Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 14

Tác giả: Thủy Táp Táp

Mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi đã gần trưởng thành, người ở độ tuổi này sẽ luôn hi vọng có thể được đối đãi như người trưởng thành, nhất là những đứa trẻ trưởng thành sớm như Đoan Mộc Thanh Lỗi, vừa mới bắt đầu đã cho mình là người lớn. Nhưng sự thật thì với số tuổi của thằng nhóc vẫn như cũ là một thằng nhóc Vị Thành Niên ── một khi bị người chỉ rõ điểm này, sẽ để ý cũng là điều có thể lý giải .
Cho nên khi Chu Lâm nói ra mấy lời “Chờ cậu trưởng thành. . . . . .” thì thằng nhóc ngẩn người, cho dù trong lòng bất mãn vẫn sẽ buông lỏng tay ra, sau đó dùng phương thức hắn cho là chín chắn bình thản nói một câu: “Tôi biết.”
Đúng là để ý, nhưng lại cậy mạnh địa không muốn biểu hiện ra. Mâu thuẫn như vậy nhưng lại là điều mà thằng nhóc thường thường khiến cho mình cảm thấy dễ thương.
──Chắc là hiểu lầm rồi, thôi, tạm thời cứ như vậy đi.
Cuối cùng Chu Lâm xoa xoa lỗ tai thằng nhóc, nói ngủ ngon với hắn rồi mở cửa.
Ngày sau đó không có quá nhiều thay đổi. Làm rõ tình cảm rồi, thời gian ở chung một chỗ luôn làm cho người ta cảm thấy chưa đủ.
Nhưng mà, vì biểu hiện một mặt chín chắn của mình nên Đoan Mộc Thanh Lỗi không hề dính lấy Chu Lâm nữa. Lúc chơi trò chơi thằng nhóc ít dính vào bên cạnh làm cho người ta cảm thấy hơi có chút tịch mịch.
Mà một mặt khác, hôn lại biến t***ng mục không thể thiếu, nhất là buổi chiều ngày có khóa thể dục, thằng nhóc rong ruổi một ngày trong thao trường về đến nhà một thân mồ hôi nhễ nhại nhưng lại đặc biệt H**g phấn, nụ hôn thường kịch liệt hơn ngày thường khiến cho Chu Lâm gặp nạn.
Nhưng mà ── chỉ một chút đó liền dừng, là hai người ăn ý. Dán chặt lẫn nhau lấy tay tự an ủi chỉ có một số lần, nhưng lúc đó cho dù tới gần lằn ranh cũng sẽ không tiếp tục nữa. Nguyên nhân, thằng nhóc nói là phải tự kiềm chế đúng mực cho đến khi hoàn toàn trưởng thành, còn với Chu Lâm thì lại xuất phát từ tâm tính khiếp đảm tương tự con rùa rút cổ.
Không thể không thừa nhận là sợ, bởi vì không biết mình có thể bồi đến khi nào. Nếu như vừa bắt đầu liền vùi quá sâu, có phải kết thúc sẽ càng sớm hay không?
Nghĩ đến những thứ này, Chu Lâm vì lo lắng nên ngay cả hôn cũng có chút trù trừ, nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi không thể nhận ra bởi vì thằng nhóc còn có việc cần phải phiền não.
Một thoáng như vậy đã qua hơn ba tháng trong quá khứ, thời gian tiến vào năm 98, còn hiện tại thì đã là tháng 2 năm 08.
Năm 08, thành phố không chỉ có mưa tuyết rất nhỏ mà còn có bão tuyết lông ngỗng, trong trí nhớ của y chưa từng gặp cơn bão nào to như vậy. Mấy ngày liên tục bầu trời đều là một mảnh trắng xóa mờ tối, làm cho người ta có cảm giác cả vùng đất bị vùi trong chăn lông thật dầy.
Ngay cả như vậy, khi đi làm hay đi dạo trên đường phố, không khí vui mừng khi gần tới tết vẫn lan rộng. Nhà hàng quán ăn hay khu dân cư đều bắt đầu treo đèn ***g màu đỏ.
Ngày nghỉ đến, xóm của thằng nhóc rất là náo nhiệt, đi trên đường thường thường thấy cảnh bọn nhóc ở bên cạnh đốt pháo nhỏ ── điều này làm cho Chu Lâm cảm thấy dù là quá khứ hay hiện tại đều như nhau, cho nên dần dần có lỗi giác quá khứ và hiện tại bắt đầu hòa vào nhau.
Mùa xuân năm 98, Đoan Mộc Thanh Lỗi không cần về quê bởi vì ông bà đều được đón đến nhà bác trong thành phố, cho nên năm này nhà Đoan Mộc liền chuẩn bị đón tết ở trong thành phố.
Thân thích ở quê theo tới không ít, nhân số quá nhiều mà đồ dùng thì lại ít, bác của Đoan Mộc liền tâm huyết dâng trào kêu mọi người ra nhà hàng ăn tất niên. Vì thế thằng nhóc nhìn có vẻ thật vui vẻ, dưới sự hiệp trợ của mẹ Đoan Mộc, hai người vừa đấm vừa xoa mời Chu Lâm cùng đi.
Nghĩ đến tết năm 08 cha mẹ vẫn còn ở Bắc Phương nên chắc chỉ có một mình ăn tết, Chu Lâm nghĩ cùng đón tết năm 98 với thằng nhóc quả thật không tồi. Thời gian dần trôi qua, hơi điều chỉnh một chút thời giờ là có thể khiến giao thừa hai năm trùng trong cùng một ngày.
Lại qua một năm rồi sao? Mùng sáu tết năm 98 chính là ngày Đoan Mộc Thanh Lỗi trưởng thành, vào năm 08 cũng là ngày hắn kết hôn. Nếu có thể, Chu Lâm hi vọng mùa xuân này vĩnh viễn không cần đến.
── Nhưng nên tới thì không thể tránh, đã như vậy, vẫn nên quý trọng mỗi giờ mỗi phút ở chung với thằng nhóc đi.
Tâm tình phức tạp đáp ứng mời, vì thế Đoan Mộc Thanh Lỗi càng thêm tích cực chuẩn bị cho tết năm nay, Chu Lâm thì nhân ngày nghỉ bắt đầu đi dạo chọn lựa quà tết, cùng với, quà tân hôn cho thằng nhóc.
Không ngoài ý muốn, trừ tịch cứ như vậy lại tới.
Từ ngày 6 tháng 2 năm 08 xuyên đến 4 giờ 20 phút chiều ngày 28 tháng 1 năm 98, Chu Lâm ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa nhà hàng gặp được hai mẹ con Đoan Mộc mới từ taxi đi xuống.
Đoan Mộc Thanh Lỗi mặc bộ tây trang cho dù dùng mười năm sau nhìn vẫn cảm thấy mới mà mẹ Đoan Mộc chọn lựa, mái tóc mới vừa chỉnh sửa nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái, đứng ở bậc thang trước nhà hàng mở cửa xe cho mẹ Đoan Mộc, giơ tay nhấc chân đều thật đẹp trai.
── Tại sao lúc trung học phổ thông không phát hiện hắn đẹp trai như thế?
Dường như bị giây sát – Chu Lâm nghĩ như vậy. Vậy mà một giây sau thằng nhóc nhìn thấy Chu Lâm thì mất hết khí thế, hơi có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, cho đến khi bị mẹ Đoan Mộc kéo lên bậc thang.
“Chú út tới thật sớm, đợi đã lâu rồi sao?”
“Không có, tôi cũng vừa tới. Chị hôm nay thật xinh đẹp.”
“Ha hả, thiệt là, miệng của chú út càng ngày càng ngọt rồi.” mẹ Đoan Mộc cười lên, túm Đoan Mộc Thanh Lỗi đẩy lên phía trước, “Lỗi Lỗi, phòng bao ở lầu ba, con để phục vụ mang hai người đi vào ngồi trước. Mẹ qua giúp bác con đón khách, con cứ đi lên trước với chú út đi, ngoan.”
Dặn dò như vậy xong, mẹ Đoan Mộc liền xoay người rời đi. Chu Lâm và thằng nhóc liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý cùng đi vào cửa nhà hàng.
Sóng vai đi, bả vai thỉnh thoảng sẽ ***ng vào nhau, lúc đi đến khúc cua nơi hàng lang phòng bao có ít người lui tới, Chu Lâm cảm thấy đầu ngón tay bị nhéo, là thằng nhóc nhẹ nhàng dắt lấy.
“Hôm nay anh thật đẹp trai.”
Thằng nhóc tiến tới bên tai nhỏ như vậy, Chu Lâm nở nụ cười, nghĩ thằng nhóc này thật đúng là khéo miệng, thế là trở tay nắm lại.
“Cậu cũng vậy. Lần đầu tiên thấy cậu mặc như thế, mặc dù không quen, nhưng rất thích hợp.”
Khích lệ như vậy, trong nháy mắt thằng nhóc lộ ra biểu cảm xấu hổ lại vui vẻ, nhưng rất nhanh lại làm bộ không để ý, ồ một tiếng sau đó nhẹ nhàng xoay đầu đi.
“Ha hả.” Thu hết thảy vào trong mắt, Chu Lâm không nhịn được liền cười ra tiếng, sau đó lúc thằng nhóc hỏi “Cười gì thế?” thì hai người đã tìm được phòng bao phục vụ sinh chỉ, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Một bữa cơm ăn hết sức náo nhiệt.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng thân thích nhà Đoan Mộc đều không nghi ngờ thân phận của Chu Lâm, lẫn nhau hàn huyên khách sáo mấy câu liền cùng ngồi vào vị trí, vì nghênh đón xuân mới năm 98, cố gắng lấp đầy bụng của mình.
Bởi vì ngồi gần thằng nhóc, dưới bàn liền nhiều không ít động tác nhỏ. Chu Lâm nhéo thằng nhóc! Nắm lấy tay hắn nhét vào đó một hộp quà nhỏ đã chuẩn bị từ trước, rồi sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói câu: trở về rồi mở.
Trong lúc ăn Chu Lâm rời khỏi chỗ ngồi một lần, tìm nơi không có người xuyên không về rồi tới một lần, trở lại phòng bao tiếp tục ăn cơm, bất hạnh là vừa lúc đang ăn vui vẻ thì bị bác của thằng nhóc nhìn thấy, cầm một chai R*ợ*u tới nói muốn mời R*ợ*u.
Biết mình không thể uống cũng không dám uống, Chu Lâm chỉ có thể từ chối, đáng tiếc từ chối vô dụng, cuối cùng vẫn bị đổ gần nửa chén.
Không biết uống R*ợ*u thế nào mà dạ dày liền oanh một tiếng nổi hỏa, Chu Lâm choáng váng cháy sạch, hoa đầu chóng mặt. Chốc lát sau Chu Lâm ngã sấp ở trên bàn R*ợ*u, trong lòng còn mơ hồ nghĩ xem ra mình lại lập kỷ lục say R*ợ*u rồi.
Mơ mơ màng màng bị người đẩy hai cái, bởi vì không muốn động mà lười đáp lại, sau đó liền bị kéo vào trong *** người khác, mặt bị vỗ nhẹ mấy cái không có kết quả lại bị lôi túm đưa đến một nơi an tĩnh nằm xuống.
Mặc dù nhắm mắt, trực giác lại biết ở bên cạnh chính là thằng nhóc. Chu Lâm cười khúc khích nói thầm một câu “Hôn tôi , thế là một giây sau liền bị hôn.
Men R*ợ*u tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, bị hôn đến hít thở không thông cuối cùng cũng bắt đầu thanh tỉnh, bởi vì đột nhiên nhớ tới bây giờ đang ở nhà hàng, Chu Lâm chợt mở hai mắt, chỉ thấy khuôn mặt phóng đại của thằng nhóc.
“Khá hơn chút nào không?” Phát giác Chu Lâm tỉnh lại, môi thằng nhóc liền rời đi, xoay người lấy một chén nước ở khay trà một bên, đưa đến bên cạnh miệng Chu Lâm.
“Ừ.” Thuận theo địa uống một hớp, Chu Lâm nhìn chung quanh một chút, phát giác đang ở trong gian phòng nhỏ không có người nào khác, có chút nghi ngờ.
“Đây là nơi nào?”
“Phòng nghỉ bên cạnh phòng bao.” Thằng nhóc trả lời, sau đó giống như giễu cợt nói: “Tửu lượng của anh Khiết Văn thật kém.”
“Đó là sở trường riêng. Có ý kiến sao?” Sớm bị bạn bè nói như vậy không dưới mười mấy lần, Chu Lâm hết sức hào sảng hỏi ngược lại.
Thằng nhóc cười lên, để chén nước xuống ngồi lên ghế sa lon, nghiêng người nhẹ nhàng đặt trên người Chu Lâm.
“Không có. Chẳng qua là cảm thấy anh uống say rất dễ thương.”
Trong lòng phỉ nhổ “Cậu thấy quỷ say dễ thương ở chỗ nào?” Chu Lâm đưa tay muốn gãi gãi tóc của Đoan Mộc Thanh Lỗi. Đầu ngón tay còn chưa ***ng tới lại bị thằng nhóc bắt được cổ tay. Theo sau đó là một nụ hôn.
Cho dù biết cửa phòng nghỉ có thể bị mở ra bất cứ lúc nào, người trong phòng bao cũng tùy thời có thể đi vào nhưng hai người lại không có tâm lực dư thừa để đi lo lắng mấy chuyện này. Vừa kết thúc một nụ hôn thật dài, thằng nhóc gối lên trán Chu Lâm, nhẹ nhàng nói:
“Tôi muốn đốt pháo. . . . . . Chúng ta đi về trước đi.”
Nói cho mẹ Đoan Mộc đi trước một bước, Chu Lâm giả dạng có chút say R*ợ*u mà tựa vào người thằng nhóc, để hắn dìu đi ra khỏi nhà hàng. Cho dù là tối 30 tết nhưng trên đường vẫn có nhiều người qua lại như cũ, hai người đón một chiếc taxi, vài phút sau đã về tới nhà Đoan Mộc.
Không có lên lầu mà trực tiếp lấy pháo hoa đã mua từ sáng sớm cất ở trong sân ra, hai người ôm một đống, đi tới mảnh đất trong bên cạnh khu dân cư.
“A, không có lửa.” đặt pháo hoa xuống, thằng nhóc mới đột nhiên nhớ tới, thốt lên như vậy. Chu Lâm sờ sờ trên người cũng không tìm được tung tích của bật lửa. Thế là đành phải bỏ pháo hoa lại chạy về nhà lấy bất kỳ thứ gì có thể nhóm lửa.
Tìm được một cây hương, đặt ở trên bếp cho đỏ rồi mang ra mảnh đất trống. Sau đó, trong gió lạnh thằng nhóc đốt phóng quả pháo hoa thứ nhất.
Khi pháo nở rộ trong bầu trời đêm thì không khí chấn động mãnh liệt kèm theo tiếng động lớn làm cho chó trong xóm sủa ầm lên. Đoan Mộc Thanh Lỗi cầm cây hương trong tay cắm xuống bồn hoa nhỏ, chạy đến bên cạnh Chu Lâm đứng cùng hắn.
Mười ngón tay giao nhau xua tan hơi lạnh, thân thể dần dần ấm lên. Chu Lâm và thằng nhóc cùng nhau cười lên trong một chớp mắt ngắn ngủi pháo hoa nở rộ sáng ngời. Theo sau lại nghe được tiếng pháo trúc từ đàng xa truyền tới như đang đáp lại.
Sau đó càng ngày lại có càng nhiều tiếng “! ! Bành bạch” lục tục vang lên, từ bốn phương tám hướng bắt đầu hội tụ. Khu phố vốn yên tĩnh phảng phất như thức tỉnh, mùa xuân còn chưa tới đã náo nhiệt vô cùng.
Chu Lâm dùng bả vai ***ng thằng nhóc một cái. Thằng nhóc lại ***ng trở về, hai người rút ra toàn bộ pháo trúc trong túi, xếp thành một hàng rồi từng bước từng bước châm lửa.
Cứ như vậy chơi đến hơn chín giờ, đầu tóc hai người bị gió thổi xốc xếch cuối cùng cũng lưu luyến đi về nhà. Bởi vì đi dự tiệc cho nên Chu Lâm không mặc quần áo, bây giờ lại ăn khổ, ngồi ở trong phòng làm ấm thân thể đồng thời hắt xì.
“Tôi đi nấu canh gừng.” Lấy thảm để cho Chu Lâm phủ lên, thằng nhóc nói như vậy rồi chui vào phòng bếp. Chu Lâm chán đến ૮ɦếƭ nhìn TV một hồi, đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên.
Nhận liền nghe được tiếng của mẹ Đoan Mộc, nói là cơm nước xong rồi muốn qua nhà bác Đoan Mộc đánh bài, hỏi thằng nhóc và Chu Lâm có muốn cùng đi đón giao thừa hay không. Chu Lâm hỏi với vào phòng bếp một tiếng, lấy được câu trả lời không đi của thằng nhóc liền chuyển cáo cho mẹ Đoan Mộc, sau đó bị dặn dò nếu không đi thì nhớ đốt pháo vào đúng 0 giờ và cầu cho cả nhà năm mới thuận lợi an khang.
Đáp ý rồi cúp điện thoại, Đoan Mộc Thanh Lỗi mang theo hai chén canh gừng đi ra. Chu Lâm ngửi thấy hương vị gừng xưa nay ghét nhất liền nhăn mặt cau mày, “Cạn chén” với thằng nhóc liền nhắm mắt một hơi rót hết vào trong bụng.
Uống vào bụng mới phát giác mùi vị tốt hơn so với tưởng tượng, lục phủ ngũ tạng trong thân thể cũng bắt đầu ấm áp, Chu Lâm chép miệng, hồi vị nói với thằng nhóc: “Thêm một chén nữa.”
“Gì? Không phải anh ghét nhất là gừng sao? Còn chưa tỉnh R*ợ*u à?”
Thằng nhóc kinh ngạc đưa tay ra sờ sờ trán Chu Lâm. Trong lòng nghĩ “Cậu có sờ trán cũng không thể biết được tôi có say hay không “, Chu Lâm đột nhiên nhìn ra ý cười xấu xa từ khuôn mặt cố làm ra vẻ giật mình trước mắt.
── xong rồi, thằng nhóc này bị mình dạy hư rồi.
Ý niệm này thoáng lướt qua, Chu Lâm đã nhào tới, hai người cắn xé lăn thành một đoàn ở trên ghế sa lon cho đến khi bị tiếng pháo lớn không biết từ đâu tới làm giật mình cùng nhau ngã xuống ghế.
“Ha, ha ha ha. . . . . .”
Phản ứng kịp, hai người cùng nhau chật vật cười lên rồi sau đó bò lại ghế sa lon ngồi đàng hoàng, chỉ tựa vào cùng nhau nhìn TV. Tiết mục bắt đầu là lời chúc mùa xuân cùng lời nhận xét tốt xấu một năm qua.
Chừng 10 giờ Chu Lâm Điệu Hổ Ly Sơn đuổi thằng nhóc vào bếp nấu điểm tâm, còn mình thì nhanh chóng đi tới đi lui xuyên không, sau đó lại không thể không nhét mười mấy cái bánh chẻo vào cái bụng đã có chín phần no dưới cái nhìn soi mói của thằng nhóc. Đánh xong trận chiến này y liền co quắp trên ghế sa không thể động đậy, mặc cho thằng nhóc sỗ sàng vừa hôn vừa sờ.
Cứ ngồi như vậy đến 12 giờ, nghe bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo kinh thiên động địa, cuối cùng hai người cũng nhớ tới nhiệm vụ mà mẹ Đoan Mộc giao cho, cùng nhau bật dật khỏi ghế salon. Chu Lâm bị thằng nhóc buộc thay áo khoác dầy đi xuống lầu, lấy ra một cây gậy trúc cột chắc pháo rồi đứng lối đi bộ dưới lầu.
“Anh Khiết Văn, tôi *******”
Trong một mảnh hỗn loạn, Đoan Mộc Thanh Lỗi nói gì đó, nhưng tiếng pháo gần trong gang tấc, đầy tai chỉ có tiếng “Bạch bùm bùm” hỗn loạn. Chu Lâm quay đầu nhìn thằng nhóc, mở to cổ họng kêu lên:
“Cậu nói gì?”
“*******”
Vẫn như cũ nghe không rõ, Chu Lâm ngoắc tay ý bảo thằng nhóc đến gần một chút, thằng nhóc thuận theo đưa mặt tiến tới bên tai Chu Lâm, rồi sau đó trong nháy mắt tiếng pháo trúc đột nhiên dừng lại, Chu Lâm nghe được một câu nói như vậy:
“Anh Khiết Văn, trở thành người của tôi đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc