Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 106

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Hai con mãnh thú có vẻ đăm chiêu: "Chúng ta cũng bị hắn ta thả vào?"
"Là hắn ta đào ta từ cố hương tới sao?" Thụ Tinh nhìn Bạch Vũ, trông mong hỏi giống như đứa bé.
"Có lẽ vậy." Bạch Vũ cũng không rõ lắm, nhưng dựa theo như lời Âu Dương Diệp, tất cả những thứ cần cho cơ quan đều là do Thượng Quan Vân Trần tự mình đi tìm, chỉ sợ Thụ Tinh cấp 9 là tìm được cây giống rồi nhổ ra đem trồng vào, nuôi lớn từ nhỏ.
"Hắn ta thật là xấu, vì sao muốn đào ta từ cố hương ra?" Thụ Tinh u oán quyệt miệng.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng nó đau lòng, nhịn không được muốn an ủi vài câu, kết quả liền nghe nó nói: "Nếu ta còn ở cố hương, nhất định có thể viết ra rất nhiều thơ ca về cố hương!"
Bạch Vũ: "..."
Phần phật phần phật - -
Những con chuột vẫn cứ dựa vào đống thi thể ở trong hồ một đường xông tới, cuối cùng phốc lên bờ, kể cả dơi trong không trung cũng cùng lúc phát động tổng tiến công, tràn đầy trời đất, một mảnh đen kịp, cực kỳ giống mảng lớn tai họa.
Bạch Vũ vội vàng gọi Tiểu Thanh ra, nhất thời một ngụm Bạo Liệt Lưu Hỏa nổ tung, đánh cả hòn đảo chìm xuống, phần lớn thi thể bị cháy đen kể cả đảo nhỏ cũng cùng nhau chìm vào trong nước. Nhưng mà một lượng lớn ૮ɦếƭ đi thì phía sau vẫn còn có một lượng lớn, không dứt, nhất định phải ăn luôn Bạch Vũ mới thôi!
Thụ Tinh rơi vào trong nước, lập tức kéo Bạch Vũ vào, bơi về phía bờ bên kia.
Kỹ năng bơi của Thủy Qua rất tốt, thực lực của mãnh thú cấp 9 cũng không phải khoác lác, mở ra miệng đầy răng nanh, đột nhiên vừa phun, gió lớn dời núi lấp biển khuếch tán ra ngoài, giống như dao cắt toàn bộ sinh vật trên mặt hồ thành mảnh nhỏ.Sau khi nó dọn sạch một mảng lớn sinh vật, xác định chúng nó tạm thời không đuổi theo kịp, quay đầu đuổi theo Thụ Tinh và Bạch Vũ.
Bạch Vũ và hai con mãnh thú bơi lên bờ rất không dễ dàng, sinh vật trên bờ bổ nhào qua, một tầng đen kịp gần như muốn nhấn chìm bọn họ.
Nhóm Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ bảo vệ nàng, ra sức ngăn cản, một cái Vạn Lý Băng Xuyên của Băng Hồ đông cứng phần lớn động vật, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch nhân cơ hội xử lý toàn bộ bọn họ. Thủy Qua và Thụ Tinh một đường chém giết, mở đường ở phía trước.
Mấy chục vạn con chuột, dơi, nhện tập kết, Bạch Vũ cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, Tiểu Bạch cấp 5 bị mảng lớn nhện nhấn chìm, Tiểu Thanh bay ở trong không trung mới miễn cưỡng có thể chống đỡ.
May mắn nàng gặp Thủy Qua và Thụ Tinh, tuy hai bọn nó cũng bắt đầu mệt mỏi, nhưng vẫn còn ứng phó được.
Bây giờ, bọn nó không muốn rời đi cũng không được, chỉ có thể dẫn theo Bạch Vũ cùng nhau nhằm về phía lối ra.
Bạch Vũ và một đống lớn sinh vật một đường triền đấu, rốt cục vọt tới lối ra. Một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái lại ૮ɦếƭ cũng không ૮ɦếƭ mà xuất hiện ở trước mắt nàng, rõ ràng là một dung nhan cực kỳ đẹp mắt, lại giống như quỷ mỵ khiến cho tim Bạch Vũ đột nhiên chìm đến đáy cốc.
"Bạch Vũ, đã lâu không gặp. Ta chờ ngươi đã lâu rồi." Thượng Quan Vân Trần khẽ mỉm cười, nụ cười anh khí tràn ngập ấm áp, đặc biệt đẹp.
Trong lòng Bạch Vũ lại lạnh lẽo, trực tiếp vẩy phấn độc.
"Ta biết ngươi sẽ làm như vậy." Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, cuộn ống tay áo gạt phấn độc ra, thân hình nháy mắt hiện lên, đến bên cạnh Bạch Vũ, nhẹ giọng nói với Bạch Vũ: "Ngươi biết dùng độc như vậy, sao ta có thể không đề phòng đây?"
Lời nói nhẹ nhàng, trầm bổng giống tiếng sấm rơi vào trong tai Bạch Vũ, Bạch Vũ lập tức muốn lui về phía sau, lại bị một tay Thượng Quan Vân Trần nắm ở vòng eo: "Ngươi còn nhớ rõ năm đó ngươi tin tưởng ta rất nhiều không? Chúng ta thanh mai trúc mã, ta vẫn cho là ngươi nhất định sẽ là thê tử của ta, ai biết ngươi lại thích Dạ Quân Mạc. Ta chỉ phải giết ngươi! Ta vẫn nhớ lúc đó ta cũng ôm ngươi như vậy, nhìn Dạ Quân Mạc ૮ɦếƭ ở trước mặt ngươi!"
Bạch Vũ rùng mình một cái, nhìn đôi mắt hắn ta tràn ngập ý cười trào phúng, bỗng nhiên nhấc tay tát một cái lên mặt hắn ta.
Thượng Quan Vân Trần bỗng chốc sửng sốt, hắn ta hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ đột nhiên cho hắn ta một bạt tai, không đề phòng, cũng không né tránh.
"Ngươi đoán bây giờ ta có hạ độc không?" Bạch Vũ châm chọc ra tiếng, nhất thời sắc mặt Thượng Quan Vân Trần đen như than đá.
Bạch Vũ nhân cơ hội đá một cước, tránh ra khỏi người hắn ta. Tính tình Thượng Quan Vân Trần cực kỳ kiêu ngạo, muốn che dấu cảm xúc của chính mình lại luôn luôn che dấu không đến nơi đến chốn, vừa đắc ý liền dễ dàng hí hửng, cái bệnh lông (*lông: ý chửi) này đến bao giờ mới có thể sửa đổi, cho rằng chắc chắn thắng lợi, liền rất lơ là, mới khiến cho Bạch Vũ thực hiện được.
Thượng Quan Vân Trần chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, nhằm để bảo đảm, lập tức thoa thuốc mỡ giải độc mà Sáng Thế Thần Điện đặc chế.
Nói đến cũng châm chọc, phương thuốc mỡ này chính là do Bạch Vũ nghiên cứu chế ra, Bạch Vũ biết Sáng Thế Thần Điện có loại thuốc giải độc vô cùng tốt này, vừa rồi hoàn toàn là không hạ độc.
Thượng Quan Vân Trần ngăn ở lối ra, tức giận lấy ra một cây ngân thương, đâm ra một thương, mang theo lực lượng của bão táp, gió xoáy cuồng loạn, ra tay chính là sát chiêu, không cho Bạch Vũ một chút cơ hội nữa.
Ầm - -
Thủy Qua cắn ngân thương của Thượng Quan Vân Trần một ngụm, mơ hồ không rõ hỏi: "Ngươi chính là chủ nhân của cái tháp này? Chính ngươi đã nhốt ta ở mê cung lâu như vậy?"
Thượng Quan Vân Trần hoàn toàn không nghe rõ Thủy Qua đang nói cái gì, hổn hển rút ngân thương về: “Mãnh thú nho nhỏ lại dám ngăn cản ta, cút đi!"
Đùng đùng - -
Bỗng nhiên, hơn trăm dây leo bổ tới, mắt Thụ Tinh đỏ hồng tức giận trừng hắn ta: "Chính là ngươi, làm hại ta không tìm thấy cố hương, ngươi nói, cố hương của ta ở đâu?""Cố hương cái gì? Ta là chủ nhân của các ngươi, là ta nuôi các ngươi lớn như vậy!" Thượng Quan Vân Trần nổi trận lôi đình đối phó với dây mây của Thụ Tinh, hắn ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mãnh thú hắn ta nuôi trong tháp dùng để ăn người khác sẽ đối địch với hắn ta.
Thủy Qua hừ lạnh một tiếng: "Mới không phải, nếu không nhốt chúng ta vào, chúng ta ở chỗ ban đầu cũng sẽ sống tốt. Bạch Vũ, ngươi đi trước, ta và a Thụ xơi tái hắn ta liền đi qua tìm ngươi."
Bạch Vũ: "... Được."
Thượng Quan Vân Trần ứa ra mồ hôi lạnh, bị hai con mãnh thú cấp 9 bò lên, vậy không dễ dàng có thể thoát thân.
Bạch Vũ bổ ra một con đường, xông ra không gian hắc ám, trước mắt một mảnh sáng ngời, trung tâm trôi nổi ở trên cao tỏa ra hào quang, hào quang vạn trượng khiến cho Bạch Vũ vừa mới đi ra từ không gian hắc ám, một lúc lâu không thể mở mắt ra.
Nàng thu kính mắt nhìn ban đêm lại, cố gắng thích ứng một lúc lâu, mới có thể mở mắt ra.
Trung tâm Tháp Thiên Ky chính là một khối tinh thể cực phẩm cực kỳ hiếm thấy, cung cấp linh khí và năng lượng cho tất cả cơ quan bên trong tháp. Trên cơ bản, tất cả kiến trúc không gian đều sử dụng tinh thể cực phẩm có khả năng cung cấp, nhưng tinh thể cực phẩm quá ít, mấy vạn năm mới có thể ra một khối, bởi vậy kiến trúc không gian cũng rất ít thấy.
Tinh thể cực phẩm của Tháp Thiên Ky là một khối đá hình vuông của quả cầu lớn màu lam, sáng trong như thủy tinh, chiếu rọi ra sắc thái đỏ tươi, trên mặt tinh thể được đặt một quả tim còn đang đập.
Đồng tử Bạch Vũ hơi hơi co rụt lại, tâm đột nhiên níu lên, đau đến hít vào một hơi khí lạnh.
Trái tim của Dạ Quân Mạc!
Tinh thể cực phẩm cung cấp linh khí cường đại, làm cho trái tim liên tục sinh trưởng không ngừng, còn đang không ngừng đập. Nhưng cho dù trái tim này rời khỏi Dạ Quân Mạc thì vẫn có liên hệ với hắn, sẽ gây chia rẽ linh khí trong cơ thể hắn, sẽ chiếm từ thân thể hắn, gạt bỏ linh khí vốn không nên tồn tại trong cơ thể hắn, đây là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, trong cơ thể Dạ Quân Mạc vẫn có hai dòng linh lực tranh đấu tàn sát.
Đập như vậy hoàn toàn chính là một loại ***.
Bạch Vũ vươn tay, lập tức nghĩ lấy trái tim Dạ Quân Mạc lại, nhưng mới vừa vươn ra lại lập tức thu lại.
Dựa theo như lời Âu Dương Diệp, trung tâm Tháp Thiên Ky có thể dùng để đặt tinh thể cực phẩm, cũng không thiết kế, bố trí cơ quan. Nhưng đã rất lâu trước kia lúc Thượng Quan Vân Trần bị thương, còn bị hắn ta dùng để cất giữ trái tim Dạ Quân Mạc, rất khó nói hắn ta có thiết kế thêm cơ quan không.
Đã đến một bước này, toàn bộ đều đã phải cẩn thận, nàng cũng không muốn thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng.
Bạch Vũ bắn ra một đạo linh khí, bao trùm trái tim Dạ Quân Mạc, còn chưa tiếp xúc đến trái tim thì bỗng chốc biến mất, chung quanh tinh thể cực phẩm vang lên một trận tiếng động vỡ vụn, sóng gió mỏng nổi lên giống như một tầng bọt biển.
Quả nhiên có cơ quan! Thượng Quan Vân Trần dùng linh khí của chính mình bố trí một tầng kết giới chung quanh tinh thể cực phẩm, nếu liều lĩnh thò tay vào, chỉ sợ tay sẽ phải đứt.
Bạch Vũ lập tức vẽ ra khế ước trận trên mặt đất, nhỏ máu tươi chính mình vào, khế ước ra một cái khế ước hấp linh nhỏ, chính ngay phía dưới tinh thể cực phẩm.
Mới vừa khởi động, phần lớn linh khí do tinh thể cực phẩm tỏa ra liền nhập vào trong khế ước trận giống như thủy triều dũng mãnh ầm ầm, sóng gió kịch liệt bắt đầu nổi lên chung quanh vòng vây của kết giới, tầng kết giới này là Thượng Quan Vân Trần dùng linh khí cực mạnh của hắn ta ngưng tụ mà thành, dưới Triệu Hoán Đại Đế, linh khí không đủ, hoàn toàn không có cách lay động chút nào.
Nhưng Bạch Vũ lại mượn lực lượng của tinh thể cực phẩm.
Tinh thể cực phẩm đủ cung ứng cho cả tòa Tháp Thiên Ky hoạt động mấy ngàn năm, vốn lực lượng ẩn chứa không phải một Triệu Hoán Đại Đế có thể bằng được, dưới tác dụng của khế ước hấp linh, Thichtruyen – V.O, lực lượng cường đại giống như thác nước liên tục trút xuống, kết giới Thượng Quan Vân Trần bố trí trông có vẻ vô cùng yếu ớt dưới sự chấn động.
Sắc mặt Bạch Vũ thật sự thừa nhận lực lượng khế ước hấp linh hấp thụ, qua một khoảng thời gian như vậy, linh khí mà khế ước hấp linh hấp thụ được từ tinh thể cực phẩm nhiều hơn linh khí mà nàng tiêu hao lúc trước để thăng cấp.
Nếu bây giờ nàng đang thăng cấp, chắc chắn sẽ mừng rỡ cười toe toét, đáng tiếc bây giờ nàng không thể đi thăng cấp.
Nàng tụ linh khí, đánh ra một chưởng Phách Thiên Liệt, đánh thật mạnh vào kết giới yếu ớt phía dưới, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, kết giới giống như có ma lực nghiền nát không còn bóng dáng.
"Đáng ૮ɦếƭ! Ngươi làm gì?" Thượng Quan Vân Trần rất không dễ dàng vọt qua từ sự giáp công (thế đánh gọng kìm) của Thủy Qua và Thụ Tinh, trông có chút chật vật. Hắn ta nhìn thấy kết giới bị nghiền nát, ánh mắt thay đổi, lập tức vung thương như rồng, tia chớp đâm thẳng vào Bạch Vũ.
Bạch Vũ phất tay, muốn thu trái tim Dạ Quân Mạc vào trong nhẫn Bách Vũ, một dòng lực lượng quái dị lại mạnh mẽ kéo tay nàng qua.
Trong nháy mắt, ngón tay nàng tiếp xúc với tinh thể cực phẩm, sắc mặt nháy mắt tái mét.
Trúng kế rồi !
Bên ngoài kết giới chỉ là một tầng bảo vệ bình thường mà thôi, cơ quan chân chính ngay trên tinh thể cực phẩm, một khi nàng lấy trái tim đi, tinh thể cực phẩm sẽ lập tức tự nổ tung, đồng thời hủy diệt nàng và trái tim.
Nếu nàng với tay, không bỏ trái tim kia, cũng đã muộn rồi, cơ quan đã khởi động, chỉ cần nàng lấy ra, tinh thể cực phẩm sẽ không hủy diệt trái tim, lại sẽ bộc phát ra uy lực khủng pố giết nàng! Cho dù là ai, chỉ cần động tâm cũng chỉ còn đường ૮ɦếƭ, thậm chí ngay cả chính bản thân Thượng Quan Vân Trần.
Hắn ta thiết kế cơ quan như vậy, vốn định hủy diệt trái tim! Tại lúc thả trái tim Dạ Quân Mạc vào, hắn ta không nghĩ đến lấy trái tim ra nữa!
Bạch Vũ không dám cử động, chỉ cần nàng vừa cử động một chút sẽ dẫn dắt sát khí phát ra.
Thượng Quan Vân Trần cười to: "Bạch Vũ, ngươi vẫn quá ngây thơ. Ngươi nghĩ rằng vì sao ta còn có thể giữ lại trái tim của Dạ Quân Mạc, đương nhiên là dùng để thiết kế một cái bẫy *** hắn ta!"
Bạch Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lạnh giá nhìn hắn ta, đáy mắt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc gì, giống như ngưng tụ ra một tầng băng sương.
Không hiểu sao da đầu Thượng Quan Vân Trần run lên, vì sao hắn lại cảm thấy giống như rơi vào biển sâu, có loại cảm giác lạnh giá đè nén, sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng hắn, căm tức cắn răng nói: "Không giết được hắn ta, giết ngươi cũng được. Là ngươi muốn tới thay hắn ta."
Cây thương bạc đột nhiên ***, hung hăng đánh lên móng vuốt sắc bén của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị Huyết Ngọc Kỳ Lân của Thượng Quan Vân Trần một ngụm cắn ૮ɦếƭ, trước khi ૮ɦếƭ cường bạo bẻ gãy cây thương bạc của Thượng Quan Vân Trần.
"Đáng giận!" Thượng Quan Vân Trần mắng to, nổi trận lôi đình ném đoạn thương đến một bên, đánh ra một quyền.
Tiểu Thanh bị cuốn lấy không có cách nào cứu viện, vẫn nhớ kêu chiêm chiếp.
Cửu Huyền Băng Hồ bỏ chống cự, bất chấp ném một cái Vạn Lý Băng Xuyên đến dưới chân Thượng Quan Vân Trần, thực sự ngăn cản nhịp bước của hắn ta, khiến cho hắn ta đánh hụt một quyền.
Trảm Nguyệt cũng bổ nhào lên mặt hắn ta, vừa kéo vừa cào, hận không thể cào hắn ta thành người mù. Tuy nó không có linh thuật công kích, nhưng lực công kích của bản thân cũng cao tới 45 điểm, khiến cho nó cào trúng chỗ hiểm.
Thượng Quan Vân Trần nhạy cảm với kẻ địch, đánh trúng một quyền, một cước đá bay nó ra ngoài, dấu móng vuốt ở trên người Kỳ Lân mất đi.
"A, Bạch Vũ, Triệu Hoán Thú của ngươi vẫn trung thành với ngươi như vậy. Vạn năm trước là bọn chúng ૮ɦếƭ cùng ngươi, qua lâu như vậy vẫn chạy về với ngươi từ dị giới, ngươi cũng nên vừa lòng rồi." Thượng Quan Vân Trần có chút tiếc hận nhìn Bạch Vũ, lại đánh ra một chưởng.
Ầm - -
Bạch Vũ không nghĩ ra cách, Thichtruyen – V.O, cho dù thế nào cũng là ૮ɦếƭ. Một khi đã như vậy, nàng tình nguyện đồng quy vu tận với Thượng Quan Vân Trần! Sau khi từ bỏ trái tim, bỏ tinh thể cực phẩm ra, kích động cơ quan, lực lượng bộc phát ra đủ để giết hai người là nàng và Thượng Quan Vân Trần!
Nàng thừa dịp Thượng Quan Vân Trần đến gần, rút tay mình về.
Trong lòng Thượng Quan Vân Trần thoáng cái lộp bộp, không xong!
Tất cả bên trong trung tâm bị một vùng sáng trắng nhấn chìm, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, hủy thiên diệt địa không ngừng vang lên ở trong hư không, phảng phất muốn hủy diệt cả tòa Tháp Thiên Ky, nghiền ép tất cả sinh vật ở trăm dặm chung quanh, lực lượng phóng lên trời phá tan đỉnh tháp!
Lực lượng tinh thể cực phẩm nổ mạnh, đó là linh khí ngưng tụ trăm ngàn năm phóng thích lực lượng trong nháy mắt, đủ để cho thiên địa chấn động, *** một Thần Hoàng!
Bạch Vũ không cảm giác được đau đớn, nàng chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cái gì cũng không nhìn thấy. Đột nhiên, một ***g *** mềm mại mà rắn chắc dán lên thân thể nàng, nhiệt độ nóng bỏng khiến cho nàng nghi ngờ chuyện này chỉ là ảo giác.
Cùng lúc ánh sáng trước mắt biến mất, nàng mới nhìn rõ ràng trước mắt.
Dạ Quân Mạc gắt gao ôm nàng, trên trường bào màu đen đã dính đầy vết máu đỏ sẫm, lộ ra một mảnh màu đỏ sậm không nhìn thấy rõ, mảng máu lớn giấu ở trong bóng đen thâm trầm, chỉ có vết máu chảy xuống bên miệng là rõ ràng như thế.
Hắn hơi hơi nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười tà tứ mà ngạo nghễ: "Ta đến kịp rồi."
Trong nháy mắt, Bạch Vũ muốn khóc, gắt gao kéo y phục ướt sũng máu tươi của hắn: "Chàng bị thương như thế nào? Chẳng lẽ chàng dùng thân thể che chắn?"
"Không sao." Dạ Quân Mạc hôn trán nàng, chỉ cần nàng không sao là tốt rồi.
"Ta phi! Cái gì không sao! Ngươi nhận một chưởng toàn lực của ta, còn thay Bạch Vũ thừa nhận tất cả lực lượng nổ mạnh, làm sao có thể không sao? Bây giờ ngươi còn có thể đứng đã là cực hạn rồi." Toàn thân Thượng Quan Vân Trần cháy đen đứng lên, phun ra một ngụm máu, đôi mắt giống như sói đói nhìn chằm chằm Dạ Quân Mạc, lúc này gương mặt tuấn lãng mê người vô cùng hung dữ.
Dạ Quân Mạc lườm hắn ta: "Vậy sao? Ngươi nghĩ thử xem?"
Thượng Quan Vân Trần nheo mắt lại, có chút không mò ra, Dạ Quân Mạc là Thần Hoàng, hắn cũng từng trải qua cảm giác Thần Hoàng, đó là một loại cảnh giới tiếp cận Thần!
Tuy đầy người Dạ Quân Mạc là máu, nhưng dáng người hắn cao lớn, đứng ngạo nghễ như cây tùng, lẳng lặng ôm Bạch Vũ, tuyệt không giống bộ dạng đã đi đến bước cuối cùng.
Hắn ta cười lạnh một tiếng, cố ý nói: "Ngươi không cần giả vờ, ngươi là Thần Hoàng, nhưng Thần Hoàng cũng không chống cự được lực lượng của tinh thể cực phẩm, tinh thể bộc phát ra gần một nửa linh khí! Bạch Vũ không hề có một chút bị thương, chắc chắn là đã bị của ngươi hấp thu toàn bộ rồi."
Bạch Vũ nghe thấy không thích hợp: "Hấp thu cái gì? Không phải chàng ấy thay ta chắn tổn thương sao?"
"Bạch Vũ, sao ngươi u mê như thế? Lực lượng tinh thể nổ tung là có thể dựa vào thân thể để đỡ à? Hắn đã sớm hạ khế ước chủ tớ với ngươi, thành nô lệ của ngươi, bản thân có thể hấp thu tổn thương." Thượng Quan Vân Trần cười nhạo một tiếng, nhìn bộ dạng Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ, không hiểu sao cảm thấy cực kì chói mắt.
Đầu óc Bạch Vũ thoáng chốc vang lên ầm ầm, nhìn tuấn dung Dạ Quân Mạc không có biểu cảm, trong mắt dần dần mơ hồ, tay nắm Dạ Quân Mạc hơi hơi phát run. Chàng khế ước chính mình cho ta, cho nên lần trước ta mới có thể thoát ra Tháp Thiên Ky được, đúng không? Vì sao chàng không nói gì với ta?
Chàng là Quân Vương của Ám Dạ Đế Quốc! Sao chàng có thể làm một tên nô lệ?
Dạ Quân Mạc không nhìn Bạch Vũ, ánh mắt lạnh giá nhìn Thượng Quan Vân Trần ở đối diện: "Là ta thừa nhận tất cả tổn thương, thì tính sao? Chỉ dựa vào ngươi, chưa chắc có thể giết ta!"
Sát ý trong mắt hắn đột nhiên phụt ra, khí thế kiêu ngạo bá đạo cường thế nghiền ép, nhấc lên cuồng phong hiu quạnh, Thichtruyen – V.O, áo bào dính đầy máu tươi bay lên trong cuồng phong, cuồng ngạo không kềm chế được, sát khí giàn giụa.
Thượng Quan Vân Trần chống lại đôi mắt sâu như biển cả của hắn, sát ý đáy mắt làm hắn ta hết hồn, hắn ta cảm thấy giống như chính mình bị một ngọn núi hung hăng đè sấp xuống, một giây sau cũng sẽ bị nghiền thành mảnh vỡ.
Bá - -
Dạ Quân Mạc phóng một đạo lửa màu u lam qua, đột nhiên sát ý đầy rẫy cả không gian, khiến người hít thở không thông.
Thượng Quan Vân Trần quá sợ hãi, vội vàng né tránh, quay đầu bỏ chạy. Trong lòng đã tin Dạ Quân Mạc bị thương không hề nặng, ít nhất vẫn có năng lực đấu một trận với hắn ta.
Đợi cho hắn ta chạy được một đoạn đường mới phát hiện Dạ Quân Mạc không đuổi theo, nhất thời tỉnh ngộ, hắn ta bị lừa! Dạ Quân Mạc hoàn toàn đã trọng thương đến kiệt sức, không có năng lực đấu với hắn ta, hắn ta lại bị khí thể của Dạ Quân Mạc dọa cho sững rồi.
"Khốn kiếp! Dạ Quân Mạc, ngươi đợi đó cho ta!"
Thượng Quan Vân Trần bị dọa chạy, Dạ Quân Mạc lập tức dẫn theo Bạch Vũ chạy thoát rất xa, tìm được một góc coi như an toàn ở trong Tháp Thiên Ky rắc rối phức tạp mới dừng lại.
Hắn suy yếu tựa vào cạnh tường, một chút sức lực cũng không dùng được. Uy lực tinh thể cực phẩm quả nhiên khủng pố, cho dù hắn là Thần Hoàng cũng không chống cự được, ngọn lửa vừa rồi đã dùng hết sức lực cuối cùng của hắn, hắn chạy trốn đều là tựa vào trên lưng Bạch Vũ, bị nàng kéo đi.
"Có thấy khá hơn chút nào không? Ta trị thương cho chàng." Bạch Vũ hoảng hốt sử dụng Khô Mộc Phùng Xuân cho Dạ Quân Mạc, lấy ra các loại thuốc viên trị thương đút cho Dạ Quân Mạc.
Nàng không biết rốt cuộc Dạ Quân Mạc đến như thế nào, bị thương ở đâu, lấy tất cả thuốc cho hắn uống. Dù sao cho dù không bị thương, uống cũng không có hại. Chính linh mạch nàng cũng bị thương, Tiểu Bạch, Tiểu Thanh, Trảm Nguyệt và Băng Hồ đều đã hao hết sức chịu đựng, bây giờ cũng không gọi được, nàng chỉ có thể vội vàng nghĩ cách khôi phục.
"Cởi sạch y phục, để cho ta nhìn xem." Hốc mắt Bạch Vũ hơi hơi phiếm hồng, gượng chống không rơi nước mắt, tay lay y phục hắn.
Dạ Quân Mạc cầm bàn tay nhỏ của nàng: "Không có ngoại thương, không cần xem."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc