Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 03

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ không ngủ được lâu lắm, ngày mới vừa sáng nàng đã bị người kêu dậy từ bên trong ổ chăn ấm áp, nói là Quận vương muốn gặp nàng, kêu nàng nhanh chóng tiến cung.
Vị sư tỷ đến kêu ánh mắt khinh thường nhìn nàng, ánh mắt thập phần quái dị, tựa hồ có chút vui sướng khi người gặp họa, làm cho Bạch Vũ đối với chuyện tiến cung lần này có một loại dự cảm không rõ.
Qủa nhiên, tới Hoàng cung, Quận vương thế nhưng ở bên trong chủ điện chờ nàng.
Trong điện có Bách Lý Uy, Bắc Thần Phong, còn có vài vị Quốc công hoàng thất. Bách Lý Vân cũng đến đây, cũng mặc một thân đỏ thẫm giống như bình thường, trang điểm dày đậm đẹp đẽ, sặc sỡ lóa mắt, đứng ở phía sau Bách Lý Uy.
Tất cả mọi người bộ mặt âm trầm không nói lời nào, trong đại điện không khí áp lực khiến kẻ khác hít thở không thông, ba người bày ra một bộ tư thế thẩm tra.
Bắc La Quận vương ngồi ngay ngắn ở vị trí cao cao tại thượng trên ngai vàng, hắn hé ra khuôn mặt như dân chúng bình thường, ném vào trong đám người phỏng chừng nửa ngày tìm khắp nơi cũng không thấy, nhưng làm Quận vương, khí tràng vẫn rất mạnh.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Bạch Vũ đang đứng giữa đại điện, ánh mắt rất có lực uy hiếp làm cho cả người Bạch Vũ không được tự nhiên.
"Gặp qua Quận vương." Bạch Vũ thành thành thật thật làm một cái lễ.
"Bạch Vũ, ngươi có biết tội?" Không đợi Quận vương nói chuyện, Bách Lý Uy liền ςướק lời mở miệng, bắt đầu vấn tội.
Bạch Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái: "Ta có tội gì?"
"Ngươi còn dám giả bộ?" Bách Lý Uy hừ lạnh một tiếng, ném một quyển sách thật mạnh xuống dưới chân Bạch Vũ: "Đây là từ trong phòng ngươi khám xét ra, ngươi còn có cái gì để nói?"
Bạch Vũ tập trung nhìn vào, vậy mà lại là một quyển Kim hệ linh thuật phàm phẩm, Thiên Tàn Chưởng.
Bắc Thần Phong đúng lúc thở dài: "Tiểu Vũ, ta thật không nghĩ tới nàng sẽ đi thư các ăn trộm linh thuật. Quốc sư đại nhân đem thư các vào trong tay nàng, nàng như thế nào có thể trông coi rồi ăn trộm? Nàng làm như vậy không sợ làm thất vọng sự tín nhiệm của Quốc sư đại nhân sao? Nàng thật sự đã làm cho ta thất vọng rồi!"
Hắn vừa nói vừa lắc đầu, một bộ P0'p cổ tay thở dài, tựa hồ thật sự vì Bạch Vũ mà thương tâm.
Vài vị Quốc công nhất thời liền oa oa nổ tung, một đám đều nháy mắt liền biến thành phán quan thiết diện vô tư, công chính nghiêm minh.
"Tam hoàng tử điện hạ nói không sai, Bạch Vũ trông coi rồi ăn trộm, quả thật đáng giận! Dựa theo pháp lệnh Quận quốc, ăn trộm cấm địa linh thuật, tương đương với phế bỏ kinh mạch, lập tức xử tử!"
"Đúng vậy, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, thỉnh Quận vương lập tức xử tử Bạch Vũ răn đe."
Bắc Thần Phong vội ho một tiếng, mặt lộ vẻ hổ thẹn đứng lên hướng mọi người cầu tình: "Các vị thúc bá, Bạch Vũ nói như thế nào cũng là vị hôn thê của ta, nàng phạm vào sai lầm cũng là do ta không có để ý xem chừng nàng. Các vị có bằng lòng tha cho nàng một mạng, nhẹ nhàng xử phạt, tha cho nàng một mạng?"
Bách Lý Uy khen ngợi: "Tam hoàng tử thật sự là trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc Bạch Vũ phạm phải chính là tội lớn ngập trời, lão phu thấy nàng ta không xứng với Tam hoàng tử điện hạ, hôn ước rõ ràng xem như mất hiệu lực. Dựa vào mặt mũi Tam hoàng tử cùng Quốc sư, có thể giữ lại toàn bộ thi thể cho nàng ta."
Vài vị Quốc công trong đại điện liên tục gật đầu, phi thường đồng ý với phương pháp của Bách Lý Uy, như vậy tức là biểu hiện ra Quận vương cùng Tam hoàng tử nhân từ, còn có thể khiến cho những người muốn thâm nhập cấm địa kinh sợ.
Bạch Vũ từ đầu tới cuối đều không có nói một lời, chợt nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu làm bộ làm tịch đem vở diễn hoàn thành, liền trược tiếp định tội cho nàng. Nếu nàng còn không biết chuyện gì xảy ra, nàng thật sự có thể một mất một còn.
Việc điều tra thích khách đêm qua, căn bản toàn bộ đều là gạt người lấy cớ! Chính vì muốn tìm một cơ hội quang mình chính đại đem quyển linh thuật từ trong phòng nàng khám xét ra, vu oan giá họa.
Bắc Thần Phong chẳng những có thể đúng lý hợp tình thối lui hôn ước, còn có thể giành được một cái thanh danh hữu tình thật tốt, nói không chừng thời điểm hành quyết của nàng còn có thể thay mận đổi đào, thần không biết quỷ không hay đem nàng bắt trở về làm ** kho máu.
Bắc Thần Phong, ngưới đúng là đã tính toán thủ đoạn rất tốt, ngươi cho là một mình ngươi mới biết diễn sao?
Bạch Vũ âm thầm không thèm tốn hơi nhiều lời, thình lình phát ra tiếng: "Sách linh thuật trân quý như vậy, Bách Lý tướng quân sẽ không tùy tiện ném xuống đất, thật sự là tài đại khí thô, vậy mới không sao chép ra, cho nên không thấy hiếm lạ?"
Bách Lý Uy sắc mặt hơi hơi chuyển xanh, bản linh thuật này sau khi khám xét ra đều một mực nằm trong tay hắn, muốn sao chép ra thật sự là có thể.
"Bản tướng quân như thế nào lại làm loại chuyện này? Quận vương minh giám, Bách Lý gia ta là Hỏa hệ gia tộc, một quyển Kim linh thuật như vậy hoàn toàn vô dụng." Hắn cuống quýt hướng Quận vương thể hiện trung tâm.
Bạch Vũ lơ đễnh bĩu môi: "Không cần thì sẽ không sao chép sao? Linh mạch của ta cũng chưa thức tỉnh, càng không cần phải ăn trộm, không có việc gì ăn trộm cái này làm gì?"
Bách Lý Uy nghẹn lại nói không ra lời, vài vị Quốc công vừa rồi còn đối với Bạch Vũ lên án tội trạng lập tức không có thanh âm.
Bạch Vũ ánh mắt trong suốt vụt sáng, đáng thương hề hề nhìn Bắc Thần Phong: "Tam hoàng tử điện hạ, ta biết ngươi ghét bỏ ta phế vật, đã sớm muốn từ hôn. Kỳ thật ngươi chỉ cần nói thẳng là được, ta cam đoan sẽ không quấn quýt lấy ngươi, tuy rằng ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhưng ta cũng không phải là người liều ૮ɦếƭ quấn quýt, ngươi hà tất phải đặt bản bí tịch vào trong phòng ta?"
Khuôn mặt tuấn tú của Bắc Thần Phong bỗng chốc hóa thành than.
Trước kia lúc hắn cùng Bạch Vũ ở cùng một chỗ, Bạch Vũ trừ bỏ ăn chính là ăn, cả người quả thực rất hiền lành dễ tiếp thu, không thể tưởng được lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, nói mấy câu liền đem hắn kéo xuống nước, trước kia thật sự là nhìn lầm nàng ta.
Hắn đã cảm giác được vài vị Quốc công ánh mắt nhìn hắn bắt đầu có điểm không đúng.
"Tiểu Vũ, nàng nói bậy bạ gì đó? Nàng đã cứu mạng của ta, ta chưa từng ghét bỏ nàng. Nếu không phải nàng phạm phải sai lầm lớn, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ từ hôn." Bắc Thần Phong lập tức xoay chuyển, đem bộ dạng vô cùng đau đớn biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
"Bạch Vũ nâng mi: "Thật sự? Nhưng bọn họ nói ta là phế vật."
"Đó là do thân thể nàng không tốt."
"Bọn họ nói ta bộ dạng xấu xí."
"Ta không cần bộ dạng của nàng."
"Ngươi xác định? Ta miệng lệch mũi tẹt, khuôn mặt đầy rỗ, khiến người khác sợ tới mức ba ngày ăn không ngon, ngươi có muốn nhìn một chút hay không?" Bạch Vũ làm bộ vạch cái khăn che mặt ra.
Bắc Thần Phong vẫn một bộ biểu tình thâm tình dứt khoát rốt cuộc bắt đầu mất tự nhiên.
Bách Lý Vân ở một bên nghe Bắc Thần Phong thổ lộ mặt cũng tái đi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa rống lên: "Bạch Vũ, ngươi nói đủ chưa! Tam hòang tử đã đối với ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, ăn trộm cơ mật của Quận quốc, Tam hoàng tử cùng ngươi giải trừ hôn ước chính là chuyện kinh thiên địa nghĩa, ngươi ít làm cho người ta chán ghét đi!"
"Cho nên vẫn là không muốn nhìn xem? Thực đáng tiếc." Các ngươi ngay cả cho ta một cơ hội nhận thức cuối cùng cũng không nhả ra.
Bắc Thần Phong xấu hổ trên mặt biến mất, vẻ mặt lạnh như băng: "Không có gì đáng tiếc hết. Tiểu Vũ, hôn ước là hôn ước, ăn trộm bí tịch chính là ăn trộm bí tịch, không thể nói nhập làm một. Tuy rằng nàng đã cứu mạng của ta, nhưng cũng không thể bỏ qua lỗi nàng tự tiện mang bí tịch ra khỏi cấm địa"
Hắn xoay mặt hướng về phía Quận vương: "Phụ vương, ta cùng Bạch Vũ hôn ước như vậy chấm dứt, thỉnh y theo luật xử trí nàng đi."
"Bạch Vũ, ngươi còn có cái gì để nói?" Quận vương không chút để ý hỏi Bạch Vũ , đã nhận định Bạch Vũ có tội.
Hắn đương nhiên biết chuyện này có vấn đề, nhưng hắn không sao cả. Nếu so sánh với Bách Lý Uy cùng con hắn Bắc Thần Phong, Bạch Vũ bất quá chỉ là một phế vật râu ria, nếu bọn họ muốn cho Bạch Vũ có tội, thì chính là Bạch Vũ có tội.
Nếu nói thuận lợi, nói không chừng còn có thể dùng Bạch Vũ đem Bạch Tử Quỳnh cũng nhập tội. Bạch Tử Quỳnh ở Bắc La Quận quốc uy vọng rất cao, thậm chí đã vượt qua Quận vương hắn, như vậy một cơ hội có thể đả kích Bạch Tử Quỳnh, hắn có lý do gì mà không thành toàn?
Bạch Vũ vẫn cố gắng lý lẽ: "Ta chưa từng làm qua."
"Hừ! Chứng cớ đặt ngay trước mắt mà còn liều ૮ɦếƭ không chịu nhận, lão phu nói ngươi làm thì chính là ngươi làm, có ngụy biện như thế nào nữa cũng vô dụng." Bách Lý Uy khinh thường hừ lạnh một tiếng, đã không kiên nhẫn nhiều lời cùng Bạch Vũ, cường thế giải quyết dứt khoát.
Mặt khác, mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa, ở trong mắt bọn họ Bạch Vũ bất quá chỉ là một con kiến, cho dù nàng có bị oan uổng thì thế nào? Không ai ngu ngốc vì nàng mà đối đầu với Bách Lý Uy, với Tam hoàng tử.
"Vậy trước giam vào thiên lao, tùy ý xử quyết đi." Bắc La Quận vương vung bàn tay to lên, nhìn cũng không nhìn Bạch Vũ một cái. Không có điều tra, không có nghi ngờ, liền đơn giản định tội cho Bạch Vũ rồi tử hình.
Bạch Vũ cười lạnh, một đám khốn nạn vô sỉ này chính là kêu nàng đến để xem diễn, tội danh đã sớm định cho nàng, biện giải của nàng đều nói cho heo nghe!
"Ta xem ai dám ***ng đến đồ đệ của ta!" Một tiếng sấm rống giận đột nhiên vang lên trong đại điện, mọi người đều cả kinh sắc mặc chuyển thành trắng, Bách Lý Uy thiếu chút nữa đánh ngã ly trà.
Bọn họ theo trước cửa nhìn lại, Bạch Tử Quỳnh đã trở lại, phía sau còn có một thiếu niên nhìn không đến hai mươi tuổi đi theo. Thiếu niên hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn lãng lộ ra một cỗ khí chất nam nhân.
Bắc La Quận vương nhìn thấy thiếu niên, lập tức đứng dậy nghênh đón: "Vị này chắc là Sa Hoằng thống lĩnh? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên."
"Đông Nhạc Quận quốc thống lĩnh Sa Hoằng, gặp qua Bắc La Quận vương." Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.
"Miễn lễ. Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, đang có chút chuyện phiền toái cần phải xử lý, ngươi đi đường mệt nhọc, không bằng trước đi nghỉ ngơi đi."
"Không ngại, ta ở lại đây cũng tốt." Sa Hoằng nói xong, không coi ai ra gì đến một bên ngồi xuống.
Bắc La Quận vương thấy thế cũng không nói được gì, Bạch Tử Quỳnh đã túm chặt lấy, đổ ập chất vấn lên đầu hắn: "Quận vương, ta chỉ vừa mới ly khai nửa ngày, ngươi cư nhiên lại xử tử đồ đệ của ta! Nàng đã làm sai cái gì mà ngươi phải xử tử nàng? Ngươi phải cho ta một cái công đạo!"
"Đồ đệ của ngươi tự tiện đem bí tịch linh thuật bên trong thư các ăn trộm ra ngoài, Quận vương phán tội nàng thì có gì không đúng?" Bách Lý Uy vênh váo tự đắc trả lời.
"Nói hươu nói vượn! Đồ đệ của ta sẽ không làm loại chuyện này, sách trong thư các nàng tùy thời đều có thể xem, lấy ra ngoài để làm cái gì? Lấy ra bán sao? Ngươi mua?"
Bách Lý Uy trên trán gân xanh nhảy lên, cắn răng cười lạnh: "Nói không đúng chính là cầm bán, giá trị của một quyển linh thuật đủ cho nàng ta tiêu xài cả đời."
"Ta phi! Đồ đệ của ta còn thiếu tiền sao? Đồ cưới ta cho nàng đủ để mua mấy tòa thành, một quyển phá linh thuật lại khiến nàng hiếm lạ sao?"
"....." Bách Lý Uy tức giận sôi lên, nửa ngày nói không ra một chữ. Y sư quả thật là chức nghiệp không thiếu tiền nhất ở Vân Vũ Thần Châu, Bạch Tử Quỳnh là thần y nổi danh, tài phú trong tay nhiều đến mức ngay cả Quận vương cũng ghen tị.
Bạch Vũ che miệng cười trộm, trong lòng yên lặng đối với sư phụ giơ ngón tay cái. Sư phụ quả nhiên uy VK phách! Một hồi đến liền đem khí thế khiến người khác ૮ɦếƭ khiếp.
"Quốc sư, ta biết ngươi đau lòng đồ đệ, nhưng chuyện Bạch Vũ ăn trộm linh thuật là sự thật, Bách Lý tướng quân tự mình khám xét ra, không thể chối cãi! Người tới, đem Bạch Vũ dẫn đi cho bổn vương."
Bắc La Quận vương đột nhiên mở miệng, đánh gãy tranh chấp của hai người, đạm mạc hạ lệnh.
"Chậm đã! Quận vương, ngươi nhất định phải xử trí đồ đệ của ta sao?" Bạch Tử Quỳnh nóng nảy, giống như gà mái bảo vệ con đem Bạch Vũ bảo vệ bên người.
Bắc La Quận vương lộ ra ý cười bí hiểm: "Cũng không nhất thiết là mạng của nàng ta."
Bạch Tử Quỳnh nghe hiểu được, đây là bà phải trả giá chút đại giới.
Có năng lực ngồi ở vị trí Quốc sư này nhiều năm như vậy, đối với tranh đấu trong Hoàng cung Quận quốc bà cũng không phải không hiểu, bà chỉ đáng thương đồ nhi rõ ràng bị người ta hãm hại.
"Ngươi muốn cái gì?" Bạch Tử Quỳnh nghiêm mặt hỏi.
"Du Linh Thảo, ngươi có nguyện ý lấy ra không?" Quận vương sâu kín hỏi
"Không thể được, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Bạch Tử Quỳnh còn chưa có mở miệng, Bạch Vũ liền căm tức giành trước cự tuyệt.
Du Linh Thảo là loại cỏ khả năng nâng cao tư chất Triệu hoán thú trên diện rộng, là dược liệu quý hiếm, trong tay Quận vương cũng không phải không có, nhưng Du Linh Thảo trong tay Bạch Tử Quỳnh ước chừng đã được ba ngàn năm niên kỷ!
Dược liệu niên kỷ càng cao, dược hiệu càng tốt, dược liệu trên ngàn năm thậm chí sẽ có hiệu quả biến dị kỳ diệu.
Vân Vũ Thần Châu dược liệu quý hiếm thiếu hụt, dược liệu trên trăm năm đều cực kỳ hiếm thấy, giá cả đắt đỏ. Một gốc cây cỏ cầm máu bình thường nhất nếu sinh trưởng trăm năm, đều phải hơn một ngàn tinh thể thứ phẩm, cũng đủ cho một hộ cơm no áo ấm trôi qua một năm.
Du Linh Thảo trong tay Bạch Tử Quỳnh là gốc cây dược liệu ba ngàn năm duy nhất của cả Bắc La Quận quốc! Cơ hội nâng cao tư chất có thể đạt tới 70%.
Bắc La Quận vương mắt thèm Du Linh Thảo này không chỉ mới ngày một ngày hai, nhưng Bạch Tử Quỳnh lại không cho, cũng chậm chạp không có sử dụng. Bởi vì Du Linh Thảo là của một vị bằng hữu đưa cho bà, là kỷ niệm duy nhất mà bằng hữu kia để lại cho bà.
Bạch Tử Quỳnh rất ít nói về vị bằng hữu kia, nhưng Bạch Vũ biết vị bằng hữu kia đối với Bạch Tử Quỳnh rất quan trọng, Bạch Tử Quỳnh cơ hồ coi Du Linh Thảo này như mạng của mình!
Bạch Vũ có bị đánh ૮ɦếƭ cũng không nguyện ý để sư phụ đem Du Linh Thảo cho Quận vương vô sỉ ςướק đi.
Nhưng Bạch Tử Quỳnh lại không một ngụm cự tuyệt như lúc trước, lo lắng một chút sau lại cư nhiên gật đầu: "Có thể. Nếu ngươi đem Tiểu Vũ đổi tử hình thành lưu đày, ta sẽ đồng ý."
Phạm nhân Bắc La Quận quốc một khi lưu đày sẽ bị áp giải đến biên cảnh nơi sa mạc hoang vắng, nơi đó thuộc địa bàn của Đông Nhạc Quận quốc. Tiểu Vũ đã không còn có thể lại ở tại Bắc La Quận quốc nữa, biên cảnh Đông Nhạc Quận quốc tuy rằng hoang vắng, nhưng ít ra những người này cũng không thể hại nàng được nữa.
Bắc La Quận vương vui mừng quá đỗi, một ngụm đáp ứng.
Bắc Thần Phong lại nóng nảy, hắn còn muốn máu của Bạch Vũ, nếu Bạch Vũ rời đi Bắc La Quận quốc thì sẽ ngoài tầm với của hắn.
"Phụ vương, chuyện này không thể được! Ăn trộm bí tịch là tội lớn lại chỉ phán lưu đày, chỉ sợ khó có thể phục chúng, kẻ cắp đối với cấm địa có tâm tư cũng sẽ rục rịch....."
"Sao vậy Bắc Thần Phong, ngươi muốn để cho ta đi ૮ɦếƭ sao?" Bạch Vũ thình lình đánh gãy hắn, nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hèn mọn: "Ngươi không phải lo lắng ta đem chuyện người cùng Bách Lý Vân lén lút lêu lổng nói ra mới vội vã đối phó với ta sao? Ngươi bây giờ còn chưa có hài lòng sao? Ta đời này chỉ hối hận một chuyện là lúc trước đã cứu một tra nam lang tâm cẩu phế! Cho dù ngươi không lui hôn thì ta cũng sẽ lui, ta không hiếm lạ hai thứ hàng hóa hạ tiện như các ngươi."
Bắc Thần Phong nằm mơ cũng không nghĩ đến Bạch Vũ sẽ dưới loại tình huống này trước mặt mọi người đem chuyện gièm pha này nói ra, khuôn mặt nghiêm chỉnh của hắn nhất thời vặn vẹo, phong độ cũng không còn sót lại chút gì: "Các ngươi ૮ɦếƭ hết rồi sao? Còn không đem nữ nhân điên nói hươu nói vượn này tha xuống cho ta!"
Mọi ngươi ở đây sắc mặt đều lúng túng, cư nhiên nghe được bí ẩn gièm pha như vậy, hình tượng Tam hoàng tử tốt bụng nháy mắt sụp đổ không còn lại gì, không biết về sau bọn họ có bị Tam hoàng tử diệt khẩu không a?
"Không cần, ta tự mình đi." Bạch Vũ ánh mắt lạnh như băng xẹt qua trên ngươi Bắc Thần Phong. "Chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, các ngươi tốt nhất hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp lại ta!" Bởi vì thời điểm gặp lại ta, chính là lúc các ngươi gặp xui xẻo!
Bạch Vũ xoay người rời khỏi đại điện, ngoài điện ánh sáng sáng ngời, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mặt trời có chút lạnh, sống mũi không hiểu vì sao lại cay cay.
Bạch Tử Quỳnh theo sát nàng ra ngoài đại điện, Bạch Vũ quay người lại ôm lấy Bạch Tử Quỳnh: "Sư phụ, con không nỡ bỏ người."
Con biết người là vì cứu con, con không sợ chịu khổ, không sợ cô độc, không sợ đi đến địa phương hoang vắng, con chính là không nỡ rời bỏ người.
Bạch Tử Quỳnh thở dài: "Sư phụ về sau không thể bảo hộ cho con, con phải biết tự chiếu cố chính mình, những thứ này là lộ phí ta chuẩn bị cho con."
Bạch Vũ trầm mặc tiếp nhận bọc nhỏ Bạch Tử Quỳnh đưa cho, mở ra vừa thấy, dở khóc dở cười, bên trong cư nhiên ước chừng có mười khối tinh thể.
Tinh thể là tinh thạch chứa đựng linh khí, có thể dùng để tu luyện, cũng là tiền thông dụng ở Vân Vũ Thần Châu. Toàn thành lưu thông trên cơ bản đều là tinh thể thứ phẩm, bởi vì tinh thể thứ phẩm chứa hàm lượng linh khí quá ít, dùng để tu luyện cơ hồ không có hiệu quả.
Thứ chân chính có thể sử dụng để tu luyện chính là tinh thể nguyên vẹn, hấp thu linh khí trong tinh thể có thể ngưng tụ ra linh lực quý giá nhất của Triệu hoán sư. Một khối tinh thể có thể đổi 10.000 tinh thể thứ phẩm!
Bạch Tử Quỳnh lại một mạch đưa cho nàng gấp 10 vạn lần tinh thể thứ phẩm, cũng đủ cho nàng sống xa hoa cả đời, chưa thấy qua ai tặng lộ phí lại nhiều như vậy.
Cái này còn chưa hết, Bạch Tử Quỳnh lại lặng lẽ đưa cho nàng một cái hộp nhỏ: "Thứ này con nhất định phải giữ cho tốt, ngàn vạn lần đừng để cho người khác phát hiện, cho dù muốn bán, cũng phải tránh tai mắt của mọi người."
Bạch Vũ tò mò mở ra nhìn thoáng qua, trong hộp chứa một gốc cây thảo dược khô héo màu vàng, nhìn qua tựa như một cây lúa mạch bị héo rũ.
Bạch Vũ hít một ngụm khí, người khác không biết, nhưng nàng có thể nhận thức được, cái này không phải là Du Linh Thảo ba ngàn năm sao?
"Sư phụ! Người đưa cái này cho con, người lấy cái gì đưa cho Bắc La Quận vương?" Bắc La Quận vương cũng không phải người dễ bị lừa như vậy, nếu sư phụ không lấy ra Du Linh Thảo thật sự cho hắn, hắn tuyệt đối có thể quê quá hóa khùng xử lí sư phụ!
"Ta nói thật cho con biết, lúc trước bằng hữu của ta tặng cho ta một cây Du Linh Thảo mẹ, có thể tách ra, tuy rằng niên kỷ cũng không khác lắm, nhưng cây mẹ đích thực tốt hơn rất nhiều, ta hiện tại đem cây mẹ giao lại cho con." Bạch Tử Quỳnh bình tĩnh nói xong, ánh mắt già nua nhìn về phía địa phương xa xa.
Bạch Vũ nắm cái hộp nhỏ, cảm giác giống như nặng tựa ngàn cân: "Sư phụ, con sẽ trở về, mang người rời đi Bắc La Quận quốc!"
Bạch Tử Quỳnh nở nụ cười: "Được! Có chí khí. Bất quá con cũng biết, tổ tiên của ta nợ Bắc La Quận quốc một cái ân tình, cho nên bị bắt cùng Bắc La Quận quốc ký kết khế ước nhiều thế hệ bảo hộ Bắc La Quận quốc. Muốn giải trừ khế ước, trừ phi con có thể đạt được danh hiệu đệ nhất ở Đại hội Triệu hoán sư, thỉnh cầu cung chủ Vô Trần Cung ra tay."
Bạch Vũ sắc mặt khẽ biến, Đại hội Triệu hoán sư do Vô Trần Cung tổ chức, sáu quốc gia cùng nhau tham gia vào sự kiện trọng đại này. Cứ 5 năm lại tổ chức một lần, chỉ có Triệu hoán sư dưới 20 tuổi mới được tham gia, mỗi Quận quốc cũng chỉ có 3 người được tham gia! Đừng nói là đứng thứ nhất, muốn lấy được tư cách tham gia cũng khó như lên trời.
"Con nếu không thể thức tỉnh linh mạch, thì cứ hảo hảo sống ở Đông Nhạc Quận quốc, đừng trở lại đây nữa. Con bình an, sư phụ cũng an tâm." Bạch Tử Quỳnh có chút đau lòng chua xót nói. Đại hội Triệu hoán sư này hầu như chỉ có linh mạch yêu nghiệt hay những thiên tài mới có thể tham gia, khoảng cách của nàng quá mức xa xôi. Bà thấy lần này cùng Bạch Vũ xa cách chỉ sợ không bao giờ còn có thể gặp lại nữa.
Bạch Vũ nhìn Bạch Tử Quỳnh ánh mắt không buông, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.
Danh hiệu đệ nhất Đại hội Triệu hoán sư, chẳng sợ khó khăn, chỉ cần có hy vọng con sẽ làm tất cả. Sư phụ, con nhất định sẽ thức tỉnh linh mạch, nhất định sẽ trở về. Con sẽ không để người chờ lâu, đến lúc đó bọn họ muốn ngăn cản con, con sẽ san bằng Hoàng cung!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc