội thêm chiếc mũ len và khăn quàng cổ, rảo bước ra khỏi nhà.
Bên ngoài người rất đông, nhưng lắng tai nghe kĩ lại có thể cảm thấy tiếng sóng biển rì rào thích thú.
Ban đầu tôi vốn muốn đi bộ để ngắm nhìn thành phố sau gần 2 năm không bước chân ra khỏi bệnh viện. Sắp đến giáng sinh, hai bên đường, các cửa hàng bận rộn trang trí, cây thông ở quảng trường nho nhỏ gần đấy sáng rực rỡ, xung quanh đang là đám trẻ con nhao nhao vui đùa. Mặc dù mùa đông năm nay rất lạnh nhưng không khí vẫn nhộn nhịp chẳng kém mấy năm trước là bao. Đi được một đoạn, tôi thấy hơi khó thở, bèn bất đắc dĩ tới một trạm xe buýt, đứng đợi đợi.
Bây giờ là thời gian học sinh cao trung lũ lượt đến trường nên ở trạm xe nhôn nhao chỉ toàn quần áo đồng phục và áo ấm xanh lá cây. Bên cạnh tôi còn có một nam sinh đang ngồi, vừa nghe tai phone vừa bấm điện thoại, bộ dáng trông cũng thật biếng nhắc. Tôi cười cười quay mặt đi.
Đứng thêm một lúc cảm thấy có phần chóng mặt, tôi dựa đầu vào cây cột kế bên, cố dằn cơn buồn nôn của mình lại. Nam sinh kế bên đột nhiên tháo tai nghe ra, đứng dậy nhìn tôi, nói:
-Chị ngồi đi.
Tôi hơi bất ngờ, chưa phản ứng kịp nên đứng ૮ɦếƭ chân không nói gì. Nam sinh nhàn nhạt đáp lại.
-Chị có vẻ mệt, cứ ngồi đi.
Tôi lúng túng gật gật đầu, ngồi xuống, ngước mặt lên nhìn cậu ấy, cười nói.

<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen.vn/">ThichTruyen.VN</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
-Cảm ơn
Cậu nhóc không trả lời, tiếp tục đeo tai phone bấm điện thoại.
Một lúc sau thì xe buýt đến, học sinh lục tục lên xe, tôi cứ ngơ ngác. Vừa muốn chen lên vừa không muốn. Với cái thân thể này của tôi, sợ là chưa bước được một ngón chân thì đã bị người ta chèn ૮ɦếƭ rồi.
Bỗng nhiên ở phía sau, một bàn tay đẩy nhẹ lưng tôi, giọng nói đều đều của nam sinh lại cất lên:
-Em đưa chị lên.
Cậu ấy không đợi tôi trả lời thì đã đẩy tôi chen lên xe. Mới học cao trung mà cậu ta cao hơn tôi cả gần một cái đầu, rất có dáng dấp. Dùng thân mình che chắn kéo tôi lên. Tới khi đặt được tôi xuống ghế, cậu ta thản nhiên ngồi xuống bên cạnh. Chắng nói chẳng rằng nhắm mắt lim dim.
Tôi khẽ khàng hỏi:
-Em tên gì?
Cậu ta vẫn im lặng. Đúng là một người kì lạ. Tôi quay mặt ra phía cửa kính xe, nhìn ra bên đường, mãi sau lại nghe thấy cậu ta nói.
-Nguyên Thành.
Ở trên xe, tôi ngủ quên mất, đến khi bác tài gọi thì trên xe chỉ còn mỗi mình tôi. Mọi người đã xuống hết, nam sinh bên cạnh cũng chẳng thấy đâu. Tôi cũng không nghĩ nhiều, vén lại khăn quàng cổ, bước xuống xe.
Siêu thị không nhỏ, hai bên còn có một trung tâm thương mại và một shop bán váy cưới, người ra người vào tấp nập. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vào khu thương mại trước, muốn mua thêm rèm cửa và vài dụng cụ làm bếp linh tinh.
Hàng bán đồ gia dụng ở tầng hai, sau khi chọn được vài món ưng ý. Tôi lại đẩy xe đến hàng bán chăn ga gối đệm. Vừa đến nơi, thấy nhân viên đang tư vấn cho hai người khác, tôi cũng chỉ liếc mắt rồi chuẩn bị đi tự xem của mình. Nhưng cái liếc mắt ấy, một giây sau lại đổi về cái nhìn chăm chú không thể rời đi...
Người đàn ông kia...bóng lưng của anh ta trông quen quá.
Còn chưa kịp định thần thì anh ta đã quay mặt lại. Tôi lập tức ngưng trọng, suýt nữa thì thốt lên...
"Văn Phi..."
Văn Phi dương như cũng nhận ra tôi, thân thể cứng lại. Hai người mặt đối mặt, vừa đau thương và đáng chê cười... 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc