Độc Quyền Chiếm Hữu - Phiên Ngoại 01

Tác giả: Đinh Mặc

Thời gian trôi qua rất chậm.
Nỗi đau cắt da cắt thịt vẫn gặm nhấm toàn thân tôi, nhưng có Mục Huyền ở bên cạnh, tất cả đều trở nên không quan trọng.
Tôi không rõ bao lâu sau, tấm lưới màu xanh lam trên đỉnh đầu dường như phát sáng hơn trước đó. Ở bên trong cột sáng, tia sáng xanh lam pha trộn màu trắng ᴆục giống ngọn lửa, đốt nóng mười đầu ngón tay tôi.
Sau đó là cánh tay, bờ vai, thân thể, gương mặt tôi.
Tôi muốn nói câu gì đó với Mục Huyền, nhưng không thể phát ra thanh âm.
Tôi thậm chí không thể động đậy.
Cơ bắp toàn thân tôi cứng đờ. Tôi phảng phất nhìn thấy hình bóng của tôi trong ánh sáng xanh lam, gương mặt tĩnh lặng, đôi mắt vô hồn, như ngủ say, cũng giống đã ૮ɦếƭ rồi.
Tôi không cảm nhận được hô hấp của mình.
Tôi đang từ từ ૮ɦếƭ đi.
Mục Huyền vẫn không phát hiện ra sự bất thường của tôi. Bởi vì thanh âm khàn khàn của anh vang lên: “Hoa Dao, chúng ta... thành công rồi.”
Thành công rồi sao?
Tôi mơ hồ cảm thấy mặt đất dưới chân đôi chấn động. Bên ngoài cột sáng, vô số gương mặt vui mừng hò hét.
Chúng tôi đã thành công trong việc xoay chuyển tâm tinh cầu sao?
“Hoa Dao, hãy đến trước mặt anh.” Mục Huyền dịu dàng nói nhỏ.
Tôi ngây người nhìn anh. Mục Huyền, em xin lỗi, em không thể nhúc nhích.
“Chân tay anh không thể động đậy.” Thanh âm của anh hơi khô khốc: “Lại đây, để anh ôm em, Hoa Dao.”
Nhưng tôi không có cách nào trả lời anh, thậm chí không thể rơi lệ, tôi chỉ yên lặng nhìn anh từ phía sau.
Giống như phát giác ra điều gì đó, tấm lưng của Mục Huyền cứng đờ trong giây lát.
“..... Hoa Dao?” Anh gọi tên tôi, ngữ khí run run.
Tôi ở sau lưng anh, tan nát cõi lòng.
Trả lời anh, là dòng năng lượng âm thầm chuyển động, xuyên qua thân thể chúng tôi.
Ánh sáng xanh lam chói lọi khắp bầu trời, tinh cầu như bánh xe luân hồi tiến về phía trước, vô số người hò reo mừng rỡ, vô số người đang hoan hô, vô số người đang rơi lệ. Tôi nhìn thấy Mạc Lâm và Mạc Phổ đau khổ lao vào cột sáng, nhưng bị dội ngược về đằng sau, rơi khỏi đỉnh núi Dục trong tích tắc. Tôi nhìn thấy Dịch Phố Thành lạnh lùng rút khẩu súng của thị vệ ở bên cạnh nhả đạn vào cột sáng, sau đó hắn ném súng xuống đất, đôi mắt đen của hắn lấp lánh ánh lệ. Cuối cùng, tôi nhìn thấy biển người dưới chân núi Dục đều quỳ rạp xuống đất, một màu đen trải dài tận nơi xa...
Ý thức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ. Tôi như đang nằm mơ, rơi vào ảo ảnh, cũng giống đang ૮ɦếƭ đi...
“Á.........”
Một tiếng thét xé ruột xé gan vang lên, tiếng thét thê lương vang dội cả đất trời. Tôi phảng phất được một bàn tay kéo khỏi bùn lầy tăm tối, thoát khỏi ý thức hỗn độn. Tôi chợt bừng tỉnh trong giây lát.
Là Mục Huyền, đúng là Mục Huyền. Anh đã phát ra tiếng kêu đó.
Tôi hoảng hốt ngước nhìn, thấy anh từ từ quay đầu. Một hàng lệ chảy dài trên gương mặt trắng ngần của anh. Đôi mắt đen trống rỗng tràn ngập nỗi đau khổ vô biên.
“Hoa Dao... Hoa Dao...” Gương mặt thanh tú của anh rúm ró trong giây lát. Mục Huyền gọi tên tôi, thanh âm xé lòng, xót xa đến tận cốt tủy.
“Hoa Dao... Hoa Dao...” Tiếng kêu đó như nức nở nghẹn ngào, như tiếng người cũng như tiếng thú, triền miên không dứt, phẫn nộ điên cuồng.
Cột năng lượng hình như ngưng trệ trong giây lát. Tấm lưới xanh lam trên đỉnh đầu chấn động lắc lư.
Tôi chỉ cảm thấy sống không bằng ૮ɦếƭ.
Mục Huyền, Mục Huyền ngốc nghếch của em.
Tại sao? Tại sao anh lại gọi tên em kiểu đó? Anh không nỡ thấy em ૮ɦếƭ sao?
Mục Huyền dịu dàng, si mê của em!
Anh đừng đau đớn, em xin anh đừng đau đớn như vậy.
“Á........”
Tôi nghe thấy tiếng thét của chính mình, một tiếng thét của loài thú giống anh. Tiếng thét phát ra từ nơi sâu thẳm trong Ⱡồ₦g иgự¢ tôi, vang đến tận trời mây.
Luồng sáng trắng quanh người tôi đột nhiên bùng phát. Đỉnh núi Dục sáng như ban ngày. Mục Huyền lập tức mở mắt, đôi mắt ngấn nước của anh nhìn tôi chăm chú.
“Hoa Dao!”
Theo tiếng thét gọi của Mục Huyền, cột sáng xanh lam bỗng nhiên bùng nổ như siêu tân tinh xán lạn. Cả bầu trời được nhuộm thành một màu xanh thẫm.
Mục Huyền từ từ quay cả người. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Tôi biết, chắc anh cũng biết, đây là sức mạnh tinh thần cuối cùng, là ánh sáng cuối cùng của chúng tôi.
Sức mạnh tinh thần bùng nổ lần cuối, bởi vì chúng tôi sẽ cùng hy sinh.
“Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em.”
“Em cũng thế.”
***
Ý thức lại mê man một lần nữa, mọi cảnh vật và tiếng động ở xung quanh trở nên xa xôi. Tôi chỉ có cảm nhận duy nhất là Ⱡồ₦g иgự¢ của Mục Huyền và ánh sáng lam trắng hòa quyện, phát sáng chưa từng thấy ở trên đầu chúng tôi.
Chúng ngày càng sáng lóa, ngày càng nóng bỏng.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được, sức mạnh tinh thần của mình lại mạnh mẽ đến mức này.
Hóa ra tôi cũng có thể mạnh như vậy, hóa ra hào quang cũng mãnh liệt như vậy.
Hào quang.
Lúc này, tôi mới phát hiện, một vầng hào quang màu trắng tinh khiết đột nhiên chiếu sáng tầm nhìn đã tăm tối của tôi, giống như được phát ra từ một nơi rất gần.
Vầng hào quang đó quả thực rất sáng, sáng đến bỏng mắt, màu trắng hoàn toàn khác sức mạnh tinh thần của tôi. Tôi mở to mắt, nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Tôi chợt bừng tỉnh trong giây lát.
Đó là... trái tim của Dục.
Miếng ngọc phát sáng bay khỏi túi áo của Mục Huyền, lơ lửng giữa hai chúng tôi. Trông nó giống một vì sao rơi xuống nhân gian.
Mục Huyền cũng mở mắt. Hai chúng tôi vẫn bất động, trầm mặc chứng kiến cảnh tượng ly kỳ đang diễn ra.
Sự việc xảy ra sau đó chỉ trong một tích tắc.
Ánh sáng màu trắng và xanh lam hòa quyện xung quanh thân thể chúng tôi bỗng dưng thu lại, giống như bị hút vào trái tim của Dục. Sau đó, hào quang màu trắng thuần khiết từ trái tim của Dục tỏa ra, chiếu thẳng lên bầu trời. Vầng hào quang đó lan rộng đến tận đường chân trời. Tôi bất chợt nhìn thấy vũ trụ ở bên ngoài tầng khí quyển, nhìn thấy các vì sao lấp lánh và cột Niên Hoa hùng vĩ trong ánh sáng màu trắng đó.
Sau đó, tôi nhìn thấy một vết nứt dài màu trắng trên bầu trời. Đó là khe hở thời gian rất quen thuộc đối với tôi.
Tại sao lại như vậy?
Cảnh tượng này quá đỗi ly kỳ. Mục Huyền nhíu chặt đôi lông mày, tôi gần như nín thở. Những người ở bên ngoài cột sáng vẫn một vẻ đau thương, bọn họ dường như không phát giác ra điều bất thường.
Đột nhiên, khe hở thời gian đó nứt toạc ra, ánh sáng trắng bao trùm cả bầu trời trong giây lát.
Sau đó, tôi nhìn thấy vô số chấm sáng màu trắng từ xa đến gần, dày đặc trên mặt đất và bầu trời. Nó như ánh đèn điểm xuyết, nhưng cũng giống một thể không tách rời.
“Đó là năng lượng của Dục.” Mục Huyền hơi biến sắc mặt: “Năng lượng của Dục trên toàn vũ trụ đang chấn động.”
Tôi giật mình, dõi theo miếng ngọc đang lơ lửng giữa hai chúng tôi.
Vì vậy, nó mới được gọi là trái tim của Dục?
Đúng lúc này, một chuyện ly kỳ hơn xảy ra.
Tôi nhìn thấy không gian trải dài đến vô tận.
Trong khe hở thời gian màu trắng, luồng sáng xanh lam đột ngột xuất hiện. Tiếp theo là từng tinh cầu sinh ra trong luồng sáng xanh lam đó, dải Ngân Hà dần dần hiện rõ. Tôi thậm chí còn nhìn thấy màu xanh của cây cối, tầng mây, đại dương trên mỗi tinh cầu.
Cảnh tượng này vô cùng thần kỳ. Bên trong khe hở thời gian đó, phảng phất có một thế giới khác đang hiện ra trước mắt tôi.
Nói một cách khác, một thế giới mới đang ra đời.
Đầu óc tôi bất thình lình bật ra một câu. Đó là câu Dịch Phố Thành từng nói: “Vòng xoáy đen tối thôn tính năm ánh sáng. chủ nhân của thời gian, tái sinh trong trái tim của không gian.”
Thời gian, tái sinh trong trái tim của không gian?
Tôi không kịp đào sâu suy nghĩ câu này, bởi một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Tôi thấy bàn tay tôi đang đặt trên иgự¢ Mục Huyền từ từ biến mất, vậy mà tôi không hề có cảm giác. Sau đó, bờ vai của anh cũng biến mất trong luồng sáng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh không tiếp tục theo dõi cảnh tượng ly kỳ mà cúi xuống nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản và ôn hòa.
Lòng tôi đột nhiên trầm lắng.
Mục Huyền ghé sát mặt hôn tôi. Đầu lưỡi lạnh lẽo của anh xâm nhập, rút sạch không khí trong miệng tôi.
Đúng vậy, cái ૮ɦếƭ có gì đáng sợ.
Chúng tôi nhắm mắt hôn nhau rất lâu.
Tôi nghĩ chúng tôi đã biến mất, đã tan thành không khí. Bởi vì tôi không còn cảm nhận thấy sức ép của cột năng lượng, không cảm nhận thấy nỗi đau đớn thể xác. Tôi cũng không nghe thấy tiếng than khóc đau khổ của những người ở xung quanh, không thấy mặt đất rung chuyển.
Xung quanh chúng tôi lúc này rất yên tĩnh, tựa như chúng tôi đang ở dưới một đầm nước ૮ɦếƭ.
Nhưng tại sao, tôi vẫn có thể cảm nhận đôi cánh tay mạnh mẽ của Mục Huyền đang ôm chặt tôi, cảm nhận bờ иgự¢ rắn chắc của anh, cảm nhận được môi lưỡi anh đang điên cuồng tàn sát trong miệng tôi?
Tôi từ từ mở mắt.
Trước mặt tôi là đôi mắt đen trong trẻo như ánh sao lấp lánh. Hơi thở nóng hổi của anh nhẹ nhàng phả lên mặt tôi.
Chúng tôi vẫn chưa ૮ɦếƭ?
Mục Huyền buông người tôi, ngẩng đầu quan sát, nhưng tay anh vẫn ôm chặt thắt lưng tôi, thần sắc anh vụt qua một tia kinh ngạc và vui mừng.
Đây là... hư không?
Chúng tôi đang lơ lửng trong bóng tối mờ mịt. Bóng tối vô cùng vô tận, ngoài hai chúng tôi, dường như chẳng còn bất cứ thứ gì khác.
“Rốt cuộc chúng ta đã ૮ɦếƭ, hay bị nhốt vào Dục?” Tôi hỏi nhỏ. Tuy tương đối nghi hoặc nhưng một niềm vui to lớn dội vào lòng tôi. Sống hay ૮ɦếƭ có quan hệ gì? Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mục Huyền, vẫn nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh, cho dù làm hồn ma, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
“Anh không biết.” Mục Huyền trả lời.
Tôi ngây người, bất giác mỉm cười, dùng sức ôm chặt anh. Mục Huyền cũng lặng lẽ ôm tôi, nhẹ nhàng hôn lên mặt và tai tôi. Mắt tôi sưng húp do khóc quá nhiều, toàn thân không còn chút sức lực.
Việc gặp đại nạn không ૮ɦếƭ khiến tâm trạng tôi mừng vui lẫn lộn, khó có thể nói thành lời. Tôi chỉ biết hôn anh cuồng nhiệt. Chỉ cần đứng một chỗ ngắm anh cả đời, cũng là kỳ tích và món quà ông trời ban tặng.
Đột nhiên, tầm mắt tôi phảng phất có một luồng sáng vụt qua. Hư không tối tăm bỗng sáng dần. Mục Huyền ôm tôi, ngẩng đầu quan sát.
Tôi hoàn toàn sững sờ.
Tôi nhìn thấy năm tháng của vũ trụ trôi qua.
Vô số ảo ảnh sáng trắng lướt qua người chúng tôi như dòng sông chuyển động. Tôi không biết chúng xuất phát từ đâu, cũng không rõ chúng đi về đâu.
Tôi rõ ràng đang đứng ở đây, đứng trong lòng Mục Huyền, nhưng lại giống như ở trong ảo ảnh sáng trắng đó.
Tôi ở bên trong, nhìn thấy từng cảnh tượng một cách rõ ràng.
Đó là hình ảnh vũ trụ.
Tôi nhìn thấy bom hạt nhân phát nổ, vũ trụ ra đời. Tôi cũng nhìn thấy sự hình thành của hằng tinh, và hành tinh ngưng tụ. Sau đó trên bề mặt của hành tinh, không khí biến đổi, cây cỏ mọc ra, động vật đầu tiên ở dưới nước ra đời.
Sau đó là nhân loại đứng thẳng.
Tiếp theo là sự phát triển của các tinh cầu, vô số nền văn minh được xây dựng và hủy diệt. Người máy xuất hiện, người thú gầm gào, lô cốt vũ trụ dày đặc, vũ trụ phồn thịnh.
Sau đó có một hố đen khổng lồ, thôn tính nửa già vũ trụ. Trăm họ lầm than, vũ trụ tới đường cùng.
Tiếp theo, tôi nhìn thấy hai người xa lạ, một người đàn ông và một người phụ nữ. Người đàn ông quỳ trước ngọn núi Dục trên bề mặt một tinh cầu nào đó. Từ người anh ta tỏa ra ánh sáng xanh lam, người phụ nữ chìm trong luồng sáng màu trắng. Người phụ nữ đó thuộc chủng tộc thời gian, còn người đàn ông có sức mạnh tinh thần.
Sau đó, miếng ngọc trái tim của Dục bay lên khỏi núi Dục, phát ra luồng sáng trắng chiếu rọi khắp không gian. Kỳ tích xảy ra, khe hở thời gian nứt toác, bên trong hiện lên hình bóng của một vũ trụ và thế giới khác. Sau đó, đôi nam nữ đứng trong bóng tối, theo dõi thời gian trôi qua. Đột nhiên, bóng tối tách ra một ô cửa, bọn họ rơi qua ô cửa. Không biết bao lâu sau, bọn họ rơi xuống... bề mặt một tinh cầu.
Trên bầu trời, tinh tú sáng như ban ngày.
Trên đỉnh đầu bọn họ là một vũ trụ mới ra đời.
Hai người đứng ở đó rất lâu. Sau đó, họ đi vào một rừng cây rậm rạp và biến mất.
Sau khi được sinh ra trước mặt chúng tôi, vũ trụ phát triển đến phồn vinh. Hàng chục triệu năm sau, hố đen xuất hiện, vũ trụ lại bị diệt vong một lần nữa... Lại có một đôi nam nữ, mở khe hở thời gian, vũ trụ và không gian mới lại ra đời...
Cứ như vậy trở thành một vòng tuần hoàn, sinh sinh tử tử.
Tôi và Mục Huyền tay nắm tay đứng trong ảo ảnh, không biết chứng kiến bao nhiêu đời trôi qua.
Tâm trạng của tôi trở nên vô cùng bĩnh tĩnh.
Tôi nghĩ, tôi đã hiểu rõ sự luân hồi của vũ trụ, ý nghĩa của sinh tử.
Vòng xoáy đen tối thôn tính năm ánh sáng, chủ nhân của thời gian, tái sinh trong trái tim của không gian.
Sự hủy diệt của một vũ trụ, đồng nghĩa với việc một vũ trụ mới ra đời?
“Thời gian là em, không gian là anh. Trái tim của Dục đã thúc đẩy Dục trên toàn vũ trụ cung cấp năng lượng khổng lồ.” Giọng nói trầm thấp của Mục Huyền vang lên bên tai tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, không gian... là anh?
Đúng vậy, sức mạnh tinh thần của anh có thể tạo ra một không gian.
Thời gian, không gian và năng lượng cộng lại... tạo thành vũ trụ mới?
Tôi cũng chỉ hiểu lờ mờ đạo lý này, khó nghiên cứu sâu hơn.
Ở đời cuối cùng, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Tôi kêu lên thất thanh: “Hóa ra là hắn.”
Mục Huyền nhìn chằm chằm dung nhan đau khổ của người đàn ông trong ảo ảnh. Anh từ tốn trả lời: “Ngoài sức mạnh tinh thần, chỉ có người máy mới có thể tạo ra không gian.”
“Nhưng tại sao hắn...”
“Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, hắn đã quên mất.” Mục Huyền nói nhỏ: “Người máy là bất tử.”
Tôi lặng thinh.
Ảo ảnh ở xung quanh từ từ biến mất, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ. Tôi ôm chặt Mục Huyền, cảm thấy thân thể của hai chúng tôi bắt đầu rơi xuống.
“Mục Huyền, chúng ta cũng giống bọn họ phải không?” Tôi hỏi nhỏ.
“Ừ.” Anh cất giọng dịu dàng: “Chúng ta đi vũ trụ mới.”
***
Tôi dường như ngủ say sưa trong một thời gian dài.
Sau đó, tôi có cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt tôi, mũi ngửi thấy mùi cỏ khô phảng phất đâu đây.
Tôi liền mở mắt. Đập vào mắt tôi đầu tiên là bầu trời xanh biếc, hằng tinh lơ lửng trên không trung, chiếu ánh sáng ôn hòa. Dưới thân tôi là thảm cỏ xanh lục. Phía xa xa là dãy núi trùng điệp và hồ nước tĩnh lặng, cảnh đẹp như trong bức họa.
Mục Huyền nằm bên cạnh tôi. Bộ quân phục màu trắng của anh vẫn còn vết bẩn xám đen, mũ sĩ quan rơi bên cạnh, gương mặt anh dưới ánh mặt trời trắng ngần như ngọc.
Phát giác ra động tĩnh của tôi, anh hơi nhíu mày rồi mở mắt.
Đôi mắt đen của anh sáng như tinh tú trên trời.
Hai chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi đồng thời mỉm cười. Mục Huyền dắt tay tôi đứng dậy. Lúc này tôi mới phát hiện, đằng sau chúng tôi là ngọn núi Dục trắng toát, hình dạng giống hệt núi Dục ở hành tinh Stan.
Vì vậy, nơi chúng tôi đang ở là hành tinh Stan của vũ trụ mới hay sao?
“Mục Huyền, chúng ta đang ở trong thế giới chân thực hay thế giới hư ảo?” Trong đầu tôi đột nhiên bật ra nghi vấn này.
Mục Huyền kéo tay tôi, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn, thần sắc của anh rất bình thản: “Vậy theo em, vũ trụ trước là chân thực hay hư ảo?”
Tôi ngẩn người, miệng nở nụ cười thư thái.
Mục Huyền cũng mỉm cười. Anh kéo tay tôi đi về phía trước. Sườn núi xanh ngát như tấm thảm nhung mịn màng. Trời đất phảng phất chỉ có hai chúng tôi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi Mục Huyền.
“Anh không biết.” Gương mặt anh tràn ngập ý cười.
“Anh thử nói xem, vũ trụ này còn có người khác nữa không?”
“Có lẽ.”
“Ở vũ trụ kia, chúng ta ૮ɦếƭ rồi phải không?”
“Chắc thế.”
Tôi dừng bước: “Vậy chúng ta vĩnh viễn không được gặp lại Mạc Lâm Mạc Phổ và những người khác?”
Mục Huyền cũng đứng lại, quay sang nhìn tôi. Trầm mặc trong giây lát, đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Hoa Dao, chúng ta ở trong hai vũ trụ khác nhau, có thể vĩnh viễn không gặp lại, nhưng chúng ta sẽ cùng sống song song với họ.”
Cảm giác buồn bã dội vào tim, tôi gật đầu.
“Em đừng buồn, có lẽ trên vũ trụ này cũng tồn tại một Mạc Lâm và Mạc Phổ.”
Tôi ngẩn ngơ hỏi anh: “Thật sao?”
Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười: “Em có thể đi tìm thử xem.”
Tôi cười trong làn nước mắt.
Mục Huyền cúi đầu hôn tôi. Tôi ôm vai anh, ngước nhìn bầu trời trong vắt.
Chị gái, bệ hạ, Đãn An! Em đã làm được rồi. Hóa ra cách để cứu vũ trụ, là một vũ trụ khác ra đời.
Mạc Lâm, Mạc Phổ, bà ngoại, và Dịch Phố Thành, hy vọng mọi người có cuộc sống an lành ở thế giới đó.
Còn chúng tôi...
Tôi lại ngắm gương mặt thanh tú của Mục Huyền.
Thế giới này có thể còn những người khác, hoặc giả chỉ có hai chúng tôi sống cô độc, nhưng tôi đã cảm thấy mãn nguyện.
Bởi vì cuối cùng, chúng tôi vẫn được ở bên nhau.
“Đi thôi.” Mục Huyền buông người tôi, tiếp tục bước đi.
Tôi ôm cánh tay anh, phóng tầm mắt về phía xa xa.
Không biết điều gì đang chờ đón chúng tôi ở vũ trụ này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc