Đời Này Không Đổi Thay - Chương 22

Tác giả: Huyền Mặc

CỬU TỬ NHẤT SINH
Nguyễn Vi thức dậy vào lúc bốn giờ sáng. Bên ngoài trời vẫn tối om. Lúc cô rời đi, Diệp Tĩnh Hiên vẫn đang trong giấc nồng.
Vì là người thuộc giới hắc đạo, luôn phải sống trong trạng thái cảnh giác cao độ nên trước kia anh thường ngủ không yên giấc. Đặc biệt là sau khi bị thương ở đầu, chất lượng giấc ngủ của anh càng kém. Vì vậy, anh mới bắt đầu *** lá, bởi khói thuốc khiến con người ta tê liệt thần kinh. Nhưng sau khi cô trở về, anh đã có thể ngủ say từ tối đến sáng. Ngay cả lúc cô rón rén đi qua người anh, anh cũng không hề phát giác.
Nguyễn Vi xuống giường, lặng lẽ đi ra cánh cửa nhỏ ở phía sau nhà bếp. Vẫn còn sớm nên chưa ai thức dậy. Cô không bật đèn, cứ thế lần mò ra sân sau.
Trần Dữ đã công bố lệnh “giết” nên mọi lối ra vào của khu nhà đều được canh gác cẩn mật, nơi này cũng không ngoại lệ. Nhưng sáng sớm hôm nay là ca của A Lập và đàn em của anh ta. Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Nhìn thấy Nguyễn Vi, A Lập liền đưa cô chiếc áo choàng mỏng rồi dẫn cô ra ngoài.
Lúc lên xe, Nguyễn Vi ngẩng đầu, dõi mắt lên tầng trên. Cửa sổ ở phòng ngủ chính đã bị cành cây che khuất nhưng cô vẫn thấp thoáng nhìn thấy lọ hoa tường vi. Cô bỗng dưng có ý nghĩ rằng mình nên mang theo bó hoa, chứ để ở đó chỉ hai ngày là hoa đã héo khô.
“Chị Vi!” A Lập gọi cô.
“Đi thôi!” Nguyễn Vi ngồi vào ô tô. Từ đầu đến cuối, thái độ của cô bình tĩnh hơn sự tưởng tượng của anh ta.
Thật ra, diện mạo của Nguyễn Vi hết sức bình thường. Nhưng hôm nay nhìn cô qua ánh đèn đường, A Lập đột nhiên có cảm giác, vào thời khắc này, cô xinh đẹp hơn bất cứ lúc nào. Anh ta đã hiểu, tại sao Tam ca lại chung tình với cô đến thế.
Tục ngữ có câu “hồng nhan họa thủy,” vậy mà một người phụ nữ chẳng có phương diện nào nổi bật như Nguyễn Vi cũng có thể khiến Diệp Tĩnh Hiên vì cô đánh cược cả gia tộc, phá vỡ sự yên ổn mà Kính Lan Hội khổ cực duy trì mấy chục năm nay.
Ngược lại, Nguyễn Vi cũng không phải hạng người yếu đuối. Cô đã dùng cách của mình để bảo vệ Diệp Tĩnh Hiên.
Cảm thấy không đành lòng, A Lập hỏi: “Chị cần nhắn gì không ? Sau khi vụ này kết thúc, tôi sẽ chuyển lời tới Tam ca.”
Nguyễn Vi lắc đầu. Nghĩ thế nào, cô lại gọi anh ta: “Nhờ anh nhắn lại với Tam ca, bảo anh ấy hãy coi cơn ác mộng đó là sự thật.”
Dù không biết cơn ác mộng mà Nguyễn Vi nhắc tới là gì nhưng A Lập vẫn trịnh trọng gật đầu. Anh ta dặn dò tài xế, đứng dõi theo chiếc ô tô cho đến khi nó khuất bóng.
Hủ viện ở Lan Phường hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Đang ở trong giai đoạn nhạy cảm nên Trần Dữ mắc bệnh đa nghi nghiêm trọng. Anh ta không ngừng thay người canh gác xung quanh nơi ở của mình. Không rõ ai là tay trong của Diệp Tĩnh Hiên nên anh ta đành chọn theo cảm tính.
Mặc dù chuyển tới Lan Phường chưa bao lâu nhưng Diệp Tĩnh Hiên đã nhanh chóng thiết lập được chỗ đứng vững chắc ở nơi này, đồng thời mở rộng thanh thế trong bang hội. Vì muốn thu lại quyền lực của anh nên Trần Dữ đã sai người đi lục soát nơi ở của Đại đường chủ ở Lan Phường. Tuy nhiên mấy ngày qua, đàn em của Diệp Tĩnh Hiên chẳng coi Hội trưởng ra gì, sống ૮ɦếƭ không cho người của anh ta vào trong.
Làm Hội trưởng như Trần Dữ cũng quá vô dụng, thiên hạ chắc chắn đang cười nhạo anh ta. Bởi vì tức giận nên Trần Dữ ra lệnh thuộc hạ cứ thế xông vào. Hai bên xảy ra xung đột ngay tại Lan Phường. Nghe phong phanh tin tức, cảnh sát liền xuất hiện ở bên ngoài, vì thế mới có thể dẹp yên cuộc ***ng độ.
Buổi chiều, Trần Dữ ở lì trong phòng. Có người gõ cửa, báo cáo: “Hội trưởng, hôm nay có một lô hàng từ tỉnh Nam chuyển đến….”
Nghe câu này, Trần Dữ lập tức đoán ra có điều bất thường. Anh ta nghiêm giọng hỏi: “Xảy ra vấn đề sao?”
Diệp Tĩnh Hiên đã gần như cắt đứt quan hệ giao thương giữa tỉnh Nam và thành phố Mộc nhưng vì Kính Lan Hội có mạng lưới buôn bán rất rộng, phủ khắp cả nước, thậm chí ra nước ngoài nên hằng ngày vẫn có hàng hóa được đưa đến nơi này.
“Hàng hóa không sao, quan trọng là có thêm một người. Hội trưởng… người đàn bà đó tự mình đến chỗ chúng ta nộp mạng.”
Trần Dữ ngồi lên vị trí này chưa được bao lâu, mọi người bề ngoài đều tỏ ra trung thành nhưng thật sự chẳng biết thế nào. Là thật hay giả, anh ta chỉ có thể dựa vào đôi mắt của mình. Đây là lần đầu tiên Trần Dữ tung lệnh giết chóc. Anh ta quyết tâm loại bỏ nhà họ Diệp để mọi người thấy thủ đoạn của tân Hội trưởng. Trên thực tế, anh ta cũng hết sức căng thẳng và lo lắng. Chính vì vậy, thông tin mà anh ta vừa nhận được quả là một điều đáng mừng.
Trần Dữ nhếch miệng, tựa vào thành ghế một cách thoải mái: “Diệp tam chịu hy sinh người đàn bà đó sao?”
“Nguyễn Vi không dám đi đường chính mà đi theo chuyến hàng, chứng tỏ đây là chủ ý của cô ta.”
Trần Dữ phấn khởi, lập tức sai người ra ngoài Lan Phường đón “khách.” Sau đó, anh ta mở máy vi tính xem dự báo thời tiết. Tỉnh Nam đang có mưa bão dữ dội.
Thuộc hạ đứng bên cạnh hiểu ý, cúi đầu nói nhỏ: “Chúng tôi đã kiểm tra rồi. Toàn bộ chuyến bay của tỉnh Nam trong ngày hôm nay đều bị hoãn. Diệp Tĩnh Hiên sẽ không có cách nào đến đây trong thời gian sớm nhất.”
Trần Dữ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, dõi mắt ra bên ngoài. Thuộc hạ ngập ngừng mãi mới lên tiếng: “Hội trưởng! Chúng ta có giữ lại mạng sống của người đàn bà đó không? Một khi Nguyễn Vi ở trong tay chúng ta, chắc chắn Diệp Tĩnh Hiên sẽ ngoan ngoãn vâng lời.”
Trần Dữ lắc đầu. Hôm nay trời quang mây tạnh, anh ta có thể nhìn thấy nóc ngôi nhà Hải Đường Các ở phía xa xa. Anh ta chợt nhớ tới quá khứ. Hôm ấy, anh trai Trần Phong còn sống, thường đi theo Hoa tiên sinh, còn anh ta chỉ có tư cách canh gác bên ngoài Hải Đường Các. Anh ta nhếch miệng cười, gõ gõ tay lên mặt kính: “Đưa cô ta về đây rồi xử theo luật. Các cậu hãy làm cho gọn gàng, sạch sẽ. Nhớ giữ lại một cái chân của cô ta để tôi gửi cho Diệp Tĩnh Hiên, còn các bộ phận khác đem tiêu hủy hết.”
Trần Dữ chợt nhớ đến lời nói của người đó. Rõ ràng đối phương bệnh tật đầy mình, giọng nói nhẹ như hơi thở nhưng mỗi câu, mỗi từ có thể khiến anh ta rét run. Anh ta nghiến răng, đấm vào cửa kính, bắt chước giọng điệu của Hoa tiên sinh: “Khỏi cần giữ lại người đàn bà đó cũng không cần bàn điều kiện gì với Diệp Tĩnh Hiên. Tôi muốn nó chống mắt lên nhìn, dám chống lại tôi sẽ có kết cục như thế nào.”
Buổi chiều, tỉnh Nam quả nhiên có mưa bão lớn, sấm chớp đùng đùng. Toàn bộ chuyến bay đều bị hoãn lại. Khu nhà họ Diệp im lặng như tờ, thư phòng chật ních người, A Lập đang quỳ ở giữa.
Một làn chớp rạch ngang bầu trời, hắt lên gương mặt lạnh lẽo của Diệp Tĩnh Hiên. Do bận đối phó với những rắc rối ở bên ngoài nên Phương Thạnh để A Lập ở lại trông coi nhà họ Diệp. Sau khi thức giấc, Diệp Tĩnh Hiên không thấy Nguyễn Vi nhưng A Lập nói cô đi dạo ở bên dưới. Ngày trước cô cũng có thói quen dậy sớm dắt Ma Nhĩ đi dạo nên anh không để ý. Hôm nay có rất nhiều việc, mọi người đều chờ quyết định của anh nên anh bận rộn ở thư phòng đến tận buổi trưa.
Mãi tới khi thím Phúc không tìm thấy Nguyễn Vi, chạy lên gác nói cô vẫn chưa về ăn cơm, Diệp Tĩnh Hiên mới phát hiện ra điều bất thường. Nhà họ Diệp là nơi an toàn duy nhất, Nguyễn Vi bước chân ra ngoài đồng nghĩa với việc tìm đến cái ૮ɦếƭ. Diệp Tĩnh Hiên không ngờ, cô lại có quyết định như vậy.
Hỏi thế nào, A Lập cũng không chịu khai cụ thể. Phương Thạnh chẳng có thời gian nói hộ đàn em mà vội đi kiểm tra chuyến bay. Vì không muốn kinh động đến Diệp Tĩnh Hiên nên A Lập không sử dụng máy bay tư nhân của nhà họ Diệp. Các chuyến bay khác cũng bị hoãn nên thành ra Nguyễn Vi chỉ có thể ngồi tàu thủy hoặc đi đường bộ. Tuy nhiên, từ tỉnh Nam có không ít tuyến đường về thành phố Mộc, A Lập không chịu tiết lộ, bọn họ nhất thời chẳng thể tìm ra.
Diệp Tĩnh Hiên xoay xoay khẩu S***g trong tay, đôi lông mày nhíu chặt. Mất hết cả kiên nhẫn, anh bảo Phương Thạnh đi thu xếp máy bay nhưng trong điều kiện thời tiết giông bão thế này, anh ta cũng chẳng có cách nào kiếm được giấy phép cất cánh.
Bất kể bằng phương tiện gì, bây giờ chắc Nguyễn Vi cũng đã tới thành phố Mộc. Diệp Tĩnh Hiên không thể kiềm chế, ném mạnh khẩu S***g xuống đất. A Lập đột nhiên nhặt khẩu S***g lên, chĩa vào huyệt thái dương của mình. Đám người xung quanh lập tức lao đến giữ tay anh ta: “A Lập! Đừng!”
A Lập ngẩng đầu nhìn Diệp Tĩnh Hiên nhưng đối phương không có phản ứng, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo. Anh ta vừa lên đạn, Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên hỏi một câu: “Tôi cho chú một cơ hội nữa, A Nguyễn đi theo tuyến đường nào?”
“Đã chủ động đưa chị ấy đi thì em cũng không nghĩ đến việc giữ lại mạng sống của mình.”
Nói xong, A Lập định P0'p cò. Diệp Tĩnh Hiên gầm lên: “Bỏ xuống!”
A Lập giật mình, toàn thân cứng đờ. Diệp Tĩnh Hiên là chủ nhân của ngôi nhà này, anh không cho phép anh ta ૮ɦếƭ thì anh ta buộc phải kéo dài hơi tàn.
Diệp Tĩnh Hiên đã thật sự nổi giận. Anh cất giọng lạnh lùng: “Nhà họ Diệp chưa từng xuất hiện đồ bỏ đi chơi trò tự sát. Chú muốn ૮ɦếƭ, tôi sẽ cho chú toại nguyện.” Nói xong, anh bảo người xốc nách A Lập đứng dậy, còn anh vẫn ngồi nguyên vị trí.
Diệp Tĩnh Hiên vừa định cầm S***g, đám thuộc hạ liền nhao nhao cầu xin anh tha mạng A Lập. Mọi người nhắc nhở anh, A Lập cũng chỉ vì nhà họ Diệp, vì Tam ca nên mới làm vậy.
Tiểu Ân qua đời; Hứa Trường Kha tự mình lưu đày; Phương Thạnh đợi vụ việc kết thúc sẽ dẫn Hạ Tiêu đi nơi khác, nhiều khả năng mai danh ẩn tích. Đám trẻ cùng trưởng thành ở nhà họ Diệp đều không có kết quả tốt lành. Bây giờ lại đến lượt A Lập nên mọi người không thể khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ đứng chắn trước A Lập, xin Tam ca tha cho anh ta.
Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng thả khẩu S***g xuống bàn. Anh đảo mắt một vòng, gầm lên với bọn họ: “Nếu coi tôi là anh em thì các chú đã không ép cô ấy vào đường ૮ɦếƭ.”
Tròng mắt anh vằn tia máu, ***g *** đau buốt vô ngần. Anh không biết não bộ còn có thể chịu đựng bao lâu, không biết có thể cứu Nguyễn Vi hay không. Anh thậm chí còn không biết…. bây giờ mình có thể làm gì. Anh rất sợ, sợ nhận được điện thoại của Trần Dữ, và anh sẽ không bao giờ được gặp cô nữa.
Đám thuộc hạ đều trầm mặc. Bọn họ biết rõ, nhà họ Diệp rất quan trọng, huynh đệ cũng rất quan trọng, nhưng việc Nguyễn Vi hy sinh bản thân để đổi lấy bình an cho mọi người khiến Diệp Tĩnh Hiên sống không bằng ૮ɦếƭ.
A Lập cất giọng nghèn nghẹn: “Chị Vi nhờ em nhắn với Tam ca… Chị ấy nói, Tam ca hãy coi cơn ác mộng đó là sự thật.”
Anh hãy coi cô đã ૮ɦếƭ trong trận hỏa hoạn năm cô mười tuổi. Bởi vì khi ấy, tất cả chưa bắt đầu, anh vẫn có thể nhẫn tâm bỏ đi.
Nghe xong, Diệp Tĩnh Hiên xoay ghế, quay lưng về phía bọn họ hồi lâu. Không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có cảm giác dường như anh đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó. Cuối cùng, anh cúi gập người, thở hắt ra.
Một đàn em đứng gần đó cất giọng lo lắng: “Tam ca.”
Diệp Tĩnh Hiên tựa vào thành ghế, nhắm mắt, giơ tay ra hiệu bọn họ đừng lên tiếng. Thư phòng lại trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Đúng lúc này, Phương Thạnh vội vàng đi vào. Anh ta dè dặt mở miệng: “Bây giờ mà cất cánh thì rất nguy hiểm. Trạm kiểm soát không lưu không đồng ý cho chúng ta bay.”
Bên ngoài gió thổi ù ù. Diệp Tĩnh Hiên xoay người xem giờ. Anh chợt nhớ tới hình ảnh Nguyễn Vi ngồi bên giường nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ vào tối hôm qua. Bây giờ anh mới biết, không phải cô đang xem giờ mà là đếm ngược thời gian.
Kể từ giây phút từ biệt Nghiêm Thụy, Nguyễn Vi đã quyết định, sự việc này bắt nguồn từ cô nên cô sẽ là người kết thúc nó. Cô không thể làm liên lụy đến anh.
Vào thời khắc này, Diệp Tĩnh Hiên thật sự hận cô, hận sự cố chấp của cô. Cô có vẻ bề ngoài yếu đuối như đóa hoa tường vi nhưng trái tim cô cứng rắn hơn ai hết. Ngay cả hoa còn có cành và gốc rễ để đỡ, còn cô thì không chịu dựa vào bất cứ người nào.
Bầu không khí trong phòng quá nặng nề nên Phương Thạnh không dám tự mình đưa ra quyết định mà chờ Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.
A Lập cuối cùng cũng không chịu nổi, cất giọng run run: “Tam ca, em để chị Vi lên con thuyền vận chuyển cao su ở cảng phía đông. Nếu mọi việc thuận lợi, bây giờ chắc chị ấy đã có mặt ở thành phố Mộc.” Anh ta trình bày cụ thể tuyến đường, người đón…. Nhưng Diệp Tĩnh Hiên dường như bỏ ngoài tai.
Sau đó, anh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Phương Thạnh liền đi theo, nghe anh dặn dò: “Bất kể có được phép bay hay không, chúng ta cũng phải lập tức cất cánh.” Bây giờ mà thông báo thuộc hạ chặn Nguyễn Vi ở trên đường chỉ e đã quá muộn, anh phải dùng phương thức nhanh nhất để đến thành phố Mộc.
Mọi người biến sắc, xông tới can ngăn: “Không được đâu Tam ca.”
Diệp Tĩnh Hiên quay người, lạnh lùng nhắc lại: “Tôi đã nói lập tức bay về thành phố Mộc.”
Cả đám quay sang Phương Thạnh, mong anh ta khuyên Tam ca. Tuy nhiên, Phương Thạnh hít một hơi sâu rồi mở miệng: “Vâng.”Sự việc đã đến nước này, mọi người cũng hết cách, chỉ có thể đứng nhìn Diệp Tĩnh Hiên. Anh P0'p trán, nói rành rọt từng từ một: “Các chú nghe đây. Lần này Hội trưởng muốn xóa sổ nhà họ Diệp khỏi Kính Lan Hội. Anh ta kiểu gì cũng sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc. Nếu tôi thua, các chú đừng mong chạy thoát. Vì vậy, nhân lúc vẫn còn đường lùi, các chú hãy tự quyết định đi. Người nào không muốn ở lại thì có thể rời khỏi nơi này, còn ai bằng lòng đi theo tôi thì mười phút sau lên máy bay.” Nói xong, anh đi thẳng ra ngoài mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Lúc Diệp Tĩnh Hiên xuống tầng dưới, thím Phúc và vài người giúp việc đứng đợi ở cửa. Anh nói với thím: “Cháu đi đón A Nguyễn về.”
Thím Phúc không hề tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt vẫn bình thản như thường lệ. Nhìn thấy đám người đi theo sau Diệp Tĩnh Hiên không thiếu một ai, bà liền nở nụ cười mãn nguyện.
Bên ngoài nổi trận gió lớn, thổi lá cây rào rào. Thím Phúc lẩm bẩm, bảo trời mưa nên mọi người phải cẩn thận. Sau đó, bà sai người đi cắt một bó tường vi đưa cho Diệp Tĩnh Hiên, bảo anh mang cho Nguyễn Vi.
Cuối cùng, thím Phúc cất giọng run run: “Việc trong nhà cứ giao cho tôi. Tam ca yên tâm, tôi sẽ cùng mọi người chuẩn bị, đợi bé Nguyễn về là có thể tổ chức đám cưới ngay.”
Mọi chuyện y như hôm Diệp Tĩnh Hiên và Nguyễn Vi đi Phương Uyển ba năm trước.
Khi Diệp Tĩnh Hiên tới sân bay, chiếc máy bay tư nhân đã chờ sẵn. Thời tiết vẫn rất xấu, cơ trưởng xin ý kiến lần cuối, liệu có nên tự động cất cánh mà chưa được sự đồng ý của trạm kiểm soát không lưu hay không. Diệp Tĩnh Hiên gật đầu rồi tựa vào thành ghế. Anh đột nhiên bảo lấy một cốc nước. Phương Thạnh ngồi ở ghế sau, nhìn thấy anh đổ ra viên thuốc giảm đau. Lần này, anh uống một cách dứt khoát.
Chuyến đi này cửu tử nhất sinh nhưng anh sẽ đạp mọi chông gai. Chỉ vì một người, anh có thể chiến thắng tất cả. Vì vậy mới nói, Odyssey chẳng phải là anh hùng gì cho cam. Sở dĩ con người có thể thắng là bởi vì rơi vào bước đường cùng, anh ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Buổi tối hôm đó, hai con đường gần Lan Phường đều bị phong tỏa. Bình thường cứ đến bữa tối là người dân cũng chẳng dám đi qua nơi này, bây giờ lại càng vắng. Đầu ngã tư phía bắc đặt biển báo, nhắc xe cộ vòng đi đường khác. Đằng sau tấm biển là mấy chiếc xe cảnh sát. Đêm càng về khuya, bầu không khí càng căng thẳng. Ai nấy đều dõi mắt về khu nhà của Lan Phường mà không biết bao giờ mọi việc mới kết thúc.
Một điều lạ lùng là Lan Phường không hề có động tĩnh. Một cuộc chiến hỗn loạn, máu chảy thành sông mà phía cảnh sát đang chờ đợi chẳng thấy xảy ra. Hàng đèn đường dọc theo con phố vẫn sáng trưng, những ngôi nhà cổ ở phía xa xa thậm chí còn treo đèn ***g đỏ rực, tạo nên cảnh tượng yên bình.
Bên trong Hủ viện có mấy ngọn đèn bật sáng. Đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng nên Trần Dữ và mấy tay chân thân tín đều rút vào phòng. Diệp Tĩnh Hiên mạo hiểm đến thành phố Mộc, việc đầu tiên là liên hệ với người của mình ở Hủ viện để nội ứng ngoại hợp, bao vây nơi ở của Trần Dữ.
Người của Hội trưởng đi ra không được, đi vào cũng chẳng xong. Nhưng dù sao đây cũng là đại bản doanh của họ Trần, mấy vị Đường chủ ở thành phố Mộc lập tức đến nơi, chặn Diệp Tĩnh Hiên lại. Hai bên đối đầu căng thẳng ở bên ngoài Hủ viện.
Phương Thạnh và đàn em mở đường xông vào. Anh ta chuyển lời của Diệp Tĩnh Hiên, ý tứ rất rõ ràng: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp và Hội trưởng. Người không liên quan đến nếu không muốn thiệt mạng thì hãy mau chóng rời khỏi nơi này.”
Mọi người đều biết rõ, Diệp tam đã thật sự nổi điên. Vào thời khắc này, anh bất chấp tất cả, thậm chí không thèm để ý đến sự có mặt của cảnh sát ở bên ngoài. Thế là các Đường chủ giả bộ can ngăn cho tận tình tận nghĩa với Hội trưởng rồi tránh sang một bên.
Diệp Tĩnh Hiên và đàn em đi thẳng vào nơi ở của Trần Dữ, đúng lúc anh ta đi ra ngoài. Hai người đứng hai bên bờ ao sen. Thuộc hạ của Trần Dữ lập tức rút S***g nhưng anh ta lắc đầu, ra hiệu bọn họ lui về phía sau.
Diệp Tĩnh Hiên quan sát đối phương. Trong ấn tượng của anh, Trần Dữ chỉ là một tên sai vặt của Hoa tiên sinh. Mới ngồi lên ghế Hội trưởng được một năm, anh ta đã học được thái độ lạnh lùng.
Trên thực tế, Trần Dữ không hẳn bình tĩnh như vẻ bề ngoài nhưng bởi vì trong tay có Nguyễn Vi nên anh ta chẳng sợ.
Diệp Tĩnh Hiên không thèm vòng vo với anh ta, đi thẳng vào vấn đề: “Anh mau thả người thì tôi nể mặt, cho anh “đi” một cách đường hoàng.”
Như nghe được câu chuyện nực cười, Trần Dữ nhếch miệng, cất giọng thờ ơ: “Chú Diệp phương diện nào cũng tốt, chỉ không biết giáo dục con cái. Cậu ở Kính Lan Hội bao nhiêu năm, thử hỏi quy tắc nào cho phép cậu đến chỗ tôi đòi người?”
Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói chẳng rằng, chĩa S***g vào đầu Trần Dữ. Thuộc hạ của Hội trưởng cũng đồng loạt giơ S***g. Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng cực độ, Trần Dữ nói luôn: “Người đàn bà của cậu tương đối có khí phách, dám một mình quay về đây. Vì điều này nên tôi cũng kính phục cô ta vài phần nên vẫn chưa động đến cô ta.”
Diệp Tĩnh Hiên siết chặt khẩu S***g. Trần Dữ tiếp tục mở miệng: “Hãy bảo người của cậu bỏ S***g xuống. Chậm một phút, tôi sẽ chặt một ngón tay của cô ta.” Anh ta sai người cầm dao vào phòng: “Chặt hết ngón tay lại đến lượt đôi chân cho tôi.”
“Anh dám!” Diệp Tĩnh Hiên không kìm chế nổi, liền xông tới. Thuộc hạ của Trần Dữ lập tức nổ S***g, viên đạn bay sượt qua cánh tay anh. Phương Thạnh nhanh như cắt kéo anh lại: “Tam ca!”
Trần Dữ bình thản cúi đầu xem đồng hồ: “Còn bốn mươi giây nữa.”
Dưới chân anh ta là mặt nước trong veo. Đáng tiếc đêm nay, nơi này tràn ngập không khí ૮ɦếƭ chóc, ngay cả hoa sẽ cũng tựa như ẩn giấu nỗi oan nghiệt, trông hơi rờn rợn.
Diệp Tĩnh Hiên nghiến răng, ném khẩu S***g xuống đất. Phương Thạnh cũng làm theo. Đám đàn em ở phía sau nhanh chóng buông VK.
Trần Dữ lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, càng nhìn càng thấy thú vị. Ai cũng biết Diệp Tĩnh Hiên là con sói hoang, dám động đến cậu ta thì ngay cả xương cốt cũng bị nghiền nát. Trong cuộc đời, cậu ta chưa bao giờ chịu đầu hàng, hôm nay là trường hợp ngoại lệ.
Trần Dữ có thể nhìn ra sự phẫn nộ của đối phương nhưng Diệp Tĩnh Hiên càng như vậy, anh ta càng đắc ý. Anh ta lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra bất lực: “Bố cậu cũng được coi là nguyên lão của bang hội nhưng cậu đừng trách tôi không nể tình xưa. Ai mà chẳng biết, nếu hôm nay tôi giữ lại mạng sống của cậu, sau này cậu sẽ quay lại cắn ૮ɦếƭ tôi.”
Nói xong, Trần Dữ thong thả đi tới, từ từ chĩa S***g vào đầu Diệp Tĩnh Hiên. Mọi người trong sân đều nín thở, theo dõi cảnh tượng trước mắt.
“Tôi đã từng nói với cậu, gặp đại nạn không ૮ɦếƭ, chưa chắc về sau đã có phúc. Tôi thật sự muốn biết, bây giờ mà thêm một phát nữa…. liệu cậu còn có thể tỉnh lại hay không?”
Diệp Tĩnh Hiên chẳng nói một lời, phất tay ra hiệu Phương Thạnh dẫn đàn em lùi về phía sau. Phương Thạnh vẫn đứng yên, chỉ quay đầu truyền đạt mệnh lệnh tới mọi người. Tuy nhiên, mười mấy người của nhà họ Diệp đều không nhúc nhích.
Lan Phường có quy tắc, chỉ cần tận tình tận nghĩa thì sau đó mọi người có thể sống vì bản thân. Tuy nhiên, bọn họ đều tình nguyện ở lại cùng Diệp Tĩnh Hiên.
Trần Dữ nở nụ cười thâm hiểm. Anh ta gí khẩu S***g vào đầu Diệp Tĩnh Hiên, cố tình cất cao giọng với đàn em của anh: “Các cậu hãy nhìn cho rõ, xem rốt cuộc ai mới là Hội trưởng!”
Từ trước đến nay, Diệp Tĩnh Hiên đều không coi Trần Dữ ra gì. Vậy mà bây giờ, anh tình nguyện đứng ở đây như một con thú bị giam cầm, để mặc anh ta xử lý. Nghĩ tới điều này, Trần Dữ vô cùng H**g phấn, lập tức lên đạn.
Diệp Tĩnh Hiên nhìn chằm chằm vào gương mặt hí hứng của đối phương. Vào một khoảnh khắc, anh bất thình lình vặn mạnh cánh tay đang cầm S***g của Trần Dữ. Trần Dữ giật mình, hét lớn: “Bắn đi!” Thuộc hạ của anh ta lập tức P0'p cò.
“Tam ca!” Phương Thạnh hét lên một tiếng, lao ra chắn trước Diệp Tĩnh Hiên hứng trọn viên đạn, đồng thời đẩy anh ngã xuống đất.
Tiếng S***g đã phá vỡ trạng thái bình ổn của Lan Phường trong suốt mười mấy năm qua. Đàn em của Diệp Tĩnh Hiên lập tức cầm VK, người ở bên ngoài không rõ tình hình nhưng vẫn cứ xông vào.
Thuộc hạ của Trần Dữ định bao vây đối phương nhưng đã muộn, tình thế đột ngột thay đổi. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, tất cả mọi người chỉ còn lại bản năng. Sau khi ngã xuống đất, Diệp Tĩnh Hiên lập tức nhoài người nhặt khẩu S***g của mình, bắn ૮ɦếƭ tên vừa nhả đạn. Giây tiếp theo, anh nhanh chóng khống chế Trần Dữ.
Phát đạn trúng lưng Phương Thạnh, máu tuôn ra xối xả. Diệp Tĩnh Hiên vừa chĩa S***g vào đầu Trần Dữ, ra lệnh thuộc hạ của anh ta lập tức rút lui. Sau đó, anh gọi người đưa Phương Thạnh đi cấp cứu. Mấy đàn em đứng gần đó liền đỡ anh ta dậy.
Dưới đất chỗ Phương Thạnh nằm xuống xuất hiện một vũng máu lớn. Diệp Tĩnh Hiên nôn nóng gọi anh ta: “Phương Thạnh…. Chú hãy kiên trì cho tôi.” Anh không còn bình tĩnh, cất cao giọng bảo mọi người lùi lại, bằng không anh sẽ bắn Hội trưởng ngay lập tức.
Biết mình chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, Phương THạnh yếu ớt lắc đầu: “Không cần đâu Tam ca.” Cả cuộc đời này, anh ta không có tư cách cũng chẳng có sự lựa chọn nào khác. Cuối cùng, anh ta cũng phát huy tác dụng, đỡ hộ Diệp Tĩnh Hiên một viên đạn.
Phương Thạnh cảm thấy toàn thân lạnh toát. Khi cái ૮ɦếƭ đến gần, mọi cảm quan của con người đều trở nên mơ hồ, xung quanh trở nên yên tĩnh, đến mức anh chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình.
A Lập ra sức gọi Phương Thạnh nhưng anh ta đã quá mệt, không còn sức trả lời. Anh ta dường như nhìn thấy vô số bóng người di chuyển. Hình như có người lao đến chỗ anh ta, hình như Diệp Tĩnh Hiên nói điều gì đó nhưng anh ta không nghe rõ.
Phương Thạnh nhắm mắt. Anh ta không hề cảm thấy hối tiếc, bởi vì một khi đã bước trên con đường này thì có thể đối mặt với cái ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vào thời khắc này, anh ta nhận ra mình vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Phương Thạnh nhớ tới dáng vẻ của Hạ Tiêu khi xông vào phòng mình, nhớ tới hình ảnh cô ta nhảy lầu, bị thương ở chân. Anh ta đã đưa Hạ Tiêu đi bệnh viện, ở bên cô ta suốt quá trình nhưng không hề nói nửa câu an ủi. Anh ta cảm thấy hối hận, tại sao mình chỉ có hành động duy nhất là khoác áo lên người cô ta.
Ý thức của Phương Thạnh đã hết sức hỗn loạn, nhưng anh ta vẫn nhớ tới lúc trước khi rời khỏi bệnh viện quay về tìm Diệp Tĩnh Hiên, anh ta nói với Hạ Tiêu: “Em đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa. Chờ tôi trở về, tôi sẽ đưa em đi.”
Thật ra đây là một lời hứa nhưng giọng điệu của anh ta vẫn lạnh nhạt và cứng ngắc như thường lệ. Nói xong, anh ta liền rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Biết mình chỉ là một quân cờ, bản thân tồn tại trên cõi đời vì ngày hôm nay nhưng đến khi toàn thân lạnh toát, Phương Thạnh mới cảm thấy có chút tiếc nuối. Tiếc nuối vì chưa kịp thốt ra lời muốn nói, tiếc nuối là không thử sống theo tâm ý của mình. Anh ta vẫn chưa kịp nói với Hạ Tiêu, những điều mình từng phủ nhận, thực ra là dối lòng. Anh ta lại nghĩ, đời người ngắn ngủi, thành ra như bây giờ cũng tốt, chưa kịp nói lời yêu thì đối phương đỡ đau khổ bởi cái ૮ɦếƭ ngăn cách đôi lứa.
Phương Thạnh dùng chút sức lực cuối cùng, trăn trối: “Tam ca, em thích cô ấy từ lâu. Em muốn….”
Tuy những lời này hết sức hoang đường, nhưng cả cuộc đời anh ta luôn cư xử đúng mực, trước khi tắt thở cũng muốn thử một lần. Tuy nhiên, anh ta vẫn không thể nói hết câu.
Cái ૮ɦếƭ của Phương Thạnh đã phá vỡ sự bình tĩnh của Diệp Tĩnh Hiên. Anh nhắm mắt, ngẩng đầu, cố gắng đè nén ý nghĩ điên cuồng. Sau đó, anh lên đạn, ép Trần Dữ lùi sát vào bờ tường. Không còn một chút nhẫn nại nào nữa, anh gằn giọng hỏi: “Nguyễn Vi đang ở đâu?”
Trần Dữ kiên quyết không mở miệng. Diệp Tĩnh Hiên liền sai người chạy vào trong tìm Nguyễn Vi. Nếu cô có bề gì, anh sẽ bắt tất cả bọn họ trả giá.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có người đi vào mà không một ai ngăn cản.
“Tam ca….. Không biết ông ta do ai cử đến, nói là muốn mời người ở đây.
Đàn em của Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.
Hôm nay, Hủ viện đã thành bãi chiến trường. Phương Thạnh cứu chủ mà ૮ɦếƭ, Hội trưởng bị Diệp Tĩnh Hiên chĩa S***g vào đầu, tình thế hết sức căng thẳng. Vậy mà người đàn ông vừa xuất hiện vẫn thản nhiên như giữa chốn không người.
Ông ta dừng lại bên ao sen, đảo mắt một vòng rồi cung kính nói với Trần Dữ: “Mời Hội trưởng qua Hải Đường Các một chuyến.”
Nghe những lời này, Diệp Tĩnh Hiên giật mình, liền ngoảnh đầu về phía người đàn ông. Đối phương ngoài sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, dáng vẻ giống một người quản gia. Gương mặt ông ta hết sức điềm tĩnh, lộ vẻ khách sáo và xa cách.
Trần Dữ đang ở trong tình cảnh hết sức thảm hại nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo, lạnh lùng đối mặt Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, câu nói của người đàn ông đã khiến anh ta hoàn toàn suy sụp, hai chân run run ngay tức thì.
Bây giờ sinh mạng đang ở trong tay kẻ khác, anh ta chẳng còn cơ hội lật lại thế cờ, làm sao có thể rời đi. Trần Dữ vô thức hét lớn: “Lão Lâm….”
Người đàn ông hiểu ý Hội trưởng, quay sang nói với Diệp Tĩnh Hiên: “Diệp tam! Cậu mau bỏ S***g xuống đi!”

Nghe Lão Lâm gọi mình là “Diệp tam,” Diệp Tĩnh Hiên biết ngay đối phương là bậc trưởng bối của Kính Lan Hội. Tuy nhiên, anh không quen biết cũng chẳng rõ lai lịch của ông ta. Anh cất giọng lạnh lùng: “Tôi mặc kệ ông là người của ai. Dựa vào cái gì mà ông xen vào chuyện của tôi và Trần Dữ?”
Từ trước đến nay, Diệp Tĩnh Hiên nói năng không bao giờ kiêng nể. Lão Lâm cũng không tỏ ra tức giận, vẫn cung kính trả lời: “Dựa vào việc cô Nguyễn đang ở trong tay chúng tôi.”
Tất cả mọi người đều ngây ra. Trần Dữ giở trò lừa bịp cả buổi tối nhưng vẫn bị thua tả tơi nên vào giờ khắc này, anh ta càng chẳng có gì để nói. Diệp Tĩnh Hiên sa sầm mặt, bất thình lình đập mạnh báng S***g vào trán anh ta.
Lão Lâm cất giọng điềm tĩnh: “Mau thả Hội trưởng ra!” Nói xong, ông tay quay người đi ra ngoài, đồng thời bổ sung một câu: “Bây giờ cô Nguyễn không ở Hủ viện. Nếu còn muốn gặp cô ấy thì cậu hãy buông S***g xuống và đi theo tôi.”
Bây giờ đã là nửa đêm, ngọn gió mát lạnh mang theo mùi hương hoa không rõ từ phương nào thổi tới, nhưng vẫn không khiến tâm trạng của con người dịu đi chút nào.
Hải Đường Các đã bị đóng cửa gần một năm nay. Đây là nơi ở của Hoa tiên sinh quá cố nên ngoài Trần Dữ, không ai biết tại sao Lão Lâm lại dẫn mọi người đến đây. Khi đi vào, họ phát hiện trong sân đã bật đèn sáng.
Khu nhà được xây dựng theo lối kiến trúc cung đình, sân vườn vuông vắn, tường đỏ mái ngói, dưới gốc cây hải đường có một chiếc ghế mây.
Trần Dữ bất giác dừng bước, đảo mắt xung quanh. Nơi này chỉ thiếu mùi thuốc bắc, còn lại y hệt trước kia. Lão Lâm dẫn bọn họ đi về phía bắc của khu nhà.
Diệp Tĩnh Hiên vẫn giữ Trần Dữ làm con tin. Không phải sợ đối phương giở trò mà anh cần bảo đảm sự an toàn của Nguyễn Vi trước. Anh dừng lại, hỏi Lão Lâm: “Cô ấy đang ở đâu?”
Trần Dữ lau máu trên trán, khẽ chửi thề một câu. Phía sau anh ta toàn là người nhà họ Diệp, thắng bại đã quá rõ ràng nên anh ta đành chịu.
Lão Lâm chỉ tay về căn phòng ở phía trước rồi bảo những người khác rời khỏi nơi này. A Lập sống ૮ɦếƭ cũng không rời đi nhưng Diệp Tĩnh Hiên quan sát một lượt rồi nói với anh ta: “Các chú ra ngoài trước đi.”
Cuối cùng, trong sân chỉ còn lại Lão Lâm, Diệp Tĩnh Hiên và Trần Dữ. Diệp Tĩnh Hiên thản nhiên đi theo ông già. Bất kể đối phương cố làm ra vẻ huyền bí để lừa bịp hay thật sự có âm mưu, đã đến nước này, dù phải vào hang hùm, anh cũng không nề hà. Họ đã muốn chơi thì anh sẽ chơi đến cùng. Phương Thạnh vì anh mà thiệt mạng nên một khi sự việc chưa kết thúc, anh tuyệt đối không dừng lại.
Còn một điều Diệp Tĩnh Hiên nghĩ mãi cũng không thông. Sau khi đến thành phố Mộc, nếu Nguyễn Vi không rơi vào tay Trần Dữ thì ai đã đưa cô đi?
Não bộ của anh đột nhiên vụt qua một ý nghĩ. Nhưng anh chưa kịp đào sâu thêm, Lão Lâm đã chỉ tay về căn phòng ở phía trước: “Tiên sinh mời hai vị vào trong đó.”
Hoa tiên sinh không những vẫn còn sống mà có vẻ tương đối khỏe mạnh. Trần Dữ chẳng mảy may tỏ ra bất ngờ, có nghĩa anh ta đã sớm biết chuyện này. Lúc hai người đi vào, Hoa tiên sinh đang ngồi quay lưng về phía bọn họ, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Tiên sinh mặc áo sơ mi màu xanh đen đơn giản, cổ tay đeo cái vòng trầm hương lộc huyết.
Người đàn ông chưa đến bốn mươi tuổi này gần như đã trở thành huyền thoại của Kính Lan Hội. Nghe thấy tiếng động, anh không hề có phản ứng. Anh nhìn trời ngắm đất một lúc, lại xoay xoay hạt trầm hương ở cổ tay rồi mới quay người, tùy tiện nói với bọn họ: “Lâu lắm tôi không về Lan Phường, căn nhà để không nên chẳng có sinh khí. Chúng ta bàn chuyện ở đây đi.”
Lão Lâm cúi đầu, đáp: “Vâng thưa Tiên sinh. Tôi ra ngoài trước.”
Về sự thật Hoa tiên sinh vẫn còn sống, Diệp Tĩnh Hiên đương nhiên bất ngờ nên nhướng mày quan sát đối phương. Người đàn ông trước mặt và Hoa tiên sinh anh từng gặp trong quá khứ chẳng có gì khác biệt. Anh ta thậm chí chẳng cần mở miệng, chỉ cần đưa mắt nhìn là không ai dám ho he.
Diệp Tĩnh Hiên nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên của người đàn ông này. Bao năm qua, chẳng có người nào dám gọi cả tên họ của anh ta.
Trần Dữ cung kính mở miệng: “Hoa tiên sinh báo trước một câu….. Tôi sẽ cho người đi đón.”
Hoa tiên sinh vẫn chẳng để ý đến anh ta. Diệp Tĩnh Hiên cố gắng kìm nén thắc mắc, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Trần Dữ liền biến sắc mặt: “Từ trước đến nay không ai dám ngồi nói chuyện với Tiên sinh.”
Diệp Tĩnh Hiên cảm thấy câu này buồn cười, tôi tớ quả nhiên mãi mãi vẫn chỉ là tôi tớ. Anh “hừ” một tiếng: “Trên đời thiếu gì chuyện không ai dám làm. Mà có người nào biết Hoa tiên sinh còn sống đâu?”
Không ngờ Diệp Tĩnh Hiên hỗn láo như vậy, Trần Dữ trợn mắt, định tiếp tục giáo huấn nhưng Hoa tiên sinh không có hứng thú tranh cãi với hai người. Anh ta phẩy tay: “Được rồi, chú cũng ngồi xuống đi.”
Trần Dữ vẫn đứng bất động. Hoa tiên sinh tựa người vào thành ghế, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Hai người đấu thì đấu, đánh thì đánh nhưng Kính Lan Hội có luật, chuyện gì cũng đều có giới hạn nhất định.”
Cả buổi tối hai bên đối đầu căng thẳng, vậy mà Hoa tiên sinh như đang nói tới một trò hề. Anh ta nhìn sang Diệp Tĩnh Hiên: “Trước kia, tôi có ý đề bạt cậu. Giúp cậu loại bỏ chướng ngại vật là A Thất nhằm mục đích cho cậu cơ hội chứ không phải để cậu chơi ngông.”
Diệp Tĩnh Hiên cất giọng thản nhiên: “Bây giờ tôi vẫn còn ngồi ở đây là do nể mặt Tiên sinh. Tôi cũng không vòng vo tam quốc….” Anh gõ gõ ngón tay xuống thành ghế, nói rành rọt từng từ một: “Tiên sinh hãy giao Nguyễn Vi lại cho tôi.”
Người đàn ông trước mặt lần hạt tròn trầm hương trên cổ tay, ánh mắt dừng lại ở Diệp Tĩnh Hiên: “Cậu cứ yên tâm, người phụ nữ của cậu rất an toàn. Cũng vì ngày hôm nay nên tôi mới giữ mạng sống của cô ta suốt những năm qua.”
Câu nói này khiến Diệp Tĩnh Hiên thông suốt mọi chuyện trong giây lát. Ba năm trước anh xảy ra chuyện ở Phương Uyển, Kính Lan Hội muốn truy sát Nguyễn Vi. Cô thay đổi thân phận rồi trốn đi nơi khác, còn cố tình chọn nơi nguy hiểm nhất là thành phố Mộc. Có người nhờ Nghiêm Thụy giữ cô bên mình, không phải nhằm mục đích hại cô, mà bảo vệ mạng sống của cô.
Ngẫm lại mới thấy, việc Nghiêm Thụy nắm trong tay vòng hạt trầm hương lộc huyết không phải vì anh ta có bản lĩnh ghê gớm mà là do Hoa tiên sinh bày mưu đặt kế.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên không thể ngồi yên. Người đàn ông này xảo quyệt và quyết đoán, bụng dạ thâm sâu khó lường, nhiều thủ đoạn không nói làm gì, quan trọng nhất là anh ta có tầm nhìn xa trông rộng.
Mọi người chỉ coi Nguyễn Vi là tay trong của cảnh sát, là kẻ phản bội của Kính Lan Hội. Chỉ một mình Hoa tiên sinh biết rõ, Trần Dữ sớm muộn cũng thua về tay Diệp Tĩnh Hiên, cũng không thể giữ được chiếc ghế Hội trưởng. Vì vậy, Nguyễn Vi chính là con át chủ bài. Chỉ cần giữ cô trong tay, Diệp Tĩnh Hiên sẽ nhượng bộ bất cứ điều gì.
Ngay cả màn kịch “૮ɦếƭ vì bệnh hiểm nghèo” của mình, Hoa tiên sinh cũng tính toán không sai một ly, hoàn toàn che mắt thế gian. Đang ở trên đỉnh cao mà anh ta tự nguyện rút lui, còn đem tâm huyết bao năm dâng cho người khác. Cuối cùng Diệp Tĩnh Hiên cũng hiểu nguyên nhân tại sao Hoa tiên sinh có thể khiến một bang hội lớn như Kính Lan Hội được yên ổn suốt mười mấy năm trời.
Đoán Diệp Tĩnh Hiên đã hiểu rõ ngọn nguồn, Hoa tiên sinh lại nói: “Cậu không cần phải thắc mắc về Nghiêm Thụy. Tôi và Nghiêm Thụy quen nhau từ trước khi tôi gia nhập Kính Lan Hôi… Cậu ấy không phải là người của bang hội. Lúc đó, tôi muốn tìm một người có lý lịch trong sạch để tiếp cận Nguyễn Vi nên mới nhờ cậu ấy.”
“Tôi từng gặp anh ta ở Lan Phường.” Diệp Tĩnh Hiên lên tiếng.
“Có một khoảng thời gian, mẹ Nghiêm Thụy mắc bệnh động mạch vành rất nặng. Bởi vì tôi quen nhiều chuyên gia tĩnh mạch nên cậu ấy mới đến Lan Phường nhờ tôi giới thiệu bác sĩ giỏi cho cậu ấy. Cũng chính vì lẽ đó, cậu ấy mới thiếu tôi một món nợ ân tình.”
Chỉ bằng dăm ba câu, Hoa tiên sinh đã nói rõ mọi chuyện. Trần Dữ và Diệp Tĩnh Hiên tìm mọi thủ đoạn đấu đá sứt đầu mẻ trán, nhưng đối với anh ta, họ cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Ba năm bàng quan theo dõi ván cờ, sau đó anh ta điềm nhiên chiếu tướng bằng một nước.
Ai cũng biết Hoa tiên sinh mắc căn bệnh không có cách nào chữa khỏi. Diệp Tĩnh Hiên nghĩ, người như anh ta, quả nhiên khó sống thọ.
Vẻ mặt Diệp Tĩnh Hiên dịu đi nhiều, Trần Dữ cũng không còn ấm ức. Chợt nhớ ra điều gì, Hoa tiên sinh lấy bộ ấm chén trên giá xuống rồi bảo Lão Lâm mang đi rửa. Sau khi rửa sạch, Lão Lâm lại đun nước pha trà. Cả quá trình đó, không một ai lên tiếng. Nước trà tỏa mùi hương thoang thoảng, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng. Chẳng ai ngờ, sự việc tiến triển đến nước này mà họ vẫn còn có thể ngồi uống trà, hàn huyên chuyện cũ.
Sau khi pha xong, Lão Lâm rót ra ba chén rồi đưa cho Hoa tiên sinh trước. Nhưng Hoa tiên sinh chỉ tay về phía Trần Dữ: “Hiện giờ cậu ta mới là Hội trưởng.”
Trần Dữ cung kính cúi đầu, chẳng dám nhận ly trà. Diệp Tĩnh Hiên chẳng có hứng thú nên nói ngay: “Tôi không uống trà, miễn phần của tôi đi.”
“Cậu uống hay không là một chuyện, nhận hay không là chuyện khác. Cũng giống trình tự pha trà, có đầu có cuối, không thể đảo ngược.” Hoa tiên sinh cất giọng điềm tĩnh.
Trần Dữ vội giơ tay cầm tách trà. Diệp Tĩnh Hiên cuối cùng cũng nhượng bộ.
Hoa tiên sinh không uống, chỉ cúi đầu nhìn rồi nói với Lão Lâm: “Chú hãy đổi cái hộp khác kín hơn đi, trà sắp bay hết mùi rồi.”
“Vâng, thưa Tiên sinh.” Nói xong, Lão Lâm lui ra ngoài.
Căn phòng trở nên yên tĩnh. Nhìn hai người đàn ông lặng lẽ uống trà, Hoa tiên sinh mới nhớ ra vẫn chưa giải quyết một việc quan trọng, cũng là mục đích của chuyến đi hôm nay. Anh ta liền mở miệng: “Mỗi bên nhượng bộ một chút. Diệp Tĩnh Hiên hãy dẫn người của cậu về tỉnh Nam. Còn Trần Dữ từ nay về sau không được động đến người phụ nữ đó.”
Trần Dữ cau mày: “Không thể giữ lại mạng sống của con bé “họa thủy” ấy. Cô ta biết nhiều chuyện của Kính Lan Hội, còn không chịu nhả con chip…”
“Nếu con chip còn nằm trong tay Nguyễn Vi thì cô ta hoàn toàn có thể dùng nó làm quân bài để bảo vệ bản thân.” Cuối cùng Hoa tiên sinh cũng tỏ ra bực dọc. Anh ta nhìn Trần Dữ chằm chằm: “Chú ngốc không có nghĩa người khác cũng ngốc như chú.”
Trần Dữ cúi đầu, lắp bắp: “Tiên sinh… là tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
Người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ, nghiêm giọng: “Tôi nhắc lại một lần, bây giờ chú mới là Hội trưởng. Bởi vì không suy nghĩ thấu đáo nên chú gây chuyện ầm ĩ, bắn nhau trên đường phố hay sao? Lúc trước tôi đã khuyên bảo mà chú không chịu nghe. Tôi nhờ người tung vòng trầm hương lộc huyết để nhắc nhở chú, thế mà chú vẫn làm theo ý mình.”
“Tiên sinh….”
Nói xong, Hoa tiên sinh không thèm để ý đến Trần Dữ nữa, tựa hồ trong phòng không tồn tại người đàn ông này.
Anh ta quay sang Diệp Tĩnh Hiên: “Ván cờ hôm nay cậu thắng rồi. Kính Lan Hội sẽ xóa bỏ chữ “Lan” cho cậu. Tôi sẽ để cậu đưa Nguyễn Vi đi, nhưng cậu phải cam kết một điều. Từ nay về sau, nhà họ Diệp lui hết về tỉnh Nam, không bao giờ được đặt chân đến Lan Phường nữa.”
Diệp Tĩnh Hiên đặt tách trà xuống bàn, nhìn Trần Dữ chằm chằm, khiến đối phương nổi giận, hét lớn: “Cậu đừng có mà được voi đòi tiên.”
Diệp Tĩnh Hiên quan sát anh ta từ đầu đến chân, miệng nở nụ cười nhạo báng. Cuối cùng, anh hỏi Hoa tiên sinh: “Tiên sinh bỏ không ít công sức vào một ván cờ suốt ba năm để ràng buộc tôi… Xét cho cùng, cũng nhằm mục đích bảo vệ Trần Dữ phải không?”
Hoa tiên sinh thở dài: “Người tôi bảo vệ là Hội trưởng.”
Diệp Tĩnh Hiên nhếch miệng cười: “Việc gì Tiên sinh phải làm vậy? Dù không có nhà họ Diệp đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng thể sống lâu.”
“Diệp Tĩnh Hiên!” Trần Dữ gầm lên, định lao tới. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Hoa tiên sinh, anh ta đờ người, chẳng dám động thủ.
Cuối cùng đêm dài cũng trôi qua, bầu trời đã hửng sáng. Diệp Tĩnh Hiên vô thức chìm trong suy tư. Trước kia cũng có lúc anh thực sự muốn đoạt quyền. Ai ngồi lên vị trí Hội trưởng của Kính Lan Hội, kẻ đó sẽ là bá chủ giới hắc đạo. Đối với người đàn ông, chiếc ghế này có sức cám dỗ rất lớn. Chỉ cần lúc đó anh không đi tìm Nguyễn Vi, bỏ mặc sự sống ૮ɦếƭ của cô, tất cả sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Đáng tiếc, cô là A Nguyễn của anh. Cô không xinh đẹp, không hoàn hảo, cũng chẳng vâng lời. Anh thậm chí còn thử tìm cách quên cô hay tìm hình bóng của cô qua người phụ nữ khác, nhưng tất cả đều vô ích.
Tình yêu là vậy. Yêu một người sẽ khiến bạn bỗng dưng xuất hiện điểm yếu, nhưng cũng khiến bạn có thêm bộ áo giáp vững vàng. Diệp Tĩnh Hiên đã sớm nhận ta, anh đã không còn hứng thú với cái ghế Hội trưởng từ lâu. Chỉ có điều, anh thấy lạ ở một điểm, tại sao Hoa tiên sinh cứ nhất quyết giữ lại tên Hội trưởng vô dụng này.
Hoa tiên sinh nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi thích nói chuyện với người thông minh như cậu, đỡ phải dài dòng.”
Anh ta cũng nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Diệp Tĩnh Hiên: “Tôi không quan tâm đến việc Trần Dữ sống hay ૮ɦếƭ. Chỉ có điều, dù vô dụng thì cậu ta cũng là Hội trưởng do tôi bổ nhiệm. Kẻ nào động đến cậu ta, cũng chính là không nể mặt tôi.” Anh ta nhướng mày, khóe mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi vẫn còn sống sờ sờ đây này.”
Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc bao phủ xuống đường phố và nhà cửa ở Lan Phường. Một cuộc nội loạn chấm dứt tại đây. Trần Dữ đã rời khỏi Hải Đường Các. Bên ngoài có quá nhiều chuyện cần anh ta giải quyết.
Sáng sớm tinh mơ, trên nóc nhà có hai con chim họa mi hót líu lo. Một làn gió nhẹ thổi qua, khiến vài phiến lá tung bay. Con đường ở ngoài kia vẫn vô cùng yên tĩnh, tựa như không hề xảy ra cuộc xung đột đêm qua.
Diệp Tĩnh Hiên cùng Hoa tiên sinh đi ra ngoài. Anh cười cười: “Loại cáo già như Tiên sinh quả nhiên… làm gì có chuyện thật sự bỏ rơi phu nhân và đứa bé.”
Diệp Tĩnh Hiên đang nhắc tới quá khứ của Hoa tiên sinh. Anh ta và bà xã mất sáu năm trắc trở, khó khăn lắm mới có thể về bên nhau. Nghe câu này, người đó nửa cười nửa không: “Suy cho cùng là không nỡ buông tay. Cậu cũng thế còn gì.”
Nói xong, Hoa tiên sinh ngồi lên ô tô. Anh ta mở cửa kính dặn Lão Lâm báo cho Diệp Tĩnh Hiên biết thời gian và địa điểm đón người.
Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên gọi anh ta, gương mặt lộ vẻ cung kính hiếm thấy: “Hoa tiên sinh.”
Dù anh không nói rõ nhưng đối phương lập tức hiểu ý. Anh ta đâu cần lời cảm ơn của anh: “Không phải tôi giúp cậu mà ngược lại thì đúng hơn. Trên đời này xuất hiện một người phụ nữ có thể trói buộc một thằng điên như cậu thì đối với thiên hạ cũng là điều tốt lành.”
Diệp Tĩnh Hiên nhìn đối phương, cười nói: “Tiên sinh cũng thế cả thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc