Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 90

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Năm người Bạch Vũ, Tử Như, Tư Minh còn có Trưởng lão Phục Mãn có thể gọi ra đồng thời 11 con Triệu Hoán Thú, mãnh thú cấp 4, cấp 5, cấp 6 trong phạm vi bên trong đều đã bị bọn họ săn bắt, cũng miễng cưỡng có thể đối phó với cấp 7, về phần cấp cao hơn thì cũng chỉ có thể bỏ chạy trối ૮ɦếƭ thôi.
Vì để nhanh chóng thu được linh khí, Bạch Vũ để cho Trảm Nguyệt và Tiểu Bạch dẫn đường, tìm kiếm con mồi.
Hai con vật này còn quen thuộc Thần Vực hơn nàng.
Cho dù Bạch Vũ nhớ rõ toàn bộ Thần Vực thì bản thân nàng cũng không phải là tiểu Công chúa một vạn năm trước kia, nhưng Tiểu Bạch và Trảm Nguyệt thật sự đã từng sống ở trong này.
Khi đó, bọn nó đều là mãn cấp, Bạch Vũ gần như đã phân tán bọn nó ra khắp nơi trong Thần Vực để nuôi dưỡng, bọn nó chạy chung quanh, không biết có bao nhiêu quen thuộc với nơi này.
Bây giờ Bạch Vũ vô cùng xác định, Triệu Hoán Thú nàng kêu gọi kiếp này vẫn giống với vạn năm trước, ít nhất ba con Triệu Hoán Thú trước mắt đều không thay đổi.
Trảm Nguyệt cố ý đưa bọn họ đến dải đất trung tâm, dẫn đường đến chỗ cửa chính kia, dọc theo đường đi đã gặp không ít mãnh thú.
Năm người Bạch Vũ thuận lợi tấn công, nhưng linh khí đạt được cũng không chia đều cho năm người bọn họ, mà là người nào đánh con mồi một phát cuối cùng, người đó liền đạt được linh khí. Sau khi năm người chém Gi*t một con Dã Sơn Trư (heo núi hoang dã) cấp 7, bỗng chốc chìa khóa của Tư Minh sáng lên không ít, màu vàng trên mặt tăng lên một vòng lớn.
Tư Minh có chút xấu hổ, Trưởng lão Phục Mãn phụ trách phòng ngự, Tử Như và Công Tôn Ưởng phụ trách kiềm chế, Bạch Vũ mới chính là tay tấn công chủ yếu, kêt quả lại để cho hắn nhặt được tiện nghi.
Sau đó, lại gặp mãnh thú, tất cả mọi người đều cố gắng chú ý để cho Bạch Vũ giành được một phát tấn công cuối cùng.
Bạch Vũ cũng chẳng hề gì, dù sao nàng muốn dẫn năm người bọn họ cùng nhau tiến vào dải đất trung tâm, chìa khóa của mọi người đều phải thăng cấp mới được, người nào trước người nào sau cũng không sao cả.
Ầm - - Mọi người lại xử lý một con Hắc Tinh Tinh cấp 7, không khéo lại là Thủy Đao (lưỡi dao nước) của Tư Minh chém ૮ɦếƭ nó.
"A... Ta quên mất." Vẻ mặt Tư Minh như đưa đám, hắn đánh đánh liền kích động, môt lần kích động liền quên dừng tay rồi.
"Không sao. Ai có thể nghĩ nhiều trong lúc chiến đấu như vậy? Mãnh thú cấp 7 cũng không phải dễ đối phó, không cẩn thận một cái, có thể khiến chúng nó cắn trả ngược lại, nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn." Bạch Vũ nhàn nhạt nói.
Năm người có chút mỏi mệt, ngồi phịch ở trên mặt đất nghỉ ngơi, xử lý một con mãnh thú cấp 7, bọn họ cũng thiệt hại vài con Triệu Hoán Thú, thuận tiện hái ít Linh Thảo chung quanh, tu dưỡng linh mạch một chút.
Chìa khóa của Bạch Vũ đã sắp thăng cấp, chỉ có đầu nhọn trên chìa khóa còn thiếu một đoạn màu vàng, đây đều là hiệu quả mọi người cố ý nhường. Nhưng vận may của Tư Minh nhiệt huyết không tệ hơn nàng, không cần mọi người nhường, mấy con mãnh thú cấp 7 đều do hắn đánh ૮ɦếƭ, gần như cả chìa khóa đều là màu vàng rồi.
Sau khi Tư Minh nhổ mấy cây Chu Linh Thảo, còn chưa kịp dùng, ánh sáng vàng trên chìa khóa chớp lóe, lấy đi Linh Thảo của hắn, cả chìa khóa đều tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Một dòng linh khí nồng đậm vờn quanh người Tư Minh, Tư Minh ngẩn ngơ một chút: "Ta, hình như ta sắp thăng cấp rồi!"
Mặt Bạch Vũ biến sắc: "Nhanh vây lại, Tử Như, Công Tôn Ưởng bảo vệ, Trưởng lão Phục Mãn vả ta đuổi mãnh thú chung quanh đi."
Ai cũng không nghĩ tới thăng cấp chìa khóa lại còn có chỗ tốt như vậy, lúc thăng cấp nhất thiết phải ở trong hoàn cảnh an toàn, yên tĩnh, nhưng Tư Minh đã bắt đầu thăng cấp, cũng không có cách nào thay đổi vị trí, chỉ có thể thăng cấp trong bụi cỏ ngay ngoài trời.
Bọn họ nhất định phải bảo đảm chung quanh an toàn, không có mãnh thú qua lại, đuổi đi toàn bộ những khả năng dẫn tới nguy hiểm.
Hành động của Tử Như và Công Tôn Ưởng lưu loát rửa sạch sẽ vết máu của con Hắc Tinh Tinh vừa rồi để lại, xua tan mùi máu tươi.
Bạch Vũ cũng để cho Tiểu Thanh quan sát một vòng ở trên trời, trước mắt trong vòng mười dặm chung quanh đều không có dấu vết mãnh thú.
Tư Minh thăng cấp kéo dài mấy ngày, đám người Bạch Vũ và Phục Mãn thay phiên trông coi, may mắn cả khu vực không có quá nhiều mãnh thú gì, mãnh thú cấp bá chủ lợi hại duy nhất, chính là con Hắc Tinh Tinh đã bị bọn họ làm thịt.
"Xem ra, ngày mai Tư Minh có thể hoàn thành thăng cấp, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa." Tử Như nhẹ nhàng thở ra, nói.
Bạch Vũ nhìn thoáng qua Tư Minh ngồi xếp bằng ở trong bụi cỏ: "Hy vọng như thế."
Không hoàn thành thăng cấp thì không thể yên lòng, một khi thăng cấp bị cắt ngang, linh mạch sẽ bị thương nặng, nếu làm không tốt thì cả người sẽ bị phế đi.
"Meo - - " Bỗng nhiên Trảm Nguyệt lạnh lùng kêu một tiếng, con ngươi màu vàng lạnh lẽo nhìn Bạch Vũ. Trong lòng Bạch Vũ rùng mình, có loại cảm giác không ổn, lặng lẽ đi theo Trảm Nguyệt tới một mảnh đất phía sau sườn núi, nhìn thấy một đám người từ rất xa đi tới bên này.
"૮ɦếƭ tiệt!" Bạch Vũ thầm mắng một tiếng, thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, không có mãnh thú, trái lại là người Sáng Thế Thần Điện đến, còn là một đội Luật Viên Kiệt và Luật Viên Giang ૮ɦếƭ cũng không ૮ɦếƭ kia, đội ngũ cực mạnh của Sáng Thế Thần Điện.
Bây giờ Tư Minh không đi được, nhưng bọn họ có thể tìm tới nơi này rất nhanh.
Bạch Vũ yên lặng tính toán lấy sức chiến đấu lúc này của bọn họ có thể đối phó với năm người đối diện không?
Năm Linh chủ đỉnh cấp, Triệu Hoán Thú có được đều là cực phẩm, linh thuật tu luyện đều là Linh phẩm, hiển nhiên là không thể.
Nhưng bỏ Tư Minh lại, bốn người bọn họ rút lui, đừng nói giỡn, tuy nàng không phải là Thánh mẫu, nhưng cũng sẽ không làm loại chuyện vứt bỏ đồng đội này.
Nàng lấy ra rất nhiều sương độc giao cho Trảm Nguyệt: "Ngươi biết nên làm thế nào."
Trảm Nguyệt gật đầu, ngậm sương độc lủi vào trong rừng rậm.
Bạch Vũ quay đầu về chỗ Tư Minh thăng cấp, nàng lấy ra mấy cái ly, dùng dao găm cắt cổ tay, nhỏ máu vào đầy ly.
Tử Như nhìn thấy, cực kỳ hoảng sợ: "Vực Chủ, người làm cái gì vậy?"
"Có người đến đây, chúng ta không đối phó được, chỉ có thể kéo dài thời gian thôi." Nàng chứa đầy cả ba ly, đưa cho Phục Mãn, Tử Như và Công Tôn Ưởng: "Các ngươi nhanh dùng máu của ta khoang tròn chung quanh lại, vẽ ra một hình tròn khép kín."
Bọn họ cũng không kịp hỏi lý do đã lập tức làm theo, dùng máu của Bạch Vũ khoanh tròn trên mặt đất một khu vực nhỏ khoảng mười thước chung quanh, vòng Tư Minh ở bên trong.
Bạch Vũ lập tức ở chính giữa, nhắm mắt lại lẩm nhẩm: "Ta lấy máu làm vật tế, khế ước không gian ẩn hình. Xin che giấu khu vực của ta, mãi đến khi máu tiêu tan, khế ước biến mất."
Công Tôn Ưởngvà Tử Như đứng ở bên ngoài liền nhìn thấy, Phục Mãn và Bạch Vũ đứng ở trong vòng tròn nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Hai người nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Bọn họ từng nghe nói đến rất nhiều loại khế ước, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khế ước ẩn hình, khế ước một không gian nhỏ ẩn hình trước mặt người bên ngoài, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
"Các ngươi còn sững sờ làm gì? Còn không mau tiến vào." Phục Mãn đi tới, kéo bọn họ đi vào.
Ngồi ở trong không gian ẩn hình nhìn ra ngoài, cũng không có gì khác nhau, nhưng từ bên ngoài nhìn vào bên trong, cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ nhìn thấy ở đây là một mảnh mặt cỏ giống hệt chung quanh, ngoại trừ cái này ra thì không thấy gì cả.
Bọn họ liền vô duyên vô cớ biến mất ở trong mắt người ngoài, phương pháp ẩn dấu như vậy thật sự quá thuận tiện, nếu có thể thì bọn họ đều muốn học.
Bạch Vũ băng bó cánh tay có vết cắt, bĩu môi, khế ước cần vật tế cực kỳ quý giá có được không? Bởi vì máu của nàng vô cùng quý giá, mới có thể làm vật tế, nếu không phải nhất thời nàng không lấy ra được thứ gì tốt làm vật tế, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn phải cắt một dao, rất đau!
Luật Viên Giang dẫn theo đội viên một đường đi đến phương hướng Tư Minh đang ở.
Luật Viên Kiệt gật gù đắc ý vung vẩy chìa khóa màu vàng trong tay: "Ca, chìa khóa của chúng ta mới thăng cấp hai thanh, huynh không đi tìm mãnh thú, chạy tới bên này làm gì? Đệ từng xem qua, mảnh đất này một con mãnh thú cũng không có."
"Thăng cấp chìa khóa cũng không nhất định phải tìm mãnh thú, còn có thể Gi*t người!" Giọng điệu Luật Viên Kiệt lạnh như băng giống như dao găm dán ở sau lưng, Luật Viên Kiệt không kiềm được rụt rụt cổ: "Chúng ta tới Gi*t người nào?"
"Bạch Vũ."
"Nàng ta à? Ý định không tệ, đúng là ta rất muốn tự mình ra tay xử lý nàng ta." Luật Viên Kiệt nheo mắt lại: "Nhưng đại ca, sao huynh biết nàng ta ở đây?"
"Khiếu Thiên Ngân Lang của ta tu luyện Thuật Truy Tung (thuật lần theo dấu vết), đệ quên rồi?" Luật Viên Giang lạnh lùng liếc nhìn Luật Viên Kiệt, giống như hắn ta đã hỏi vấn đề cực kỳ ngu ngốc.
"Đệ biết, nhưng..." Nhưng sao huynh có thể lần theo dấu vết của Bạch Vũ? Sẽ không phải huynh cố ý tới Gi*t nàng ta chứ? Nàng ta đã đắc tội huynh sao?
"Đây là mệnh lệnh." Là mệnh lệnh của Thượng Quan Vân Trần, Gi*t Bạch Vũ! Gi*t Bạch Vũ không được cũng phải Gi*t ૮ɦếƭ thuộc hạ của nàng ta, tóm lại không thể để cho nàng ta an toàn dẫn năm người tiến vào trung tâm Thần Vực.
Luật Viên Giang cũng chẳng muốn giải thích, tiếp tục đi theo Khiếu Thiên Ngân Lang ở phía trước.
Ngao ------ (tiếng gào khóc)--- -----
Khiếu Thiên Ngân Lang đi vào trong rừng cây nhỏ phía trước, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thân thể bỗng chốc giật giật, ngã trên mặt đất, không qua bao lâu liền biến mất.
Sắc mặt Luật Viên Giang đại biến: "Có độc, mau ngừng thở, rút lui về phía sau!"
Năm người lập tức rời khỏi rừng cây nhỏ, một người trong đội hoảng sợ kêu một tiếng, tuy hô hấp của hắn ta đã ngừng lại, nhưng ngón tay lại bắt đầu biến thành màu đen, khí độc màu đen giống như dây leo từ ngón tay hắn ta chạy thẳng lên trên cánh tay, mắt thấy sắp lan tràn đến cả cánh tay.
Luật Viên Giang quyết định rất nhanh, vung tay, một đường lưỡi dao khí chặt đứt cánh tay hắn ta.
Đội viên kêu thảm một tiếng, đau đến mức suýt hôn mê. Thichtruyen – V.O Cánh tay bị đứt rơi xuống trên mặt đất, vậy mà không có máu chảy ra, cả cánh tay cháy đen, rất nhanh đã bị khí độc nuốt hết, hóa thành một vùng bụi đen.
Luật Viên Giang nhìn thấy cũng không sợ hãi, thật sự là độc lợi hại, nếu không có Khiếu Thiên Ngân Lang của hắn ta sớm phát hiện ra, chỉ sợ bọn họ đã ૮ɦếƭ ở trong khu rừng này.
"Đại, đại ca, đằng trước gần như tràn ngập khí độc, chúng ta... vẫn phải đến phía trước sao?" Luật Viên Kiệt hỏi có chút cà lăm.
Luật Viên Giang lạnh lùng nghiêm mặt: "Đương nhiên phải đi, không vào rừng cây thì đi đường vòng là được.
Bọn họ nhanh chóng vòng qua rừng cây nhỏ, đến trước một gò núi nhỏ. Lúc này bọn họ càng cẩn thận, Luật Viên Kiệt gọi Mi Hầu của hắn ta ra dẫn đường ở đằng trước, kết quả Mi Hầu vừa mới đi lên gò núi liền thoáng chốc run run, biến mất.
Vẫn có độc!
Ánh mắt Luật Viên Kiệt và ba đội viên tha thiết chờ mong Luật Viên Giang, Luật Viên Giang cười lạnh: "Nếu bên này cũng không được, tiếp tục đi đường vòng. Hành động phải nhanh, đừng để cho Bạch Vũ chạy."
Vòng qua gò núi, bọn họ gần như đi tới đối diện khu rừng nhỏ kia, một vùng cỏ dại xanh mượt, cái gì cũng không có.
Để bảo đảm an toàn, bọn họ chỉ có thể tiếp tục để cho Triệu Hoán Thú của mình thử độc, đi trong bụi cỏ không bao lâu, Triệu Hoán Thú lại biến mất.
Lúc này, mặt của đám người Luật Viên Giang đều đã tái đi rồi.
Một vòng này đều là độc, đương nhiên là Trảm Nguyệt làm, đúng là nó đã khuếch tán sương độc Bạch Vũ đưa cho nó ra ngoài.
"Đại ca, vẫn đi đường vòng sao?" Giọng Luật Viên Kiệt phát run, hỏi.
Luật Viên Giang từ từ nhắm hai mắt, trên khuôn mặt âm u thoáng lộ ra cười nhạo: "Không cần đi đường vòng, chắc chắn Bạch Vũ ở bên trong, nàng ta đã biết chúng ta đến đây, cố ý rắc độc một vòng chung quanh."
"Nàng ta có bệnh hả? Biết chúng ta đến đây, không chạy còn ở lại chỗ này làm gì?" Luật Viên Kiệt trợn trừng mắt.
"Chắc chắn nàng ta không đi được, biết được độc này là do nàng ta rải thì dễ xử lý hơn rồi." Luật Viên Giang ra lệnh cho đội viên gọi Triệu Hoán Thú phi hành (bay) của bọn họ ra, hình thể của Triệu Hoán Thú phi hành cấp 5 đã có thể so với một tòa đảo nhỏ, đôi cánh giương ra được mười thước, tùy tiện vỗ một cái liền có một trận cuồng phong.
Mấy con cùng nhau vỗ cánh, rất nhanh từng trận cuồng phong liền thổi tan khí độc phía trước, Luật Viên Giang ung dung dẫn người xông vào trong bụi cỏ tìm kiếm, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy được cái gì.
"Hình như nơi này không có ai." Luật Viên Kiệt cau mày, nhìn về phía đại ca nhà mình.
Luật Viên Giang lơ đểnh: "Nếu biết chúng ta đến đây, chắc chắn là ẩn nấp rồi. Mắt thấy không đúng sự thật, cẩn thận tìm xem, biết đâu lại có phát hiện."
Năm người thả Triệu Hoán Thú của từng người ra, một đường lần mò trên mặt đất đi đến.
Đám người Tử Như ẩn nấp trong không gian ẩn hình thấy bọn họ càng ngày càng gần, không khỏi nín thở, không dám phát ra một chút tiếng động, trên trán nhịn không được toát ra mồ hôi lạnh.
Bạch Vũ nhìn Tư Minh ở phía sau, nàng đã dùng độc dây dưa với Luật Viên Giang gần một ngày, bây giờ đã sắp sáng, việc thăng cấp của Tư Minh cũng gần kết thúc, chỉ thiếu chút nữa thôi.
Cũng không biết khi nào bọn Luật Viên Giang sẽ phát hiện ra, nếu bây giờ bọn Luật Viên Giang tìm ra được, nàng liền nắm một vốc phấn độc tung đúng ngay vào mặt, độc ૮ɦếƭ một người thì tính một người!
"Bên này không có."
"Bên này cũng không có."
"Đại ca, phía bên đệ cũng không tìm thấy."
Mấy người đều đã lục soát những chỗ khác, chỉ còn lại khu vực trước mặt Luật Viên Giang. Ánh mắt Luật Viên Giang sắc bén đảo qua cỏ dại trước mắt, đi tới gần bọn họ.
Bạch Vũ xiết chặt phấn độc trong tay, ngay trong nháy mắt Luật Viên Giang bước một chân vào không gian ẩn hình, đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong xen lẫn phấn độc lao thẳng tới mặt Luật Viên Giang.
Luật Viên Giang đã sớm đề phòng, né tránh nguy hiểm, vung ống tay áo lên, hất phấn độc ra không thừa một chút nào, trở tay đánh một chưởng về phía Bạch Vũ.
Đồng tử trong mắt Bạch Vũ co rụt lại, Tôn Chủ!
Đúng rồi, nếu chìa khóa của hắn ta hoàn thành thăng cấp, hắn ta cũng có thể thăng cấp thành Tôn Chủ.
"Đi mau!" Đột nhiên, Tư Minh mở to mắt, tức giận quát một tiếng. Cuối cùng, việc thăng cấp của hắn cũng thành công, khi thăng cấp cần phải tập trung lực chú ý, nhưng cũng không có nghĩa là cái gì hắn cũng không biết, hắn vừa tỉnh dậy liền rất rõ ràng tình cảnh hiện tại.
Thân hình Bạch Vũ nhanh chóng lùi lại, nâng tay tạo ra một bức tường lửa, tiện tay rắc vào phần lớn sương độc. Nhất thời, ngọn lửa dựng đứng chứa khói đen dày đặc, tràn ngập độc tố, bao phủ cả lùm cỏ, không thể nhìn thấy những gì chung quanh.
"૮ɦếƭ tiệt!" Luật Viên Giang cuống quít lui về phía sau, không dám tiếp xúc một chút nào với khói độc.
Bạch Vũ nhân cơ hội dẫn người bỏ chạy, Trảm Nguyệt linh hoạt chạy ở phía trước, dẫn đường cho bọn họ.
Năm người trực tiếp chui vào trong một khu rừng rậm. Phía sau lưng, đám người Luật Viên Giang đã cưỡi lên Triệu Hoán Thú bay đuổi tới.
Bạch Vũ chạy như bay theo Trảm Nguyệt một lúc, đến giữa rừng rậm, một vùng đầm lầy đầy rẫy khí độc chặn ngay trước mặt bọn họ.
"Meo meo - -" Trảm Nguyệt kêu hai tiếng, nhanh nhẹn nhảy lên, liền nhảy vào trong đầm lầy.
"Ăn Tẩy Độc Thảo vào, theo ta vào." Bạch Vũ không do dự, lập tức nhảy theo vào đầm lầy.
Khí độc dày đặc khiến cho Bạch Vũ không thấy rõ dưới chân, vốn tưởng rằng sẽ không cẩn thận rơi vào nước bùn, ai biết cả vùng đầm lầy không phải khắp nơi đầy nước bùn như Bạch Vũ nghĩ, ngược lại nơi nơi đều là các loại dây leo.
Dây leo xoắn bện với nhau, giống như giăng ra Thiên La Địa Võng (ý nói tấm lưới). Phía trên nở từng đóa hoa khổng lồ, tựa như một bồn máu to.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Luật Viên Giang đã đuổi theo từ phía sau, nhảy xuống từ trên người Cự Ưng (con chim Ưng khổng lồ), nhảy vào trong đầm lầy, hai con Cuồng Lang chạy như bay, lao thẳng tới Bạch Vũ.
Phục Mãn lập tức gọi Thổ Bát Thử hóa khổng lồ ra, chắn ở trước mặt.
Xoạt xoạt - -
Khiếu Nguyệt Ngân Lang hung ác cắn lên cổ Thổ Bát Thử, một con Thổ Bát Thử biến mất trong nháy mắt.
"Làm sao có thể?" Phục Mãn quá sợ hãi. Thổ Bát Thử của ông cũng là cấp 5, lực phòng ngự cũng rất cao, liền bị một ngụm cắn ૮ɦếƭ, lực công kích của Ngân Lang này cũng quá cao?
Ánh mắt Bạch Vũ lóe lên: "Coi như không có linh thuật tấn công lực phòng ngự, đi mau."
Nàng vung tay bắn ra một đạo Lưu Hỏa, đánh lên trên dây leo trước mặt lưới. Dây leo dày đặc lập tức bị nóng co rút lại, mở ra một lỗ hổng.
Trảm Nguyệt lập tức xông vào, đám người Bạch Vũ theo sát phía sau.
Dây leo đan bện chi chít, làm cho cả đầm lầy giống như một cái mê cung khổng lồ do thiên nhiên tạo thành.
Tạp - -
Đột nhiên đóa hoa khổng lồ hung tợn cắn về phía bọn họ, Công Tôn Ưởng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dơ tay chặn lại, cánh tay bị cắn một ngụm, Bạch Vũ vung ra một ngọn lửa thiêu đóa hoa thành tro tàn.
Công Tôn Ưởng băng bó cánh tay bị chảy máu đen, lòng còn sợ hãi: "Đây là cây gì, lại còn có thể cắn người?"
"Những cây này không phải là cây cối, là mãnh thú sống quần cư - Thực Nhân Hoa (hoa ăn thịt người), có độc, tất cả mọi người cẩn thận một chút." Bạch Vũ vung Tịnh Nguyệt lên người mọi người.
Trảm Nguyệt bảy vòng tám rẽ, không biết dẫn bọn họ rẽ bao nhiêu vòng, cuối cùng cũng bỏ đám người Luật Viên Giang lại phía sau rất xa.
"Meo meo - -" Trảm Nguyệt đá lông nheo với Bạch Vũ dường như muốn tranh công.
Khóe miệng Bạch Vũ rút gân, nhìn cảnh tượng trước mắt.Nơi này an toàn, nhưng lại là ngõ cụt! Phía trước chỉ có duy nhất một cái cây to lớn tạo thành rừng, trên thân cây to khỏe có một đóa Thực Nhân Hoa khổng lồ to hơn tất cả tán cây quấn quanh, Thực Nhân Vương Hoa (vua của Thực Nhân Hoa) cấp 6!
"Ngươi dẫn ta đến đây, chắn chắn không phải lừa ta chứ? Nơi này cũng coi là nơi an toàn hả?" Bạch Vũ tức giận trợn trừng mắt. Chắc chắn nơi này chính là trung tâm lưới dây leo, nếu bọn Luật Viên Giang tìm được đến đây, bọn họ muốn chạy trốn cũng đều không có nơi để trốn.
"Meo - -" Trảm Nguyệt kiêu ngạo phe phẩy cái đuôi xác nhận.
Không có ai dẫn đường bên ngoài mê cung phức tạp, bảy tám ngày cũng không tìm thấy đường ra, lại có thêm chướng khí nữa, nếu người đuổi theo không có thuốc giải độc, hoàn toàn không ở được quá lâu. Chí ít người còn có mấy ngày an toàn.
Bạch Vũ ha ha, chờ qua bảy tám ngày thì phải làm sao bây giờ?
Vậy mới hỏi người! Trảm Nguyệt trừng mắt tỏ vẻ đương nhiên.
Bạch Vũ lý sự, liếc mắt nhìn trộm, Thực Nhân Vương Hoa đã giật mình tỉnh giấc, mở ra đóa hoa giống như bồn máu to, nháy mắt đánh úp tới, muốn nuốt đầu của Bạch Vũ.
Thân hình Bạch Vũ lập tức nhanh chóng lùi lại, gọi Tiểu Thanh ra, một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa, đốt cháy nguyên cả cây.
Thực Nhân Vương Hoa phát ra tiếng gào thét thảm thiết, xông thẳng tới giống như con trăn, nổi điên cắn Tiểu Thanh không tha. Trảm Nguyệt mạnh mẽ bổ nhào lên, mở móng vuốt sắc bén ra, cắt lên rễ cây hoa cực kỳ chuẩn xác.
Đóa hoa phát ta tiếng thét chói tai, thê lương, buông lỏng Tiểu Thanh ra. Tiểu Thanh lập tức đánh ra một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa, thiêu Thực Nhân Vương Hoa đang vặn vẹo không ngừng thành tro tàn.
Chìa khóa của Bạch Vũ cũng tỏa ra ánh sáng vàng ròng trong một cái chớp mắt.
Nàng âm thầm bi thương nhìn Trảm Nguyệt một cái, kế hoạch của ngươi chính là để cho ta thăng cấp, sau đó lại đối phó với Luật Viên Giang?
"Meo - - "
Meo cái đầu ngươi! Ta thăng cấp thì có thể một mạch thăng cấp thành Tôn Chủ không?
Bạch Vũ hít sâu một hơi, nhưng cho dù thế nào vẫn muốn thử xem, Trảm Nguyệt đã cho nàng thời gian để tranh thủ thăng cấp, kế tiếp liền xem chính nàng.
Tư Minh thoáng cái thăng lên cấp 2, thành Linh Sư đỉnh cấp, cuối cùng ta cũng sắp có thể thành Linh Chủ rồi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc