Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 66

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ bị Dạ Quân Mạc trực tiếp ôm ngang lên, trở lại phủ Vực Chủ ở Vực Thanh Vũ.
Bạch Vũ cảm giác được khí áp thấp quanh quẩn trên người Dạ Quân Mạc, cẩn thận nắm vạt áo của hắn nói: "Ta có thể tự mình đi."
"Nàng bị thương." Dạ Quân Mạc lạnh lùng trả lời một câu.
Cổ Bạch Vũ co rụt lại: "Chỗ bị thương là bả vai, không phải là chân, ta có thể tự mình đi..."
Nàng còn chưa nói hết, Dạ Quân Mạc đã quăng tới một ánh mắt như đao lạnh buốt.
Lập tức Bạch Vũ không dám nói tiếp nữa, cơn giận dữ quanh thân Dạ Quân Mạc giống như mây đen đầy trời ép cho người ta không thở nổi, trầm thấp lại đè nén, làm người ta không nắm bắt được.
Đến phủ Vực Chủ, Bạch Vũ cho là Dạ Quân Mạc sẽ tức giận ném nàng xuống, nhưng Dạ Quân Mạc lại nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, chân mày thắt chặt nhìn chằm chằm bả vai bị máu tươi nhuộm đỏ của Bạch Vũ, nhẹ nhàng kéo y phục của nàng ra.
Đột nhiên Bạch Vũ cảm thấy nàng đã hiểu ra: "Không phải là vì ta bị thương mà chàng mới tức giận như vậy chứ?"
Đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc nâng lên, nhìn nàng một cái: "Sau này đừng ngu ngốc đi cứu người."
"Nhưng nếu không cứu Tử Như, chúng ta sẽ thua. Không phải chàng để cho ta xuất chiến sao? Đương nhiên là phải thắng được."
Dạ Quân Mạc nhìn vết thương dữ tợn trên vai Bạch Vũ, tức giận nơi đáy mắt sâu hơn. Là hắn để cho Bạch Vũ đi, kết quả vì vậy mà Bạch Vũ bị thương, cho dù là bị thương không nặng, hắn cũng tự trách.
Không phải hắn nổi giận với Bạch Vũ, hắn đang tức giận chính mình. Hắn hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được Bạch Vũ về, Bạch Vũ đời này kiên cường hơn so với Bạch Vũ ngây thơ, đơn thuần kia, càng biết phải bảo vệ mình, hắn lại càng đau lòng.
Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng ở dưới vây cánh của mình thật tốt, không để cho nàng phải chịu một chút tổn thương nào nữa, không để cho nàng chịu đựng bất kỳ gió táp mưa sa, vì nàng mà tạo ra một thế giới an toàn, giống như bảo vệ một con Kim Ti Điểu (chim Hoàng Yến).
Đáng tiếc Bạch Vũ không phải là Kim Ti Điểu, nàng là chúa tể của thế giới này, là thần ở trên cao không thể leo tới, hắn không có tư cách vây nàng lại.
"Thua, ta sẽ có thể thắng lại, sau này đừng để cho mình bị thương." Dạ Quân Mạc nâng mặt của nàng, không nhịn được ôm nàng vào trong иgự¢.
Y phục của Bạch Vũ bị kéo ra trượt xuống từ trên bả vai, lộ ra cái lưng tuyết trắng. Nàng yên lặng nằm trong иgự¢ Dạ Quân Mạc, cảm nhận được thương cảm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Dạ Quân Mạc, mơ hồ nói không rõ, giống như một cây kim đâm vào trong lòng, có chút đau, có chút khổ sở.
Nàng không biết tại sao đột nhiên Dạ Quân Mạc lại thương cảm như vậy, nhưng cái gì nàng cũng không hỏi, cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trong иgự¢ Dạ Quân Mạc.
Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Mạc mới đứng dậy, sai người đưa nước và khăn lông sạch sẽ tới, giúp Bạch Vũ rửa sạch vết thương, thoa thuốc mỡ mát mẻ lên, đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Liên tiếp mấy ngày sau, Dạ Quân Mạc cũng canh giữ ở bên cạnh Bạch Vũ, giúp nàng dưỡng thương.
Thật ra thì vết thương của Bạch Vũ không nghiêm trọng lắm, nhưng Dạ Quân Mạc nguyện ý ở cùng nàng, nàng cũng vui vẻ quấn quýt lấy hắn.
Nhưng ngày nhàn nhã cũng không được lâu dài, ước chiến kết thúc chỉ mới ba ngày, đột nhiên Ám Ưng bẩm báo với Dạ Quân Mạc: "Tô Lăng Dung tới."
Dạ Quân Mạc đang kiểm tra vết thương của Bạch Vũ, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: "Nàng ta tới làm gì?"
"Nàng nghe nói Thánh Quân người đã đến Vực Thanh Vũ, muốn đến để nhìn thấy Thánh Quân, bẩm báo một chút về tình huống của Vực Thanh Linh."
"Nghe nói?" Nhất thời ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh mấy phần: "Nghe ai nói, ngươi sao?"
Khuôn mặt cứng nhắc của Ám Ưng cứng đờ, lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ lỡ lời, tiết lộ hành tung của Thánh Quân, xin Thánh Quân giáng tội."
"Nếu đã tới rồi, thì để cho nàng ta vào đi." Dạ Quân Mạc mặc quần áo tử tế cho Bạch Vũ, thờ ơ nói.
"Vâng." Ám Ưng lập tức lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Bạch Vũ tựa vào đầu giường, tò mò nhìn Dạ Quân Mạc: "Tô Lăng Dung là ai?"
Cái tên này, vừa nghe chính là một nữ nhân, lần đầu nghe nói bên cạnh Dạ Quân Mạc có nữ nhân! Trong lòng Bạch Vũ có loại cảm giác buồn buồn.
Dạ Quân Mạc nhìn ánh sáng tò mò trong mắt Bạch Vũ, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Nàng ta là nữ nhi của Linh Vương, ta bổ nhiệm nàng ta làm Vực Chủ Vực Thanh Linh, trấn thủ Đại Lục Thanh Mộc."
"Linh Vương! Chính là cái lão sắc quỷ đó sao?" Bạch Vũ lập tức dựng lông.
Dạ Quân Mạc buồn cười, trong mắt thoáng qua vui vẻ: "Không phải là hắn, hắn đã sớm ૮ɦếƭ. Ta mới phong tước cho Linh Vương."
"À, cho nên Tô Lăng Dung này chỉ là thuộc hạ của chàng?" Bạch Vũ dò xét hỏi, giọng nói chứa một chút ghen tức mà chính nàng cũng không phát hiện.
Trong đôi mắt sáng như sao của Dạ Quân Mạc bộc phát ra nụ cười vô cùng dịu dàng, thản nhiên gật đầu, ngồi ở mép giường.
Cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, một bạch y nữ tử chậm rãi đi tới, mấy nghìn năm tháng không lưu lại một chút dấu vết ở trên mặt nàng ta, nàng ta có vẻ ngoài thiếu nữ xinh đẹp động lòng người.
Một thân quần lụa mỏng màu tuyết trắng, phiêu dật mà xinh đẹp, tóc dài đen nhánh thả đến bên hông, một đôi mắt trong suốt thấy đáy, giống như tiên tử hạ phàm từ trong tranh bước ra, có khí chất thanh thuần, xuất trần.
"Biểu ca, muội cũng có thể coi như là đã nhìn thấy huynh! Ở Đại Lục Thanh Mộc lâu như vậy, Lăng Dung rất nhớ huynh." Tô Lăng Dung vừa thấy được Dạ Quân Mạc liền lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, trong giọng nói dịu dàng, dễ nghe lộ ra làm nũng tựa như vô cùng thân thiết.
Nhất thời, sắc mặt Bạch Vũ trầm xuống, mắt liếc nhìn Dạ Quân Mạc: Không phải chàng nói chỉ là thuộc hạ sao? Ở đâu ra một biểu muội?
Dạ Quân Mạc nhíu mày: một biểu trong ba nghìn (hình dung quan hệ của người thân phát triển ra các chi thân thích ít cùng máu mủ hoặc không có máu mủ), nhưng chỉ là bà con xa.
Bạch Vũ rất không thanh cao liếc mắt: chàng đoán ta có tin hay không?
Tô Lăng Dung thấy hai người liếc mắt đưa tình, đầu mày cuối mắt, ánh mắt không khỏi trầm xuống, cười tiến lên từng bước kéo cánh tay Bạch Vũ: "Muội chính là Bạch Vũ cô nương sao? Biểu ca thường xuyên nhắc tới muội với ta, trong khoảng thời gian này ta không ở bên cạnh huynh ấy, nhờ có muội ở bên cạnh giúp đỡ huynh ấy."
Bạch Vũ bị nàng kéo rất không thoải mái, khó chịu nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Chàng nói về ta với nàng ta sao?"
Dạ Quân Mạc: "Không có."
Nụ cười trên mặt Tô Lăng Dung có chút không nhịn được, nàng ta không nghĩ tới một câu nói khách khí, Bạch Vũ lại vẫn thật sự đi hỏi thăm, càng không có nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại không nể mặt nàng ta như vậy.
"Ta nhớ lầm, là người khác nói. Sau khi ta tới Vực Thanh Vũ, nghe được bọn Tư Vực Chủ cũng khen không dứt miệng về muội." Tô Lăng Dung lập tức đổi lời nói, nụ cười cứng ngắc lại khôi phục tự nhiên trong nháy mắt.
"Được rồi." Dạ Quân Mạc lạnh lùng kéo Tô Lăng Dung đang lôi kéo tay Bạch Vũ ra: "Vực Thanh Linh đang xây dựng lại, ngươi không trông nom, chạy tới đây làm gì?"
Vẻ mặt Tô Lăng Dung không thay đổi, cười nhạt nói: "Xin biểu ca yên tâm, Ám Lân đã đến Vực Thanh Linh, chuyện xây dựng lại đều là do hắn phụ trách, chờ hai ngày nữa sắp xếp xong xuôi, hắn sẽ tới đây gặp huynh."
"Ám Lân tới Đại Lục Thanh Mộc." Đôi mắt như bóng đêm thâm trầm của Dạ Quân Mạc hơi chớp động, giật mình.
Lúc này, người làm trong phủ bưng chén thuốc đi vào: "Dạ công tử, thuốc nấu xong rồi."
Đây là thuốc mà mỗi ngày Bạch Vũ đều phải uống, Dạ Quân Mạc viết phương thuốc, chẳng những chữa thương, còn có tẩm bổ thân thể, bảo dưỡng linh mạch hiệu quả, nhưng rất đắng.
Bạch Vũ vừa nhìn thấy chén thuốc liền ghét bỏ bĩu môi. Cho dù nàng biết trước kia nàng nấu thuốc cho Dạ Quân Mạc là mùi vị gì, Dạ Quân Mạc hoàn toàn là tên nhỏ mọn, ngay cả uống thuốc đắng cũng muốn trả thù.
"Không muốn uống." Bạch Vũ tội nghiệp nhìn Dạ Quân Mạc: "Thương thế của ta đã tốt rồi."
"Còn phải dưỡng nữa." Dạ Quân Mạc nhận lấy chén thuốc, trước sau như một tự mình đút thuốc cho nàng, Bạch Vũ có không muốn uống thế nào nữa cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn há mồm.
Trong lòng Tô Lăng Dung nhấc lên sóng gió động trời, nàng ta chưa từng nhìn thấy Dạ Quân Mạc đối với người nào dịu dàng như thế.
Hắn là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc, là chúa tể của Đế Quốc, nắm trong tay một nửa Ngũ Hành Thế Giới, một cơn giận dữ có thể hủy thiên diệt địa, càn quét vạn thành, là Đế Vương cao cao tại thượng, không thể xâm phạm!
Nhưng bây giờ hắn lại hạ thân phận tôn quý của mình tự đút thuốc cho một nữ tử? Tại sao lại là nữ nhân này? Nàng ta đi theo Dạ Quân Mạc bảy ngàn năm, lại chưa từng có được một chút thương tiếc của Dạ Quân Mạc.
Trong mắt Tô Lăng Dung xẹt qua sắc bén, chợt kéo Dạ Quân Mạc: "Biểu ca, muội vẫn còn đứng ở đây. Làm sao huynh có thể đút thuốc cho người ta, chuyện như vậy vẫn nên để nữ tử làm thì sẽ cẩn thận hơn."
Dạ Quân Mạc nhăn mặt nhíu mày, quả thật hắn không biết đút thuốc như thế nào, lần đầu tiên còn làm cho Bạch Vũ bị sặc, nhưng hắn không muốn để cho Tô Lăng Dung nhúng tay. Nhưng động tác của Tô Lăng Dung rất nhanh, đã nhận chén thuốc qua.
Tô Lăng Dung mỉm cười bưng chén thuốc, tỉ mỉ múc một muỗng nước thuốc, thổi thổi mới đưa tới khóe miệng Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhìn chằm chằm cái muỗng, khóe miệng co rút, thuốc đắng như vậy, vậy mà ngươi lại để cho ta uống từng muỗng từng muỗng sao? Ta lại không phải người ngu, Dạ Quân Mạc đút thuốc cho ta uống cũng biết để cho ta uống từng hớp một, còn biết cầm món điểm tâm ngọt cho ta ăn.
"Không làm phiền ngươi, hay là để ta tự mình uống đi." Bạch Vũ đưa tay muốn nhận lấy chén thuốc.
Tô Lăng Dung tránh ra, trịnh trọng lắc đầu: "Trên người muội còn có vết thương, sao có thể tùy tiện lộn xộn, vẫn nên để ta đút cho muội là được."
"Thương thế của ta đã gần tốt rồi, cánh tay đã có thể cử động." Bạch Vũ buồn bực bỉu môi, nếu không phải là tên Dạ Quân Mạc kia cứng rắn để cho nàng nghỉ ngơi nhiều, nàng kiên quyết sẽ không ở trên giường.
"Vẫn còn phải uống thuốc thì có nghĩa là chưa tốt, Bạch Vũ cô nương đừng làm lãng phí một phần tâm ý của biểu ca." Tô Lăng Dung cười nhẹ nhàng, ưu nhã bưng chén thuốc, tiến đến gần Bạch Vũ. Ánh mắt thân thiết mà chân thành, làm cho không ai có thể hoài nghi nàng ta có thật sự thật lòng hay không.Bạch Vũ chợt cảm thấy vết thương ở bả vai đau nhói, chợt không nhịn được giơ tay lên.
Choang ——
Chén thuốc bị đánh rơi trên mặt đất, chén thuốc nóng vẩy vào một thân Tô Lăng Dung.
"A, thật là nóng!" Tô Lăng Dung hoảng sợ kêu một tiếng, bàn tay trắng nõn bị nóng đỏ bừng. Nàng ta hốt hoảng nâng tay lên, nhìn về phía Dạ Quân Mạc: "Biểu ca, huynh đừng trách Bạch Vũ, không phải muội ấy cố ý. Có thể là muội ấy không quá thích muội, mới không cẩn thận đánh đổ chén thuốc, muội không sao..."
Vành mắt của nàng ta hơi đỏ lên, đáy mắt cố nén ủy khuất, trên mặt vẫn còn treo nụ cười miễn cưỡng, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm cho người ta vô ý thức sinh ra lòng thương hại.
Lửa giận trong lòng Bạch Vũ xông lên, nói tới tại sao vết thương của nàng lại đột nhiên nổi lên đau như vậy, thì ra là vị này giở trò quỷ. Quả nhiên biểu muội đều là Bạch Liên Hoa, diễn trò thì diễn rất tốt, ta không cố ý cũng thành cố ý.
"Đúng vậy, không phải ta cố ý. Quân Mạc, vết thương của ta đột nhiên nổi đau, chàng mau giúp ta nhìn một chút." Bạch Vũ chợt làm nũng mở miệng, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Dạ Quân Mạc, nhìn trộm. Không phải là diễn trò sao, ai mà không thể.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc co rút, đáy mắt xẹt qua vui vẻ, đi tới mép giường, không e dè ôm nàng vào trong иgự¢: "Vết thương đau sao? Để cho ta xem một chút."
"Được." Bạch Vũ tuyệt không xấu hổ kéo y phục ra, lộ ra bả vai tuyết trắng, lúc này vết thương đã sắp khép lại rách ra lần nữa!
"Ôi chao, vết thương của ta giống như bị nứt toác. Chàng đừng trách Tô biểu muội của chàng, nhất định không phải là tỷ ấy cố ý làm ta bị thương, chẳng qua là tỷ ấy không thích ta lắc lư ở trước mặt chàng." Đột nhiên, Bạch Vũ sợ hãi, khoa trương nói.
Nhất thời, sắc mặt Dạ Quân Mạc lạnh xuống, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, nhiệt độ quanh thân cũng phảng phất lạnh xuống, một loại tử vong lạnh lẽo, xâm nhập cốt tủy tràn ngập trong không khí.
Mặt Tô Lăng Dung xám như tro tàn, vô ý thức lui về phía sau: "Không, không phải là muội, muội không có chạm qua vết thương của Bạch Vũ tiểu thư. Biểu ca, huynh phải tin tưởng muội..."
"Cút ra ngoài." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói.
Ba chữ hời hợt giống như tiếng nổ rơi vào trong lỗ tai Tô Lăng Dung, mặc dù bình thường Dạ Quân Mạc đối xử với nàng ta hết sức lạnh nhạt, nhưng rất ít khi đối xử lãnh khốc với nàng ta như thế.
Trái tim của nàng ta hốt hoảng một trận: "Biểu ca..."
"Linh Vương dạy ngươi quy củ như thế nào?" Dạ Quân Mạc vung tay đánh ra một đạo linh khí, Tô Lăng Dung sợ hãi kêu một tiếng ngã xuống bên ngoài cửa.
Dạ Quân Mạc lấy thuốc mỡ ra, thoa lên một lần nữa cho Bạch Vũ: "Khá hơn chút nào không?"
"Còn đau." Bạch Vũ đúng lý hợp tình chen vào trong иgự¢ Dạ Quân Mạc: "Đều tại chàng, ta ghét biểu muội đó của chàng."
"Đã đuổi đi." Dạ Quân Mạc ôm nàng từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
"Đuổi đi một lần thì có ích lợi gì. Chàng vẫn để cho nàng ta gọi chàng là biểu ca, nghe ý của nàng ta, nàng ta luôn luôn chăm sóc cho chàng, chàng dám nói chàng chỉ coi nàng ta là thuộc hạ không?" Bạch Vũ oán hận lý sự.
Đêm quân mạc nhếch mày, Tô Lăng Dung gọi hắn là biểu ca không phải là do hắn cho phép, chỉ là bởi vì hắn không quan tâm nữ nhân này xưng hô như thế nào thôi.
Nghe trong giọng nói của Bạch Vũ nồng nặc ghen tuông, rốt cục hắn cũng bật cười: "Nàng không thích, ta cũng sẽ không cho phép nàng ta gọi. Nhưng nhìn vào phần của Linh Vương cho nàng ta mấy phần mặt mũi."
Tức giận trong lòng Bạch Vũ dần dần thở lại bình thường, cảm giác mình có chút quá.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng bắt đầu muốn bá chiếm Dạ Quân Mạc, không để cho những nữ nhân khác ᴆụng vào hắn, là bởi vì trí nhớ của nàng với hắn càng ngày càng rõ ràng.
Bách thế luân hồi, tình yêu đối với hắn lại chưa từng quên mất, tình cảm khắc sâu như vậy, từ vạn năm trước vẫn kéo dài đến hôm nay.
Bạch Vũ có chút xin lỗi nâng mặt lên, nhìn Dạ Quân Mạc: "Nàng ta là nữ nhi của Linh Vương, còn là Vực Chủ của Vực Thanh Linh, đối xử với nàng ta như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chàng làm chứ? Chàng không nghi ngờ ta đã cố ý lấy vết thương của mình để hãm hại nàng ta sao?"
Dạ Quân Mạc cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: "Đừng, nàng ghét nàng ta cũng đừng làm chính mình tổn thương, trực tiếp nói với ta là được rồi."
Bạch Vũ: "..." Xem ra ta cũng có tố chất làm Tiểu Bạch Liên.
Dạ Quân Mạc sai người bưng một chén thuốc khác đi vào, cuối cùng Bạch Vũ vẫn không thể tránh được số phận uống thuốc đắng.
Lúc này, Tô Lăng Dung bị đuổi ra cửa đã trở lại gian phòng của mình, khuôn mặt tức giận, mặt mũi thanh thuần có thêm mấy phần dữ tợn đáng sợ, gắt gao kiềm chế mình không đập đồ.
Nàng ta luôn hết sức chú ý đối với tất cả những gì bên cạnh Dạ Quân Mạc, lúc nghe nói tới Bạch Vũ, đã sớm đi thăm dò Bạch Vũ.
Vốn tưởng rằng Bạch Vũ chỉ là một nữ tử Dạ Quân Mạc dẫn tới từ hạ giới, nhìn vào tư chất cực cao của Bạch Vũ nên muốn thu vào dốc sức cho Ám Dạ Đế Quốc.
Ai ngờ đến Thánh Quân lại nhìn trúng Bạch Vũ, lần đầu tiên giao chiến nàng ta đã thua, còn thua thảm như vậy. Ở giữa nàng ta và Bạch Vũ,Thánh Quân không có một chút do dự liền lựa chọn Bạch Vũ, thậm chí nàng ta nghi ngờ e là Bạch Vũ cố ý, nhưng Thánh Quân cũng không giúp nàng ta.
Địa vị của Bạch Vũ ở trong lòng Dạ Quân Mạc quan trọng hơn so với nàng ta tưởng tượng, nghe Ám Ưng nói hai năm qua Thánh Quân đến hạ giới vẫn luôn ở cùng với Bạch Vũ, bây giờ chính là thời kỳ tình cảm mới mẻ, say mê.
Nàng ta không nên dễ dàng đi khiêu khích, lần này là nàng ta quá gấp gáp rồi.
"Người đâu, Ám Lân đại nhân có gửi thư hồi âm nói lúc nào thì tới đây không?" Tô Lăng Dung thu lại tức giận, khôi phục hình tượng ôn hòa thân thiết thường ngày trong nháy mắt.
Một tỳ nữ đi tới, cung kính nói: "Bẩm Tiểu thư, Ám Lân đại nhân nói rõ một ngày nữa sẽ đến."
"Nhanh như vậy? Vậy thì tốt rồi." Tô Lăng Dung khẽ mỉm cười, trong nụ cười ôn hòa thoáng qua tính toán lạnh như băng.
Trong thư phòng, Dạ Quân Mạc chắp tay sau lưng, thân hình cao ngạo yên lặng đứng ở trước cửa sổ, nghe Ám Ưng bẩm báo.
"Thánh Quân, Ám Lân tới."
Ánh sáng trong mắt Dạ Quân Mạc khẽ nhúc nhích: "Tới khá nhanh. Hai ngày trước Tô Lăng Dung mới nói hắn chủ trì xây dựng lại ở Vực Thanh Linh, hôm nay đã đến, để cho hắn tới gặp ta."
"Vâng." Ám Ưng lui ra ngoài. Không bao lâu, người đi vào cũng không phải Ám Lân, mà là Tô Lăng Dung.
Dạ Quân Mạc hơi nhíu mày: "Ngươi tới làm gì?"
"Ám Lân vừa tới Vực Thanh Vũ, một đường phong trần mệt mỏi, đang tắm rửa thay quần áo, muội thay hắn tới nói với biểu ca một tiếng." Tô Lăng Dung cẩn thận nói.
"Đừng gọi ta là biểu ca." Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng lướt qua nàng ta: "Nếu như Linh Vương không dạy dỗ quy củ cho ngươi, ta cũng không ngại dạy thay hắn."
Nhất thời Tô Lăng Dung cảm thấy thấy lạnh cả người từ sau lưng vọt thẳng lên, mặt mày biến sắc: "Vâng, Thánh Quân."
"Lui xuống đi."
Tô Lăng Dung chần chờ một chút, dáng người nhu nhược quỳ phục xuống, nặng nề dập đầu một cái: "Thánh Quân, Lăng Dung tới là để thỉnh tội. Muội không nên đả thương Bạch Vũ, muội chỉ thấy người đối xử với muội ấy tốt như vậy, lo lắng muội ấy mê hoặc người. Là đầu muội nhất thời hồ đồ, muội sai rồi, Thánh Quân người tha thứ cho muội đi, Bạch Vũ là một cô nương tốt, nhất định sau này muội sẽ không nhắm vào muội ấy nữa."
Giọng nói của Tô Lăng Dung có chút nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt che kín một tầng hơi nước trong suốt, giống như thủy tinh ngưng tụ ở trên hàng lông mi thật dài của nàng ta, đau lòng động lòng người, khiến cho người thương yêu.
Dạ Quân Mạc lại không có vẻ mặt gì: "Bạch Vũ không muốn nhìn thấy ngươi."
"Phải, lần đầu tiên gặp mặt muội đã đả thương muội ấy, muội ấy ghét muội là phải, sau này muội sẽ không đến trước mặt muội ấy làm chướng mắt." Tô Lăng Dung rất hối hận nói. Nàng ta thật sự hối hận, nếu không phải nàng ta lỗ mãng khiêu khích, bây giờ nàng ta cũng không cần phải phục thấp làm nhỏ chạy tới nhận tội.
"Nếu Ám Lân đã tới, bây giờ Vực Thanh Linh không có ai trấn giữ, ngươi mau chóng trở về đi."
Tô Lăng Dung cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, gương mặt có vẻ trịnh trọng: "Thánh Quân, muội cảm thấy không bằng để cho Bạch Vũ đi làm Vực Chủ Vực Thanh Linh."
Trong đôi mắt thâm thúy của Dạ Quân Mạc xẹt qua một đạo lạnh lùng, giọng nói trầm thấp có mấy phần ép bức mơ hồ: "Để cho Bạch Vũ đi?"
"Bạch Vũ vừa tới Đại Lục Thanh Mộc, mặc dù nhờ ước chiến có được danh tiếng, nhưng muốn chân chính đứng vững ở Đại Lục Thanh Mộc, muội ấy cần phải có thế lực của mình. Vực Thanh Linh mới vừa được trả lại cho chúng ta, bây giờ cũng coi như yên bình, về sau Bạch Vũ chỉ cần yên ổn trông coi là được rồi, không có gì nguy hiểm. Đương nhiên, chỉ là một đề nghị của muội, nhất định Thánh Quân đã tự có quyết định." Tô Lăng Dung lau nước mắt trong mắt, cân nhắc nói. Từng chữ từng câu, đều là đang suy tính cho Bạch Vũ.
Dạ Quân Mạc không lên tiếng, phất tay để cho nàng ta lui xuống.
Tô Lăng Dung đi ra khỏi thư phòng, thở phào nhẹ nhỏm, hiệu quả của lần thỉnh tội này cũng không tệ lắm, ít nhất những gì nên nói cũng đã nói ra.
Để cho Bạch Vũ đến Vực Thanh Linh, rời đi bên cạnh Thánh Quân, lại qua một năm rưỡi nữa, tình cảm mới mẻ của Thánh Quân đối với Bạch Vũ cũng sẽ không còn.
Bây giờ, Vực Thanh Linh được nàng ta tổ chức bền chắc như thép, Bạch Vũ đi cũng chỉ bị chèn ép, đừng nói thống trị Vực Thanh Linh, cho dù có bản lĩnh có thể không bị ám sát, một cô nương chuyện gì cũng không làm được, Thánh Quân sẽ chán ghét.
Mà nàng ta có thể ở lại Vực Thanh Vũ hầu hạ Thánh Quân, gặp mặt sẽ có ba phần tình cảm, nàng ta tin tưởng chỉ cần luôn đi theo bên cạnh Thánh Quân, một ngày nào đó Thánh Quân sẽ bị nàng ta làm cho cảm động.
Việc bây giờ phải làm, chính là bảo đảm Thánh Quân sẽ đồng ý để cho Bạch Vũ làm Vực Chủ Vực Thanh Linh.
Tô Lăng Dung hít sâu một hơi, trên gương mặt thanh thuần lộ ra một nụ cười sáng rỡ, chạy thẳng tới chỗ ở của Ám Lân.
Vừa vặn Ám Lân từ trong phòng đi ra, mặc một bộ trường bào màu trắng không nhiễm một hạt bụi, đường cong nhu hòa phác họa một khuôn mặt thanh tú, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhạt ôn tồn lễ độ, phảng phất giống như trích tiên (tiên giáng trần), ngọc thụ lâm phong, công tử văn nhã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc