Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 29

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Oanh ——
Một cỗ linh khí cuồng bạo thế như chẻ tre càn quét qua, pha lẫn tức giận nặng nề, đánh bay toàn bộ bốn người ra ngoài. Cuồng phong như đao băng lướt qua mặt của mọi người, quét ngang đại điện.
Quần áo của bốn mỹ nữ bị xé rách, không chỉ hộc máu mà còn ngã ở trước mặt mọi người.
“Giết toàn bộ." Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói, tựa như đang hờ hững nói thời tiết tốt lắm.
"Vâng" Ám Ưng lĩnh mệnh, lập tức tiến lên.
Mấy vũ cơ hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn Dạ Quân Mạc giống như đang nhìn một ác ma khủng pố, khóc hô cầu cứu Bắc Thần Phong, "Tam hoàng tử điện hạ, tha mạng!"
Bắc Thần Phong cảm thấy mặt của hắn đã hoàn toàn biến thành màu xanh, hắn tuyệt đối không cho rằng là Dạ Quân Mạc hù dọa hắn, trong giọng nói kia có một tia sát ý sắc bén giống như dao nhọn làm người ta hốt hoảng.
"Mạc Điện cần gì phải phát hỏa lớn như vậy, cho dù các nàng hầu hạ không tốt, nữ tử tuyệt sắc như vậy cũng không gặp được nhiều, giết rất đáng tiếc?" Bắc Thần Phong ngượng ngùng cười nói.
"Ngươi không phải tặng cho ta sao? Đương nhiên tùy ta xử trí."
Sau một lúc lâu Bắc Thần Phong cũng nói không ra lời, trái tim nguội lạnh một nửa.
Hắn vốn là muốn cho Bạch Vũ nhìn thấy một mặt háo sắc của Mạc Điện, hắn không tin Mạc Điện có thể chống cự được sắc đẹp mê hoặc, kết quả Mạc Điện căn bản không để vào mắt, ngoại trừ Bạch Vũ quả thực là không gần nữ sắc.
Chẳng những không khiến cho Bạch Vũ thất vọng với Mạc Điện, còn phải chịu lỗ năm vũ cơ được bồi dưỡng tỉ mỉ, hắn tức giận đến muốn hộc máu.
Ám Ưng đã đánh ra một chưởng, chưởng phong đằng đằng sát khí càn quét qua, đánh cho mấy vũ cơ bất tỉnh, mắt thấy sẽ mất mạng.
Bắc La Quận Vương cuống quít ngăn cản hắn, "Chậm đã, nếu Mạc Điện không thích thì sẽ không để lại đây chướng mắt, còn không mau kéo các nàng xuống, để cho bọn họ dạy dỗ lại một lần nữa, biểu hiện yếu kém như vậy, thật sự là mất mặt."
Một đám thị vệ cuống quít kéo năm người như kéo bao tải xuống, động tác của bọn họ rất nhanh, cuối cùng trong lúc Ám Ưng động thủ cứu đi năm người.
Bắc La Quận Vương nhẹ nhàng thở ra, mấy vũ cơ này bồi dưỡng không dễ, nếu giết đi thì sẽ thiệt thòi rất lớn.
Dạ Quân Mạc cũng không ngăn cản, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bưng ly R*ợ*u lên chậm rãi uống.
Không khí trong đại điện lại rơi vào hầm băng, tất cả mọi người bị đối xử lạnh lùng hà khắc sợ tới mức nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Tính tình của vị Mạc Điện này thật là tàn khốc bá đạo, năm mỹ nữ nói giết liền giết, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, bọn họ còn chưa có làm gì đấy, nếu quả thật chọc tới hắn, vẫn có thể bị đại tá bát đồng? (tương tự với ngũ mã phanh thây, giết sau đó chặt đầu, tay, chân)
Bắc Thần Phong cùng Bắc La Quận Vương không dám lại liều lĩnh thử lấy lòng, những người khác ngay cả nói cũng không dám nói một câu, nơm nớp lo sợ ăn thức ăn trên yến hội, một chút tư vị cũng không thưởng thức được, một buổi Cung yến trở nên lạnh nhạt yên tĩnh, không qua bao lâu Bắc La Quận Vương liền qua loa cho xong buổi yến hội này.
Dạ Quân Mạc dẫn Bạch Vũ về cung điện mà Bắc La Quận Vương đã an bài cho hắn. Bắc La Quận Vương an bài cho Dạ Quân Mạc tẩm cung lớn nhất trong Hoàng cung, lại an bài cho Bạch Vũ một Thiên điện nhỏ, ở bên cạnh cung điện của Tam hoàng tử.
Dạ Quân Mạc không để cho Bạch Vũ đi nơi khác ở, trực tiếp dẫn Bạch Vũ về chỗ ở của hắn.
Bạch Vũ lại phạm phải sai lầm như lần trước, uống R*ợ*u. Nàng không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại cho nàng uống loại R*ợ*u trái cây có tác dụng chậm như vậy, ở trên yến hội còn không cảm thấy gì, trở về liền bắt đầu mơ hồ.
Một đôi mắt say lờ đờ đầy sương mù nhìn Dạ Quân Mạc, làm nũng vươn hai tay về phía Dạ Quân Mạc, "Ôm ôm. . . . . ."
Trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc giống như nhìn thấy cô nương ở trên lưng hắn vạn năm trước, trái tim không an phận nhảy lên, hiện lên một tia thâm trầm nói không nên lời.
"Ngủ đi." Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, đặt nàng lên giường.
Bạch Vũ lôi kéo hắn không buông tay, "Ngươi đừng đi."
"Không đi."
"Ngươi ngủ cùng ta, không được đi tìm vũ cơ, các nàng không xinh đẹp bằng ta!" Bạch Vũ không có mặt mũi đong đưa cánh tay của hắn.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc thâm trầm, mang theo một tia cưng chiều sủng nịnh, "Nàng xinh đẹp nhất."
"Ừm, ngươi nếu đã đối tốt với ta, thì cũng chỉ được đối tốt với một mình ta!" Bạch Vũ trông mong tiến gần lại, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng Dạ Quân Mạc, ôm cánh tay Dạ Quân Mạc không buông.
Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, ôm chặt thân mình vặn vẹo của nàng, "Đừng lộn xộn."
"Ừm. . . . . . không động. . . . . ." Bạch Vũ mơ mơ màng màng gật đầu, hôn bẹp một cái lên mặt Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nao nao, tâm vốn không bình tĩnh tựa hồ lại gợn sóng, khóe miệng gợi lên ý cười sung sướng, nằm xuống bên cạnh nàng.
Sáng ngày thứ hai, khi Bạch Vũ tỉnh lại thì Dạ Quân Mạc đã đi rồi.
Vuốt hơi ấm bên cạnh, Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua, đầu oanh một chút trống rỗng!
Nàng mặt dày mày dạn lôi kéo Dạ Quân Mạc đồng sàng cộng chẩm. (cùng giường cùng gối)
Càn quấy một trận, còn chủ động hôn hắn một cái.
So với lần trước uống R*ợ*u còn hào phóng hơn!
Bạch Vũ ôm mặt, vốn ở trước mặt Dạ Quân Mạc thể diện đã gần như bị mất, lần này lại triệt để mất hết .
"Chiêm chiếp ——" tiểu Thanh nhảy ra, rung đùi đắc ý kêu vài tiếng.
"Ngươi nói cái gì? Sau khi ta uống R*ợ*u đã nói lời thật lòng?" Bạch Vũ đen mặt, "Nói hươu nói vượn, đó là lời say, sao có thể là sự thật."
"Chiêm chiếp ——" tiểu Thanh không phục tranh cãi, đúng là sau khi ngươi uống R*ợ*u đã nói lời thật lòng.
"Là lời say!"
"Chiêm chiếp ——"
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, cư nhiên nàng lại đi cãi nhau cùng một con chim. Nhưng đánh ૮ɦếƭ nàng cũng không muốn thừa nhận là sau khi uống R*ợ*u đã nói ra lời thật lòng, nếu những lời nói đêm qua đều là lời trong lòng, chẳng phải là nói nàng thích Dạ Quân Mạc? Cái loại cảm giác này là yêu thích sao?
Bạch Vũ ngẩn người ngồi ở trên giường, con người ngập nước không có tiêu điểm nhìn ra xa xa, cho đến khi nghe được bên ngoài có người kêu tên của nàng mới phục hồi tinh thần lại.
"Bạch Vũ, Bạch Vũ, ngươi ở đâu?" thanh âm ôn hòa của Bắc Thần Phong truyền đến.
Bạch Vũ bĩu môi, mặc quần áo tử tế đi ra tẩm cung.
Bắc Thần Phong mới sáng tinh mơ đã đến Thiên điện tìm Bạch Vũ, kết quả phát hiện nàng không ở đó, đoán chừng có khả năng là nàng đến tìm Dạ Quân Mạc, liền khẩn cấp chạy đến tìm nàng, ai ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng ngáp một cái từ trong tẩm cung Dạ Quân Mạc đi ra.
Cả người hắn giống như bị sét đánh, chỉ vào Bạch Vũ một lúc lâu cũng không nói một câu nên lời.
"Có chuyện gì?" Bạch Vũ vừa thấy biểu tình hóa đá của hắn chỉ biết là hắn hiểu lầm, cũng không muốn giải thích với hắn, không chút để ý duỗi lưng mỏi.
“Bạch Vũ, chẳng lẽ nàng và hắn. . . . . . nàng tại sao có thể ngu ngốc như vậy? Tình huống ngày hôm qua nàng không nhìn thấy sao? Hắn nói *** liền ***, ngay cả lý do cũng không có, lãnh huyết vô tình, tàn bạo tới cực điểm, nàng ở bên cạnh hắn nói không chừng ngày nào đó hắn có thể giết nàng!" Bắc Thần Phong thở hổn hển tiến lên một phát bắt được cánh tay Bạch Vũ, vẻ mặt đau lòng, "Bạch Vũ, trở lại bên cạnh ta, ta cái gì cũng không để ý, ta chỉ nghĩ muốn bù đắp lại cho nàng thật tốt. Ở lại Bắc La thì nàng chính là Hoàng tử phi duy nhất, ta cùng nàng và sư phụ nàng, cùng nhau thống trị Bắc La. . . . . ."
Bạch Vũ nhíu mày, hành động của vị này càng ngày càng tỉ mỉ, vẽ ra một tương lai tốt đẹp như thế, chỉ sợ phần lớn nữ tử cũng sẽ động tâm không thôi, đáng tiếc nàng nghe xong chỉ muốn nện một quyền trên mặt Bắc Thần Phong.
Nàng đã từng gặp qua kẻ lừa đảo, nhưng chưa thấy qua kẻ lừa đảo không biết xấu hổ như vậy, lừa một lần không đủ còn muốn lừa lần thứ hai.
Bạch Vũ nghĩ như vậy, cũng tiện tay làm y như vậy. Đánh ra một quyền, Bắc Thần Phong bị đánh đến mắt nổ đom đóm, mắt trái đen một vòng.
Hắn ôm hốc mắt bầm đen, nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đem một bụng nộ khí cứng rắn áp chế xuống, vẻ mặt ủy khuất trông ngóng nhìn Bạch Vũ, "Nàng vẫn còn tức giận sao? Không sao, nàng đánh đi, chỉ cần có thể để cho nàng hết giận, nàng có đánh ta như thế nào cũng không sao."
Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, lạnh lùng cười, "Bây giờ ta không muốn đánh ngươi, ta chỉ muốn giúp sư phụ mau chóng giải trừ khế ước, bây giờ ta sẽ đi gặp sư phụ."
"Sư phụ nàng còn đang bế quan, không phải nàng đã đọc lá thư này rồi sao? Bây giờ nàng đi sẽ quấy rầy đến bà ấy."
"Ngươi đưa cho ta thứ này nọ là ta có thể tin sao?" Bạch Vũ liếc mắt, "Ngộ nhỡ lá thư này là giả, sư phụ ta không bế quan, mà là bị một vài kẻ nào đó không bằng cầm thú hãm hại, thì phải làm sao bây giờ?"
Bắc Thần Phong đỏ mặt lên, tự động xem nhẹ câu vài kẻ nào đó không bằng cầm thú trong miệng Bạch Vũ, ngượng ngùng cười nói: "Cho dù nàng không tin ta, cũng nên tin tưởng Vô Trần Cung. Bắc La chúng ta thành tâm thành ý phục tùng an bài của Vô Trần Cung, đã chuẩn bị khế ước để giải trừ."
Hắn lấy ra một phần danh sách, mặt trên liệt kê rõ ràng rành mạch quy trình giải trừ khế ước cùng những vật phẩm cần dùng.
Gân xanh trên khóe mắt Bạch Vũ đập đập, nghe nói khế ước linh lực đều có nghi thức rất phức tạp, nghi thức giải trừ khế ước cũng không đơn giản, không nghĩ tới sẽ phức tạp thành như vậy, những thứ cần dùng thậm chí có rất nhiều, chẳng những hao phí một lượng lớn linh lực của hai bên, còn cần các loại thiên tài địa bảo có thuộc tính để phân chia khế ước trận.
"Những thứ này đều để cho cho ta và sư phụ chịu trách nhiệm sao?" Bạch Vũ đầu đầy hắc tuyến, nếu Bắc Thần Phong dám nói đúng, nàng lập tức đánh ςướק quốc khố Bắc La.
Bắc Thần Phong cười nói, "Sao có thể, an bài cùng bố trí nghi thức cụ thể, phụ vương ta đã nói chuyện cùng Mạc Điện."
Khó trách Dạ Quân Mạc mới sáng sớm đã không thấy tăm hơi. Bạch Vũ gật gật đầu, tuy rằng có cảm giác như Bắc La muốn kéo dài thời gian, nhưng biểu hiện của Bắc La Quận Vương và Bắc Thần Phong đều có mười phần thành ý, ít nhất ở mặt ngoài tìm không ra sai lầm gì, nàng chỉ có thể đồng ý chờ vài ngày.
Về nghi thức khế ước nàng cũng không biết nhiều lắm, trong trí nhớ hình như có không ít khế ước, nhưng phần lớn đều nhớ rất lộn xộn.
Quy trình nghi thức nhìn hoa cả mắt, nàng cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, dứt khoát quăng toàn bộ cho Dạ Quân Mạc, có chỗ dựa vững chắc như vậy, không dựa vào thì đúng là đứa ngốc.
Bạch Vũ chú ý tiến độ chuẩn bị của Bắc La, mỗi ngày đều đi Bắc La thư các một chuyến, một mặt nhìn xem Bạch Tử Quỳnh có xuất quan không, một mặt tranh thủ thời gian tu luyện.
R*ợ*u trái cây Dạ Quân Mạc cho nàng uống không chỉ có tác dụng chậm mười phần, hiệu quả cũng vượt qua tưởng tượng của nàng, linh mạch của nàng ngưng tụ gần 50 giọt linh lực, chỉ còn thiếu hai giọt sẽ đạt tới mức cao nhất của linh mạch, ngay cả linh mạch nàng cũng có dấu hiệu đột phá.
Khó trách Dạ Quân Mạc không cho nàng uống nhiều, mới hai ly mà đã có hiệu quả như thế, uống nhiều quá không chỉ lãng phí, nói không chừng còn có thể chống đỡ không được mà ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ vui sướng nắm chắc thời gian ngưng tụ linh lực, hao phí 50 giọt linh lực có thể khiến cho Bạo Liệt Lưu Hỏa của tiểu Thanh tu luyện tới tầng thứ hai.
Ba ngày sau, Bạch Vũ tụ đầy 50 giọt linh lực, Bạch Tử Quỳnh cũng xuất quan.
Bạch Vũ hết sức vui mừng, trước tiên chạy tới cửa Bắc La thư các. Tóc Bạch Tử Quỳnh trắng xóa, cô độc cao ngất như cây Tùng Bách đứng ở nơi đó, một đôi mắt già nua vẩn ***c kích động nhìn Bạch Vũ, đôi mắt hơi hơi đỏ lên.
Chỉ mới qua thời gian nửa năm, bà lại giống như già đi mười tuổi, làm cho lòng Bạch Vũ khó chịu.
"Sư phụ!" Bạch Vũ vội chạy qua, bùm một cái quỳ gối trước người Bạch Tử Quỳnh, cái mũi đau xót, nước mắt đã rơi xuống.
"Mau đứng lên, hài tử ngốc." Bạch Tử Quỳnh cuống quít nâng nàng dậy, vuốt cái trán của nàng, "Khóc cái gì? Không được khóc, hôm nay là ngày lành, đồ nhi của ta có tiền đồ, trở về gặp ta."
"Dạ, đồ nhi đã trở lại. Sư phụ, người trong khoảng thời gian này trôi qua thật sự là không tốt, người gầy." Bạch Vũ nắm hai tay khô héo của Bạch Tử Quỳnh, đau lòng nói.
"Nào có gầy? Ta cũng sẽ không bạc đãi chính mình." Bạch Tử Quỳnh đánh giá Bạch Vũ, trong mắt tràn đầy vui mừng, "Con mới thật sự là vất vả, chỉ mới nửa năm ngắn ngủi đã tu luyện thành Triệu hoán sĩ đỉnh cấp, không hổ là đồ đệ của ta. Tướng số của ta đoán mệnh đúng là chuẩn, nói con 16 tuổi có thể thức tỉnh linh mạch, có thể thức tỉnh linh mạch!"
Bạch Vũ đỡ trán, người có thể không đề cập tới chuyện tướng số không? Thực là phá hỏng không khí.
"Sư phụ, chờ người giải trừ khế ước trên người, người cùng con quay về Đông Nhạc đi." Bạch Vũ ôm cánh tay Bạch Tử Quỳnh, cười hì hì kéo bà đi vào thư các.
Sắc mặt Bạch Tử Quỳnh bỗng nhiên trầm xuống, "Giải trừ khế ước? Ta nói qua phải giải trừ khế ước với Bắc La khi nào? Đó là tổ tiên ta định ra, không thể tùy tiện sửa đổi."
Bạch Vũ ngu ngơ tại chỗ, "Nhưng không phải sư phụ đã sớm muốn rời đi sao? Bắc La Quận Vương lợi dụng người, lại đề phòng người khắp nơi, Bắc La đối với người mà nói chính là một cái ***g giam."
"Nói bậy! Bắc La Quận Vương hứa cho ta vị trí Quốc sư, ta thay hắn làm việc là điều nên làm." Đáy mắt Bạch Tử Quỳnh hiện lên tàn khốc, giống như gió lạnh trời đông giá rét thổi qua lạnh thấu xương,thổi về phía Bạch Vũ.
Trong lòng Bạch Vũ căng thẳng, nàng từ nhỏ đến lớn Bạch Tử Quỳnh ngay cả mắng nàng một câu cũng đều không nỡ, nàng chưa từng thấy bộ dạng Bạch Tử Quỳnh nghiêm khắc như vậy.
Nàng cẩn thận hỏi thăm, "Sư phụ, không phải là trong lòng người có chuyện gì buồn khổ đó chứ? Có phải Bắc La Quận Vương uy hiếp người? Con đã thỉnh cầu Vô Trần Cung đến giải trừ khế ước, người không cần phải quản chuyện của Bắc La Quận Vương."
"Không có người uy hiếp ta, là ý của ta." Bạch Tử Quỳnh nhăn mặt, ngồi vào bàn, nói lời thấm thía: "Tiểu Vũ, con rốt cuộc vẫn là lớn lên ở Bắc La. Con không thể rời đi Bắc La, nơi này là cố hương của con."
Sau một lúc lâu Bạch Vũ cũng không biết nên nói cái gì, Bạch Tử Quỳnh trước mắt giống như là đã thay đổi thành một người khác, xa lạ đến mức nàng sắp không nhận ra.
"Như vậy đi, con gọi Bắc Thần Phong cùng Vô Trần Cung tới đây, ta tự mình nói vói bọn họ. Con đã thỉnh cầu Vô Trần Cung, chung quy cũng phải cho người ta một cái công đạo." Bạch Tử Quỳnh không phát hiện Bạch Vũ thất thần, vẻ mặt ôn hoà vỗ vỗ bả vai nàng.
Bạch Vũ phục hồi tinh thần lại, cả người phát lạnh. Mới hơn nửa năm không gặp, vậy mà suy nghĩ của sư phụ đã hoàn toàn thay đổi, mấy ngày nàng không ở đây, Bắc La Quận Vương và Bắc Thần Phong rốt cuộc đã làm gì bà? !
"Sư phụ, người thật sự không muốn rời đi Bắc La, muốn tiếp tục ở lại chỗ này làm Quốc sư?"
"Đương nhiên. Con còn thất thần làm gì, nhanh đi gọi Bắc Thần Phong tới. Nếu đã trở lại, gả cho Tam hoàng tử. Lúc trước, quả thực là hắn phải xin lỗi con, đều là lỗi của Bách Lý Vân Diễm, hiện tại Bách Lý Vân Diễm đã bị phế, các con phải sống thật tốt."
Bạch Vũ giống như bị sét đánh, vậy mà sư phụ còn muốn nàng gả cho tên cặn bã Bắc Thần Phong kia! Nếu không phải nàng ở cùng sự phụ 16 năm mới xác định rõ người trước mắt chính là sư phụ nàng, nếu không nàng quả thực hoài nghi sư phụ bị người thế thân mạo danh.
"Không cần kêu, ta đã đến rồi đây." Bắc Thần Phong cười hớ hớ từ ngoài cửa đi vào, một bộ dạng người khiêm tốn, đi đến bên cạnh Bạch Vũ, "Bạch Vũ, nàng cũng nghe thấy, Quốc sư đồng ý gả nàng cho ta, chúng ta cũng không thể phụ lòng ý tốt của bà ấy."
Ngữ khí Bắc Thần Phong nghe có vẻ dịu dàng, nhưng lại lộ ra uy hiếp rõ ràng.
Bạch Vũ lui từng bước về phía sau, năm ngón tay yên lặng nắm chặt, "Ngươi đã làm gì sư phụ ta? !"
Bắc Thần Phong tao nhã mỉm cười, "Ta có thể làm cái gì? Quốc sư chính miệng nói với nàng nàng cũng không tin sao? Nàng ngoan ngoãn gả cho ta đi. Chuyện nàng cùng Mạc Điện dây dưa ta có thể coi như chưa từng phát sinh qua, thị nữ nói đêm qua nàng và Mạc Điện chuyện gì cũng chưa có phát sinh, nàng vẫn còn một thân trong sạch, đúng không?"
Hắn cười vẫy tay, cửa lớn Thư các bỗng nhiên oanh một tiếng đóng lại, một cỗ linh khí dao động nháy mắt che kín toàn bộ lầu các, thiên la địa võng phong bế toàn bộ lầu các.
Ánh mắt Bạch Vũ lạnh lùng, "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì, đương nhiên là biến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của ta! Chờ gạo nấu thành cơm, Mạc Điện cũng sẽ không còn muốn nàng nữa." Bắc Thần Phong lộ ra tươi cười âm hiểm, bước từng bước một tới gần Bạch Vũ.
Trong mắt Bạch Vũ hiện lên ánh sáng khinh thường, hèn mọn nhìn hắn, "Chỉ bằng ngươi? Một bại tướng dưới tay ta cũng dám vọng tưởng!"
Thần sắc Bắc Thần Phong nhất thời lạnh xuống, trên mặt xẹt qua một chút âm hiểm, "Chuyện này cũng không chỉ là ý kiến của ta."
Vù ——
Một trận chưởng phong sắc bén từ sau lưng đánh úp lại, giống như kiếm phong sắc bén, sát khí bốn phía, áp chế khủng pố trói buộc làm cho không khí nháy mắt đọng lại.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, lập tức né tránh, tụ khởi linh khí bảo vệ quanh thân. Đáng tiếc nàng vẫn chậm, chưởng phong sượt qua vai trái của nàng, đánh thật mạnh vào trên vách tường, Bạch Vũ chỉ cảm thấy nửa người đều đau đến mức không có tri giác, khóe miệng tràn ra máu tươi.
"Sư phụ. . . . . ." Bạch Vũ khó tin nhìn Bạch Tử Quỳnh, không thể tin được người đánh lén nàng lại là sư phụ nàng thương yêu nhất!
"Tiểu Vũ, sư phụ cũng không muốn như vậy. Con đừng phản kháng, ở chỗ này viên phòng cùng Tam hoàng tử đi. Đến lúc đó sư phụ chuẩn bị hôn lễ cho con." Trong mắt Bạch Tử Quỳnh tràn đầy đau lòng, lời nói ra lại khiến cho Bạch Vũ rơi vào hầm băng.
Bắc Thần Phong ngả ngớn khiêu cằm Bạch Vũ, "Nghe thấy không? Quốc sư làm chủ, chúng ta bắt đầu đi. Nàng cũng đừng trông cậy vào Mạc Điện sẽ tới cứu nàng, hắn không thích mỹ nữ nhưng lại coi trọng bảo vật trấn quốc của Bắc La, đang đàm phán cùng phụ vương ta."
Tâm tình Bạch Vũ như rơi vào hầm băng lại như bị đổ ập lên đầu thêm một thùng nước đá, tâm lạnh thấu xương.
Sư phụ của nàng, xem nàng như con ruột dưỡng dục 16 năm vậy mà lại cùng Bắc Thần Phong hãm hại nàng, vô tình đẩy nàng vào hố lửa.
Bạch Tử Quỳnh rõ ràng là yêu thương nàng, cố tình hạ quyết tâm đánh nàng một chưởng này. Một chưởng này không chỉ đánh vào trên người của nàng, còn giống như một đao nhọn hung hăng đâm vào lòng nàng, đau đến mức khiến nàng muốn rơi nước mắt.
Bạch Vũ nhìn Bạch Tử Quỳnh trầm mặc đứng cách đó không xa, trong mắt Bạch Tử Quỳnh tràn ngập rối rắm và thở dài, thân thể hơi hơi phát run.
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, mũi nhọn màu tím trong đáy mắt hiện lên, mạnh mẽ đẩy Bắc Thần Phong ra, bổ nhào vào bên người Bạch Tử Quỳnh, oa oa khóc lớn, "Sư phụ, đồ nhi nghe lời người nói, ở chung một chỗ với Bắc Thần Phong, nhưng đồ nhi luyến tiếc người, thành thân sẽ không còn được làm bạn ở bên cạnh người."
Bạch Tử Quỳnh nhanh chóng nâng Bạch Vũ dậy, từ ái vỗ lưng nàng, "Chỉ cần con sống cùng Tam hoàng tử, sư phụ nhìn thấy con sống tốt liền an tâm."
"Nhưng con lại luyến tiếc người." Bạch Vũ tiếp tục gào khóc, ôm cổ Bạch Tử Quỳnh không buông tay.
Bắc Thần Phong ở một bên nhìn khóe miệng co rút, muốn kéo dài thời gian? Quá ngây thơ rồi. Hắn giả bộ cười đi đến bên cạnh Bạch Vũ, "Sau khi thành thân cũng không phải không thể gặp mặt, không có gì luyến tiếc, chúng ta vẫn nên nhanh chóng viên phòng đi."
Hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe bùm một tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc