Dụ Dỗ Đại Thần - Chương 68

Tác giả: Lâm Tịch Ẩn

Oan Gia Ngõ Hẹp.
Một đêm qua lại ép buộc đến tận rạng sáng, không ngờ buổi sáng ngày hôm sau, An Hân lại ngoài ý muốn thức dậy tương đối sớm, thậm chí còn nghe được thanh âm Liễu Quý Bạch rời cửa. Cậu lười biếng ôm cái chăn mỏng ở trên giường lăn qua lộn lại, trở người nửa ngày mới bỗng nhiên nhìn thấy trên gối đầu của Liễu Quý Bạch có đặt một tờ giấy ghi nhớ.
Hân:
Cháo ở trong nồi cơm điện, trong lò vi sóng có bánh đậu, hâm nóng một chút là có thể ăn.
Ps. Nơ bướm hẳn phải nên thắt như vầy…
Quý Bạch.
(# ̄ _  ̄#)
Dựa theo tờ giấy ghi nhớ, phía dưới có mũi tên xiêng xiêng chỉ vào trong chăn của An Hân.
Đêm qua lúc ngủ hình như bởi vì Liễu Quý Bạch không thấy áo ngủ của An Hân đâu cho nên không mặc vào cho cậu, mà An Hân cũng buồn ngủ vô cùng cho nên cũng không để ý liền lăn ra ngủ, buổi sáng thức dậy cậu vẫn còn nhớ rõ chuyện này cho nên mới không đi ra ngoài tiễn Liễu Quý Bạch đi làm.
Lúc này nhìn thấy tờ giấy, An Hân đột nhiên có loại dự cảm không tốt. Vừa lật chăn lên, An Hân quả nhiên nhìn thấy cái nơ bướm theo lời Liễu Quý Bạch nói. Trách không được buổi sáng cứ cảm thấy có gì đó là lạ, còn nghĩ rằng là do cái chăn nó cấn!!!
p(>\\\\\\\\\\\\\\<)q Học trưởng! Đừng có đùa như vậy chứ!!!
An Hân phát hiện bản thân gần đây càng ngày càng thích ứng với chuyện tình sự, tuy rằng ngày hôm sau vẫn không đầy đủ tinh thần như Liễu Quý Bạch, chẳng qua trong mắt An Hân thì mấy ngày nay tần suất vẫn rất cao rồi, với cậu mà nói như vậy thật sự quá điên cuồng, hơn nữa cậu cư nhiên không bị tình trạng mỗi ngày ngủ đến bất tỉnh hoặc là tiêu chảy đến mất nước gì đó…
Có lẽ ngay từ đầu đã bị loại tác phong như dã thú của Ngụy Hào để lại bóng ma tâm lý, sau đó thân thể liền bài xích vô cùng, tuy rằng về sau anh ta cũng xin lỗi rồi hứa sửa chữa, nhưng mà từ tâm cho đến thân đều cực độ chán ghét làm loại tình sự này. Chẳng qua hiện tại…
(.0//////0.) Học trưởng thật ôn nhu, một ngày không ‘làm’ hình như còn có chút muốn… An Hân dùng chăn che mặt, thẹn thùng nghĩ.
(.///////.) Loại suy nghĩ háo sắc này tuyệt đối không thể để cho học trưởng phát hiện, nếu không học trưởng sẽ cảm thấy cậu là người tác cầu vô độ thì không tốt lắm…
Mấy ngày nay An Hân dựa theo yêu cầu của biên tập thả chậm tốc độ update chương mới trên mạng, sau đó dưới sự thôi thúc mỗi ngày của biên tập viên Kì Kì ra sức viết bản thảo cho đến phần kết thúc.
Đồng thời cũng vì kiếm sống, An Hân còn tranh thủ thời gian viết truyện ngắn tiếp tục gởi cho tạp chí. Cậu chung quy vẫn quen thuộc viết truyện ngắn hơn, mặc dù đại bộ phận ngay từ đầu còn có chút không phù hợp, nhưng dưới sự yêu cầu của biên tập viên tạp chí hầu hết được được duyệt.
An Hân đang chờ đợi giao bản thảo [Chiếc áo đỏ bị treo] đi duyệt, lại đột nhiên nhận được tin tức từ nhà tạp chí Mộng Ẩn nói rằng bọn họ muốn chỉnh sửa lại truyện [Truy tìm thi thể] và xuất bản thành một tập truyện ngắn, hơn nữa muốn tiếp tục ký hợp đồng, bảo cậu lại viết một truyện ngắn về đô thị trinh thám.
An Hân bởi vì được Tiêu Thần kịch liệt đề cử cùng với quen biết biên tập viên, cho nên bọn họ dứt khoát hẹn An Hân đi ra gặp mặt. Tiền nhuận 乃út ký hợp đồng so với nhuận 乃út cho tuần truyện càng đảm bảo hơn, cho nên đến ngày hẹn ký hợp đồng An Hân liền lạch bạch cưỡi cái xe điện của mình chạy vội đến.
Biên tập yêu cầu rất rõ ràng, chính là phong cách mà An Hân am hiểu, cho nên bọn họ lập tức đạt thành thống nhất, liền ký hợp đồng, tâm tình An Hân vui vẻ, lúc trở về còn đặc biệt chọn con đường có thể đi ngang qua Bích Lạc Thiên Âm, có thể thuận đường đi thăm học trưởng. = w =
Đến Bích Lạc Thiên Âm, Ân Hân tìm chỗ dựng xe điện của mình, vui vẻ chạy vào đại sảnh liền nhìn thấy áp phích quảng cáo về ca hội sinh nhật của Bạch Dược treo bên ngoài tòa nhà, tính tính một chút, vừa vặn là cuối tuần này. An Hân tỉ mỉ nhìn lại banner quảng cáo một lần nữa, sau đó mới đi vào bên trong tòa nhà của Bích Lạc Thiên Âm.
Không ngờ vừa đi vào tới đại sảnh cư nhiên lại ᴆụng mặt Hà Nhiên, cậu ta đang đứng trước quầy tiếp tân, bộ dáng hình như đang chờ ai đó.
Tâm tình của An Hân vốn đã rất tốt, hơn nữa hiện tại đã khác với ngày xưa, loại chán ghét của cậu đối với Hà Nhiên gần như đã tiêu tán hết. Nếu không phải chạy qua bắt chuyện trước nói không chừng sẽ tự tìm mất mặt, tâm trạng của An Hân tốt đến mức gần như muốn đi tới chào hỏi, hay nói cho đúng hơn là cậu nhìn thấy người quen đã muốn đi qua chào hỏi.
Lúc trước ở bên ngoài từ xa đã nhìn thấy Miêu Điều thúc đi xuống lầu mua đồ ăn vặt, cậu còn chào hỏi người ta vài tiếng, đáng tiếc cách quá xa, hơn nữa Miêu Điều thúc chỉ lo nghĩ đến thức ăn mà chảy nước bọt, cho nên không nghe được An Han gọi mình.
Lúc này Hà Nhiên đang đứng trước quầy tiếp tân nói gì đó, cho nên đưa lưng về phía thang máy. Với tính cách của An Hân, cậu theo bản năng lựa chọn nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đứng đợi thang máy thật sự rất phiêu lưu, cho nên cậu nhìn trái nhìn phải xong quyết định nhân lúc này nhanh chóng chạy sang cầu thang bộ bên kia tự đi lên.
An Hân vừa mới đi đến gần cách cửa thang máy không xa, lúc này thang máy phía trước đột nhiên ‘đinh’ một tiếng mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra, mà Hà Nhiên cũng quay người lại.
An Hân cúi đầu vội vàng nhanh chân đi về phía cầu thang bộ, còn chưa đợi cậu đến gần cầu thang, đã nghe được tiếng An Hân nổi giận đùng đùng kêu lên: “An Hân?!”
Đã bị điểm danh, An Hân buồn bực quay đầu, vì sao mỗi lần đều tựa như bị Hà Nhiên bắt gian tại trận vậy chứ? (.0ˇ_ˇ0.)
“Hà Nhiên.” An Hân mặt không chút thay đổi đáp lại một tiếng xem như lịch sự. = =
Hà Nhiên tức giận đùng đùng chạy đến trước mặt An Hân, tuy rằng Ngụy Hào không thừa nhận, nhưng cậu ta 100% xác định Ngụy Hào đột nhiên kiên quyết chia tay với mình nhất định có liên quan với An Hân. Cho nên vừa nhìn thấy An Hân, cậu ta giống như chuỗi pháo bị dốt, hận không thể nổ ૮ɦếƭ cả hai người, đồng quy vu tận…
“Sao mày lại ở chỗ này?!”
Nếu nói An Hân sùng bái nhất cái gì trên người Liễu Quý Bạch, thì hẳn là bộ dáng bình tĩnh kia của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất có uy nghiêm, hơn nữa còn khí thế mười phần. Lần trước thấy bộ dáng của mọi người ở Bích Lạc Thiên Âm hình như có chút sợ anh, cho nên An Hân cũng học theo anh vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vậy sao cậu cũng ở đây?” (.=ˇ_ˇ=.)
“Liên quan gì mày!” Vẻ mặt không chút thay đổi hỏi lại cùng với biểu tình kia của cậu trong mắt Hà Nhiên hoàn toàn không khác gì khinh bỉ, càng là lửa cháy đổ thêm dầu. May mắn Hà Nhiên tức thì tức, nhưng cũng biết bản thân còn đang ở chỗ nhà xuất bản khác, biết là không thể cãi nhau, vì thế chỉ có thể đè nén lửa giận âm trầm hỏi: “Mày hiện tại là biên tập của Bích Lạc Thiên Âm?”
“Không phải.” (.=ˇ_ˇ=.)
Hà Nhiên nghĩ lại cảm thấy có lẽ An Hân đang chơi chữ, vì thế lại thay đổi cách hỏi: “Mày không phải người Bích Lạc Thiên Âm chứ?”
“Không phải.” (.=ˇ_ˇ=.) Là người nhà của người ở Bích Lạc Thiên Âm!
Hà Nhiên lại bốc hỏa, bật thốt lên oán giận nói: “Vậy mày tới đây làm gì!”
“Liên quan gì đến cậu!” (.=ˇ_ˇ=.)
“…”
Chu Nhân Nhân lúc này vừa mới bước ra thang máy vốn mang khuôn mặt tươi cười ra đón Hà Nhiên, không ngờ Hà Nhiên đột nhiên biến sắc vọt về phía một người khác đứng gần đó. Cô có chút không rõ tình huống, chỉ có thể theo cậu ta chuyển góc độ cũng đi về hướng An Hân. Kết quả đứng ở bên cạnh nửa ngày cũng không tìm được cơ hội nói chen vào, không khí nói chuyện giữa hai người lại càng ngày càng quỷ dị, đặc biệt là cái người tên An Hân kia, loại biểu tình kia… Chẳng lẽ là gấp gáp đi WC sao? Hình như nhịn thật vất vả…
“Cái kia…” Chu Nhân Nhân vừa địp nói chuyện, kết quả Hà Nhiên đột nhiên tự cho là hiểu được hét lên: “A! Tao biết rồi! Mày là đến đăng ký phải không?”
(.0 _ 0.)? Đăng ký?
Hà Nhiên thấy An Hân ngây người, nghĩ là mình đã đoán trúng, đắc ý nói: “Mày đến đây là để đăng ký tham dự cuộc thi viết truyện do Tụ Thạch Lệ và Bích Lạc Thiên Âm hợp tác tổ chức phải nhỉ! Ha ha ha, tao khuyên mày ૮ɦếƭ tâm đi, mày tuyệt đối không có hy vọng đâu!”
→_→
Thấy bộ dáng Hà Nhiên đắc ý như vậy, An Hân nhịn không được muốn tạt cho cậu ta một chậu nước lạnh, liền khoe khoang một chút: “Tôi đã ký hợp đồng với Tấn Giang, hơn nữa còn có một truyện đã được xuất bản.”
Hà Nhiên nhướng mày, hỏi: “Bích Lạc Thiên Âm?”
“Không phải.” An Hân nhún nhún vai. (.=ˇ_ˇ=.)
“Vậy chứ nhà xuất bản nào?”
“Liên quan gì đến cậu.” (.=ˇ_ˇ=.) Tôi nói cho cậu biết để cậu đi quấy rối tôi à? Tôi đâu có ngốc.
“Hừ! Tám phần chỉ là một nhà xuất bản nho nhỏ.” Hà Nhiên oán giận nói, trong nháy mắt bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “… Nhà xuất bản Văn Duyên?”
Đột nhiên bị Hà Nhiên nói trúng khiến An Hân hoảng sợ, lại nhanh chóng khôi phục biểu tình kiểu ‘Liễu Quý Bạch’. (.=ˇ_ˇ=.)
“Không phải.”
Hà Nhiên vẫn chăm chăm nhìn vào vẻ mặt của An Hân, trong nháy mắt đó cậu ta vẫn nhìn ra, tám phần là mình đã đoán trúng rồi. Nói cũng kéo, năm tư đại học cậu ta đã trực tiếp đến Tụ Thạch Lệ thực tập, làm ở phòng kinh doanh của Tụ Thạch Lệ. Bởi vì là con trai của đổng sự, cho nên tháng trước cậu ta tốt nghiệp liền trực tiếp chuyển thành nhân viên chính thức của phòng kinh doanh, là một trong những phó tổ trưởng của lần hợp tác này.
Tụ Thạch Lệ đã từng hợp tác với không ít nhà xuất bản, mà nhà xuất bản Văn Duyên là một nhà xuất bản mới trước kia đã từng hợp tác với Tụ Thạch Lệ. Trùng hợp kế hoạch hợp tác năm đó là do xã trưởng của nhà xuất bản Văn Duyên phụ trách, là một người rất có thực lực, Hà đổng sự bảo Hà Nhiên đại diện đến chào hỏi một chút, cũng thuận tiện mượn sức một chút.
Nhưng mà lần này, Hà Nhiên lơ đãng nhìn thấy danh sách kế hoạch xuất bản trên bàn làm việc của xã trưởng nhà xuất bản Văn Duyên, có lẽ bởi vì An Hân mà có chút mẫn cảm với chữ ‘An’, cậu ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên tờ giấy thứ hai bị tách rời ra có một tác giả họ An. Chẳng qua lúc ấy xã trưởng của Văn Duyên cũng đột nhiên bảng kế hoạch này, liền thu hồi lại. Hiện tại đột nhiên nhớ tới, Hà Nhiên mới ôm tâm lý hỏi thử, không ngờ cư nhiên lại đoán trúng.
Hà Nhiên đắc ý cười rộ lên, An Hân có chút không được tự nhiên: “Cười cái gì?!” (.=ˇ_ˇ=.)
“Quả nhiên là một nhà xuất bản nhỏ, tự mày ở đó chơi đi.” Nói xong, Hà Nhiên ra vẻ đắc ý đi vào thang máy, tựa như có chút khẩn cấp trực tiếp ấn đóng cửa, thậm chí không chú ý tới Chu Nhân Nhân vẫn đang chờ ở một bên.
“…” (.=ˇ_ˇ=.)
Lúc này chỉ còn lại Chu Nhân Nhân và An Hân mặt đối mặt, Chu Nhân Nhân có chút xấu hổ, Hà Nhiên bỏ lại cô ta liền rời đi, thậm chí không giới thiệu một chút, chẳng qua căn cứ vào lễ nghi tốt đẹp của mình, cô vẫn mỉm cười mở miệng hỏi: “Cậu muốn đến ban biên tập sao?”
“Hả?” An Hân sựng lại, vội vã nói: “Không phải, tôi tìm học… Liễu Quý Bạch.”
“Quý Bạch?” Chu Nhân Nhân có chút ngoài ý muốn.
“Vâng.” Chu Nhân Nhân lịch sự, lại khiến người ta có loại cảm giác áp bách, An Hân vội vàng cười đáp lại, có chút câu nệ giải thích: “Tôi là học đệ của anh ấy! Có việc đi ngang, cho nên đến thăm anh ấy…”
“Hóa ra là như vậy.” Tốc độ nói chuyện của Chu Nhân Nhân khống chế tương đối chậm, đồng thời dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía cô bé tiếp tân vừa mới vội vã chạy trở về vị trí, tiếp tân kia vội vàng gật đầu, cho nên liền cười nói với An Hân: “Văn phòng của anh ấy ở tần 12, tôi dẫn cậu lên nhé?”
“Không, không cần.” An Hân không hiểu sao cảm thấy có chút co quắp, “Anh ấy đã nói cho tôi biết, tôi, tôi vẫn nhớ.”
“Vậy được rồi.” Chu Nhân Nhân cười gật gật đầu, quay đầu lại nhìn thang máy, cả hai thang đều đang đi lên, xem ra còn phải chờ một lúc.
“Vậy tôi đi trước, cám ơn!” An Hân nói xong, xoay người nhanh như chớp bỏ chạy về phía cầu thang bộ, một bước thành hai đi lên đến tầng 2 mới dừng lại, thở hổn hển chậm rãi lên lầu.
Lúc đi đến tầng 5, An Hân liền hối hận, tuy rằng trong tòa nhà có điều hòa, nhưng cậu vẫn nóng đến mức cả người đầy mồ hôi.
┭┮﹏┭┮ 12 tầng lầu lận đó… Sau khi cậu từ chức, mỗi ngày ngoại trừ chạy bộ luyện tập buổi sáng đều ngồi trước máy tính… Cho dù cậu thật sự đi lên đến tầng 12, sợ là cuối cùng cũng bị khiêng xuống.
Vì thế An Hân từ thang bộ tầng 5 thò đầu nhìn ra, thấy trên hành lang không có ai mới thả tâm mà đi ra ngoài, ấn thang máy, qua lâu như vậy chắc vị mỹ nữ kia nhất định đã đi rồi. Chỉ là có thể ᴆụng phải Hà Nhiên, cho nên An Hân vẫn cảnh giác hết nhìn Đông đến nhìn Tây, mãi đến khi thang máy mở cửa ra, cậu mới yên tâm mà vèo một cái vọt người vào, lập tức an tâm ấn đóng cửa.
Sau đó cậu liền thấy Miêu Điều thúc cầm theo một túi lớn đủ loại hoa quả, trong tay còn cầm nửa trái chuối sững sờ nhìn cậu.
“Nào, ăn trái chuối nhé!” Miêu Điều thúc lập tức xử lý nửa trái chuối kia, từ trong túi lấy ra một trái khác không giải thích một tiếng nhét vào trong lòng An Hân, “Trăm ngàn lần đừng nói cho Liễu tổng biết tôi chạy đi ra ngoài mua hoa quả trong giờ làm việc nha!” (@ 0ˇ)vˇ0@)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc