Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 68

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ vén rèm xe kéo lên: "Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, gọi Trưởng lão của các ngươi tới đây."
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Thanh tắm lửa bay ra, bất ngờ ném ra một đạo Bạo Liệt Lưu Hỏa khiến mọi người không kịp đề phòng. Tiểu Thanh khống chế rất tốt, phạm vi nổ vừa vặn đánh bay toàn bộ mọi người chung quanh ra ngoài, uy lực cũng không làm bị thương đến tính mạng của bọn họ.
Vị Đại đệ tử kia, ngay cả Triệu Hoán Thú cũng chưa kịp triệu hoán đã bị đánh ngã ra xa trăm mét, ngất đi.
Vẻ mặt mọi người cực kỳ hoảng sợ, cuống quít nâng Đại sư huynh bỏ chạy.
"Nếu đã cho rằng chúng ta là người của Vực Thanh Phong, ngươi không tiến lên ra tay thì còn chờ cái gì? Diễu võ dương oai, nói lời hung ác, chẳng lẽ không biết nói nhiều sẽ dễ ૮ɦếƭ hơn sao?" Bạch Vũ khinh thường, chờ ở một chỗ cùng với Tử Như.
Rất nhanh, hai Trưởng lão râu dài, tóc trắng, khí thế hung hăng muốn chém Gi*t đi tới đây.
"Thật khó để hai vị Trưởng lão còn biết tới đón tiếp Vực Chủ tân nhiệm là ta đây, nếu không phải là đệ tử dưới quyền của các ngươi trở về bẩm báo, hai vị hoàn toàn cũng không tính đến đây đúng không?" Bạch Vũ ngồi vững vàng ở trong xe, lạnh lùng mở miệng, dùng giọng nói linh khí truyền ra cách xa hàng cây số, một chữ cũng không lọt, rơi vào trong tai mọi người.
Sắc mặt vốn tức giận của hai Trưởng lão đột nhiên thay đổi, khuôn mặt Trưởng lão đứng bên trái, mặc áo xám có chút lúng túng nói: "Người tới chính là Bạch Vũ cô nương sao?"
"Đúng vậy." Bạch Vũ kéo rèm ra: "Cần ta lấy lệnh bài của Dạ Quân Mạc ra để chứng minh không?"
"Không, không cần. Tại hạ đã từng nhìn thấy người ở trong ước chiến, hôm nay thanh danh của người đã truyền khắp nửa Đại Lục Thanh Mộc, nào có ai dám giả mạo." Trưởng lão áo xám cười mỉa, nịnh nọt.
"Thật sao? Ta cũng không biết ta lại nổi danh như vậy." Trong mắt Bạch Vũ lóe lên ngạc nhiên.
Trưởng lão áo đen đứng bên phải cũng nổi nóng hừ lạnh: "Nếu Bạch Vũ cô nương tới nhậm chức, để cho người tới bẩm báo một tiếng là được, vừa đến đã huyên náo gà chó không yên, đả thương mười mấy đệ tử dưới quyền của ta, đây là ý gì?"
"Ta cũng muốn để bọn họ bẩm báo, đáng tiếc bọn họ nói cho ta biết, hoàn toàn không có chuyện Vực Chủ tân nhiệm, chẳng lẽ là các ngươi đã quên chuyện này rồi?" Bạch Vũ không yếu thế chút nào, đối chọi gay gắt.
Trên khuôn mặt già nua của Trưởng lão áo đen lộ ra một chút mất tự nhiên, mạnh miệng nói: "Gần đây, Vực Thanh Linh đang xây dựng lại, có quá nhiều chuyện cần phải bận rộn, nhất thời cũng không kịp. Chắc hẳn Bạch Vũ cô nương khoan hồng độ lượng, sẽ không so đo."
Bạch Vũ cười ha ha, ai quy định nhất định nàng phải khoan hồng độ lượng, chuyện gì cũng không so đo?
"Ta từ Vực Thanh Vũ lên đường đến đây cũng đã qua nửa tháng, lệnh quan trọng như vậy còn chưa truyền đạt xuống, xem ra ta đã biết hiệu suất làm việc của Vực Thanh Linh rồi, khó trách Thánh Quân phải thay một Vực Chủ khác." Bạch Vũ không chút khách sáo, hoàn toàn không nể tình.
"Ngươi!" Trưởng lão áo đen tức giận nói không ra lời.
Trưởng lão áo xám cuống quít tiến lên hòa giải: "Bạch Vũ cô nương thứ tội, lần này là chúng ta làm việc không chu đáo."
"Thật sự là làm việc không chu đáo, hay là muốn lừa gạt ta? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy không tiếp nhận ta, thì ta sẽ không thể làm Vực Chủ Vực Thanh Linh? Thánh Quân ra lệnh cũng không đặt vào mắt, các ngươi cho rằng Vực Thanh Linh là nhà của mình sao?"
Lời nói này tương đối nghiêm trọng. Nhất thời, sắc mặt hai người đại biến, Trưởng lão áo xám quỳ xuống ‘bùm’ một tiếng: "Vực chủ, lời này không thể nói lung tung, chúng ta chưa bao giờ có ý nghĩ này."
Trưởng lão áo đen cũng bất đắc dĩ quỳ xuống theo, tình huống như thế, cho dù trong lòng ông ta không phục cũng không dám không quỳ. Đệ tử phía sau bọn họ cũng hiểu được, một đám hốt hoảng quỳ xuống.
Trong lòng Tử Như ngạc nhiên, đáy mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Bình thường, Bạch Vũ trông dịu dàng, yếu ớt, cái gì cũng không quan tâm, đột nhiên chạy đi làm Vực Chủ, nàng còn lo lắng Bạch Vũ sẽ bị ức Hi*p, bây giờ nhìn lại, ai ức Hi*p ai còn chưa dám chắc đâu.
"Nếu không phải như vậy, thì đến Phủ Vực Chủ đi." Bạch Vũ buông rèm xuống, Tử Như lập tức dắt xe kéo đi về phía Phủ Vực Chủ. Hai vị Trưởng lão và một đám đệ tử yên lặng không lên tiếng đi theo phía sau xe kéo.
Xuyên qua vách buồng xe thật dày, Bạch Vũ cũng có thể cảm thấy được oán giận tỏa ra từ trên người mọi người ở bên ngoài.
Đám người kia đi theo Tô Lăng Dung vào sinh ra tử, trấn giữ ở Vực Thanh Linh, trung thành và tận tâm với Tô Lăng Dung, lòng tràn đầy không phục đối với Bạch Vũ, Bạch Vũ cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu nàng đã làm Vực Chủ, thì tuyệt đối không để cho Vực Thanh Linh có người không đặt nàng vào trong mắt.
Muốn cho nàng mất hết mặt mũi, chán nản vào Vực Thanh Linh, cũng đừng trách nàng làm chuyện ầm ĩ thành như vậy.
Đến Phủ Vực Chủ, Trưởng lão áo xám cung kính mời Bạch Vũ vào trong phủ, có lẽ là phát hiện Bạch Vũ không phải là cô nương dễ ức Hi*p, rất nhanh, hai vị Trưởng lão đã gọi toàn bộ bảy vị Thành chủ, hai vị Tướng Quân Đế Quốc của Vực Thanh Linh tới, bái kiến Bạch Vũ.
"Thuộc hạ Phục Mãn, ra mắt Vực Chủ." Trưởng lão áo xám tự giới thiệu mình đầu tiên, nhìn Trưởng lão áo đen một chút cũng không nhúc nhích, lại nói thêm một câu: "Vị này là Kỳ Hải, bây giờ hai người chúng ta phụ trách xử lý tất cả công việc của Vực Thanh Linh."
Rồi sau đó bảy vị Thành chủ và hai vị Tướng Quân, từng người tiến lên bái kiến, mặc dù mặt ngoài bọn họ vẫn cung kính, nhưng Bạch Vũ nhìn ra được sự khinh thường và qua loa có lệ trong mắt bọn họ.
Bạch Vũ cũng không nổi nóng, căn bản nàng không muốn vừa đến đã thu phục mọi người ở Vực Thanh Linh dốc sức vì nàng. Nàng cũng không phải là tinh thể, người gặp người thích, con người chỉ cần có thể có bản lĩnh ở bên ngoài là được.
"Ừ, nghe Trưởng lão Kỳ Hải nói gần đây các ngươi bề bộn nhiều việc vì xây dựng lại Vực Thanh Linh, Vực Thanh Phong đã đưa 8 vạn tinh thể như hứa hẹn chưa?" Bạch Vũ dựa vào ghế, thờ ơ hỏi, Tử Như có dáng người cao ngất đứng ở bên cạnh nàng.
Kỳ Hải cười lạnh một tiếng: "Đã sớm đưa rồi. Ước chiến thiên hạ đều biết, mặt mũi này của Sáng Thế Thần Điện đã bị đánh mất. Bây giờ Vực Chủ mới hỏi đến, thì có tác dụng cái rắm gì!"
"Láo xược!" Tử Như tức giận quát lớn.
Ánh mắt âm lãnh của Kỳ Hải giống như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Tử Như: "Ngươi mới láo xược! Ngươi là cái thứ gì, cũng dám nói chuyện ở chỗ này? Người đâu, kéo nữ nhân này xuống cho ta."
"Ai dám? Người ta dẫn tới mà Kỳ Hải Trưởng lão đã muốn tùy ý xử trí, ngươi xem ta chỉ là một thứ đồ trang trí sao?" Bạch Vũ nâng tay lên vỗ lên bàn ‘phịch’ một tiếng, không mạnh, nhưng rõ ràng rơi vào trong lòng mỗi người có mặt ở đây.
Vốn Kỳ Hải nghĩ rằng Bạch Vũ mới đến, trong tay không có bất kỳ quyền lợi gì, không dám cứng rắn với bọn họ. Ai ngờ Bạch Vũ hoàn toàn không theo như lẽ thường, nói nổi giận liền nổi giận, còn nói trắng ra như vậy, khiến Kỳ Hải muốn kiếm cớ cũng không kiếm được.
Kỳ Hải không thể nào thừa nhận đúng là ông ta đã coi Bạch Vũ thành một thứ đồ trang trí, chỉ có thể đè ép cơn tức trong lòng xuống: "Ta xin khuyên Vực Chủ nên đổi tùy tùng đi, không hiểu quy củ như vậy, vẫn nên nhanh chóng đuổi đi mới tốt."
"Tử Như là tùy tùng của ta, cũng không phải là của ngươi, quy củ ta nói được là được. Ta nhớ Phủ Vực Chủ cũng có một quản gia phải không? Để cho Tử Như làm là được rồi, vị trước kia kia cứ đưa trả lại cho Tô Lăng Dung đi." Bạch Vũ thuận miệng nói, liền an bài một chức vị rất quan trọng cho Tử Như.
Khóe miệng mọi người co quắp, khinh thường trong mắt càng hiện ra rõ ràng.
An bài này cũng quá tùy tâm sở dục (ý nói tự khiến bản thân hài lòng), chẳng lẽ vị Vực Chủ này cho là nhét người mình vào là có thể lấy được quyền lợi của Vực Thanh Linh sao? Thật là ngu xuẩn.
Sắp xếp xong chức vị cho Tử Như, Bạch Vũ trở lại vấn đề chính: "Nếu Vực Thanh Phong đã đưa 8 vạn tinh thể, các ngươi cũng đã dùng để xây dựng lại, đưa sổ sách cho ta xem một chút."
Kỳ Hải cười lạnh, ông ta biết rõ thứ đầu tiên Vực Chủ mới đến muốn xem nhất chính là sổ sách, ông ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Vỗ vỗ tay, hơn hai mươi đệ tử nhanh chóng nâng mười cái rương lớn vào.
"Vực Chủ, đây là tất cả sổ sách của Vực Thanh Linh gần năm mươi năm qua, bao gồm ghi chép kho hàng và danh sách đệ tử, những gì người muốn xem cũng ở trong này, chỉ sợ người không xem nổi." Kỳ Hải âm trầm nhếch miệng, khuôn mặt hơi gầy khiến cho người ta có một loại cảm giác rất khắc nghiệt.
Mười cái rương lớn, sợ rằng bên trong mỗi cái đều có hơn ngàn quyển trục, cộng hết lại là có thể lên đến mấy vạn. Chờ Bạch Vũ xem xong, sợ rằng cũng đã qua nửa năm.
Tất cả mọi người cảm thấy Bạch Vũ sẽ giận tím mặt, rõ ràng Kỳ Hải đang gây khó khăn cho nàng.
Bạch Vũ lại không có phản ứng gì, đi tới mở một cái rương ra, gật đầu một cái: "Rất tốt, để đồ ở lại đi."
Mọi người yên lặng ngạc nhiên, vậy mà cứ đón nhận như vậy? Còn tưởng rằng nàng khó dây dưa bao nhiêu, thì ra là dễ bị lừa gạt như vậy.
Kỳ Hải cũng đã chuẩn bị để Bạch Vũ nổi giận, chỉ cần Bạch Vũ dám chỉ trích ông ta, ông ta sẽ có thể trả đũa.
Nhưng ngược lại, lúc Bạch Vũ nên nổi giận lại không nổi giận, ông ta không thể làm gì khác hơn là chắp tay lại: "Nếu như không có chuyện gì khác, thuộc hạ xin được cáo lui trước."
Bạch Vũ khoát khoát tay: "Các ngươi có thể đi. Nhưng lời cảnh cáo lúc trước của ta, trong lòng các ngươi có thể không phục, nhưng bây giờ ta là Vực Chủ, không phục cũng nín lại cho ta, đừng làm ra chuyện gì sai!"
Trong lòng mọi người đều lộp bộp, vẻ mặt phức tạp rời đi, trong lúc nhất thời, không biết rốt cuộc vị Vực Chủ mới tới này là hạng người gì.
Sau khi bọn họ rời đi, Tử Như lật nhìn quyển trục trong rương một chút, cau mày: "Những quyển trục này ngổn ngang, hoàn toàn không được sắp xếp theo thứ tự, toàn bộ những loại khác nhau đều nhét vào chung một chỗ, tên Từ Hải rõ ràng đang cố ý gây khó dễ cho ngươi, tại sao ngươi không để cho hắn giao sổ sách chân chính ra? "
Bạch Vũ lười biếng dựa vào trên nhuyễn tháp bên cửa sổ, thờ ơ buông một tay: "Ta kêu hắn nộp, hắn sẽ nộp sao? Bây giờ cũng rất tốt, ít nhất đồ thực sự cũng đều ở nơi này."
"Nhưng nhiều như vậy, phải xem tới khi nào?"
"Chúng ta từ từ xem là được, không cần nóng vội." Bạch Vũ cười híp mắt lấy điểm tâm từ trong nhẫn Bách Vũ ra ăn.
Tử Như: "... Ý của ngươi là chúng ta cứ ở nơi này xem sổ sách hơn nửa năm? Làm theo ý muốn của bọn họ sao?"
"Sẽ không xem hơn nửa năm." Ánh mắt sáng ngời của Bạch Vũ lóe lên một cái: "Cho dù chúng ta muốn yên ổn nửa năm, Vực Thanh Phong cũng sẽ không cho phép. Ngươi đoán nếu Lệnh Hồ Hùng biết tin tức ngươi đến Vực Thanh Linh, tối hôm nay có thể nổi điên chạy tới Vực Thanh Linh tấn công ngươi hay không?"
Tử Như cực kỳ yên lặng. Nàng Gi*t Lệnh Hồ Vũ, Lệnh Hồ Hùng hận nàng muốn ૮ɦếƭ, nói không chừng nếu mất đi lý trí, thật sự sẽ làm như vậy.
Nhưng hiển nhiên Lệnh Hồ Hùng vẫn rất có lý trí, mấy ngày tiếp theo cũng không có động tĩnh gì. Mấy ngày nay, Bạch Vũ và Tử Như lấy tất cả quyển trục ra ngoài, phủ kín một phòng.
Bởi vì quả thật quyển trục có quá nhiều, Bạch Vũ tìm Phục Mãn yêu cầu mười đệ tử tới giúp một tay.
Sau khi Kỳ Hải nghe nói, châm chọc cười lạnh: "Muốn tìm người tới giúp đỡ sao? Được, ta sẽ chọn cho nàng ta mấy đệ tử, nếu nàng ta có thể khiến cho bọn họ nghe lời, ta sẽ bội phục nàng ta!"
"Ngươi đừng làm quá đáng, vị Vực Chủ này cũng không dễ bị lừa gạt như vậy." Phục Mãn nghiêm nghị cảnh cáo.
"Cái gì mà không dễ lừa gạt? Còn không phải là bị mười rương quyển trục của ta vây khốn, nàng ta chỉ là người ngu xuẩn. Tiểu thư Tô Lăng Dung mới là Vực Chủ chân chính của chúng ta, một thiếu nữ mười bảy tuổi cũng muốn quản chúng ta sao? Hừ!" Khuôn mặt Kỳ Hải xem thường.
Phục Mãn trầm ngâm không nói, ông ta không quên lúc vừa mới gặp mặt, Bạch Vũ bật thốt lên ba chữ Dạ Quân Mạc, mặc dù sau đó đổi giọng gọi là Thánh Quân, nhưng hiển nhiên là nàng đã gọi như thói quen, một nữ tử có thể gọi thẳng họ tên của Thánh Quân, thật sự đơn giản như mặt ngoài sao?
Rất nhanh, mười đệ tử hai vị Trưởng lão giúp Bạch Vũ chọn lựa đã đi tới trước mặt Bạch Vũ, trong đó có Đại đệ tử không cẩn thận bị nàng đánh ngất xỉu, hắn có họ kép là Công Tôn, tên chỉ có một chữ Ưởng.
Mặt mười người không có biểu cảm gì, nhưng ngay cả khinh thường và không kiên nhẫn nơi đáy mắt cũng lười phải che giấu.
"Không biết Vực Chủ muốn chúng ta giúp xem sổ sách gì? Nhanh chóng lấy tới đây đi, sau khi chúng ta xem xong còn phải trở về tu luyện." Công Tôn Ưởng ôn hoà thúc giục, một bộ lão tử bề bộn nhiều việc, không có thời gian lãng phí với ngươi.
"Ai nói ta tìm các ngươi tới xem sổ sách?" Bạch Vũ sâu kín nói.
Công Tôn Ưởng sửng sốt: "Không phải là xem sổ sách, vậy ngươi tìm chúng ta tới đây để làm cái gì?"
Bạch Vũ chỉ chỉ quyển trục ngổn ngang trong thính đường (phòng khách, phòng lớn, sảnh): "Ta muốn có ghi chép của kho hàng năm nay, phiền các ngươi giúp ta tìm kiếm."
"Ngươi kêu chúng ta tới, chính là để tìm đồ giúp ngươi?" Mấy người tức giận, bọn họ đều là đệ tử tinh anh của Vực Thanh Linh, đây là chuyện bọn họ nên làm sao?
"Đúng vậy, chuyện đơn giản như vậy, không phải là các ngươi không làm được chứ?" Bạch Vũ gặm quả táo, đôi mắt to vô tội vô cùng tin tưởng giao nhiệm vụ tìm kiếm cho bọn họ.
Công Tôn Ưởng tức giận vung tay áo, đi vào thính đường gần như không có chỗ đặt chân, những người khác cũng theo sau Tử Như đi vào cùng nhau tìm kiếm.
Tử Như không nhìn ra bọn họ có nghiêm túc tìm hay không, nhưng tìm một buổi sáng, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.
"Nếu không tìm được, thì phạt không cho các ngươi ăn cơm, tiếp tục tìm đi." Bạch Vũ nhẹ nhàng nói một câu, tựa vào trên nhuyễn tháp tiếp tục xem một bản quyển trục, cũng không để ý tới bọn họ nữa.
Đám người Công Tôn Ưởng hai mặt nhìn nhau, trừng phạt không cho ăn cơm này thật sự không tính là trừng phạt, bọn họ đều là Triệu Hoán Sư, hấp thu linh khí cũng đủ để duy trì tính mạng của bọn họ, có ăn cơm hay không cũng không quan trọng.
Bọn họ không biết rõ ý của Bạch Vũ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tiếp tục tìm kiếm.
Thời gian thoáng một cái đã đến buổi tối, cái gì bọn họ cũng không tìm được, từng người một bực mình cáo từ với Bạch Vũ.
Bạch Vũ chỉ chỉ Tiểu Bạch nằm ở cửa: "Muốn đi cũng được, dùng Triệu Hoán Thú của các ngươi một chọi một đánh bại Tiểu Bạch của ta là có thể đi, nếu không cứ ở lại tiếp tục tìm kiếm."
Công Tôn Ưởng đi ra ngoài trước, rất nhanh, bên ngoài liền vang lên từng trận tiếng vang kinh thiên động địa, cả Phủ Vực Chủ cũng nghe được rõ ràng, thỉnh thoảng, mặt đất dưới chân còn chấn động mấy cái.
Sau đó Công Tôn Ưởng đầu đầy bụi đất đã trở lại, yên lặng không lên tiếng chui vào trong đống sách tiếp tục tìm kiếm.
Công Tôn Ưởng nằm mơ cũng không nghĩ tới giá trị thuộc tính của con Tiểu Bạch Hổ trông có vẻ tầm thường kia lại kinh khủng như thế, mấy lần đấu đầu hắn còn có thể miễn cưỡng liều mạng, sau đó một móng vuốt của con Tiểu Bạch Hổ kia đã chụp ૮ɦếƭ Triệu Hoán Thú của hắn!
Nghe nói Vực Chủ mới của bọn họ chỉ là một Triệu Hoán Sư, nhưng bây giờ, hắn tuyệt đối sẽ không dám xem thường thực lực này nữa.
Những người khác nhìn thấy Đại sư huynh của bọn họ cũng bại trận, trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn không từ bỏ ý định đi thử một chút, kết quả từng bước từng bước, tất cả đều kết thúc trong thất bại, bắt buộc phải ở lại.
Bạch Vũ lại ngông nghênh đi đến cách vách ngủ, ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao. Chờ đến lúc nàng trở lại, mắt mười đệ tử đã nổi lên một đôi vành đen, nếu thua, thì nhận phạt, điểm này bọn họ vẫn rất giữ chữ tín.
Công Tôn Ưởng đưa cho nàng hai bản ghi chép kho hàng gần đây, còn có hai người khác, mỗi người cũng tìm được một bản ghi chép.
Bạch Vũ lấy được đồ, không nói hai lời thưởng cho Công Tôn Ưởng hai bình Phương Tình, hai người khác cũng mỗi người một bình Phương Tình.
Ba người khi*p sợ, một bình Phương Tình ít nhất phải 100 tinh thể mới có thể mua được, hơn nữa còn không phải muốn mua là có thể mua. Bạch Vũ lại hào phóng tiện tay ban thưởng, chỉ vì bọn họ tìm được mấy bản quyển trục!
Ánh mắt của mấy người Công Tôn Ưởng nổi lên ánh sáng nóng bỏng, không phải là bọn họ tham tiền, được ích lợi thì quên chủ cũ.
Chẳng qua là, hình như vị Vực Chủ mới này cũng không phải không tốt như Trưởng lão Kỳ Hải nói, ít nhất thực lực của nàng có thể khiến cho bọn họ tâm phục, thưởng phạt rõ ràng, còn hết sức hào phóng.
Tô Lăng Dung dẫn dắt bọn họ chống lại Sáng Thế Thần Điện, thủ hộ Vực Thanh Linh, đáy lòng bọn họ bội phục, nhưng rốt cuộc cũng không có quá nhiều tiếp xúc với Tô Lăng Dung. Người chân chính ủng hộ Tô Lăng Dung chính là hai vị Trưởng lão và đám người được Tô Lăng Dung cất nhắc lên làm Thành chủ.
Hơn nữa, không phải Bạch Vũ bắt bọn họ tìm kiếm một vài quyển trục sao? Cũng không phải là chuyện gì có lỗi với Tô Lăng Dung.
Nghĩ tới đây, bọn họ không kiêng dè nữa, vô cùng dụng tâm tìm đồ thay Bạch Vũ. Không tới hai ngày, đã tìm ra tất cả ghi chép kho hàng trong năm nay từ hơn vạn quyển trục.
Bạch Vũ đã không còn Phương Tình tồn kho, nhưng nàng vung tay lên, mỗi lần tìm được một món thưởng 100 tinh thể.
Một nhà người bình thường một năm cũng chỉ tiêu hết 5 tinh thể, 100 tinh thể đối với người tu luyện như bọn họ cũng là một khoản tài phú, đủ mua được một gốc dược liệu 500 năm. Mười người, mỗi người đều có thu hoạch, mừng rỡ cười toe toét, cầm phần thưởng về nghỉ ngơi.
Bạch Vũ cầm ghi chép kho hàng đi tìm Phục Mãn.
Căn cứ theo ghi chép của kho hàng, kho hàng của Vực Thanh Linh vực vẫn tương đối giàu có và sung đúc, đặc biệt là sau khi nhận được 8 vạn tinh thể bồi thường của Vực Thanh Phong, trong kho hàng còn có thêm không ít đồ tốt.
Bạch Vũ căn cứ vào tồn kho của kho hàng, bày ra tờ đơn thật dày cho đám người Phục Mãn.
Phục Mãn nhìn những thứ có trên danh sách, gân xanh ở khóe mắt không ngừng nhảy lên: "Vực Chủ, những dược liệu người muốn dùng trông có chút quen thuộc, ngươi tính dùng để..."
"Làm linh tửu Phương Tình."
Phục Mãn vô cùng ngạc nhiên "Người là Dược Thiện Sư? Vậy những dược liệu còn còn lại này thì..."
"Làm thức ăn cho Triệu Hoán Thú."
"Vây đây là Vô Ảnh Thủy Tinh Ti (tơ tằm thạch anh không thấy được hình dạng)..."
"Ngươi nói có đưa hay không." Bạch Vũ vô cùng không nể tình bĩu môi: "Ta làm Vực Chủ, lấy đi ít đồ từ trong kho hàng còn phải phiền phức như vậy sao?"
Phục Mãn liền nói không dám. Vốn kho hàng của Vực Thanh Linh chính là thuộc về Vực Chủ, Vực Chủ muốn lấy cái gì, thuộc hạ không có tư cách nghị luận lung tung, huống chi những thứ Bạch Vũ muốn đều có trong kho hàng.
Phục Mãn không thể làm gì khác hơn chuẩn bị hoàn tất những thứ có trên danh sách, giao toàn bộ cho Bạch Vũ.
Sau khi Bạch Vũ nhận được đồ, liền ở mãi trong thư phòng chế tạo linh tửu và thức ăn, thỉnh thoảng sửa sang sổ sách lại và tu luyện cùng với Tử Như và đám người Công Tôn Ưởng, trừ chuyện lần đó ra thì cái gì cũng không quan tâm.
Dĩ nhiên, hai vị Trưởng lão cũng không bẩm báo với nàng bất cứ chuyện gì.
Vực Chủ như Bạch Vũ nghiễm nhiên trở thành một bộ dạng không có lý tưởng. Chờ đến lúc nàng dùng tất cả dược liệu làm thành mười bình linh tửu Phương Tình và ba phần thức ăn trưởng thành, lại bắt đầu dùng Ngọc Kim Cương làm y phục.
Lúc Tiểu Bạch mài móng vuốt đã cắt một khối ngọc Kim Cương lớn nhất thành một thanh chủy thủ khéo léo, toàn bộ những thứ còn dư lại được nó dùng móng hổ sắc bén cắt thành từng lát.
Bạch Vũ bảo Tiểu Bạch ở gẩy một lỗ thật nhỏ ở trên lát cắt, dùng Vô Ảnh Thủy Tinh Ti có tính dẻo dai và che giấu rất mạnh xâu lại, rót linh lực vào, may thành một bộ giáp bảo vệ.
Tử Như thấy mỗi ngày nàng rảnh rỗi, đi tới đi lui cũng không nhìn nổi: "Vực Chủ, ngươi thật sự tính vẫn làm người không có lý tưởng như vậy sao?"
"Cái gì gọi là không có lý tưởng? Ta đang tu luyện, còn thuận tiện làm linh khí, là rất tốt!" Đôi mắt vô tội của Bạch Vũ vụt sáng, làm cho người ta cũng không nỡ trách nàng.
Tử Như bất đắc dĩ than thở: "Ta nghe nói gần đây Vực Thanh Linh có không ít người ngã bệnh."
"Ừm, người ăn hoa màu ngũ cốc, không phải ngã bệnh là chuyện rất bình thường sao?"
Mọi người: "..." Bình thường ở chỗ nào? Người tu luyện như chúng ta ngã bệnh đã là chuyện rất không bình thường rồi có được không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc