Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 62

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ cảm thấy bên tai lạnh buốt, xoay mình xem thường: "Không phải nói là trùng hợp sao? Hắn thấy thì ra tay, dù sao ta vẫn không thể không cảm kích sao?"
Dạ Quân Mạc vẫn khó chịu như trước, nhìn về phía Tư Vực Chủ: "Để cho Bạch Vũ gia nhập tỷ thí lần này."
"A!" Tư Vực Chủ hoảng sợ, biểu hiện trên mặt là một trận vặn vẹo. Chuyện liên quan đến Vực Thanh Linh, vậy mà Thánh Quân muốn để cho một nữ tử ngay cả Triệu Hoán Đại Sư cũng không phải ra xuất chiến, đây là bị sắc làm cho mê mệt rồi sao? Thánh Quân nhà ông không thể hoang đường như vậy!
Tư Vực Chủ cắn răng một cái, kiên trì nói : "Bạch Vũ tiểu thư nguyện ý xuất chiến vì chúng ta, đương nhiên là rất tốt, nhưng cấp bậc của nàng có chút thấp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ở trên lôi đài. . . . . . Dù sao một khi đã ra tay thì sống ૮ɦếƭ tự chịu, vì an toàn của nàng, hay là. . . . . ."
"Ngươi đang nghi ngờ quyết định của ta?" Giọng của Dạ Quân Mạc đột nhiên lạnh lùng.
Tư Vực Chủ lập tức cảm thấy thấy lạnh cả người từ sau lưng thẳng lên trên, hoảng sợ muốn quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám!"
"Đi xuống." Dạ Quân Mạc lạnh lùng vung tay cho Tư Vực Chủ lui xuống.
Bạch Vũ tựa vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Tại sao chàng lại đột nhiên nghĩ tới để cho ta thay Vực Thanh Linh xuất chiến?"
"Không muốn sao?" Dạ Quân Mạc chọt chọt cái mũi nhỏ của nàng: "Coi như là giúp ta một việc, Vực Thanh Linh không thể bỏ được, ta tin vào thực lực của nàng."
"Chàng chắc chứ? Ta vẫn chỉ là Triệu Hoán Sư, đối thủ đều là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, chàng có tin tưởng đối với ta như vậy?"
Triệu Hoán Đại Sư và Triệu Hoán Sư cũng không phải là chênh lệch cấp bậc bình thường, một khi trở thành Đại Sư, có thể đủ sức đồng thời xuất chiến hai Triệu Hoán Thú, đây là một bước vọt rất lớn. Triệu Hoán Sư lấy một địch hai hoàn toàn không có khả năng vượt qua được cấp bậc Triệu Hoán Đại Sư.
Dạ Quân Mạc cười cười, tin tưởng mười phần: "Chiến đấu đoàn đội lần này mới là điểm quan trọng, nàng sẽ không thua."
"Ừ, chàng nói rất đúng." Bạch Vũ rất vừa lòng đối với thái độ toàn tâm tin tưởng của Dạ Quân Mạc, vươn tay nhỏ bé về phía hắn: "Có gì để tạ lễ không?"
"Cho nàng ăn, ở không cần phải trả tiền ở Vực Thanh Vũ, đi ngang, thế nào?" Dạ Quân Mạc dụ dỗ nàng.
Bạch Vũ bĩu môi, "Chỉ có ở Vực Thanh Vũ mới có thể đi ngang? Ta còn muốn đến nơi khác nữa thì sao?"
Khóe miệng Dạ Quân Mạc gợi lên độ cong tà mị, môi mỏng hơi lạnh nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của nàng, nói nhỏ một câu ở bên tai của nàng: "Sớm hay muộn ta cũng sẽ để cho nàng đi ngang toàn bộ thiên hạ!"
Bạch Vũ đỏ mặt thu phần tạ lễ này, bởi vì muốn thay Vực Thanh Linh xuất chiến, Tư Vực Chủ sắp xếp cho nàng ở lại trong phủ Vực Chủ.
Lòng Tư Vực Chủ tràn đầy khó chịu sắp xếp cho Bạch Vũ sân viện tốt nhất, ngay tại bên cạnh chỗ ở của Thánh Quân, nhưng thái độ đối xử với Bạch Vũ lại ôn hoà, trong khách khí có xa cách và khinh thường.
Vừa nghĩ tới Bạch Vũ muốn chiếm dụng một danh ngạch xuất chiến, tâm của Tư Vực Chủ liền nghẹn muốn ૮ɦếƭ.
Một Triệu Hoán Sư có thể có bao nhiêu tác dụng? Để cho Bạch Vũ lên đài chẳng khác nào danh ngạch này đã bị phế bỏ, bọn họ phải dùng bốn người đi đối mặt với năm người của đối phương. Hắn thật sự không rõ vì sao Thánh Quân lại đưa ra quyết định như vậy, chỉ có thể cố hết sức chọn lựa người có thực lực cực tốt xuất chiến ở trên những danh ngạch còn lại.
Nhưng thật ra Tư Minh nghe được tin tức Bạch Vũ muốn xuất chiến cũng rất vui vẻ, ngày hôm sau còn đúng lý hợp tình chạy tới tặng hoa cho nàng, tên gọi là Thiết Tha Tu Luyện Cùng Nhau Tiến Bộ.
Bạch Vũ tỏ vẻ có thể nhận Thiết Tha Tu Luyện, nhưng lẵng hoa cao hơn người này không có gì để dùng: "Hoa ngươi lấy về, ta không cần dùng."
"Ai nói không cần dùng? Đây là Hoa Diên Vĩ bốn mùa, đặc sản của Vực Thanh Vũ chúng ta, màu sắc xinh đẹp lại còn tỏa hương thơm bốn phía, đặt ở trong phòng, nhìn thấy thì tâm tình sẽ trở nên tốt hơn, không khí cũng mang theo hương, lúc ngươi tắm rửa còn có thể rải vào. . . . . ."
Bạch Vũ không nói gì nhìn trời, càng nói miệng càng không che đậy được, dứt khoát cắt ngang hắn: " Không phải ngươi nói rất thiết tha sao? Đánh một trận đi."
"Ta nói là chúng ta có thể cùng nhau tu luyện, thiết tha thì không cần. Ta sẽ không ra tay với nữ tử, hơn nữa ngươi mới chỉ là Triệu Hoán Sư, hoàn toàn không đánh lại ta." Tư Minh vô cùng đại khí (nói năng đúng mực, tấm lòng thoáng đãng rộng mở, đối nhân xử thế hài hòa tự nhiên) khoát khoát tay, khuôn mặt thanh tú tràn ngập nụ cười.
Bạch Vũ nhìn ra Tư Minh không cố tình đánh giá thấp ý của nàng, nhưng vẫn có loại thôi thúc muốn đánh với hắn.
"Nếu không nghĩ đến thiết tha, ta đây đi về trước." Bạch Vũ nhét lẵng hoa vào trong lòng Tư Minh, xoay người bước đi.
"Đừng đi!" Tư Minh cuống quít giữ chặt nàng: "Chuyện về Vực Thanh Vũ, ngươi không muốn nói chuyện phiếm với ta sao? Ngươi mới đến, dù sao vẫn cần có người hướng dẫn tham quan, Vực Thanh Vũ chúng ta có rất nhiều nơi chơi vui, có muốn ta dẫn ngươi ra ngoài đi dạo hay không?"
Bạch Vũ chợt nhớ tới hỏa kế của phòng bán đấu giá có nói với nàng chuyện trong tử kim quặng cách ba trăm dặm về hướng Đông có không ít Ngọc Kim Cương, tò mò hỏi: "Ngươi rất quen thuộc Vực Thanh Vũ sao? Vậy ngươi có biết cách ba trăm dặm bên ngoài có một tử kim quặng hay không?"
"Ta biết. Đó là cha ta chủ trì khai thác, làm sao ta có thể không biết. Nhưng ngươi hỏi cái này để làm gì? Không phải muốn đến núi quặng nhìn xem chứ? Nơi đó quả thực không có gì hay để chơi, ngoại trừ một đống khoáng thạch, cái gì cũng không có."
"Là ta muốn khoáng thạch, ngươi có thể mang ta đi nhìn xem được không?"
"Muốn khoáng thạch làm cái gì? Muốn chế tạo linh khí, vì chuẩn bị cho xuất chiến sao?" Mặt Tư Minh cáu có: "Thật ra ngươi không cần phải lo lắng như vậy, tỷ thí lần này, ngươi yên tâm đứng ở phía sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Bạch Vũ còn chưa nói gì, chợt nghe một giọng nữ lạnh lùng, hơi châm chọc nói: "Chưa từng nghe nói qua đi ra ngoài tỷ thí còn muốn người khác bảo vệ, sao còn muốn nàng ta xuất chiến làm cái gì? Không bằng đổi một người khác đi."
Bạch Vũ và Tư Minh quay đầu, liền thấy Tư Vực Chủ dẫn theo ba thiếu niên, hai nam một nữ đi tới.
Tư Vực Chủ giới thiệu một chút về Bạch Vũ và Tư Minh cho ba người trước, rồi sau đó chỉ vào hai thiếu niên nói với Tư Minh và Bạch Vũ: "Thuần Vu Hải, Lạc Trầm, bọn họ đều là Triệu Hoán Đại Sư đỉnh giai, có được Triệu Hoán Thú cực phẩm, là thiên tài nổi danh của Vực Thanh Vũ chúng ta."
Lạc Trầm hào phóng gật gật đầu với bọn họ, Thuần Vu Hải thì lại có chút ngại ngùng cười cười.
Tư Vực Chủ lại giới thiệu một thiếu nữ mặc váy dài phiêu dật màu vàng nhạt đang đứng ở một bên: "Vị cô nương này tên là Tử Như, hẳn là các ngươi đều đã nghe qua tên của nàng, được khen là thiên chi kiêu nữ ngàn năm mới thấy của Đại lục Thanh Mộc, mười tám tuổi đã đến gần Triệu Hoán Đại Sư, nay chưa đến hai mươi tuổi, đã là Đại Sư đỉnh giai."
Ánh mắt Tư Minh sáng lên: "Ngươi chính là Tử Như trong tin đồn vừa trở thành Triệu Hoán Đại Sư đã đánh bại sư huynh cấp bậc đỉnh giai? Ngưỡng mộ đã lâu!"
"Đâu có, tên tuổi của thiếu Vực Chủ mới là như sấm bên tai, đều nói ngươi thiên tư trác tuyệt, thực lực kinh người, nhưng từ nhỏ đã khổ tâm tu luyện, không để ý tới thế sự." Tử Như rất khách khí nói.
"Đúng, có rất ít người từng gặp qua ngươi, nhưng tất cả mọi người đều nói ngươi rất lợi hại." Lạc Trầm cũng nói phụ họa.
Tư Minh vui sướng nhếch môi: "Thật không? Thì ra bổn thiếu gia nổi danh như vậy, ta cũng còn không biết."
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người không nhịn được nở nụ cười.
Tư Vực Chủ nhìn thấy mấy người ở chung cũng không tệ lắm, nhẹ nhàng thở ra: "Năm người các ngươi chính là người được chọn thay Vực Thanh Vũ chúng ta xuất chiến lần này, Vực Thanh Linh có thể thu hồi được hay không liền dựa vào các ngươi. Hi vọng các vị cùng nhau cố gắng, không để cho ta thất vọng."
"Xin Vực Chủ cứ yên tâm!" Mấy người trịnh trọng cam đoan với Vực Chủ.
Tử Như lại nhìn chằm chằm Bạch Vũ khẽ nhíu mày: "Vực Chủ, ý người là nói vị Bạch Vũ cô nương này cũng là người được chọn xuất chiến? Nếu không nhìn lầm, nàng ta chỉ là một Triệu Hoán Sư."
Tư Vực Chủ vội ho một tiếng: "Đúng vậy, nhưng thiên phú của Bạch Vũ rất tốt, thực lực cũng rất tốt . . . . ."
"Cho dù có tài giỏi thì một Triệu Hoán Sư đỉnh giai có thể thắng được sao? Ta chính thức tỷ thí cùng với người khác chưa từng thất bại, nếu đồng ý xuất chiến thì nhất định phải thắng, ta không hy vọng bởi vì những người khác mà dẫn đến thất bại." Tử Như lạnh lùng lấy cớ ngắt lời của Tư Vực Chủ, tiến lên từng bước ép đến trước mặt Bạch Vũ, một đôi mắt tra xét nhìn nàng chằm chằm.
Bạch Vũ chẳng hề để ý buông tay: "Những người khác chắc chắn sẽ không phải là ta."
"Nói miệng không có bằng chứng, ta chỉ tin tưởng những gì ta tận mắt nhìn thấy!" Tử Như rút ra một cái roi ‘bá’ một tiếng: "Nếu ngươi không làm được, thì hãy tự động nhường lại một cái danh ngạch."
Bạch Vũ nhíu mày: "Nghe theo những lời của ngươi, ý nói ngươi là đội trưởng sao?"
" Quả thật ta tính để cho Tử Như làm đội trưởng, dù sao thực lực của nàng cũng là đỉnh giai." Tư Vực Chủ có chút đau đầu nói.
"Thực lực cao cũng không có nghĩa là thích hợp làm đội trưởng." Bạch Vũ lạnh lùng.
"Trước lấy ra thực lực của ngươi rồi lại đến nghi ngờ ta đi." Tử Như dùng sức vung roi ra, linh hoạt cuốn lên thắt lưng của Bạch Vũ, đám người Tư Minh còn chưa kịp tới ngăn cản, hai người đã quấn lấy nhau rơi xuống đất trống chỗ hoa viên.
Bạch Vũ lập tức thoát khỏi roi quấn thân, gọi Tiểu Thanh ra.
Tử Như vung roi lên, triệu hoán ra hai con Triệu Hoán Thú, một con Hồng Nguyên Phi Yến( chim yến) cấp 3, một con Thiên Mộng Bạch Đồn ( lợn sữa) cấp 3, đồng thời vây công, cũng không thủ hạ lưu tình một chút nào.
Bạch Vũ ngạc nhiên, một con hệ Mộc, một con hệ Thủy, Tử Như vậy mà lại là Triệu Hoán Sư song hệ, khó trách xuất chúng như vậy.
Bạch Đồn vừa ra, trong nháy mắt, khắp hoa viên lâm vào một mảnh mênh ௱ôЛƓ, dòng nước dày đặc bện thành lưới khóa Bạch Vũ lại trong nháy mắt, Bạch Đồn nhảy ra, giống như mũi tên nhọn hiểu rõ dòng nước đâm thẳng vào Bạch Vũ, sát chiêu mãnh liệt, không nương tay một chút nào!
Tiểu Thanh ở đối diện nhào tới, ngọn lửa cuồng bạo đổ ập xuống đốt ở trên mặt Bạch Đồn, Bạch Đồn bị hun bị thương mắt, lập tức lùi về trong nước.
Giây tiếp theo, một con chim Yến xanh trắng giao nhau cào mạnh vào Tiểu Thanh từ phía sau.
Tiểu Thanh xoay người lại phun một ngụm lửa, hai con chim bộc lộ tài năng kéo xé, va chạm trên không trung kịch liệt. Sức chịu đựng của Tiểu Thanh tiêu hao mất ba thành trong nháy mắt, trên người Hồng Nguyên Phi Yến lóe ra ánh sáng màu trắng, sức chịu đựng bị tiêu hao lại chậm rãi tăng lên lại.
Linh thuật hệ Mộc có tính hồi phục, liên tục trị liệu thương thế, khôi phục sức chịu đựng!
Bạch Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra con Phi Yến hệ Mộc này của Tử Như bất phàm, tuy rằng linh thuật này chỉ là thượng phẩm, nhưng uy lực có hiệu quả tốt đến mức đã sắp tới gần linh phẩm.
"Tiểu Thanh, rút lui, Bạo Liệt Lưu Hỏa!" Bạch Vũ quyết đoán hạ lệnh, mấy chữ đơn giản, Tiểu Thanh lập tức hiểu được ý của Bạch Vũ, đột nhiên tạo ra khoảng cách với Hồng Nguyên Phi Yến, một đoàn Bạo Liệt Lưu Hỏa ầm ầm bùng nổ, thoái mái đánh thẳng đến, hơi thở hủy thiên diệt địa cực nóng dễ dàng nghiền nát, càn quét trang viên.
Mấy người ở bên cạnh vội vàng tìm cơ hội ngăn cản nhìn thấy đều giật mình.
Đột nhiên đồng tử trong mắt Tử Như co rụt lại, uy lực khủng pố này, hoàn toàn không phải Triệu Hoán Thú cấp 3 có thể có được, quả nhiên có chút bản lĩnh!
Thân hình của Tử Như chợt lui, Thiên Mộng Bạch Đồn lại nhảy ra từ trong nước, dòng nước giăng ra khắp nơi, nháy mắt tạo thành màng nước dày đặc, đỡ Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, màng nước bể tan tành, trong trang viên đất rung núi chuyển, Thiên Mộng Bạch Đồn tính cả hồ nước nó tạo ra đều bị đánh cho biến mất, Hồng Nguyên Phi Yến đánh gục Tiểu Thanh từ phía sau ở trong nháy mắt.
Một con Triệu Hoán Thú của hai bên đều tử trận, Tư Vực Chủ xem xét chính xác cơ hội, nhanh chóng chen vào, ngăn cản bọn họ tiếp tục đánh.
"Mọi người tiếp xúc một chút là được rồi, không cần phải tổn thương hòa khí." Tư Vực Chủ vui tươi hớn hở cười nói.
Tử Như cũng không nói gì, thu hồi Hồng Nguyên Phi Yến, xoay người bước đi.
Tư Minh cuống quít đi đến bên cạnh Bạch Vũ: "Ngươi có khỏe không, linh mạch có bị thương không? Tử Như nói đánh là đánh, đánh xong một câu cũng không nói mà bỏ đi, là có ý gì?"
Bạch Vũ ho khan hai tiếng, lạnh nhạt cười: "Hẳn là đã đồng ý để cho ta xuất chiến."
"Cái này là đồng ý ?" Tư Minh vẫn không hiểu.
Bạch Vũ khó chịu đè x*** đang trào lên trong cổ họng: "Dù sao Tử Như cũng không muốn ta nhường lại một cái danh ngạch nữa. Đừng quan tâm những chuyện này, chúng ta tiếp tục nói đến chuyện tử kim quặng đi."
"Ngươi thật sự muốn đi sao?"
"Muốn đi, ta muốn khoáng thạch có ích, có tác dụng lớn." Bạch Vũ kiên định nói.
Tư Vực Chủ nghe thấy được: "Ngươi muốn khoáng thạch có thể trực tiếp đến tìm ta lấy, không cần phải chạy tới núi quặng. Các ngươi là người được chọn xuất chiến cho Vực Thanh Vũ, trước khi bắt đầu tỷ thí mấy ngày phải cố gắng tu luyện, dùng hết tất cả khả năng, phương pháp để thăng cấp cho chính mình, những gì cần ta đều sẽ cố gắng đáp ứng đầy đủ."
Bạch Vũ không nghĩ tới còn có đãi ngộ như vậy, kiên trì nói: "Khoáng thạch ta muốn rất đặc biệt, nhất định phải tự mình đi chọn."
". . . . . ." Tư Vực Chủ không nói gì nhìn nàng, một bộ vẻ mặt ngươi đoán ta có tin hay không.
Tư Minh không cho là đúng xen mồm: "Nếu Bạch Vũ muốn đi, thì để cho nàng ấy đi, con đi theo giúp nàng ấy."
"Được rồi, ta đi đến núi quặng liên hệ một chút, hai người các ngươi hôm sau hãy lên đường, mau chóng trở về, đừng làm chậm trễ thời gian." Bởi vì Bạch Vũ kiên trì, Tư Vực Chủ cũng chỉ có thể đồng ý.
Bạch Vũ lập tức trở về chuẩn bị, thật ra nàng không cần phải chuẩn bị cái gì, nhưng trước khi lấy được Ngọc Kim Cương, nàng có thể làm cho Tiểu Bạch thăng lên cấp 3 trước.
Lúc trước một hơi thăng lên hai cấp ở Cự Thú Chi Lâm, mức cực hạn cao nhất của linh mạch của Bạch Vũ đã đạt tới 300 điểm, bởi vì thăng cấp cần phải tập hợp phần lớn linh lực, hơn nữa nàng mấy ngày nàng đi đến Thượng Vực cũng chưa từng gián đoạn tu luyện, cho dù ngưng tụ vô cùng chậm, nhưng cũng ngưng tụ được một ít linh lực.
Bây giờ, trong linh mạch của nàng treo 152 giọt linh lực, đến bây giờ chưa từng động qua, vô cùng đầy đủ.
Nàng vận chuyển 10 giọt linh lực cho Tiểu Bạch, đút cho nó quả Kim Linh Quả 900 năm mà nàng bỏ một số tiền lớn ra mua được kia, thu nó vào trong linh mạch chậm rãi thăng cấp.
Sau đó nàng đi tìm tư Vực Chủ muốn có chút Linh tửu để ngưng tụ linh lực
Bây giờ, gần như Bạch Vũ hấp thu linh khí, ngưng tụ linh lực mỗi ngày không ngừng, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch của nàng sinh trưởng thật sự quá nhanh, cần phần lớn linh lực để giúp bọn chúng thăng cấp và tu luyện linh thuật, nếu tiêu hết sạch linh lực mà không nạp vào, rất nhanh sẽ thành miệng ăn núi lở.
Vốn là lần trước đi đến phòng bán đấu giá nàng đã nghĩ mua chút Linh tửu và độc dược, bây giờ trong túi tiền của nàng rỗng tuếch, ngoại trừ tinh thể thì cái gì cũng không có, đáng tiếc bị Lê Tùng đến gây phiền phức nên cũng chưa mua được cái gì.
Tư Vực Chủ nghe được Bạch Vũ muốn Linh tửu, ngược lại rất hào phóng cho nàng mười ly Linh tửu tốt nhất Vực Thanh Vũ.
Vừa khéo, vừa vặn lúc trước Dạ Quân Mạc từng cho nàng uống qua loại R*ợ*u trái cây này ở trên Cung yến của Bắc La, tên là Phương Tình. Lần đó Bạch Vũ uống xong thì không qua bao lâu đã đột phá .
Bây giờ linh mạch của Bạch Vũ đã được thăng cấp lên rất nhiều, đương nhiên không có hiệu quả tốt như vậy, nhưng dùng để ngưng tụ linh lực rất không tệ, là linh tửu thích hợp nhất cho nàng ngay giai đoạn này.
Bạch Vũ cất xong Phương Tình, liền đi đến Tử Kim Quặng với Tư Minh.
Đây là một tòa mỏ rất lớn, gần như phía dưới cả tòa sơn mạch đều là quặng thô đắt đỏ, còn kèm theo một ít kim loại bình thường và Ngọc Kim Cương. Tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng số lượng Ngọc Kim Cương cũng thực sự khiến cho người khác giật mình .
Vài thập niên trôi qua, Ngọc Kim Cương cũng nhanh chóng xếp thành một núi nhỏ, phí phạm của trời ném ở trong mỏ quặng như vậy, Bạch Vũ nhìn thấy, hai mắt tỏa sáng, hận không thể vung tay lên cất toàn bộ vào trong nhẫn Bách Vũ mang đi.
Cũng may Bạch Vũ kiềm chế, làm bộ chọn lựa, mua mười khối tử kim khoáng thạch, sau đó không chút để ý hỏi Chủ Quặng, có thể cho nàng đống Ngọc Kim Cương kia được không.
"Ngươi muốn Ngọc Kim Cương sao? Được, dù sao đống đồ kia để ở nơi đó cũng vô dụng. Nhưng ta sẽ không giúp ngươi khiêng xuống núi, ngươi có thể lấy bao nhiêu thì mang đi bấy nhiêu." Quặng Chủ đồng ý rất sảng khoái.
Khi Quặng chủ nhìn thấy Bạch Vũ không biết phân biệt hàng tốt xấu như thế nào, chọn kim loại màu tím cũng không có gì đặc biệt, ngược lại đặc biệt cảm thấy hứng thú với một đống Ngọc Kim Cương vô dụng, đoán chừng là nhìn thấy Ngọc Kim Cương đẹp, muốn cầm mấy khối về chơi một chút.
Nhưng đợi đến lúc hắn lại đi xem đống Ngọc Kim Cương kia, cũng chỉ còn lại một cái hố, một khối Ngọc Kim Cương ở bên trong cũng không có! Ước chừng mười mấy tấn Ngọc Kim Cương, Bạch Vũ vung tay lên thu toàn bộ vào trong nhẫn Bách Vũ.
Hôm đó lúc trở về, Tiểu Bạch đã thăng cấp thành công, một khắc Bạch Vũ cũng không để chậm trễ, lại cho nó 50 giọt linh lực, trực tiếp ném nó vào trong nhẫn Bách Vũ tu luyện Phách Thiên Liệt.
Từ ngày Tiểu Bạch ăn vụng thức ăn trong nhẫn Bách Vũ của nàng, Bạch Vũ liền phát hiện có thể đưa vật sống vào trong nhẫn Bách Vũ, tầng thứ năm của chiếc nhẫn chính là không gian chuyên dùng để gửi vật còn sống vào.
Mãnh thú; Triệu Hoán Thú; động, thực vật đều có thể quăng vào, nhưng không biết là người có thể vào hay không, nàng còn chưa từng thử qua.
Một chuyến này của bọn họ mất gần ba ngày, chờ đến lúc trở lại phủ Vực Chủ, Bạch Vũ mới biết được mấy người Tử Như, Thuần Vu Hải và Lạc Trầm đều tụ tập cùng một chỗ tu luyện, cọ xát, kết hợp chiến thuật mấy ngày nay.
Dựa theo quy tắc tỷ thí lần này, thi đấu đoàn đội mới là điểm mấu chốt để quyết định thắng thua, cũng chính là năm người cùng nhau ra sân, đương nhiên cần phải phối hợp chiến thuật một chút.
Tử Như làm đội trưởng vô cùng nghiêm túc lôi kéo mấy người cùng nhau huấn luyện, căn cứ vào thuộc tính linh mạch của từng người mà sắp xếp vài loại chiến thuật, Bạch Vũ nhìn xong cũng không thể không nói Tử Như quả thật rất dụng tâm.
Sau khi Bạch Vũ và Tư Minh trở về, Tử Như lập tức yêu cầu hai người gia nhập huấn luyện.
Tử Như có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với huấn luyện, chỉ cần không phối hợp tốt một chút sẽ làm lại toàn bộ, Bạch Vũ gần như tiêu hao toàn bộ sức lực ở trong huấn luyện tập thể ban ngày.
Cũng không phải Bạch Vũ cảm thấy mệt, chỉ là thời gian đến tiệm thuốc của Tư Vực Chủ tìm dược liệu và độc dược cũng không có.
Hai ngày sau đó, cuối cùng Tiểu Bạch đáng yêu cũng giương nanh múa vuốt xuất quan, thuận lợi tu thành tầng thứ hai của Phách Thiên Liệt.
Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch và Tiểu Thanh, cười tủm tỉm đánh giá bọn chúng.
Ngũ Hành Bạch Hổ, cấp 3, lực công kích 30, lực phòng ngự 30, sức chịu đựng 24
Linh thuật Phách Thiên Liệt tầng thứ hai, có thể bộc phát ra lực phá hoại cao nhất là 60 điểm, có xác suất 10% một kích tất sát.
Bị động Thị Huyết Cuồng Bạo tầng thứ nhất, tất cả công kích xuất hiện tính dễ nổ gây thương tổn với xác suất là 10%.
Hỏa Diễm Thanh Điểu, cấp 3, lực công kích 33, phòng ngự lực 23, sức chịu đựng 25
Linh thuật Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai, có thể bộc phát ra lực phá hoại cao nhất là 66 điểm.
Bị động là Địa Nguyên Chân Hỏa tầng thứ nhất, kéo dài khả năng gây thương tổn, nhưng gây thương tổn không cao, đại khái là mười phần có thể làm tiêu hao 1 điểm sức chịu đựng của đối thủ.
Nhưng nhìn tổng thể mà nói, với thực lực của hai Triệu Hoán Thú trước mắt, Bạch Vũ rất vừa lòng , muốn thăng cấp lên nữa thì phải chờ nàng thăng cấp hoặc là tích góp từng tí một càng nhiều linh lực, trước khi tỷ thí hai vực bắt đầu, có lẽ nàng chỉ có thể thăng cấp lên đến mức này.
Còn lại thì phải dựa vào độc dược, dù sao trong tay Bạch Vũ không có chút dược liệu thì vẫn cảm thấy trong lòng không có cái gì, hay là nên đi tìm Tư Vực Chủ lấy một chút dược liệu.
Nàng suy nghĩ xong liền ôm Tiểu Bạch, thu Tiểu Thanh vào đi tìm Tư Vực Chủ.
Bản thân người ta cũng nói là vì thắng lợi trong cuộc tỷ thí, những gì các nàng cần đều sẽ cố hết sức thỏa mãn, nàng không có gì phải ngượng ngùng. Hơn nữa, đến bây giờ phòng bán đấu giá cũng chưa sửa xong, ngoại trừ Tư Vực Chủ, nàng cũng không biết còn có thể tìm được dược liệu ở nơi nào.
Nhưng sau khi Tư Vực Chủ nghe nói ý đồ Bạch Vũ đến đây, lại chần chờ một lúc lâu, mới dẫn Bạch Vũ đi đến nhà kho trong phủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc