Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 127

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

"Ngươi biết cái gì?" Vệ Hỏa tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Vương Hậu tài giỏi như vậy, mười ngày đã thuần phục được Đại Vị Trư, chỉ đốt chút hương chắc chắn cũng không sao. Vương Hậu, ngươi nói đúng không?”
Bạch Vũ nhìn trong mắt Vệ Hỏa có sóng nguy hiểm, bật cười: “À... ngươi chắc chắn muốn đấu lại một lần nữa?”
"Đương nhiên." Vệ Hỏa chắc như đinh đóng cột.
"Cũng có thể, nhưng ta muốn ngươi đấu.” Dung nhan Bạch Vũ xinh đẹp, cười tươi như hoa, lại không có vẻ tức giận, nhưng không hiểu sao giọng điệu bình tĩnh lại khiến Vệ Phong và Vệ Mộc có chút lo lắng.
Vệ Hỏa lại không nhận ra, vừa vặn nàng ta cũng muốn tự bản thân mình lên, một lời đồng ý.
Vệ Mộc đành phải đi tìm hương mãnh thú đến đốt, đợi đến khi khói hương tràn ngập cả lôi đài, Bạch Vũ và Vệ Hỏa bắt đầu tỷ thí.
Vệ Hỏa gọi một con Quỷ Hỏa Thụ (cây lân tinh) hệ Hỏa cấp 6, loại Triệu hoán thú thực vật hiếm thấy.
Bạch Vũ vẫn chỉ vỗ vỗ đầu Đại Vị Trư, thả nó ra ngoài.
Có lẽ là hương mãnh thú bắt đầu phát huy công hiệu, trông Đại Vị Trư đặc biệt có tinh thần, còn rất nóng nảy.
Vệ Hỏa mừng thầm trong lòng, bắt đầu phát huy công hiệu rồi! Phát huy công hiệu là tốt rồi! Nàng chỉ ngóng trông Đại Vị Trư phát cuồng vọt tới Bạch Vũ.
Nhưng rất nhanh nàng ta đã thấy Đại Vị Trư hùng hổ xông tới Quỷ Hỏa Thụ, lực lượng khổng lồ đánh vào Quỷ Hỏa Thụ khiến nó ngã trái ngã phải không nói, còn điên cuồng há mồm là cắn! Cả người Quỷ Hỏa Thụ có ngọn lửa cháy sáng, không ngừng ăn đau, đáng thương cuộn mình lại, muốn chạy còn chạy không thoát.Vệ Hỏa khó có thể tin, đây là Quỷ Hỏa Thụ, , ngọn lửa trên cây là Âm Hỏa nàng ta lợi dụng mãnh thú lấy tới từ chỗ sâu trong Vực sâu, sức nóng mãnh liệt đáng sợ, ngay cả Tử Kim cũng có thể tan rã, Đại Vị Trư xông tới như vậy, không bị đốt thành heo nướng đã không tệ rồi, lại còn dám cắn?
Bạch Vũ hơi nhíu mày, ngọn lửa trên cây này có vẻ không bình thường, da Đại Vị Trư có dày thì qua vài giây nữa cũng sẽ bỏng.
"Trở về, đâm rễ cây." Bạch Vũ hạ lệnh.
Đại Vị Trư lập tức lui về, Quỷ Hỏa Thụ lấy lại tự do, thất kinh muốn chạy, không đợi nó chạy khỏi đó với tốc độ chậm như ốc sên, Đại Vị Trư đã đâm vào nó, chỗ bị đâm chính là bộ phận rễ cây không có lửa.
Dưới tình huống như vậy lại còn nghe lời Bạch Vũ? Ngay cả ta cũng khó có thể làm được, nàng ta làm như thế nào vậy? Chẳng lẽ nàng ta cũng biết thuật thuần thú, thậm chí còn hoàn hảo hơn ta? Vệ Hỏa hoang mang khiếp sợ, cắn răng một cái, cũng gọi luôn cả hai Triệu hoán thú khác ra, cùng nhau giáp công (thế đánh gọng kìm) Bạch Vũ.
Ba đấu một!
Vệ Phong và Vệ Mộc liếc nhau, chuyện này hoàn toàn không công bằng, lão Đại muốn giết con heo này cho hả giận sao?
Người xem dưới đài đã cười toe toét, chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được Bạch Vũ khống chế mãnh thú đặc biệt tốt, trại chủ bọn họ đã không ngăn được, lại gọi ba con Triệu hoán thú ra nghênh địch.
Nụ cười trên mặt Bạch Vũ càng thêm rõ ràng, trong nháy mắt vung tay lên, một đường lửa mở hai cánh cửa ***g sắt còn lại ra, Cuồng Bạo Viên và Huyết Văn Sói cũng xông lên lôi đài. Bọn chúng đã sớm chờ không kịp muốn thể hiện bản lĩnh, hơn nữa tác dụng của hương mãnh thú, đi lên đã điên cuồng tấn công.
Mọi người kinh ngạc đứng lên, ông trời ơi, Đại Đế đó, bọn họ đã nhìn thấy cái gì? Ba con! Ba con mãnh thú đều đã bị thuần phục rồi! Trong vòng mười ngày Bạch Vũ lại thuần phục được ba con mãnh thú, quả thực chính là kỳ tích! Trại chủ bọn họ hoàn toàn không làm được, chẳng lẽ Bạch Vũ còn lợi hại hơn trại chủ nhiều sao?
Vệ Hỏa đã triệt để kinh ngạc đến ngây người, nàng ta không biết Bạch Vũ làm như thế nào, nàng ta chỉ biết là nàng ta thua, chưa đến vài lượt đã bị ba con mãnh thú Bạch Vũ thuần phục đánh bại rồi. Ngay cả thực lực của bản thân Bạch Vũ cũng không sử dụng một chút nào, đã đánh bại nàng ta.
Ầm - -
Vệ Hỏa bị đánh bay ra ngoài, máu tươi trào ra.
"Lão Đại!" Vệ Mộc và Vệ Phong vội vàng chạy tới đỡ nàng ta, kinh hoảng cầu xin Bạch Vũ tha thứ: "Vương Hậu, lão Đại nàng ấy chỉ nhất thời hồ đồ, tự nhiên thị vệ Phượng Hoàng chúng ta nguyện trung thành với người."
"Là sao?" Bạch Vũ nhìn về phía Vệ Hỏa: "Vì sao ta không thể tin tưởng vậy? Không chỉ có các ngươi biết thuần phục mãnh thú, nếu các ngươi phản bội, có thể ta sẽ diệt sạch các ngươi, thay một đám mới."
Sắc mặt Vệ Hỏa trắng bệch. Đúng vậy, nàng ta cũng không quan trọng như trong tưởng tượng. Chỉ cần có phương pháp thuần thú, không có bọn họ, Ám Dạ Đế Quốc vẫn có thể bồi dưỡng ra một đám thị vệ Phượng Hoàng mới như thường, là nàng ta quá kiêu căng.
"Vương Hậu thứ tội." Sắc mặt Vệ Mộc và Vệ Phong đại biến, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, toàn bộ mọi người dưới đài cũng quỳ xuống, một câu cũng không dám nói.
"Các ngươi nguyện trung thành với Ám Dạ Đế Quốc nhiều năm như vậy, ta không tính làm khó dễ các ngươi, đáng tiếc có người không rõ." Bạch Vũ thu ánh mắt lại: "Từ nay về sau thị vệ Phượng Hoàng là đội thị vệ của Bạch Vũ ta, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình ta, Vệ Phong, Vệ Mộc là thủ lĩnh. Hiểu chưa?"
Câu nói đầu tiên của Bạch Vũ đã gỡ bỏ vị trí thủ lĩnh của Vệ Hỏa, cũng không tính để Vệ Hỏa ở lại thị vệ Phượng Hoàng.
Vệ Mộc và Vệ Phong biết việc này không thể thương lượng: "Tuân lệnh Vương Hậu. Gặp qua chủ nhân."
"Gặp qua chủ nhân." Mọi người cùng bái kiến.
Bạch Vũ không trì hoãn nữa, cho bọn họ đứng lên, chuẩn bị xuất phát trở về Ám Dạ Đế Quốc.
Một khắc nàng cũng không muốn ở lại sơn trại này, cũng đã qua mười ngày, không thể liên hệ với bên ngoài, – V.O, cũng không biết Dạ Quân Mạc ở bên ngoài thế nào, hai bọc nhỏ thế nào rồi.
Mười thị vệ Phượng Hoàng, ngoại trừ Vệ Hỏa, lập tức thu dọn hành trang, đi theo Bạch Vũ ra khe núi. Về phần những người còn lại thì tạm thời ở lại chỗ này, dù sao nơi này cũng là một cứ điểm rất quan trọng.
Sau khi ra khe núi, Bạch Vũ dẫn theo chín người đi thẳng đến túp lều nhỏ dưới chân núi.Rất xa đã thấy bộ áo đen của Dạ Quân Mạc tung bay, đứng ở cửa chờ nàng, tiêu sái không kiềm được.
Bạch Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xông đến.
Khóe miệng Dạ Quân Mạc nở một nụ cười say lòng người: "Về rồi. Nhớ ta không?"
"Nhớ, nhớ muốn ૮ɦếƭ." Bạch Vũ lắc lắc lắc tay tương tư trên cổ tay, tương tư tận xương, không có thuốc nào cứu được giống như trúng độc.
Dạ Quân Mạc vuốt tóc Bạch Vũ, hôn cái trán nàng một: "Ừ, ta cũng nhớ. Bảo bảo cũng nhớ nàng."
"Bảo bảo! Đúng rồi, bọn nó thế nào?" Bạch Vũ sốt ruột hỏi.
"Đương nhiên bọn nó rất tốt. Mỗi ngày ta đều truyền âm về hỏi, Ám Lân nói hài tử rất tốt."
"Vậy là tốt rồi." Bạch Vũ tựa vào *** Dạ Quân Mạc: "Chúng ta nhanh trở về đi, ta rất nhớ bọn nó."
"Mọi chuyện xong rồi à?" Dạ Quân Mạc tò mò hỏi: "Qua mười ngày mới trở về, là xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có chuyện gì lớn, ta đã giải quyết rồi." Bạch Vũ lười nhiều lời.
Đột nhiên Dạ tổ tiên xông ra: "Là có người không muốn trở về, chuẩn bị tự lập làm Vua?"
Ông vừa ra đã làm chín người đứng ở ngoài viện sợ tới mức không nhẹ, ban ngày thấy quỷ, vậy thì nguy rồi?
Càng kỳ lạ hơn chính là bọn họ còn biết con quỷ này, có một bức họa tổ tiên Dạ gia được treo cao ở trong sơn trại, huống chi hai người Vệ Phong và Vệ Mộc còn là đồ đệ tổ tiên tự tay dạy dỗ, đương nhiên liếc mắt một đã nhận ra được.
"Tổ, tổ tiên! Người, sao người, sao... ở đây?" Vệ Phong khó có thể tin hỏi: "Không phải người đã ૮ɦếƭ rồi sao?"
"Cút! Biết ta ૮ɦếƭ còn K**h th**h ta?" Tổ tiên oán hận.
Chín người xấu hổ, thật là quỷ! Có vẻ như sau khi tổ tiên biến thành quỷ, tính khí táo bạo rất nhiều.
Nhưng cho dù nói như thế nào, tổ tiên vẫn còn, cho dù là thành quỷ cũng vẫn còn, ông có thể dạy ra được một đám thị vệ Phượng Hoàng một lần nữa! Lần này lão Đại lại tính sai triệt để rồi. May mắn bọn họ chưa càn quấy cùng với Vệ Hỏa.
"Ơ, sao nha đầu Vệ Hỏa kia không tới? Đã xảy ra chuyện sao?" Dạ tổ tiên nhìn bọn họ, lập tức phát hiện không có Vệ Hỏa.
Chín người yên lặng không nói, không dám mở miệng.
Bạch Vũ thản nhiên nói: "Ta để Vệ Hỏa ở lại sơn trại, sau này sẽ do Vệ Mộc và Vệ Phong cầm đầu thị vệ Phượng Hoàng, đợi sau khi trở về cũng để cho hai người bọn họ tiếp nhận lực lượng mãnh thú của thuộc hạ Vệ Hỏa."
"Ừm..." Tổ tiên nghe xong, không nói thêm cái gì, đại khái trong lòng cũng hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Quả thật có thể giữ vững thị vệ Phượng Hoàng nhiều năm như vậy thật không dễ dàng, hơn nữa nắm lực lượng khủng pố như vậy trong tay, có dị tâm cũng không kỳ lạ. Ông chỉ có chút tiếc cho Vệ Hỏa, chỉ là đã đưa thị vệ Phượng Hoàng cho Bạch Vũ, tất cả sẽ giao cho Bạch Vũ sắp xếp, ông sẽ không nhúng tay nữa.
Đám thị vệ Phượng Hoàng nghe được lời tổ tiên nói, hiểu rõ tổ tiên đã triệt để uỷ quyền, sau này chủ nhân của bọn họ chính là Bạch Vũ! Mà Vệ Hỏa cũng hoàn toàn không còn cơ hội rồi.
Trong lòng bọn họ không khỏi trầm xuống, rốt cuộc cũng theo lão Đại nhiều năm như vậy, đương nhiên là có tình cảm, không khỏi cảm thấy có chút tiếc cho nàng ta.
Vệ Mộc thở dài, đột nhiên nhớ tới hình như bọn họ đã quên gì đó.
Hắn ngẩng đầu, lại thấy Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua bọn họ, đột nhiên áp lực trầm trọng làm cho người ta thở không nổi dừng ở trên người bọn họ, làm cho bọn họ không nhịn được run lên.
Hơi thở thật cường đại!Chắc chắn vị nam tử hắc y ôm Vương Hậu bọn họ này là Thánh Quân của Ám Dạ Đế Quốc bọn họ, nếu không còn có ai dám thân mật với Vương Hậu như thế trước mặt tổ tiên?
Thánh Quân ở đây, bọn họ lại quên hành lễ rồi!
"Tham kiến Thánh Quân." Chín người phục hồi tinh thần lại, vội vàng quỳ lạy.
Dạ Quân Mạc chỉ gật gật đầu, sau khi Bạch Vũ vào núi tổ tiên đã nói tình huống thật sự của thị vệ Phượng Hoàng cho hắn rồi. Lực lượng do hơn một ngàn mãnh thú tạo thành, dường như sắp có thể hủy diệt Ám Dạ Đế Quốc rồi.
Nhưng dường như Dạ Quân Mạc lại không để lực lượng cường đại như thế ở trong lòng, vô cùng yên tâm giao cho Bạch Vũ, cũng không có gì chỉ thị với bọn họ.
Vệ Phong và Vệ Mộc đối với địa vị của Vương Hậu Bạch Vũ này ở trong lòng bọn họ có chút kinh hãi, đợi đến sau khi trở về biết được thân phận của Bạch Vũ, bọn họ cũng càng không dậy nổi một chút dị tâm.
Người ta chẳng những là Vương Hậu Ám Dạ Đế Quốc, mà còn là công chúa Sáng Thế Thần Điện. Hai thế lực lớn nhất thiên hạ, nàng đã chiếm toàn bộ rồi. Đi theo chủ nhân như vậy coi như là hãnh diện.
Hơn nữa Vương Hậu cũng biết thuần thú, nếu bọn họ biểu hiện không tốt, tuyệt đối sẽ bị Vương Hậu đổi đi trước, sẽ giống như Vệ Hỏa.
Vì thế, đám thị vệ Phượng Hoàng vừa từ trong núi sâu ra còn có kiêu ngạo đã không kiêu ngạo nổi một chút nào, cần cù thành thật đi theo bên cạnh Bạch Vũ, ngay cả công việc của tùy tùng bình thường cũng ςướק làm.
Bạch Vũ cũng tiếp nhận toàn bộ chuyện này. Vốn thị vệ Phượng Hoàng chính là thị vệ của Vương Hậu các thế hệ của Ám Dạ Đế Quốc, đương nhiên thu lại là phải dùng làm thị vệ, nếu không thu một đám tổ tông về cung phụng à?
Sau khi hoàn toàn thu phục được thị vệ Phượng Hoàng, Bạch Vũ đã bắt đầu chuẩn bị đi gặp các trưởng lão.
Chỉ là trước khi lộ diện, nàng vẫn nên để Âu Dương Diệp đi trước một chuyến.
Cách nhiều năm thế này, cũng không biết bây giờ các trưởng lão nghĩ như thế nào, tuy rằng bọn họ đoạn tuyệt với Thượng Quan gia, tỏ vẻ nguyện trung thành 12 vạn phần với Bạch Vũ, nhưng tình huống cụ thể thì sao?
Lòng người khó dò, Bạch Vũ không phủ nhận lòng trung thành của những Trưởng lão đó đối với Sáng Thế Thần Điện, không phủ nhận có thể là bọn họ bị Thượng Quan gia và Ngọc gia che mắt mới đi theo giúp Thượng Quan Dương làm việc ác, hại ૮ɦếƭ mẫu thân nàng, hại ૮ɦếƭ nàng.
Nhưng nàng không tin nhiều Trưởng lão như vậy đều cùng lúc bị Thượng Quan Dương che mắt, cho dù Thượng Quan Dương có giấu kín đi nữa cũng sẽ luôn có sơ hở, nhưng chưa từng thấy có Trưởng lão nào dị nghị.
Sau khi mẫu thân nàng và nàng ૮ɦếƭ, cũng không thấy mấy Trưởng lão này làm ra chuyện gì.
Nàng chỉ nhìn thấy trong vạn năm nàng biến mấy, những người này vẫn đi theo Thượng Quan Dương như trước, thậm chí nâng Thượng Quan Vân Trần lên địa vị Điện chủ Sáng Thế Thần Điện, lại dùng lý do Thượng Quan Vân Trần là vị hôn phu của nàng.
Mà sau khi nàng mất, đảo mắt vị hôn phu này đã định ra hôn ước mới với Ngọc Ưu Liên, mọi người Sáng Thế Thần Điện lại làm như không thấy, bây giờ kêu gào muốn Thượng Quan Vân Trần cho ý kiến, các Trưởng lão năm đó cũng không nói thêm một câu nào, cũng không nghĩ đi tìm nàng.
Trong vạn năm này, chỉ có Dạ Quân Mạc thật sự quan tâm nàng, là hắn lần lượt đến các Vị Diện tìm nàng, mới đổi lấy cho nàng cuộc đời mới.
Cho nên, nàng chỉ cho rằng những Trưởng lão này là một thế lực mà thôi, có thể làm yếu đi thế lực của Sáng Thế Thần Điện, không để cho bọn họ trở về là được rồi.
Về phần coi như là trưởng bối, coi như là người thân, thật có lỗi, nàng sẽ không u mê như vậy nữa.
Kiếp này chỉ có Dạ Quân Mạc mới có thể khiến nàng để ở trong lòng, còn có hai bảo bảo đáng yêu của bọn họ, Dạ Mộ Bạch, Dạ Mộ Vũ.
Chỉ cách mấy tháng, Âu Dương Diệp lại xuất hiện, tình huống toàn bộ Đại lục đã đổi khác rồi.
Âu Dương Diệp cũng không nghĩ tới chẳng qua ông chỉ xuất hiện vài lần, nhấc lên một trận đồn đãi, đã khuấy đảo hoàn toàn thế cục, – toàn bộ Đại lục này đã trở nên vắng vẻ.
Các môn phái lớn đóng cửa không ra, ngay cả các Trưởng lão Sáng Thế Thần Điện cũng vội vã phân ra ngoài.
Chỉ là sau khi các Trưởng lão thành lập cứ điểm của bản thân, hiệu quả ám sát của Sáng Thế Thần Điện đã không còn rõ ràng như vậy nữa. Các Trưởng lão bắt đầu cảnh giác, sát thủ rất khó tìm thấy cơ hội.
Mấy ngày nay, Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đi tìm thị vệ Phượng Hoàng, các Trưởng lão lại một người cũng không ૮ɦếƭ, còn rất thảnh thơi củng cố sơn môn, đặt tên cho cứ điểm của bản thân là Viện Trưởng Lão. (V.O: há há....., tự nhiên nghe như Viện dưỡng lão, mấy ông già này thiệt tình ^^)
Lúc Âu Dương Diệp đến đã nhìn thấy tấm bảng hiệu Viện Trưởng Lão treo cao trên cửa, dường như sợ người ta không biết, bảng hiệu còn làm đặc biệt lớn.
Âu Dương Diệp quả thực dở khóc dở cười, không biết Thượng Quan Vân Trần muốn ám sát các ngươi sao? Cao giọng như vậy là tốt à?
"Âu Dương! Là ngươi? Thật tốt quá, đã lâu không thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện." Từng đã cùng là bạn già Luyện khí đại sư – mặt Nhiếp Văn Nhất vui vẻ đi đến nghênh đón Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp toét miệng cười: "Không sao, cho dù muốn giết ta cũng phải xem có bản lĩnh đó không."
"Tất nhiên, linh khí trong tay Âu Dương Diệp ngươi cũng không phải chuyện đùa." Nhiếp Văn Nhất giơ Ng'n t cái lên, dẫn Âu Dương Diệp vào trong sơn môn.
Bên ngoài sơn môn không an toàn, nói không chừng còn có sát thủ đang nhìn như hổ rình mồi. Lần này Âu Dương Diệp cũng dè dặt cẩn trọng tới, Bạch Vũ còn đặc biệt phái người hộ tống ông đến, chỉ sợ ông gặp phải chuyện gì phiền phức trên đường.
Vào sơn môn, sau khi đi qua không biết bao nhiêu khúc quanh, mới tới trung tâm Viện Trưởng Lão.
Viện Trưởng Lão này đúng là được xây dựng kín đáo chắc chắn, một vùng quần thể tòa nhà được núi bao bọc bốn phía, trong tòa nhà còn được trang trí rất đẹp, nhưng trụ sở thật sự lại là bên dưới sơn động.
Âu Dương Diệp đi theo Nhiếp Văn Nhất, một đường tán thưởng đi xuống đại sảnh nghị sự dưới sơn động, một đám Trưởng lão đang đợi ở nơi đó, vừa thấy ông tiến vào, hai mắt đã tỏa sáng.
"Âu Dương à, coi như ngươi cũng có thể đến đây, chúng ta đã chờ ngươi rất lâu." Một Trưởng lão đầu đầy tóc bạc ngồi ở ghế đầu lập tức đứng dậy cười tủm tỉm nắm tay Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp nghĩ nửa ngày mới nhận ra được, vị này người có thâm niên tương đương với lão trưởng lão ở Sáng Thế Thần Điện, khi Bạch Phong còn tại thế cũng đã là Trưởng lão của Sáng Thế Thần Điện rồi.
Sau đi Bạch Vũ lên làm công chúa, ông cũng đã mặc kệ mọi chuyện, dưỡng lão ở Pháp Thánh Điện. Ông họ Tề, tất cả mọi người gọi ông là Tề trưởng lão.
"Tề trưởng lão? Bây giờ ngươi là người chủ sự ở Viện Trưởng Lão?" Âu Dương Diệp bị Tề trưởng lão lôi kéo ngồi xuống.
Tề trưởng lão thở dài, bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, cũng chỉ có ta có thâm niên lâu nhất ở đây."
Không đúng, ta nhớ có lão trưởng lão còn có thâm niên hơn ngươi, hình như bọn cũng tách khỏi Sáng Thế Thần Điện, chẳng lẽ... bị ám sát rồi hả?
Âu Dương Diệp sờ sờ cằm, tò mò hỏi vài cái tên.
Bên cạnh, Lý trưởng lão tóc bạc áo bào tro cũng bi thương than một tiếng: "Bọn họ đều bị sát thủ Thượng Quan Vân Trần phái tới giết."
Lý trưởng lão là một Y Sư, ông là người đi kiểm tra thi thể sau khi mấy vị này bị ám sát, lúc đó còn có hai người không ૮ɦếƭ, nhưng ông lại không thể cứu sống bọn họ.
"Đều đã ૮ɦếƭ?" Âu Dương Diệp ngạc nhiên. Ông biết Thượng Quan Vân Trần ám sát bảy Trưởng lão, nhưng ông không biết Trưởng lão ૮ɦếƭ là ai.
Không nghĩ tới vài người ông vừa hỏi vừa vặn tất cả đều bị giết, bọn họ đều là người có thâm niên nhất trong đám Trưởng lão phản bội Sáng Thế Thần Điện, cựu thần cống hiến lớn nhất, chuyện này cũng quá khéo.Trùng hợp... Âu Dương Diệp cũng có chút nghi ngờ, vì sao các Trưởng lão ૮ɦếƭ đều là người có thâm niên nhất? Thượng Quan Vân Trần ám sát còn thiên về người giỏi? Chẳng lẽ không phải muốn xử lý hết tất cả Trưởng lão sao? Hay là nói hắn ta muốn giấu diếm cái gì? Mà những lão nhân này lại biết, dieendaanleequuydoon – V.O, cho nên muốn nhanh chóng diệt trừ?
"Âu Dương à, nghe nói ngươi và công chúa ở cùng nhau, bây giờ nàng như thế nào? Nàng ở đâu? Chúng ta rất muốn gặp nàng!" Tề trưởng lão kích động vỗ vai Âu Dương Diệp, nói.
Âu Dương Diệp phục hồi tinh thần lại: "À, bây giờ công chúa không tiện đến."
"Không tiện? Vì sao không tiện?" Tề trưởng lão dựng râu trừng mắt, không hiểu hỏi.
Lý trưởng lão nhíu mày: "Chẳng lẽ là bị thương nặng? Khoảng thời gian trước nghe nói công chúa bị thương, thương thế công chúa tốt lên chưa?"
"Đúng vậy, thương thế của công chúa không sao chứ?" Các Trường lão khác cũng ào ào lo lắng, bảy miệng tám lời hỏi, Âu Dương Diệp nghe đến đầu choáng váng, vội vàng nói: "Mọi người yên tâm, thương thế của công chúa đã sớm tốt rồi."
"Vậy là tốt rồi." Tề trưởng lão một bộ thở ra một hơi, mày vẫn nhăn thành hình chữ xuyên (川): "Vì sao công chúa không đến gặp chúng ta, chúng ta đã vì công chúa mà từ bỏ Sáng Thế Thần Điện, chẳng lẽ công chúa còn không tin tưởng chúng ta?"
Khóe miệng Âu Dương Diệp rụt rụt, lời này là đang oán trách sao? Chỉ là tạm thời không thể tới, thế nào lại thành không tin tưởng? Hơn nữa, cũng không phải công chúa bảo các ngươi tách rời Sáng Thế Thần Điện, rời khỏi Sáng Thế Thần Điện, thành lập Viện Trưởng Lão, rõ ràng đều là bản thân các ngươi làm, bây giờ lại đến oán trách công chúa là có ý gì?
Giọng điệu Âu Dương Diệp lạnh lùng nói: "Tề trưởng lão, ngươi cũng biết gần đây tình huống nơi này của các ngươi không tốt, nếu công chúa bất chấp đến để xảy ra nguy hiểm, ngươi có chịu trách nhiệm không?"
Tề trưởng lão sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: "Là ta quá nóng vội, nghe nói công chúa đã trở về, rất muốn gặp được nàng, không lo lắng đến tình huống hiện tại."
Âu Dương Diệp nghe xong cũng cảm thấy Tề trưởng lão chỉ vội vàng muốn gặp công chúa, có chút nóng vội thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc