Độc Y Xấu Phi - Chương 24

Tác giả: Chá Mễ Thố

Lưng Ngân Hồ mềm mại cọ cọ vào tay Hạng Quân Vãn, làm cho tâm tình của nàng dần dần bình phục lại. “Chít chít ——” Tiểu móng vuốt của Ngân Hồ đặt vào tay Hạng Quân Vãn, mắt nhỏ sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, giống như đang nói, Thiếu chủ nhà ta không phải người xấu.
Tư liệu về Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn đã sớm xem qua.
Tiên hoàng Nguyên Tung của Dực Nhân quốc trong lúc tuổi già sủng ái Phượng Quý Phi, sáu mươi tuổi sinh được Phượng Cửu, Nguyên Tung đem ấu tử bảo bọc ở trong tay, coi như trân bảo. Tiếc rằng, Thái tử Nguyên Khuê đã bốn mươi, ở trong triều đã sớm thành lập phạm vi thế lực của mình.
Nguyên Tung lo lắng Thái tử sẽ làm hại Phượng Cửu, đành phải đem ái tử biếm thành thần, ban thưởng cho hắn theo họ của mẫu thân, đổi tên thành Phượng Cửu, cũng đem Phượng Cửu đưa đến nhà mẹ đẻ của Phượng Quý Phi, lại ban Bàn Long thành làm đất phong cho Phượng Cửu, lấy điều này để bảo hộ Phượng Cửu.
Nguyên Tung sau khi ૮ɦếƭ chưa bao lâu, Nguyên Khuê đăng cơ. Phượng quý phi bị vu tội là hồ yêu, Phượng Cửu càng bị nói là con của hồ yêu. Nếu không có Nguyên Tung sớm dự đoán được Nguyên Khuê không thể dung được ấu đệ, vì Phượng Cửu an bài đường lui, chỉ sợ Phượng Cửu sớm đã ૮ɦếƭ ở trong tay Nguyên Khuê…..
Lại nói tiếp, Phượng Cửu cũng là người đáng thương, cùng nàng giống nhau, bị thân nhân coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Nghĩ như vậy, Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng thở ra, “Được rồi! Nể mặt Bao Tử, ta sẽ không cùng ngươi so đo.”
Hạng Quân Vãn nhượng bộ, khiến cho Phượng Cửu mừng rỡ như điên. Tuy rằng không biết Hạng Quân Vãn tại sao lại thoái nhượng một bước, nhưng ở trong mắt Phượng Cửu, đây là một mở đầu rất tốt!
“Vậy, chúng ta hiện tại……” Phượng Cửu bỗng dưng cà lăm, hắn rõ ràng cảm giác được tim mình đập thật nhanh, không biết nên nói cái gì được. Phượng Cửu bày ra một bộ ngu ngốc, khiến cho Ngân Hồ có chút không biết nói gì. Bình thường chủ nhân đều khi dễ nó, thế nào, hiện tại nhìn thấy Hạng Quân Vãn, thế nhưng đầu óc nở hoa rồi?
“Mang ta đi gặp thích khách!”
“Được!”
Hai người nương bóng đêm rời đi phủ tướng quân, Phượng Cửu mang theo Hạng Quân Vãn đến trạch viện của mình ở Cẩm thành. Khi Phi Sương nhìn thấy Hạng Quân Vãn đi theo sau Phượng Cửu thì chấn động. Đây là căn cứ bí mật của thiếu chủ, hắn thế nhưng đem Hạng Quân Vãn mang đến, chẳng lẽ Phượng Cửu đã xác định nàng chính bạch y nữ tử ở huyền nhai?
Tuy rằng Phi Sương đã sớm biết được trên mặt Hạng Quân Vãn có vết bớt lớn bằng bàn tay, nhưng đến thời điểm thực sự nhìn thấy, hắn vẫn là bị kinh hách một chút. Khuôn mặt đang xinh đẹp, bị một vết bớt lớn như vậy trùm lên, đem dung mạo của cô gái này hoàn toàn phá hủy.
Biểu tình của Phi Sương hoàn toàn bị Hạng Quân Vãn thu vào trong mắt, kỳ thật lúc nàng soi gương, cũng sẽ bị khuôn mặt này dọa sợ. Lại nói người duy nhất không mang thành kiến với nàng bởi khuôn mặt này cũng chỉ có Phượng Cửu, vừa rồi ở phủ tướng quân, Phượng Cửu cũng chỉ là rất bình thản nhìn lướt qua má trái của nàng, không có biểu tình gì, dường như cái bớt kia không hề tồn tại. Thật sự là một kỳ nhân!
“Thích khách ở trong lao, nàng chậm chút.”
Phượng Cửu lo lắng Hạng Quân Vãn thấy không rõ địa hình trong địa lao, đặc biệt lấy một viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay đưa cho Hạng Quân Vãn, lại nâng đèn ***g lên chiếu sáng phía trước cho Hạng Quân Vãn. Phi Sương theo ở phía sau, nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt xém chút liền rơi xuống.
Đây vẫn là thiếu chủ nhà mình sao? Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, hắn chẳng lẽ là bị hoa mắt? Sau khi xác định chính là Phượng Cửu đang tự tay soi đèn cho Hạng Quân Vãn, trái tim Phi Sương có chút không chịu nổi. Phu nhân còn chưa có qua cửa, thiếu chủ lại bày ra một bộ dạng thê nô, nếu vào cửa rồi, thiếu chủ chẳng phải là không có phu quyền?
Phi Sương trong lòng lo lắng Phượng Cửu sau khi thành hôn có thể chiếm được ưu thế hay không, Phượng Cửu lại hết sức hưởng thụ “Vì nương tử phục vụ”.
Tuy rằng Ngân Hồ đến ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận Hạng Quân Vãn là nữ tử bên huyền nhai nhưng hắn làm sao có thể bị mánh khóe nhỏ của Ngân Hồ lừa gạt chứ! Cái đồ tham ăn kia, nhất định từ Hạng Quân Vãn kiếm được đồ tốt, cho nên mới giúp đỡ nàng như thế. Nhưng không ngờ Ngân Hồ làm như vậy, càng thêm lộ rõ sự đặc biệt Hạng Quân Vãn. Sủng vật của Phượng Cửu hắn không phải là tùy tiện người nào cũng có thể thu mua!
Bất quá, dù cho trong lòng Phượng Cửu khẳng định Hạng Quân Vãn chính là bạch y nữ tử đêm đó, nàng không thừa nhận, hắn cũng không có cách khó dễ nàng. Huống chi vừa rồi hắn thử ***ng vào điểm mấu chốt của nàng, Hạng Quân Vãn xém chút thì cùng hắn trở mặt, khiến cho Phượng Cửu càng thêm rõ ràng tính tình nương tử nhà mình.
Vô luận như thế nào, hắn đều phải dùng tất cả vốn liếng đem nàng lừa lên kiệu hoa mới được! Tiểu nương tử nhà mình phòng bị quá nặng, tiền đồ của hắn tuy rằng quang minh, nhưng con đường cưới vợ lại hết sức quanh co.
Trong địa lao, một hắc y nhân bị trói chặt trên giá gỗ hình chữ thập, miệng đều bịt một miếng gỗ, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
“Tổng cộng mười người, cuối cùng chỉ bắt được một kẻ còn sống, những người khác đều uống thuốc độc tự vẫn. Chỉ là, hắn cái gì cũng không chịu nói. Nếu không phải người của ta trông coi nghiêm khắc, hắn đã sớm tự đoạn kinh mạch tự sát.”
Phượng Cửu nói như vậy, Hạng Quân Vãn mới phát hiện tính nghiêm trọng của tình huống. Uống thuốc độc tự sát? Chỉ có tử sĩ mới có thể như thế! Hạng Quân Vãn cũng đã thấy qua độc trên người Hạng Trị Chung, cực kỳ hung hiểm, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ chứ?
“Không chịu nói?” Hạng Quân Vãn cười lạnh, chậm rãi đi đến trước mặt tử sĩ, đánh giá hắn.”Ta có biện pháp để hắn khai ra!”
“Ca ca ca ——” Thanh âm liên tiếp vang lên, các khớp Ng'n t của hắc y nhân đều bị Hạng Quân Vãn tháo rời, đau đến y toàn thân đổ mồ hôi.
Phu nhân thật là khủng khiếp! Phi Sương nhịn không được sờ sờ Ng'n t của mình. Rốt cuộc phải đối với nhân thể có bao nhiêu hiểu biết, mới có thể nhoáng một cái đã tháo hết các khớp Ng'n t xuống chứ? Phu nhân này, không thể đắc tội!
“Mười phút sau, cảm giác đau đớn trên người ngươi sẽ đạt tới mức không thể chịu đựng nổi. Nếu sợ đau, thì thành thành thật thật trả lời lời của ta, nếu không, ta sẽ đem các đốt Ng'n t của ngươi kháp lại, cứ cách nửa canh giờ lại đem ra tháo dỡ một lần, cho ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ.”
“Chít chít ——” Ngân Hồ ở trên vai Phượng Cửu rùng mình một cái, nữ nhân này quá kinh khủng! Hoàn hảo nó thức thời, chưa đắc tội nàng!
Phượng Cửu đối với Hạng Quân Vãn quyết đoán rất là thưởng thức, đối đãi địch nhân, nên vô tình giống gió thu quét lá vàng như vậy. Hoàn hảo lúc trước hắn còn chưa có tra hỏi, nếu không thì bỏ qua trò hay này.
Mười phút sau, hắc y nhân đau đến toàn thân phát run, các khớp Ng'n t lỏng lẻo run rẩy trong không trung, phát ra thanh âm “lách cách”. Tuy rằng hắn kiệt lực muốn nhẫn nại, nhưng loại đau đớn này đã hoàn toàn vượt qua cực hạn huấn luyện tử sĩ của hắn.
“Ta nói ——”
Phi Sương lấy miếng gỗ trong miệng hắc y nhân ra, hắc y nhân vừa định cắn lưỡi, Hạng Quân Vãn tiến lên tháo cằm hắn xuống. “Xem ra ngươi chưa học thật tốt” Hạng Quân Vãn đã ném một viên đan hoàn vào trong miệng hắc y nhân, chờ hắn nuốt vào, nàng thối lui đến một bên. Cũng không lâu lắm, hắc y nhân tựa hồ đã quên đau đớn, biểu tình trở nên ૮ɦếƭ lặng.
“Ngươi là người ở nơi nào?”
“Dực, Dực Nhân quốc.”
“Vì sao đến Cẩm thành đến?”
“Hoàng hậu, lệnh chúng ta ám sát Hạng Trị Chung……”
Người đứng sau lưng tử sĩ là Hoàng hậu Bách Lý Thái Vi của Dực Nhân quốc? Hạng Quân Vãn nhướng mày, tiếp tục hỏi. “Bách Lý Thái Vi tại sao phải giết Hạng Trị Chung?”
“Vì, vì báo thù cho Bách Thái tử……”
Bách Thái tử? Đây là lần thứ hai Hạng Quân Vãn nghe đến cái tên này. Lần đầu tiên là ở phủ tướng quân, Ngọc phu nhân trước mặt mọi người nói rằng Hạng Trị Chung phản bội Bách Thái tử. Lúc này đây, Bách Lý Thái Vi vì Bách Thái tử lại ám sát Hạng Trị Chung. Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Trước đây Thái tử Công Tôn Bách của Thương Nguyệt quốc cùng công chúa Bách Lý Thái Vi của Chu Liên quốc từng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ người người hâm mộ, Bách Thái tử cưới Bách Lý Thái Vi trên đường gặp nạn, Bách Lý Thái Vi bị hoàng huynh Bách Lý Ảnh gả cho hoàng đế Nguyên Khuê của Dực Nhân quốc đã năm mươi tuổi. Bách Thái tử rốt cuộc là ૮ɦếƭ như thế nào, không ai biết được……”
Phượng Cửu mới chỉ nói một nửa, còn chưa nói hết toàn bộ, hắn tin chắc lấy trí thông minh của Hạng Quân Vãn, sẽ tự tìm ra được đáp án.
Bất quá, Phượng Cửu thật sự là quá mức tự tin, đánh giá thấp nữ tử trước mắt, hắn đã quên, Hạng Quân Vãn không phải nữ tử tầm thường, lại càng không phải tùy ý có thể đùa giỡn.
“Phốc ——” Không đợi Phượng Cửu tiếp tục mở miệng, trên *** hắc y nhân bỗng nhiều ra một thanh chủy thủ. Hạng Quân Nhu đột nhiên ra tay, khiến cho Phượng Cửu có chút trở tay không kịp.
“Ngươi ——”
“Chuyện này dừng ở đây. Mặc kệ là ai, tổn thương cha ta thì phải ૮ɦếƭ!”
Hạng Quân Vãn đối với chuyện năm xưa không có hứng thú, dù cho Hạng Trị Chung phản bội Công Tôn Bách, điều này cùng nàng có quan hệ gì đâu. Hạng Trị Chung đối tốt với nàng, đây là sự thật, chính nghĩa trong lòng nàng, là bảo hộ người thân bảo hộ bằng hữu. Vô luận Hạng Trị Chung đã làm cái gì, nàng đã đem hắn xem làm thân nhân, cho nên mặc kệ xảy ra sự tình gì, nàng đều sẽ che chở hắn.
Tiễn Hạng Quân Vãn đi, Phượng Cửu ngồi ở trên ghế, có chút trầm mặc. Tính cách Hạng Quân Vãn thật sự là ngoài dự liệu của hắn ra, hắn cứ tưởng Hạng Quân Vãn nhất định sẽ tìm hiểu nguồn gốc, đi thăm dò người đứng sau lưng chỉ huy chuyện năm đó, không nghĩ tới nàng lại cho một đáp án như vậy.
“Thiếu chủ, phu nhân rất cá tính.” Phi Sương hiện tại đối với Hạng Quân Vãn ngoại trừ bội phục, còn có một loại sợ hãi. Một đao kia, sạch sẽ lưu loát, chính xác cắt đứt động mạch chủ ở tim hắc y nhân, một đao tễ mệnh, thực sự khủng pố.
“Thật là cá tính……” Phượng Cửu lắc lắc đầu, muốn đem người vợ cá tính như thế lừa về nhà, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hạng Quân Vãn trở lại phủ tướng quân, một đêm ngủ ngon. Đã biết ai là người ra tay động thủ với Hạng Trị Chung, khiến cho tâm trạng bất an của Hạng Quân Vãn bình tĩnh lại. Ý tứ trong lời nói của Phượng Cửu, nàng làm sao không biết. Chỉ là, mặc kệ Hạng Trị Chung là người tốt hay xấu, hắn là một phụ thân không tệ, đối với nàng mà nói, cái này vậy là đủ rồi! Nàng không phải sứ giả chính nghĩa, không cần vì Công Tôn Bách giải oan, nắm chắc hạnh phúc hiện tại mới là tốt nhất!
Ngày hôm sau, Hạng Quân Vãn vừa kiểm tra thân thể cho Hạng Trị Chung, cầm thuốc mới sắc tới cho hắn, lại có cung nhân tới đưa tin, nói Hoàng thái hậu Triệu Mạn tưởng niệm Hạng Quân Vãn, đặc biệt gọi riêng nàng tiến cung vài ngày.
Nghe tin, sắc mặt Hạng Trị Chung đại biến, cầm chặt lấy tay Hạng Quân Vãn không chịu buông ra, “Vãn Nhi, nhất định phải cẩn thận! Mọi thứ ăn uống, đều phải chú ý!”
Hạng Trị Chung nói như vậy, khiến cho Hạng Quân Vãn có chút kinh ngạc. Hoàng thái hậu không phải rất thích Hạng Quân Vãn sao, vì sao Hạng Trị Chung lại dặn dò nàng như vậy.
Nhìn ra nghi hoặc của Hạng Quân Vãn, Hạng Trị Chung chỉ có thể nói ngắn gọn, “Thái hậu là mẹ đẻ của Bách Thải tử, lần này cho đòi ngươi tiến cung, nhất định là có tin đồn gì lọt vào trong cung…… Tóm lại, ngươi nghe lời cha, hết sức cẩn thận! Hai ngày nữa ta sẽ đón ngươi!”
Trên đường, Hạng Quân Vãn suy nghĩ lại lời nói của Hạng Trị Chung, chẳng lẽ Bách Thái tử ૮ɦếƭ thật sự có liên quan đến Hạng Trị Chung? Nếu thật sự là như thế, Hoàng thái hậu khẳng định hận thù tận xương tủy với kẻ đã giết hại con mình, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Hạng Trị Chung, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Nghĩ như vậy, Hạng Quân VãnVãn nhanh chóng viết mấy câu lên giấy, giao cho Kinh Hồn, để hắn đi tìm La Húc, mà chính nàng, bên người chỉ dẫn theo Lạc Tuyết tiến cung.
“Vãn Nhi, ngươi đã đến rồi! Mau mau, lại đây để cho ai gia nhìn xem ——” Vừa bước vào trong cung Triệu Mạn, Triệu Mạn liền cười híp mắt nắm lấy tay nàng, “Thật sự là nữ đại thập bát biến* a! Lúc Ai gia đi, Vãn Nhi vừa mới cùng Khanh Nhi thành thân, nay đã ba năm qua đi, Vãn Nhi đã trở thành đại cô nương.”
*Nữ đại thập bát biến : Con gái tuổi 18 thay đổi rất lớn.
“Thỉnh an Thái hậu nương nương!”
Không đợi Hạng Quân Vãn hành lễ, Triệu Mạn lập tức kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Nếu không phải Hạng Trị Chung nhắc nhở, Hạng Quân Vãn vô luận như thế nào đều không thể đề phòng lão nhân từ ái trước mắt này.
Đến khi cung nữ đem trà hoa tản ra một mùi hương thơm ngát đặt ở trước mặt Hạng Quân Vãn, thời điểm ngửi ra bên trong có điều khác thường, Hạng Quân Vãn mới thật sự tin lời của Hạng Trị Chung. Lão thái thái này thật sự là hận ૮ɦếƭ bọn hắn!
“Đây là Phù Dung trà ngươi thích nhất, nào, nếm thử.”
“Tạ Thái hậu!”
Tuy biết có độc, Hạng Quân Vãn vẫn là nâng trà lên uống. Nếu nàng không uống, chắc chắn sẽ bị Triệu Mạn nhìn ra sơ hở, vạn nhất Thái hậu lấy cớ trừng trị Hạng Quân Vãn, không chừng còn có thể liên lụy Hạng Trị Chung. Quân quyền khống chế xuống, tất cả mọi người đều không có tự do. Hạng Quân Vãn bắt đầu nảy sinh ý niệm rời đi Câm thành trong đầu.
Nhìn Hạng Quân Vãn uống xong Phù Dung trà, Triệu Mạn cười đến càng thêm hòa ái. Nhưng chỉ có chính bà biết được, lòng của bà đang nhỏ máu. Mấy ngày hôm trước nghe được mật báo, Triệu Mạn cho là mình nghe lầm. Thì ra Công Tôn Bách ૮ɦếƭ không phải ngoài ý muốn, rất có thể là bị người hại, hung thủ chính là Hạng Trị Chung! Điều này bảo Triệu Mạn làm sao không kinh ngạc!
Đã mười tám năm, mỗi khi nhớ tới Công Tôn Bách, Triệu Mạn đều nhịn không được lệ rơi đầy mặt. Bà dưới gối chỉ có duy nhất Công Tôn Bách, vốn dĩ còn ngóng nhìn hắn cưới vợ sinh con, không nghĩ tới cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Năm đó Công Tôn Bách đề bạt Hạng Trị Chung, đem hắn xem làm tâm phúc, nếu không Hạng Trị Chung căn bản không có vị trí ngày hôm nay. Hiện tại đã có người làm chứng, là Hạng Trị Chung hại Công Tôn Bách. Nếu không phải lo lắng đến đương kim hoàng đế Công Tôn Nam không phải là con thân sinh của mình, hơn nữa trong tay Hạng Trị Chung nắm quân quyền, Triệu Mạn đã sớm vọt tới phủ tướng quân đâm ૮ɦếƭ kẻ thù!
Hiện tại tam quốc đều vì lời tiên đoán đổ xô tới Thương Nguyệt quốc, tình thế không rõ, tạm thời không thể động Hạng Trị Chung, cho nên Triệu Mạn tính lấy Hạng Quân Vãn ra khai đao.
“Ai gia trở về lâu như vậy, đã sớm muốn cho ngươi tiến cung bồi Ai gia trò chuyện. Ngươi ở lại trong cung đi! Chờ ngày sinh của Ai gia qua lại trở về. Đúng dịp, Ai gia giúp ngươi tìm một hôn sự tốt. Trước đây là Khanh nhi có lỗi với ngươi, Ai gia lần này nhất định chọn cho ngươi một chỗ tốt.”
“Thái hậu ——” Hạng Quân Vãn làm ra tư thái tiểu nữ nhi, chọc cho Triệu Mạn cười ha ha.
Sau khi nghe tin Triệu Mạn “mời” Hạng Quân Vãn vào cung, Phượng Cửu lắc mình bay ra khỏi thư phòng, thời điểm hắn tới hoàng cung, chính là giữa trưa, tìm được tẩm cung của Thái hậu, Phượng Cửu rốt cục gặp được Hạng Quân Vãn.
“Đi theo ta!” Phượng Cửu một phát bắt được tay Hạng Quân Vãn, muốn dẫn nàng xuất cung.
Phượng Cửu xuất hiện khiến cho Hạng Quân Vãn chấn động, “Ngươi buông tay! Ngươi vào bằng cách nào? Không muốn sống nữa sao?”
Bị Hạng Quân Vãn vừa nói như vậy, Phượng Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, “Vãn Vãn chẳng lẽ là quan tâm ta?”
Một tiếng “Vãn Vãn”, khiến cho Hạng Quân Vãn toàn thân đều nổi da gà. “Đừng tự mình đa tình! Nơi này là hoàng cung, không phải phủ tướng quân. Cho dù ngươi là thiếu chủ Bàn Long thành, đến Thương Nguyệt quốc, vẫn là thu liễm một chút mới được!”
Đối với lời của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu không giận mà còn trở nên vui mừng, “Nàng đã biết được nơi này là hoàng cung, không thê so với phủ tướng quân, vì sao còn tiến vào? Nàng thông minh như vậy, ta không tin nàng không có đoán được ý tứ của Thái hậu.”
“Đoán được thì sao? Chẳng lẽ nguy hiểm đến, có thể trốn được sao?”
Phượng Cửu yên lặng nhìn Hạng Quân Vãn, bỏ qua không nói đến vết bớt bên má trái của nàng, ngũ quan bên má phải của nàng cũng hết sức bình thường. Trong cái bình thường ấy, lại mang theo cứng cỏi, mang theo chấp nhất, mang theo thông tuệ, khiến cho người nhìn đến, quyến luyến quên lối về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc