Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 61

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Ngươi thúi rắm!" Lão bản phòng đấu giá chửi ầm lên: "Lên cho ta, đánh ૮ɦếƭ hắn, đánh ૮ɦếƭ tính toán đó cho ta!"
"Chỉ dựa vào bọn phế vật các ngươi? Hôm nay ta sẽ phá hủy phòng đấu giá! Vực Chủ của các ngươi đang bận rộn đàm phán với Vực Thanh Phong của chúng ta, sẽ không có ai đến cứu ngươi." Hắn vỗ vỗ Hỏa Diễm Tích Dịch, phun ra một ngụm hỏa diễm, toàn bộ đại sảnh nháy mắt nổ mạnh một lần nữa.
Thị vệ bao vây chung quanh hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, ngay cả một sợi tóc gáy của hắn cũng không ***ng tới được, tất cả đều bị mất mạng.
Lê Tùng cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch càn rỡ *** phóng hỏa, dùng một móng vuốt đập vào trên người lão bản.
Đại sảnh là một mảnh hỗn loạn, mọi người kêu la, sợ hãi chạy trối ૮ɦếƭ, hoảng hốt chạy bừa về phía cửa ra. Bạch Vũ và Ám Ưng thối lui đến trong góc phòng, Bạch Vũ không nói gì nhìn đại sảnh bị phá vỡ, hỏi Ám Ưng: "Không phải ngươi nói Vực Thanh Vũ coi như yên ổn sao?"
Khóe miệng Ám Ưng căm hận run rẩy một chút, hắn cũng không nghĩ đến sẽ gặp phải loại tình huống này. Tuy rằng tranh đấu ở Vực Thanh Linh đã đến giai đoạn gay cấn, nhưng lúc trước không có nghe nói Vực Thanh Vũ có chuyện gì.
Xem ra Sáng Thế Thần Điện đoạt được một cái Vực Thanh Linh còn chưa đủ, bọn họ muốn một hơi thâu tóm Đại lục Thanh Mộc.
"Làm sao bây giờ? Có cần giúp đỡ không?" Bạch Vũ dùng cánh tay chọc chọc Ám Ưng.
"Ta không thể ra tay." Ám Ưng bất đắc dĩ nói. Trước mắt tuy rằng tranh đấu ở Đại lục Thanh Mộc vô cùng kịch liệt, nhưng hai bên nhiều nhất cũng chỉ xuất động Linh Sư, một khi cường giả cấp bậc tôn chủ ra tay, tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi, chiến tranh sẽ thăng cấp thành Ám Dạ Đế Quốc và Sáng Thế Thần Điện quyết đấu trực diện, vậy thì càng không thể cứu vãn.
"Để ta lên." Bạch Vũ bước một bước dài tiến lên, Tiểu Thanh tắm lửa hiện ra, nhẹ nhàng xuyên ra từ trong ngọn lửa, ngọn lửa cực nóng đổ ập xuống đầu Lê Tùng.
Lê Tùng này là Triệu Hoán Đại Sư, Hỏa Diễm Tích Dịch ở Dưới *** là Triệu Hoán Thú hệ Hỏa tam giai, đáng tiếc tư chất không được tốt lắm, công kích 22, phòng ngự 15, sức chịu đựng 15, mới miễn cưỡng đạt tới thuộc tính lúc Tiểu Thanh được nhị giai, Bạch Vũ hoàn toàn không để vào mắt.Lê tùng đang đắc chí, vừa dự định dùng cái đuôi của Tích Dịch quất ૮ɦếƭ lão bản, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng trong ngọn lửa đỏ rực xông đến trước mặt, một ngọn lửa lớn hừng hực đổ ập xuống chỗ này, sợ tới mức trắng bệch không còn một chút máu.
Chợt nghe thấy hắn phát ra một tiếng thét chói tai, âm lượng siêu cao gần như có thể đâm thủng màng tai của con người, trực tiếp ngã lộn, lăn xuống từ trên thân Hỏa Diễm Tích Dịch, ngọn lửa gây tổn thương 30 điểm thiêu cháy đen cái lưng rộng lớn của Hỏa Diễm Tích Dịch.
Hỏa Diễm Tích Dịch đau đến mức vung đuôi mãnh liệt, lấy tốc độ sét đánh quét đi toàn bộ lửa, suýt chút nữa cái đuôi đã quất vào người Bạch Vũ.
Bóng dáng Bạch Vũ chợt lóe, tránh thoát cái đuôi như thiết côn của Hỏa Diễm Tích Dịch.
Lê Tùng đứng lên từ trên mặt đất, liếc mắt một cái liền thấy được Bạch Vũ, chỉa tay về phía nàng rống giận: "Là nàng ta, con chim kia là của nàng ta, mau thiêu ૮ɦếƭ nàng ta cho ta!"
Hỏa Diễm Tích Dịch nghe lệnh, thân thể cao lớn mạnh mẽ nhằm về phía Bạch Vũ, toàn thân dấy lên ngọn lửa đỏ sẫm, hơi thở khủng pố dời non lấp biển có thể hòa tan kim khí bao phủ, tàn phá đại sảnh.
Bạch Vũ hơi hơi chau mày, Tiểu Thanh đã quay lại, dự định quay lại để bảo vệ, chợt nghe thấy một tiếng mắng mỏ giận dữ chính trực, lẫm liệt: "Dừng tay!"
Một dòng nước mát lạnh ào ào rơi xuống, sinh sôi ngăn chặn lại ngọn lửa của Tích Dịch.
Bạch Vũ nhìn về nơi phát ra giọng nói, một thiếu niên áo trắng tuấn lãng, khí vũ hiên ngang đứng ở cửa đại sảnh, trên gương mặt sạch sẽ thanh tú tràn ngập chính trực.
Mặt Lê Tùng cau có: "Ngươi là người nào, dám quản chuyện của ta?"
"Là ta quản thì thế nào! Bổn thiếu gia chỉ ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo, vậy mà lại ***ng phải một tên cặn bã như vậy, làm gì không làm, dám phóng hỏa ăn ςướק, còn ức hiếp nữ tử! Ngươi vô sỉ như vậy, cha ngươi có biết không?"
Thiếu niên vừa mở miệng đã mắng Lê Tùng cẩu huyết lâm đầu, Lê Tùng tức giận đến mức tay cũng run lên, cưỡi Hỏa Diễm Tích Dịch thẳng một đường đi đến.
Thiếu niên cũng không khách khí với hắn, gọi Băng Thủy Bạch Thử (chuột trắng) của mình ra, nước lũ rét lạnh thấu xương đánh thẳng về phía trước.
Hai người đánh một trận lớn, từ phòng đấu giá đánh tới trên đường cái, không nói hủy diệt đại sảnh, cả con phố cũng nhanh chóng không khác nhiều lắm.
Cuối cùng, thiếu niên có Triệu Hoán Thú hệ Thủy khắc chế được Lê Tùng, Hỏa Diễm Tích Dịch bị đánh bại, hắn lập tức gọi ra một con Triệu Hoán Thú khác chạy thoát.
Thiếu niên giũ giũ nước bẩn màu đen dính trên y bào, cười tủm tỉm trở về chỗ bán đấu giá.
Đại sảnh đã sớm sụp đổ, Bạch Vũ và Ám Ưng đứng ở ngoài cửa.
Một lúc sau, thiếu niên dùng vẻ mặt quan tâm đi tới trước mặt Bạch Vũ: "Vị cô nương này, ngươi không bị thương chứ? Về sau gặp được loại chuyện này thì không cần phải ngây ngốc xông lên, nữ tử phải là người được bảo vệ mới đúng. Nhưng ngươi cũng đừng sợ, toàn bộ Vực Thanh Vũ của chúng ta mà nói vẫn là rất yên ổn, loại chuyện như thế này vẫn rất ít xảy ra......"
Thiếu niên lải nhải nói một đống chuyện.
Khóe miệng Bạch Vũ trực tiếp co rút, ánh mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sợ? Vốn đang nghĩ đến vị này chính là thiếu niên chính nghĩa bạo bằng, ai biết còn là một người nói nhiều!
"Cái kia, ta gọi là Bạch Vũ, ngươi là......" Bạch Vũ rất vất vả bắt được cơ hội ngắt lời hắn.
Ánh mắt trong suốt của thiếu niên lập tức sáng ngời có thần: "Thì ra ngươi gọi là Bạch Vũ, tên rất dễ nhớ. Ta gọi là Tư Minh, là....."
Lời của hắn còn chưa nói hết, lão bản phòng bán đấu giá liền cảm động đến rơi nước mắt bổ nhào qua, ôm bắp đù* của hắn gào khóc một trận: "Thiếu chủ! Thật sự là rất cảm tạ người, nếu không có người, ta đã bị tên khốn kiếp Lê Tùng thiêu cháy...... Ô ô......"
Tư Minh đen mặt, một cước đá văng lão bản ra: "Đứng lên, nói như thế nào ngươi cũng là lão bản phòng bán đấu giá của Vực Thanh Vũ chúng ta, có chút tôn nghiêm được không."
"Vâng" lão bản đứng lên, vỗ bụi bặm trên người, tò mò hỏi: "Sao hôm nay thiếu chủ có thời gian rảnh ra đây? Không phải Vực Chủ khóa người ở trong nhà?"
Vẻ mặt Tư Minh xấu hổ, tức giận trừng mắt liếc lão bản một cái: "Hôm nay trong nhà có một đám người đến quấy rối, không có ai quản ta."
"Cho nên người mới chuồn êm ra đây?"
"Cút đi! Bổn thiếu gia quang minh chính đại đi ra ngoài dạo phố, nếu không phải ta trùng hợp cứu ngươi, ngươi sẽ ૮ɦếƭ ở trong phòng bán đấu giá."
Lão bản liên tục nói ‘vâng’, không dám nói thêm gì nữa.
Tư Minh xoay mặt nhìn về phía Bạch Vũ, thật ngượng ngùng tiếp tục tự giới thiệu: "Ta là nhi tử của Vực Chủ Vực Thanh Vũ. Không biết Bạch Vũ cô nương từ đâu tới đây?"
"Ta và Ưng đại ca từ hạ giới đến, mới đến nơi này."
"Thật chứ?" Ánh mắt Tư Minh sáng lên: "Vậy nhất định là các ngươi còn chưa có chỗ ở, theo ta quay về phủ Vực Chủ đi, cha ta rất nhiệt tình, hiếu khách."
"À, không cần đâu, chúng ta có thể tìm một khách điếm......"
"Khách điếm không an toàn. Hơn nữa, bây giờ ngươi tìm khách điếm ở đâu?" Tư Minh chỉa chỉa ngã tư đường thiếu chút nữa biến thành phế tích, muốn khôi phục thành nguyên dạng, cũng phải mất bốn năm ngày.
Trên trán Bạch Vũ treo đầy hắc tuyến, ở trong lòng yên lặng phun mửa: cái này còn không phải vì dòng nước của ngươi hoành hành xông thẳng vào, không hề kiêng nể bất kỳ ai, Vực Thanh Vũ này là địa bàn của nhà ngươi, phá sản như vậy, dám chắc cha ngươi cũng đã từng giúp ngươi giải quyết tốt không ít hậu quả.
"Được, chúng ta đi." Bạch Vũ còn chưa nói, Ám Ưng đột nhiên mở miệng đồng ý.
Trên khuôn anh tuấn của Tư Minh lập tức nở ra một nụ cười vui vẻ, phấn chấn, vừa giới thiệu tình huống của Vực Thanh Vũ, vừa làm tròn trách nhiệm dẫn đường cho bọn họ.
Bạch Vũ nghi ngờ nhìn về phía Ám Ưng, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao phải đồng ý? Chẳng lẽ bây giờ Dạ Quân Mạc đang ở tại phủ Vực Chủ?"
Ám Ưng nghiêm trang gật đầu: "Vực Thanh Vũ xảy ra chút chuyện phiền phức, Thánh Quân đang đi xử lý việc này. Đoán chừng phủ Vực Chủ vẫn còn loạn, đợi đến phủ Vực Chủ người tránh xa một chút."
Bạch Vũ chớp mắt một chút, có thể loạn đến mức nào?
Đến phủ Vực Chủ Bạch Vũ mới biết được ‘loạn’ theo lời của Ám Ưng là có ý gì, cảnh tượng này làm sao dùng một từ ‘loạn’ mà có thể hình dung, quả thực chính là có cảm giác vừa mới chiến tranh xong.
Một tòa trang viên u tĩnh, phía trước tiền viện là một mảnh phế tích, giống như cửa phủ cao lớn của Hoàng Cung sớm đã bị oanh tạc thành mảnh vụn, một đám người đánh nhau túi bụi ở trên phế tích, mấy chục con Triệu Hoán Thú quần ẩu cùng một chỗ, hỗn loạn đến mức ngay cả hai bên địch, ta, ai là ai đều không phân biệt rõ được.
Vẻ mặt Tư Minh ௱ô** lung xoay vòng vòng: "Có chuyện gì xảy ra? Dừng tay cho ta!"
Hắn triệu ra hai Triệu Hoán Thú loài chuột hệ Thủy, bước một bước dài vọt vào, thuận lợi chìm vào bên trong biển người.
Ám Ưng đã sớm dự đoán được tình huống như vậy, đứng ở xa xa cùng với Bạch Vũ.
Trong một đoàn tràn ngập khói thuốc S***g, Tư Vực Chủ luôn luôn thờ ở đứng ở ngoài quan sát cuộc chiến liếc mắt một cái liền thấy được con mình, kinh ngạc lẻn đến bên cạnh hắn, nhéo hắn một cái: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải là ngươi nên ở trong hậu viện sao? Ai cho ngươi ra đây?"
Ánh mắt Tư Minh chột dạ né tránh: "Cha của con, đã đến lúc này rồi, người còn xoắn xuýt chuyện này làm gì? Con là đi ra giúp người, con giúp phòng bán đấu giá đuổi đi đạo tặc *** phóng hỏa, còn cứu được hai người nữa đó!"
"Cút! Ngươi nghĩ rằng cha sẽ tin ngươi? Ngươi không khiến cho cha gặp rắc rối thì cha đã cám ơn trời đất!" Tư Vực Chủ xách áo Tư Minh, xách hắn lại bên cạnh, hô to về phía mọi người: "Dừng tay cho ta!"
Giọng nói hắn phát ra chấn động đến mức điếc tai, nháy mắt làm cho toàn trường ngừng tay, yên tĩnh lại.
Một lão giả đoan chính của đối phương – Trương Hôi Lục đang xem cuộc chiến cười lạnh đi vào sân: "Vậy là Tư Vực Chủ đồng ý với đề nghị của ta, nguyện ý đưa Vực Thanh Linh trở thành sở hữu của Vực Thanh Phong do ta quản lý?"
"Đồng ý cái rắm! Ngươi dứt khoát tùy tiện nói hai câu, sẽ ta tặng Vực Thanh Linh cho ngươi, dựa vào cái gì?" Tư Vực Chủ tức giận nói.
"Dựa vào thực lực cường hãn của Vực Thanh Phong ta! Vực Thanh Linh chống cự lâu như vậy, đã sớm tràn đầy nguy cơ. Còn không bằng chủ động tặng cho ta, cũng tránh được Vực Thanh Linh bị hủy dưới cơn nóng giận của ta!" Lão giả ngạo mạn ngẩng đầu ưỡn ***, đáy mắt xẹt qua một chút ngoan độc.
Tư Vực Chủ coi thường cười to: "Thực lực cường hãn? Nếu thực sự cường hãn như vậy thì tự mình ςướק đoạt đi, còn không phải bởi vì nhờ có Tô tiểu thư tọa trấn phía sau Vực Thanh Linh, các ngươi tấn công lâu dài vẫn không được, sốt ruột, mới dứt khoát tới tìm Vực Thanh Vũ của ta gây phiền phức. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Thực lực của thủ hạ trong tay ta một chút cũng không hề yếu hơn so với ngươi!"
"À, là thế này phải không?" Tròng mắt lão giả chuyển động: "Có dám so đấu một trận hay không? Nếu các ngươi thắng, ta sẽ vứt bỏ Vực Thanh Linh ngay lập tức."
Sắc mặt Tư Vực Chủ thay đổi, nghi ngờ nhìn hắn: "So đấu một trận? Ngươi có âm mưu gì?"
"Âm mưu? Ta còn dương mưu nữa đó!" Lão giả khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nếu tiếp tục đánh nữa, chúng ta cũng phải ra tay, không phải ngươi muốn náo loạn tình thế đến không thể cứu vãn đó chứ? Để cho thủ hạ trẻ tuổi so đấu một trận, ai thắng, người đó liền có được Vực Thanh Linh!"
Tư Vực Chủ ngoảnh mặt xem thường: "Ngươi cho là ta ngốc sao? Vực Thanh Linh vốn là của Ám Dạ Đế Quốc chúng ta, ta thua thì phải đưa cho ngươi, ngươi thua thì chỉ lui ra ngoài, nào có chuyện tiện nghi như vậy?"
"Bây giờ, Vực Thanh Linh sao có thể coi như là của các ngươi, chúng ta đã sớm chiếm cứ hơn một nửa, thua phải đưa ra đúng là tính toán không sai."
"Không được! Muốn ta dùng Vực Thanh Linh để đặt cược, thì ngươi cũng phải lấy ra một Vực để đặt cược." Thái độ của Tư Vực Chủ cứng rắn.
Lão giả nổi giận: "Chuyện đó thì ta không thể đồng ý, các huynh đệ, cùng nhau xét nhà!"
Hai bên lập tức gọi ra Triệu Hoán Thú, lại giương cung bạt kiếm, trong không khí đã tràn ngập mùi thuốc S***g nổ, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ là có thể lập tức châm ngòi.
Bạch Vũ ở một bên thình lình mở miệng: "Tiếp tục đánh nữa cũng không có kết quả, không bằng hai bên đều lui một bước, lấy thứ khác làm tiền đặt cược đi?"
Toàn bộ nhân mã hai bên nhất tề nhìn về phía Bạch Vũ, Tư Vực Chủ nhíu mày: "Ngươi là ai?"
"Người qua đường, tùy tiện đưa ra một lời đề nghị mà thôi." Bạch Vũ cười tủm tỉm nhún nhún vai: "Nếu các ngươi cảm thấy không tốt, thì cứ tiếp tục đánh."
"Ngươi cảm thấy lấy gì làm tiền đặt cược là được?" Lão giả âm u hỏi.
"Đủ để phục hồi Vực Thanh Linh lại thành nguyên dạng như trước đây."
Đề nghị này vừa được nói ra, hai bên đều không có ý kiến gì khác, rất nhanh hai vị Vực Chủ đã đạt thành hiệp nghị,hai bên mỗi bên cử ra năm người, cấp bậc không thể vượt qua Triệu Hoán Đại Sư, phân chia thi đấu đơn lẻ từng người và thi đấu đoàn đội để quyết định thắng thua.
Mười ngày sau đó, tỷ thí ở trên núi Phong Linh, giao giới của Vực Thanh Linh và Vực Thanh Phong.
Nếu Vực Thanh Vũ thua, phải nhường lại Vực Thanh Linh. Nếu Vực Thanh Phong thua, chẳng những phải rời khỏi Vực Thanh Linh, mà còn phải lấy ra 8 vạn tinh thể.
Sau khi ước chiến, lão giả liền dẫn theo thủ hạ mênh ௱ô** cuồn cuộn rời đi.
Tư Minh vẫn đứng lui ở bên cạnh Tư Vực Chủ mới tò mò mở miệng: "Lão đầu kia còn là Vực Chủ của Vực Thanh Phong - Lệnh Hồ Hùng?"
"Đúng, chính là hắn." Tư Vực Chủ tức giận gõ nhẹ đầu của Tư Minh: "Cha và hắn nói chuyện nửa ngày như vậy, ngươi nghe không hiểu sao?"
Tư Minh vô tội xoa đầu: "Cha luôn nhốt con ở trong nhà, làm sao con có thể biết được những người này?"
Tư Vực Chủ trừng mắt, nhìn về phía Bạch Vũ.
Khi Tư Vực Chủ phát hiện Ám Ưng đứng ở bên cạnh Bạch Vũ, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, kinh ngạc không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tư Minh hoàn toàn không phát hiện ra sắc mặt khác thường của cha hắn, cười hì hì giới thiệu với Tư Vực Chủ: "Cha, đây chính là hai người con đã cứu mà con nói. Vị cô nương này gọi là Bạch Vũ, vị này gọi là. . . . . ."
"Ám Ưng."
"Đúng, Ám Ưng. Cha không biết tình huống ngay lúc đó có bao nhiêu là khẩn cấp, lửa đều đã đốt tới bọn họ, may mắn nhi tử của người trí dũng song toàn, hành động nhanh chóng, thực lực cao cường, đại phát thần uy xua ngọn lửa đi, cứu bọn họ. . . . . ."
Tư Minh lải nhải miêu tả cảnh tượng ngay lúc đó nguy hiểm đến mức nào, hắn dũng mãnh như thần đến mức nào. Tư Vực Chủ nghe được suy nghĩ tốt đẹp của nhi tử đến mức muốn hộc máu, cho dù thực lực của cô nương này không được tốt lắm, nhưng Ám Ưng ở nơi đó, còn cần Tư Minh cứu sao?
"Được rồi, nếu là khách ngươi mời về, thì phải chiếu cố người ta cho tốt. Vừa vặn trong nhà còn có khách quý, cùng nhau vào đi." Tư Vực Chủ không sinh ra lưu luyến nổi cắt đứt tự kỷ của Tư Minh, dẫn Tư Minh, Bạch Vũ và Ám Ưng vào phủ Vực Chủ.
Đi qua tiền viện đầy phế tích, rất nhanh bọn họ đã đi vào trong trang viên thanh tĩnh tao nhã, tiếng nước chảy róc rách chảy qua núi giả có tạo hình kỳ lạ, bốn người vòng qua vài nhà thuỷ tạ, sau đó đi vào trong một gian nhà chính hoa lệ.
Trong đại sảnh, đàn hương phiêu dật, mặt sau bình phong lưu ly, Dạ Quân Mạc mặc cẩm bào màu đen tao nhã lạnh nhạt ngồi ở phía trên ghế mềm.
"Thuộc hạ gặp qua đại nhân." Tư Vực Chủ gần như đi chưa được mấy bước, đến gần chỗ cửa thì đứng lại, cung kính hạ bái.
Tư Minh nhìn thấy sửng sờ, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cha của hắn có vẻ mặt cung kính như thế, phục hồi tinh thần lại nhanh chóng bái theo.
"Đây là nhi tử của thần - Tư Minh, dẫn đến cho đại nhân nhìn qua."
Dạ Quân Mạc nâng đôi mắt trong suốt, lạnh lẽo lên, lạnh nhạt hỏi: "Xử lý mọi chuyện xong rồi?"
"Vâng, Vực Thanh Phong ước chiến với chúng ta trên núi Phong Linh, chúng ta thắng, bọn họ phải bỏ đi Vực Thanh Linh, thuộc hạ cảm thấy đó là một cơ hội tốt." Tư Vực Chủ kiên định cắn răng.
Áp lực trầm trọng trong phòng làm cho lòng Tư Vực Chủ hốt hoảng, mỗi lần yết kiến Thánh Quân hắn đều cảm thấy rét lạnh thấu xương. Cho dù Thánh Quân không làm gì, nhưng vương giả uy nghi trời sinh trên người đều làm cho người khác không dám sinh ra một chút bất kính.
"Ngươi muốn cho nhi tử của ngươi tham gia trận tỷ thí lần này?" Câu nói đầu tiên của Dạ Quân Mạc nói ra ý nghĩ của Tư Vực Chủ.
Lòng Tư Vực Chủ nhảy dựng, thừa nhận nói: "Vâng, Tư Minh là Triệu Hoán Đại Sư cảnh giới đỉnh giai, tư chất của Triệu Hoán Thú rất không tệ, có thể coi như là người nổi bật trong đám thiếu niên tài tuấn của Vực Thanh Vũ."
Ánh mắt Tư Minh sáng lên: "Cha, người khen ngợi con, thật hiếm thấy! Cuối cùng người cũng thừa nhận con lợi hại ! Tại sao trước kia làm thế nào người cũng không khen ngợi con. . . . . . ?"
"Câm miệng!" Tư Vực Chủ rống giận. Đứa con trai này của ông cái gì cũng tốt, chỉ là thích gặp rắc rối, làm được một chút đã đắc chí, nếu ông còn khích lệ nữa, cái đuôi có thể vểnh lên tới trời.
"Được." Dạ Quân Mạc lạnh nhạt nhìn Tư Minh một cái, đồng ý.
"Vâng, thuộc hạ cũng sẽ mau chóng chọn lựa ra những người còn lại." Tư Vực Chủ vui vẻ một trận.
Trận tỷ thí này là vì tranh đoạt Vực Thanh Linh, hai bên tuyệt đối đều đã đưa toàn bộ tinh anh ra, có thể nói không khoa trương chút nào, hai bên đều hận không thể kéo thiên tài tốt nhất Đại Lục Thanh Mộc tới tham gia trận tỷ thí này. Tư Minh có khả năng tham gia, đúng là cách tốt nhất để khẳng định thực lực và thanh danh của hắn.
Tư Minh cũng vô cùng vui vẻ đối với việc tham gia trận tỷ thí này, nhưng không đợi hắn vui vẻ xong, đã bị cha của hắn đuổi ra không chút khách khí. Ám Ưng nhìn nhìn tình huống, cũng dứt khoát theo đi ra.
Ra khỏi đại sảnh, Tư Minh không tự giác được thở phào nhẹ nhõm. Hắn không bị đè ép đặc biệt rõ ràng giống như phụ thân, nhưng hơi thở lạnh như băng trong thính đường (phòng lớn, nhà chính) làm cho không khí đông cứng lại cũng làm cho hắn không thoải mái.
"A, Ám Ưng, tại sao ngươi cũng đi ra? Có phải ngươi cảm thấy trong đại sảnh không thoải mái đúng không? Ta nói tại sao hơi thở trên người vị đại nhân kia lại cường đại như vậy? Còn lợi hãi hơn so với cha ta! Khó trách cha ta đối xử lễ độ, cung kính với hắn như vậy. Ngươi nói rốt cuộc hắn là ai? Hình như vừa rồi ta cũng thấy ngươi cũng bái hắn , chẳng lẽ ngươi cũng quen biết hắn?" Tư Minh đến gần bên cạnh Ám Ưng, dong dài hỏi một đống chuyện.
Ám Ưng trầm mặc một lúc, quyết định nói thật: "Quả thật quen biết, ta là thị vệ bên cạnh người."
"A! Khéo như vậy! Vậy các ngươi đến từ Ngũ Hành Đại Lục sao? Hắn là do ai phái tới vậy? Linh Vương, U vương hay là Ảnh Vương?" Tư Minh tiếp tục truy hỏi, đào bới tận gốc rễ.
"Dù sao ngươi chỉ cần biết người là do Đế Quốc phái tới giúp ngươi cha xử lý chuyện ở Đại Lục Thanh Mộc là được." Ám Ưng hàm hồ cho có lệ. Chuyện Thánh Quân đến Đại Lục Thanh Mộc tạm thời vẫn không cần để lộ ra thì tốt hơn, không phải là nghe Tư Vực Chủ gọi người là đại nhân mà không phải là Thánh Quân đó sao?
Trong đại sảnh, Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ đứng ở cạnh cửa, bất đắc dĩ vươn tay: "Lại đây."
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, quyết đoán vứt bỏ rụt rè, vui vẻ chạy tới, nhào vào trong *** của hắn.
Hơi thở trầm trọng, lạnh như băng ở trong phòng biến mất không còn vết tích trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc cười nhạt ôm lấy Bạch Vũ: "Không phải nói đợi ta đến đón nàng sao? Tại sao lại tự mình chạy tới?"
"Gặp phải người đến gây phiền phức, vừa vặn Tư Minh đã cứu ta, mời chúng ta đến phủ Vực Chủ, ta và Ám Ưng đại ca liền đi theo đến đây."
"Tư Minh cứu nàng? Nàng cần hắn cứu?" Đuôi lông mày của Dạ Quân Mạc nhếch lên, giọng nói trầm thấp, tà mị không hiểu sao lại lạnh xuống.
Tư Vực Chủ rùng mình một cái, ngạc nhiên đến ngây người một lúc.
Hắn còn tưởng rằng nữ tử này chỉ là một nữ tử râu ria (không quan trọng), là người Ám Ưng vừa vặn dẫn theo bên cạnh, ai ngờ đến vậy mà lại là nữ nhân của Thánh Quân!
Khi nào thì Thánh Quân lạnh lùng từ trước đến nay của bọn họ lại dịu dàng như thế, một nụ cười nhàn nhạt làm cho Nhật Nguyệt Tinh Thần (ý chỉ các vì tinh tú trên bầu trời) đều ảm đạm mất sắc. Một vạn năm qua, hiếm khi Thánh Quân cười được một lần, ngay cả đáy mắt nhìn nữ tử này, tất cả lại đều tràn đầy ý cười.
Đây chính là thích nữ tử này thật lòng thật dạ, Tô tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? Tô tiểu thư là biểu muội chi xa của Thánh Quân, đã đi theo bên cạnh Thánh Quân từ bảy ngàn năm trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc