Đồng Hồ Tình Yêu - Chương 05

Tác giả: Thủy Táp Táp

Thuở thiếu thời, Chu Lâm cũng không phải thuộc dạng học sinh ưu tú. Không phải do năng lực, mà do quá sức ham chơi.
Ham chơi, cho nên không bao giờ tĩnh tâm đọc sách, mỗi ngày đều suy nghĩ xem tan học sẽ bày trò gì, hoặc cuối tuần cùng bạn bè đi đâu giương oai giễu võ… Khi đi học cũng thường thường còn chưa ngồi nóng ௱o^ЛƓ, tâm đã bay đến ngàn dặm bên ngoài, thầy cô giảng cái gì cũng theo tai trái ra tai phải, khá lắm là vào đầu được một nửa.
Nhưng mà ngay cả khi như vậy, thành tích của Chu Lâm vẫn giữ vững ngôi vị giữa bảng, một nửa là do may mắn đoán trúng đề thi, một nửa là do vài lần tâm huyết dâng trào cố gắng học tập___ Nhưng dù là lúc nhiệt huyết trào dâng, Chu Lâm cũng có thể đem học tập thành trò chơi, rồi mới hưng trí tăng vọt mà ***ng vào sách vở, nhưng không bao lâu lại chán.
___ Mình như vậy mà đi làm gia sư, thực sự có sao không?
Chu Lâm tự hỏi, dù thế nào cũng vô pháp tưởng tượng bộ dáng mình gương mẫu, cuối cùng đem vấn đề cùng thịt dê cho vào trong lẩu, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng.
Bây giờ là ngày 15 tháng 10 năm 1994, 6 giờ 3 phút tối, Chu Lâm ngồi ở bàn ăn nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi, hạnh phúc khuấy đũa vào nồi lẩu dê.
“Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”(*) không phải là Chu Lâm chưa từng nghe qua, nhưng tối hôm đó quay về suy nghĩ suốt hai ngày, Chu Lâm nghĩ thông suốt, cúi đầu trước vận mệnh cũng không phải chuyện gì xấu___Ít nhất 7 năm sau Đoan Mộc Thanh Lỗi và mình đều bình an vô sự sống tốt, điều này chứng tỏ mình xuyên không cũng không gây ra phiền toái gì đáng kể. (Tiểu Kiết: mới là lạ)
(*: dịch nghĩa là ăn cái gì của người ta thì miệng phải ngắn, cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, ý nói lấy của ai cái gì thì phải có thái độ tử tế nhã nhặn…)
Hiểu ra rồi Chu Lâm không còn sợ đầu sợ đuôi nữa, lại nhớ tới mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi từng đề cập qua ăn lẩu, thế là lợi dụng cơ hội đi chực cơm, gần 5 giờ chiều xuyên đến ngõ nhỏ vắng người dưới nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Đi tới gõ cửa quả nhiên ngửi được một mùi hương quyến rũ, Đoan Mộc Thanh Lỗi quấn tạp dề ra mở cửa, để Chu Lâm tiến vào sô pha trong phòng khách, phun ra một chữ “Ngồi”.
Tuy rằng là bạn học nhưng bây giờ lại là một nhóc con trung học 13 tuổi, Chu Lâm đương nhiên không thể yên tâm thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng sau khi chen vào phòng bếp ***ng tay làm rơi ống đựng đũa, nhân tiện vấp chân đập thêm một quả trứng, y thành thành thật thật quay về phòng khách xem TV.
5 giờ 56 phút, tất cả đều đã hoàn tất, Đoan Mộc Thanh Lỗi cởi tạp dề, kêu Chu Lâm ngồi vào bàn.
Nồi nước lẩu đã sôi trào hồi lâu, Chu Lâm bỏ thức ăn vào, trước dùng thìa thử một ngụm. Hương vị thơm ngon tan ngay trên đầu lưỡi, làm Chu Lâm hò hét tán thưởng trong lòng!
Trong khoảng thời gian ngắn liền đối thay đổi cái nhìn khác xưa với nhóc con ngồi đối diện, nhóc con lại chú tâm vớt những thứ mình thích ăn trong nồi, một chút cũng không quan tâm đến biểu cảm khâm phục của Chu Lâm.
___Ừm, tìm chút chuyện gì nói đi.
Vốn không quen giữ im lặng khi ăn với người khác, Chu Lâm nghĩ như vậy.
Nhưng mà, nói cái gì thì được? Học sinh trung học thường hứng thú với đề tài gì?
Trò chơi? truyện tranh? Lúc này cũng không quá lưu hành. Học tập sao? Trên bàn cơm nhắc tới chuyện này quả thật nhẫn tâm với hệ tiêu hoá. Nữ sinh thầm mến? Tuy rằng là “chú út”, nhưng cũng không quá thân thiết đến mức hàn huyên chuyện này… Như vậy kể chút chuyện cười đi?
Hạ quyết tâm, Chu Lâm gắp một đũa thịt dê, nghiêm trang nói:
“Xưa có một người kêu Tiểu Dương…”
Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu nhìn y.
Đã được chú ý, Chu Lâm cười thầm trong lòng, chậm rãi bỏ thịt dê bỏ vào trong nồi, tiếp tục nói:
“Có một ngày, hắn bị người ta nhúng lẩu.”
“…”
Không đoán trước được, Đoan Mộc Thanh Lỗi thế nhưng bảo trì im lặng nhìn Chu Lâm. Chu Lâm xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh chần thịt dê, đột nhiên nhớ tới kiểu truyện cười này rất nhiều năm sau mới thịnh hành.
___Aiz, thật sự là rất lạnh!
Trong lòng rống lên, Chu Lâm cứng ngắc thu đũa trở về. Thịt trên đũa đã rơi rụng hơn một nữa, chỉ còn sót lại một miếng chừng hai ly, cô đơn nằm trong chén.
“Chú út, chú… vừa mới kể chuyện cười sao?”. Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng phản ứng lại, kinh ngạc hỏi.
Bị hỏi như vậy quả thật là thất bại của thất bại. Chu Lâm cười khổ: “Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến nên thuận miệng nói thôi, không có ý gì đặc biệt đâu, ha ha ha…”
Cười xong vành tai lại nóng đỏ lên, vội vàng thay đổi đề tài:
“Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là chú út, có chút không quen. Cảm giác là lạ.”
“Vậy kêu thế nào?”
“Ừm… Kêu tôi là anh đi… Kỳ thật tôi cùng không lớn hơn cậu bao nhiêu…”
Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng mắt nhìn.
“Vậy chú vốn kêu là gì?”
“Hử?”
“Tên.”
“À! Cái đó, tên tôi à___” đại não cyả Chu Lâm bắt đầu vận chuyển kịch liệt, trong đầu lướt qua vài cáu tên bạn bè, nháy mắt nhảy ra một cái tên giả:
“Chu Khiết Lôn, phụt___”
Lời vừa ra khỏi miệng chính mình đã phun trước. Đoan Mộc Thanh Lỗi không hiểu sao, nhìn Chu Lâm vừa uống canh vừa ho khan, lập lại lần nữa:
“Chu Khiết Văn?”
___ Cậu nghe thế nào thì chính là thế ấy đi!
Chu Lâm đang ho sặc sụa ra nước mắt nghĩ như vậy, bất cứ giá nào cũng gật gật đầu.
“Như vậy, sau này sẽ kêu là anh Khiết Văn.”
Thế là, danh hiệu Chu Lâm dùng trong quá khứ, cứ như vậy mạc danh kỳ diệu qua loa mà quyết định.
Ăn xong cơm tối, Chu Lâm chủ động yêu cầu rửa chén, rốt cuộc cũng vì bồi lại bữa cơm.
Đoan Mộc Thanh Lỗi liếc y một cái, thế mà lại thở dài, rất có ý “Anh cũng chỉ có thể làm chút chuyện ấy”, để lại đôi bao tay cao su dùng để rửa chén rồi đi ra phòng bếp.
“…”
Rõ ràng là mình yêu cầu, nhưng loại cảm giác khó chịu này là sao? Chu Lâm buồn bực dùng giẻ rửa chén lau lau cái chén một vòng, còn chà cho đáy nồi sáng boong boong, lúc này mới thoả mãn thu tay lại.
Cởi bao tay để chỉnh tề qua một bên, Chu Lâm nhớ tới chuyện hẳn phải làm sau đó, thế là do dự đi tới phòng ngủ cửa Đoan Mộc Thanh Lỗi, thăm dò nhìn thoáng qua.
Trong phòng mở đèn rất sáng, trừ đèn trên đỉnh đầu, đèn trên bàn học cũng mở. Đoan Mộc Thanh Lỗi đưa lưng về phía cửa ngồi ở trước bàn học, có vẻ đang vùi đầu viết gì đó.
Trong không khí tràn ngập bầu không khí khẩn trương học tập, làm Chu Lâm bất giác nuốt ngụm nước bọt.
“Tôi đến rồi” Nhỏ giọng bắt chuyện một tiếng, Chu Lâm bước nhẹ đi tới phía sau Đoan Mộc Thanh Lỗi.
Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi thẳng, vẫn chưa ngẩng đầu.
“Làm cái gì vậy?” Vừa hỏi đôi mắt cũng bay đến trên mặt bàn, thấy rõ là bài tập toán, Chu Lâm không chút nghĩ ngợi bật thốt lên nói rằng; “Muốn tôi giúp cậu không?”
“Không cần. Tự tôi làm.”Đoan Mộc Thanh Lỗi trả lời, ngòi Pu't vẫn liên tục viết, còn bản nháp thì đầy công thức tính toán.
Nhìn hắn thành thạo sử dụng các công thức, Chu Lâm đột nhiên nghĩ đến cấp ba Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng như mình, đều là học sinh có thiên phú. Nói như thế thì công thức tính toán không là vấn đề, vậy gia sư có phải nên tập trung vào phụ đạo môn văn?
Văn thì, mấy môn chính trị lịch sử ở trường cấp 2 thực ra chỉ cần học thuộc những thứ thầy cô giáo cho chép là được, cần linh hoạt một chút chính là môn tiếng Anh. Nói thật, ngữ văn tiếng Anh xưa nay đều là mấy môn đau đầu nhất, chắc có lẽ Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng nghĩ như vậy?
“Ách, có thể xem sách ngữ văn và tiếng Anh của cậu không?”Làm rõ ý nghĩ, Chu Lâm hỏi.
“Hửm? Để làm gì?”
“Cái đó, tôi muốn xem thử bây giờ cậu học đến đâu rồi, rõ tình huống một chút, sau này mới có thể phụ đạo cho cậu…”
“Không cần.”Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng Pu't, quay đầu lai.
“Hả? Thế nhưng không xem, tôi sẽ không biết…”
“Ý của tôi là, anh không cần phụ đạo cho tôi.”Đoan Mộc Thanh Lỗi không biểu cảm nói, “Phải nhớ tôi đều nhớ kỹ, luyện tập đã có sách. Tôi tự học là được, không cần người khác dạy.”
── thực sự là nhóc con không biết khiêm tốn.
Tuy rằng nghĩ vậy thì mặc kệ, thế nhưng nghĩ đến mẹ Đoan Mộc nhờ vả, nhiều ít cũng phải có trách nhiệm của một gia sư đặt ở trên vai. Chu Lâm vuốt gân xanh toát ra trên trán, kiên trì nói rằng:
“Xem một chút thì tốt hơn, coi như bổ sung lại kiến thức. Hơn nữa mẹ cậu cũng nói đeẻ tôi giúp cậu môn tiếng Anh…”
“…”Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi nghiêng người trên ghế, nhìn chằm chằm Chu Lâm một hồi, lại quay người tiếp tục làm bài.
“Anh Khiết Văn ngồi bên kia đi, chờ tôi làm xong bài tập thì giúp tôi luyện đọc mấy từ đơn ha.”
── đây là bố thí sao? ! Là mẹ cậu nhờ tôi làm gia sư chứ không phải tôi cầu xin cậu để tôi dạy!
Gân xanh trên trán không ngừng nảy lên cũng không thể phát tác, nếu không đó là tội danh quấy rối học sinh học tập. Chu Lâm phẫn nộ rút ra một quyển sách trên giá sách, đặt ௱o^ЛƓ ngồi ở trên giường bắt đầu giết thời gian.
Nhìn sách một hồi thấy cũng chẳng có gì, nghĩ thầm thật buồn chán, biết thế sớm mang theo PSP đến. Nhưng không ai đem PSP theo chơi khi làm gia sư đi? Hơn nữa thời đại này cũng không có thứ đó, mang đến chỉ được cái hỏng việc.
── buồn chán buồn chán buồn chán buồn chán…
Liên tục nghĩ như vậy, không khí cũng có vẻ bắt đầu toả ra từ trận khí tức buồn chán. Chu Lâm đơn giản không khách khí kéo cái chăn ở một bên lên trên người, nằm xuống chợp mắt một chút.
Bên tai vẫn nghe tiếp lật trang vở và tiếng Pu't viết trên giấy, một lát sau thì dừng lại, tiếp theo là tiếng ghế bị kéo ra, rồi lại là tiếng bước chân ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, cuối cùng là “Cạch”── đèn trên tường bị tắt đi.
Lại là tiếng bước chân kẽo kẹt kẽo kẹt, Đoan Mộc Thanh Lỗi có vẻ ngồi trở lại vị trí cũ, bắt đầu làm bài một lần nữa. Tiếng lật sách vang lên lần thứ hai thì Chu Lâm mở mắt, nằm ở trên giường nhìn bóng lưng khéo léo vẫn còn là vị thành niên kia:
Là vì phát hiện mình ngủ, nên mới cố ý đi tắt đèn sao? Nói vậy thì thật hiểu chuyện… Miệng thối một chút nhưng được cái thẳng thắn, không để cho người khác dạy đại khái một nửa là do lòng tự trọng và một nửa là xấu hổ… Nhớ kỹ trước đây mình cũng rất phản đối việc mời gia sư, cứ cảm thấy hỏi họ cái gì thì như đang tuyên bố cái ngu dốt của mình ra.
—— Nói như vậy không thì không thể không dạy kèm tại nhà rồi!
Chu Lâm chống đầu cười gian, cái đuôiác ma lộ ra rất nhanh, cứ lắc lắc ở sau ௱o^ЛƓ.
Đề toán làm hơn nửa giờ, sau đó đổi một quyển sách bài tập, nhìn xa xa, hình như là bài tập ngữ văn trước kia mình cũng đã làm. Làm sách bài tập hơn hai mươi phút, lại lấy sách Anh ra bắt đầu đọc từ đơn, chắc bình thường một mình có thói quen lớn tiếng đọc, chẳng qua bây giờ ngại có mình, chỉ có thể nhỏ giọng đọc. . . . . .
Chu Lâm quan sát một hồi, tổng kết thói quen học tập của học tập là kiểu học lộn xộn: có lẽ cảm thấy cứ học một môn rất nhàm, cho nên cách một đoạn thời gian sẽ phải đổi một môn khác——
Thói quen học tập này không cần thiết thay đổi nữa, như thế nào cũng tốt, chỉ cần thấy thích hợp với mình nhất là được. Nhớ lời mẹ Đoan Mộc nói cô giáo bảo hắn không bắt được trọng điểm, Chu Lâm lại cảm thấy cô giáo không hiểu học sinh của mình —— tùy theo tài năng mà dạy nha, không phải Khổng Tử đã nói vậy sao.
Nhưng mà thật ra mình cũng không có quyền uy nói lời này, dù sao mình không phải chuyên gia phương diện giáo dục, cũng chưa bao giờ là chuyên gia học tập, chẳng qua đã làm học sinh gần hai mươi năm, ít nhiều vẫn có chút kinh nghiệm.
Vừa cẩn thận nghe Đoan Mộc Thanh Lỗi đọc từ đơn, Chu Lâm từ trên giường ngồi dậy, lên tiếng gọi hắn:
“Này, đọc từ đơn xong chưa? Chúng ta tới chơi trò đối thoại đi?”
“Chơi?” Đoan Mộc Thanh Lỗi để quyển sách xuống, quay đầu, ngược sáng nên không thấy nét mặt.
“Ừ. Tôi cứ nằm ngửa ra như thế cũng rất nhàm chán, cậu đọc từ đơn xong thì chơi với tôi một chút đi, sau này tôi sẽ giúp cậu nghe viết.” Không nói huấn luyện khẩu ngữ, lại nói là cùng chơi, loại mời lấy lui làm tiến này, thằng nhóc trung học cơ sở này chắc là nghe hiểu đi?
Đoan Mộc Thanh Lỗi trầm mặc một hồi mới gật đầu, đi tới bên cạnh cửa lạch cạch một tiếng mở đèn lên.
“Như vậy, chúng ta giả bộ như mới vừa gặp nhau, giới thiệu đi? Hello! How do you do!”
“E. . . . . . How do you do!”
“Oh! It’s a pleasure to meet you. My name is Chu Khiết Văn. May I have your name, please?”
“M. . . My name is Đoan Mộc Thanh Lỗi. Nice to meet you, too. En, Where are you come from?”
“I come from the future.”
“F, Future?”
“Ý là ‘ tương lai ’.”
“Really?”
“No, Just a joke.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc