Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 95

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Sau khi mọi người rời đi, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đứng bên cạnh Bạch Vũ. Hắn thu lại hơi thở của mình, cách xa xa đi theo phía sau Bạch Vũ, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, hoàn toàn không ai phát hiện trong phòng có thêm một người.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua phương thuốc Bạch Vũ viết: "Cực kỳ nghiêm trọng?"
"Ừ, nhưng theo lý thuyết thực lực của Thạch cô cô không tệ, là Triệu Hoán Vương Giả, không đến mức bị người tổn thương nặng đến vậy ở trong Sáng Thế Thần Điện." Bạch Vũ cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Vậy nếu là người quen?" Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
Bạch Vũ sửng sốt: "Không thể, tính cách của Thạch cô cô rất tốt, trong Sáng Thế Thần Điện không có ai thù hận cô cô, cho dù thật sự có người muốn ra tay cũng không dám. Đệ tử Pháp Thánh Điện cũng không phải để trang trí."
Nếu là Pháp Thánh Điện làm? Dạ Quân Mạc rũ mắt, che đi vẻ phức tạp trong mắt.
Bạch Vũ đưa phương thuốc cho hai đồ đệ của Thạch cô cô, để cho bọn họ tự mình đi bốc thuốc, liền lôi kéo Dạ Quân Mạc đến thiên sảnh.
"Chàng nói đến lúc gặp được người, ta nên hỏi như thế nào?" Bạch Vũ chau mày lo lắng nhìn Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nếu nàng đã nghi ngờ chuyện này, sao có thể không biết hỏi như thế nào?"
"Không phải ta nghi ngờ, ta chỉ muốn biết thích khách là ai, nếu thích khách đã ૮ɦếƭ, đương nhiên muốn hỏi người từng gặp thích khách, chuyện này không phải là bình thường sao?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, cực kỳ vô tội nghiêng đầu: "Nhưng tra hỏi loại chuyện này, trước kia ta chưa từng trải qua. Ta nên bắt đầu hỏi từ đâu?"
"Bề ngoài, hình thể, thực lực, Triệu Hoán Thú là gì, có gì đặc biệt không, tốt nhất là tách ra hỏi, hỏi càng tường tận càng tốt." Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, lấy ra một bình sứ nhỏ: "Nếu thật sự không hỏi ra được, có thể dùng cái này."
Bạch Vũ lấy bình qua mở ra ngửi ngửi, híp mắt nhìn Dạ Quân Mạc: "Dạ, chàng học xấu!"
Đây là một loại độc dược có thể khiến cho người ta rơi vào mê huyễn, có hiệu quả tương tự với thôi miên, sau khi trúng độc, cực kỳ dễ dàng khiến cho người ta nói ra lời thật tận đáy lòng.Đến thiên sảnh, Ngọc Ưu Liên đã dẫn người đến đó, tổng cộng ba người.
Bạch Vũ nhìn lướt qua, đều là Tôn Chủ đỉnh cấp, *** thích khách giúp Thạch cô cô, cũng từng nói qua.
"Muội muội, chính là ba người bọn họ đúng lúc gặp phải Thạch cô cô bị ám sát, đáng tiếc lúc bọn họ đến, Thichtruyen – V.O, Thạch cô cô đã bị thương nặng, nhưng thích khách cũng đều bị thương, mới để bọn họ đuổi theo." Ngọc Ưu Liên cực kỳ kiên nhẫn giải thích.
Bạch Vũ gật đầu với Ngọc Ưu Liên: "Vậy thì hỏi từng người từng người vậy, ngươi theo ta lại đây."
Nàng chỉ nam tử trung niên đầu tiên mặc áo xám.
Nhất thời, nụ cười trên khuôn mặt Pu'p bê của Ngọc Ưu Liên cứng lại: "Hỏi từng người từng người, có cần thiết không? Có phải quá phiền phức rồi không?"
"Nếu đã hỏi, vậy thì sẽ không sợ phiền phức." Bạch Vũ nói xong, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo người nọ vào trong phòng.
Ngọc Ưu Liên muốn đi theo, Dạ Quân Mạc đóng cửa lại phịch một tiếng, thiếu chút nữa ***ng vào cái mũi của nàng ta.
Nàng ta tức giận muốn đập vỡ cánh cửa này, hoàn toàn không thể ngăn nàng ta phá cửa được, nhưng nàng ta không thể đập vỡ.
Nếu nàng ta đã dám dẫn người tới, tự nhiên sẽ hướng tầm mắt cho ba người này thông qua không khí, nói cho bọn họ biết Bạch Vũ sẽ hỏi vấn đề gì, nên trả lời như thế nào, thống nhất cách nói như thế nào.
Nhưng nàng ta không nghĩ tới Bạch Vũ lại còn quá cẩn thận, thật sự còn muốn hỏi ra được gì đó, còn không cho nàng ta nghe! Nàng ta khong biết sự sắp xếp của nàng ta có thể giấu được Bạch Vũ hay không.
Bạch Vũ hỏi ký ức của đệ tử về bộ dạng, hình thể, thực lực và Triệu Hoán Thú,... của thích khách cực kỳ khách sáo.
Đáp án nhận được là ba tên thích khách đều đeo mặt nạ, không thấy rõ bộ dạng, người mặc áo đen, hẳn đều là nam tử, dám xông vào Sáng Thế Thần Điện, đương nhiên thực lực sẽ không kém, đều là Triệu Hoán Vương Giả, hai người hệ Hỏa, một người hệ Kim.
"Dược liệu khác cũng tạm, chỉ là nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên không còn, Điện Chủ Thượng Quan của Pháp Thánh Điện nói là đã dùng hết rồi." Đồ đệ Thạch cô cô.
Khóe miệng Bạch Vũ rụt rụt. Hoa Thiên Nguyên là dược liệu hiếm thấy, không dễ trồng, dùng hết thì nàng vẫn có thể hiểu, nhưng sao nước Thiên Sơn Long Tuyền lại cũng không còn? Chẳng lẽ nước suối khô cạn? Nàng nhớ rõ mới năm rồi nàng đi xem, vẫn còn một hồ thật lớn mà!
"Nước suối bị tắc nghẽn, hiện tại đã khô cạn rồi." Thượng Quan Vân Trần giải thích với nàng.
Bạch Vũ: "..." Không nghĩ tới quả thật là đã khô cạn.
"Làm sao bây giờ?" Bạch Vũ buồn bực thở dài.
Dùng nước Thiên Sơn Long Tuyền nấu thuốc mới có thể phát huy hoàn toàn dược tính được, thiếu một loại thuốc này thì không còn thần kỳ nữa.
"Thật ra, cũng không phải không có cách." Thượng Quan Vân Trần yên lặng một lúc, bỗng nhiên kéo tay Bạch Vũ: "Nếu muội nguyện ý, cũng có thể cho hoa Thiên Nguyên."
Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc bên cạnh đen lại, Bạch Vũ lại tinh thần tỉnh táo: "Cách gì?"
"Muội gả cho huynh."
Sắc mặt Dạ Quân Mạc hoàn toàn đen rồi. Vẻ mặt Bạch Vũ cũng không còn lời nào để nói, cái này tính là cách gì chứ?
"Nước Thiên Sơn Long Tuyền cạn kiệt, hai Tông Môn lớn trên Thiên Sơn vẫn thu thập, dự trữ nước Long Tuyền, cùng với hoa Thiên Nguyên sinh trưởng dựa vào Long Tuyền, nơi đó của bọn họ hẳn là vẫn có rất nhiều. Thượng Quan gia chúng ta coi như có vài phần giao tình với bọn họ, muội gả cho huynh, huynh sẽ nghĩ cách khiến cho bọn họ dâng lên."
"Không cần phải phiền phức như vậy chứ? Nếu không thì trực tiếp đi tìm bọn họ là được rồi?"
"Khó mà làm được, bọn họ lại không phải môn phái cấp dưới của chúng ta, sao có thể mạnh mẽ ςướק đồ của người ta?" Thượng Quan Vân Trần nói ta ngôn từ chính nghĩa.
Dạ Quân Mạc âm thầm nhạo báng ở trong lòng, Sáng Thế Thần Điện còn ít ςướק đoạt đồ của người khác sao?Bạch Vũ nhìn Thượng Quan Vân Trần, yên lặng rút tay mình về: "Muội nhất định phải gả cho huynh, huynh mới nghĩ cách sao?"
"Thật ra thành thân chủ yếu là vì để cho Thạch cô cô yên tâm. Thạch cô cô gặp một kiếp này, chờ cô cô tỉnh lại, chắc chắn là muốn nhìn thấy muội có kết quả tốt. Nhưng những năm qua, chúng ta cũng nên thành thân rồi." Thượng Quan Vân Trần thủ thỉ thù thì khuyên bảo.
Bạch Vũ lạnh nhạt nhìn hắn ta, có vẻ đăm chiêu: "Để muội suy nghĩ một chút."
Thượng Quan Vân Trần vui sướng gật đầu.
Sau khi hắn ta tới, Dạ Quân Mạc vẫn không nói chuyện, trái tim đang tốt đẹp đột nhiên chìm xuống đáy cốc, bị hồ nước thâm thúy nhấn chìm, lạnh lẽo run rẩy, đau đến mức khiến cho hắn nói không ra lời.
"Chàng sao vậy? Không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?" Bỗng nhiên, Bạch Vũ kéo tay hắn lại, hai bàn tay ấm áp bịt lòng bàn tay hắn, một dòng ấm áp từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân.
"Nàng... Thật sự tính thành thân sao?" Dạ Quân Mạc hỏi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút.
Bạch Vũ ôm thắt lưng hắn: "Thật ra Thượng Quan ca ca cũng không tệ, đã đến lúc ta nên thành thân rồi. Nếu Thạch cô cô thức dậy cũng sẽ thúc giục ta thành thân. Tiếp tục kéo dài huyết mạch Sáng Thế, cũng là một trong những nhiệm vụ của ta."
"Cũng không thể chậm lại vài năm được sao?" Bỗng nhiên Dạ Quân Mạc dùng sức ôm lấy nàng: "Đừng gấp như vậy có được không, đợi vài năm nữa..."
Chờ ta vài năm, chắc chắn ta có thể khiến cho Ám Dạ Đế Quốc trở nên cường đại, nhất định có thể ςướק nàng trở về, nàng đừng thành thân với Thượng Quan Vân Trần sớm như vậy, có được không?
Bạch Vũ bị hắn ghìm chặt đến sắp thở không nổi: "Vì sao? Chàng không muốn lấy ta sao?"
Thân thể Dạ Quân Mạc cứng đờ, một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nàng nói cái gì?"
"Chàng không muốn thành thân với ta sớm một chút sao?"
"Nàng nói thành thân với ta? Không phải với Thượng Quan Vân Trần?" Dạ Quân Mạc thốt ra.
Bạch Vũ đen mặt: "Ta xem huynh ấy là ca ca nha, sao ta có thể thành thân với huynh ấy đây? Đợi ta chữa khỏi cho Thạch cô cô, cô cô biết chúng ta thành thân, là được rồi."
Tâm tình Dạ Quân Mạc mới vừa bay lên lại rớt xuống, có lẽ Thạch cô cô của nàng sẽ không đồng ý?
Nhưng biết Bạch Vũ sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần, tâm tình của hắn tốt hơn nhiều, đi với Bạch Vũ một chuyến đến chỗ Thiên Sơn Long Tuyền, tìm được hai môn phái mà Thượng Quân Vân Trần nói đến.
Sau đó dùng linh thuật linh phẩm giá trị rất cao và dược liệu bằng 2000 năm đổi lấy đủ nước Thiên Sơn Long Tuyền và hoa Thiên Nguyên.
Đợi đến lúc Bạch Vũ trở về sắc thuốc cho Thạch cô cô một lần nữa, còn nói với Điện Chủ Thượng Quan cực kỳ chân thành là sẽ không thành thân với Thượng Quan Vân Trần. Lúc đó nàng thật sự cực kỳ đơn thuần, cho rằng nàng nói như vậy, người khác cũng sẽ không gò ép.
Bạch Vũ cười khổ một cái, nhìn Tiền Trần Huyễn Kính ở trên không trung, quả thật Thượng Quan Vân Trần không gò ép, hắn ta tức giận gần ૮ɦếƭ, cầm lấy vò R*ợ*u ra vẻ uống R*ợ*u giải sầu.
Ngọc Ưu Liên lại xuất hiện: "Không cần thiết phải buồn rầu như vậy chứ? Đây đều là chuyện đã đoán được từ lâu, muội ấy không thích ngươi, tự nhiên sẽ không ủy khuất chính mình gả cho ngươi. Muội muội này của ta giỏi nhất chính là đả thương trái tim người khác, người khác bị thương còn không tự biết..."
"Đủ rồi! Ngươi tới chế giễu à? Cút cho ta!" Thượng Quan Vân Trần cầm lên một vò R*ợ*u, đập nát bay về phía Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên né tránh dễ dàng, vò R*ợ*u chia năm xẻ bảy trên mặt đất, R*ợ*u bắn tung tóe. Quần áo của Ngọc Ưu Liên vẫn không cẩn thận bị bắn vào vài giọt, nàng ta hơi nhíu mày, sắc mặt tối xuống, cười lạnh lùng: "Ngươi uống R*ợ*u giải sầu ở đây thì có tác dụng cái rắm gì? Chẳng lẽ không nghĩ lại nên xoay chuyển như thế nào?"
"Xoay chuyển? Ngươi đang nói giỡn." Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi ngươi còn nói Bạch Vũ không thích ta, đã không có tình cảm thì muốn xoay chuyển như thế nào?"
"Ta nói ngươi đi xoay chuyển tình cảm lúc nào vậy hả? Thứ ngươi cần nghĩ đến chính là Sáng Thế Thần Điện!" Ngọc Ưu Liên đi đến bên cạnh hắn ta, một tay quăng vò R*ợ*u trong tay hắn ta đi, nâng mặt hắn ta.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly nhìn chằm chằm Ngọc Ưu Liên: "Có ý gì?"
"Sớm hay muộn thì Bạch Vũ cũng phải xuất giá, đến lúc đó, không cần nói ngươi là người của Bạch Vũ, mà ngay cả địa vị ở Sáng Thế Thần Điện cũng không còn."
Thượng Quan Vân Trần giật mình một cái, nhất thời tình táo một chút. Đúng vậy, bây giờ vẫn chỉ là chuyện Bạch Vũ không gả cho hắn, nếu về sau Bạch Vũ thành thân, nói không chừng địa vị của bọn họ ở Sáng Thế Thần Điện đều có lẽ sẽ không đảm bảo được rồi.
Hiển nhiên Bạch Vũ không coi trọng bọn họ, đối xử với một tôi tớ như Thạch cô cô - người chỉ hầu hạ mẫn thân nàng còn tốt hơn gấp trăm lần so với bọn họ, trong mắt Bạch Vũ, bọn họ tính là cái gì?
"Ngươi nghĩ ra cách gì?" Thượng Quan Vân Trần hỏi.
Ngọc Ưu Liên nhếch khóe môi mê hoặc, cười đẹp đẽ, lộng lẫy, vô cùng thuần khiết: "Bạch Vũ có thể có địa vị cao như vậy ở Sáng Thế Thần Điện là vì cái gì? Không phải là bởi vì nàng ta có huyết mạch Thần Sáng Thế? Trừ lần đó ra, nàng ta còn có cái gì? Cái gì cũng không có thì nàng ta chỉ là một nữ hài vô tri (không biết gì cả, không có tri thức) và ngang tàn!"
Thượng Quan Vân Trần nhíu mày: "Ngươi không phục? Cũng đúng, ngươi và muội ấy cùng cha khác mẹ, bản thân muội ấy được hưởng huyết mạch, ngươi thì cái gì cũng đều không có, chỉ một điều này thì ngươi có thể thành công sao."
Ngọc Ưu Liên nắm được áo Thượng Quan Vân Trần: "Không, ta có thể đoạt được, chỉ cần ngươi giúp ta!"
Thượng Quan Vân Trần ngạc nhiên: "Đoạt? Ngươi muốn huyết mạch Thần Sáng Thế? Sao có thể?"
"Đương nhiên là có thể! Chẳng lẽ ngươi không biết có một loại bí thuật đoạt lấy linh mạch của người khác sao?" Ngọc Ưu Liên nhếch môi cười, dựa vào trên người Thượng Quan Vân Trần, ôm cổ hắn ta: "Chỉ cần ngươi giúp ta, ta có thể lấy được linh mạch của Bạch Vũ."
Thượng Quan Vân Trần nuốt nước miếng: "Bí thuật? Đó là tà thuật Thần Điện cấm dùng! Ngươi học rồi hả ?"
"Cái gì mà tà thuật, chỉ hơi phức tạp một chút, cũng không khó học. Ngươi có bằng lòng giúp ta hay không? Giúp ta... giết Bạch Vũ!" Ngọc Ưu Liên đến gần bên tai Thượng Quan Vân Trần, giọng điệu nhẹ nhàng, dịu dàng mà ái muội, nội dung lại làm cho người ta sởn gai ốc.
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần nheo lại, đột nhiên kéo quần áo của Ngọc Ưu Liên, đè nàng ta lên bàn R*ợ*u, thở ra mùi R*ợ*u phun lên mặt nàng ta: "Ta được lợi gì?"
Ngọc Ưu Liên mỉm cười mềm mại: "Đương nhiên có rất nhiều chỗ tốt, huyết mạch Sáng Thế ở trong tay ta, ngươi còn cần Bạch Vũ làm gì? Không bằng lấy ta đi. Đến lúc đó, Sáng Thế Thần Điện sẽ là của chúng ta, toàn bộ thiên hạ cũng là của chúng ta!"
"A, muốn giết Bạch Vũ cũng không phải là một chuyện dễ dàng." Thượng Quan Vân Trần cười lạnh, trên khuôn mặt say R*ợ*u thoáng hiện lên tàn khốc.
"Ta đã sắp xếp xong rồi, cần phải ra tay trước khi Thạch cô cô tỉnh lại, nếu không đợi đến lúc bà ta tỉnh lại, chắc chắn sẽ tra ra được. Bạch Vũ dễ bị lừa, nhưng Thạch cô cô chưa từng tin chúng ta." Tay ngọc thon thon của Ngọc Ưu Liên phất qua hai gò má Thượng Quan Vân Trần, mắt to vô tội chớp chớp, hiển nhiên là một đóa Tiểu Bạch Liên (ý nói một dạng Bạch Liên Hoa).
"Được, nghe theo ngươi hết!" Thượng Quan Vân Trần say, xé quần áo của nàng ta, mạnh mẽ hôn xuống.
Bạch Vũ thu lại ánh mắt, trong lòng hiện ra đau lòng không nói nên lời, là đau lòng vì Bạch Vũ ở vạn năm trước kia.
Nàng tin tưởng hai người này như thế, kết quả chỉ vì nàng không muốn làm theo sắp xếp của bọn họ, ngoan ngoãn gả cho Thượng Quan Vân Trần, bọn họ liền muốn giết nàng, ςướק đi linh mạch của nàng.
Nếu lúc ấy nàng biết được bộ mặt thật của hai người này, nàng sẽ đau lòng bao nhiêu đây? Vạn năm trước, Bạch Vũ chính là người đơn thuần như thế, cũng trả giá một tấm chân tình với Sáng Thế Thần Điện, lại ngu xuẩn trở thành một câu chuyện cười.
Tiền Trần Huyễn Kính hiện lên một cảnh này, ngay sau đó chính là cảnh Thượng Quan Vân Trần gặp Dạ Quân Mạc, hình như bọn họ đang hung hăng đánh nhau một trận.
"Ngươi là ai? Sao có thể trà trộn vào Sáng Thế Thần Điện?" Thượng Quan Vân Trần phun ra một ngụm máu, trong mắt tỏa ra sát ý lãnh khốc.
Toàn thân Dạ Quân Mạc tàn bạo, mặt lạnh như sương: "Cách Bạch Vũ xa một chút! Ngươi dám tổn thương nàng ấy, ta sẽ khiến cho ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
Đồng tử Thượng Quan Vân Trần co rụt lại, trầm giọng nói: "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Sao ta có thể tổn thương Bạch Vũ? Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ được Bạch Vũ chọn, vậy mà dám tùy tiện châm ngòi quan hệ giữa chúng ta."
"Có hay không chính ngươi rõ ràng, đừng tưởng rằng đổ thuốc độc lên người Thạch cô cô thì sẽ không có ai phát hiện ra." Đột nhiên, Dạ Quân Mạc đánh ra một chưởng, Thượng Quan Vân Trần không dám cứng rắn chặn lại, hắn ta đã phát hiện ra thực lực của thị vệ trước mặt hắn ta mạnh bao nhiêu.
Hắn ta tránh thoát chưởng phong, Dạ Quân Mạc đã rời đi.
Lúc này, vài tên thị vệ mới vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Thượng Quan Vân Trần bị thương và những thi thể trên đất - đệ tử bảo vệ Thượng Quan Vân Trần đều đã ૮ɦếƭ: "Thiếu chủ, người không sao chứ?"
"Đi tra cho ta, rốt cuộc thị vệ gần đây vẫn đi theo bên cạnh công chúa là thân phận gì, nhất định phải tra rõ ràng!" Thượng Quan Vân Trần thở hổn hển gầm thét, một dòng máu nóng xông thẳng lên, bỗng nhiên máu mũi điên cuồng phun ra, máu đen chảy ròng ròng giống như vòi nước không có chốt.
Hắn trúng độc rồi ! Một chưởng cuối cùng kia của Dạ Quân Mạc lại chứa độc! Hai mắt Thượng Quan Vân Trần trợn ngược, hôn mê.
"Thiếu chủ, Thiếu chủ!" Một đám thị vệ hốt hoảng lo sợ kéo hắn ta đi tìm Y Sư.
Bạch Vũ xem xong một cảnh này, rất nhanh đã nhớ tới là chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy nàng đang trị liệu cho Thạch cô cô, không biết tại sao có một ngày lại ngất đi, đợi đến lúc nàng tỉnh lại, là ở trong lòng Dạ Quân Mạc.
Lúc ấy, nàng nghi ngờ là trúng độc, tuy lúc đó nàng cũng có năng lực bách độc bất xâm, nhưng đối với thuốc độc quá mức lợi hại, ví như Thiên Hạ Chí Độc không có thuốc giải thì vẫn không chịu nổi.
Nhưng nàng không tìm được nguyên nhân, Dạ Quân Mạc chỉ nói nàng chăm sóc Thạch cô cô nên quá mệt mỏi.
Hiện tại nhớ tới, nàng chính là người đần độn, nàng chăm sóc chỉ là ngẫu nhiên đi thăm Thạch cô cô, sau đó lấy dược gì gì đó, có thể mệt chỗ nào? Dạ Quân Mạc nói là nàng mệt, vậy mà nàng liền tin.
Không phát hiện lúc lại trở lại thăm Thạch cô cô, quần áo trên người Thạch cô cô đã bị tỳ nữ đổi hết.
Thượng Quan Vân Trần đã ra tay vào lúc đó, bôi thuốc độc vô sắc vô vị lên quần áo Thạch cô cô, chỉ cần nàng ***ng vào sẽ trúng độc, sau đó Ngọc Ưu Liên liền có thể có cơ hội đoạt linh mạch của nàng, muốn tính mạng của nàng.
Nếu không có Dạ Quân Mạc che chở, có lẽ nàng đã sớm ૮ɦếƭ. Chắc chắn bọn họ không chỉ ra tay một lần, không biết rốt cuộc Dạ Quân Mạc đã bảo vệ nàng bao nhiêu lần, bí mật làm cho nàng bao nhiêu điều.
Lúc đó, Dạ Quân Mạc không dám nói cho nàng? Sợ nói cho nàng, nàng sẽ không tin, sẽ cho rằng hắn đang châm ngòi, sẽ hiểu lầm hắn.
Nàng không biết kết quả cuối cùng là như thế nào, nàng không nhớ ra, nàng chỉ biết chắc chắn việc luân hồi chuyển thế của nàng và nội thương của Dạ Quân Mạc có liên quan đến hai người kia.
Không hiểu sao tim của nàng lại co rút lại.
Nàng đối với hai tiểu nhân kia, ngoại trừ chán ghét thì chỉ có chán ghét, không hề có một chút đau lòng đối với việc bọn họ phản bội và tàn nhẫn, nhưng trong lòng nàng lại không thoải mái. Có lẽ loại cảm giác quái dị này là đến từ trí nhớ ở vạn năm trước, lúc đó Bạch Vũ sẽ đau lòng, sẽ thống khổ, sẽ khó tin.
Tiền Trần Huyễn Kính dần dần mờ ảo, trái tim Bạch Vũ giống như một khối trống rỗng, cả người đều đã hư thoát, đờ đẫn ngã về sau.
"Meo!"
"Chiêm chiếp!"
"Gào gào gào!"
"..."
Bốn con tiểu tử kia hốt hoảng lo sợ, lắc lư vây đến cạnh nàng.
Toàn thân nàng nóng hầm hập, đầu óc hỗn loạn, trí nhớ vạn năm trước giống như đinh khắc sâu vào trong xương cốt của nàng, sau đó, những trí nhớ này không còn là trí nhớ, mà là cảnh ngộ mà bản thân trải qua. Nàng bắt đầu hòa thành một thể với Bạch Vũ ở vạn năm trước.
Nhưng cố ý vào lúc này, linh khí trong linh mạch nàng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng, linh mạch bắt đầu không ngừng tăng trưởng, nàng sắp thăng cấp rồi.
Nàng vừa mới thăng liền ba cấp trước đó không lâu, mới trở thành Linh Sư trung cấp, cảnh giới vẫn chưa ổn định, hiện tại lại thăng cấp thêm một lần. Tuy linh khí sung túc, nhưng thân thể của nàng lại không chịu đựng nổi. Trí nhớ dung hợp khiến cho cả người nàng yếu ớt như thủy tinh, giống như chỉ cần ***ng vào một chút sẽ bị nghiền nát.
Hiển nhiên, thăng cấp vào lúc này không phải là chuyện tốt.
Ai cũng không nghĩ tới Bạch Vũ bị ký ức của Tiền Trần Huyễn Kính K**h th**h đến mức này, trí nhớ của nàng còn chưa có khôi phục hoàn toàn, vốn không nên dung hợp trí nhớ, nhưng hiện tại lại sớm trước thời hạn rồi.
"Gào gào - -" Tiểu Bạch đau khổ nhìn những đồng bọn khác, làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Tiểu Thanh xoắn xuýt, nó cũng không biết.
Băng hồ lạnh lùng như kiểu việc không liên quan đến mình, biểu cảm gì cũng không có, có lẽ cũng không có cách.
Ba con Triệu Hoán Thú đồng loạt nhìn về phía Trảm Nguyệt, vạn năm trước lúc bọn nó còn ở bên cạnh Bạch Vũ, kể ra Trảm Nguyệt là thông minh nhất, ai kêu Trảm Nguyệt nó chính là vua của tộc Hắc Miêu đây? Dù sao vua cũng phải có chút bản lĩnh xử lý mọi chuyện chứ.
Tròng mắt Trảm Nguyệt xoay một vòng, *** *** móng vuốt của mình: "Meo - - "
Nếu hiện tại chủ nhân không thích hợp để thăng cấp, thì không để cho nàng thăng cấp là được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc