Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 109

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Dạ Quân Mạc dùng sức ôm chặt nàng, *** dán ở *** Bạch Vũ, trái tim tựa như được dẫn dắt, biến mất trong thân thể Bạch Vũ.
Trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc mất đi tất cả sức sống.
Một đạo ánh sáng ngũ sắc từ trên người Bạch Vũ bạo phát ra, phóng lên trời, lực lượng hủy diệt vạn vật ầm ầm khuếch tán ra, dễ dàng biến Linh Hồn Tỏa trên người hóa thành tro tàn, nghiền ép trên người Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
Thượng Quan Vân Trần gần như bị quét bay ra ngoài trong chớp mắt, Ngọc Ưu Liên cũng không đứng vững, hết hồn: "Đây là..."
Đây là dòng lực lượng cường đại hơn Thần Hoàng! Đây là lực lượng của Thần Sáng Thế!
Là lực lượng huyết mạch Sáng Thế trở về!
Ầm - -
Khí thế khủng pố khiến Tháp Thiên Ky bắt đầu vỡ tan, trong chấn động kịch liệt, Ngọc Ưu Liên cũng không chống đỡ nổi, bị quét bay ra ngoài, bị quăng cùng với Thượng Quan Vân Trần thành một đoàn, chật vật suýt nữa rơi ra ngoài từ khe hở.
"Đây là có chuyện gì? Không phải huyết mạch Thần Sáng Thế ở trên người ngươi sao?" Thượng Quan Vân Trần tức giận nói với Ngọc Ưu Liên.
Ngọc Ưu Liên cắn môi không nói lời nào.
Nàng ta luôn luôn nói với Thượng Quan Vân Trần, nói với mọi người của Sáng Thế Thần Điện, huyết mạch Sáng Thế ở trên thân thể nàng ta. Nhưng trong lòng nàng ta có loại cảm giác, nàng ta lấy được linh mạch Bạch Vũ, lại không có được lực lượng huyết mạch chân chính.
Quả nhiên, nàng ta không nghĩ sai, thiên mệnh huyết mạch trở về, Bạch Vũ đạt được lực lượng của Thần Sáng Thế một lần nữa. Mà nàng ta, cho tới bây giờ chưa từng đạt được huyết mạch Sáng Thế!
Trong hào quang chói lọi, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh giá của Bạch Vũ ẩn ẩn hiện lên, hơi thở sát khí *** xẹt qua thân thể bọn họ, Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên hoảng sợ rớt ra khỏi tháp.Toàn thân Bạch Vũ quanh quẩn hào quang nhàn nhạt, thả vào giống như khoác một tầng ngân sa, thánh khiết mà lạnh lùng. Ngón tay nàng xẹt qua ánh sáng dịu dàng xanh biếc, nhẹ nhàng phất qua giữa *** Dạ Quân Mạc, khép miệng vết thương lại, lấy ra Định Hồn Châu chứa đầy linh khí, thả vào trong miệng hắn.
Nàng ôm hắn giống như ôm một con gấu lớn, má dán lên trán hắn: "Ta đã nhớ ra rồi, tất cả!"
Lúc đó, chàng nói ta đừng đi gặp Thượng Quan Vân Trần, ta lại không nghe lời chàng nói. Hắn ta nói có tin tức liên quan tới thích khách ám sát Thạch cô cô, ta liền ngu ngốc tin. Chàng lại không khuyên ta nữa, lại đi cùng ta giống như tên ngốc.
Chàng biết rõ rành rành có nguy hiểm, biết ta không tin, biết không khuyên ta được, vì sao vẫn còn đi theo tới?
Bạch Vũ nhắm mắt lại, trước mắt đều là những cảnh tượng khắc cốt ghi tâm này.
Đệ tử trong Pháp Thánh Điện bỗng nhiên mạnh mẽ tuôn ra, đằng đằng sát khí xếp trận chung quanh nàng, nàng ngu ngốc ngơ ngác nhìn Thượng Quan Vân Trần: "Thượng Quan ca ca, làm gì vậy? Không phải huynh nói muốn nói chuyện thích khách cho muội sao?"
"Quả thật là về chuyện thích khách." Thượng Quan Vân Trần lạnh lùng lườm nàng, ánh mắt nhìn Dạ Quân Mạc sau lưng nàng: "Hắn ta chính là thích khách!"
Bạch Vũ lập tức bác bỏ: "Không có khả năng, hắn trở về cùng muội, lúc Thạch cô cô gặp chuyện không may hắn hoàn toàn không có ở Truyền Thế Thần Điện."
"Hắn ta không ở đây, nhưng hắn ta có thể cho người khác làm, đường đường là Ám Dạ Quân Vương, ra lệnh một tiếng, vẫn có nhiều người dốc sức vì hắn ta." Thượng Quan Vân Trần cười lạnh.
Xoạt - -
Nghe được bốn chữ Ám Dạ Quân Vương, đệ tử chung quanh đồng loạt lấy VK ra, gọi triệu hoán thú ra, sẵn sàng chuẩn bị ra tay.
Bạch Vũ vội vàng lắc đầu, giữ chặt cánh tay Thượng Quan Vân Trần: "Hắn không phải! Hắn chỉ là một tùy tùng muội nhặt được."
"Là sao? Ngươi thật đúng là biết nhặt, vừa nhặt liền nhặt được đối thủ một mất một còn của chúng ta!" Thượng Quan Vân Trần trở tay cầm cổ tay Bạch Vũ, lạnh lùng hạ lệnh: "Chúng đệ tử nghe lệnh, Ám Dạ Quân Vương ở ngay trước mặt, giết hắn ta, thưởng hai bản linh thuật linh phẩm, 20 khối tinh thể thượng phẩm!"
"Không được! Đều dừng tay cho ta!" Bạch Vũ vội vàng giãy khỏi tay Thượng Quan Vân Trần, chạy về phía Dạ Quân Mạc, bỗng nhiên trước mắt lại một trận hoa mắt chóng mặt, suýt nữa tê liệt ngã xuống đất.
Thượng Quan Vân Trần một phen giữ chặt nàng: "Công chúa không hiểu rõ người, tội cùng phản loạn! Vẫn nên theo ta về tiếp nhận dạy dỗ đi."
Bạch Vũ vô lực nhìn hắn ta: "Ngươi đã làm gì ta? Ngươi hạ độc ta?"
"Chỉ là một chút mê hương, mê hương Ám Dạ Đế Quốc chuyên nghiên cứu ra để đối phó với ngươi, đương nhiên người hạ độc là hắn ta, không phải ta." Thượng Quan Vân Trần tự nhiên đẩy tội danh lên người Dạ Quân Mạc, ánh mắt nhìn Bạch Vũ đều là tàn khốc, giống như đang nhìn một vật ૮ɦếƭ.
Ầm - -
Một đạo hỏa diễm bay vụt đến, trực tiếp đánh lên *** Thượng Quan Vân Trần.
Tay Thượng Quan Vân Trần theo bản năng buông Bạch Vũ ra, nghiêng người tránh né.
Thân hình Dạ Quân Mạc xẹt qua như tia chớp, tiện tay kéo Bạch Vũ vào trong ***g *** mình.
Trên bầu trời, Ngũ Hành Thanh Long hô mưa gọi gió khiến cho phần lớn Triệu hoán thú và Triệu hoán sư đều rơi vào trong đại dương mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn, thân hình vĩ đại đánh thẳng về phía trước mở ra một con đường máu. Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ xoay người nhảy lên, trực tiếp lao ra.
Thượng Quan Vân Trần lập tức dẫn người đuổi sát theo.
Thanh Long lao ra Sáng Thế Thần Điện, thẳng đến hướng không gian Thần Sáng Thế, cố ý vòng vèo bảy ngoặt tám rẽ ở giữa đường, khiến truy binh phía sau phân tán rải rác, nhưng Thượng Quan Vân Trần vẫn đều ở đây.
"Không cắt đuôi hắn ta được." Bạch Vũ yếu ớt nói.
"Không vội, ta đã thông tri Ám Lân, Ám Ưng, bọn họ cũng sắp đến đây." Dạ Quân Mạc bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Bạch Vũ buồn rười rượi: "Chàng đã biết hắn ta sẽ ra tay với chàng, sớm chuẩn bị kỹ càng, ta còn không tin chàng. Chàng đi nhanh đi, đừng dẫn ta theo, bây giờ ta cũng không giúp chàng được cái gì."
Dạ Quân Mạc yên lặng một lúc, ánh mắt đen tối không rõ nhìn nàng: "Nàng cho là Thượng Quan Vân Trần đột nhiên ra tay chỉ là vì nhằm vào ta sao?"
Chẳng lẽ không đúng? Ta nói như thế nào cũng là chủ nhân của Sáng Thế Thần Điện, bọn họ sẽ không làm gì ta. Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái.
"Bọn họ ở đó!" Bỗng nhiên, phía trước một số lớn đệ tử Sáng Thế Thần Điện lao ra, xem cách ăn mặc hẳn là đệ tử tinh anh nhất của Khải Thánh Điện. Sáu con chim bay trên trời xuất hiện, vẫn cứ ép Ngũ Hành Thanh Long xuống khỏi bầu trời.
Vừa rơi xuống đất, nghênh đón bọn họ chính là sát chiêu sắc bén, cũng không lưu tình với Bạch Vũ chút nào.
"Điện chủ có lệnh, Bạch Vũ cấu kết Ám Dạ Đế Quốc, phản bội Thần Điện, không cần lưu tình, cùng nhau xử quyết với Ám Dạ Quân Vương!" Đệ tử dẫn đầu lớn tiếng hạ lệnh, hơn mười tên đệ tử không chút do dự chấp hành.
Bạch Vũ trở nên ௱ôЛƓ lung ngay tại chỗ, tay chân lạnh giá. Nàng vẫn bảo vệ Sáng Thế Thần Điện, các đệ tử nàng tin cậy, muốn giết nàng?
Dạ Quân Mạc thả Ngũ Hành Chu Tước và Ngũ Hành Thanh Long ra, cùng nhau ứng phó đệ tử tiến đến, một tay nắm Bạch Vũ đến bên cạnh, bàn tay lớn ấm áp cầm tay nàng: "Bọn hắn hẳn là đệ tử Ngọc gia bồi dưỡng, càng thêm trung tâm với Ngọc gia."
"Ngọc gia... Ý chàng là nói, Ngọc tỷ tỷ? Không có khả năng!" Bạch Vũ vô ý thức muốn lắc đầu.
Nhưng nàng mới vừa nói xong, Ngọc Ưu Liên liền hiện ra, vẻ mặt lo lắng duỗi tay về phía nàng: "Muội muội, muội đang làm gì vậy? Nhanh đến chỗ tỷ này, nam nhân kia rất nguy hiểm!"
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, sắc mặt tái nhợt, khó có thể tin lui về phía sau một bước.
Thật là nàng ta! Nhìn bộ dáng của nàng ta, vẫn lo lắng cho nàng, quan tâm nàng giống như trước đây, nếu không nghe được Dạ Quân Mạc nói, nhìn thấy những đệ tử này phụng mệnh giết nàng thực sự có quan hệ với Ngọc gia, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Ngọc Ưu Liên sẽ hại nàng, có lẽ, trước kia cũng đều là lừa gạt nàng...
Sắc mặt Ngọc Ưu Liên trầm xuống: "Muội muội, muội quá không nghe lời rồi. Vẫn còn chưa đưa công chúa về sao?"
“Vâng.” Chúng đệ tử bỏ Dạ Quân Mạc qua một bên, đánh về phía Bạch Vũ không có chút sức lực. Nói là muốn dẫn nàng trở về, xuống tay lại không lưu tình chút nào, hoàn toàn không bàn đến sống ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ liên tục lui về phía sau, không ngừng ăn Tẩy Độc Thảo vào, muốn nhanh chóng hóa giải dược tính.
Cũng không biết mê hương này được làm từ thành phần gì, lần này nàng hít vào không nhiều lắm, không hôn mê, nhưng toàn thân một chút sức lực cũng không có, cũng hoàn toàn không dẫn nổi linh khí, càng đừng nói gọi ra Triệu hoán thú.
Ầm ầm - -
Dạ Quân Mạc xoay người một cái, quét năm con Băng Thử (chuột băng) trước mặt ra, đưa Ngũ Hành Thanh Long đến bên cạnh Bạch Vũ.
Thanh Long nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình vĩ đại đứng bên cạnh Bạch Vũ, giống như bức tường cao cao, xoay quanh Bạch Vũ kín không kẽ hở.
Trước mắt Bạch Vũ chỉ có vảy rồng màu xanh, cũng không nhìn thấy tình huống gì bên ngoài. Tiếng kêu, *** liên miên không dứt, nàng không biết Dạ Quân Mạc thế nào, trong lòng không yên, lo lắng tới cực điểm.
Ầm - -
Bỗng nhiên, Thanh Long giật giật, thân thể vĩ đại từ từ ngã xuống, vì bảo vệ nàng, hao hết sức chịu đựng biến mất.
Chiến bào của Dạ Quân Mạc nhuộm máu, đi về phía nàng, áo bào màu xám gần như bị nhuộm thành đỏ tươi, không phân rõ là máu của người khác hay là máu của chính hắn.
Hắn dùng Đế Vương Tuyết Viên đỡ tất cả sự tấn công, bảo vệ Bạch Vũ, dẫn theo Bạch Vũ cưỡi lên Ngũ Hành Chu Tước, vẫn cứ xông ra ngoài.
Bạch Vũ lo lắng lấy thuốc bột trị thương cho hắn: "Chàng mặc kệ ta, chàng đi đi. Không phải bọn Ám Lân tới tiếp ứng sao? Chàng nhanh theo chân bọn họ đi đi!"
Dạ Quân Mạc yên lặng không nói, dẫn theo Bạch Vũ vọt tới ngọn núi gần không gian Thần Sáng Thế.
Ngọc Ưu Liên lại làm tốt mai phục ở đây từ lâu.
20 tên Triệu hoán tôn chủ, ba tên Triệu hoán vương giả, cộng thêm bản thân Ngọc Ưu Liên cũng là một tên Vương giả, bản thân còn có được linh khí tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, Dạ Quân Mạc hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng.
Hắn xông qua một đường đã sức cùng lực kiệt, sau khi toàn bộ bốn con Triệu hoán thú bị tro bụi chôn vùi, hắn đã trọng thương đến không còn sức lực, một mình chắn trước mặt Bạch Vũ.
"Thực xin lỗi, ta không bảo vệ tốt cho nàng." Dạ Quân Mạc thản nhiên quay đầu, cả thân hình bị máu tươi bắn tung tóe vẫn giống một thân cây tùng ngạo nghễ như cũ, ngang nhiên đứng thẳng bên cạnh Bạch Vũ, chắn gió che mưa cho nàng.
"Vì sao không đi?" Bạch Vũ cảm thấy một giọt thủy châu (hạt ngọc nước) ấm áp từ trong hốc mắt rơi xuống, sáng trong. Thì ra đây là nước mắt! Từ sau khi nàng lớn lên hiểu chuyện thì chưa từng rơi lệ.
"Muội muội tốt của tỷ, muội đây là khóc sao?" Ngọc Ưu Liên đáng yêu chớp mắt, khuôn mặt thanh thuần tươi cười lại tàn khốc giống như ác ma: "Không phải muội khóc vì hắn ta chứ? Ám Dạ Quân Vương thật đúng là hấp dẫn muội không nhẹ."
"Ngươi muốn thế nào?" Bạch Vũ nhìn nàng ta giống như nhìn người xa lạ.
Ngọc Ưu Liên mỉm cười: "Tỷ đây là vì tốt cho muội, muội muội. Lòng người khó dò, ai cũng không nhìn thấu, tỷ sợ muội bị lừa. Ai biết Dạ Quân Mạc có thật lòng với muội không, không bằng... đào ra nhìn xem đi?"
Thân thể Bạch Vũ run lên bần bật, hai người đệ tử lập tức bắt được Dạ Quân Mạc.
"Đừng! Tỷ tỷ!" Bạch Vũ gục ở trước mặt Ngọc Ưu Liên, kéo ống tay áo của nàng ta: "Tỷ tha cho hắn có được không, tỷ muốn cái gì muội cho tỷ, cái gì muội cũng đều có thể cho tỷ, tỷ thả hắn đi có được không? Van xin tỷ..."
Nàng khóc nức nở liều mạng cầu xin.
Ngọc Ưu Liên từ trên cao nhìn xuống nàng, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý: "Muội muội, muội cũng có lúc cầu xin ta?"
"Tiểu Vũ, đừng cầu xin nàng ta." Dạ Quân Mạc ngắt lời cầu xin của Bạch Vũ.
Ngọc Ưu Liên cười lạnh: "Không hổ là Ám Dạ Quân Vương, nếu có cốt khí như vậy, vậy thì đi ૮ɦếƭ đi! Ra tay!"
Máu tươi làm mờ hai mắt Bạch Vũ, hồi ức tàn khốc hiện lên trong đầu nàng giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Bên cạnh vách núi đen, nàng ôm Dạ Quân Mạc đã ૮ɦếƭ giống như bị điên, phẫn hận và tuyệt vọng nhấn chìm nàng, oán khí ngút trời và *** xé rách Ngũ Hành Đại Lục.
Nàng nghe Ngọc Ưu Liên hả hê đắc ý nói cho nàng toàn bộ, nói với nàng, Thần Điện nàng che chở phản bội nàng, người duy nhất đối xử tốt với nàng – Thạch cô cô đã bị bọn họ nhân lúc rối loạn ***, nhìn Ngọc Ưu Liên tự tay lấy đi linh mạch của nàng.
Nàng liều lĩnh hủy diệt chính mình, hủy diệt hơn một nửa thế giới, hủy diệt thiên đạo hòa bình, dùng huyết mạch Sáng Thế cứu sống Dạ Quân Mạc.
Vạn năm loạn thế, sớm đã định trước.
Bạch Vũ đã biết chắc chắn sẽ có một kiếp như vậy từ lâu, nàng lại không biết thực ra loạn thế này là do tự tay nàng tạo ra, là do oán hận và tuyệt vọng của nàng biến thành.
May mà Dạ Quân Mạc vẫn còn sống, nàng không thể tưởng tượng nếu như nàng nhớ lại toàn bộ, Dạ Quân Mạc lại ૮ɦếƭ, nàng sẽ như thế nào.
Nàng cúi đầu nhìn Dạ Quân Mạc trong lòng, hắn yên lặng, trắng nhợt giống như một vạn năm trước, nhưng lần này, nàng sẽ không bỏ lại một mình hắn nữa.
"Vạn năm trước ta có thể không tiếc toàn bộ cứu chàng, vạn năm sau, ta vẫn có thể cứu được chàng." Bỗng chốc, nàng hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Dạ Quân Mạc, đưa hắn ra khỏi Tháp Thiên Ky.
...
Ngoài tháp, một đám người lo lắng chờ đợi.
Dạ Vương không đứng nổi, luôn luôn đi qua đi lại dưới tháp, thường xuyên nhìn Tháp Thiên Ky lơ lửng ở trên trời.
Ám Ưng và Ám Lân đứng ở bên cạnh, ngược lại lặng yên không tiếng động, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, nghe Dạ Vương lo lắng càu nhàu, thường xuyên nói thầm.
"Đã mười ngày, Thánh Quân đã đi vào mười ngày, cũng không biết tình huống như thế nào rồi. Nếu Thánh Quân xảy ra chuyện... các ngươi là người ૮ɦếƭ sao? Sao lúc ấy không biết ngăn cản Thánh Quân một chút? Bây giờ Tháp Thiên Ky vẫn còn đang ở dưới sự khống chế của Thần Vực, nhỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?" Dạ Vương hùng hùng hổ hổ một lúc lâu, thấy không có ai để ý đến ông ta, nổi nóng.
Ám Lân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giả bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Ám Ưng thấy Ám Lân không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng. Bản thân hắn không có gì để nói, ngay cả Ám Lân cũng yên lặng, hắn vẫn không cần phải xen mồm.
Dạ Vương nói một lúc lâu, một câu trả lời cũng không có, tức giận sôi lên: "Chỉ là hai hộ pháp cũng dám mặt nặng mày nhẹ với ta, các ngươi làm phản rồi !"
"Dạ Vương bớt giận. Hai vị hộ pháp đại nhân cũng vì lo lắng cho Thánh Quân." Nam Môn Tư vội vàng khuyên Dạ Vương.
Dạ Vương nhìn nàng ta một cái, phất tay áo, quay đầu lại nhìn chằm chằm Tháp Thiên Ky.
Ông ta hà khắc quá mức với Dạ Quân Mạc, nhưng không có nghĩa là ông ta thật sự hi vọng Dạ Quân Mạc gặp chuyện không may.
Trước đây, lúc ông ta một mình nắm quyền hành Ám Dạ Đế Quốc, Dạ Quân Mạc chỉ là cái tượng gỗ, nếu xảy ra chuyện, cũng thật không có ảnh hưởng quá lớn tới Ám Dạ Đế Quốc, nhưng bây giờ Dạ Quân Mạc chính là trụ cột của Ám Dạ Đế Quốc.
Ông ta đã từng tự cho mình rất cao, nhưng không thừa nhận cũng không được, Dạ Quân Mạc quả thật là Đế vương trời sinh, Dạ Quân Mạc có được huyết mạch Ám Dạ Vương Giả, mạnh mẽ giành lại quyền lợi Ám Dạ Đế Quốc vào trong tay, từng chút từng chút hoàn toàn nắm Ám Dạ Đế Quốc trong tay.
Ông ta bất đắc dĩ phải thừa nhận ông ta kém Dạ Quân Mạc, sau khi quyền lợi bị Dạ Quân Mạc lấy đi, ông ta cũng không nghĩ giành lại nữa, tuy ông ta cực kỳ thích cảm giác ngồi ở trên cao.
Vạn năm này, ông ta đã sớm coi Dạ Quân Mạc là Quân Vương thành thói quen, tuy ông ta thích ra vẻ cữu cữu, nhưng chưa bao giờ thật sự mạo phạm quyền uy của Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Ầm ầm - -
Ngay lúc Dạ Vương cực kỳ sốt ruột, bên trong Tháp Thiên Ky truyền ra tiếng nổ vang, bỗng nhiên cả tòa tháp sụp đổ, vết nứt ngang dọc trên thân tháp giống như một giây sau liền nổ toàn bộ.
Vết nứt nổ vỡ vụn bắn ra ánh vàng rực rỡ, nháy mắt bao phủ cả vùng bình nguyên (đồng bằng).
Mọi người ở dưới tháp bất giác che mắt, có loại cảm giác chói mù mắt.
"Đây là có chuyện gì?" Dạ Vương quá sợ hãi: "Tháp Thiên Ky này sắp vỡ nát?"
Sắc mặt Ám Ưng cũng trắng bệch nhìn về phía Ám Lân. Vẻ mặt Ám Lân không đổi, hơi hơi nheo đôi mắt đẹp đẽ lại, quyết đoán hạ lệnh: "Mọi người bày trận, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu."
"Hộ pháp Ám Lân cảm thấy vì sao Tháp Thiên Ky xảy ra dị tượng này?" Nam Môn Tư cung kính hỏi.
Ám Lân nhìn nàng ta một cái, nữ nhân này thật là nhẫn tâm, tỷ tỷ bị đánh cho gần ૮ɦếƭ, nàng ta lại đi theo đến Tháp Thiên Ky, còn đợi ở đây hơn mười ngày.
Nhìn tỷ muội tình thâm, thật ra lại là ích lợi tối thượng, thấy tỷ tỷ Nam Môn Tĩnh đã không còn cơ hội cũng chẳng muốn quan tâm nữa.
"Cho dù là vì lý do gì, đề phòng sớm một chút, luôn luôn không sai." Ám Lân không chút để ý nói.
Ầm ầm - -
Tiếng Tháp Thiên Ky nổ tung không ngừng vang vọng trong thiên địa, sóng kết giới trong suốt bao phủ bên ngoài tháp dao động kịch liệt, giống như bão táp phủ xuống biển cả cuồn cuộn không ngừng, tràn ngập điềm báo nguy hiểm.
Một dòng lực lượng kinh khủng từ trong vết nứt lộ ra, ánh sáng ngũ sắc rực rỡ càn quét đất đai giống như máy cắt, nơi nó đi qua không có một ngọn cỏ, núi rừng đổ xuống thành từng khối, dãy núi hóa thành bụi đất!
Lúc Ám Ưng nhận thấy không đúng đã không kịp lui: "Đề phòng, phòng ngự! Nhanh ngăn cản!"
Bá - -
Lực lượng nghiền ép vạn vật nghiền qua thân bọn họ, mọi người dồn dập hộc máu, đồng tâm hiệp lực mới thật không dễ dàng ngăn cản được.
Ám Ưng, Ám Lân và Dạ Vương đổ mồ hôi lạnh, một khắc khi ánh sáng đảo qua, bọn họ thật sự cảm thấy giống như sắp ૮ɦếƭ!
"Lực lượng thật cường đại, sao trung tâm Tháp Thiên Ky có thể có lực lượng cường đại như vậy?" Lòng Dạ Vương còn sợ hãi.
"Có thể là lực lượng của tinh thể cực phẩm không?" Nam Môn Tư hỏi.
Ám Lân không nói chuyện, một tia dao động ở đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, lực lượng tinh thể cực phẩm bạo phát ra cũng cực kỳ khủng pố, nhưng vĩnh viễn không đạt được uy lực như vừa rồi.
Loại lực lượng này, làm cho người ta có cảm giác thiên địa cũng phải thần phục, giống như đến từ ý chỉ của thần, hủy diệt hay sáng tạo đều chỉ trong một ý niệm.
Lực lượng như vậy, có vẻ như có chút quen thuộc. Giống như từng cảm nhận được ở trên người Dạ Quân Mạc.
Tinh thần Ám Lân khẽ động, nhìn về phía Tháp Thiên Ky.
Tháp Thiên Ky đã bị nghiền nát triệt để, nhưng vẫn có thể duy trì nguyên dạng, là do kết giới bên ngoài vây lấy nó.
Hai bóng người chật vật ngã nhào ra khỏi tháp, chính là Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên.
Triệu hoán thú của bọn họ đều đã được gọi ra chống lại lực lượng Thần Sáng Thế của Bạch Vũ mãnh liệt bắn ra, gần như đều đã tan thành mây khói, lúc này không hộc máu cũng đã là may mắn.
"Là các ngươi?" Dạ Vương lập tức cảnh giác lui về phía sau, tâm thoáng chốc chìm đến đáy cốc.
Thượng Quan Vân Trần thì bọn họ còn có thể đối phó, nhưng Ngọc Ưu Liên chính là Thần Hoàng. Bọn họ còn đi ra từ trong tháp, chắc chắn là đã đánh nhau với Dạ Quân Mạc, một đấu hai, không biết Dạ Quân Mạc có thể chịu đựng được không.
Về phần Bạch Vũ cũng ở đó, một Triệu hoán tôn chủ, ông ta đã lựa chọn quên rồi.
Hiển nhiên, Ngọc Ưu Liên không muốn đối phó với bọn họ, liếc nhìn bọn họ rồi vội vàng bỏ đi, Thượng Quan Vân Trần theo sát phía sau, một bước cũng không dừng lại.
Ám Lân thờ ơ nhìn chằm chằm bọn họ, bỗng nhiên nhanh chân tiến lên ngăn lại: "Hai vị đi ra từ trong tháp, không biết có thấy Thánh Quân nhà ta không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc