Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Chương 02

Tác giả: Nguyệt Hạ Khuynh Ca

Bạch Vũ giống như bị sét đánh, đây không phải thanh âm của Bách Lý Vân kia sao? Nữ nhân bên trong lại là Đại sư tỷ Bách Lý Vân?
"Không vội, bảo bối của ta. Đợi qua vài ngày nữa Bạch Vũ đầy 16 tuổi, chờ sau khi nàng ta cùng ta thành thân, ta sẽ lập tức hướng phụ vương thỉnh cầu nàng làm sườn phi của ta." thanh âm Bắc Thần Phong vang lên.
"Cái gì! Ta làm sườn phi? Cái phế vật xấu xí kia dựa vào cái gì áp trên đầu ta? Điện hạ, người thật sự muốn kết hôn với nàng ta sao? Người không phải nói chỉ yêu mình ta sao? Có phải nàng ta quấn quýt lấy chàng không buông hay không?" Bách Lý vân ủy khuất làm nũng, thanh âm phát ra làm cho xương cốt người ta mềm mại sắp rớt.
"Ngoan, ta không muốn kết hôn với nàng ta, nhưng mặt mũi Quốc sư không thể không cho. Nàng cũng biết, Quốc sư là Triệu hoán sư duy nhất ở Bắc La Quận quốc có thể so sánh với Phụ vương ta."
"Thế thì thế nào? Thực lực của cha ta cũng không kém chút nào, nếu người không muốn thực hiện hôn ước này, ta sẽ khiến cho cha ta đi nói."
"Không. Tuy rằng Bạch Vũ bộ dạng xấu xí, còn là một phế vật, nhưng nàng ta rất hữu dụng. Máu của nàng ta là vật báu vô giá, trời sinh bách độc bất xâm, chứa đựng sinh cơ vô tận. Có thể trị bách bệnh, cứu người trọng thương, thậm chí có thể khiến cho người khởi tử hồi sinh. Năm đó ta dùng máu của nàng ta dưỡng bệnh năm ngày, linh mạch lại có cải thiện kinh người, tốc độ tu luyện phi thăng."
Thanh âm Bách Lý Vân cũng trở nên H**g phấn: "Lại có thể kỳ diệu như thế? Khó trách điện hạ muốn lấy nàng ta. Như vậy cũng tốt, chờ đem nàng ta lấy về lập tức nhốt lại, ta sẽ nhanh chóng tới lấy máu của nàng ta. Cái phế vật kia cũng chỉ là một dã loại không biết cha mẹ là ai, có cái gì tốt? Có thể làm cho Quốc sư yêu thương như vậy, có thể được xem sách trong Bắc La tàng thư, còn dám cùng ta đoạt nam nhân! Ta muốn cho nàng ta hối hận vì đã sống trên đời này!"
"Được, chỉ cần không ***, tùy tiện cho nàng chơi đùa." Bắc Thần Phong phát ra tiếng cười sang sảng.
Bạch Vũ đứng ở ngoài cửa, sắc mặt xanh mét, hai tay dùng sức nắm lấy cặp ***g, các khớp Ng'n t trắng bệch.
Thật đúng là một kẻ lừa đảo! Đã nhận thức Bắc Thần Phong nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn cư nhiên là một tên cặn bã nham hiểm!
Năm đó nàng vì cứu Bắc Thần Phong mà mất máu quá nhiều, mê man ba ngày, không có nàng Bắc Thần Phong sớm đã ૮ɦếƭ. Hiện giờ Bắc Thần Phong cư nhiên lại hồi báo nàng như vậy, đem nàng nhốt lại ** kho máu! Sớm biết như vậy đánh ૮ɦếƭ nàng cũng sẽ không lãng phí máu tươi quý giá đi cứu Bắc Thần Phong.
Còn có Bách Lý Vân, đường đường là nữ nhi của Đại tướng quân, có thiên phú, có mỹ mạo, được sinh ra trong hoàn cảnh tốt đẹp, lại ghen ghét với bé gái mồ côi như nàng, không biết xấu hổ cùng Tam hoàng tử âm thầm cẩu thả, ngoan độc muốn cho vị chính phi là nàng sống không bằng ૮ɦếƭ.
Khó trách hai người này lại thông đồng cùng một chỗ, một cái vong ân phụ nghĩa, một cái tâm địa ác độc, hai tên khốn cấu kết với nhau làm việc xấu!
Lồng hấp trong tay Bạch Vũ không biết khi nào đã bị nàng ném trên mặt đất, Bạch Vũ nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người bước đi.
Trong phòng, Bắc Thần Phong đột nhiên đẩy Bách Lý Vân trên người ra: "Không đúng, ngoài cửa giống như có người!"
Bách Lý Vân lập tức nghiêm túc, cẩn thận nghe: "Không có mà?"
Bắc Thần Phong lắc đầu, phủ thêm quần áo lên người, rồi đi ra ngoài. Bách Lý Vân cũng nhanh chóng thay quần áo đuổi theo. Đẩy cửa Điện ra, nhìn không chớp mắt vào cái ***g hấp đổ trên mặt đất, trong lòng lộp bộp.
Bắc Thần Phong nhất thời giận tái mặt: "Đã bị Bạch Vũ phát hiện."
"Nàng ta có phát hiện thì thế nào?" Bách Lý Vân không cho là đúng.
"Nàng ta nếu nói cho Quốc sư biết, tính tình vị Quốc sư kia chính là bao che khuyết điểm, khẳng định sẽ đem sự thình nháo lớn, muốn lấy nàng ta là không thể nào, còn có thể khiến cho Phụ vương đối với ta sinh ra bất mãn." Hắn đã sắp thành thân, điều quan trọng là nếu đạo đức bị hoại, cùng nữ nhân khác câu ba đáp bốn, phụ vương đầu chỉ bất mãn, làm không tốt thì cả văn võ toàn triều sẽ đem hắn mắng cho cẩu huyết lâm đầu, khổ tâm hắn xây dựng hình tượng tốt bên ngoài đều bị phá hủy.
Bách Lý Vân cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng: "Phải làm sao bây giờ? Nếu không ta hiện tại đi uy hiếp giết nàng ta."
"Đã không còn kịp rồi. Bất quá hiện tại Quốc sư hẳn là đã ra khỏi thành tiếp thống lĩnh Sa Hoằng, ít nhất ngày mai mới có thể trở về, chúng ta có cả đêm thời gian để tiên hạ thủ vi cường." Bắc Thần Phong khóe miệng không đổi giơ lên, đáy mắt hiện lên một đạo mũi nhọn lãnh khốc.
Bách Lý Vân cười duyên dựa vào trên người Bắc Thần Phong: "Nên làm như thế nào, người nói là được."
Sắc trời dần hạ xuống, cơn mưa nhỏ tí tách nhỏ giọt, Bạch Vũ có chút thất hồn lạc phách tiêu sái đi trên đường.
Nàng vừa rồi thật sự muốn vọt vào trong, chỉ vào hai kẻ khốn kiếp kia mắng to, đáng tiếc nếu nàng thật sự làm như vậy, chỉ sợ không đợi nàng mở miệng mắng đã bị hai người kia ***. Không có thực lực quả nhiên không thể làm được gì, có nghẹn khuất cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng làm bộ không phát hiện không có nghĩa là nàng không biết, cách sinh nhật 16 tuổi của nàng chỉ còn có năm ngày, trước đó nhất định phải đem hôn ước thối lui.
Bạch Vũ không muốn xin Bạch Tử Quỳnh giúp đỡ. Lấy tính tình nóng nảy của sư phụ, nếu biết chuyện này, nhất định sẽ chạy tới giết Tam hoàng tử cùng Bách Lý Vân, đem Quận quốc ầm ĩ đến long trời lỡ đất.
Hiện giờ tình cảnh của Bạch Tử Quỳnh ở Bắc La Quận quốc kỳ thật không phải tốt lắm, bà tuy rằng vẫn được người ta tôn trọng như trước, nhưng Quận vương đã đề phòng bà, Bách Lý Uy tướng quân cùng bà quan hệ vẫn rất căng thẳng, nói là đối thủ một mất một còn cũng không quá. Chờ bà phạm sai lầm, chính là sẽ nắm được nhược điểm của nhiều người.
Bạch Vũ không muốn bởi vì sự kiện này làm cho sư phụ thân rơi vào hiểm cảnh, cho nên chỉ có thể tìm một lý do từ hôn khác.
Bắc Thần Phong thích ở trên người khác, ta muốn đem hắn đạp xuống! Loại lý do này tuyệt đối không thể nói thẳng ra, nhưng tìm một lý do khác cũng không dễ.
Ta không xứng với Bắc Thần Phong! Nếu nói lời này ra, sư phụ nhất định sẽ đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Ta cùng Bắc Thần Phong không có cảm tình! Sư phụ nhất định sẽ nói không có cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.
Ta đã thích người khác! Lý do này tốt, nhưng nếu bọn họ hỏi người ta thích là ai thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Vũ cực khổ suy nghĩ, đột nhiên phát hiện trừ bỏ Quận vương cùng Bắc Thần Phong, nàng cư nhiên ngay cả một chút hiểu biết về nam tử cũng không có! Được sư phụ bảo hộ quá tốt, giao tiếp của nàng 16 năm qua với thế giới ít đến đáng thương.
Làm sao bây giờ? Trông cậy vào lão thiên gia tặng nam nhân đến cho nàng sao?
Phanh-----
Từ chỗ rẽ âm u đột nhiên có một người lao ra, đâm đầu lên người Bạch Vũ. Bạch Vũ đang ngẩn người nhất thời mắt nổ đom đóm, lảo đảo lui về phía sau vào bước, người nọ lại giống như uống R*ợ*u, thân hình không xong, thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất.
Bạch Vũ cẩn thận nhìn lên, người này mặc một thân cẩm bào màu đen, áo choàng bị cắt vụn thành những mảnh nhỏ, máu huyết đầy người đem nước mưa trên mặt đất nhiễm đỏ, trên mặt cũng bị mảng lớn vết máu bao trùm, làm cho Bạch Vũ không thấy rõ khuôn mặt của hắn, bất quá hầu kết trên cổ hắn phi thường rõ ràng.
Đây là một nam tử, nhìn qua vẫn còn là một nam tử trẻ tuổi.
Bạch Vũ không nói gì nhìn trời, lão thiên gia thật sự là đã tặng nam nhân đến cho nàng rồi.
Nàng xem xét một chút nam tử này, phát hiện hắn bị thương rất nặng, cơ hồ toàn thân đều là miệng vết thương che kín, nếu mặc kệ hắn ở nơi này, không bao lâu hắn sẽ không còn một chút máu mà ૮ɦếƭ.
Bạch Vũ tốt xấu cũng theo sư phụ học tập nhiều năm y thuật như vậy, thật sự không đành lòng để người ở chỗ này chờ ૮ɦếƭ, xuất ra một ít thuốc bột tùy thân dùng để cầm máu cho hắn ăn vào, dùng sức vác hắn lên người, từng bước một trở về.
Hắc y nam tử dáng người cao ngất, vóc dáng so với Bạch Vũ cao hơn rất nhiều, còn bị trọng thương sắp ૮ɦếƭ. Bạch Vũ vác hắn ở trên người như vác một tòa núi lớn, chỉ có thể cố sức kéo, mỗi bước đi đều mệt đến mức thở hồng hộc.
Càng không hay chính là mưa càng lúc càng lớn, mặt đất lầy lội có mấy cái hố, không để ý giẫm phải thì sẽ ngã sấp xuống.
Trên lưng Bạch Vũ nam nhân nằm úp sấp, cả người bị đập giũ giống như khỉ con trát bùn, thật vất vả đem nam nhân vác trở về, nguyên bản chỉ cần 10 phút lộ trình nhưng lại nửa giờ mới đến nơi.
Bạch Vũ đem nam tử đặt ở trên giường, ngoảnh đầu lại nhìn thấy chính mình cũng bị mưa xối ướt sũng không kém, rõ ràng lưu loát đem áo nam tử cởi ra treo lên, xem xét miệng vết thương của hắn. Vốn là máu không ngừng chảy, còn chậm trễ lâu như vậy, Bạch Vũ thực sự sợ đem hắn mang trở về, hắn sẽ ૮ɦếƭ mất.
Hoàn hảo người này ý chí kiên cường, tố chất thân thể không tồi, dáng người lại vô cùng tốt, hoàn mỹ đến mức suýt nữa khiến cho Bạch Vũ phun máu mũi.
Áo tơ tằm màu đen mở ra, lộ ra thắt lưng Khêu g**, bộ *** cường tráng, đường cong phác họa thon dài tinh xảo, tao nhã ma mị đến mức nói không nên lời, *** dưới ngọn đèn dầu nhiễm một tầng quang mang nhàn nhạt, nhìn sơ qua khắp cả miệng vết thương trên người, làn da trắng đến mức làm cho nữ nhân đều ghen tị.
Bạch Vũ vỗ vỗ hai má đang nóng lên, cố gắng đem lực chú ý chuyển dời đến vết thương trên người hắn.
Miệng vết thương của hắn rất kỳ quái, Bạch Vũ đi theo sư phụ học y nhiều năm như thế cũng chưa từng thấy qua miệng vết thương như vậy, giống như bị cuốn vào trong lốc xoáy vô số đao phong sắc bén, bị vặn xoắn lại, miệng vết thương trải rộng toàn thân.
Tất cả miệng vết thương của hắn đều là trong nháy mắt đồng thời tạo thành, vô số miệng vết thương cơ hồ khiến thân thể hắn bị xé rách.
Bạch Vũ không thể tưởng tượng được khi hắn bị những thương tổn như vậy, hắn có bao nhiêu đau đớn, người thường phải chịu loại ngoại thương đến mức này chỉ sợ sớm đã ૮ɦếƭ, hắn lại có thể chống đỡ cho đến hiện tại, tuy rằng hô hấp coi như vững vàng, nhưng miệng vết thương rất nhiều, quá sâu, máu căn bản là không đủ.
Trừ những vết thương đó ra, hắn còn bị nội thương rất nặng, nhưng loại nội thương này Bạch Vũ cũng chưa từng gặp qua. Trong cơ thể hắn tựa hồ tồn tại hai loại lực lượng tương trợ lẫn nhau, ở trong cơ thể hắn không ngừng tranh đấu rồi lại duy trì tương đối cân bằng, một khi ngày nào đó mất đi cân bằng, hắn thực sự có thể không khống chế được mà lập tức tan thành từng mảnh.
Bạch Vũ cau mày, nội thương này hiện tại nàng không trị được, tạm thời sinh mệnh cũng không có gì nguy hiểm, hiện tại điều quan trọng hơn chính là mau chóng cầm máu, phải ở trong thời gian ngắn nhất đem toàn bộ miệng vết thương khép lại.
Nàng lấy tới một cái chén nhỏ, chịu đựng đau đớn dùng chủy thủ đặt lên cổ tay cắt một cái, máu tươi đỏ sẫm từ miệng vết thương chảy ra, một giọt lại một giọt, giống một chuỗi hạt châu màu đỏ lọt vào trong chén, rất nhanh liền được hơn non nửa chén.
Bạch Vũ đem máu của mình ngừng chảy lại, nâng nam tử dậy, đem bát đưa tới bên miệng của hắn, đem máu từng chút từng chút đổ vào miệng của hắn. Có thể là bởi vì mùi máu tươi quá nặng, thân thể hắn hơi hơi rung động một chút, có chút kháng cự nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Uống xong nửa bát máu tươi, miệng vết thương trên người hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại, máu cũng theo đó mà ngừng chảy.
Bạch Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy khăn lông ướt đến, nhẹ nhàng chà lau máu khô trên người hắn, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nâng lấy khuôn mặt hắn, tẩy sạch máu khô trên mặt hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mắt Bạch Vũ, cao ngạo lạnh băng, lộ ra khí phách vương giả, ngũ quan thâm thúy tôn quý tao nhã, khiến kẻ khác tim đập thình thịch.
Bên cạnh lông mày của hắn là hoa văn màu đen phức tạp tựa như một cái trọng chùy, đập thật mạnh vào lòng Bạch Vũ, nhấc lên gợn sóng vạn trượng.
Rõ ràng chưa từng gặp qua, vì cái gì lại có cảm giác khắc sâu vào trong tâm khảm? Rất quen thuộc, như thế nào cũng không muốn tỉnh dậy.
Bạch Vũ không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua chân mày của hắn.
Dạ Quân Mạc mí mắt giật giật, chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt từ trong con ngươi như hắc bảo thạch của hắn phát ra, sắc bén, lạnh như băng, thâm thúy như hắc động, xuyên thấu kiếp trước kiếp này.
Bạch Vũ chạm vào mâu quang động lòng người, tâm kịch liệt nhảy lên, một tia ưu tư trong lòng nàng dâng lên.
Nhưng mà, Dạ Quân Mạc vừa mở mắt nhìn thấy Bạch Vũ giống như nữ quỷ từ sông Hoàng Hà đi ra. Nhúc nhích thân mình một chút, rõ ràng phát hiện quần áo của hắn đã bị cởi hết sạch, mâu quang sâu trong nháy mắt lạnh đến mức đóng băng, một cỗ sát ý sắc bén từ trên người hắn phát ra.
Hắn hất cánh tay Bạch Vũ ra, không để ý trọng thương ngồi dậy. Bạch Vũ nóng nảy, không hờn giận đè hắn lại: "Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương!"
Dạ Quân Mạc cử động một chút, một vạn năm trước, cũng có một cô gái nắm lấy hắn không tha, nói với hắn: "Đừng nhúc nhích, ngươi bị thương." Ngay lúc hắn gặp nàng vào ngày hôm đó.
Dạ Quân Mạc nâng mắt lên, ánh mắt lạnh lùng như đao phong đảo qua Bạch Vũ.
Người Bạch Vũ dơ bẩn giống như một chú chó nhỏ lưu lạc, sợi tóc ướt sũng hỗn độn dính dính vào trên trán, trên khăn che mặt màu xám lấm tấm bùn lầy, chỉ lộ ra đôi mắt màu tím đen ngập nước, sáng ngời trong suốt, khiến kẻ khác hoa mắt.
Hắn vĩnh viễn không quên được đôi mắt này.
Hắn truy tìm vạn năm, gặp qua vô số nét mặt, đã trải qua vô số lần bị không gian xé rách khiến thân thể đau nhức, vô số lần tuyệt vọng không có kết quả, vì tìm kiếm chuyển thế của nàng, vì tìm lại Bạch Vũ của hắn!
Hắn đột nhiên thân thủ kéo xuống khăn che mặt của Bạch Vũ.
"Này! Ngươi làm cái gì?" Bạch Vũ nổi nóng, một phen đoạt lại cái khăn che mặt. Nàng vẫn luôn hy vọng người đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của nàng chính là phu quân của nàng, hiện tại lại để cho người xa lạ thấy được.
Dạ Quân Mạc đáy mắt lạnh lùng hiện lên một đạo quan mang đen tối không rõ, đột nhiên bắt lấy cổ tay Bạch Vũ, bá đạo đem nàng kéo vào trong ***g ***, không một lời xé mở quần áo của nàng.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Dừng tay, phi lễ....." Bạch Vũ bị hành động điên cuồng bất thình lính xảy ra của hắn làm kinh sợ, kích động muốn rời khỏi ***g *** của hắn, Dạ Quân Mạc lại đột nhiên tê liệt ngã xuống trên người nàng, vết thương trong *** còn chưa có hoàn toàn khép lại tung tóe mở ra, máu chảy như trút.
Ách, ngất đi rồi? Bạch Vũ đẩy hắn ra, trong lòng còn sợ hãi mặc lại quần áo, che lại xương quai xanh cùng vết bớt hình lông chim màu trắng.
Người này sẽ không phải muốn xem vết bớt dưới xương quai xanh của ta đi? Hắn làm sao mà biết được? Trùng hợp? Hay là nhận sai người?
Bạch Vũ cơn tức đầy mình oán thầm, đi lấy thuốc bột cầm máu mà sư phụ dùng các loại dược liệu trân quý mài thành. Cứu người chính là giúp người, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên, đã chữa trị đến mức này chung quy cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Ngay lúc nàng đang bận rộn giúp Dạ Quân Mạc băng bó, vài tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
Bạch Vũ trong lòng cả kinh, đều đã trễ thế này, còn có người nhàn rỗi không có việc gì đến gõ cửa?
"Ai vậy?"
"Là chúng ta. Bạch Vũ sư muội, ngươi đã ngủ chưa?"
Nguyên lai là vài vị sư tỷ quan hệ coi như không tồi, tới thật không đúng lúc.
Trong phòng nơi nơi đều là mùi máu tươi, người bệnh không mặc quần áo, chính nàng một thân cũng chật vật, cả người ướt sũng, còn dính không ít máu, căn bản không có cách nào gặp người.
"Chờ một chút." Bạch Vũ nhanh chóng kéo chăn đem Dạ Quân Mạc che kín thật tốt, *** áo ướt sũng ra, mặc một thân áo lót, một lần nữa cầm một cái khăn che mặt mang lên, làm bộ vừa mới tắm qua, lúc này mới mở cửa.
"Các vị sư tỷ, có chuyện gì sao?" Bạch Vũ đứng ở trước cửa, mê mang hỏi.
"Thích khách chạy ra khỏi Hoàng cung, Bách Lý tướng quân đang nơi nơi tìm bắt người, từng nhà trong cả vương thành đều điều tra, nơi này của ngươi vẫn không ngoại lệ. Chúng ta là cố ý tới nhắc cho ngươi tỉnh ngủ. Ngươi đã chưa ngủ, cũng đừng ngủ, nhanh chóng đi mặc quần áo, chờ điều tra đi."
"Thích khách?" Bạch Vũ chấn động, không tự giác nhớ tới người nào đó đang nằm trên giường. Hắn sẽ không phải là thích khách kia đi?
"Đúng vậy, nghe nói thích khách bị thương, Bách Lý tướng quân tra khảo rất nghiêm ngặt, người ta không ra mở cửa cũng mạnh mẽ xông vào. Ngươi nếu đang ngủ, để cho nam nhân vào phòng sẽ không tốt lắm."
"Ta đã biết, cám ơn các vị sư tỷ." Bạch Vũ tiễn bước các sư tỷ, xem xét Dạ Quân Mạc đang hôn mê bất tỉnh.
Thích khách là từ trong hoàng cung trốn ra, vị mỹ nam này cũng từ phương hướng cửa thành chạy lại đâm vào nàng, phương hướng không giống. Hơn nữa lúc nàng rời đi Hoàng cung vẫn còn gió êm sóng lặng, thời gian không hơn.
Nàng khẳng định hắn không phải thích khách, nhưng một khi để cho Bách Lý Uy phát hiện, có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Bách Lý Uy chính là phụ thân của Bách Lý Vân, Đại tướng quân của Bắc La Quận quốc, trong tay nắm giữ duy nhất đội cấm vệ quân tinh nhuệ được thành lập từ các Triệu hoán sĩ, chuyên môn phụ trách bảo vệ Vương thành. Hắn làm việc từ trước đến nay luôn thích chém tận giết tuyệt, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, tối nay tất cả những người bị thương chỉ sợ cũng bị hắn xem như là thích khách ngay tại chỗ ***.
Bổn cô nương mất sức lực lớn như vậy mới có thể đem ngươi từ tử vong kéo trở về, ngay cả máu trân qúy nhất đều cho ngươi uống, ngươi cư nhiên vẫn sẽ ૮ɦếƭ? Ngươi như thế nào lại xúi quẩy như vậy!
Bạch Vũ thật sự không thể chấp nhận được, nàng quyết định đem Dạ Quân Mạc dấu vào trong thư các.
Nàng sống tại một lầu nhỏ tên gọi là Bắc La thư các, có thể lấy tên của Quận quốc để gọi, thì chắc chắn đó không phải là một gian thư các bình thường.
Gian thư các này là cấm địa của Bắc La Quận quốc, tầng trên thư các cất giấu tất cả tàng thư giá trị của Bắc La Quận quốc, chính là sách thuốc truyền lại cho đời sau, điển tích tư liệu lịch sử, cùng với linh thuật quý giá nhất.
Sau khi tu tập linh thuật, có thể Triệu hoán ra Triệu hoán thú để sử dụng, Triệu hoán trên diện rộng có thể gia tăng lực công kích của Triệu hoán thú, một chiêu linh thuật có thể cải biến thắng bại của một cuộc chiến. Gía trị của một quyển linh thuật tuyệt đối không có tiền tài nào có thể tính được, có đôi khi có thể trở thành một vị Triệu hoán sư thậm chí là thành lập một tông môn, một đế quốc căn cơ vững mạnh.
Trong Bắc La thư các cất giấu khá nhiều hệ linh thuật, thậm chí còn có hai bản trung phẩm linh thuật! Những người mà Quận quốc bồi dưỡng chỉ khi tăng lên cấp bậc mới có cơ hội đi vào lựa chọn linh thuật.
Tầng thượng của thư các được canh giữ sâm nghiêm, có Quận vương cùng Quốc sư tự mình dùng linh lực để phong ấn, cả Quận quốc không ai có thể xông vào.
Bất quá vừa đúng Bạch Tử Quỳnh là người trông coi thư các, Bạch Tử Quỳnh trầm mê y thuật, rất ít đến thư các, liền đem nhiệm vụ này ném qua cho Bạch Vũ. Bạch Vũ là đệ tử duy nhất có thể ra vào Bắc La thư các, thậm chí còn chuyển đến ở lại trong thư các, làm cho tất cả những người cầu linh thuật không được hận nàng đến nghiến rắng nghiến lợi.
Đem Dạ Quân Mạc giấu vào bên trong thư các, cho dù Bách Lý Uy có kiêu ngạo cũng không thể đi vào.
Bạch Vũ nhanh chóng mặc quần áo cho Dạ Quân Mạc, dù sao chung quy cũng không thể kéo hắn như thế này một đường đến thư các, sau khi đã giúp Dạ Quân Mạc mặc quần áo xong. Bạch Vũ tìm nửa ngày, mới tìm được một ít áo khoác rộng thùng thình mà sư phụ lưu lại tùy tiện mặc vào cho hắn, giống như tha bao tải kéo hắn tới cấm địa thư các, tìm một góc không nhìn thấy thả hắn xuống.
Bạch Vũ còn cẩn thận đem vết máu trong phòng chùi rửa sạch sẽ, đem tất cả băng gạc cùng quần áo dính máu đều mang đi, lưu loát ở trong thư các đốt bỏ không để lại dấu vết, hủy sạch chứng cớ, bận rộn đến hơn nửa đêm mới rửa sạch sẽ toàn bộ.
Sau đó, Bách Lý Uy đã đem chỗ ở của nàng điều tra qua. Nàng trở lại phòng ở, nhìn thấy phòng mình một mảnh hỗn độn, các loại đồ vật này nọ rơi đầy trên đất, người đến điều tra đã lục tung, giống như thổ phỉ đem phòng ở càn quét sạch một lần, dược liệu trân quý cùng thứ phẩm linh tinh trong ngăn tủ hết thảy đều không thấy.
Đây là cấm vệ quân sao? Là cường đạo mới đúng! Bạch Vũ nổi trận lôi đình, nhưng cũng không thể làm được gì. Đi tìm Bách Lý Uy cầm đồ trở lại, người ta là một Đại tướng quân, cho dù làm trò đem đồ vật này nọ của ngươi cầm đi thì ngươi có thể có năng lực làm được gì?
Bạch Vũ cũng lười sửa sang lại, đem gì đó trên giường dọn dẹp một chút, ngã đầu liền ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc