Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 122

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Sau khi Uyển Kỳ xem xét ngọc giản (một loại thư tín viết trên ngọc) mới biết được Tôn chủ này là nữ tử, trong ngọc giản ngoại trừ có tu luyện tâm đắc mà nàng để lại thì còn lại chính là chuyện khi nàng còn sống.
Nàng được Thượng Quan gia đưa đến bên cạnh Bạch Phong làm một thị nữ, sau khi tới nàng mới biết được, hai mắt Bạch Phong đã sớm bị mù, linh mạch bị phế, bị giam lỏng ở trong Pháp Thánh Điện!
Bên ngoài nói Bạch Phong chuyên tâm nghiên cứu tu luyện, đính hôn với Tam thiếu gia Ngọc gia, tất cả đều là lừa người!
Nhiệm vụ của nàng chính là trông chừng Bạch Phong, không để cho Bạch Phong chạy trốn, không để cho Bạch Phong gặp bất kỳ ai.
Ngoài nàng ra còn có vài thị nữ giống như nàng, ngoại trừ Thượng Quan gia còn có người của Ngọc gia.
Các nàng phụng mệnh mỗi ngày đều phải đốt hương nhang làm cho người ta suy yếu, tuy rằng huyết mạch Bạch Phong bách độc bất xâm, nhưng thuốc này là thiên hạ chí độc, thời gian lâu Bạch Phong cũng không chống cự được.
Sau này, thừa dịp Bạch Phong suy yếu, Tam thiếu gia Ngọc gia hạ loại thuốc làm cho người sinh ra ảo giác, Bạch Phong coi Tam thiếu gia Ngọc gia thành Điện chủ đã bỏ trốn, trao thân cho hắn ta.
Đợi đến khi Bạch Phong tỉnh táo lại, thống khổ không dứt, lại phát hiện nàng đã mang thai. Bạch Phong giống như cái xác không hồn, trái tim dường như đã ૮ɦếƭ, nhưng nàng vẫn quyết định sinh hài tử này ra.
Tôn chủ này liên tục nhìn Bạch Phong bị giam lỏng, vật lộn ở trong cung điện, trong lòng áy náy lại đồng tình, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, gia tộc Thượng Quan bố trí ước chừng hơn trăm người canh giữ ở gần cung điện.
Nàng chỉ có thể hết lòng chăm sóc Bạch Phong, cho đến hôm nay khi Bạch Phong sinh, đột nhiên Thạch cô cô bị Thượng Quan Tộc trưởng điều đi đã trở lại, Thichtruyen – V.O, cứng rắn xông vào cung điện.
Nàng lại nhìn thấy bà mụ (người đỡ đẻ) nhẹ giọng nói bên tai Bạch Phong: Tứ chi Dạ Điện chủ đã bị phế toàn bộ, bị ném vào trong Vực sâu, bị mãnh thú cắn đến xương cốt không còn, mà ngươi lại hoài nghiệt chủng của người khác, nhất định Dạ Điện chủ có ૮ɦếƭ cũng sẽ không thể tha thứ cho ngươi.
Bản thân Bạch Phong cũng rất suy yếu, bị tin tức này kích thích, miễn cưỡng sinh hài tử ra, lại rong huyết.Nàng muốn giúp Bạch Phong cầm máu, lại bị bà mụ ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Phong chảy hết máu mà ૮ɦếƭ.
Lúc Thạch cô cô xông tới, Bạch Phong chỉ còn lại một hơi thở, Bạch Phong giao nữ hài này cho Thạch cô cô, lấy tên là Bạch Vũ.
Sau khi Bạch Phong ૮ɦếƭ, Tôn chủ này rất hối hận, cũng biết có lẽ nàng cũng không sống nổi, Thượng Quan gia có thể ác độc hại ૮ɦếƭ cả Bạch Phong, những người như các nàng tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu.
Trước tiên, nàng để chuyện này lại trong ngọc giản, hi vọng một ngày kia công chúa Bạch Vũ trưởng thành có thể thấy, có thể báo thù thay mẫu thân nàng.
Uyển Kỳ ngẩng đầu, lòng còn sợ hãi: "Sau khi ta xem xong ngọc giản kia, cả người cũng ௱ôЛƓ lung. Còn chưa kịp cất lại đã bị người phát hiện, đệ tử tuần tra của Pháp Thánh Điện bảo ta giao ra, bọn họ đều là tâm phúc của Thượng Quan Vân Trần, ta nào dám giao ra, chỉ có thể kích động chạy trối ૮ɦếƭ. Ngọc giản kia bị đệ tử dẫn đầu lấy được, lập tức phái tất cả đệ tử Pháp Thánh Điện đuổi giết ta, ta còn chưa ra khỏi Dược Viên đã bị giết."
Sau một lúc lâu, Dạ Quân Mạc cũng không nói chuyện.
"Ngươi không tin?" Âu Dương Diệp hỏi.
Không phải Dạ Quân Mạc không tin, mà là không biết nên nói thế nào với Bạch Vũ.
Mẫu thân của nàng bị Thượng Quan gia tộc giam lỏng, nhận hết tra tấn, cuối cùng còn bị bọn họ cố ý kích thích, thấy ૮ɦếƭ không cứu, chảy hết máu mà ૮ɦếƭ! Vốn Bạch Phong có thể không phải ૮ɦếƭ, chỉ cần có một người có thể cầm máu giúp bà một chút, huyết mạch của bà có thể giúp bà khôi phục.
Nhưng bọn họ lại trơ mắt nhìn bà ૮ɦếƭ như vậy, khiến cho Bạch Vũ vừa sinh ra đã không có mẫu thân.
Đột nhiên, ánh mắt thâm trầm của Dạ Quân Mạc trở nên sắc bén, tỏa ra sát ý dày đặc. Âu Dương Diệp và Uyển kỳ không kìm được run run một chút, sợ hãi trào lên trong lòng.
"Các ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện này ta sẽ nói với Bạch Vũ." Dạ Quân Mạc thản nhiên khoát tay, để cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Tiễn hai phu thê Âu Dương Diệp đi, Dạ Quân Mạc ngồi yên ở trong phòng, một đêm không ngủ, giống như một pho tượng điêu khắc tuấn mỹ vô song. Cho đến khi mặt trời hiện ra ở chân trời, Dạ Quân Mạc mới yên lặng đứng dậy, lặng lẽ đến phòng ngủ của Bạch Vũ.
Bạch Vũ đang ngủ say, sợi tóc đen như tơ lụa có chút tán loạn trải ở đầu giường,, khuôn mặt non mềm đỏ bừng, còn không thành thật đá đá chăn, lộ ra chân dài gầy teo.
Dạ Quân Mạc khom người xuống sửa lại cho Bạch Vũ, dường như Bạch Vũ cảm thấy có người ở bên cạnh, xoay người một cái, bắt được cánh tay Dạ Quân Mạc, mơ hồ ôm vào trong ***, tiếp tục ngủ yên.
Dạ Quân Mạc muốn rút tay ra, nhưng hắn vừa cử động Bạch Vũ lại túm về, còn la hét: "Đừng đi, đừng đi..."
Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của Bạch Vũ, không nhịn được nở nụ cười, đành phải ngồi ở bên giường, tùy tiện ôm lấy nàng, hi vọng nàng có thể ngủ lâu một lúc, ít nhất lúc ngủ không có quá nhiều phiền lòng.
Đợi đến khi nàng thức dậy, hắn cần phải nói tin tức Âu Dương Diệp mang đến cho nàng.
Đó là nguyên nhân mẫu thân nàng ૮ɦếƭ, nàng có tư cách biết đầu tiên, hắn không có quyền quyết định thay nàng.
Hắn tin tưởng Bạch Vũ có chừng mực, sẽ không vì tin tức đó mà làm tổn thương đến bản thân và cục cưng trong bụng. Chỉ là nghĩ chính miệng nói sự thật này cho Bạch Vũ, trong lòng hắn giống bị đâm, rất đau.
"Ưm... Dạ? Sao chàng ở đây, mới sáng sớm, có chuyện gì không?" Bạch Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn Dạ Quân Mạc.
Lúc này Dạ Quân Mạc mới phát hiện không biết từ lúc nào trời đã sáng hẳn rồi.
"Sao hôm nay ngủ dậy sớm như thế?" Dạ Quân Mạc cười nhạt hỏi.
Bạch Vũ sờ sờ bụng: "Ta đói bụng. Dien~dan~le~quy~don – V.O. Có gì ăn ngon không?"
"Có, đã sớm chuẩn bị rồi." Dạ Quân Mạc cho người ta bưng đồ ăn sáng tới.
Bạch Vũ rất nhanh càn quét sạch hơn một nửa, kỳ lại hỏi Dạ Quân Mạc: "Chàng không ăn sao?"
"Không đói bụng."
"Đêm qua chàng không ngủ sao? Dưới mắt đều là màu đen." Bạch Vũ vươn tay sờ sờ mặt Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc hạ mắt không nói.
Bạch Vũ lập tức hiểu rõ: "Âu Dương Diệp đã nói chuyện gì với chàng rồi hả? Chàng chuẩn bị nói với ta?"
Dạ Quân Mạc chần chờ một lúc, lấy ra một viên thuốc: "Trước uống cái này, ta lại nói cho nàng."
Bạch Vũ nhận lấy, không thèm nhìn một ngụm nuốt xuống. Vào miệng chỉ biết đây là một loại thuốc cường lực giữ thai, sẽ sinh ra một lượng linh khí lớn bảo vệ chung quanh thai nhi, cho dù cơ thể mẹ bị tổn thương gì, chỉ cần không ૮ɦếƭ sẽ không ảnh hưởng gì đến thai nhi.
Lại dùng thuốc giữ thai quý giá như vậy, xem ra chuyện muốn nói thật không tốt.
"Ta đã uống, chàng có thể nói rồi." Đôi mắt Bạch Vũ vụt sáng, một bộ nghiêm túc nhìn Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc đi tới, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Đồng ý với ta, đừng tức giận, phải bình tĩnh."
"Ừ... ta sẽ cố hết sức, nếu chuyện rất khiến cho người tức giận, ta có thể không cam đoan có thể bình tĩnh."
Dạ Quân Mạc thở dài, thuật lại lời nói của Uyển Kỳ một lần, phần quá mức thảm thiết lại dùng một câu lướt qua, giọng điệu của hắn êm dịu, nói cả câu chuyện vô cùng bình thản.
Nhưng có bình thản nữa cũng không che giấu được Bạch Phong đã từng bị làm hại, từng chịu ***.
Ánh mắt Bạch Vũ càng ngày càng thâm trầm, thân thể dần dần căng thẳng, giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Dạ Quân Mạc đau lòng ôm chặt nàng: "Muốn mắng cứ mắng, muốn khóc cứ khóc ra. Ta ở đây, cho dù thế nào ta cũng cùng nàng."
Bạch Vũ vùi mặt vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Thị nữ trông chừng mẫu thân là do ai phái tới? Bà mụ kia là ai?"
"Thượng Quan gia phái ba người, Ngọc gia hai người, còn có Hách Liên gia và Lương gia cũng phái người. Về phần bà mụ kia, là người Ngọc gia, nghe tên, hẳn là di mẫu (dì) của cha nàng." Dạ Quân Mạc nói sự thật.
Di ngôn Tôn chủ kia để lại tương đối kỹ càng, chỉ sợ là nàng ta đã hối hận vào lúc cuối cùng chăm sóc Bạch Phong, chỉ tiếc không giúp được Bạch Phong, chỉ có thể để chân tướng lại.
Khóe miệng Bạch Vũ gợi lên nụ cười lạnh, căm hận thấu xương.
Thì ra là Hách Liên gia và Lương gia. Hai nhà này luôn luôn là tay sai của Ngọc gia, hiện thời một Tộc trưởng bọn họ là Đường chủ Thiên Thánh Điện, một người là Điện chủ tân nhiệm của Khải Thánh Điện.
Về phần di mẫu kia của cha nàng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng thấy, nhưng nghe Thạch cô cô đề cập tới một lần, lúc đó nàng còn tưởng rằng Thạch cô cô đang giới thiệu một trưởng bối cho nàng, bây giờ nghĩ lại, vẻ âm trầm trên mặt Thạch cô cô lúc đó, rõ ràng là thống hận.
Người nọ được Ngọc gia đưa đến Đại lục Xích Hỏa, làm một Vực chủ, không biết bây giờ có còn sống không.
"Tốt, Thượng Quan gia, Ngọc gia, Hách Liên gia và Lương gia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua! Mối thù của nương ta, ta nhất định phải báo!" Giọng Bạch Vũ hơi hơi phát run.
Dạ Quân Mạc vỗ lưng Bạch Vũ, cảm thấy trước *** ẩm ướt.
...
Muốn báo thù, không phải một sớm một chiều có thể thành, Thượng Quan gia và Ngọc gia ở Sáng Thế Thần Điện vẫn vững như Thái Sơn, nàng muốn một mình bẻ gãy hai đại gia tộc, hoàn toàn là không thể.
Nếu không Ám Dạ Đế Quốc cũng không cần phải đấu với Sáng Thế Thần Điện lâu như vậy.
Nhưng cho dù bây giờ không động được tới bọn họ, Thichtruyen – V.O, Bạch Vũ cũng muốn tìm chút phiền phức cho bọn họ, nắm giữ vững chắc Sáng Thế Thần Điện thời gian dài như vậy, thời gian kế tiếp bọn họ cũng đừng mong có một khắc yên ổn!
Sau khi Bạch Vũ biết được tin tức này, vẫn rất khó chịu, sau khi nghỉ ngơi vài ngày, đi gặp Âu Dương Diệp.Âu Dương Diệp thấy sắc mặt nàng cũng không tệ, nhẹ nhàng thở ra: "May mắn người không sao, nếu không sẽ thành lỗi của ta."
"Không, ta nên đa tạ ông đã nói rõ chân tướng cho ta. Ông đã ngàn dặm xa xôi tìm đến Ám Dạ Đế Quốc, nói sự thật với ta, hẳn là đã nghĩ tới kế tiếp muốn làm gì rồi chứ?" Bạch Vũ nghiêm túc hỏi.
Âu Dương Diệp há hốc mồm: "Ta... không nghĩ tới."
Thật sự không nghĩ tới, ông chỉ là đơn thuần muốn nói chuyện này cho Bạch Vũ mà thôi.
Bạch Vũ cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Âu Dương Diệp là một Luyện khí đại sư trầm mê ở rèn luyện, trước kia lúc ở Thần Điện ngoại trừ luyện khí thì cái gì cũng không biết, đợi đến lúc phản bội rời khỏi Sáng Thế Thần Điện, chỉ một lòng cứu trị thê tử của chính mình.
Dựa theo lời của một Vị Diện nào đó mà nói, vị này chính là Kỹ thuật trạch (kiểu giống Trạch nữ thích ở nhà ôm máy tính không đi đâu vậy đó, đằng này ổng ôm Linh khí), còn là loại người đặc biệt từng trải.
"Ông có thể nghĩ ngay bây giờ." Bạch Vũ nói.
Âu Dương Diệp không hiểu ý Bạch Vũ lắm.
Bạch Vũ đứng lên, bước từng bước một đến trước mặt Âu Dương Diệp: "Nương ta là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, bà bị người hại ૮ɦếƭ rồi! Không phải ông rất trung thành với Sáng Thế Thần Điện sao? Biết tin tức này, chẳng lẽ không nghĩ báo thù cho bà?"
Âu Dương Diệp lắp bắp kinh hãi, xiết chặt nắm tay, ông thật sự có nghĩ tới. Ông đã sớm không vừa mắt Thượng Quan gia và Ngọc gia, biết được chân tướng Bạch Phong qua đời lòng càng đầy căm phẫn, cho nên mới không tiếc chạy đến Ám Dạ Đế Quốc tìm Bạch Vũ. Nhưng nếu nói ông có thể làm gì, ông vẫn thật sự không biết.
"Ý công chúa là?" Ông vô thức lui một bước, khí thế nghiêm nghị trên người Bạch Vũ làm ông hoảng sợ.
"Ta muốn ông giúp ta." Bạch Vũ nhìn Âu Dương Diệp: "Chẳng lẽ ông cho là ông biết chuyện quan trọng như vậy, Sáng Thế Thần Điện sẽ bỏ qua cho ông? Cho dù bây giờ bọn họ không biết, về sau vạch trần ra, Thượng Quan gia sẽ không điều tra đến ông? Ở lại Ám Dạ Đế Quốc đi, ta có việc cho ông làm."
Âu Dương Diệp vốn không nghĩ ở lại Ám Dạ Đế Quốc, nói như thế nào nơi này cũng thế lực đối địch với Sáng Thế Thần Điện, nhưng Bạch Vũ ở đây, huyết mạch Sáng Thế chân chính ở đây! Bây giờ Sáng Thế Thần Điện chỉ còn lại cái vỏ rỗng do Thượng Quan gia tộc và Ngọc gia nắm giữ, vì sao ông còn lưu luyến?
"Được, công chúa muốn cho ta làm gì?" Âu Dương Diệp xoa tay hỏi.
Bạch Vũ mỉm cười: "Cũng không có gì, chỉ là muốn ông truyền mấy câu ra ngoài. Danh hiệu Âu Dương đại sư của ông vẫn còn dùng rất tốt."
...
Rất nhanh, trên Ngũ Hành Đại Lục lưu truyền ra một tin tức mang tính bùng nổ: Luyện khí đại sư Âu Dương phản bội Sáng Thế Thần Điện mấy ngàn năm trước, Âu Dương Diệp đã trở về! Hơn nữa còn trở về trắng trợn!
Ông vừa trở về đã đi tìm mấy lão bằng hữu của mình, tức giận bất bình kể khổ với bọn họ. Năm đó ông hoàn toàn là bị ép buộc trốn khỏi Sáng Thế Thần Điện, ông phát hiện Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên câu kết với nhau sát hại công chúa Bạch Vũ, thiếu chút nữa bị *** diệt khẩu, mới bị ép phải chạy trốn.
Cũng may trời xanh có mắt, công chúa Bạch Vũ luân hồi chuyển thế, đã trở về! Còn vừa vặn cứu ông, dẫn ông cùng nhau trở về Ngũ Hành Đại Lục.
Mấy lão bằng hữu này của ông, người người đều là Luyện khí đại sư của Sáng Thế Thần Điện, đã sớm là nhân vật cấp bậc nguyên lão của Thần Điện, nghe được tin tức này kích động tột đỉnh, liên tục truy hỏi ông công chúa ở đâu.
Nào biết còn chưa hỏi ra được lại có một đám sát thủ xông vào yến hội muốn xử lý Âu Dương Diệp, Âu Dương Diệp dùng y phục ẩn thân chạy thoát.
Tin tức này tựa như ai đó làm rơi một giọt nước vào nồi chảo nóng bỏng, nhấc lên sóng to gió lớn ở toàn bộ Ngũ Hành Đại Lục.
Tất cả mọi người nói nhất định thích khách này là Thượng Quan Vân Trần phái tới diệt khẩu, khó trách sau khi công chúa Bạch Vũ ૮ɦếƭ, Thichtruyen – V.O, Thượng Quan Vân Trần lập tức định ra hôn ước với Ngọc Ưu Liên, thì ra là đã sớm câu kết với nhau, sau khi hại ૮ɦếƭ công chúa, bản thân thượng vị!Nhóm Triệu hoán sư của Ngũ Hành Đại Lục đều rất có óc tưởng tượng, rất nhanh mơ mộng ra một vở tuồng quyến rũ công chúa vô tội, ςướק người ở Thần Điện, tiểu tam thượng vị.
Sáng Thế Thần Điện càng nổ tung, khoảng thời gian trước Anh Khê nói từng gặp công chúa Bạch Vũ, bọn họ còn bán tín bán nghi, bây giờ ngay cả Âu Dương Diệp cũng chạy đến làm chứng, chuyện này tám phần là thật!
Huống chi Âu Dương Diệp còn bị đuổi giết, dấu vết *** diệt khẩu đã rất rõ ràng.
Các Trưởng lão Thần Điện tức giận đối mặt tra hỏi Thượng Quan Vân Trần, toàn bộ các đệ tử Sáng Thế Thần Điện dứt khoát chia làm hai phái, một phái là theo thế lực Thượng Quan gia và Ngọc gia, một phái khác là các Trưởng lão trung thành với huyết mạch Sáng Thế.
Sắc mặt Thượng Quan Vân Trần xanh mét, nằm mơ cũng không thể tưởng được chuyện hắn chỉ coi là một chuyện nhỏ lại nháo thành như vậy, lúc trước thật vất vả mới dẹp loạn được, Âu Dương Diệp lại từ đâu xuất hiện!
Sớm biết vậy có đánh ૮ɦếƭ hắn cũng sẽ không để Anh Khê đến Tháp Thiên Ky, tất cả bắt đầu cũng đều do Anh Khê. Bây giờ hắn đã thầm nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Anh Khê!
Bây giờ hắn không thể xóa bỏ được sự nghi ngờ của các Trưởng lão với hắn. Các Trưởng lão cũng không nghe theo mệnh lệnh của hắn, ngược lại âm thầm đi tìm Âu Dương Diệp, hi vọng có thể tìm ra được tung tích của Bạch Vũ.
Ngoại trừ chính thức trở mặt, Thần Điện gần như đã phân tách rồi.
Thượng Quan Vân Trần mệt mỏi trở về Thiên Thánh Điện, nhìn thấy Ngọc Ưu Liên, tức giận nói: "Có phải ngươi phái người đi giết Âu Dương Diệp không?"
Ngọc Ưu Liên rất dứt khoát thừa nhận: "Là ta, thê tử Âu Dương Diệp đã biết chuyện này, ông ta không hẳn là biết, nhưng cũng phải ૮ɦếƭ! Lại nói từ ngày ông ta phản bội, không phải chúng ta luôn luôn đuổi giết ông ta sao?"
"Là đang đuổi giết, nhưng ngươi cũng tìm thời cơ tốt một chút! Giết ông ta trước mặt những trưởng lão đó, lại còn sau khi ông ta mang tin tức như vậy về, bây giờ chúng ta có rửa thế nào cũng không sạch." Thượng Quan Vân Trần tức giận nói.
Ngọc Ưu Liên hừ lạnh: "Nếu ngươi *** Bạch Vũ sớm một chút, không phải là không có chuyện gì rồi sao?"
"Nói thật dễ, Bạch Vũ dễ ૮ɦếƭ như vậy sao? Ngươi cũng không thành công mà? Không biết xấu hổ nói ta." Thượng Quan Vân Trần khinh thường cười lạnh.
"Ngươi..." Ngọc Ưu Liên nổi giận lôi đình, nhưng vẫn cứng rắn nuốt lửa giận xuống, sau khi trở về từ Đại lục Hiên Thổ, nàng ta gần như trở mặt với Thượng Quan Vân Trần, đừng nói hôn ước, không ra tay quá nặng đã là không tệ rồi. Chỉ là bây giờ không phải là lúc cãi nhau: "Việc khẩn cấp trước mắt là *** Bạch Vũ, không giết được nàng ta cũng phải *** Âu Dương Diệp."
"Ta không biết sao? Nhưng ngay cả bóng người cũng không tìm thấy, đi đâu giết?" Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng.
Ánh mắt Ngọc Ưu Liên chấn động: "Không tìm thấy người? Cả chúng ta cũng không tìm thấy người? Chẳng lẽ là Ám Dạ Đế Quốc?"
Ánh mắt Thượng Quan Vân Trần sáng lên: "Nếu ông ta thật sự trốn ở Ám Dạ Đế Quốc thì tốt rồi."
Bọn họ là có thể danh chính ngôn thuận nói Âu Dương Diệp phản bội Sáng Thế Thần Điện, đã gia nhập Ám Dạ Đế Quốc, cố ý vu hãm bọn họ.
"Ừ, trước mắt cứ cho người nhìn chằm chằm Vực sâu đi. Nhìn thấy thì giết, không giết được, thì truyền tin tức ra, chỉ cần nói ông ta là người Ám Dạ Đế Quốc, ta xem còn ai tin ông ta." Ngọc Ưu Liên hung tợn nói.
Vì thế, nhân thủ của Sáng Thế Thần Điện ở gần Vực sâu nhiều thêm gấp mấy lần, nhưng Âu Dương Diệp không đi từ trong Ám Dạ Đế Quốc ra như Ngọc Ưu Liên nghĩ, mà là đột nhiên xông ra ở gần phân đường thu nhận đệ tử của Khải Thánh Điện - Sáng Thế Thần Điện.
Ông vừa mua thuốc, vừa khuyên ngăn Triệu hoán sư tính gia nhập Sáng Thế Thần Điện, khóc kể công chúa Bạch Vũ bị người của Thượng Quan Vân Trần đả thương, ông rất lo lắng mới ra ngoài mua thuốc, Thichtruyen – V.O, mắng to Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên đều là lòng lang dạ sói, vân vân...
Đường chủ nghe được tin tức lập tức vọt ra, vị Đường chủ này chính là Tộc trưởng Lương gia, đã sớm đi theo Thượng Quan gia tộc. Đương nhiên là cố hết sức đuổi giết Âu Dương Diệp.
Âu Dương Diệp nhìn thấy ông ta, lập tức nhanh chân bỏ chạy, dược liệu đều ném xuống đất.Lương Tộc trưởng dẫn người đuổi theo mới phát hiện thứ Âu Dương Diệp ném đi đều là thuốc độc, bọn họ đã vô ý trúng độc rồi.
Nhưng Lương Tộc trưởng cảm thấy còn có thể tiếp tục gắng gượng, xông qua dịch độc trước mặt, một đường đuổi theo Âu Dương Diệp đến núi sâu ngoài thành, người bên cạnh gần như đã ngã xuống toàn bộ.
Âu Dương Diệp lập tức thả Triệu hoán thú của bản thân ra, phun khói lửa ra bao quanh, Lương Tộc trưởng cười lạnh xông qua ngọn lửa, lại nhìn thấy Bạch Vũ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Dạ Quân Mạc mặc một thân áo đen đứng bên cạnh nàng.
Sát khí sắc bén tùy ý càn quét đến, cảm giác áp lực trầm trọng khiến chân ông ta như nhũn ra.
Bạch Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, thả Tiểu Bạch ra, đấu vài lần đã đánh bại Triệu hoán thú của ông ta.
Ông ta muốn chạy, lại bị một vuốt của Tiểu Bạch đập gãy chân.
Ông ta kêu thảm một tiếng, sợ hãi lui về phía sau: "Công chúa, không phải là ta, ta không có hại người. Là Ngọc Ưu Liên, là nàng ta, nàng ta thuyết phục Thượng Quan Vân Trần giúp nàng ta, cùng nhau hại ૮ɦếƭ người! Ta luôn luôn nguyện trung thành với công chúa, nguyện trung thành với Sáng Thế Thần Điện!"
"Ta biết." Bạch Vũ thản nhiên nói.
Lương Tộc trưởng nhẹ nhàng thở ra, giọng Bạch Vũ lạnh như băng vang lên bên tai ông ta: "Nhưng nương ta thì sao? Ngươi chưa từng hại bà ấy sao?"
Đột nhiên Lương Tộc trưởng mở to mắt, cả người bắt đầu run rẩy: "Ta, ta..."
Lúc này, Ám Ưng đã đi tới: "Khởi bẩm Thánh Quân, tất cả người Lương gia và người có liên quan với năm đó, cùng với tộc nhân dốc sức cho Thượng Quan Vân Trần, tổng cộng toàn bộ 57 người đã mất mạng!"
Lương Tộc trưởng nghe đến đó, phun ra một ngụm máu: "Các ngươi, các ngươi lại dám diệt Lương gia?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc