Đồng lang cộng hôn - Chương 05

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Tư Đồ Thuần nhìn thằng nhóc trẻ người non dạ trước mặt, lại nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt từ tức giận chuyển thành thương hại, tay cũng từ từ buông ra.

“Hai người ở đâu?”

Người phụ nữ chỉ chỉ một đống lộn xộn bên đường, “Chúng tôi ở nơi này.”

Những tờ giấy báo cũ kĩ xếp lại, vài chén nước sứt mẻ, có một số thứ cô còn không nhận ra là thứ gì. Một người sống ở nơi này, dù làm việc gì đều có thể tha thứ. Tư Đồ Thuần cúi người nhặt chiếc ví lên, lấy ra mấy trăm, “Trước cầm tiền này mua thuốc, ngày mai tôi giúp hai người liên hệ hội chữ thập đỏ để bọn họ giúp đỡ”

“Cám ơn! Cô thật sự là người tốt!”

“Đây là điều nên làm, sau này có gì khó khăn có thể đến tìm tôi. Tôi ở phòng 501A tòa nhà này.”

Trong lúc người phụ nữ cùng đứa trẻ kia rối rít cảm ơn, Tư Đồ Thuần cũng không thể hiện một chút thỏa mãn, ngược lại càng thêm rầu rĩ. Cô trở về nhặt hành lí lên, lại thoáng nhìn qua một góc bên đường phủ kín những tờ báo cũ kĩ, thở dài.

Nhưng cô không hề biết rằng, không lâu sau khi cô rời khỏi, người phụ nữ cùng thằng nhóc kia tranh nhau giật lấy những đồng tiền mà cô vừa bố thí.

Xem hết một màn, An Dĩ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cô gái ngốc nghếch này, sớm muộn gì cũng bị người ta đem bán!”

------

Như thế nào gọi là duyên phận?

Là nhân sinh trùng phùng.

Cùng ngày hôm đó, mười hai giờ đêm.

An Dĩ Phong xuống bách hóa dưới lầu mua thuốc, vừa vào trong đã thấy Tư Đồ Thuần. Cô đang cầm cây son dùng thử nhẹ nhàng thoa lên đôi môi mềm mại, trên khuôn mặt hơi tái nhất thời trở nên tươi tắn, thanh nhã. Cô hơi bĩu môi, đưa tay lên quệt quệt, nói: “Khó coi ૮ɦếƭ được!” Buông cây son, ôm đống mì ăn liền hướng bàn thu ngân tính tiền.

An Dĩ Phong lần đầu có cảm giác như mình không hề tồn tại. Bọn họ đã gặp nhau mấy lần, nhưng cô hoàn toàn đem hắn làm như không thấy.

Hắn thuận miệng hỏi: “Cô ở tòa nhà đối diện kia?”

Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy người khác mới xác định được An Dĩ Phong đang nói chuyện với mình, “Đúng, có chuyện gì?”

“Quanh đây có rất nhiều người không tốt, cô tốt nhất không nên tin tưởng bất kì người nào!”

“Nói như vậy anh cũng là người xấu? Tôi cũng không nên tin tưởng lời anh nói?”

“Tôi?!” Hắn đừng gần sát cô, cảm nhận được một hương thơm kín đáo, so với mùi nước hoa gay gắt kia nói không lên lời mê hoặc, quyến rũ. “Tôi là người không tốt nhất ... Buổi tối cô thấy tôi nên cẩn thận một chút, tốt nhất nên chọn đi đường vòng!”

Cô nhìn hắn một hồi lâu, mới gật gật đầu: “Chuyện này buồn cười lắm!”

“Tôi nói thật.”

Cô cầm mì ăn liền, đi qua hắn. Lúc đến cửa, ngoái đầu nhìn hắn cười, “Nếu anh thật sự là người xấu, nhìn thấy tôi phải cẩn thận một chút, tốt nhất nên chọn đi đường vòng!”

Hắn nhìn cô chìm trong bóng đêm, rút ra một điếu thuốc, “Cô gái này, thật thú vị!”

Tên bán hàng trong tiệm bách hóa lập tức rút diêm châm lửa: “Phong ca, cô gái anh vừa thấy chính là loại con gái tử tế!”

“Thật sao?” An Dĩ Phong nhếch môi, nhả ra một đợt khói thuốc, “Tôi thích những cô gái tử tế!”

----------

Có người nói, tình yêu bắt đầu trong im lặng.

Cho nên, có một số thứ là ngẫu nhiên, nhưng trong ngẫu nhiên thường tồn tại tất nhiên.

Ví như sự gặp gỡ của An Dĩ Phong trẻ tuổi nghênh ngang và Tư Đồ Thuần thông minh đáng yêu.

Giữa trưa hôm sau, An Dĩ Phong đang ngồi trong xe tự hỏi nên đi đâu, vừa vặn gặp lại Tư Đồ Thuần đang xách xà phòng kem đánh răng cùng mấy thứ lặt vặt từ trong bách hóa đi ra.

Hắn nhận định đây là “Ý Trời”, liền xuống xe chặn đường: “Anh mời em ăn cơm!”

“Tại sao?” Cô ngây ngô nhìn cực kì đáng yêu, đôi mắt thanh tú như làn khói nhẹ.

“Bởi vì em nhặt được ví, đuổi theo trả lại anh!”

Cô sực tỉnh, lập tức lắc đầu: “Không cần, đấy là việc nên làm.”

“Bởi vì, anh thích em!”

Căn bản, hắn không cho cô cơ hội từ chối, kéo cô đến thẳng tiệm ăn gần nhất.

Trong tiệm, Tư Đồ Thuần cúi đầu chăm chú ăn, một câu cũng không nói, chỉ vụng trộm nhìn hắn, gặp phải ánh mắt hắn lại nhanh chóng né tránh, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng ...

Nhìn vẻ ê lệ của cô, trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể ôm cô vào trong иgự¢.

“Em có bạn trai chưa?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.

Tư Đồ Thuần một lúc lâu sau mới nuốt trôi cơm trong miệng, lắc đầu.

“Anh cũng chưa có ... bạn gái.” Hắn cười. Mặt cô ngày càng đỏ, cô cầm cốc nước đá, đặt lên môi uống một ngụm.

Hắn cười tà nói: “Không bằng chúng ta kết hợp đi.”

Cô bị sặc nước, ho một hồi mới trở lại hô hấp bình thường, mặt càng đỏ hơn nhưng vẫn không chịu mở lời.

“Em nói gì đi. Rốt cuộc có đồng ý hay không cũng nên biểu hiện thái độ một chút chứ!”

“...” Cô vẫn trầm mặc.

An Dĩ Phong mất kiên nhẫn.

Đây là thái độ gì? Không từ chối? Cũng không chấp nhận?

“Nếu không nói gì, coi như là chấp nhận!”

Cô nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt sáng, “Tôi có quyền giữ im lặng.”

An Dĩ Phong nhịn xuống câu chửi thề, “Anh cũng không phải là cảnh sát, em sợ cái gì?!”

“Tôi sợ anh là người xấu.”

Nói cũng đúng!!!

Để bắt đầu quá trình tìm hiểu, hắn quyết định nói trước một chút ưu khuyết điểm của mình. “Anh tuy có chút hư hỏng, nhưng bản tính lương thiện. Mặt mũi tuy không ưa nhìn, nhưng nội tâm phong phú ... Dù sao em cũng chưa có bạn trai, vậy tạm chấp nhận anh đi.”

Khóe môi cô cong lên, cúi thấp mặt cười trộm.

Rõ ràng là cô không ghét hắn.

An Dĩ Phong như được nụ cười của cô ủng hộ, chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô. Cô chần chừ một chút, rút tay về, nhưng cảm giác này vừa mềm mại lại vừa ấm áp chảy vào trong hắn.

Chỉ một lần chạm tay nhẹ nhàng đã khiến hắn hưng phấn đến vậy, không biết chỗ khác ... Hắn nhịn không được hiếu kì nhìn về nơi mềm mại nhất, mê người nhất của một cô gái ... Đường cong mượt mà kia làm một trận nóng trong người hắn dâng lên. Dụς ∀ọηg nguyên thủy nhất của một tên đàn ông trong người hắn bị cô làm trào ra.

Tư Đồ Thuần nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, có chút ngượng ngùng: “Tôi muốn về.”

“Anh đưa em về.”

“ ...” Cô im lặng.

An Dĩ Phong đưa cô về đến cửa, bỗng dưng không muốn để cô rời khỏi tầm mắt, hắn giữ lấy tay cô “thâm tình” thổ lộ: “Anh thích em! Mặc kệ em có đồng ý hay không, từ giờ em là bạn gái của anh!”

Cô lí nhỉ hỏi: “Không được phép thương lượng sao?”

“Không thương lượng!”

“À!” Cô rất nhanh xoay người, chạy vào trong bóng đêm.

An Dĩ Phong nhìn bóng dáng cô biến mất, cũng lâm vào u mê, “À!” là ý gì?!

------

Đêm đó, An Dĩ Phong mất ngủ, hắn nằm ở trên giường mơ màng nhớ lại nụ cười e lệ ban tối. Khó trách mấy tên háo sắc thường thích trêu ghẹo những cô gái tử tế, có lý, rất có lý.

Hai giờ khuya, hắn không kiềm chế được gọi điện cho Hàn Trạc Thần.

“Chuyện gì?” Đối phương giọng nói buồn ngủ.

“Hôm nay em gặp một cô gái, cô ấy rất ...”

“Nói trọng điểm!”

“Từ lúc quen biết một cô gái đến lúc lên giường nhanh nhất cần bao lâu?”

“Năm phút, tính cả thời gian ૮ởเ φµầɳ áo!”

“Cái gì?” An Dĩ Phong lớn tiếng: “Ý em nói không phải là cave!”

“À. Vậy thì sẽ mất thời gian một chút ...” Điện thoại im lặng, Hàn Trạc Thần ra chiều thật sự suy nghĩ: “Ít nhất phải hai tiếng.”

“Mẹ nó, anh không cùng phụ nữ nói chuyện tình cảm trước không được à!” Nói xong, không đợi đối phương trả lời, hung hăng ngắt điện thoại.

Một phút sau, Hàn Trạc Thần gọi điện thoại trở về, giọng nói đã không còn buồn ngủ: “Đừng bao giờ dính vào chuyện tình cảm với phụ nữ.”

“Tại sao?”

“Trên đời này có hai loại phụ nữ, một loại làm hại chúng ta, một loại ... là bị chúng ta làm hại!”

Hắn thích cô, đương nhiên sẽ không hại cô. “Em chỉ muốn thử một lần, bị cô ấy làm hại một chút cũng không sao!”

“An Dĩ Phong! Mẹ nó, tôi không phải sợ cậu bị hại mà là sợ cậu hại người ta!”

Không đợi hắn nói tiếp, đối phương đã cúp máy.

Hắn nhìn điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút kéo dài, vẻ mặt kì lạ, không sợ hắn bị hại, tại sao phải phát hỏa như vậy!?

Loại đàn ông như Hàn Trạc Thần, cái gì cũng tốt, chỉ phải cái độc miệng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc