Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 75

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ không kiềm được rùng mình, giọng nói này vừa dịu dàng như nước lại âm u làm cho người ta sởn gai óc, tựa như âm hồn thổi qua tai, không khí chung quanh như đọng lại, yên tĩnh đến đáng sợ.
Bạch Vũ quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào tím diêm dúa lòe loẹt cười tít mắt đứng ở chỗ không xa, khuôn mặt thanh tú có vài phần tà tứ nói không nên lời, đầu tóc dài tự do phất phơ ở sau lưng, lóe lên ánh sáng màu lam trong sơn động âm u.
Đôi mắt đào hoa khiến người ta nhìn kỹ giống như có thể mê hoặc lòng người, bị ánh mắt sâu không lường được này nhìn chòng chọc, giống như tất cả nỗi lòng bị nhìn thấu, tựa như không mặc quần áo, không có chỗ che thân.
Nguy hiểm!
Đáy lòng Bạch Vũ lập tức nảy lên cảm giác xấu, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nháy mắt xuất hiện, kéo ra một đạo Lưu Hỏa, ngăn cách giữa hai người. Bạch Vũ xoay người bỏ chạy.
Ầm - -
Cô Ảnh Hắc Ưng toàn thân tối đen khí phách xuyên qua ngọn lửa, đuổi theo. Triệu Hoán Thú cấp 6, uy áp khủng bố nháy mắt càn quét sơn động, động tác của Tiểu Thanh và Tiểu Bạch cũng trở nên cứng ngắc.
Hai cánh Cô Ảnh Hắc Ưng chặn lại, sơn động chấn động kịch liệt, vuốt ưng sắc nhọn cào Bạch Vũ giống như diều hâu nhào tới bắt thỏ.
Tiểu Bạch không hề do dự, nhào lên phía trước ngăn cản, hai con đâm vào nhau, Tiểu Bạch hoàn toàn bị đánh bại trong một vuốt.
Một kích của Cô Ảnh Hắc Ưng không thành, đôi cánh nhấc lên gió lớn mãnh liệt, hơi thở mạnh mẽ càn quét toàn bộ dễ như trở bàn tay, nháy mắt tiêu diệt Tiểu Thanh, hất bay Bạch Vũ.
Bạch Vũ phun ra một ngụm máu, thân thể ngã về phía sau.
-V.O
Bỗng nhiên, một đôi tay to lớn tiếp được nàng, dùng sức kiềm chế nàng vào trong иgự¢.
Bạch Vũ chỉ nhìn thấy một đôi mắt hoa đào xinh đẹp đang cân nhắc xuất hiện trước mặt nàng, trước mắt nàng bỗng dưng tối sầm rồi ngất đi, ngất đi trước khi kịp truyền âm cho Phục Mãn.
Nguồn gốc chất độc đã được lấy đi, nhưng nàng đã gặp phải một nam nhân kỳ lạ.....
Lúc Bạch Vũ tỉnh lại đã nằm ở trên một cái giường cực kỳ rộng rãi, cửa sổ bốn phía đóng chặt, nhìn không ra là đang ở đâu.
Nàng đứng dậy muốn xuống giường, иgự¢ đau nhức một lúc. Bạch Vũ kiểm tra tình trạng vết thương của chính mình một chút, bị thương thật sự không nhẹ, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch đều đã hao hết sức chịu đựng, linh mạch của nàng bị thương, còn bị nội thương không nhẹ, không thể gọi ra Triệu Hoán Thú trong thời gian ngắn.
Bạch Vũ muốn lấy ít thuốc trị thương ra chữa trị, vừa sờ ngón tay lại phát hiện không thấy nhẫn Bách Vũ nữa.
Trong lòng Bạch Vũ hoảng sợ, nhớ tới lời nam nhân kia từng nói.
Hắn biết nhẫn Bách Vũ, hiển nhiên cũng biết nhẫn Bách Vũ là linh khí không gian, lấy nhẫn Bách Vũ đi, nàng liền trở thành hai bàn tay trắng, muốn chữa khỏi vết thương để chạy trốn là hoàn toàn không thể.
Nếu không biết nam nhân kia là ai, vì sao muốn bắt nàng đi.
Bạch Vũ thật muốn, cửa mở ra "két"... một tiếng, Trang Nô bưng thức ăn đến: "Tiểu thư, đúng là người đã thức dậy, người đã ngủ ba ngày ba đêm, công tử nói đã đến lúc người nên thức dậy, ăn một chút gì đi."
Bạch Vũ nhìn chằm chằm thiếu niên mặt mũi ngây ngô này, lạnh lùng hỏi: "Công tử nhà ngươi là ai? Nơi này lại là nơi nào?"
-V.O
"Nơi này là chỗ ở của công tử nhà ta, còn về phần công tử nhà ta là ai, người nên tự mình hỏi công tử mới đúng."
"À...?" Mày liễu của Bạch Vũ nhăn lại: "Bây giờ hắn ta ở đâu? Dẫn ta đi gặp hắn."
"Công tử nói người bị thương, phải ăn cơm trước." Trang Nô dọn xong bát đũa, cực kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn lướt qua thức ăn, phối hợp chay mặn thích hợp, khẩu vị nhạt, vô cùng thích hợp với người dưỡng thương, nhưng cái này chỉ với người bình thường, không hề có chút chỗ tốt nào đối với nội thương của nàng.
Xem ra vị công tử này cố tình không muốn cho nàng khỏe lại.
Bạch Vũ thật sự đói bụng, tính cật hóa phát tác, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Nếu nam nhân có đôi mắt đào hoa kia đã không Gi*t nàng, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không tính độc ૮ɦếƭ nàng, hương vị của những món ăn này cũng không tệ lắm, ăn trước rồi nói.
Nàng ăn hết sạch, ăn uống no đủ, mới thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng.
Trang Nô ở bên cạnh nhìn, khóe miệng muốn rút gân, tóm lại là vị này có biết hoàn cảnh lúc này hay không? Không nói đến bị một người không quen biết bắt cóc, sợ hãi ăn không ngon, cũng không nên không quan tâm mà ăn ngon như vậy chứ?
Chờ Bạch Vũ ăn xong, đầu hắn đầy vạch đen dẫn Bạch Vũ ra khỏi phòng, leo qua một đoạn bậc thang, đi tới một hoa viên tràn đầy ánh sáng mặt trời.
Bạch Vũ quan sát bốn phía, vốn cái phòng lúc trước nàng ở là trong một tầng hầm ngầm, khó trách lại bị bịt kín như thế. Ngược lại, hoa viên này không tệ, xa xa còn có không ít quần thể kiến trúc xanh vàng rực rỡ, rõ ràng chính là một tòa cung điện vô cùng hoa lệ.
Đình nhỏ bên trong hoa viên, nam tử có đôi mắt đào hoa đã trói nàng đang thong thả đứng ở nơi đó, hắn đổi một bộ áo bào dài màu tuyết trắng, đang thưởng thức một cây dao găm lóe lên ánh sáng sắc bén ở trong tay.
Trước mặt hắn còn có ba người đang bị giày vò, khuôn mặt không chút thay đỏi nhìn bọn thị vệ, đứng ở một bên.
"Nói một chút xem, chủ tử sau lưng là ai?" Nam tử có đôi mắt đào hoa cười tít mắt nhìn ba người, giọng điệu thương lượng nghiêm chỉnh.
"Thuộc hạ bị oan, thuộc hạ vẫn nguyện trung thành với Vực Chủ, chưa từng phản bội..." Nam nhân bị đánh tàn nhẫn kia luống cuống hét lên.
Nam nhân mắt đào hoa nở nụ cười: "Không phản bội, vậy sao tin tức của Vực Thanh Trần ta có thể bị lộ ra ngoài?"
Hắn nói xong, giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt bỏ một cánh tay của người nọ: "Nói, còn ai là người của các ngươi nữa?"
"Không có..." Người nọ bị đau, lăn lộn trên mặt đất.
"Nếu không chịu nói, vậy thì không cần thiết phải giữ cái lưỡi lại rồi." Tay hắn nắm cằm người nọ, vung dao găm lên, liền cắt lưỡi của người nọ.
Hắn lắc lắc vết máu dính đầy trên dao găm, kiểm tra một ít vết máu mà mình không cẩn thận bắn tung tóe trên áo khoác, hơi nhíu mày: "Thật đáng ghét, làm dơ áo khoác của ta, dẫn xuống nấu chín cho mãnh thú ăn."
Thị vệ lập tức tiến lên kéo người đầy máu tươi kia xuống.
Hai người khác đã bị dọa đến choáng váng, lạnh run nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt, một chữ cũng không nói nên lời.
Nam tử nheo đối mắt đào hoa lại liếc nhìn bọn họ, vung tay lên, hai người cũng kêu thảm, sau đó bị kéo xuống.
Hắn quay sang, nhìn thấy Bạch Vũ, cười đi tới: "Thức dậy rồi sao?"
Nụ cười dịu dàng, đẹp đẽ làm cho người ta rất khó coi hắn và tên ma quỷ khát máu vừa rồi là một, Bạch Vũ không nhịn được, toàn thân nổi lên da gà, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Mộc Thiên Tịch." Hắn bước từng bước chậm rãi đến bên cạnh, áp sát vào Bạch Vũ, ngửi hương thơm trên người Bạch Vũ.
Bạch Vũ hơi nhíu mày: "Không biết."
Nhất thời, ánh mắt của Mộc Thiên Tịch âm trầm, tự tay nâng cằm Bạch Vũ lên: "Dựa theo quan hệ huyết mạch, muội nên gọi ta một tiếng đường huynh."
"Đường huynh?"
"Rất ngoan."
"..." Ngoan cái đầu ngươi! Bạch Vũ chặn cánh tay hắn đang vuốt ve: "Ngươi đừng tưởng rằng bộ dạng đẹp thì có thể lừa ta, ít nhất ta còn nhớ rõ, vạn năm trước, phụ thân ta họ Ngọc."
Ngọc Ưu Liên cùng họ với phụ thân, mà nàng có được huyết mạch Thần Sáng Thế, theo họ mẹ, họ Bạch tên Vũ.
"Ta là một dòng bên của tộc phụ thân muội, rất nhiều năm trước đã ở riêng, tự mình phát triển, nhưng quả thật ta chính là đường huynh của muội." Mộc Thiên Tịch giải thích rất kiên nhẫn.
Bạch Vũ cực kỳ không nể mặt trừng mắt nhìn hắn: "Dòng bên? Ở riêng? Đó là thân thích xa mà tám gậy tre cũng không đánh tới được. Ngươi dựa vào cái gì mà nói ngươi là đường huynh của ta?"
Mộc Thiên Tịch nheo mắt, bỗng nhiên ôm lấy eo nhỏ của Bạch Vũ: "Máu của chúng ta có thể hòa tan được với nhau."
Bạch Vũ cười nhạo: "Máu của nhiều người có thể hòa tan được với máu của ta, đó là vì nhóm máu, không phải cứ thân thích thì mới có thể hòa tan được. Không phải ngươi bắt ta tới đây chỉ vì nhận thân thích chứ?"
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch hơi đen một chút, nụ cười hơi u ám: "Có phải từ đấy lòng ngươi cảm thấy ta sẽ không Gi*t ngươi?"
"Ta không cảm thấy như vậy." Bạch Vũ nghiêm mặt, nhìn hắn vô cùng cảnh giác: "Mới vừa rồi ngươi còn nói là đường huynh của ta, bây giờ lại muốn Gi*t ta, rõ ràng là lừa gạt, chắc chắn ngươi là bọn вυôи иgườι chuyên môn đi bắt cóc nữ tử!"
Mặt Mộc Thiên Tịch hoàn toàn biến thành màu đen, nghiến răng nói: "Tốt lắm, ngươi còn nhanh mồm nhanh miệng hơn so với vạn năm trước! Suy nghĩ của ngươi thật sự không sai, ta sẽ không Gi*t ngươi. Chỉ cần ngươi còn sống, Dạ Quân Mạc mới lòng nóng như lửa đốt tìm tới cửa, tới cầu xin ta!"
Trong lòng Bạch Vũ hồi hộp: "Ngươi bắt ta để uy Hi*p Dạ Quân mạc sao?"
Mộc Thiên Tịch tà tứ nhếch môi, phủi tay đẩy Bạch Vũ ngã xuống đất, nhìn nàng từ trên cao xuống.
"Không sai, nhưng ta không chắc chắn khi nào hắn sẽ đến cứu ngươi. Ta đã phát tin tức ra ngoài, nhưng bây giờ Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa tìm Tháp Thiên Ky, tìm trái tim bị mất của hắn, là vật cứu mạng hắn! Nếu là ta cũng sẽ không vứt bỏ giữa đường, chạy tới cứu ngươi."
Mộc Thiên Tịch nói xong, cười ha ha, chắp tay sau lưng đi qua bên cạnh Bạch Vũ: "Nhốt nàng ta lại, một ngày Dạ Quân Mạc không tới, thì một ngày sẽ không chữa thương cho nàng ta."
"Tuân mệnh." Trang Nô lập tức nghe lệnh, kéo Bạch Vũ trở về trong tầng hầm ngầm, khóa chặt cửa phòng, lúc này ngay cả một cây nến cũng không để lại cho nàng, cả căn phòng tối đen như mực.
Bạch Vũ bị Trang Nô tùy tiện vứt trên mặt đất giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ, nàng còn chưa kịp đứng lên, cửa sổ liền mở bị mở ra một lỗ nhỏ, hương hoa hồng dày đặc khiến người bị sặc nhẹ nhàng bay vào.
"Khụ khụ - - đây là cái gì?" Bạch Vũ tức giận đập cửa sổ.
Trang Nô ở bên ngoài trịnh trọng trả lời: "Công tử nói, mỗi ngày đều phải xông hương cho ngươi, để cho vết thương của ngươi không lành, tốt nhất là còn phải tăng thêm."
Bạch Vũ phun ra một ngụm máu.
Tên khốn! Hương hoa hồng này không chỉ làm người ta sặc, mà bên trong còn có thuốc dẫn gây nội thương, đối với thân thể bây giờ của nàng mà nói, chính là liên tiếp gặp tai nạn, hoàn toàn không chống cự được.
Cách chỉnh người này của Mộc Thiên Tịch đúng là có phong cách riêng.
Bạch Vũ không thể ngăn khói hương, chỉ có thể cố gắng trốn đến chỗ xa cửa sổ một chút, dùng sức gạt khói hương chung quanh ra.
Cứ như vậy, nàng ho khan đủ hai tiếng. Vất vả đợi khói hương ngừng xông, Bạch Vũ đã ho ra máu ba lần, suy yếu ngủ mất.
Nhưng nàng không thể ngủ, nàng không thể bị Mộc Thiên Tịch nhốt ở nơi này tựa như một con mèo nhỏ đáng thương, tùy ý giày vò.
Nàng cần phải nghĩ cách trốn chạy trước khi Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, cho dù trốn không thoát, cũng không thể để đến lúc Dạ Quân Mạc tới cứu nàng, trở thành một cạm bẫy thật sự liên lụy đến hắn.
Về phần Dạ Quân Mạc có thể tới cứu nàng hay không, nàng cũng hoàn toàn không nghi ngờ.
Nhiệm vụ quan trọng của nàng là chữa khỏi vết thương, mặc dù đã không còn nhẫn Bách Vũ, không có dược liệu, cũng không có cách để triệu hoán ra ba con vật đáng yêu, nhưng linh thuật của nàng vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng một chút.
Hẳn là Mộc Thiên Tịch vẫn chưa biết nàng đã có ba con Triệu Hoán Thú, hơn nữa còn tu luyện linh thuật Khô Mộc Phùng Xuân đến tầng thứ 3.
Khô Mộc Phùng Xuân không chỉ chữa trị cho Triệu Hoán Thú, còn có thể chữa trị cho chính nàng, chỉ là hiệu quả khác xa, không sử dụng được tốt như Trảm Nguyệt. Nhưng chỉ cần thật sự có hiệu quả, dùng nhiều lần, nàng cũng có thể trị lành cho mình.
Bạch Vũ khoanh chân ngồi lại, tiêu hao linh khí, lặng lẽ dùng Khô Mộc Phùng Xuân, một đạo ánh sáng hiện lên trên người nàng.
Ngay lập tức, nàng cảm thấy đau đớn trên иgự¢ giảm bớt rất nhiều, quả nhiên nội thương đã tốt một chút, cũng chữa trị được một chút linh mạch bị tổn thương, một dòng nước ấm chậm rãi chạy xuôi trong cơ thể.
Nàng nhắm mắt lại, sử dụng dòng nước ấm này từ từ chữa trị vết thương trong cơ thể.
...
Dạ Quân Mạc và Ám Lân, Ám Ưng đã đến Đại Lục Xích Hỏa, đang trên đường tiến đến Tháp Thiên Ky.
Nhưng khi bọn họ vừa mới đến một vực trên Đại Lục Xích Hỏa của Ám Dạ Đế Quốc, vực chủ liền thấp thỏm đưa một chiếc nhẫn tới. Trương Dương của Sáng Thế Thần Điện đưa tới, chỉ tên nói ông phải tự tay giao cho Thánh Quân của các ông.
Dạ Quân Mạc cầm lấy chiếc nhẫn, sắc mặt lạnh lùng đột nhiên thay đổi, nắm chiếc nhẫn ở trong lòng bàn tay.
Nhẫn Bách Vũ!
Đồ của Bạch Vũ lại ở trong tay người của Sáng Thế Thần Điện, hiển nhiên Bạch Vũ cũng ở trong tay bọn họ, đây là uy Hi*p trắng trợn!
"Lập tức tra cho ta! Bạch Vũ đã xảy ra chuyện gì ở Vực Thanh Phong!" Dạ Quân Mạc siết chặt nhẫn Bách Vũ, gân xanh nổi lên trên cánh tay, vẻ mặt bình tĩnh kiềm chế cơn tức như núi lửa sắp bùng nổ.
Hắn không truyền âm ngàn dặm được với Bạch Vũ, nếu không khi hắn tìm được Bạch Vũ ở đâu, hắn sẽ đốt cái thành đó thành một đống hoang tàn ngay lập tức.
"Thánh Quân, Trưởng lão Phục Mãn nói Bạch Vũ đã đi xuống dưới mạch khoáng dưới đất, sau đó còn nói đã gặp một nam tử kỳ lạ. Căn cứ theo điều tra, hình như nam tử kia từ Vực Thanh Trần đến, người này có một đôi mắt đào hoa, ở trong Cung Điện lớn nhất Vực Thanh Trần."
Ám Ưng lập tức truyền âm ngàn dặm, ra lệnh thuộc hạ đi điều tra, Mộc Thiên Tịch cũng không thể che dấu tin tức, không qua bao lâu đã có manh mối.Ám Lân nhíu mày, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Đôi mắt đào hoa, xem ra là Mộc Thiên Tịch. Chũng ta vẫn chưa ra tay, ngược lại hắn đã ra tay trước rồi."
"Quay trở lại Đại Lục Thanh Mộc. đến Vực Thanh Trần." Dạ Quân Mạc lập tức đứng dậy, thay đổi hành trình.
Ám Ưng vô cùng sợ hãi: "Bây giờ sao? Nhưng Tháp Thiên Kỳ đã nằm trong gang tấc! Nếu Thánh Quân đi cứu Bạch Vũ, vậy Tháp kia..." Tháp đã sớm bị chuyển đi rồi.
Dạ Quân Mạc giống như không nghe thấy lời nói của hắn, gọi Ngũ Hành Chu Tước ra, liền chuẩn bị rời đi.
Ám Lân giữ chặt Dạ Quân Mạc: "Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, thậm chí là cơ hội duy nhất của người, người chắc chắn muốn vứt bỏ sao?"
"Đi cứu Bạch Vũ." Dạ Quân Mạc nói chắc như đinh đóng cột.
"Ta chưa nói không cứu, đến Tháp Thiên Ky trước, sau đó lại đi cứu Bạch Vũ cũng còn kịp." Ám Lân khuyên bảo.
Đáng tiếc Dạ Quân Mạc liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu lời khuyên bảo của Ám Lân, Tháp chuông Thiên Ky có cơ quan vô cùng quái lạ, có vô số loại trận khế ước, đi vào một chuyến thì không biết phải tốn bao lâu mới có thể ra ngoài, một tháng? Ba tháng? Hay là nửa năm nữa?
Bạch Vũ có thể chờ được sao? Mộc Thiên Tịch sẽ để cho nàng chờ lâu như vậy sao?
Dạ Quân Mạc sờ sờ иgự¢ của mình, hắn không có trái tim thì thế nào, иgự¢ đang đập của hắn chính là trái tim của Bạch Vũ, có cái này thì cũng đủ rồi.
"Ngươi và Ám Ưng về Vực Thanh Vũ trước đi." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt bỏ lại một câu, cưỡi Ngũ Hành Chu Tước rời đi.
Ánh mắt Ám Ưng tha thiết, chờ mong nhìn Dạ Quân Mạc rời đi, tức giận đá một đá lên cửa: "Chắc chắn đám người Sáng Thế Thần Điện này biết Thánh Quân đã tìm được Tháp Thiên Ky, tạm thời không lấy Tháp đi kịp, mới dùng Bạch Vũ để uy Hi*p Thánh Quân."
"Bây giờ không chỉ là chuyện Tháp Thiên Ky rồi. Vực Thanh Trần là thế lực trung tâm của Sáng Thế Thần Điện ở Đại Lục Thanh Mộc, Thánh Quân đến đó cứu người, rõ ràng là chui đầu vào lưới, Mộc Thiên Tịch lời dụng việc uy Hi*p Thánh Quân để người không thể không nhảy vào trong bẫy!" Đáy mắt Ám Lân hiện lên một tia tức giận, một tầng sương lạnh phủ lên khuôn mặt ôn nhu
"Điểm yếu của Thánh Quân không phải là Bạch Vũ sao? Một vạn năm trước đã như thế này, bây giờ vẫn như thế này." Ám Ưng bất đắc dĩ thở dài: "Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Thánh Quân nhảy vào trong bẫy, có cần tập hợp nhân mã ba vực Thanh Vũ, Thanh Linh, Thanh Phong đi giúp Thánh Quân không?"
Ám Lân trừng mắt rất không cao thượng: "Sáng Thế Thần Điện chiếm sáu vực ở Đại Lục Thanh Mộc, chúng ta chỉ chiếm ba vực, phái người đi thì có tác dụng sao? Hơn nữa, ngươi cảm thấy thực lực của Thánh Quân cần chúng ta xông vào giúp người cứu người ở Vực Thanh Trần?"
Hình như Ám Ưng hiểu ra cái gì: "Ý ngươi là nói..."
"Trở lại Vực Thanh Vũ, tập hợp nhân mã ba vực, đi theo Thánh Quân."
Khóe miệng Ám Ưng co rút, cái này không phải là đang coi Thánh Quân là người tiên phong đi mở đường sao? Nói như vậy, chiến tranh cấp bậc cao ở Đại Lục Thanh Mộc liền chính thức khai chiến !
Hai người bọn họ trở về vô cùng đúng lúc, nhân mã ba Vực đã tập hợp từ sớm, Ám Lân dẫn đầu bọn họ theo sát phía sau Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đến chỗ nào, càn quét tất cả những thứ cản đường dễ như trở bàn tay, khí thế vương giả sắc nhọn không thể đỡ, sát khí ép người, liên tiếp mấy Vực của Sáng Thế Thần Điện cũng không dám ngăn cản.
Ám Lâm liền dẫn đám người đi theo phía sau chiếm tiện nghi, không hề khiêm nhường, tiện tay tiêu diệt mấy bọn Vực Chủ, hoặc là mấy Trưởng lão gì gì đó.
...
Bạch Vũ bị nhốt ở trong căn phòng kín, không nhìn thấy được ngày hay đêm, mơ hồ không rõ thời gian, nhưng trái lại, Trang Nô xông hương vô cùng đúng giờ, mỗi ngày một lần.
Nàng tính toán, có lẽ nàng đã bị nhốt khoảng năm, sáu ngày, tình trạng thân thể bây giờ của nàng, mỗi lần sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân sẽ bị tiêu hao hết linh khí, sau đó phải chờ đến lúc tỉnh lại, khôi phục một chút linh khí, mới có thể sử dụng lại lần thứ hai, chủ yếu mỗi ngày chỉ có thể sử dụng được một lần.
Nhưng cuối cùng, thân thể của nàng cũng bắt đầu chuyển biến tốt, hôm nay gắng gượng dùng Khô Mộc Phùng Xuân hai lần, mỗi ngày hương nhang cũng không thể làm hại nàng được nữa rồi.
Đương nhiên, Bạch Vũ sẽ không để cho người ta phát hiện nội thương của nàng bắt đầu bình phục, mỗi lần xông hương nàng liền cắt nát môi, làm bộ phun ra vài ngụm máu, bình thường không có việc gì thì giả ૮ɦếƭ nằm trên mặt đất, sau đó yên lặng khôi phục linh khí, tu dưỡng thân thể.
Hôm nay lúc Bạch Vũ lại giả ૮ɦếƭ nằm trên mặt đất, Mộc Thiên Tịch đến đây, khóe miệng cong cong lộ rõ trong lòng không tệ.
Hắn nắm Bạch Vũ lên rất thương hương tiếc ngọc, khóa chặt nàng ở trước mặt mình: "Những ngày này thế nào rồi?"
Ngươi không nhìn ra sao? Nếu không hai chúng ta đổi lại? Bạch Vũ xoay mặt qua, không nhìn hắn.
Mộc Thiên Tịch nheo ánh mắt đào hoa lại, dùng sức bẻ mặt nàng qua, để cho nàng nhìn thẳng vào mình: "Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi một tin tốt, những ngày đau khổ của ngươi sắp đến rồi, Dạ Quân Mạc đã tới cứu ngươi."
"Không phải Dạ Quân Mạc đã đến Đại Lục Xích Hỏa sao, sao có thể trở về nhanh như vậy?"
"Hắn vứt bỏ trái tim hắn, nghe tin liền lập tức trở về cứu ngươi, ta thấy ngươi mới đúng là trái tim của hắn. Có phải vô cùng cảm động đúng không?" Mộc Thiên Tịch tương đối đắc ý, kéo rộng độ cong của miệng.
Vứt bỏ rồi sao? Biết chàng sẽ đến cứu ta, nhưng ta không muốn chàng vứt bỏ. Bỏ qua lần này, còn có cơ hội sao? Trái tim Bạch Vũ gần như run rẩy kịch liệt, nhấc lên vô số gợn sóng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười mỉa mai, trêu tức trong mắt Mộc Thiên Tịch, nở một nụ cười thật to: "Đương nhiên cảm động, ta biết hắn coi ta quan trọng hơn bản thân hắn không chỉ một lần. Có một nam nhân yêu ta như vậy, ta còn có cái gì không đủ chứ? Tên chó độc thân như ngươi sẽ không biết."
Nhất thời, nụ cười của Mộc Thiên Tịch không còn: "Ngươi mắng ai là chó?"
"Không phải ta mắng là chó, ta nói ngươi không có tính người! Với tính tình như vậy của ngươi, chắc chắn lấy lão bà cũng sẽ không yêu ngươi?"
"..."
"Vẫn là Dạ Quân Mạc tốt, biết yêu thương ta. Lập tức tới cứu ta khi ta gặp nguy hiểm, ta ngã bệnh cũng sẽ chăm sóc ta, có người ức Hi*p liền trở thành chỗ dựa cho ta. Vừa nhìn ngươi đã biết là không có người yêu, chắc chắn là không biết loại cảm giác này."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc