Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 63

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Trong phủ chứa rất nhiều dược liệu, chủng loại phong phú, niên đại rất xưa, Thất Tinh Linh Chi, Tẩy Độc Thảo, Huyết Hoa Tham... Các loại dược liệu chữa thương cần dùng, cái gì cũng đều có.
"Thật ra thì cho dù ngươi không nói, qua hai ngày nữa ta cũng sẽ chuẩn bị một túi dược liệu chữa thương cho mỗi người các ngươi." Tư Vực Chủ nhàn nhạt nói.
Bạch Vũ nháy mắt: "À, Tư Vực Chủ suy nghĩ rất chu đáo, nhưng tại sao nơi này của ngươi không có độc dược?"
Dạo qua một vòng ở trong nhà kho, cứ thế, một phần độc dược Bạch Vũ cũng không nhìn thấy. Chẳng lẽ cho tới bây giờ Tư Vực Chủ và thuộc hạ chính là người đều không dùng độc dược? Mọi người ở Vực Thanh Vũ cũng sẽ không phải bộ dạng quân tử như thế này chứ? Làm cho nàng giống như là người rất ác độc.
Loại tranh đấu không ngừng ở thời buổi loạn lạc này mà khinh thường dùng độc, không phải là thiện lương, thì chính là ngu xuẩn.
Tư Vực Chủ có chút ngạc nhiên Bạch Vũ sẽ dùng độc, rất nghiêm túc dặn dò: "Theo ước định của tỷ thí lần này, không thể dùng độc với đối thủ. Nếu ngươi phá vỡ quy tắc, chúng ta sẽ trực tiếp bị xử thua. Cho nên ngươi vẫn đừng nên mang theo độc dược."
"Không thể dùng độc cũng được, nhưng ta vẫn muốn cầm chút độc dược để dùng ở trên người." Tỷ thí lần này không dùng tới, không có nghĩa là sau này không dùng tới, kể từ sau khi hồi phục trí nhớ bách thế, nàng cũng đã nhớ ra tất cả độc thuật rồi.
Nếu nói bây giờ nàng là Độc Sư đỉnh cấp thiên hạ thì không hề khoa trương chút nào, tiếc nuối duy nhất là tài lực trước mắt của nàng không đủ, độc vật trân quý, hiếm thấy cũng không có được.
Nghe được Bạch Vũ nói như vậy, Tư Vực Chủ có chút khó xử: "Nói thật với ngươi, nhà kho trong phủ thật sự không có độc vật gì. Vực Thanh Vũ không có ai am hiểu dùng độc, ngay cả một Độc Sư bình thường nhất cũng không có."
Bạch Vũ: "..."
Thánh Quân nhà ngươi là Độc Sư đỉnh cấp thiên hạ, bây giờ ngươi lại nói với ta là các ngươi cũng không có độc, ngươi đang trêu chọc ta sao?
Thấy bộ mặt Bạch Vũ tỏ vẻ không tin, Tư Vực Chủ bất đắc dĩ giải thích: "Là thật, Đại Lục Thanh Mộc và những nơi khác không giống nhau, là đại lục có linh khí tinh khiết và sạch sẽ nhất, Vực Thanh Vũ là còn một vực càng có linh khí tinh khiết nhất, vô cùng không thích hợp cho độc vật sinh trưởng."
"Được rồi, cho nên ta sẽ ở không tìm được độc dược chỗ này." Bạch Vũ có chút thất vọng thở dài.
"Muốn, tại sao không tới tìm ta?" Giọng nói trầm thấp, từ tính của Dạ Quân Mạc từ phía sau truyền đến.
Tư Vực Chủ lập tức quỳ xuống. Bạch Vũ ngạc nhiên quay đầu lại: "Chàng đến đây lúc nào? Đột nhiên xuất hiện rất dọa người!"
"Dọa được nàng?" Dạ Quân Mạc đưa tay kéo, kéo Bạch Vũ đến bên cạnh, nhẹ giọng cọ xát, nói nhỏ ở bên tai nàng: "Muốn độc dược gì, cứ nói với ta."
Lông mày Bạch Vũ nhếch lên: "Cái gì cũng được sao? Ta muốn độc dược có thể tiêu diệt toàn bộ Vực Thanh Phong cũng được sao?"
"Có thể, giống như diệt sạch ngàn dặm, hủy diệt một Đại Lục Thanh Mộc ta cũng có thể cho nàng." Dạ Quân Mạc cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy cưng chìu.
Tư Vực Chủ nghe được khóe miệng co rút, sắc mặt tái xanh. Thánh Quân, người có cần phải dung túng Bạch Vũ như vậy không? Nếu dùng độc có thể tiêu diệt được Vực Thanh Phong, chúng ta còn đánh lâu như vậy làm gì? Người sủng ái nữ nhân này cũng không suy tính đến hậu quả sao?
Đương nhiên là Bạch Vũ đang nói đùa, Độc Sư giận dữ, diệt sạch ngàn dặm, máu chảy thành sông, nhưng nàng tự nhận nàng vẫn còn không có ác độc như vậy.
Nàng móc vào ngón tay thon dài, trắng nõn của Dạ Quân Mạc: "Vậy ta liệt một tờ hóa đơn cho chàng."
"Liệt hóa đơn làm gì? Trực tiếp đi đến chỗ của ta cầm."
"Nhưng ta còn phải luyện tập cùng bọn Tư Minh..."
"Nàng còn cùng nhau luyện tập với bọn họ?" Giọng nói của Dạ Quân Mạc không vui lạnh xuống.
Bạch Vũ sửng sốt, không hiểu sao lại nghe ra được một chút cảm giác ủy khuất. Chẳng lẽ chàng cố ý chạy tới đưa độc dược cho ta, cũng là bởi vì mấy ngày nay ta không đi tìm chàng?
Bạch Vũ còn chưa hỏi ra lời, đã bị Dạ Quân Mạc kéo đi đến viện của hắn. Vốn là tính toán cầm dược từ chỗ Tư Vực Chủ kia về, quả thật bị Dạ Quân Mạc giữ lại cả ngày.
Ngoại trừ cho nàng hai loại độc dược trí mạng Thanh Trúc và Bách Cốc Thảo mà nàng rất muốn, Dạ Quân Mạc còn tặng nàng mấy trăm rổ hoa đủ mọi màu sắc, người nhìn thấy đều hoa cả mắt, đủ để phủ kín một sân bóng rổ!
Bạch Vũ trợn mắt há hốc mồm: "Sao đột nhiên lại muốn tặng hoa cho ta?"
Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhấp một miếng trà: "Thích hoa ta cho nàng không, hoa người khác tặng ở trong phòng, vứt đi."
Người khác tặng? Tư Minh? Lúc này Bạch Vũ mới nhớ tới lần trước Tư Minh tặng cho nàng giỏ hoa nàng còn chưa mang đi, cứ để ở trong viện của nàng, nàng vội vàng thăng cấp cho Tiểu Bạch nên đã sớm quên đi chuyện giỏ hoa, vậy mà Dạ Quân Mạc biết, còn nhỏ mọn nhớ ở trong lòng? Nàng có thể nói thật ra thì nàng cũng không thích hoa được không?
"Ta có thể không cần không?" Bạch Vũ khổ sở cười ha ha hỏi.
Dạ Quân Mạc nâng mắt nhìn nàng, tà tứ cười một tiếng: "Không thể."
Bạch Vũ: "..."
Buổi tối, lúc Dạ Quân Mạc đưa nàng trở về, nhét toàn bộ những thứ hoa kia vào trong viện của nàng, còn nhân tiện cầm đi giỏ hoa Tư Minh để lại.
Bạch Vũ nhìn những bông hoa tràn ngập trong viện, im lặng một lúc. Nào có người tặng hoa còn muốn để mãi trong viện của người ta, Dạ Quân Mạc nhỏ mọn!
Đúng lúc Tử Như đến tìm nàng, thấy cảnh tượng này, nhăn nhăn mày: "Đây là đang làm gì? Ngươi thích hoa cũng không cần phải để đầy trong viện, chẳng lẽ một ngày hôm nay ngươi không tới luyện tập chính là đi lấy những thứ này?"
"Dĩ nhiên là không phải!" Bạch Vũ lúng túng phủ nhận.
"Ta không quan tâm có phải hay không, cách ngày bắt đầu tỷ thí chỉ còn có ba ngày, việc tu luyện sau này mời ngươi đừng vắng mặt nữa, đừng có suy nghĩ chỉ để chơi." Tử Như cáu kỉnh bỏ lại mấy câu này,cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Bạch Vũ có cảm giác sâu sắc mình bị Dạ Quân Mạc đào hố, sau ba ngày, chỉ có thể ngày ngày đúng hạn đi luyện tập, trên thực tế những chiến thuật mà Tử Như sắp xếp kia, nàng chỉ luyện tập một lần cũng đã nắm giữ được toàn bộ.
Đối với sắp xếp chiến đấu, chỉ thị, tính toán tinh chuẩn, nàng không hề kém hơn so với bất kỳ ai, chẳng qua là nàng tương đối lười, lười phải lên kế hoạch chiến thuật gì gì đó mà thôi.
Chiến thuật của Tử Như rất đơn giản, chính là các ti kỳ chức (ý nói từng người phụ trách nắm giữ phần chức trách của mình).
Thuần Vu Hải là Triệu Hoán Sư hệ Thổ, có hai con Hắc Hùng (gấu đen) khổng lồ, phụ trách che chở cho mọi người. Triệu Hoán Thú hệ Thủy của Tư Minh và Tử Như có thể khống chế, trói buộc đối thủ, Triệu Hoán Thú hệ Kim của Lạc Trầm gồm nhiều mặt công, thủ, nếu bị thương vẫn có thể nhờ vào Hồng Nguyên Phi Yến của Tử Như để khôi phục.
Tiểu Thanh của Bạch Vũ chịu trách nhiệm tấn công, phạm vi sát thương lớn. Nàng có thể phối hợp với bọn họ rất dễ dàng, tùy cơ ứng biến.
Đáng tiếc, bọn Tử Như cũng không thể nào tin tưởng vào lực phá hoại của Tiểu Thanh, không để cho Tiểu Thanh làm lực công kích chủ yếu, quyết định dựa vào sự tấn công của Băng Thủy Bạch Thử của Tư Minh, để cho Tiểu Thanh tiếp ứng.
Bạch Vũ tỏ vẻ thờ ơ, chỉ cần có thể thắng là được.
Ngày ngày luyện tập đều giống nhau, nàng cũng đã sớm thuần thục, một chút tác dụng đối với nàng cũng không có. Nàng đã bắt đầu nhàm chán, chỉ mong đợi ngày tỷ thí sớm bắt đầu.
Vào lúc Bạch Vũ và Tử Như, Tư Minh cùng nhau luyện tập khô khan, toàn bộ nhân vật quan trọng của Vực Thanh Vũ đã tụ tập tới phủ Vực Chủ.
Đương Chủ phân Đường – thuộc hạ của Tư Vực Chủ, trưởng lão Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Linh, còn có Tướng Quân của Ám Dạ Đế Quốc đóng quân ở Đại Lục Thanh Mộc, tổng cộng mười bảy người, sắc mặt mọi người ngưng trọng ngồi ở trong đại sảnh.
Sau khi bọn họ biết được chuyện Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Phong ước chiến thì đặt chuyện trong tay xuống chạy tới phủ Vực Chủ, mấy ngày nay tất cả mọi người mới lục tục chạy tới.
"Tư Vực Chủ nắm chắc bao nhiêu đối với lần ước chiến này?" Sắc mặt của mấy vị trưởng lão Vực Thanh Linh thật sự không tốt hỏi.
Không hiểu tại sao một vật thuộc sở hữu của Vực Thanh Linh bọn họ lại bị một cuộc ước chiến quyết định, chính bọn họ vẫn không thể tham dự, đổi lại tâm tình của người nào cũng sẽ không tốt, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận đây là một phương pháp giải quyết rất tốt, Vực Thanh Linh tiếp tục đánh nữa sẽ bị tiêu hao không thể vực dậy được.
Tư Vực Chủ có mười phần lòng tin trả lời: "Đương nhiên là có nắm chắc. Chắc hẳn mọi người cũng biết Tử Như tài năng xuất chúng, Thuần Vu Hải, Lạc Trầm còn có Tư Minh của ta đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, thắng cuộc tỷ thí thì không có vấn đề."
"Là sao? Bạch Vũ kia là thế nào?" Tướng Quân Ám Dạ Đế Quốc – Vạn Thành Tùng cười lạnh bưng trà: "Dù cho không có ai, ngươi cũng không thể tìm một Triệu Hoán Sư tới để cho đủ số. Ta nghe ngóng được ở trên đường, năm người Vực Thanh Phong chọn, tất cả đều là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, thực lực không hề kém hơn chút nào so với bọn Tư Minh. Bên này của chúng ta lại chọn một Triệu Hoán Sư, ngươi muốn cho bốn người bọn họ đi đấu với năm người kia sao?"
Săc mặt của mấy trưởng lão càng thêm không xong, có chút oán trách nói: "Lúc Vực Chủ chọn người, tại sao không nói với chúng ta một tiếng? Dù gì chuyện liên quan đến Vực Thanh Linh, nếu là tỷ thí thua, chúng ta phải ăn nói thế nào với Tô tiểu thư – Tô Lăng Dung?"
Nhóm Đường Chủ đều là thuộc hạ của Tư Vực Chủ, trong lòng hướng về phía Tư Vực Chủ, nhưng không tránh được có chút lo lắng.
Sắc mặt Tư Vực Chủ tái xanh, một bụng tức giận nói: "Chỉ có mười ngày, Bản Vực Chủ nào có thời gian chờ các ngươi đến cùng thương lượng chuyện người được chọn! Ta chọn người đương nhiên có đạo lý của ta."
Ông cũng không muốn để cho Bạch Vũ xuất chiến, nhưng đây là Thánh Quân ra lệnh, ông còn có cách nào khác sao? Ông phải thật sư đưa Bạch Vũ ra, còn phải thay Thánh Quân chịu tiếng xấu, ông đã trêu ai ghẹo ai đây?
"Hừ, đạo lý cái gì, ngươi nói ra cho ta nghe một chút. Dù sao Bổn Tướng Quân cũng tuyệt đối không đồng ý để cho một Triệu Hoán Sư xuất chiến!" Vạn Thành Tùng nặng nề đặt chén trà xuống bàn, ‘ba’ một tiếng, tràn đầy cứng rắn.
"Ngươi không đồng ý thì thế nào? Ta cũng không tìm các ngươi tới để thương lượng chuyện người được chọn, tóm lại danh ngạch đã định xong, không được đổi." Vạn Thành Tùng cứng rắn, Tư Vực Chủ còn cứng rắn hơn hắn.
"Tên khốn ngươi! Ngươi nói, ngươi có phải bị đám Sáng Thế Thần Điện khốn kiếp kia thu mua rồi không?"
"Ngươi nói hưu nói vượn cái gì vậy!"
Hai người cãi vả lớn, cánh cửa gỗ cứng nhắc vang lên tiếng động: "Ngày kia chính là ngày ước chiến, dù cho không hài lòng về người được chọn cũng không kịp thay, cứ như vậy đi."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, Ám Ưng mặc một bộ áo đen gọn gàng, mặt không có biểu tình đứng ở nơi đó.
Một trưởng lão nhăn mặt chíu mày, kỳ lạ hỏi: "Ngươi là ai? Dám tùy tiện phát biểu ý kiến lung tung ở chỗ này."
"Một người thị vệ." Ám Ưng lạnh lùng nói.
Mặt của Vạn Thành Tùng bỗng chốc trắng bệch không còn một chút máu, những Trưởng lão, Đường chủ này làm việc ở Bát Đại Thế Giới, không biết Ám Ưng, nhưng hắn biết. Toàn bộ mười hai vị Tướng Quân mà Ám Dạ đế quốc phái ra đi đóng quân ở Bát Đại Thế Giới là do tự mình Ám Ưng chọn lựa, huấn luyện ra, Ám Ưng là người lãnh đạo trực tiếp của hắn!
Hắn không biết Ám Ưng lại ở chỗ này, nhưng Ám Ưng lên tiếng, bất kể trong lòng hắn nghĩ như thế nào, lập tức không dám nữa nói thêm gì nữa.
Đột nhiên Vạn Thành Tùng ngừng công kích, khiến cho mọi người không giải thích được, bọn họ cũng không tiện tranh chấp cùng với Vực Chủ, nhưng trong lòng vẫn không yên như cũ.
Bây giờ bọn họ không nghĩ ra, ước chiến liên quan đến việc tranh giành một vực, tại sao Tư Vực Chủ lại không có mắt nhìn, muốn cho một Triệu Hoán Sư xuất chiến, chẳng lẽ là có tư tâm gì?
Từ giờ trở đi, bọn họ cũng muốn xem ước chiến một chút, rốt cuộc cô nương có tên là Bạch Vũ có khả năng gì, có thể có biểu hiện gì khiến người kinh ngạc.
Rất nhanh, mười bảy người đã giải tán, thời gian thoáng một cái, rất nhanh đã đến ngày ước chiến.
Núi Phong Linh là một dãy núi dày đặc linh khí, dược liệu khắp nơi, thú dữ cũng có không ít, trước kia có không ít người đi vào trong núi hái thuốc, săn thú, nhưng bởi vì chiến loạn giữa Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong vực, ngọn núi này cũng thay đổi, rất hiếm dấu chân người.
Nơi tỷ thí được bố trí ở chỗ đất trống trên đỉnh núi, hai nhóm người Vực Thanh Vũ và Vực Thanh Phong cũng đến đây sớm hơn một chút, hai bên Tư Vực Chủ và Lệnh Hồ Vực Chủ vừa thấy mặt, cũng không có sắc mặt tốt gì.
"Tư Vực Chủ đã chuẩn bị để thất bại chưa? Ta nghe nói mười ngày này ngươi không tìm được người xuất chiến, cho nên tìm một Triệu Hoán Sư tới cho đủ số."
"Lệnh Hồ Vực Chủ nghe nói thật nhiều, lời đồn đãi vô căn cứ cũng thật sự chân thật. Đương nhiên người Bản Vực Chủ chọn lựa cũng là thiên tài trong thiên tài, đợi đánh cho các ngươi kêu cha gọi mẹ, ngươi sẽ biết thôi."
Hai người mặt đối mặt nói lời hung ác, khí thế cứng rắn, giống như nếu ai yếu đi một phần, chờ đợi sẽ chính là thất bại.
Bạch Vũ nghe bọn họ cãi nhau, tầm mắt tìm tòi ở trên người những người được phái đến của Vực Thanh Vũ, rất nhanh đã phát hiện Ám Ưng và Dạ Quân Mạc.
Hai người khiêm tốn đứng ở phía sau cùng, Dạ Quân Mạc còn cố ý đeo mặt nạ bằng bạc, che ở nửa mặt. Nhưng cho dù là như vậy, khí độ ung dung, quý phái toàn thân cũng làm cho người khác không thể khinh thường, Bạch Vũ nhìn một cái đã nhận ra hắn.
Sóng mắt Bạch Vũ lưu chuyển, đôi mắt như nước sáng trong suốt lóe lên ánh sáng, chống lại đôi mắt như hồ nước sâu thâm thúy của Dạ Quân Mạc, trong mắt tràn ngập vui vẻ, ta biết chàng sẽ đến.
Dạ Quân Mạc gợi lên một nụ cười nhạt, Ám Ưng ở một bên rất yên lặng nhìn, hôm nay vốn Thánh Quân không nên tới, nếu không cẩn thận để bại lộ hành tung, Đại Lục Thanh Mộc này sẽ hỗn loạn thành một nồi cháo lẩu.
Nhưng hắn khuyên thật lâu cũng không có tác dụng, hắn còn tưởng rằng Thánh Quân cố ý muốn tới là vì sở hữu của Vực Thanh Linh, bây giờ nhìn lại, rõ ràng chính là đến xem Bạch Vũ.
Hai vị Vực Chủ mắng nhau nửa ngày, rốt cục bắt đầu chính thức tỷ thí. Vì để cho công bằng, trọng tài là hai vị Vực Chủ cùng nhau đảm nhiệm, mười người chiến đấu hai bên tỷ thí một chọi một, thắng được một phần thì một bên đoàn đội chiến đấu còn lại sẽ bị diệt toàn bộ, một bên thắng còn lại mấy người thì sẽ có bấy nhiêu điểm.
Nếu như xuất hiện đều nhau, đoàn đội tham gia chiến đấu bên nào thắng, người đó chính là người thắng.
Vì vậy mấu chốt quyết định thắng bại là chiến đấu đoàn đội, nhưng không có nghĩa là người chiến đấu sẽ không quan trọng. Nếu toàn bộ người chiến đấu đều bị thua, để cho đối thủ lấy được đủ 5 điểm, đoàn đội chiến đấu kia cũng đừng đánh nữa.
"Đầu tiên chúng ta phái người nào ra sân?" Tư Minh H**g phấn sắn tay áo lên, mài đao sèn soẹt hỏi.
Thứ tự xuất chiến là do tự bọn họ sắp xếp, sau khi ra sân mới biết được đối thủ sẽ đi lên là vị nào, nếu như suy đoán không chính xác đối phương sẽ phái người nào cũng chỉ có thể dựa vào may mắn, nếu đúng lúc gặp thuộc tính khắc chế chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
"Ngươi muốn ra sân?" Bạch Vũ nhìn bộ dạng H**g phấn của Tư Minh cũng biết là hắn đã không đợi nổi nữa.
Tư Minh gật đầu liên tục, dù sao hắn vẫn luôn luôn gây họa bị cha hắn giam ở trong nhà, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội đánh nhau quang minh chính đại như vậy, dĩ nhiên hắn không thể chờ đợi.
Tử Như lại một miệng từ chối: "Không được, trận đầu có liên quan đến tinh thần của chúng ta, chỉ có thể thắng không thể thua, vẫn là để ta lên trước."
Tử Như nói xong, liền lấy roi từ bên hông ra, nói quyết định cho trọng tài, đi lên giữa sân.
Rất đúng dịp, người Vực Thanh Phong phái ra cũng là Đội trưởng, là Mục Dã có thực lực cao nhất trong năm người, một Triệu Hoán Đại Sư hệ Thổ đỉnh cấp, thực lực và danh tiếng đều không hề ở dưới Tử Như, chỉ là danh tiếng không tốt lắm.
Nghe nói hắn hung ác tàn bạo, ngay cả thân ca ca (anh trai ruột) cũng ૮ɦếƭ ở trong tay hắn.
Mục Dã vừa lên đài, lập tức gọi ra hai con Phách Vương Quy (con rùa) lớn không khác gì con voi, vừa cử động liền khiến cả vùng đất khẽ run rẩy, hung ác xông về phía Tử Như.
Tử Như vung một roi da về phía Mục Dã, gọi Ra Thiên Mộng Bạch Đồn, ***g giam bằng nước rậm rạp, chằng chịt lao thẳng tới Mục Dã.
Trong mắt Mục Dã hiện ra sắc bén, lập tức để cho Phách Vương Quy che ở trước người, lực phòng ngự 27 điểm đở tất cả công kích, một chút cũng không bị thương.
Tử Như rút roi da về, chỉ nhìn chằm chằm bản thân Mục Dã cạn tào ráo máng (ý nói đuổi sát đối thủ, tấn công đối thủ mà không buông một cơ hội nào), làm như không thấy hai con Phách Vương Quy.
Phách Vương Quy cũng không một mực phòng thủ, thân thể cao lớn nặng nề nện vỡ mặt đất, cả vùng đất, hồ nước dưới chân chấn động kịch liệt, chấn động khiến cho Thiên Mộng Bạch Đồn thoát ra khỏi mặt nước, nhưng không tạo ra tổn thương quá lớn.
Hai bên chiến đấu kịch liệt, Tử Như không phá nổi phòng ngự của Mục Dã, Mục Dã cũng khó mà gây tổn thương được cho Hồng Nguyên Phi Yến của Tử Như, trong lúc nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại.
Lạc Trầm nhăn mặt, nhíu mày: "Lần này Tử Như có chút phiền phức, Phách Vương Quy của Mục Dã khắc chế Thiên Mộng Bạch Đồn."
Hệ Thổ khắc chế hệ Thủy, Triệu Hoán Thú có cấp bậc thấp thì khắc chế cũng không rõ ràng, nhưng cùng với việc đề cao cấp bậc, uy lực của thuộc tính khắc chế sẽ càng ngày càng rõ ràng, hiệu quả khắc chế thuộc tính của Triệu Hoán Thú cấp 3 đã bắt đầu hiện ra bước đầu.
"Không sao, không phải Tử Như còn có Hồng Nguyên Phi Yến sao? Hệ Mộc khắc chế hệ Thổ." Tư Minh cười tràn đầy tự tin.
"Nhưng tiêu hao dần như vậy, sẽ chỉ có Thiên Mộng Bạch Đồn bị suy sụp. Có thể Tử Như phải thua." Sắc mặt Thuần Vu Hải ngưng trọng phân tích.
Bạch Vũ lắc đầu một cái, đột nhiên mở miệng: "Không nhất định."
Toàn bộ mấy người cũng kỳ lạ nhìn về phía nàng, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, chờ nàng giải thích.
Nhưng Bạch Vũ không nói lời nào.
Không bao lâu sau, lúc sức chịu đựng của Thiên Mộng Bạch Đồn của Tử Như bị tiêu hao hơn một nửa, mắt thấy dần hao tổn, Tử Như bỏ một con Triệu Hoán Thú trước, tình thế trên đài đột nhiên xảy ra biến hóa.
Hồng Nguyên Phi Yến giương cánh vỗ lên, một đạo ánh sáng rơi vào trên người Thiên Mộng Bạch Đồn, vết thương trên người Thiên Mộng Bạch Đồn đã bắt đầu dùng tốc độ khôi phục mắt thường có thể nhìn thấy được, sức chịu đựng cũng bắt đầu khôi phục từng chút từng chút.
Khóe miệng đám ngươi Tư Minh co rút, hiểu ý của Bạch Vũ. Sức chịu đựng của Phách Vương Quy rất cao, nhưng Hồng Nguyên Phi Yến có linh thuật khôi phục, tiếp tục kéo dài, người nào ngã xuống trước còn khó mà nói được.Trận hệ Thổ và hệ Mộc này so đấu rất lâu, cuối cùng kỹ năng của Tử Như cao hơn một bậc, hao tổn ૮ɦếƭ hai con Phách Vương Quy.
Trên khuôn mặt tàn nhẫn của Mục Dã không có biểu hiện gì, thu hồi Phách Vương Quy, bình tĩnh đi xuống đài, gần như không quan tâm đối với thắng thua của trận đấu này.
Tử Như cũng lạnh nhạt đi xuống đài, hơi nhếch môi, biểu hiện chiến thắng tỷ thí là chuyện phải làm.
Mọi người ở Vực Thanh Vũ bộc phát ra một tiếng trầm trồ khen ngợi, Tư Vực Chủ hài lòng gật đầu một cái, mắt liếc nhìn Lệnh Hồ Hùng. Mặt của đám người Lệnh Hồ Hùng không thay đổi, cũng không trả lời.
Trận đầu, Vực Thanh Vũ thắng.
Không có thời gian nghỉ ngơi, trận thứ hai lập tức bắt đầu, Thuần Vu Hải xung phong nhận việc ra sân.
Điều làm người ta không nghĩ tới chính là đối phương cũng phái ra một vị Triệu Hoán Đại Sư hệ Mộc, còn là Triệu Hoán Đại Sư nắm vững được linh thuật tốt hơn, cuộc tỷ thí này, đơn giản chính là một cuộc phiên bản.
Hệ Thổ chiến đấu với hệ Mộc, luôn nhìn qua là đánh nhau rất kịch liệt, trên thực tế, hai bên cũng không tạo ra được quá nhiều tổn thương, thời gian chiến đấu sẽ bị kéo rất dài.
Bạch Vũ nhìn ra được tình thế thất bại của Thuần Vu Hải, đã không còn tâm tư nhìn nữa, chợt cảm giác hô hấp của Lạc Trầm bên cạnh có chút nặng nề.
Nàng quay đầu nhìn lại, Lạc Trầm siết hai tay lại thật chặt thành quả đấm, sắc mặt hơi đỏ lên, mồ hôi lạnh trên trán chằng chịt.
"Ngươi không sao chứ? Thân thể không thoải mái sao?" Bạch Vũ ngạc nhiên hỏi.
Lạc Trầm lau mồ hôi trên mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Không có, ta chỉ có chút căng thẳng. Tử Như nói để cho ta lên đấu trận đấu kế tiếp."
"..." Dù gì ngươi cũng là thiếu niên thiên tài nổi danh cửa Vực Thanh Vũ, cũng không phải là chưa từng lên lôi đài, căng thẳng thành như vậy cũng quá mức rồi? Trong lòng Bạch Vũ cảm thấy có chút không đúng: "Đưa tay cho ta, ta xem mạch tượng của ngươi một chút."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc