Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 56

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Đông Nhạc Quận Vương liếc nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện, liền nhìn thấy tin tức Tử Kim Cầu của mười ba đệ tử đỉnh Kinh Lôi kết nối với Tử Kim Cầu của Bạch Vũ.
Nhất thời, khuôn mặt Mạn Thủy Quận Vương cảm thấy nặng nề, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đông Nhạc Quận Vương cười to: "Bạch Vũ có lòng tốt, thủ hạ lưu tình. Đều là đồng môn, dù sao vẫn nên cho người ta một cơ hội."
Mạn Thủy Quận Vương đập mạnh lên bàn, ly trà trên bàn bị hất rơi trên mặt đất ‘bịch’ một tiếng: "Đông Nhạc Quận Vương, ngươi đừng đắc ý, Thủy Vân Thanh của chúng ta còn chưa bị loại đâu, chỉ cần nàng vẫn còn ở lại đó, cũng sẽ không để cho Bạch Vũ giành được thứ nhất!"
Đông Nhạc Quận Vương bĩu môi: "Một tên thuộc hạ cũng bị loại còn lớn tiếng nói mà không biết mắc cỡ."
"Ngươi......"
Thương trưởng lão khổ não xoa mi tâm của mình, mấy vị này tụ tập cùng nhau, không cãi nhau sẽ không thoải mái, đặc biệt là dịp Đại hội cạnh tranh kịch liệt như thế này, cãi nhau rất có thể sẽ diễn tiến thành động thủ.
Hắn cũng lười mở miệng đi khuyên giải, nhìn về phía Tửu trưởng lão: "Tìm kiếm Bách Lý và Tòng Nguyệt Cầm đã có kết quả chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng có thể xác định, quả thật bọn họ không còn ở trong Cự Thú Chi Lâm, chúng ta cũng sai người đến kiểm tra những nơi Bách Lý có thể đến, cũng không có một người." Tửu trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.
Thương trưởng lão nhíu mi: "Bà ta có thể đi đâu?"
Sau khi Bách Lý trưởng lão kéo theo Tòng Nguyệt Cầm chạy ra khỏi Cự Thú Chi Lâm, một đường chạy như bay về biên giới phía Tây, ngoại trừ dừng lại trên đường xử lý một chút thương thế cho Tòng Nguyệt Cầm, vẫn chưa từng ngừng lại, cho đến lúc đến một sơn trại vô cùng bí ẩn.
Sơn trại này là Bách Lý Uy dẫn theo Cấm Vệ Quân còn sót lại của vương thành Bắc La lập ra, vị trí vô cùng bí ẩn, giống như một thôn trang, người ngoài rất khó phát hiện. Nhưng vì Bách Lý Uy muốn *** Bạch Vũ, đều dẫn tất cả mọi người rời đi, hiện tại nơi này không có một bóng người.Bách Lý trưởng lão kéo Tòng Nguyệt Cầm đến gần sơn trại, lập tức chữa thương cho nàng ta.
Tòng Nguyệt Cầm gắt gao cắn môi, oán hận nói: "Sư phụ, con không cam lòng, con muốn Bạch Vũ ૮ɦếƭ, cho dù là đồng quy vu tận, con cũng muốn *** nàng ta!"
Bách Lý trưởng lão lạnh lùng quăng cho nàng ta một cái liếc mắt: "Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi không có bản lĩnh, làm sao ta có thể lưu lạc đến tình cảnh này? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cam chịu sao? Muốn *** nàng ta, trước phải khôi phục rồi nói sau."
"Ta còn tưởng rằng chúng ta tiến vào một cái núi sâu hoang tàn, vắng vẻ, không thể ngờ được còn có thể tình cờ gặp hai người còn sống." Giọng nói tức giận của một tên lưu manh vang lên, không biết hai nam tử cao lớn đã đến đứng trước mặt bọn họ từ khi nào.
Bộ dạng của nam nhân cầm đầu không đứng đắn, khóe miệng chứa một nụ cười nghiền ngẫm, đồng tử màu vàng trong mắt lại tỏa ra sắc bén lạnh lẽo, lãnh huyết vô tình, giống như vô số lưỡi dao sắc bén, làm cho lòng người dâng lên sợ hãi vô tận.
Người nọ đứng phía sau không lên tiếng, giống như bóng đen không nhìn thấy rõ khuôn mặt, ma quỷ giống như âm hồn không tồn tại.
Trong nháy mắt, Bách Lý trưởng lão và Tòng Nguyệt Cầm sởn tóc gáy, có loại cảm giác bị ma quỷ nhìn chòng chọc, hai người trước mắt kia tuyệt đối là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
"Các ngươi là ai?" Bách Lý trưởng lão cố gắng giữ bình tĩnh.
Nam tử lưu manh tức giận híp mắt mỉm cười: "Chỉ bằng ngươi cũng xứng hỏi tên của ta?"
Trong nháy mắt, trên tay hắn phóng ra trăm đạo kim quang, xuyên thấu thân thể Bách Lý trưởng lão, ngay cả ‘hừ’ Bách Lý trưởng lão cũng chưa kịp ‘hừ’ một tiếng thì đã bị xé thành máu thịt lẫn lộn, tan xương nát thịt.
Tòng Nguyệt Cầm nhìn thi thể Bách Lý trưởng lão, sợ hãi đến mức muốn cử động cũng không thể cử động được, mở miệng ra lại nói không ra tiếng, cả người đều giống như một cái sàng rây.
Nam tử có đôi mắt màu vàng cười tủm tỉm đi đến bên cạnh nàng ta, đưa tay lướt nhẹ qua gương mặt trắng bệch của nàng ta: "Không cần sợ, vừa rồi hình như ta nghe ngươi nói đến Bạch Vũ? Có phải trên người nàng ta có một vết bớt hình lông chim hay không?"
Sau khi Bạch Vũ nhận đệ tử đỉnh Kinh Lôi, nhân số trong đội ngũ gia tăng tới bốn mươi tám người. Bạch Vũ chọn mười người có Triệu Hoán Thú là loài chim, sai bọn họ đi thăm dò, nhìn xem đội ngũ của Tả Khưu Lan và Túc Khải Lâm đã tới chỗ nào.
Người đi thăm dò đội ngũ của Tả Khưu Lan rất nhanh đã truyền tin tức lại, Tả Khưu Lan dẫn theo nhiều người, đang từ hướng Tây đi về phía này, dựa theo tốc độ của bọn họ, dự tính có thể một ngày nữa là tới.
Người thăm dò hành tung của Túc Khải Lâm lại chậm chạp không phát hiện ra tung tích, nhưng phát hiện ở hướng Đông Bắc cách bọn họ hai trăm dặm, nơi bá chủ cấp mãnh thú thường lui tới, hình như đã xảy ra chiến đấu, bởi vì chiến đấu quá mức kịch liệt, trong hơn mười dặm chung quanh đều bị linh thuật oanh tạc đến nát bét, bọn họ không dám tới gần.
Đại khái Bạch Vũ có thể xác định người chiến đấu cùng mãnh thú cấp bá chủ kia chính là nhân mã của Túc Khải Lâm, chậm chạp không tìm đến là vì phải đối phó với mãnh thú.
"Đi thôi, đi về hướng Đông Bắc." Bạch Vũ hạ lệnh.
Tả Vũ tò mò hỏi: "Vì sao không đi tìm Tả Khưu Lan?"
Bạch Vũ không nói gì nhìn hắn: "Ta và Tả Khưu Lan không phải là kẻ thù, dưới tay hắn có nhiều người như vậy, vì sao ta phải đi tìm hắn gây phiền phức? Muốn ςướק linh khí, đương nhiên chính là ςướק của Túc Khải Lâm trước."
Ba người bao vây đỉnh Vô Danh trước Đại hội, Tòng Nguyệt Cầm bị xoá tên, Thủy Vân Thanh thành quang can ti lệnh (hình dung người chỉ có một mình, không có bất kỳ ai giúp đỡ), chỉ còn lại Túc Khải Lâm vẫn còn tốt đẹp, vừa vặn hắn lại ***ng phải mãnh thú cấp bá chủ, không ςướק của hắn thì ςướק của ai?
Bạch Vũ tỏ vẻ nàng là người lòng dạ hẹp hòi, rất mang thù.
Bạch Vũ dẫn người vội vàng chạy đi, lúc tới chiến trường, trận chiến đã sắp xong.
Thực lực của Túc Khải Lâm vẫn rất mạnh, đệ tử dưới tay hắn cũng không ngồi không, nếu bọn họ không gặp phải mãnh thú tứ giai, chỉ sợ cũng không đến mức bị giày vò lâu như vậy.
Nhìn bộ dạng mãnh thú tứ giai bị đánh đến thảm thương, Bạch Vũ hơi hơi hí mắt, cũng dẫn người xông lên.Đương nhiên nàng sẽ không đi đánh mãnh thú, mà là đi cản trở chứ không giúp gì, đánh là để cho người của đỉnh Bạo Tuyết đánh.
Những người ở đỉnh Bạo Tuyết không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời bỏ lại mãnh thú, chống lại tập kích của đám người Bạch Vũ.
Mãnh thú vốn đã sắp bị đánh ngã, nhìn thấy không có người công kích, lập tức lại dồi dào sinh khí, lộ rõ thần uy càn quét tất cả, đánh bay những người bên cạnh ra ngoài.
Nhân mã ba bên hỗn chiến thành một đoàn, đáng thương cho những người ở đỉnh Bạo Tuyết vừa phải chống chọi với mãnh thú, vừa phải phòng bị đội ngũ của Bạch Vũ, chưa đến vài phút đồng hồ đã bắt đầu có chiều hướng thất bại thảm hại, lần lượt có đệ tử bị thương.
Sắc mặt Túc Khải Lâm có chút trắng bệch, khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ lo lắng, bỗng nhiên bật ra khỏi trận chiến, vọt đến bên cạnh Bạch Vũ, linh khí bùng nổ, mũi nhọn trực tiếp ép bức Bạch Vũ.
Bạch Vũ đánh ra một chưởng, chưởng phong Phách Thiên Liệt bá đạo xuyên thấu qua linh khí của Túc Khải Lâm, đánh thật mạnh lên *** Túc Khải Lâm.
Túc Khải Lâm lảo đảo lui về phía sau, khóe miệng tràn ra một chút vết máu, ra dấu về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Tả Vũ. Cùng lúc đó, Tả Vũ đang cùng với nam tử mắt híp dẫn đầu đến bao vây đỉnh Vô Danh đánh nhau kịch liệt, thuận miệng nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, Túc Khải Lâm là một người câm, ngươi không biết sao?"
"Câm miệng! Ngươi mới là câm, cả nhà ngươi đều là câm! Ta không cho phép ngươi vũ nhục sư huynh Túc Khải Lâm!" Nam tử giận tím mặt, nổi điên bổ một đao về phía Tả Vũ.
Bạch Vũ bừng tỉnh hiểu ra, khó trách nàng chưa từng nghe Túc Khải Lâm nói chuyện, nàng còn tưởng rằng Túc Khải Lâm không thích nói chuyện.
Nàng nhìn động tác tay ra hiệu của Túc Khải Lâm, rất dễ dàng biết được ý tứ của hắn: "Ngươi muốn ta dừng tay trước, cùng nhau *** mãnh thú? Vì sao ta phải đồng ý với ngươi?"
Túc Khải Lâm tiếp tục ra dấu, tỏ vẻ nếu cứ tiếp tục, người xui xẻo không chỉ có người của đỉnh Bạo Tuyết. Đánh rắn không ૮ɦếƭ, ngược lại sẽ gặp họa, sức lực sinh mệnh của mãnh thú tứ giai cực kỳ ngoan cường, một khi có một chút ngừng lại, nói không chừng cuối cùng có thể tiêu diệt tất cả bọn họ.
Bạch Vũ một bộ không sao cả: "Không sao, ta thấy nó đã sắp ૮ɦếƭ. Nếu không ngươi đưa Tử Kim Cầu cho ta, ta sẽ đồng ý đánh hạ nó một trận với ngươi."
Túc Khải Lâm bất đắc dĩ cười khẽ, nháy mắt mấy cái với Bạch Vũ rất dịu dàng, tiếp tục ra dấu. Tỏ vẻ hắn không thể đưa Tử Kim Cầu cho Bạch Vũ, nhưng nếu như có thể xử lý được mãnh thú tứ giai, hắn nguyện ý một mình so đấu với Bạch Vũ một lúc, không cho đám đệ tử thuôc hạ nhúng tay, nếu như thua, hắn sẽ chủ động giao Tử Kim Cầu ra.
Bạch Vũ nhếch đôi môi xinh đẹp: "Ngươi có tự tin thắng ta như vậy sao? Được, ta đồng ý."
Nàng vẫy tay bảo người trong đội lập tức lui ra. Tiểu Thanh giương cánh bay tới, không chút khách khí phun ra Bạo Liệt Lưu Hỏa về phía mãnh thú, hỏa diễm cực nóng nổ mạnh ở trên người mãnh thú, hỏa diễm cuồng bạo phóng lên cao, nhiệt độ của tường lửa vạn trượng dựng đứng làm người ta không dám đến gần.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết sợ hãi nhìn hỏa diễm trước mắt, mãnh thú tứ giai bọn họ ứng phó gần một ngày lại bị một kích mất mạng như vậy! Tuy nói là đã đến bước đường cùng, nhưng ૮ɦếƭ nhanh như vậy vẫn thật sự làm cho người ta giật mình.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân là một bộ vẻ mặt tập mãi thành thói quen, nụ cười trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, chờ hỏa diễm dập tắt liền lập tức tiến lên thu thập những thứ tốt trên người mãnh thú.
Đôi mắt của Túc Khải Lâm sáng ngời, phản chiếu ánh lửa của hỏa diễm, lộ ra một chút kinh ngạc. Khó trách Bạch Vũ tuyệt không lo lắng về mãnh thú, một chiêu có thể *** con mồi thì cần gì phải lo lắng, hơn nữa nàng đã tới cấp bậc đỉnh giai.
Hắn thở dài một cái không dễ dàng nhận ra, dùng động tác tay ra hiệu mời. Hai người cùng đi đến bụi cây bên cạnh, không cho mọi người đi theo.
Mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết trông mong nhìn, vẻ mặt lo lắng.
Đám người Nhạc Kỳ Nhân lại không chút nào quan tâm, tất cả đều vội vàng cắt thi thể mãnh thú, con mãnh thú này là một con gấu to lớn, bàn chân gấu gì gì đó rất đáng giá.
Nam tử mắt híp dẫn đầu đỉnh Bạo Tuyết cực kỳ căm tức trừng mắt nhìn bọn họ, châm chọc nói: "Chỉ biết tiền, các ngươi không quan tâm một chút nào đến chuyện thắng thua của Bạch Vũ sao?"
"Thua? Ngươi nói đùa sao? Làm sao Bạch Vũ có thể thua. Muốn thua cũng là Túc Khải Lâm thua." Tả Vũ đúng lý hợp tình châm chọc lại.Hắn nhất thời giận tái mặt, đã hoàn toàn không còn ung dung, gian trá khi bao vây đỉnh Vô Danh kia, cắn răng nói: "Chắc chắn sư huynh Túc Khải Lâm sẽ không thua."
"Thật chứ? Vậy ngươi khẩn trương làm gì?" Tả Vũ chế nhạo nói.
Ầm ầm ——
Từng trận âm thanh nổ tung truyền đến, hơi thở tràn ngập giết chóc quét qua người bọn họ, tràn ngập trong không khí.
Sắc mặt mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết càng ngày càng khó coi, nghĩ đến Túc Khải Lâm thua sẽ phải giao Tử Kim Cầu ra, bọn họ liền hận không thể tiến lên, giúp Túc Khải Lâm một phen.
Nhưng chỉ cần bọn họ có động tác gì, Tả Viêm liền lập tức đi theo, bọn họ chỉ đành phải chịu đựng, tiếp tục chờ.
Bạch Vũ và Túc Khải Lâm chiến đấu cũng không có kéo dài lâu lắm, Túc Khải Lâm biết hắn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, cũng không ngoan cố chống lại, lấy Tử Kim Cầu giao cho Bạch Vũ, có chút buồn bã khi đánh mất, dùng động tác tay ra hiệu hỏi có thể chỉ loại một mình hắn được không, không cần phải một lưới bắt hết mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết.
Nếu như mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết có thể kiên trì đến khi Đại hội chấm dứt, vẫn có thể nhận được không ít phần thưởng.
Bạch Vũ nhíu mày: "Ngươi thật đúng là đối xử rất tốt với bọn họ, khó trách bọn họ bảo vệ ngươi như vậy."
Túc Khải Lâm ôn hòa mỉm cười, nói với Bạch Vũ, cám ơn nàng đã cho phối phương, lúc ấy bao vây đỉnh Vô Danh cũng không phải là ý của hắn, là người ở đỉnh Bạo Tuyết gạt hắn làm.
Bạch Vũ nhìn đôi mắt trong suốt của hắn: "Ta tin. Ta đồng ý với ngươi, nếu người ở đỉnh Bạo Tuyết không đến tìm ta gây phiền phức, ta sẽ không nhắm vào bọn họ."
Nàng nhận linh khí của Túc Khải Lâm, P0'p nát Tử Kim Cầu.
Hai người đi ra cánh rừng, mọi người ở đỉnh Bạo Tuyết thấy Túc Khải Lâm đều là một bộ muốn khóc, trưởng lão tới đón Túc Khải Lâm đã đến, thông báo hắn bị loại cũng đã được phát ra.
Túc Khải Lâm không có mất mát quá mức, vẫn cười khanh khách như trước gật đầu với bọn họ, dùng động tác tay để dặn dò bọn họ một chuyện.
Bạch Vũ dẫn theo đồng đội của mình, chuẩn bị rời đi, Tả Vũ giật mình trừng lớn mắt: "Như vậy là coi như xong rồi sao? Mặc kệ người của đỉnh Bạo Tuyết?"
"Túc Khải Lâm làm người không tệ, linh khí của hắn đã lấy được, không cần phải hung hăng dọa người." Bạch Vũ cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tả Vũ đành phải nhún nhún vai rời đi theo Bạch Vũ.
Sau khi đoạt được linh khí của Túc Khải Lâm, linh khí của Bạch Vũ đã gần 5500 điểm, tuyệt đối là nhiều nhất trong mọi người, người duy nhất có tư cách so với nàng cũng chỉ có Tả Khưu Lan.
Nàng không cố ý đi tìm Tả Khưu Lan, ngược lại dẫn người di chuyển khắp nơi trong Cự Thú Chi Lâm, cố gắng tránh gặp mặt với Tả Khưu Lan.
Nhạc Kỳ Nhân cắn bánh bao Bạch Vũ đưa cho, nháy mắt: "Vũ tỷ tỷ, vì sao tỷ muốn trốn tránh Tả Khưu Lan, tỷ đánh không thắng hắn sao?"
"Ta có thể thắng, nhưng mấy người các muội thì không chắc." Bạch Vũ bất đắc dĩ buông tay.
Đệ tử trong tay Tả Khưu Lan nhiều hơn so với nàng, thực lực cũng cao hơn một đoạn lớn, nếu thật muốn quyết một trận tử chiến, đương nhiên nàng không thành vấn đề, nhưng khả năng bọn Nhạc Kỳ Nhân bị loại sẽ là một con số lớn.
Cho nên nàng không muốn quyết đấu cùng Tả Khưu Lan, dù sao chỉ còn không đến ba ngày nữa thì Đại hội sẽ kết thúc, chỉ cần trôi qua ba ngày này, nàng sẽ thắng, cần gì nhất định phải phí sức lực đi quyết chiến cùng người nào đó.
Hơn nữa, còn có một Thủy Vân Thanh chưa bị loại, ai biết nàng ta đang ở chỗ tối nào đó để làm gì?Ngộ nhỡ lúc nàng và Tả Khưu Lan bận đánh nhau, để cho Thủy Vân Thanh ở một bên ngư ông đắc lợi, nàng ta sẽ may mắn!
Lúc Bạch Vũ di chuyển khắp nơi, Thủy Vân Thanh đã không còn ở chỗ tối, nàng ta chủ động tới tìm Tả Khưu Lan, yêu cầu hợp tác.
Tả Khưu Lan cười lạnh: "Lá gan của ngươi rất lớn, dám một mình tới tìm ta, ngươi không sợ hiện tại ta sẽ loại ngươi?"
"Ngươi sẽ không. Tòng Nguyệt Cầm bị xoá tên, Túc Khải Lâm bị loại, linh khí trong tay Bạch Vũ đã vượt qua 5000, cho dù ngươi cầm linh khí của ta cũng không thể sánh bằng Bạch Vũ. Ngươi muốn thắng, chỉ có thể loại bỏ Bạch Vũ, ta có thể hợp tác với ngươi cùng nhau đối phó nàng ta."
Trong ánh mắt của Tả Khưu Lan hiện lên một chút khinh thường: "Không cần. Ta sẽ đường đường chính chính quyết đấu với Bạch Vũ, không cần ngươi phải nhúng tay."
"Nàng ta đã là Triệu Hoán Sư đỉnh giai, ngươi xác định có thể thắng được nàng ta?" Thủy Vân Thanh châm chọc hỏi.
Trong lòng Tả Khưu Lan đột nhiên nhảy lên một chút: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn là Triệu Hoán Sư cao giai duy nhất trong hàng tứ đại thủ tịch đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất có được hai con Triệu Hoán Thú tam giai, thực lực của hắn so với tứ đại trưởng lão mà nói đều không chút thua kém.
Đối với Đại hội lần này, hắn rất có lòng tin, vừa vặn cấp bậc của hắn cũng đã áp chế được những người khác, ỷ vào đệ tử của hắn lại là nhiều nhất, thủ tịch đại đệ tử không phải là hắn thì chẳng còn ai.
Nhưng hắn không nghĩ tới Bạch Vũ lại vượt qua hắn, hơn nữa còn ở trong ba thắng ngắn ngủi này.
Đỉnh giai, hắn cố gắng ba năm cũng chưa thể có một chút đột phá cảnh giới, Bạch Vũ lại làm được nhanh như vậy, làm cho hắn vô cùng mất mát. Hắn quá rõ ràng sự chênh lệch giữa đỉnh giai và cao giai, hắn bắt đầu có chút dao động đối với sự tự tin của mình.
Thủy Vân Thanh không nhắc lại nữa, nàng ta nhìn thấy Tả Khưu Lan đã bị dao động, lạnh lùng nhếch môi nói: "Chỉ còn thời gian ba ngày, ngươi phải mau chóng tìm được Bạch Vũ. Ta có thể nói vị trí hiện tại của nàng ta cho ngươi, mai phục đánh bất ngờ khiến nàng ta không thể đề phòng, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tả Khưu Lan không nghĩ sẽ đồng ý, lại càng không muốn mai phục, nhưng quả thật nhu cầu cấp bách của hắn là tìm được vị trí của Bạch Vũ, nếu không, qua ba ngày, hắn sẽ thua.
"Ngươi thật sự biết Bạch Vũ ở đâu?" Tả Khưu Lan hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên, yên tâm để cho ta an bài đi." Trong con ngươi của Thủy Vân Thanh hiện lên một đạo sát ý.
Rất nhanh, nàng ta đã chỉ dẫn cho Tả Khưu Lan tới một sơn cốc, sơn cốc thập phần chật hẹp, cực kỳ thích hợp để mai phục. Nàng ta sai người mai phục ở trong bụi cỏ hai bên sơn cốc, cũng không lâu lắm, quả nhiên thấy Bạch Vũ và Nhạc Kỳ Nhân, Tả Vũ đi về phía bên này.
Khuôn mặt Tả Khưu Lan cau có: "Đội ngũ của Bạch Vũ đâu? Tại sao muội ấy chỉ dẫn theo hai người ở bên cạnh."
Mặt Thủy Vân Thanh không chút thay đổi, trong ánh mắt lại lộ ra tàn nhẫn: "Ai biết, có lẽ người ta cảm thấy thực lực của chính mình cao cường, không cần phải có nhiều người bảo vệ như vậy."
Không có người đi theo, vừa vặn, càng dễ dàng động thủ.
Nàng ta tung người nhảy, vung tay thả ra Thủy Văn Tử Mãng, dòng nước hung tàn phun ra như thanh kiếm sắc bén, khí thế sắc bén không thể đỡ có thể xuyên thủng tất cả, tạo ra tiếng rít chói tai.
Bạch Vũ bước một bước, gần như tuyệt đối không hề bị giật mình lui về phía sau, Tả Vũ gọi ra Bát Tí Cuồng Viên trước tiên, đỡ được dòng nước này.
Toàn bộ nhân mã mai phục hai bên đều chạy ra, nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ như hổ đói. Thủy Vân Thanh dừng ở trước mặt nàng, dùng một loại tư thế nhìn xuống nhìn nàng: "Bạch Vũ, ngươi không nghĩ tới ta sẽ mai phục ngươi ở trong này đúng không?"
Bạch Vũ không nhìn nàng ta, ngược lại nhìn Tả Khưu Lan đứng phía sau nàng ta, có chút giật mình trừng lớn mắt: "Ngươi và nàng ta cùng nhau mai phục ta?"
Cũng không phải là Bạch Vũ cảm thấy Tả Khưu lan sẽ không mai phục nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới Tả Khưu Lan sẽ hợp tác với Thủy Vân Thanh.
Tả Khưu Lan có chút xấu hổ cười cười, không biết phải trả lời như thế nào.
Mặt Thủy Vân Thanh cau có, thấy Bạch Vũ không nhìn mình cảm thấy rất bất mãn, cố ý trào phúng nói: "Thuộc hạ của ngươi thật sự không đủ trung thành, tùy tùy tiện tiện sẽ bán đứng ngươi."
Bạch Vũ không sao cả nhún nhún vai: "Ngươi là người thứ hai nói trong đội ngũ của ta có gian tế."
"A, người thứ nhất là ai?" Thủy Vân Thanh cười lạnh.
"Tòng Nguyệt Cầm." Bạch Vũ thản nhiên cười: "Người cung cấp thông tin cho ngươi có phải là họ Ngô không?"
Sắc mặt Thủy Vân Thanh khẽ biến, không hiểu sao lại cảm thấy có chút không ổn trong lòng: "Ngươi biết?"
"Đúng vậy, ta cố ý để cho hắn nói cho ngươi biết, hai ngày này ta sẽ đi từ nơi này, ngươi thấy ta có quan tâm ngươi không?" Đôi mắt to của Bạch Vũ vụt sáng, ánh mắt vô tội khỏi phải nói có bao nhiêu chân thành.
Sắc mặt Thủy Vân Thanh nhất thời xanh mét, có ngốc cũng hiểu rõ rồi: "Ngươi cố ý? Ngươi muốn làm gì? Người của Tả Khưu Lan đã bao vây nơi này, ngươi còn có thể làm gì......"
Thủy Vân Thanh không nghĩ ra, cho dù Bạch Vũ cũng dẫn đội ngũ của mình mai phục ở đây, cũng vẫn không thay đổi không được gì, vì sao nàng còn muốn mạo hiểm như vậy?
"Muội hạ độc!" Bỗng nhiên, sắc mặt Tả Khưu Lan đại biến, quay về phía đội ngũ của mình hô to: "Lập tức nín thở!"
Đáng tiếc đệ tử dưới tay Tả Khưu Lan cũng không có linh khí cường hãn, mạnh mẽ như hắn, sắc mặt lúc này đã bắt đầu biến thành màu đen, thậm chí có vài người đã bắt đầu đứng không vững.
"Xông ra!" Tả Viêm dẫn người đúng lúc xuất hiện ở cửa vào sơn cốc, ra lệnh một tiếng, người của Bạch Vũ lập tức vọt vào sơn cốc, dẫn theo Triệu Hoán Thú nghiền áp không chút khách khí, gặp một người loại một người.
Thủy Vân Thanh nổi giận lôi đình, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng khanh khách: "Bạch Vũ, ngươi tính kế thật giỏi."
"Quá khen."
"Ai khen ngươi!" Thủy Vân Thanh mạnh mẽ rút ra một thanh trường kiếm, chém xuống chỗ Bạch Vũ. Nàng ta rất ít khi bị luống cuống như vậy, mai phục người khác, ngược lại bị người khác lợi dụng, mưu kế đơn giản như vậy, vậy mà nàng ta lại không nghĩ tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc