Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 37

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ bĩu môi, đương nhiên không có khả năng. Trường thi đấu không phải là trường thi đấu kỹ năng bình thường, chỉ có thể dùng thực lực của chính mình chiến đấu, tất cả độc dược, linh khí đều không được phép sử dụng.
"Cho dù không cần độc dược, ta cũng có thể thắng Liễu Trường Phong." Bạch Vũ chắc như đinh đóng cột nói.
"Thật không?" Trong con ngươi lạnh lùng của Dạ Quân Mạc xẹt qua một ý cười nghiền ngẫm.
Bạch Vũ không vui chu miệng, "Ngươi cảm thấy ta không thắng được?"
"Rất khó nói." Dạ Quân Mạc không chút để ý nói.
"Làm sao khó nói ?" Bạch Vũ giống như con thỏ bổ nhào vào trên người Dạ Quân Mạc, không phục nắm chặt vạt áo Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn Bạch Vũ tức giận đè lên người hắn, bên miệng chứa ý cười cưng chiều, sủng nịch.
Tiểu Vũ nhi của hắn ở trước mặt hắn càng ngày càng tùy tính, đó là một hiện tượng tốt, nói không chừng nuôi dưỡng lâu hơn nữa có thể dưỡng lại toàn bộ tính tình nghịch ngợm làm nũng của nàng vạn năm trước.
"Triệu hoán thú của Liễu Trường Phong là Vô Cực Huyền Quy, linh thuật tu luyện là thượng phẩm Đồng Tường Thiết Bích (tường đồng vách sắt). Lực công kích của Tiểu Thanh không đủ." Dạ Quân Mạc cũng không thừa nước ***c thả câu, nói trắng ra cho Bạch Vũ.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, tốt thôi, lực công kích Tiểu Thanh của nàng đã đạt tới 22 điểm, vậy mà vẫn không đủ! ? Vô Cực Huyền Quy của Liễu Trường Phong có mai rùa rất dày?
"Đồng Tường Thiết Bích của hắn đã tu luyện được mấy tầng?"
"Hai tầng. Lực phòng ngự của bản thân tăng lên gấp đôi, liên tục 20 giây." Mắt Dạ Quân Mạc mang theo ý cười nhìn nàng, vịn vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Bạch Vũ chớp chớp lông mi thật dài, con ngươi sóng nước mênh ௱ô**.
Lực phòng ngự lúc đầu của Vô Cực Huyền Quy vốn cực cao, lại có Đồng Tường Thiết Bích trợ giúp, cho dù là lực phá hoại của Bạo Liệt Lưu Hỏa cũng không có biện pháp xuyên thấu, với lực công kích trước mắt của Tiểu Thanh, quả thật không đủ, trừ phi. . . . . .
“Nếu Tiểu Thanh cũng tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa đến tầng thứ hai?"
Đôi mắt rét lạnh của Dạ Quân Mạc nheo lại, "Có thể làm được?"
"Đương nhiên có thể làm được, ngươi chờ xem đi." Sau khi Bạch Vũ tiến vào Vô Trần Cung, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, ngưng kết linh lực. Lúc trước đột phá Triệu Hoán Sư tiêu hao không ít linh lực, cho đến hai ngày trước rốt cục nàng mới bổ sung lại linh mạch.
50 giọt linh lực trong suốt, cũng đủ để thăng cấp Bạo Liệt Lưu Hỏa. Nếu không phải hơn một tháng qua luôn luôn quyết đấu, không có thời gian, nàng đã sớm giúp Tiểu Thanh nâng cấp Bạo Liệt Lưu Hỏa.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ đánh với Không Đồng Dục, Bạch Vũ nghĩ đến với hận ý của Không Đồng Dục đối với nàng hẳn là sẽ liều ૮ɦếƭ mà đánh, ai biết hắn dễ dàng nhận thua.
Bạch Vũ cũng không cần tốn nhiều thời gian, sau khi quyết đấu chấm dứt liền lập tức trở về lầu các, gọi Tiểu Thanh ra, dùng linh lực trong linh mạch đều tưới vào trong cơ thể của Tiểu Thanh, tu luyện Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai.
Nàng ôm Tiểu Thanh, vuốt lông chim hỏa diễm rực rỡ của nó, kiên nhẫn chờ nó hấp thu. Thăng cấp linh thuật, so với học tập linh thuật cần hao phí thời gian lâu hơn, đoán chừng phải có mất thời gian một, hai ngày.
Bạch Vũ không vội, nhưng Tiểu Bạch nóng nảy, nhảy ra ngao ngô ngao ngô chui vào trong lòng nàng, vừa muốn chen Tiểu Thanh ra ngoài.
Bạch Vũ gãi cằm của nó, dụ dỗ nó, "Tiểu Bạch ngoan, Tiểu Thanh đang tu luyện, đừng quấy rối. . . . . . ngươi nói cái gì? Vì sao không cho ngươi linh lực, chỉ cho Tiểu Thanh?"
Tiểu Bạch ủy khuất gật đầu, tiếp tục kêu to ngao ngô ngao ngô, co thành một vòng tròn liều mạng dụi vào lòng Bạch Vũ.
Bạch Vũ dở khóc dở cười, "Ngươi còn chưa trưởng thành đến mức có thể đột phá, cho ngươi linh lực làm gì?"
"Gào khóc ——" Tiểu Bạch mở to mồm hướng về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ sửng sốt, Tiểu Bạch là tìm nàng muốn ăn đồ ăn. Đồ ăn của một ít Triệu Hoán Thú là chuyên môn dùng để bồi dưỡng Triệu Hoán Thú, có thể làm cho Triệu Hoán Thú nhanh trưởng thành hơn. Chẳng qua lúc trước nghèo quá, nàng không cho Tiểu Thanh ăn đồ ăn để lớn lên.
Hiện tại nàng có tiền, có tài nguyên, có lẽ có thể suy nghĩ một chút, nhanh chóng bồi dưỡng Tiểu Bạch.
Bạch Vũ ôm Tiểu Bạch lông mềm mại như nhung vào lòng, tâm tư trở lại trên người Tiểu Thanh.
Thời gian lĩnh ngộ thăng cấp của Tiểu Thanh dài hơn so với nàng dự tính, bất tri bất giác trôi qua hai ngày, đến ngày phải quyết đấu với Liễu Trường Phong, Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh mới thăng cấp thành công.
Bạo Liệt Lưu Hỏa tầng thứ hai, có thể bộc phát ra lực công kích gấp hai lần!
Lực phòng ngự của Tiểu Thanh 13, sức chịu đựng 14, lực công kích 22, cực hạn lực công kích gây thiệt hại của Bạo Liệt Lưu Hỏa có thể vượt qua 40 điểm, phần lớn Triệu Hoán Thú tam giai đều không làm được!
"Chiêm chiếp ——" ý chí chiến đấu của Tiểu Thanh sục sôi, vỗ cánh, hỏa diễm trên người càng rực rỡ, H**g phấn muốn lập tức nghênh đón chiến đấu. Tiểu Bạch ở một bên hừ hừ trừng mắt, trên mặt tràn ngập ta cũng muốn đi ra ngoài đánh nhau.
Bạch Vũ dẫn theo hai kẻ dở hơi xuất phát, lúc tới trường thi đấu, bên trong trường đã ngồi đầy người, đệ tử đỉnh Kinh Lôi gần như toàn bộ đều trình diện. Trận quyết đấu ngày hôm nay mới là quyết đấu chân chính, quyết đấu đã được định ra từ nửa tháng trước, năm mươi trận lúc trước chỉ là món khai vị.
Tòng Nguyệt Cầm tự mình đi đến, vài nam tử tướng mạo đường đường đi theo phía sau, Tả Viêm cũng có mặt. Tâm tình của nàng ta hình như rất tốt, chắc chắc Liễu Trường Phong có thể thắng, chòng ghẹo mỹ nam bên cạnh trước nơi đông người, Ng'n t lộn xộn.
Bạch Vũ không hoảng sợ khi thấy Tòng Nguyệt Cầm đến, nàng giật mình là nhìn thấy một người khác.
Một nữ tử hồng y mang khăn che mặt đi đến trước mặt nàng, một thân màu đỏ giống như hỏa diễm phẫn nộ, trong mắt tràn ngập hận ý, ánh mắt nhìn Bạch Vũ hận không thể xé nát nàng.
Trong lòng Bạch Vũ căng thẳng, "Bách Lý Vân Diễm? !"
Cặp mắt kia, con ngươi thị huyết kia, cho dù nhìn không thấy khuôn mặt, nàng cũng có thể nhận ra Bách Lý Vân Diễm.
"Hiếm thấy ngươi còn có thể nhận ra ta. Hiện tại ta cũng mang khăn che mặt giống ngươi, ngươi có vẻ không vui vẻ?" Bách Lý Vân Diễm nũng nịu nở nụ cười, tiếng cười khó nghe đến chói tai.
Bạch Vũ xem thường, "Ngươi mang hay không mang khăn che mặt thì có liên quan gì tới ta? Ngươi xui xẻo ta cũng không thể nhiều thêm chút thịt."
Bách Lý Vân Diễm nhất thời không cười nữa, ánh mắt tràn ngập hận ý càng thêm tàn nhẫn, "Ai nói không liên quan tới ngươi! Mặt của ta chính là do ngươi ban tặng, ngươi phá hủy ta, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống dễ chịu! Quyết đấu hôm nay tốt nhất ngươi đừng ૮ɦếƭ đơn giản như vậy, nếu không sẽ chơi không vui! Ha ha ——"
Bách Lý Vân Diễm phát ra tiếng cười chua ngoa, chậm rì rì bỏ đi, giống như ma quỷ tới từ địa ngục làm người ta sởn cả tóc gáy.
Bạch Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tả Vũ, "Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?"
"Ta cũng không biết. Theo lý thì nàng ta đã là một phế nhân, đệ tử ngoại môn cũng không làm được." Tả Vũ cũng không hiểu ra sao.
"Tra rõ ràng cho ta." Vẻ mặt Bạch Vũ bình tĩnh, Bách Lý Vân Diễm có thể ngông nghênh xuất hiện ở Vô Trần Cung, nếu nói sau lưng không có người nàng cũng không tin.
"Biết rồi."
Bạch Vũ không nói thêm nữa, đi vào trường thi đấu.
Liễu Trường Phong mỉm cười đứng ở đối diện nàng, khí chất tao nhã và trường thi đấu tàn khốc không hợp nhau.
"Khụ khụ —— có thể tỷ thí với Bạch Vũ cô nương một trận, tại hạ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Đối với ma ốm như ta, Bạch Vũ cô nương cần phải thủ hạ lưu tình." Hắn ho khan kịch liệt, trên mặt vẫn duy trì tươi cười thản nhiên, hay cho một cái công tử ôn nhuận như ngọc.
Rõ ràng là giả nhưng lời nói ra lại vô cùng tự nhiên, trong mắt nữ tử ở đây nhất thời bốc lên tình yêu, không ngừng động tâm.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh như băng, quang mang sắc bén toát ra. Nghe nói mới trước đây Liễu Trường Phong trải qua một trận bện***, bệnh căn không dứt, thân mình gầy yếu, nhưng nếu nói hắn là ma ốm, một trăm Bạch Vũ cũng không tin.
Một Triệu Hoán Sư trung giai, có thể yếu đến mức nào? Đối diện với một người nham hiểm như vậy, Bạch Vũ chỉ cảm thấy trên người có chút rét run.
Ầm ầm ——
Liễu Trường Phong vung tay lên, một con Vô Cực Huyền Quy toàn thân tối đen như sắt thiếc, khí phách đáp xuống giữa sân, hình thể khổng lồ giống như tòa núi nhỏ, nhấc lên một tầng bụi mù.
Con Vô Cực Huyền Quy này so với con lúc trước nàng gặp lớn hơn rất nhiều, nói như vậy Triệu Hoán Thú có hình thể càng lớn, thực lực sẽ càng mạnh, nếu so sánh thì Tiểu Thanh của Bạch Vũ có vẻ cực kì nhỏ .
Oanh ——
Vô Cực Huyền Quy vừa cử động, đất rung núi chuyển, trong nháy mắt đã đến trước mặt Bạch Vũ.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, sức chịu đựng 17, lực phòng ngự 15, lực công kích 8, tương đương với tư chất khủng pố, càng kỳ quái hơn là tốc độ của con rùa đen to lớn này vậy mà lại nhanh như vậy.
Thân hình của nàng bạo lui, Tiểu Thanh bảo vệ ở trước người nàng, hỏa diễm cực nóng bắn về phía Vô Cực Huyền Quy, sóng nhiệt nóng rực nháy mắt khuếch tán ra, giống như muốn đốt cháy không khí.
Vô Cực Huyền Quy cũng không tránh né, hào quang trên người chợt lóe, đột nhiên ở trong hỏa diễm vươn đầu cắn về phía Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh kêu sợ hãi một tiếng, ngã phịch trên mặt đất, một cái cánh gần như bị xé gãy, đảo mắt sức chịu đựng liền hao tổn hơn phân nửa.
"Cuồng bạo?" sắc mặt Bạch Vũ đại biến. Thượng phẩm linh thuật bị động, sau khi Triệu Hoán Thú bị công kích, có xác suất rơi vào trạng thái điên cuồng không biết đau đớn, lực công kích gia tăng trên diện rộng. Vô Cực Huyền Quy rõ ràng là điên cuồng, nếu không lực công kích của nó không đến mức đả thương Tiểu Thanh thành như vậy.
Liễu Trường Phong cười nhạt, "Bạch Vũ cô nương thật sự là kiến thức rộng rãi. Hỏa Diễm Thanh Điểu của ngươi có lực công kích hình như là không đủ dùng?"
Bạch Vũ cắn răng triệt để lui về phía sau, Vô Cực Huyền Quy phát động Đồng Tường Thiết Bích, lực phòng ngự đạt tới 30, bị Tiểu Thanh thiêu một chút gần như không bị thương.
"Đừng nghĩ chạy trốn, không phải mỗi lần quyết đấu Bạch Vũ cô nương đều giải quyết vô cùng nhanh chóng sao? Chúng ta cũng tốc chiến tốc thắng đi." Trong mắt Liễu Trường Phong tràn ngập u quang âm trầm, nụ cười dịu dàng không ở trên mặt, H**g phấn lộ ra sát ý.
Đồng Tường Thiết Bích chỉ có thể liên tục 20 giây, hắn cũng sẽ không để cho Bạch Vũ kéo dài thời gian, tránh thoát 20 giây này.
Vô Cực Huyền Quy phát điên truy kích Bạch Vũ, Bạch Vũ chỉ có thể tránh né.
Tòng Nguyệt Cầm nhìn tình hình chiến đấu trên đài, khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Ta còn tưởng rằng lợi hại rất nhiều, còn không phải là bị đuổi đến chạy tán loạn, trận này Liễu Trường Phong thắng chắc."
Trong mắt Bách Lý Vân Diễm là một mảnh tối tăm, "Thắng thì thế nào, giết nàng ta cũng không hết giận! Ở trên Triệu Hoán Đại Hội, nàng ta đã Tra t** ta sắp ૮ɦếƭ!"
Nhớ tới trên Triệu Hoán Đại Hội bị trúng độc thống khổ, nàng ta liền hận muốn ૮ɦếƭ. Cái loại cảm giác từng chút từng chút bị ăn mòn này, từng chút từng chút thống khổ muốn bỏ mạng, đến nay nàng ta vẫn còn nhớ rõ, cả đời cũng không thể quên được.
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới là do nàng ta ra tay với Sa Hoằng mới dẫn đến chuyện Bạch Vũ hạ độc nàng ta, nàng ta chỉ có hận! Hận không thể xông vào cào xé Bạch Vũ, khiến cho Bạch Vũ nếm thử tư vị sống không bằng ૮ɦếƭ!
Vù ——
Tình hình chiến đấu trên đài chợt biến đổi,Vô Cực Huyền Quy đuổi theo Bạch Vũ ở trong thời gian cực ngắn, cường tráng mạnh mẽ mở miệng cắn về hướng Bạch Vũ, vòm họng thật lớn kia cũng không dịu dàng so với hổ bao nhiêu, một ngụm có thể cắn rớt cái đầu nho nhỏ của Bạch Vũ.
Trên mặt Bạch Vũ một mảnh lạnh như băng, trong con ngươi bình tĩnh nháy mắt bắn ra sát khí bốn phía.
Nàng vốn là muốn kéo dài quãng thời gian Đồng Tường Thiết Bích của Vô Cực Huyền Quy, nếu hiện tại không tránh thoát được, vậy thì đừng trách nàng liều mạng!
Chiêm chiếp ——
Tiểu Thanh phẫn nộ nhào vào trên mặt Vô Cực Huyền Quy, móng vuốt sắc bén hung hăng cào vào mắt Vô Cực Huyền Quy, Bạo Liệt Lưu Hỏa trực tiếp nổ ở trên người Vô Cực Huyền Quy.
Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng nổ mạnh khủng pố càn quét toàn trường, khói đen tràn ngập, bụi đất bay lên, đỉnh chủ Vô Trần Cung đều chấn động một chút.
Trong lúc nhất thời, cả trường thi đấu đều bị bao phủ ở trong một mảnh bụi mù, cái gì cũng không thấy rõ. Thần sắc Tòng Nguyệt Cầm và Bách Lý Vân Diễm biến đổi, nhìn không chớp mắt về phía giữa sân.
Hỏa diễm tản ra, chung quanh trường thi đấu có kết giới bảo hộ, uy lực không khuếch tán ra, nhưng giữa sân lại bị nổ ra một cái hố rất lớn, Tiểu Thanh và Vô Cực Huyền Quy rơi vào đáy hố.
Bạch Vũ có chút chật vật đứng ở xa xa, vỗ vỗ nơi bị đốt cháy trên quần áo, âm thầm xoa mồ hôi lạnh. Uy lực này, thiếu chút nữa nổ ૮ɦếƭ mình cũng được!
Vậy mà Tiểu Thanh không nói cho nàng biết, Bao Liệt Lưu Hỏa sau khi thăng cấp chẳng những gia tăng uy lực, phạm vi nổ mạnh cũng gia tăng.
Liễu Trường Phong càng thêm giật mình, hắn chưa từng xem thường Bạch Vũ, năm mươi trận quyết đấu của Bạch Vũ, hắn đều xem qua toàn bộ không bỏ sót một cái nào, nghiên cứu cẩn thận thực lực của Bạch Vũ, điều tra Hỏa Diễm Thanh Điểu của nàng.
Đối với tư chất và linh thuật của Hỏa Diễm Thanh Điểu hắn đã nắm giữ hoàn toàn, hắn tỉ mỉ tính toán thương tổn của Bạo Liệt Lưu Hỏa, tạo ra phương pháp ứng phó tốt nhất, lại xuất hiện biến hóa ngoài dự đoán của hắn.
Vô Cực Huyền Quy phát ra tiếng hô thê lương, mai rùa tối đen xuất hiện vết rạn, một con mắt cũng vô cùng luống cuống, sức chịu đựng tổn thất ít nhất ba thành.
Hỏa Diễm Thanh Điểu lại có thể thương tổn được Vô Cực Huyền Quy? Điều đó không có khả năng! Hắn phi thường tin tưởng vào tính toán của hắn, uy lực cực hạn Bạo Liệt Lưu Hỏa của Tiểu Thanh cũng chỉ có 30 điểm, Vô Cực Huyền Quy có được Đồng Tường Thiết Bích không thể bị đả thương nghiêm trọng đến thế, trừ phi uy lực của Bạo Liệt Lưu Hỏa đã được thăng cấp.
Trong lòng Liễu Trường Phong lộp bộp một chút, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy Bạch Vũ đã thăng cấp linh thuật?
Hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, hỏa diễm trên người Tiểu Thanh đã tăng vọt, lại dâng lên Bạo Liệt Lưu Hỏa muốn nuốt chửng trời đất. Đây là chỗ tốt của linh thuật thời Sáng Thế Thần viễn cổ, chỉ cần linh khí đầy đủ, là có thể liên tục bùng nổ.
Đồng Tường Thiết Bích cũng không chịu được, hiệu quả đã biến mất, không có cách nào lập tức sử dụng lại, lực phòng ngự 15 điểm chống lại lực công kích 30 điểm của Hỏa Diễm Thanh Điểu, Vô Cực Huyền Quy tuyệt đối sẽ bị trọng thương!
"Đáng giận!" biểu cảm trên mặt Liễu Trường Phong rốt cục biến mất, vốn dĩ là khuôn mặt bình tĩnh, ôn hòa lại hiện lên một tia tàn nhẫn, linh khí cả người bộc phát ra, khí thế khủng pố bao phủ toàn trường, mãnh liệt như hải triều trực tiếp áp bức Bạch Vũ.
Nếu không lui kịp, cũng chỉ có thể buông tay một lúc, giành trước *** Bạch Vũ!
Ầm ầm ——
Cả người Vô Cực Huyền Quy bị bỏng, thê thảm lui vào trong mai rùa. Tiểu Thanh suýt nữa bị cắn đứt cổ, một thân lông chim hỏa diễm đều u ám không có ánh sáng, rơi lả tả. Hai Triệu Hoán Thú đều hấp hối ngã trên mặt đất, đồng quy vu tận biến mất.
Bạch Vũ chậm rãi đi ra từ trong hỏa diễm, khăn che mặt tuyết trắng bị hỏa diễm nhuộm thành một màu đỏ kinh diễm, con ngươi băng lãnh nhìn Liễu Trường Phong ngã vào rìa kết giới.
Hỏa diễm dễ như trở bàn tay gần như cắn nuốt toàn bộ Liễu Trường Phong, khí thế khủng pố nghiền ép thân thể hắn, hắn giống như một thứ đồ bỏ đi nện lên kết giới. Khuôn mặt vặn vẹo biến dạng, thống khổ đấm ***g *** mình, mắt thấy có hít thở cũng không thông được.
"Trường Phong! Đây là Trường Phong phát bệnh!" Tòng Nguyệt Cầm lập tức đứng lên, lo lắng nhìn hướng Tửu trưởng lão, "Trưởng lão, mau cứu hắn, mau mở kết giới để cho ta vào."
Tửu trưởng lão nhìn nàng ta một cái, tuyên bố Bạch Vũ thắng lợi, yên lặng mở ra kết giới.
Tuy rằng Liễu Trường Phong không có chính mồm nhận thua, nhưng thắng bại đã phân, không cần thiết phải đấu đến ngươi ૮ɦếƭ ta sống, nếu bởi vì quyết đấu mà tổn thất đệ tử Liễu Trường Phong thiên tư trác tuyệt như vậy, thịt Vô Trần Cung cũng sẽ đau.
Kết giới trường thi đấu vừa được mở ra, Tòng Nguyệt Cầm lập tức túm Y sư vọt lên.
Liễu Trường Phong bị thương nặng còn tái phát bệnh cũ, hôn mê bất tỉnh, hơi thở mong manh, Y sư thật vất vả mới giữ lại được mạng của hắn, lại không nắm chắc có thể khiến cho hắn tỉnh lại.
Tòng Nguyệt Cầm thích rất nhiều nam tử, hơn nữa Liễu Trường Phong dịu dàng tuấn tú hợp với khẩu vị của nàng ta, là người nàng ta thích nhất hai năm nay.
Nghe nói Liễu Trường Phong không biết khi nào thì mới có thể tỉnh lại, Tòng Nguyệt Cầm nhất thời nổi trận lôi đình, hận không thể *** Bạch Vũ ngay tại chỗ: "Bạch Vũ, ngươi thật to gan, dám hạ độc thủ nặng đối với sư huynh như vậy! Lòng của ngươi sao lại ngoan độc như thế?"
Bạch Vũ nhíu mày: "Tòng sư tỷ bị hồ đồ rồi sao? Ta và Liễu Trường Phong chính là đang quyết đấu."
Quyết đấu sinh tử tự chịu, đừng nói Liễu Trường Phong trọng thương phát bệnh, hôn mê bất tỉnh, cho dù mất mạng cũng chỉ có thể trách chính hắn học nghệ không thông, như thế nào cũng coi như không đến trên đầu Bạch Vũ.
Tòng Nguyệt Cầm bị nghẹn nói không ra lời, giận sôi lên chỉ vào Bạch Vũ rống giận: "Tốt! Rất tốt! Lần này là ngươi thắng ! Nhưng ngươi đừng nghĩ như vậy là xong, Liễu Trường Phong thua, còn có ta! Ta muốn cùng ngươi. . . . . ."
Hai chữ quyết đấu còn chưa nói ra, giống như một tiếng tiếng sấm trách cứ dừng ở trong tai mọi người.
"Câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?" Một nữ tử cấm phất trần trong tay, mặc y phục màu trắng ngồi ngay ngắn trên một con Ngũ Sắc Mi Lộc (con nai) mà đến.
Khuôn mặt bà ta trầm tĩnh, không có một tia biểu tình, trên người có một loại khí chất siêu phàm thoát tục, giống như một vị trưởng bối uy nghiêm, làm cho người ta không tự chủ được sinh lòng cung kính, không dám có một tia vượt qua.
Trong lòng Bạch Vũ vừa động, cũng có loại cảm giác nhìn thấy trưởng bối, nhưng vị trưởng bối này làm cho nàng cảm giác không có một chút hiền lành.
"Sư phụ, sao người lại tới đây?" Sắc mặt Tòng Nguyệt Cầm trắng bệch, cuống quít tiến lên nghênh đón.
Bách Lý trưởng lão liếc nhìn nàng ta một cái, không thèm đáp lại, lập tức đi tới chỗ Bạch Vũ, ánh mắt lợi hại nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới, như là đang nhìn một con mồi đang giãy dụa.
"Ngươi chính là Bạch Vũ?" Bà ta lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói có một tia khinh miệt cao cao tại thượng.
Mâu quang Bạch Vũ lạnh lùng: "Ngươi là Bách Lý trưởng lão?"
"Láo xược! Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy với sư phụ ta, biết bà là trưởng lão còn không làm lễ?" Tòng Nguyệt Cầm tức giận không kiềm được trách cứ.
Bách Lý trưởng lão vung phất trần, ngăn lại Tòng Nguyệt Cầm, lộ ra một chút ý cười với Bạch Vũ: "Ngươi rất không tệ, chỉ tiếc mũi quá nhọn, khó có thể lâu dài."
Thần sắc Bạch Vũ không thay đổi, một chút u quang ở đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, cũng không đáp lời.
Bách Lý trưởng lão cũng không tính nghe Bạch Vũ trả lời, dẫn đám người Tòng Nguyệt Cầm và Bách Lý Vân Diễm rời đi.
Tòng Nguyệt Cầm đi theo Bách Lý trưởng lão một đường không nói gì về tới Dược Thiện Đường, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Sư phụ, vừa rồi vì sao người ngăn con quyết đấu với Bạch Vũ? Con có thể *** nàng ta!"
Bách Lý trưởng lão ngồi ngay ngắn ở phía trên bồ đoàn, không vui nhíu mày: "Ngươi còn không biết ngươi sai ở chỗ nào sao? Ngươi là một thủ tịch đệ tử lại đi khiêu chiến với một đệ tử mới nhập môn, cho dù thắng thì thế nào? Ngươi còn mặt mũi sao? Nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi hiện tại là thăng cấp thực lực, sang năm sẽ bắt đầu trận đấu săn bắn của Vô Trần Cung, mục tiêu của ngươi là trở thành thủ tịch đại đệ tử! Về phần Bạch Vũ, muốn giết nàng ta rất đơn giản, để cho nàng ta sống thêm một thời gian ngắn nữa cũng không sao."
Tòng Nguyệt Cầm nghe được bốn chữ trận đấu săn bắn, sắc mặt lập tức thay đổi, cung kính nói: "Vâng, sư phụ, là con đã quên mất.”
"Là ta bảo ngươi đi đối phó nàng ta, cũng trách ta. Nhưng tính tình của ngươi cũng nên sửa lại, động một chút liền tức giận, thật sự quá mức xúc động ."
"Vâng, đệ tử ghi nhớ lời sư phụ dạy."
"Đi xuống tu luyện cho tốt đi." Bách Lý trưởng lão vẫy vẫy tay, để cho nàng ta lui ra, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Bách Lý Vân Diễm đứng một bên không nói lời nào: "Ngươi có ý kiến gì không?"
Bách Lý Vân Diễm khẽ ngẩng đầu, "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chất nữ không nóng nảy."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc