Đồng lang cộng hôn - Chương 08

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Suốt bữa cơm, hắn chăm chú nói dông nói dài, cô chăm chú ăn thịt bò.

“Tiều Thuần, em nói một câu đi.”

“Chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”

“Thế sao?” Lại là câu vô nghĩa này, hắn khống chế mình không chửi thề, “Vậy em ở thế giới nào? Sao hỏa?”

“Đi tàu vũ trụ bảy tháng có thể đi từ trái đất đến sao hỏa.” Cô giương mắt nhìn hắn: “Nhưng cảnh sát cùng sát thủ ...”

“Ai nói anh là sát thủ? Anh cùng sát thủ bản chất khác nhau, sát thủ là vì tiền!”

“Vậy anh *** là vì cái gì?”

An Dĩ Phong nhìn Tư Đồ Thuần, nhìn bộ cảnh phục trên người cô, *** lại đau một trận. Hắn đã từng bị người khác đâm một dao, nhưng cũng không thấy đau như giờ phút này.

Rất lâu sau hắn mới nói: “Tin anh ... anh là người tốt!”

Cô châm chọc cười: “Tôi nghe người trong giới các anh nói một câu: “Thà rằng tin An Dĩ Phong không ***, cũng không thể tin Hàn Trạc Thần nói yêu một người phụ nữ.”

“Vậy em có biết hay không, mọi người còn nói một câu khác.”

Cô cúi đầu, ly nước trong tay lạnh lẽo, “Hàn Trạc Thần không ***, An Dĩ Phong không chạm vào phụ nữ.”

...

Cô không biết, sao có thể vì một câu “Anh yêu em” của hắn mà rung động?

Tư Đồ Thuần lấy ly nước đá trước mặt uống một hơi cạn sạch, làm dịu đi trong *** một trận nóng cháy. Cô hờ hững đứng lên, lạnh giọng cảnh cáo người đàn ông đối diện đang luyên thuyên không dứt: “An Dĩ Phong! Anh rõ ràng là cản trở người thi hành công vụ, về sau có tin tức gì thì cũng không cần gọi cho tôi.”

An Dĩ Phong vội vàng nắm lấy cổ tay cô, cô dứt khoát thoát ra, bước nhanh khỏi ra ngoài.

Tư Đồ Thuần vừa gọi được một chiếc taxi, chuẩn bị mở cửa xe, An Dĩ Phong đuổi theo, đè cửa xe lại, “Từ từ!”

Cô tức giận, lấy tay hướng chỗ hõm vai hắn phản đòn.

“Cô gái như em thật ...” An Dĩ Phong khẽ cắn môi, đóng lại cửa xe, tay cũng không buông: “An Dĩ Phong này đã nói, không bao giờ nuốt lời.”

“Được rồi, anh nói đi.” Cô xoay người 45 độ nhìn hắn. Chiều cao hai người chênh lệch như vậy, cô cũng không muốn ngẩng lên.

“Thế giới này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, tin tức quan trọng như vậy, em cũng nên trả giá một chút, phải không?”

“Không thành vấn đề!” Cô lấy ví từ trong túi, mở ra xem thấy còn mấy trăm tệ, liền đem cả ví dúi vào tay lắn: “Tôi chỉ còn thế này, mật khẩu thẻ tín dụng là sáu số 1, nhưng không còn tiền.”

Hắn nhìn qua, đàm đạm cười: “Tiền vừa rồi anh trả so với bằng này còn nhiều hơn. Cảnh sát nghèo như vậy sao?”

“Tôi vừa trả một năm tiền thuê nhà, còn mua ...” Cô dừng nói câu kế tiếp, giật lại ví tiền: “Tôi đương nhiên không nhiều tiền bằng sát thủ rồi.”

“Nếu không có tiền, lấy thân để trả là được rồi.”

“Anh!” Thấy ánh mắt hắn lại nóng bỏng hướng *** mình, cô đưa tay tức giận đánh hắn.

Lúc này, hắn sớm có phòng bị, rất nhanh đã bắt lấy cổ tay cô, trước khi cô giãy ra, dùng hai tay nắm chặt, bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy đối tay xinh xắn của cô.

“Hồi chiều em cũng không phát hỏa đến mức như vậy!”

“Buổi chiều là ở phòng thẩm vấn ...”

“Tại sao em hay thay đổi như vậy, rốt cuộc người nào mới thật là em?”

“Người nào mới thật là tôi anh không cần biết, tôi biết anh thực sự là người như thế nào là đủ rồi.”

“Ở trong mắt em, anh là người như thế nào?”

“Hồ sơ của anh tôi xem suốt một đêm. Toàn bộ đều là ***!”

Hắn nhìn cô, trong ánh mắt phát ra những tia say lòng người, “Vì sao phải xem cả một đêm ...?”

Cô bối rối cúi đầu.

Một nhà hàng gần đó mở ca khúc của Lưu Đức Hoa.

Tình yêu của anh, không giấu được, mặc cho cả thế giới này vô tình xếp đặt.

Anh không sợ đau, cũng không sợ thua, chỉ sợ dù cố gắng bao nhiêu cũng không thể ...

Cô đương nhiên sẽ không nói cho hắn: Đêm hôm đó, cô đem từng hồ sơ, từng bức ảnh chụp những thi thể nhìn không biết bao nhiêu lần, nhìn cho đến khi nhiệt tình nóng bỏng của mối tình đầu đóng băng lại.

Nhìn đến khi cô thực sự tin rằng: An Dĩ Phong, cô sẽ không bao giờ yêu, cũng không có cách nào để yêu.

...

“Tiểu Thuần ... Em theo anh đi.”

Lời nói kinh điển, xứng với giọng nói kinh dị của An Dĩ Phong, cô nghe xong cả người run lên.

Ngay cả những điều phiền muộn cũng ૮ɦếƭ lặng.

“An Dĩ Phong, anh có thể hay không bỏ đi sự bất cần đời của mình!”

“Có thể!” Hắn xấu xa cười: “Anh chỉ sợ em chống cự không được.”

Cô khinh bỉ trừng hắn.

“Em không tin? Được!’ An Dĩ Phong dắt tay cô, đem cô kéo tới một ngõ nhỏ đèn đường không chiếu tới, đặt ở góc tường.

Một loại dự cảm xấu làm cho cô hơi cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”

“Anh chỉ nghĩ nói cho em ...” Giọng nói hắn hơi ngập ngừng, như không tìm được cách nào diễn tả được ý tứ.

“Bỏ lỡ anh, em sẽ không gặp được người đàn ông thứ hai yêu em liều lĩnh như vậy.”

Cô nhắm mắt lại, cả người bủn rủn dựa vào vách tường: “Tôi biết ...”

Đúng vậy, ngoài hắn, ai lại ngốc nghếch đến mức biết rõ cô là cảnh sát còn cùng cô dong dài, ai lại ngốc nghếch chạy đến cục cảnh sát cùng cô đùa giỡn, ai lại ngốc nghếch đến cắn răng chịu đau cũng không buông tay để cô rời đi.

Bỏ lỡ hắn, ai còn có thể đem cô bức đến không còn đường lui ...

Thấy hắn tới gần, cô từ bên hông lấy S***g ra, ngắm thẳng mi tâm hắn: “An Dĩ Phong, anh dám tiến gần một bước nữa, tôi sẽ nổ S***g.”

Hắn vẫn bước tiếp, nắm lấy họng S***g của cô đặt ở *** mình: “Muốn bắn thì bắn ở nơi này, anh không có cách nào khác làm nó không nhớ tới em.”

“Anh đừng tưởng là tôi không dám, tôi là cảnh sát, anh là tội phạm, tôi bắn ૮ɦếƭ anh coi như là *** tự vệ.”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ôm lấy eo cô, cường ngạnh hôn.

Nòng S***g lạnh lẽo đặt ở nơi trái tim hắn đang nhảy lên từng nhịp, mà An Dĩ Phong cũng không hề để ý ...

Đôi môi vừa tiếp xúc, lý trí của hắn đã tan rã, máu trong người như sôi trào. Hắn muốn cô, trái tim cô, thân thể cô, tất cả những thứ thuộc về cô.

Nhưng cô gái sắt đá này lại cắn chặt răng, kiên quyết tỏ thái độ cự tuyệt.

Trong lúc hắn mãnh liệt hôn, tay Tư Đồ Thuần cầm S***g bắt đầu nhũn ra. Cô rốt cuộc cũng chỉ là phụ nữ, dù cứng cỏi đến đâu, lý trí đến đâu, nhưng khi bị chính người đàn ông mình yêu cưỡng hôn sao có thể không mê man.

Ngay lúc cô không biết chính mình nên nổ S***g, hay là nên dùng hai tay phản kháng, An Dĩ Phong đã đoạt được S***g, trả về bên hông cô.

Miệng hắn nhích sang bên tai cô, cười nói: “Cảnh sát Tư Đồ, em cho rằng anh chưa chơi S***g bao giờ sao? Em ngay cả bảo hiểm cũng chưa mở, đừng giả bộ hù dọa người, được không?”

S***g có bảo hiểm hay không cô đã quên không còn một mảnh, để cho huấn luyện viên của cô biết, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mà ૮ɦếƭ.

Trong lúc ảo não, An Dĩ Phong đã ngậm lấy vành tai của cô, bắt đầu hôn. Hơi thở nóng cháy làm lòng cô chấn động, hai tay hết sức đẩy hắn. Hắn giữ lấy hai tay cô đặt lên tường, toàn thân đặt trên người cô, đem cô ôm lấy.

Cô không thể không thừa nhận, nếu so về thể lực, cô căn bản không có cách nào chống lại hắn. Nhưng cô không thể không phản kháng, bởi ...

Hắn hôn nồng nhiệt, một đường kéo dài từ tai xuống cằm, mãnh liệt lại mạnh mẽ làm cho hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, chân tay bủn rủn, chống cự ngày càng yếu ớt.

Trong lúc giằng co, chiếc mũ đồng phục cọ vào vách tường mà rơi xuống, tóc cô tung ra, cô mới không lâu đi làm tóc xoăn ...

Trong ban đêm, đẹp mơ hồ mà quyến rũ!

An Dĩ Phong buông cánh tay đang giữ tay cô, mê man vuốt ve, đột nhiên lại ôm mạnh eo cô, hắn lại mạnh mẽ cuốn lấy đôi môi mê hồn kia ... Hơi thở ngắn ngủi của cô lại hoàn toàn bị hơi thở đàn ông của hắn bao trụ. Cô vì không thể nào hô hấp bình thường mà khuất phục, hàm răng khẽ mở, khát cầu không khí, làm cho lưỡi hắn đi vào.

Nụ hôn sâu đó đã làm cho cô không còn cách nào tiếp tục cường ngạnh, nó làm cho cô bắt đầu mất đi lí trí.

Tất cả sự phòng vệ của cô, ở lúc đầu lưỡi ***ng chạm, trong nháy mắt sụp đổ, bị cuồng phong gió táp mưa rền của hắn làm cho phiêu tán.

Nhiệt tình bị chôn dấu ở nơi sâu nhất trào ra, cô quên đi tất cả ôm lấy vai hắn, ngây ngô đáp lại ... Vô thức ôm, nồng nàn đi vào, cuồng luyến giao cuốn. Không có một chút dịu dàng thương tiếc, cô muốn yêu hắn như vậy, hôn hắn như vậy ...

Cô không cần bất cứ người đàn ông nào thương tiếc, cũng không cần bất cứ người đàn ông nào bảo vệ. Cô nghĩ cô đã có một người đàn ông của mình.

Tình yêu của bọn họ, nếu sai thì sai bởi – bọn họ sinh ra để dành cho nhau!

Trong không gian, lời ca còn vương vấn ...

Nếu nói, tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vận mệnh, như vậy chẳng phải là không thể thay đổi?

Có hay không có thể yêu thêm một ngày, có thể nhìn nhau thêm một lần, thương sâu thêm một chút.

Nếu nói, tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vẫn mệnh, nào ai trốn tránh được đâu?

Cứ yêu đi, cuộc đời này còn gì ...

Nụ hôn đầu tiên của cô, mối tình đầu của hắn ...

Kỉ niệm ngọt ngào ngay tại nơi ngõ nhỏ ánh đèn đường không chiếu đến, mang theo hương vị môi hôn. Tình yêu của họ cũng ở lúc triền miên giao cuốn này mà bắt đầu giao hòa, không thể tiếp tục kiềm chế.

Khi nụ hôn nồng nhiệt kia chấm dứt, hắn gục ở trên vai cô thở dốc, tìm đập so với cô còn cuồng loạn hơn, hơn nữa ... ở phía dưới cô ... có cái gì đó ...

Tay trái hắn đan vào tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt phát ra những tia *** cháy bỏng.

Tay phải hướng đến cổ áo ...

“Không được!” Ở thời khắc mấu chốt, cô trở lại lý trí, đẩy An Dĩ Phong ra, giọng nói run rẩy: “Anh ... hạ lưu!”

An Dĩ Phong lấy hai tay vuốt mặt, bình tĩnh trở lại.

Hắn khàn khàn giọng nói: “Hai giờ chiều mai, dãy nhà A, mang nhiều người một chút, nhớ cẩn thận.”

Hắn đang muốn rời đi, liền bị cô gọi lại: “An Dĩ Phong, hai chúng ta ...”

Hắn nghiêng người, nhìn cô: “Anh biết em sẽ không chấp nhận. Chỉ cần anh yêu em, như vậy đủ rồi!”

Bóng hắn biến mất trong ngõ tối đã thật lâu, cô vẫn còn dựa vào vách tường, không thể rời đi.

Hắn nói rất đúng, nếu hắn không còn bất cần đời, cô căn bản không thể chống cự được! Trên người cô còn lưu mùi vị của hắn, bên môi còn dư vị của hắn. Cô cúi đầu cười khổ: “An Dĩ Phong, anh vì sao không thể là tên ăn mày, tên trộm vặt, thậm chí là trai bao đều được ... vì sao anh lại ở cảnh giới cuối cùng của cái xã hội này ...?

Khi cô xin đến khu này, ba cô có nói: Đó không phải là nơi phụ nữ nên đến.

Bây giờ cô tin.

Cô không nên tới, không phải bởi vì tỉ lệ tử vong của cảnh sát nơi này cao nhất, mà là bởi khu này có hai người đàn ông cưỡng ngạnh, lại gợi cảm mê người!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc