Đối Loạn Nghịch Luân - Chương 08

Tác giả: Pé Chồn Present

Mạnh Kỳ mang nàng về xưởng, cố ý đi vòng phía sau tránh nhiều người dòm ngó nhiều lời.
Trước mắt là vườn dâu xanh bất tận. Những thân cây trắng nhạt khẳng khiu lại mang đầy lá xanh bản lớn rất mạnh mẽ trông không dễ đốn ngã chút nào. Tay y ôm lấy người nàng, ngồi trên hành lang gỗ để nhìn chút ௱ôЛƓ lung phía trước xa xăm.
Tiếng Linh Nhi khóc sụt sùi trong tay y khiến y đau lòng. Y làm nàng trở nên như thế không phải y vờ như không biết nhưng y không thể nào quan tâm nhiều hơn được. Mạnh Kỳ ôm chặt, tay lại vuốt lên mái tóc mềm.
- Đừng khóc nữa! Có huynh bên muội rồi!
Chất giọng dỗ dành rất đỗi ôn nhu dịu dàng không bao giờ thay đổi làm Linh Nhi sựt tỉnh. Nàng nhận ra đây là bờ иgự¢ của đại ca. Vì thói quen, nàng lại ngớ ngẩn đến mức để Mạnh Kỳ ôm cho mình tha hồ nhõng nhẽo. Lệ nàng ngừng lại, tay đẩy nhanh người y ra.
Mạnh Kỳ nhìn vẻ mặt nàng lại trở nên tức giận, không chịu cho mình ôm nữa thì lại càng thu tay giữ lấy. Linh Nhi vẫn ngồi trên chân Mạnh Kỳ bên ngoài hành lang dãy nhà kho cũ nhìn thấy y lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình. Một ánh mắt tha thiết giấu nhiều tâm tư. Y nói với nàng…
- Huynh sẽ không để ai làm muội khóc nữa! – Giọng hắn nói ra làm nước mắt nàng lại rơi xuống má. Nàng chưa từng phải khóc nhiều vì đại ca như thế. Nàng trả lời nghẹn đắng trong uất ức.
- Chính đại ca làm muội khóc… chính là do huynh…
Linh Nhi vùng tay thoát đi và chạy ngay không định hướng. Nàng rất đau lòng. Khi bị người ta lăng mạ nàng vẫn không biết mình đã làm gì sai, nàng không biết mình đã làm ra điều gì để đại ca làm thế với mình. Nàng không hề muốn đại ca như vậy. Nàng chỉ muốn mọi thứ lại đúng trật tự như ngày xưa.
Thân dâu va vào người nàng nhưng nàng vẫn cố chạy tới. Vườn dâu cũ này đã được vài năm, gia nhân chuẩn bị trồng loạt cây mới khác nên không còn chăm sóc. Các thân cây sa ngã vì gió lớn. Mạnh Kỳ vì thế dễ dàng giữ nàng lại tại một quảng cây dâu bị ngã tạo ra phần thoáng đãng.
Y xoay người nàng lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tay của nàng. Mắt nàng lệ nhòa không thể nhìn rõ vẻ đau khổ chưa từng lộ ra trên mặt của đại ca…
- Chỉ cần muội bên huynh… huynh nhất định không làm muội khóc nữa Linh Nhi!
- Hic… Linh Nhi luôn ở bên đại ca mà… sao lại làm thế với Linh Nhi chứ? Sao lại làm như vậy khi chúng ta là huynh muội chứ?
Nàng gần như nghẹn lại nói không nổi điều đó. Điều cấm kị không được phạm vào đã bị xáo trộn, giữa nàng và y không bao giờ còn được như xưa nữa.
Nhưng Mạnh Kỳ chỉ run lên khi từ miệng nàng nghe ra hai từ “huynh muội”. Chính vì nàng là tiểu muội của y, chính vì y là đại ca của nàng nên tất cả mọi chuyện đều không được chấp nhận. Mạnh Kỳ chẳng thiết suy nghĩ, trước mắt y là Linh Nhi, chỉ cần có như thế thôi là đủ lắm rồi. Thế là y lại ép hôn lên môi nàng.
Giữa vườn dâu cũ, Linh Nhi có vùng vẫy vẫn như bất lực.. áo nàng cứ rơi xuống…
Mạnh Kỳ từ sau giữ cứng lấy miên nhũ tròn đầy, hôn nhẹ đôi má ướt. Nàng đứng không vững, hạ thân lại lần nữa bị xâm phạm. Y cắn lấy vành tai mềm rồi liếm nhẹ, nàng run lên né tránh cũng không xong. Và y nói thầm vào tai nàng khẽ như một lời thử thách đối với thế gian này…
- … dù có là huynh muội thì đối nghịch luân lí, đại ca cũng làm để huynh và muội được ở bên nhau.
Nghe xong một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn dài xuống má hồng rơi khỏi cằm nàng không thể thu lại như tâm nàng lúc này đã bị kéo đến một chốn không hề dễ chịu. Và Mạnh Kỳ lại lần nữa dùng thân mình chiếm đoạt lấy thân thể nàng. Linh Nhi đứng không vững, cả người dựa vào vòng tay ôm giữ mới không té xuống.
Linh Nhi vốn không ghét ở bên đại ca nhưng không phải là như thế này.
Dưới ánh nắng da nàng trắng muốt thật mịn màng. Xung quanh một màu xanh dâu càng làm y đắm chìm vào thân thể nàng. ௱ôЛƓ tròn của nàng từng nhịp từng nhịp bị đưa đẩy tới hạ thân của y. Nóng thiếc hôm nay dễ dàng tiến sâu vào trong âm huyệt nóng ấm. Cơ thể nàng đã biết y chính là chủ nhân.
Và Mạnh Kỳ đỡ nàng nằm xuống chổ áo vươn vãi trên đất, đè trên từng cây dâu ngã. Dâu chín tím đỏ lắm vào thân nàng. Mạnh Kỳ sững ra nhìn nàng chỉ biết mím môi rưng lệ dưới thân mình. Y không cầm lòng được, đưa miệng liếm lên từng phần dâu chính chua chua ngọt ngọt trên lớp da non mềm mại.
Nàng thở dồn, ánh mặt trời bên trên khiến nàng chóa mắt không thể ngước nhìn, khi có chút bóng râm che lấy chỉ để nàng nhìn thấy gương mặt đại ca bên trên đang chiếm đoạt người mình… vừa dồn dập vừa mạnh mẽ không còn giữ lại chút vẻ trầm ngâm vốn có của đại ca.
Từng nhịp dồn đến, gương mặt tuấn mĩ khi đang say đắm thân thể nàng trông thật xa lạ. Nàng là kẻ nhu nhược, thân thể nàng không thể nào chống lại được đại ca. Thậm chí hôm nay nàng còn cảm thấy rõ cảm giác lúc đầy lúc thiếu khi nóng thiếc vào ra ma sát trong người mình. Hành động thuần túy giữa nam nữ này không phải dành cho huynh muội, nàng thật không muốn nữa nhưng đại ca không tha cho nàng.
Đồng dâu cạnh bên vẫn còn đang cho lá tốt, vài nhân công đang hái lá phía đó tiến đến. Một người đứng lại nghe ngóng chút giọng vang khẽ. Mạnh Kỳ giơ tay che miệng Linh Nhi khi mắt nàng vươn lệ. Cơ thể nàng vô tri vì cảm xúc quá mãnh liệt không thể ngăn tiếng mình vang lên.
Nhân công hình như cũng cảm thấy có người bên đó nên định sang kiểm tra. Mạnh Kỳ vội nhìn lại Linh Nhi vẫn đang bị y chiếm lấy. Ánh mắt nàng mờ sương, cả người vì thế cũng sụi lơ mặc cho y hành xử. Thế là Mạnh Kỳ giơ tay ôm lấy người nàng lên.
Linh Nhi không nhạy bén như thế nên đột nhiên bị mang đi cũng hốt hoảng. Nhân công tìm sang chỉ còn thấy áo choàng dài bị bỏ lại. Họ kiểm tra xung quanh không thấy ai cả nên vội đi báo.
Trong thư phòng, Mạnh Kỳ nghe gia nhân bên ngoài báo với giọng lo lắng…
- Hình như có người lạ lẻn vào vườn dâu nhà chúng ta thưa thiếu gia. Chúng tôi chỉ tìm ra một áo choàng lớn.
- Các ngươi đừng quá đa nghi. Quay lại làm việc tiếp đi!
Hắn từ trong phòng trả lời, thậm chí không ra xem xét kĩ lưỡng như bình thường làm người ta thấy hơi lạ nhưng rồi không dám nói gì. Mạnh Kỳ giờ là người quản tất cả, họ chỉ nên nghe lời chủ nhân…
- Vậy chúng tôi lui đây! Nếu có thấy người sẽ báo sau với thiếu gia!
- Ừhm…
Mạnh Kỳ đáp lời rồi mới nhìn đến Linh Nhi đang thở hổn hển ngay bên mình. Mang kịp nàng về thư phòng không ai phát hiện, y tém ngay mọi thứ để đặt nàng nằm trên bàn làm việc. Y buông tay không bịt miệng nàng nữa khi gia nhân đã rời đi.
Thân người trần trụi đang cùng y say đắm, hoa huy*t ngọt ngào luôn dủ ẩm ướt cùng y trừu đưa. Y gác một chân nàng lên vai, người hạ tới trước để nhìn nàng. Linh Nhi hốt hoảng mở tròn mắt vì cảm thấy nóng thiếc đi vào tận sâu trong người mình.
Nàng cố gắng nhưng cũng rên nhẹ trong cổ họng. Một nhịp tới là một nhịp nàng không sao chịu thấu. Vật nam tính kia quá to lớn, nàng không đủ sức chịu đựng.
Mạnh Kỳ biết nàng bị mình làm cho tác động nhưng cứ thế không khéo ai đó phát hiện. Thế là y rút thân viết cho nàng cắn ngang. Mắt nàng nhìn đại ca không rõ là trách móc hay là không chịu nhưng cũng nhanh chóng cắn chặt, tay bấu vào tay y khi hạ thân y cứ dồn dập tiến đến. Nàng nằm trên bàn vừa tầm, y dễ dàng kiểm soát nhịp động chiếm lấy nàng.
Hoa dịch của nàng thật nhiều thấm ra đều cả thân cự vật của y, trừu đưa vì thế dễ dàng không chút đau rát. Cảm xúc gần gũi nhau vì thế thật là dễ chịu.
Khi Mạnh Kỳ tăng nhanh nhịp động, nàng chỉ biết cắn chặt lấy thân viết trong miệng. Y mỉm cười, hôn vùi trên иgự¢ mềm. Miệng há to liếm ʍúŧ hết mọi ngọt ngào trên thân thể nàng. Hai tay cùng lúc kéo nàng ngồi lên.
Chân Linh Nhi vì phản xạ cũng tự biết vòng ra sau hông của y, hai tay phải bám trụ vào bờ vai lớn khi cả thân người được đem lên xuống triền miên theo nóng thiếc. Tay y giữ chặt ௱ôЛƓ tròn, nâng người nàng khỏi bàn rồi lên xuống thõa mãn mình. Cuối cùng nàng cũng không ngậm 乃út được lâu thêm, từ trong họng rên lên một tiếng dài khi khi nghe toàn thân rúng động.
So với lần trước vì quá kinh hãi, hôm nay đại ca mới cho nàng biết thế nào là âи áι đúng nghĩa. Người nàng đã đến cực hạn nhưng hắn vẫn ôm lấy trừu đưa. Hạ thân nàng đưa ra sát vào người hắn, иgự¢ mềm cứ ma sát vào bờ иgự¢ rộng cứng rắn lại càng đỏ tấy lên hết.
Rồi Mạnh Kỳ cũng ngửa đầu ra trong trạng thái đê mê khi phóng ra tinh hoa vào sâu trong hoa huy*t. Linh Nhi cũng nhíu mi khi chất dịch ấm nóng trào đến trong người. Nàng mơ hồ, người lại được đặt xuống bàn gỗ khi Mạnh Kỳ chầm chậm rời thân mình khỏi sâu trong người nàng. Bạch dịch theo sau tuôn ngay xuống mặt bàn nâu trông thấy thật là một cơn hoan ái rất là kịch liệt.
Mùi hương nàng ngọt ngào, y nhìn nàng càng thấy đáng yêu sau khi say đắm cùng mình. Y lại liếm lấy đầu môi trước khi cắn nhẹ hôn miệng nàng. Linh Nhi run người vì tay y lại trêu ghẹo hoa huy*t vừa qua cơn kích tình rất nhạy cảm khiến dịch mật hòa bạch dịch càng phiến ra xấu hổ.
Nàng ụp má vào bờ иgự¢ lớn nghe y cũng thở dốc, tim đập dồn hệt như mình. Mi cong nàng vẫn bết ướt nghe…
- Không gì có thể ngăn huynh có muội được Linh Nhi của huynh!
Nói rồi y lại hôn môi nàng, lưỡi khẫy nhẹ lưỡi nàng quấn lấy đầu lưỡi của mình. Người nàng vẫn trong tay y không chút khoảng cách, không thể chia lìa. Lời Mạnh Kỳ đã nói ra nhất định sẽ làm được. Rồi nàng sẽ biết tất cả những gì y dành cho nàng.
Khi ánh tà dương khuất bóng, nhân công mới nhìn thấy thiếu gia bước ra khỏi phòng, trong tay còn ẵm lấy một thiếu nữ dáng vẻ nhỏ nhắn. Ban đầu người ta còn tròn mắt tò mò nhưng nhìn kĩ lại là nhị tiểu thư thì hết hăm hở. Chưa ai thấy thiếu gia cùng nữ nhân nào cả nên cũng tò mò thế thôi, còn chuyện thiếu gia cưng yêu tiểu thư thì không lạ. Tuy nhiên trông Linh Nhi ngủ mê mang có chút không bình thường.
Mạnh Kỳ đem nàng trở về nhà, nàng ngủ suốt đường về không hề giật mình. Mạnh Kỳ ngồi nhìn, tay vuốt ve má nàng rồi lén hôn trước khi rời khỏi. Y còn cẩn thận dặn nhũ mẫu nếu nàng tỉnh phải ép nàng ăn.
Nhũ mẫu vào nhìn nàng ngủ say chỉ cười nhẹ có ý đến thay xiêm y khác cho nàng ngủ dễ chịu thì bất ngờ nhìn những vết đỏ mờ trên da non. Tay nhũ mẫu run run kéo thử áo yếm, hai đầu иgự¢ vẫn còn đỏ nhẹ hằn từng dấu hôn. Linh Nhi lại cựa mình ngủ say, không hay bà ấy rưng lệ che miệng khi nhìn rõ người nàng đầy dấu vết âи áι. Hạ thân càng rõ ràng không thể là nhìn lầm.
Nhũ mẫu bấn loạn, nghĩ nàng lại bị xâm phạm nhưng cũng không dám nói ra cùng ai chuyện này. Nàng hiền ngoan trong sáng như thế sao lại phải chịu đựng mãi cớ sự thế này chứ?
——— ———
Sáng hôm sau nàng ngồi bật dậy nhìn khuê phòng quen thuộc. Cả người tươi tỉnh khá nhiều khiến nàng cũng thấy hơi kì lạ. Có lẽ vì lâu rồi nàng chưa ngủ sâu giấc không gặp ác mộng như đêm qua. Nàng tự tịnh thân, thay áo rồi nhìn thân trần mình trước tấm gương đồng.
Tay nàng sờ lên trên иgự¢ trái dấu cắn đỏ của đại ca vẫn còn. Nàng nhắm mắt lại cố quên đi. Cả nơi tư mật nữ nhi kia cũng không nên còn chút cảm giác đại ca gần gũi nàng. Dù sao giờ nàng phải tỉnh táo chăm sóc cha không nên tự làm mình suy sụp nữa.
Nàng mang cha ra nằm trên một ghế mây tựa lưng để hướng ra ánh nắng bên ngoài. Tay xoa nắn tay chân bất động của cha thật nhiều để khi cha tỉnh lại vẫn sẽ khỏe mạnh như thường.
Và lại có bóng người cao cao bước vào. Hôm nay nàng không sợ hãi, cũng không quan tâm đến đại ca nữa thay bằng ngoảnh mặt đi không đối hoài. Mạnh Kỳ thấy hết nàng đang giận muốn tránh mặt vẫn đến gần hỏi.
- Phụ thân sao rồi?
Nàng không trả lời, đứng lên định bước sang lấy nước cho phụ thân thì y giữ lại. Người nàng run lên khi bị kéo ngược vào người y. Mạnh Kỳ to gan khi cha vẫn ở đó dù cho có bất tỉnh cũng không nên hành động như vậy với nàng. Y không những vuốt má, mặt kề sát thiếu điều hôn được môi nàng. Nghe rõ hơi thở quen thuộc của y, người nàng căng thẳng…
- Muội cũng nên nghỉ ngơi thật nhiều, phụ thân không muốn muội vì lo lắng sẽ đổ bệnh theo đâu!
Linh Nhi mím môi xoay mặt đi quyết không nói gì. Hôm qua y lại ép nàng phải cùng y giữa vườn dâu như thế. Nàng cảm thấy thân mình giờ không còn giữ được tự trọng nữa. Nhưng Mạnh Kỳ chỉ cong nhẹ vành môi mang chút ý cười. Nàng tỏ ra giận hờn y thế thì tốt hơn không xem y ra gì rất là nhiều.
Linh Nhi bước lùi, cha vẫn ngồi trên ghế hướng về phía cửa sổ vậy mà y khom từ từ. Đôi môi đó muốn gì giờ nàng có thể dễ dàng đoán ra. Tuấn nhan của y chưa bao giờ thôi lạnh lùng nhưng ánh mắt là ôn nhu, khao khát nàng.
Linh Nhi né nhẹ, rụt cổ khi môi y đã sắp đến miệng nàng…
- Đừng … đại ca!
Nàng muốn y dừng lại cũng không dễ theo ý nàng. Xưa nay nàng đã bao giờ tránh né được đại ca đâu. Đúng lúc giọng A Thuần bên ngoài khiến y ngừng ngay trên môi nàng. Linh Nhi run run cùng nghe với y…
- Liễu tiểu thư vừa đến đang chờ thiếu gia ạh!
Linh Nhi có chút ngẩn ra vì chưa từng biết về Liễu tiểu thư nào cả. Mạnh Kỳ lưu luyến lướt đầu mũi hôn lấy mùi hương trên má nàng tạm trước khi quay đi.
- Ừhm… ta ra ngay! Còn muội nhớ ăn trước khi huynh về đó!
Y không muốn nàng lại bỏ ăn nên có căng dặn nhũ mẫu cẩn thận. Quan trọng y phải dọa trước kẻo nàng không nghe lời.
Linh Nhi ở lại, trong lòng không hiểu sao có chút tò mò về Liễu tiểu thư đó. Bên cạnh đại ca nàng chưa từng nhìn thấy một nữ nhân nào cả. Không hiểu sao giờ nàng phải nghĩ đến cả chuyện riêng đó của Mạnh Kỳ nữa. Có phải vì nàng đã không còn đơn thuần là tiểu muội của y nữa hay không?

CHƯƠNG 9
Liễu Thanh Thanh mỉm cười khi y đến. Mạnh Kỳ tuy không cười đáp nhưng cũng rất nhã nhặn lên tiếng…
- Bắt Liễu tiểu thư phải chờ nữa rồi!
- Huynh không cần xem muội như người xa lạ như vậy. Cha muốn muội đến nói sẽ đồng ý giúp huynh trong chuyện lần này.
Nghe Thanh Thanh nói thế, ánh mắt Mạnh Kỳ tỏ ra hài lòng, tuy không cười nhưng dễ thấy là đang vui. Liễu Thanh Thanh không ngại nhìn y bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nàng ta vốn không cần che giấu mình thích y, nếu y nhìn thấu càng tốt.
- Tuy cha muội không thắc mắc nhưng muội lại khó hiểu…
- Liễu tiểu thư khó hiểu chuyện gì? – Giọng Mạnh Kỳ mang chút xíu hiếu kì khi hỏi lại.
- Đã bảo cứ gọi muội là Thanh Thanh đi mà!
Liễu Thanh Thanh chòm đến gần người y hơn. A Thuần và Tiểu Xuân – a hoàn của Liễu tiểu thư cũng mắc cỡ chỉ muốn nhìn đi chổ khác. Mạnh Kỳ ngồi bất động khi nàng ta hôn nhẹ lên môi mình.
Liễu Thanh Thanh mỉm cười vì đoán không sai là thần sắc của Mạnh Kỳ sẽ không đổi khi bị tấn công như thế này. Mạnh Kỳ dễ dàng lên tiếng hỏi lại…
- Ta có cần khó hiểu hành động này của tiểu thư không?
- Huynh muốn hiểu sao cũng được… Cha muội giúp huynh nhiều như vậy, đây xem như huynh trả lễ thôi đúng không Mạnh Kỳ!?
Mạnh Kỳ không trả lời, y chỉ nhếch mép cười nhẹ không thể đoán nổi là mang suy nghĩ gì trong đầu. Thanh Thanh mím nhẹ môi xem ra dùng mỹ nhân kế như vậy cũng không chiêu dụ được loại nam nhân như y. Nhưng vậy thì nàng ta lại càng thích Mạnh Kỳ hơn.
Liễu Thanh Thanh thư thái ngồi cầm mẩu bánh nhỏ và nói…
- Vì sao huynh còn cố gắng vực dậy Cao gia chứ?
- … ta không hiểu ý tiểu thư!? – Mạnh Kỳ lạnh nhạt uống trà nói trông như thờ ơ không quan tâm chuyện vừa bị hôn hay câu hỏi vừa nghe. Liễu Thanh Thanh lại không ngại ôm cánh tay y và nói.
- Còn ở lại làm gì… Cùng đi với muội đi Mạnh Kỳ!
Mạnh Kỳ đưa mắt nhìn nữ nhân đang bên mình. Y không gạt tay đẩy Thanh Thanh ra nhưng cũng không trả lời gì. Đi hay ở chỉ là vấn đề thời gian, cái quan trọng là còn thứ y không thể từ bỏ…
——————-
Tin đồn Cao thiếu gia với một Liễu tiểu thư giàu có nào đó gần đây hay gặp nhau vô cùng thân thiết bắt đầu đồn ra ngoài. Ai cũng khen ngợi đó là một tiểu thư xinh đẹp tài giỏi thật rất xứng với thiếu gia.
Linh Nhi nghe hết tất cả nhưng nàng chỉ lẳng lặng vờ như bình thường và chăm sóc cha thật tốt.
Đại ca làm gì với ai giờ nàng không muốn quan tâm. Thật sự nếu là đại ca ngày trước, nàng đã rất tò mò muốn biết. Nàng cũng nhất định sẽ bám theo đại ca quyết tra hỏi cho ra.
Bây giờ trong đầu nàng cũng như vậy tuy nhiên lại sẽ làm khác đi. Nàng rất muốn hỏi về Liễu tiểu thư nào đó nhưng lại sợ đại ca của bây giờ. Y không còn là một đại ca cưng chiều nàng của ngày trước, nàng cũng không thể là tiểu muội luôn bám theo y. Linh Nhi bây giờ đã khác rồi.
Không ngờ một ngày khi Mạnh Kỳ chưa về, Linh Nhi đang ở cùng đọc sách cho cha thì gia nhân đến báo…
- Có Liễu tiểu thư đến thưa tiểu thư!
Linh Nhi bối rối, nàng lúng túng không biết có nên ra đón khách hay không thì Thanh Thanh đã vui vẻ vào thẳng trong hậu viện làm tì nữ cũng bối rối không dám cản sợ thất lễ. Linh Nhi đứng nhìn cô nương ấy thật xinh đẹp, mang nét quyến rũ lôi cuốn nam nhân. Đôi mắt tròn, gương mặt mỹ lệ, dáng vẻ quý phái không còn gì hoàn mỹ hơn thế. Liễu Thanh Thanh quả nhiên đẹp không thua lời đồn đãi của người đời.
Còn Thanh Thanh cười ngay, vừa nhìn đã nhận ra ai là tiểu muội của Mạnh Kỳ rồi…
- Muội là Linh Nhi có đúng không? Tỉ là Liễu Thanh Thanh, mạo muội đến không báo trước thật thất lễ.
Thanh Thanh nói thất lễ nhưng hành động khoan thai, tự nhiên đã vào tận trong nhà người ta rồi. Lễ nghĩa đối với Liễu tiểu thư cũng chỉ suông miệng thế thôi, mục đích đến Cao gia mới là quan trọng nhất.
Linh Nhi phút chốc cũng lúng túng không biết làm sao. Nàng nói nhỏ giọng…
- Muội cũng không kịp tiếp đón. Tỉ uống trà nhé!
- Thế thì hay quá! Chờ Mạnh Kỳ về luôn cũng tốt!
Linh Nhi sững ra nghe cô nương ấy dễ dàng gọi thẳng tên đại ca xem ra vô cùng thân thiết. Nàng cố xem như bình tĩnh, mời Thanh Thanh ngồi ở bàn đá trong vườn ngắm hồ sen. Tì nữ dâng trà và bánh, nàng chỉ lẳng lặng rót trà. Thanh Thanh quan sát nhìn gương mặt đáng yêu của nàng cùng cử chỉ nhẹ nhàng từ tốn và cười nhẹ…
- Muội thật đáng yêu đúng như người ta đồn. Trông không có nhiều nét giống Mạnh Kỳ lắm nhỉ!?
- … vâng! Muội và đại ca từ nhỏ đã không giống nhau rồi!
Linh Nhi thật không muốn nói nhiều nhất là khi cứ nói về đại ca. Liễu tiểu thư này và đại ca quan hệ thân thiết, không hiểu sao nàng cảm thấy không muốn tiếp chuyện chút nào. Liễu tiểu thư cười cho a hoàn của mình mang ra một hộp nhỏ chứa một cây trâm ngọc rất tinh xảo…
- Đây là trâm từ tận Tây Liêng đó, cha tỉ là thương nhân nên đi rất nhiều nơi. Lần này tỉ mang sang cố ý dành tặng cho muội!
Liễu Thanh Thanh cười nhìn chờ đợi. Linh Nhi bối rối nhìn trâm ngọc tặng mình. Rõ ràng cô nương ấy đang muốn lấy lòng nàng. À không… là lấy lòng tiểu muội của Mạnh Kỳ mới đúng. Đoán ra ý nghĩa sâu xa từ món quà, lòng nàng mang chút chua chát. Lấy lòng đại ca thì ra còn phải xét qua tiểu muội như nàng nữa chứ. Cứ như nếu nàng không yêu thích đại ca cũng sẽ ghét bỏ… Chính Linh Nhi chỉ nhận được những điều nàng câm phẫn đau đớn từ đại ca thôi.
Linh Nhi đẩy nhẹ lại và khẽ lắc đầu…
- Vật quí giá thế này muội không nhận được!
- Có quí giá gì đâu! Cứ nhận đi!
- … đại ca sẽ la muội!
Linh Nhi không biết làm sao để từ chối nên lại đem Mạnh Kỳ ra nói thật dễ dàng. Dù sao trước nay nàng làm gì đều muốn đại ca cho phép mới dám làm.
Thấy hai huynh muội này xem ra đều “cứng đầu” như nhau nên Liểu Thanh Thanh lại cố gắng mỉm cười nắm lấy tay nàng. Linh Nhi ngẩn nhìn nàng ta nắm chặt tay và nói…
- Muội đừng xem tỉ là người ngoài… Chuyện của muội tỉ cũng nghe qua, chắc muội có nhiều buồn khổ trong lòng. Mạnh Kỳ là nam nhân làm sao biết cách chia sẻ với muội được, cứ xem tỉ là tỉ tỉ của muội đi!
Linh Nhi ngẩn ra, tay nàng run lên khi nghe Thanh Thanh nói. Cô nương ấy đang muốn thay đại ca làm nàng vui. Nàng vì thế cảm thấy thật buồn cười vì chính do đại ca nàng mới phải thống khổ như thế này. Chuyện đó xảy ra với nàng, nàng có bất hạnh cũng không thích có người muốn thương hại cảm thông, khi lại chính là nữ nhân của đại ca.
Linh Nhi rút tay ra khiến Thanh Thanh bất ngờ…
- Tỉ cứ ở chơi chờ đại ca về!
- Chờ đã … muội giận sao Linh Nhi?
Thanh Thanh đứng dậy bước theo nắm lại. Tính cách Thanh Thanh vốn thoải mái, phóng khoáng nên nghĩ gì nói đó thật lòng không phải có ý thương hại nàng. Cô nương ấy thật chỉ muốn lấy lòng nàng để Mạnh Kỳ chú ý hơn.
Linh Nhi cố gắng kiềm chế một cơn lửa nóng kì lạ sắp cháy bùng trong lòng. Nàng nhu mì, hiền lành ít khi thấy tức giận vô cớ như thế này. Không hiểu sao hôm nàng không thể dìm xuống, cứ như nhiều uất ức giận dữ hùa nhau hôm nay phải bùng lên…
- Đừng giận tỉ, chúng ta vừa gặp hôm nay, tỉ không muốn muội buồn tỉ!
- Không có… – Linh Nhi cố gắng trả lời nên nói lí nhí. Thật sự Liễu Thanh Thanh vừa gặp làm sao nàng có thể ghét. Nàng chỉ là không thích khi nghĩ cô nương ấy thân thiết với đại ca của nàng.
- Tốt quá! Tỉ rất muốn chúng ta thân thiết! Nếu sau này tỉ thành thê tử của Mạnh Kỳ, không phải chúng ta sẽ là hảo tẩu muội sao!?
Linh Nhi sững ra nhìn nụ cười sủng nịnh của Liễu Thanh Thanh dành cho. Lần xuất hiện này khác nào ra mắt đại tẩu trước cho nàng biết mặt. Trong lòng nàng có một thứ gì đó sụp đổ hoặc đại loại như thấy tổn thương đến khó diễn tả ra bằng lời.
Nàng vốn chỉ có mỗi một đại ca, dĩ nhiên nàng sẽ có một đại tẩu sánh bước bên đại ca suốt đời. Trước kia nàng cũng từng suy nghĩ tất cả sẽ vui vẻ cứ như đại ca thân thiết với Thọ Hiên. Nhưng giờ thì không. Đại ca đã không còn đơn thuần là đại ca nữa. Liễu Thanh Thanh này sẽ thành thê tử của Mạnh Kỳ thì cũng không thể là đại tẩu của nàng.
Linh Nhi không muốn phải nghe thêm lời nào, nàng xoay bước đi làm Thanh Thanh bất ngờ. Cô ấy vừa bước theo định níu lại hỏi thì Linh Nhi vùng tay xô người Thanh Thanh. Cả người nàng ta vì cú đẩy của Linh Nhi loạng choạng té ra phía bờ hồ.
Linh Nhi không ngờ sẽ làm cô nương ấy té như vậy. Chính nàng cũng không cố ý làm thế. Tiểu Xuân luống cuống chưa kịp xuống đỡ tiểu thư thì Mạnh Kỳ và A Thuần đã đến. Vừa về y nghe có khách, lại còn là Liểu Thanh Thanh gặp riêng Linh Nhi nên đã vội tìm. Không ngờ vừa tới thấy ngay Linh Nhi làm Liễu Thanh Thanh té xuống hồ.
Thật may bên hồ cạn không sâu, Thanh Thanh chỉ bị ướt người. Linh Nhi đứng trơ ra nhìn Mạnh Kỳ lao xuống nhanh chóng đỡ Thanh Thanh lên. Cô ấy cũng vì quá bối rối nên ôm ngay y để ho sặc. Không hiểu sao nhìn thấy đại ca như vậy bên nữ nhân khác nàng thấy khó chịu. Mạnh Kỳ nhìn nàng sau đó nặng giọng…
- Sao muội vô ý tứ vậy hả Linh Nhi?
- … Linh Nhi không phải cố ý đâu Mạnh Kỳ!? – Liễu Thanh Thanh không muốn làm mất lòng tiểu muội của Mạnh Kỳ nên nói đỡ cho nàng.
Tuy nhiên mắt Linh Nhi vẫn chỉ nhìn tay đại ca đang ôm vai cô nương ấy. Y giờ đang la mắng nàng vì dám làm tổn hại đến cô nương ấy. Đại ca của nàng xưa nay chưa từng lớn tiếng với nàng như vậy. Mắt nàng vì thế trào lệ rồi xoay người chạy đi làm Mạnh Kỳ giật mình. Liễu Thanh Thanh vẫn níu chặt làm y không thể đuổi theo.
Linh Nhi chạy đi, nước mắt rơi lại phía sau. Nàng giờ cái gì cũng mất kể cả đại ca của mình. Nàng không thể là tiểu muội, cũng không thể là bất cứ gì của y. Lòng nàng đau đớn lắm vì Mạnh Kỳ làm nàng đau khổ như vậy vẫn chỉ làm thêm nhiều nhiều khổ đau khác chất chồng lên đầu nàng. Nàng chỉ muốn có lại đại ca ngày xưa yêu thương cưng chiều mỗi mình thôi.
Không ngờ nàng va vào một người khi vừa khóc vừa đi không định hướng. Thọ Hiên ra bờ sông nơi từng xem hoa đăng với nàng cho thỏa chút nỗi nhớ không ngờ gặp ngay nàng khóc thế này.
Linh Nhi bối rối, nước mắt chưa kịp ngừng đã nhận ra Thọ Hiên liền có ý tránh đi ngay. Nhưng hắn giữ nàng lại. Nhớ nhung nàng đã rất khốn khổ, còn gặp ngay nàng khóc đau đớn như thế nữa làm sao Thọ Hiên chịu nổi.
- Huynh rất muốn gặp muội, Linh Nhi… Sao muội lại khóc như thế này chứ?
Linh Nhi lắc lắc đầu, lại cố thoát khỏi tay khi Thọ Hiên níu kéo. Ánh mắt hắn tỏ ra vô cùng thống khổ, hướng đến nàng bằng trái tim tổn thương nhuốm đầy máu. Hắn giữ lấy hai vai nàng khổ sở lên tiếng…
- Mạnh Kỳ nói muội không muốn gặp mặt huynh. Muội có biết huynh đứng chờ ngoài phủ nhà muội ba ngày ba đêm hay không tại sao không ra gặp huynh hả Linh Nhi? Sao muội lại không muốn gặp huynh?
Lời Thọ Hiên nghe ra vô cùng đau khổ nhưng khiến nàng sốc hơn chính là nàng không hề hay biết điều gì. Nàng có chút nhíu mi hỏi lại…
- Huynh đã đến gặp muội sao?
- Ngày nào huynh cũng đến gặp muội nhưng Mạnh Kỳ đều nói chính muội không muốn gặp huynh. Có phải vì huynh không tốt, không bảo vệ được muội nên muội ghét hận huynh đúng không Linh Nhi?
Nàng đột ngột thấy choáng váng, mọi thứ trong nàng vốn đã rất chao đảo lại còn phát hiện ra sự thật này. Linh Nhi nghẹn lại, hỏi như trăn trối với Thọ Hiên…
- Đại ca nói như vậy sao?
Thọ Hiên cũng không nhận ra bản thân đã bị qua mặt. Linh Nhi bối rối bước lùi. Đầu nàng lúc này đau thật đau không thể hiểu nổi. Đại ca nói dối Thọ Hiên như muốn giam cầm nàng trong khi chính y gần gũi Liễu tiểu thư kia như thế. Nàng bây giờ không biết mình là gì với y nữa. Tiểu muội không được, nữ nhân của y cũng không xong.
Thọ Hiên nhìn nàng ngay trước mắt, cảm xúc không kiềm được vội vàng ôm lấy khiến Linh Nhi bất ngờ tỉnh khỏi suy nghĩ về đại ca. Nàng lúng túng không biết làm gì lúc này. Nàng thiết nghĩ mình phải vùng ra ngay nhưng Thọ Hiên cũng là nam nhân, sức nàng không bì lại…
- Huynh luôn nhớ muội, luôn yêu muội Linh Nhi. Cho dù muội ra sao huynh cũng không xem muội dơ bẩn như người ta nói… hãy cho huynh cơ hội chuộc lỗi đã không bảo vệ được muội…
- Hiên ca… muội…
Linh Nhi không biết phải thế nào khi thấy Thọ Hiên thật sự vì mình như vậy. Chính nàng không còn nhận thức là bản thân đang bị đầy đọa đến mức tệ hại thế nào nữa. Nhưng Thọ Hiên không bao giờ chỉ vì thương hại mới níu kéo nàng, vì nàng biết huynh ấy thật lòng với mình nên đầu óc bé nhỏ của nàng càng không biết nên làm gì cho tốt nhất.
Đột nhiên người Thọ Hiên bị kéo mạnh khỏi nàng. Linh Nhi giật mình nhìn Mạnh Kỳ xuống tay đánh vào mặt Thọ Hiên. Nàng xưa nay chỉ biết đại ca nho nhã, thi họa làm thơ chưa từng thấy y xuống tay đánh ai như thế bao giờ. Thọ Hiên nhận cú đấm mạnh đến té ra, khóe môi bung máu.
Linh Nhi bối rối chưa kịp lại đỡ Thọ Hiên thì Mạnh Kỳ kéo nàng ôm lấy. Y thở dồn vì chạy đuổi theo nàng, đến nơi còn trông thấy nàng trong tay Thọ Hiên y càng tức giận hơn nhiều lần. Trước kia Thọ Hiên muốn giành nàng ra sao y cũng không ngăn được, nhưng giờ Linh Nhi là của y.
Thọ Hiên chùi máu miệng ngẩn lên nhìn Linh Nhi bị Mạnh Kỳ ôm lấy. Y giữ chặt nàng trong vòng tay phía trước níu lấy hông nàng không giống kiểu đại ca bảo vệ tiểu muội. Linh Nhi rưng lệ nhìn xuống không còn lòng dạ phản kháng lại Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thì nhìn Thọ Hiên bằng ánh mắt mang chút đáng sợ, gương mặt dẫu trông rất điềm tĩnh kia thật sự đang tức giận…
- Tránh xa Linh Nhi ra nếu không đừng trách ta, Thọ Hiên!
- Huynh chỉ là đại ca của muội ấy thì có quyền gì ngăn cấm tình cảm của ta dành cho muội ấy? Có phải chuyện Linh Nhi không muốn gặp ta chỉ vì huynh nói dối không hả Mạnh Kỳ?
Giờ đây đủ mặt ba người, nàng ở giữa thật chỉ có đau lòng. Mạnh Kỳ cười nhạt, tay ôm lên cao gần như giữ trọn иgự¢ nàng khiến Linh Nhi phải nhón chân lên, cả người càng ép sát về sau người của đại ca. Trước mặt Thọ Hiên, y thậm chí còn kề sát môi gần xuống má nàng khi nói nhẹ hẫng nhưng vô cùng cứng rắn…
- Linh Nhi là của ta!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc